Chap 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Một lát sau, tôi và Qri ngồi ở ngoài cửa phòng, sắm vai hai bà tám mà nhắm nho khô. Phía trong, mẹ Jiyeon nắm tay anh ấy và nói chuyện liên tục, chỉ ngừng lại để ngắt hơi và thở, miệng cười vui sướng giống như đứa trẻ được tặng đồ chơi mới.

Tôi bối rối nhìn Qri:

- "Bác, bác ấy...có vẻ..." Đến đây thì tôi không biết diễn đạt tiếp thế nào nữa, đành im bặt, căng thẳng nhìn về phía chị ấy bằng ánh mắt băn khoăn.

Chị ấy cụp mắt nhìn chăm chăm xuống đất, một lúc lâu sau mới thở dài buồn bã:

- "Jiyeon dẫn em đến đây, có nghĩa là nó hoàn toàn tin tưởng em. Đến nước này thì chị cũng chẳng có gì phải giấu nữa, nhưng chuyện này tương đối phức tạp, chị sẽ kể lại từ đầu."

.oOo.

Mẹ Jiyeon lúc trẻ là một người phụ nữ đẹp và vô cùng kiêu hãnh. Tên đầy đủ của bà là Kim Dahye. Từ lúc học cấp ba bà đã được vô số chàng trai để mắt đến, một phần vì khí chất thanh tao duyên dáng như thiên nga, một phần vì sự thông minh sắc sảo chết người của mình.

Người phụ nữ này sinh ra là để làm trung tâm của đám đông. Nổi bật. Kiêu kỳ và vô cùng quyến rũ.

Đến khi tốt nghiệp đại học, bà gặp ba của Jiyeon – Park Chae, một chàng trai trẻ với nhiệt huyết căng tràn và nhiều tham vọng lớn lao. Dường như bọn họ được số phận sắp đặt để gặp được nhau, đi đến đâu cũng làm người ta trầm trồ ngưỡng mộ: "Thật xứng đôi."

Ba năm sau lần đầu tiên gặp gỡ, họ tiến tới hôn nhân.

Đó là một cuộc hôn nhân hoàn hảo và hạnh phúc, nhiều người thật sự ghen tị với cặp đôi viên mãn này. Gần một năm sau, Qri chào đời.

Đến lúc đó, mọi việc lại bắt đầu tiến triển theo chiều hướng xấu.

Park Chae vì tham vọng quá lớn của mình mà đã làm việc như điên, tham công tiếc việc, thường xuyên ở lại công ty qua đêm, nuôi dưỡng ước mơ trở thành tổng giám đốc một tập đoàn lớn của mình.

Những chuyến đi nước ngoài, những lần lỡ hẹn, những trận cáu gắt vô cớ đã làm mẹ Jiyeon mệt mỏi và suy sụp. Bà cần một người chồng, và con gái bà cần một người cha đúng nghĩa, chứ không phải một cái máy làm việc bất kể ngày đêm như thế.

Thêm nữa, Dahye còn là một người phụ nữ có tâm hồn nhạy cảm, rất nhạy cảm.

Đúng lúc đó, một người đàn ông khác xuất hiện, và Dahye đã phạm sai lầm.

Tới khi Park Chae biết được mọi chuyện thì đã quá muộn, vợ ông đang mang thai một đứa con...không phải là của ông.

Đó là một khoảng thời gian khó khăn. Nhưng cuối cùng, bé gái được kết tinh từ tình yêu vụng trộm đó đã chào đời, và được đặt tên là Shanyeon. Cô bé được giấu kín thân phận thực sự của mình, hồn nhiên trở thành một thành viên trong gia đình.

Park Chae biết quan tâm đến gia đình nhiều hơn, ông lựa chọn cách tha thứ cho vợ mình, và điều đó đòi hỏi một lòng bao dung phi thường. Về phần Dahye, với mặc cảm tội lỗi, đã trở nên ít nói hẳn, suốt ngày chỉ quanh quẩn trong nhà với những đứa con của mình.

Năm Shanyeon hai tuổi, Jiyeon ra đời, là đứa con chính thức thứ hai của Dahye và chồng mình. Những tưởng sống gió đã qua, và gia đình ấy sẽ có thể mỉm cười nắm tay nhau, ngày ngày ngắm mặt trời mọc.

Nhưng bóng tối đau thương lại lần nữa kéo đến.

Shanyeon qua đời. Cũng không ai dám kể rõ vụ tai nạn thảm khốc đó diễn ra như thế nào. Chỉ nghe người ta nói loáng thoáng rằng hôm ấy, cô bé đó đã chạy nhanh qua đường để mua một cây kẹo bông gòn, và một chiếc xe tải do người tài xế gà gật trên vô lăng bất thần trờ tới...

Máu đỏ tươi. Mặt đường xám xịt, chết chóc.

Sau vụ tai nạn thương tâm ấy, Dahye đã phát điên. Người phụ nữ tội nghiệp này vẫn không tin đứa con gái ngoan ngoãn của mình mới ngày hôm trước còn ôm lấy mẹ thì thầm: "Con sẽ mua kẹo bông cho mẹ!", vậy mà hôm nay đã trở thành một thân xác lạnh ngắt vĩnh viễn không cử động được nữa.

Lúc đó, Qri đang đi du học. Và thế là Dahye, trong cơn hoảng loạn và đau đớn tột độ, đã mặc nhiên xem đứa con trai út Jiyeon của mình là cô bé Shanyeon đã mất, thậm chí ngày nào cũng bắt anh ấy phải mặc áo đầm và chơi búp bê.

Vài tháng sau, người nhà phải đưa bà vào nhà thương điên.

Và cứ mỗi lần Jiyeon đến thăm, bà lại mừng rỡ nở một nụ cười:

- "Shanyeon, con đến thăm mẹ rồi đấy à?"

.oOo.

Lúc câu chuyện kết thúc cũng là lúc nước mắt tôi trào ra.

Cảm giác không được chính mẹ ruột công nhận sự tồn tại của bản thân, sẽ tuyệt vọng và đau đớn đến mức nào?

Tôi thật là một đứa con gái vô tâm, có điều từ trước đến nay Jiyeon chưa bao giờ kể với tôi câu chuyện phức tạp này, rốt cuộc là vì lý do gì?

Qri khịt mũi, sau đó nghiêm túc quay sang nhìn tôi, nói rành rọt:

- "Jiyeon là thằng bé tốt, nó yêu Shanyeon và mẹ mình hơn bất cứ thứ gì. Tuy nhiên chuyện thương tâm này đã để lại cho nó một vết thương lòng. Nó từng nói với chị, yêu nhiều quá thì có thể làm những chuyện dại dột, có khi cái giá phải trả là rất đắt. Tuy ngoài mặt tỏ ra cao ngạo, nhưng thực chất nó vẫn cô đơn."

Tôi ngẩn ngơ.

Ngừng một lúc, chị ấy kết luận:

- "Em là cô gái đầu tiên và sẽ là duy nhất mà nó dẫn đến đây."

.oOo.

Một lúc lâu sau, đã đến lúc phải ra về. Tôi rón rén bước vào phòng. Mẹ Jiyeon vẫn liên tục nói, giống như nếu bà ngừng lại thì anh ấy sẽ tan biến vào không khí, và bỏ rơi bà.

Thấy tôi đi vào, bà ấy ngẩng lên và lại cười:

- "Shanyeon là một con bé yếu đuối, nhờ con chăm sóc nó giúp bác."

Khoé miệng tôi giật giật mấy cái, cuối cùng tôi cũng đành ngoan ngoãn gật đầu như gà mổ thóc:

- "Vâng, con sẽ chăm sóc, sẽ chăm sóc cẩn thận."

Khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ ấy bừng sáng một nụ cười vui sướng:

- "Ngoan lắm. Rất cảm ơn con."

Không xong rồi, tôi thật sự sắp oà khóc tới nơi rồi. Nụ cười của bà ấy hoàn toàn bóp ghẹt trái tim tôi, cổ họng nghẹn ứ, đau đớn như sắp vỡ oà.

Jiyeon chậm rãi đứng dậy, tôi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh ngắt ướt đẫm mồ hôi của anh, lắc lắc.

Cả hai chúng tôi chào tạm biệt bà rồi bước ra khỏi phòng. Khi đi tới ngưỡng cửa, sực nhớ ra một chuyện, tôi lấy hết sức bình sinh, quay lại nhìn người phụ nữ đang ngồi ngẩn ngơ trên giường, nói bằng giọng run run:

- "Yeon rất yêu bác."

Ta đaa, vấn đề là ở chữ Yeon. Nếu tôi chỉ nói một chữ Yeon cụt lủn thì bà ấy sẽ không phân biệt được là 'Shanyeon' hay 'Jiyeon', biết đâu vẫn còn cơ hội.

Bà nghiêng đầu, mừng rỡ nói:

- "Mẹ cũng yêu Yeon nhiều lắm."

Hơi thở của Jiyeon chậm mất một nhịp.

Sau đó, anh ấy lôi tôi ra ngoài, băng qua hành lang và xuống lầu nhanh như chớp, thậm chí không thèm dùng thang máy và tôi cũng chưa kịp chào chị Qri đang ngơ ngác ở cửa lấy một tiếng.

Mãi đến khi chúng tôi đã ra khỏi bệnh viện, đứng thở gấp trên con đường vắng vẻ tràn ngập ráng chiều, Jiyeon mới lên tiếng:

- "Cảm ơn cậu."

Í?

Trong ánh nắng vàng cam buồn bã cuối ngày, tấm lưng gầy gầy của anh ấy đổ dài xuống nền đất thành một cái bóng cô độc và trơ trọi, đem lại cho người ta cảm giác đau thương khó nói thành lời.

Không kìm được, tôi vòng tay ôm lưng anh ấy từ phía sau, dụi dụi đầu, khịt mũi nói:

- "Có tôi ở đây."

Jiyeon cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng đó, một lát sau mới gọi khẽ:

- "Hyomin..."

- "Hở?" Tôi hơi ngẩng đầu lên.

Anh ấy thình lình xoay người lại nhìn tôi, miệng nở nụ cười yếu ớt:

- "Sau này...Dù cho có chuyện gì xảy ra, chỉ cần nắm tay tôi như lúc nãy là đủ rồi."

Tôi cười tít mắt, hăm hở gật đầu:

- "Tôi hứa."

Đúng vậy, em hứa với anh.

Sẽ luôn ở bên cạnh anh, nắm chặt tay anh. Sẽ cho anh thấy nụ cười của anh diệu kỳ đến mức nào.

Sẽ không để anh phải cô đơn nữa.

Em hứa.

Rắc rối

Nhà Jiyeon. Sáng sớm.

Đây không thể nào là sự thật.

Jiyeon thầm rên rỉ trong lòng khi nhìn hệ thống dữ liệu của tập đoàn được thay thế một bình địa trống rỗng - bằng chứng hết sức hùng hồn cho chiến thắng vẻ vang oanh liệt của Kẻ Mộng Du. Rõ ràng là tên hacker lập dị và điên khùng đó đã sử dụng virus.

Và quỷ tha ma bắt hắn đi, đây là chương trình virus "Vô Danh". Đúng với tên gọi của nó, một khi chương trình này càng quét qua bất cứ hệ thống máy tính xấu số nào, nó sẽ chẳng để lại bất cứ thứ gì, hệ thống đó sẽ hoàn toàn trống rỗng và đương nhiên, vô danh.

Đến sức lực để gào thét cũng không còn, Jiyeon thẫn thờ nhìn lên màn hình, thế giới xung quanh dường như chỉ còn là một màu xám xịt.

Vốn dĩ đây chỉ đơn giản là một thử thách nho nhỏ, một trò chơi nhằm thúc đẩy quá trình mua bán của hai công ty với nhau, tuy nhiên không ngờ họ lại sử dụng virus.

Sau khi giằng co với Kẻ Mộng Du được một thời gian dài, hắn phải thừa nhận rằng tên hacker đó thực sự là một đối thủ rất khó nhằn. Sự thật đã chứng minh điều đó bằng nhiều đêm thức trắng mệt mỏi của Jiyeon.

Nhưng trong bản giao kèo của Blue Phoenix, họ hoàn toàn không đề cập tới chuyện, sẽ có một đồng chí virus biến thái được ra sàn. =__=

Chương trình virus này đã gặm sạch sẽ nhiều thông tin cực kỳ, cực kỳ tối mật và quan trọng. Đây quả là một đòn chí mạng vào tập đoàn của ba Jiyeon, hậu quả vô cùng nghiêm trọng và có thể kéo theo nhiều hệ luỵ khó lường.

Mà hắn còn mặt mũi nào để nhìn ba mình nữa chứ.

Kẻ Mộng Du rõ ràng đã sử dụng từng mi – li – mét vuông một trên bộ não đáng sợ của mình. Y ra tay rất nhanh gọn, hoàn toàn không để lại chút giấu vết nào, ngoại trừ một bầy vịt hùng dũng khốn kiếp rất quen thuộc với Jiyeon. Trên trang chủ trống rỗng, đám vịt đó vẫn nghênh ngang diễu hành rất oai phong, tựa như lời chào tạm biệt mỉa mai cuối cùng mà Kẻ Mộng Du đã dành cho hắn.

Jiyeon đã quá lơ là. Ba hắn đã nói, kẻ nào xem thường đối phương chính là kẻ chiến bại, quả không sai.

Tốt lắm.

Tốt vô cùng. Báo cảnh sát?
Không có bằng chứng.
Vác bom tới công ty Blue Phoenix chết bầm đó đểđòi nợ?
Không đủ can đảm.
Thuê xã hội đen xử lý họ?
Không chịu được sự phán xét của toà án lươngtâm.
Bế tắc, quá bế tắc.
Jiyeon mệt mỏi dựa người ra ghế, đưa một tay lênbóp trán. Lúc này nhìn hắn già đi đến vài tuổi, đôi mắt sáng màu nhìn chằm chằmvào màn hình máy vi tính như muốn ăn tươi nuốt sống, dường như còn có cả vàiphần tuyệt vọng.
Những lúc bấn loạn rối ren như thế này, chỉ muốnở bên cạnh cô nàng Hyomin quậy phá đó. Chỉ cần nhìn thấy cô cười, trái tim củahắn sẽ bình yên, rất bình yên.
Cô ấy chỉ là ai đó của thế giới. Nhưng với hắn,cô ấy là cả thế giới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro