#2 : Có Sao Đâu!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thay đồ xong, nó ra ngoài.

- Đưa điện thoại đây ! - Nó cúi gầm mặt.

- Lát! - Anh nói gọn.

Tự dưng có một anh lớp võ cùng Lân bước đến ghẹo.

- Trời ơi! Lớn già đầu rồi còn dành đồ chơi của con nít.

- Thì sao? Sao? - Anh cười cười.

- Lêu lêu ... Già đầu !

Anh chỉ biết cười.

- Về lớp đi, anh cho mượn chơi ! Chứ mượn đồ của con nít nhục lắm ! - Anh ấy vẫn ghẹo.

- Thì sao?! Em gái tui, tui muốn mượn sao tui mượn! - Anh vừa nói vừa cười.

Đến lúc này nó khựng người lại. "Em Gái"?!. Nó chỉ cười nhạt. Nó chẳng bao giờ tin đâu. Chắc anh ấy làm vậy để trả thù nó hôm bữa đây mà. Nó không có hồ đồ mà tin ngay được đâu.

Anh kia nhìn nó cười gượng gạo rồi đi thẳng. 

- Trả em đó! 

Nó giật mạnh.

- Cái con này! - Anh ngạc nhiên.

- Sao?!

- Không có gì! - Anh xoay người đi về lớp Cổ Truyển. 

Đang đi được vài một, hai bước. Từ đằng sau nó nắm chặt lấy cái đai ngay eo anh siết chặt.

- AAAA ... MÁ ƠI !! NÓ GIẾT CONNNNNN !! 

- Nín! Biết điều ngồi xuống đi! -Mặt nó hầm hầm hơn rồi.

Anh nghe lệnh ngồi xuống ghế đá. Mặt nhăn nhó, tay cứ xoa xoa hai bên eo đai.

- Này, đừng có mà định hỏi anh thấy con Trâm không nhé !! Anh không có thích nó nha !!.

- Có đâu! - Nó nhún vai.

- Chứ em muốn sao?!. - Anh vẫn nhăn nhó.

- Em với anh đừng đứng gần nhau nữa! 

- Sao vậy?! - Anh nhăn mày nhìn thẳng vào mắt nó.

Nó cũng ngại lắm chứ. Mà phải kiềm chế lại mà nói ra thôi.

- Mấy anh chị trong lớp Taek, đang ghép đôi em với anh! - Nó nói nhỏ.

- HAHAHAHAHAHA...!! - Anh cười lớn đến híp cả con mắt.

Nó rất là bực bội lắm nha. Người gì đâu vô duyên hết sức.

- Nè nè, bị gì vậy?! Có gì mắc cười đâu! - Nó khều khều cánh tay anh, mặt nhắn nhó.

- Mà chuyện có gì đâu! Anh thấy bình thường mà!

- Tại sao?! - Nó thắc mắc.

- Thì bình thường! - Anh nhún vai. - Thôi anh đi về lớp đây !!! - Nói xong anh vụt chạy nhanh mất để nó khỏi tóm lấy anh như lúc nãy.

Về nhà, nó vui lắm chứ!. Ý của anh là gì chứ?. Nó cứ suy nghĩ miên man. Thật sự nó như một con 'thần kinh' mới trốn trại về ấy. 

Sáng hôm sau...

- Nhi !! - Thảo, bạn thân nó. 

- ...

- Nhi ơi! - Thảo lây lây cánh tay nó.

- ...

- TRẦN NGỌC MẪN NHI !!!!!! - Đến nước này Thảo hết kiên nhẫn rồi! Phải hét lên thôi.

- Cái gì? Mày làm tao hết hồn! - Nó giật mình.

- Làm gì mà cái bản mặt của mày phởn dữ vậy?! - Thảo lườm lườm.

- Có gì đâu! hí hí...

- Con Điên ! Hay là mày vui về chuyện của ông Lân nữa à?! - Thảo nghi ngờ.

- Hí hí ... Chỉ mỗi mày là hiểu được tao!! - Nó tít mắt cười, ngại ngại.

- Bày đặt ngại ngùng nữa. Kể nghe coi!

- Chuyện là vầy, hôm qua...

Nguyên cả buổi hôm đó nó vui lắm cơ. Còn Thảo vừa nghe nó kể vừa nhìn nó chằm chằm, chọc chọc nó miết.

Đến buổi chiều tan học nó vẫn còn luôn mồm kể...

- Mày biết không lúc đó anh Lân... - Nó đang hào hứng định kể tiếp bị nhỏ Thảo bịp miệng lại.

- STOP ngày cho bà! Sáng giờ kể nhiều rồi! Đến tan học mà không tha cho tao nữa là sao. - Thảo lườm lườm.

- Hì hì ...

Hai đứa đi được vài bước thì một đám chừng 6, 7 chặn lại.

- Mày có phải Trần Ngọc Mẫn Nhi?! - Cô ta nhếch môi.

- Giới thiệu mày, tao là Kiều Tử Di.

- À ừ ! Nhưng tìm tôi có việc gì không?! - Nó ngạc nhiên.

- Chỉ là mượn mày tí thôi! - Cô ta cười kiêu.

- Mượn?! - Thảo nhăn mày.

- Chỉ là muốn đánh nhẹ mày vài cái để cảnh cáo thôi! - Cô nhếch mép.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro