Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


——- 10 phút sau ——
Tôi nép mình sau chậu cây hoa giấy sặc sỡ gần cổng trường, lén lút đưa mắt nhìn quanh.
Không có ai.
Sân trường lặng ngắt, chỉ có gió cuốn những chiếc lá vàng thơ thẩn đi dạo khắp nơi, để lại tiếng xào xạc mông lung.
- "Được rồi, nhanh đi ra đi." Một lúc sau, tôi quay người, làu bàu với bụi rậm cạnh đó.
Bụi rậm khẽ nhúc nhích sột soạt, liền sau đó, một khuôn mặt tuấn tú sáng ngời từ từ vạch lá hiện ra, trên trán hắn ta còn vương hai chiếc lá xinh xắn:
- "Cậu có chắc không vậy? Nếu...nếu mà..."
- "Nếu mà có ai nhìn thấy cái cảnh tượng đáng xấu hổ này của cậu thì tôi sẽ đánh cho kẻ đó bất tỉnh nhân sự hôn mê vào nhà thương, và nếu cậu không muốn chịu chung số phận thì làm ơn cút ra đây nhanh nhanh giùm tôi!" Tôi không kìm được nữa nổi khùng, rít lên qua kẽ răng.
Bụi rậm phát ra tiếng động ngày càng to, và tôi phải vận dụng toàn bộ nội công thâm hậu của mình để không phải quay đầu lại nhìn.
- "Nhà cậu có tài xế đến đón không?" Tôi hỏi, mắt vẫn dán chặt vào gốc cây sứ xù xì trước mặt. = =
- "Có, tôi đi xe hơi." Jiyeon đáp.
- "Vậy thì tốt rồi, bây giờ chúng ta..." Đột nhiên, tôi phát hiện mình đã quay đầu lại.
Hức, tôi thừa nhận, tôi là loại con gái háo sắc.
Nhưng nhưng nhưng, nếu hotboy mới nổi của khối đang mặc quần xà lỏn đứng ngay phía sau, thì không nhìn một lần quả thật uổng phía cả một đời người. $_$
Không người đàn ông bình thường nào có thể trở nên đẹp trai khi đang mặc quần xà lỏn kẻ sọc.
Nhưng chết tiệt, cái tên Jiyeon chết dẫm đó lại không bình thường chút nào, chân hắn vào dài vừa trắng, nhưng nhìn vẫn rất dẻo dai rắn rỏi, thật là thật là, uầy uầy.
- "Cậu nên chùi nước miếng đi, kinh quá." Hắn đột ngột phun ra một câu.
- "À à ờ ờ, được rồi. Vậy bây giờ cậu ra cổng đi, tôi hộ tống cậu chui vào xe hơi về nhà được chứ? Dù gì cũng có một phần lỗi của tôi trong chuyện này, với lại cũng coi như là tôi trả nốt nợ đêm trước ha?" Tôi ngoác miệng tuôn một tràng để chữa ngượng, haizz, đứng kế giai đẹp bình luận về quần xà lỏn của hắn, chẳng chóng thì chầy bạn cũng chết vì tức, mà đây lại còn là một gã giai đẹp biến thái. = =
Jiyeon không trả lời.
*Quay lại cách đây 10 phút*
Sau khi tôi thốt ra cái câu: "Người đi quần ở lại" đáng hổ thẹn đó, lập tức hắn biến thành tượng ông phỗng.
Haizz, một lúc sau, hắn ậm ừ cái gì đó nghe rất giống: "bô lô ba la oa oa quạc quạc..." Tôi liền coi như đó là sự đồng ý, lập tức hứng khởi đi mượn quần dự trữ của cô lao công, nhưng rốt cuộc chỉ còn quần xà lỏn. = =
Trên mặt tôi nở một nụ cười gian tà, liền cầm cái quần xấu hổ đó đi vào lớp.
Sau này, tôi sẽ trả bất cứ cái giá nào để được nhìn lại cái khuôn mặt khó coi của hắn khi thấy cái xà lỏn lúc ấy.
Lục đục trong lớp vài phút sau, Park-thiếu-gia-trong-chiếc-quần-xà-lỏn lập tức ra sàn.
- "Chật quá." Hắn càu nhàu, trong khi tôi sắp tắt thở vì cố giữ vẻ mặt nghiêm nghị nhất có thể.
Và bây giờ, chúng tôi đã có mặt dưới sân trường, chuẩn bị cho một cuộc chu du vô tiền khoáng hậu.

"...Tôi dậm dậm chân, phẫn nộ kêu lên:
'Đồ lòng lang dạ thú, mặt dày mày dạn, tim heo óc bò, @@##***!!!%%$$***!!! Kiếp trước tôi mắc nợ cậu à??'
Hắn uể oải vuốt mặt, phả ra một hơi thở dài:
'Theo tôi biết, thì kiếp trước kẻ hèn này mắc nợ cậu mới đúng'..."

Tôi cẩn thận đi ra cổng trường tiền trạm, mắt không ngừng nhìn láo liên như ăn trộm.
Lạ thật.
Ngoài đường vắng tanh. O_O
Tôi nheo mắt hoài nghi, thế này là thế nào? Ông tài xế gì đó đó của Jiyeon, đâu mất rồi?
Sau khi hộc tốc chạy vào, tôi thông báo với kẻ đang đứng e thẹn phía sau giàn hoa giấy:
- "Tôi không thấy xe hơi xe hiếc gì sất, cậu có nhớ nhầm không vậy?"
- "Sao có thể?" Hắn hét lên nho nhỏ, nhưng chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên.
Hừm, có nguy hiểm, phải đề phòng phải đề phòng. = =
- "Tôi không biết, vậy cậu cứ đứng đó với cái quần xà lỏn đáng thương hại của cậu đi, tôi về nhà đây." Tôi nặn ra vẻ mặt nuối tiếc phẩy phẩy tay, chân nhấc lên chuẩn bị cho tư thế cao chạy xa bay. (bay ở đây là bay luôn không quay đầu lại.)
Giọng nói lạnh lẽo kinh dị như vọng lại từ dưới mồ của hắn bỗng đều đều vang lên:

"Nếu có ai hỏi tôi tại sao đứng đây trong tình trạng này, tôi sẽ nói thủphạm là cậu."
Ô ô ô....
Một hotboy tội nghiệp bị nữ fan cuồng lột quần,chỉ chừa quần xà lỏn, sau đó cô ta bỏ đi, để lại một bãi chiến trường!!
Cái chuyện này mà tới tai ba mẹ và 3 gã anh tínhnhư Trương Phi say rượu ở nhà thì tôi toi là cái chắc.
Bất lực đến tuyệt vọng, tôi uất ức dậm dậm chân,phẫn nộ kêu lên:
- "Đồ lòng lang dạ thú, mặt dày mày dạn, tim heoóc bò, @@##***!!!%%$$***!!! Kiếp trước tôi mắc nợ cậu à??"
Hắn uể oải vuốt mặt thở dài:
- "Theo tôi biết, thì kiếp trước kẻ hèn này mắcnợ cậu mới đúng."
Park Jiyeon, tốt lắm, cậu đã góp phần làm chonhà thương điên có thêm một nạn nhân mới.
Tôi nhăn nhó như khỉ ăn ớt, trề môi hỏi hắn:
- "Chứ bây giờ ông tài xế đáng yêu đó đã đi chơitận đẩu tận đâu rồi, cậu định về nhà trong trang phục này à?"
Hắn lườm tôi:
- "Đương nhiên là không rồi."
Tôi suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên vui vẻ đậpvai hắn đánh bốp:
- "Hay tôi cho cậu mượn áo khoác, cậu quàngxuống che bớt cái quần đó lại, rồi lấy xe đạp của tôi mà về nhà, tôi đi bộ đi?"
Hắn xoa xoa vai nhìn tôi, sau đó hỏi một câuchẳng ăn nhập gì:
- "Cậu học võ à?"
Tôi trợn mắt nhìn hắn:
- "Sao cậu biết?"
Hắn cười hềnh hệch, nhìn đểu không tả được:

- "Cái này, bạn trẻ à, người ta gọi là đo đếmnội công của nhau."
Tôi: "....."
Đùa à? Gần chập tối rồi mà tôi cứ đứng đây tánphét với cái gã mắc dịch đó như thế này, thật quá sức tưởng tượng mà! >"<Đáng ghét, tôi phải thật sự tập trung mới được.
- "Thôi thôi, vậy cậu lấy xe tôi đi về đi, tôiđi bộ, đây là thẻ xe, chào nhá!"
Tôi chợt nhớ, hôm nay ba mẹ đi ăn tiệc, chỉ cóba ông anh tôi ở nhà, có trời mới biết họ đã phá sập căn nhà yêu dấu đó haychưa...
Tôi không hy vọng là cứu được căn nhà, tôi chỉmuốn về thật nhanh để lôi họ ra khỏi đống đổ nát. = =
Chiếc thẻ xe lơ lửng giữa không trung, nhưng hắnkhông có vẻ gì là muốn cầm lấy.
Thay vào đó, cái gã Jiyeon đó chỉ đứng khoanhtay tựa lưng vào tường với vẻ mặt lạnh băng như mông gấu Bắc Cực, ánh mắt rấtđẹp giờ bị che khuất bởi hàng mi dài và cong vút.
Hắn không muốn đi, vì đó không phải điều hắnmuốn.
Tôi ngẩn người một lúc lâu...
Sau đó!
Lập tức!
Ngộ ra!
Uầy, đừng nói cậu thiếu gia này...không biết đi xeđạp?
Tôi là một người có khả năng đọc ánh mắt siêuhạng, nếu hắn có điều gì đó khó nói thì tốt nhất là không hỏi lại, rất phiềnphức.
Jiyeon vẫn đứng chôn chân ở đó, khuôn mặt đỏ lêntừ từ, không rõ nhờ vì ráng chiều hay là vì...xấu hổ? Tôi quyết định dẹp chủ đềquan sát nét mặt của hắn ta qua một bên, vì càng nhìn thì tôi càng bị sắc đẹpđó làm cho mụ mị đến đần độn. = =
Được được, bây giờ thì suy đoán của tôi quá chínhxác, rõ ràng hắn không biết đi xe đạp, nhưng sĩ diện quá cao nên không thừanhận, thật là đần quá đi hê hê.
Ăn sung mặc sướng quen rồi, cái phương tiện quenthuộc này cậu ngồi lên chưa chắc đã vững nữa, đồ cậu ấm rởm, đồ mặt trắng điênkhùng, đồ con ruồi, đồ đồ đồ....!!!!!
Nhưng, bây giờ tôi không còn tâm trạng nào màchửi rủa hắn nữa, đứng đây thêm một lúc chắc tôi lên cơn động kinh vì sốt ruộtmất. Hắn không biết đạp xe đạp, thì đành phải...
- "Tôi chở cậu!" Tôi thở dài nhìn hắn, sau đócầm thẻ xe đi thẳng vào bãi.
Đi được một đoạn, tôi nghe thấy có tiếng bướcchân miễn cưỡng
chạy theo.
Cái anh chàng này, hoá ra cũng ngoan phết! ^o^
Sau này, tôi mới phát hiện được sự thật... Ngoancái quần xà lỏn nhà hắn ta ý!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro