Chương 1: Thiếu niên xung đột. Buông thù thành bạn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Tự sự của Vĩnh Xuân]

Y, một kẻ vô danh tiểu tốt mới nổi ở Trường Thiên Dực bọn ta. Gọi là mới nổi, bởi đầu năm nay trong thi tuyển cao ban, y đỗ hạng năm, lọt bảng Tinh Anh của trường.

Vốn dĩ ta không quan tâm, thành tích của y không có gì quá đặc biệt, so với ta, thực lực của y còn kém xa lắm. 

Quan hệ của ta với y cũng không có gì tốt, chỉ là đồng môn. Hơn nữa y lại thuộc dòng dõi công tử thế gia, từ nhỏ đã được gia đình bồi dưỡng, lo lót bảo bọc. Đối với kẻ tự lực đi lên bằng năng lực của chính bản thân mình như ta, lại càng không cần thấy người sang bắt quàng làm họ. 

Lần thi này, ta đạt hạng hai.

Hạng nhất là nàng ấy, người con gái hoàn hảo trong mộng của ta. Hoàng Liên.

Ấy thế mà cái tên không biết trời cao đất dày kia ngang nhiên mượn cớ đến chúc mừng. Trong lúc uống vài chum rượu, cợt nhả trêu đùa đóa sen vàng trong lòng của ta.

Ta lúc ấy đương nhiên là khó chịu, có khích bác y vài câu. Yến Vũ cũng không phải dạng vừa, liền quật lại ta, khiến ta tức giận ngậm mồm. Đồng thời để lộ ra bí mật ta thích Hoàng Liên bao lâu nay. Làm ta cảm thấy rất xấu hổ.

Tuy ta có năng lực. Nhưng ta chỉ là một kẻ nghèo. Một cô nhi.

Bọn họ đều nói là ta may mắn. Tự ta thấy mình không xứng với nàng. Hình tượng lạnh lùng của ta sụp đổ, đứng trước mặt Hoàng Liên, liền thấy rất ngại ngùng.

Nàng ấy. Biết rõ nhưng vờ như không biết.

Ta không dễ thở được bao lâu. Tên khốn nạn đó lại khích ta. Y như đi guốc trong bụng ta vậy.

"Thích một người, không dám theo đuổi, ngươi không phải là đàn ông!"

Như một lời thách thức, ta lao đầu theo đuổi Hồng Liên. Ban đầu còn ngại ngùng, về sau rất công khai.

Yến Vũ coi bộ rất háo hức trong chuyện này, đôi khi ta cảm thấy y còn nóng lòng hơn cả ta, có khi còn làm ta có cảm giác hoang mang sợ hãi.

"Như vậy có quá vội không?"

"Ngươi nói xem, ngươi đã chờ nàng ba năm rồi, không phải lúc này thì còn là lúc nào nữa?"

Từ lúc nào Yến Vũ đã thành quân sư của ta thế nhỉ? Ta vốn không có kinh nghiệm tình ái. Y thì khác, lúc trước không ít lần ta thấy y đưa đón các tiểu sư muội trong trường.

"Đó là ta quan tâm đến đồng môn, lo các nàng bị người ta ức hiếp!"

"Ngụy biện. Lời ngươi nói có quỷ mới tin"

Ừm. Mà dù y có lăng nhăng. Tại sao ta lại phải quan tâm nhỉ. Hơn nữa mới đầu chưa thân, mỗi lần y tán gái, ta đều châm chọc vài câu. Về sau cũng không thèm thế nữa.

Ta nhận ra, thật ra Yến Vũ rất cô đơn. Y dường như không có bạn bè gì. Kết giao với mấy tiểu sư muội chủ yếu là dẫn đi chơi, tiêu ít tiền, trải nghiệm cảm giác ca ca tốt.

"Nhà ta chỉ có mình ta. Đối với việc tu tiên cũng rất lười biếng, thường ngày chỉ ham chơi. Bởi vậy không có ai muốn kết bạn với ta hết."

Hẳn nhiên Yến Vũ có tiền, nhưng y cũng không phải dạng thích khoe của. Càng không ưa bọn công tử thế gia tiêu tiền như phá. Chỉ là con người này không có chí tiến thủ. Chỉ thích an nhàn qua ngày như vậy.

Các tiểu sư muội kia, nhìn nhu nhược yếu ớt. Thực tế lại không ngây thơ như thế. Sau nửa năm, Yến Vũ ngán ngẩm nói với ta, bọn họ vì y mà đánh nhau. Cuối cùng là tuyệt giao hết thảy.

Tiếng xấu đồn xa. Tự làm tự chịu. Rốt cuộc tên đại ngốc này cũng từ bỏ ý định thu nạp nhiều em gái.

Chơi bời rong ruổi suốt, thành tích của Yến Vũ không phải rất kém, nhưng mà rất chậm. Ta thấy vậy liền giúp đỡ y, có ta chỉ dẫn. Yến Vũ cũng nghiêm túc tu tập hơn hẳn. Gọi là mỗi lần thi, cũng miễn cưỡng vớt vát được qua cửa.

Xem ra so với việc làm quân sư cho ta, Yến Vũ cũng không làm tốt hơn việc ta làm gia sư cho y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro