CHAP 19: Sinh Nhật Đến Rồi..Second Kiss

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-27/12-

Ngày nghỉ đông cuối cùng cũng là sinh nhật nó. Với 'con quỷ' lưu manh nhà anh thì các buổi tiệc chẳng có gì là bất ngờ cả. Hôm nay nó vẫn chưa được xuất viện làm tâm trạng nó trở nên tệ đi rất nhiều.

-Cạch-

-Happy birth day to you! Happy birth day to you...!!

Anh mở cửa đi vào trên tay là cái bánh kem hình cái dâu thật to, nó nhìn anh khẽ cười. Vào phía sau là Tiểu Nhuận tay cầm theo những quả bong bóng bay cũng hình dâu nốt. Nó cũng không bất ngờ gì mấy, điều làm nó bất ngờ là hôm nay không có sự xuất hiện của Thư Quỳ.

Anh cười đặt bánh kem lên bàn và thắp 17 cây nến lên. Đưa đến trước mặt nó:-Ước gì đi rồi thổi!_giọng nói anh chứa đựng nhiều yêu thương.

Nó nhìn anh, nhìn Tiểu Nhuận rồi chắp tay vào nhau, đôi mắt long lanh khẽ khép lại "Ba à, năm nào đến sinh nhật, Hạ Vũ cũng đều đem đến cho con một điều ước, và trong 5 năm qua điều duy nhất mà con mong ước là ba có thể tỉnh lại và trở về bên con để gia đình ta được hạnh phúc như trước đây, nhưng con đã đợi rất lâu rồi, tại sao lời ước vẫn chưa được thực hiện!? Ba à, một lần thôi, con muốn nói rằng con không muốn đợi nữa. Trở về bên cạnh con được không ba?"

Nó nở nụ cười rồi hít một hơi và thổi tắt hết 17 cây nến. Tiểu Nhuận thả tay để bóng bay khắp căn phòng màu trắng. Anh cười tươi xoa đầu nó "ngốc!" Tuy miệng cười nhưng lòng anh lại cảm thấy rất buồn, vì anh hiểu nó.

Anh nói công ty có việc nên rời đi mất, trong phòng còn lại Tiểu Nhuận và nó, lúc này nó mới hỏi:-Tiểu Quỳ có chuyện gì sao?

-Tớ thật sự là cũng không biết. Tiểu Quỳ gọi cho tớ và nói không đến thăm cậu được!

Nó gật đầu ngồi suy nghĩ một mình, chỉ là vô tình nó nhìn về phía cửa, hình bóng quen thuộc đó, ánh mắt đó đang nhìn nó, mái tóc màu đặc trưng đó.. Nó bước xuống giường hướng về phía cửa. Người con trai đó cũng rời đi..

Tiểu Nhuận lo lắng đỡ nó:-Cậu định đi đâu? Cứ nói đi tớ sẽ đưa đi!

-Tớ chỉ ra ngoài một chút thôi, cậu không phải lo đâu!_nó nói vội rồi chạy đi.

Nó đưa mắt nhìn xung quanh từ những dãy hành lang dài cho đến thang bộ, nó đều cố tìm hình bóng đang mong nhớ trong tim, nhưng càng tìm thì càng thất vọng, càng tìm lại càng giống một giấc mơ, không còn thấy người đó đâu nữa...

___________________

Rin đứng lại trước hành lang tầng thượng, mấy ngày vừa qua cậu đã ép bản thân suy nghĩ rất nhiều, nghĩ về chuyện của cậu và nó. Mọi thứ đều như rất mờ nhạt nhưng trong tim cậu lại len lỏi cái cảm giác gì đó mà trước giờ cậu chưa từng trải qua... Thiếu vắng hình bóng nó đúng là cậu chẳng thấy ổn chút nào cả.

Con tim mách bảo và lôi kéo cậu đến đây chỉ để xem nó đã khoẻ hơn chưa, đã vui cười lại chưa, chỉ cần nhìn nó vẫn ổn, là cậu đã cảm thấy rất yên tâm rồi. Cậu thở dài cười nhẹ "chỉ cần chị vẫn cười.. Không ngờ lại dễ thương đến như vậy!" Cậu lắc đầu để nụ cười đó đừng xuất hiện trong đầu cậu nữa.

-Hữu Duy Khang!!

Bị gọi tên cậu không khỏi giật mình, cậu nhận ra cái giọng nói tinh nghịch đó quay lại nhìn người kia. Người nó đầy mồ hôi vì đã đuổi theo cậu đến tận đây.

Rin im lặng, chỉ nhìn nó bằng ánh mắt chứa đầy sự quan tâm, ổn định hơi thở xong nó ngước lên nhìn thẳng vào mắt Rin:-Cô gái đó là người yêu cậu sao?

Đó không phải buộc miệng nói ra mà là câu hỏi nó đã suy nghĩ rất nhiều là lấy dũng khí để hỏi cậu. Cậu đơ người, ánh mắt hơi vô định "cô gái? Cô gái nào?". Nó nhíu mày giống như có thể đọc được suy nghĩ của cậu:-Là cô gái đã đi cùng cậu hôm Noel?!

-Là bạn!_lời nói cậu chắc nịch, nó tin cậu, chỉ cần là cậu nói chắc chắn nó sẽ tin.

Đấy không phải là ngu ngốc mà là có thể tin tưởng được người bên cạnh mình, nó thở phào dường như cục đá trong lòng đã được gỡ xuống:-Hôm nay là sinh nhật tôi!

-Tôi biết, chúc chị sinh nhật vui vẻ!

-Quà của tôi đâu?_nó bĩu môi nhìn cậu.

Cậu giật mình, thật ra là cậu chỉ định nhìn nó từ xa không hề biết rằng sẽ được gặp nó và đối diện thế này. Nhìn cậu bối rối như vậy khiến nó bật cười, cuối cùng thì cũng đã trả thù được..vì cậu đã làm nó biết 'ghen'.

-Cậu là người đã cõng tôi đến đây đúng không?

-...

Nó bước đến đứng trước mặt Rin, thật gần. Nhìn nó trong bộ dạng rất đáng yêu, dù cho nó đang mang dép bệnh viện, quần áo bệnh nhân, đầu tóc thì bù xù, nhưng trong mắt Rin nó là con nhỏ đáng yêu nhất.

Nó cười ranh ma mạnh bạo tiến gần hơn nữa, nó chỉ đứng tới ngang ngực cậu nên khó mà thực hiện được suy nghĩ trong đầu. Nó cười nhẹ:-Rin à!

Nó ngước mặt lên, Rin nghe nó gọi cũng đồng thời cúi mặt xuống, và được sự sắp đặt của nó, môi cậu chạm vào môi nó...

Nó đưa tay nắm lấy tay cậu, hiện tại bây giờ cậu không còn muốn biết người khác suy nghĩ thế nào, không có thời gian để nghĩ đến anh sẽ nổi nóng ra sao, rõ ràng bây giờ cậu chỉ có thể xác định được rằng cậu yêu nó. Cậu đã kịp nhận ra rằng cậu yêu con nhỏ lưu manh này mất rồi.

_____________________

Rin nắm tay nó trở về phòng bệnh. Tiểu Nhuận ngồi ở trước chờ nó không khỏi ngạc nhiên khi thấy cái hành động sặc mùi tình yêu ấy, mặt Tiểu Nhuận gian manh:-Hai người...đừng nói là..

Tiểu Nhuận bỏ dỡ câu nói càng trở nên mờ ám hơn, nó nhếch môi:-Ừ thì sao nào!

Rin thoáng đỏ mặt:-Chị vào trong đi, em còn có việc.

Rin toan quay người đi thì nó nắm chặt tay cậu không buông:-Ngày mai cậu sẽ đi học lại chứ?

Cậu gật đầu không quay mặt lại mà tiếp tục bước đi. Trước kia nó chưa từng để ý ai ngoài anh và ba nhiều đến vậy, tuy không thật sự hiểu rõ cậu nhưng phần nào nó cũng cảm nhận được sự lạnh lùng và cô độc trong lời nói và cả ánh mắt cậu nữa..điều đó khiến nó muốn ở bên cạnh cậu nhiều hơn nữa.

Tiểu Nhuận hất vai nó:-Vy Vy được lắm nha..không ngờ im im thế này mà đã có người yêu rồi!

Nếu để ý kĩ sẽ thấy đôi má phúng phính đáng yêu của nó đang ửng đỏ:-Ngốc, vẫn chưa quen nhau!_nó ngại ngùng bỏ vào trong.

Tiểu Nhuận đờ người ra đó "chưa quen nhau? Nhưng mấy cái biểu hiện đó là thế nào?" Không lẽ Vy Vy nhà mình đơn phương người ta ư?? NO NO không thể nào!!". Tiểu Nhuận vào trong giở trò cù lét nó để nó khai ra toàn bộ sự việc. Nhưng nào đâu có dễ, nó nhất quyết không hé răng...

___________________

Thật ra lúc quyết định hỏi Rin về người con gái đó nó đã rất khó chịu, thầm mong rằng là không phải. Khi nghe được câu trả lời từ Rin, nó rất vui, nó thật sự rất vui mừng và biết rằng bản thân đã không thể kiềm chế tình cảm xuất phát nơi trái tim..và quyết định cho Rin biết tình cảm của mình thông qua hành động. Có lẽ là vì nó biến thái nên mới nghĩ ngay đến điều đó, nhưng lại rất đáng yêu..

___________________

Rin đến bar ngồi lướt điện thoại, một vài cô em đến xin xỏ được ngồi cùng nhưng đáp lại là cái ánh mắt đùng đùng sát khí làm người ta phải cố tránh xa. Duệ Kỳ thì lo bên Casino nên không ở đây, Rin chẳng có ai nói chuyện nên tìm cho mình chút rượu nhẹ.

Anh đến và ngồi xuống chỗ Rin:-Hôm nay không đua nữa sao?

-Lão đại! Anh hôm nay rảnh nhỉ?_Rin ngước lên nhìn anh.

Anh lắc đầu:-Không rảnh, rất mệt mỏi. Mà nghe nói cậu sắp đi qua Anh sao?

-Em định sẽ không đi nữa!_anh có thể nhìn ra trong mắt Rin có ẩn nụ cười.

Anh hơi ngạc nhiên vì trước giờ Rin là người nói thì nhất định sẽ làm, và một khi đã quyết thì nhất định sẽ không thể ngăn cản. Vậy mà có gì đó đã làm thay đổi cậu:-Ai là người đã giữ em ở lại?

Rin kinh ngạc nhìn anh, tuy biết anh là thiên tài rồi, nhưng có cần phải biết nhanh vậy không!? Rin hắng giọng bình tĩnh:-Trước đó..em có chuyện muốn xin phép anh!

-Được!

-Xin anh cho em được tiếp tục bảo vệ chị Hạ Vy!

Anh hơi nhíu mày:-Có phải động lòng rồi không?

-Phải, em chỉ vừa mới biết thôi, em yêu chị ấy!_Rin quả quyết, mặc dù biết nói ra một là bị đánh hai là bị giết nhưng Rin không sợ.

Anh ngán ngẩm thở dài "biết ngay thế nào cũng vậy mà, chuyện mình muốn ngăn cản nhất cũng đã xảy ra, nhưng có vẻ như mình đã sai, Hạ Vy nhà mình cũng đã cười rất hạnh phúc, tại sao lại cấm con bé chứ!". Anh cười nhẹ:-Vậy thì nhờ chú chăm sóc con bé giúp anh!

Rin hơi bất ngờ trước quyết định của anh, nhưng rồi cũng vui vẻ gật đầu.

__________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro