-End-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Anh là thằng ngốc của em!
Tại một bệnh viện tư nổi tiếng. Phòng số 307.
Jiyeon ủ rũ rót sữa ra ly cho mẹ mình, chốc chốc lại thở dài một tiếng não nề làm người ta phải ớn lạnh.
Mẹ hắn im lặng quan sát một lúc rồi dịu dàng nhắc:
- "Yeon, sữa tràn ra ngoài rồi kìa."
Jiyeon lúng túng đặt ly sữa xuống bàn, rút khăn mùi – xoa ra lau lau tay. Hắn đột nhiên mỉm cười vui vẻ, dạo gần đây, mẹ không gọi hắn bằng cái tên "Shanyeon" nữa, mà chỉ có một chữ "Yeon" cụt lủn. Đây có thể coi là dấu hiệu tốt chăng? Bằng một cách nào đó, Dahye đã từ từ quay lại với gia đình mình.
Phải cảm ơn Hyomin nữa.
Cái hôm mà hắn quyết định dẫn Hyomin đến thăm mẹ, Jiyeon đã rất lo, đâm ra có phần lạnh nhạt thờ ơ với cô ấy. Nhưng dù cố thế nào hắn cũng không thể bình tĩnh được. Hắn yêu mẹ mình và hắn tự hào về bà, dù bà có trở thành thế nào đi chăng nữa, bà mãi mãi là mẹ hắn. Tuy nhiên, nếu Hyomin biết được tình cảnh gia đình hắn như thế, có đâm ra mệt mỏi nghi ngờ không? Có nghĩ gia đình hắn đối xử với mẹ không tốt nên bà mới thành ra như vậy không?
Sau đó, hắn nhận ra, chỉ có hắn là suy nghĩ quá nhiều thôi. Trông Hyomin khá là buồn cười khi biết được mẹ của bạn trai mình lại nghĩ anh ta là con gái, nhưng dù sao cô cũng nắm tay hắn an ủi, dường như hắn cũng chỉ cần có thế.
Tuy nhiên, bây giờ hắn lại làm cô giận.
Nhớ đến cuộc nói chuyện hay ho giữa hắn, cô và Nhất Phương hôm nọ, Jiyeon lại thấy buồn cười. Hắn giỏi vi tính, được nhiều người khen là thông minh thì sao chứ? Bạn gái hắn là bà sếp ngầm của cả một công ty hoành tráng cơ mà.
Làm sao để giảng hoà đây, hắn đã thử hết mọi cách rồi. Quá bế tắc, hắn đành đến đây thăm mẹ, coi như cũng dành thời gian tâm sự với bà một chút.
Đang ngồi lắng nghe mẹ mình cười nói liên tục, điện thoại ở túi quần Jiyeon bất thần rung lên bần bật. Khẽ cau mày, hắn lấy điện thoại ra kiểm tra, ai lại nhắn tin vào giờ này thế nhỉ?
Người gửi là Soyeon, nội dung tin nhắn là:
"Tôi cua được Hyomin rồi"
Cái thằng Soyeon chết dẫm, thừa nước đục thả câu, dám giật người yêu của ông đây à???
Soyeon nói được làm được, tuyệt đối sẽ không sử dụng việc đó như công cụ để trêu ghẹo bạn bè, rất có thể là lần này cậu ta nghiêm túc. Ôi con bà nhà nó, mấy hôm nay Jiyeon quá lơ là rồi, làm sao hắn có thể quên mình vẫn còn một tình địch nguy hiểm – Park Soyeon biến thái chứ???? (Soyeon: Tôi nghe thấy rồi đấy nhé! =_=)
Rất có thể giờ này, Soyeon đã tấn công Hyomin hết đường tránh né ở sân bóng rổ, và rồi bọn họ sẽ...a a a a!! Hắn biết việc mình không tin tưởng cô ấy là sai lầm ngớ ngẩn, nhưng mà cái giá phải trả này có hơi đắt quá rồi không?
Jiyeon cất điện thoại, sau đó hít sâu một hơi rồi đứng thẳng người trước mặt mẹ mình, nghiêm túc hỏi:
- "Mẹ, nếu người mà con thích đang giận con, và sắp bị người ta cướp mất, con phải làm gì?"
Dahye nhướn mày nhìn hắn, nghiêng đầu cười, nhưng vẫn không trả lời.
Hắn thở dài, mẹ hắn như thế, hỏi câu ấy cũng bằng không. Nhưng dù gì thì giờ phút này vẫn thấy bà cười như vậy, hắn đã an lòng hơn rất nhiều.
- "Rất đơn giản, nói cho người ấy biết, người ấy thuộc về con." Mẹ hắn thình lình nở một nụ cười đẹp như đoá sen nở rộ trên nền trời xanh trong, tinh khiết đến nghẹt thở và mang theo nét yêu thương trìu mến vô hạn. Đó không phải là nụ cười của một người mất trí, đó là nụ cười của một người mẹ dành cho đứa con lần đầu biết yêu của mình.
Hắn sững người, sau đó lập tức chạy như bay ra khỏi cửa, ném lại cho mẹ một câu chắc nịch:
- "Mẹ yên tâm, con sẽ cướp cô ấy về!"
Mẹ hắn nói với theo:
- "Cố lên, con trai!"
Trong hành lang bệnh viện, nhiều bắt gặp hình ảnh một thiếu niên cao lớn đang chạy như bay, như chân không chạm đất. Nụ cười vui sướng tột độ trên mặt chàng trai ấy vỡ oà như những tia nắng lan toả trên mặt hồ mùa hè, mắt thì sáng bừng và dường như còn lấp lánh những hạt lệ trong suốt. Chàng trai kỳ lạ vừa chạy vừa hét lên sung sướng:
- "Cuối cùng, bà ấy đã chịu gọi tôi là con trai rồi!"
.oOo.
Jiyeon đứng ở sân bóng đá, thở hồng hộc. Hắn đến đây được gần hai mươi phút rồi, sao chưa thấy ai thế nhỉ? Nếu lần này Soyeon lừa hắn, hắn sẽ lột da cậu ta làm mắm!!
Đứng im lặng quan sát xung quanh một lần nữa, hắn chán nản định bỏ về, nhưng vừa quay người định bước đi thì nghe thấy một tiếng hét rất đỗi quen thuộc từ bên kia sân vọng đến:
- "Bội Di quỷ quái, cô giấu Jiyeon ở đâu? Ai bày trò bịp bợm thì làm heo, làm heo đi nhé?? Báo hại tôi chạy như điên đến đây, cô tưởng như vậy là xong với tôi chắc??"
A... Hyomin đến rồi? Cô ấy chỉ mặc bộ đồ ở nhà, chân mang dép lê, nhưng trong khoảng khắc đó, hắn chưa từng thấy ai đẹp hơn thế.
Cô nàng nào đó đang bực tức la hét, thì bỗng cảm thấy một vòng ôm mạnh mẽ quen thuộc ôm lấy vai mình từ phía sau, lưng dựa hẳn vào vòm ngực ấm áp, như được bao bọc trong một chiếc áo thần kỳ, vững chãi nhưng dịu dàng đến rụng rời chân tay.
Ai đó thì thầm bên tai cô, dường như còn đang cười khúc khích:
- "Em lùn quá đi, Hyomin."
Nhưng trí óc cô nàng đó đã cưỡi mây bay đến tận thiên đình rồi, chỉ biết đứng đơ người ra như bị điểm huyệt.
- "Kế hoạch thành công mĩ mãn. Hai kẻ đầu đất này quả thật rất dễ lừa." Hình như lại có thêm ai đó xuất hiện.
Là Soyeon và Bội Di?
Jiyeon vẫn ôm chặt cô nàng nhỏ nhắn của mình từ phía sau lưng, không quên lườm hai anh em hắc ám họ Park kia một cái:
- "Hai người bày mưu đúng không?"
Bội Di toe toét cười, gật đầu vui vẻ:
- "Soyeon nhắn cho anh một tin, em nhắn cho Hyomin một tin, thế là hai người phóng đến đây còn nhanh hơn tên lửa. Cảnh tượng thật là đặc sắc nha!"
Soyeon cười hi hí:
- "Hai người hết đường chối cãi nhé, bọn tôi về trước đây! Bạn bè thì phải giúp đỡ nhau, không cần cảm ơn đâu, he he."
Quả đúng vậy thật, bọn họ nói xong thì kéo nhau đi mất dạng, trên đường đi còn rôm rả bàn tán.
Trên sân bóng vắng vẻ chỉ còn lại một cặp đôi đang giận nhau nào đó...
Hyomin lúc này đã tỉnh táo hẳn, rất không biết điều mà vùng vằng hất tay Jiyeon ra:
- "Anh, đi chỗ khác chơi."
Jiyeon càng ôm chặt hơn, vừa ôm vừa thì thầm:
- "Xin lỗi, là anh sai. Sau này sẽ tin em vô điều kiện."
Cô nàng này quả thật rất thích được dỗ ngọt. Jiyeon nịnh nọt dỗ dành thêm vài câu thì đã sự giận dữ đó đã mềm như bún, nhượng bộ một cách vô điều kiện.
Như chợt nhớ ra một chuyện, Jiyeon trịnh trọng tuyên bố:
- "Sau này anh sẽ nói chuyện với ba mẹ em, từ bây giờ tuyệt đối không cho em ngủ chung với ba ông anh đó nữa. Cho dù dạo gần đây đã ngủ riêng, nhưng anh vẫn không an tâm. Em phải nghe lời đấy nhé!"
Hyomin cau mày phản bác:
- "Tại sao anh bá đạo ngang ngược thế? Đây là quyền..."
Jiyeon vùi đầu vào mái tóc đen mềm của cô, cười hi hi:
- "Ngoài anh ra, không một sinh vật giống đực nào khác được ngắm em ngủ."
Cô nàng bĩu môi:
- "Anh là đồ ngốc."
Hắn cúi xuống hôn cô:
- "Ừ, nhưng chỉ là thằng ngốc của em thôi."
.oOo.
Năm năm sau.
Trong một khoảng sân của trường đại học X.
Soyeon chen chúc bên cạnh Nhất Duy và Nhất Phương, điên tiết gắt lên:
- "Hai anh em nhà này ở đâu chui ra vậy? Chật chội quá, chắn hết tầm nhìn rồi!"
Bội Di cau có ngồi bên cạnh Qri, bĩu môi với vẻ rất không hài lòng:
- "Tại sao hôm nay đông quá vậy? Mất hết cả vui!"
Lực lượng gia nhân nhà họ Park đang nín thở trợn mắt ngồi phía sau không chịu được nữa, rít lên qua kẽ răng:
- "Các cô các cậu be bé cái mồm cho chúng tôi nhờ, trời ơi là trời!"
Park Chae – ông trùm bất động sản nổi tiếng ngồi chồm hỗm phía sau bụi cây kế bên, đột ngột phấn kích nhắc nhở:
- "Tới rồi, tới rồi!"
Những người còn lại đều rất tự giác im lặng, hí hửng thò đầu ra ngoài quan sát.
Năm năm trôi qua, sau bao nhiêu lần giận hờn, rồi thì chiến tranh lạnh, cả những hiểu lầm vụn vặt chẳng đâu vào đâu, cuối cùng Jiyeon và Hyomin chính thức yêu nhau đến tận khi tốt nghiệp đại học, là một cặp đôi được rất nhiều sinh viên khác trong trường ngưỡng mộ.
Hôm nay, Jiyeon quyết định cầu hôn người yêu của mình, mọi người làm ơn cho một tràng vỗ tay, trời ơi thật là phấn kích quá đi!!!
Vì vấn đề cầu hôn này sẽ ảnh hưởng đến cả một đời người về sau, cho nên trong buổi tiệc độc thân tưng bừng đêm qua, Soyeon đã hớn hở bê quyển sách "101 kỹ thuật cầu hôn" ra giáo huấn Jiyeon một cách triệt để. Cả Nhất Phương cũng hào hứng truyền dạy cho hắn làm thế nào để nàng gục nhanh nhất, vân vân và vân vân.
Có thể liệt kê một vài kiểu cầu hôn hết sức biến thái như sau:
Cách số 57:
Bế nàng lên sân thượng, để nửa người nàng vắt vẻo trên lan can. Sau đó cười dịu dàng nhìn nàng và nói: "Bây giờ em muốn lấy anh hay muốn làm siêu nhân bay từ sân thượng xuống mặt đất?"
Cách số 89:
Ôm nàng thật chặt và nói: "Em yêu, em có muốn sau này chết đi sẽ có tên trong gia phả nhà anh không?"
=___= !!!!
Nói chung là có rất nhiều cách, muôn màu muôn vẻ khác nhau, nhưng đều nhấn mạnh ở một chữ: Ấn tượng! Phải thật ấn tượng để trở thành một kỷ niệm không thể nào quên, như vậy mới là đẳng cấp chứ! Cầu hôn là chuyện của một đời người mà, phải toàn tâm toàn ý mới là phải đạo.
Jiyeon và Hyomin đã xuất hiện trong tầm ngắm của các vị khán giả nhiều chuyện. Bọn họ đã trưởng thành hơn rất nhiều, ai cũng cao và chững chạc hơn xưa. Nhưng cái cách họ nhìn nhau hạnh phúc như vậy thì vẫn giống như ngày ấy, có lẽ cả đời vẫn không thay đổi.
Sau một lúc đỏ mặt ấp úng, bối rối ngập ngừng, Jiyeon hít một hơi và nói to hơn mức cần thiết một chút:
- "Hyomin, bất luận là em vô tình hay cố ý vào nhầm giường anh đêm ấy, anh vẫn sẽ bá đạo bắt em nằm đó cả đời. Lấy anh nhé?"
Soyeon, Bội Di, Nhất Phương và những khán giả còn lại: "..."
Cái thể loại cầu hôn rẻ tiền gì vậy? =__________=||||
Qri lập tức lôi ra một hộp y tế màu trắng rất bắt mắt, không biết chị đem theo nó từ lúc nào.
Nhất Duy trợn mắt:
- "Cô làm cái gì vậy?"
Qri thủng thẳng đáp:
- "Tôi không mong là Hyomin sẽ không đánh Jiyeon bất tỉnh, tôi chỉ hy vọng là mình sẽ cầm được máu."
Mọi người đều toát mồ hôi đầm đìa. >__<
Bác bảo vệ đột nhiên kêu lên:
- "Đồng ý rồi kìa!!!!"
Đúng vậy thật. Hyomin sảng khoái gật đầu cái rụp, rất nhanh gọn, Jiyeon cũng chớp nhoáng đeo nhẫn vào tay cô, rồi bọn họ bắt đầu ôm nhau và...và và hôn.
Những kẻ độc thân đang ngồi rình trộm thấy vậy thì đau đớn gào lên: Trời ơi, chúng tôi cũng muốn có người yêu!!!
Hết.

Chap sau không có MinYeon, chỉ có nói đến các nhân vật phụ thôi, bạn nào còn hứng thú thì đọc nha.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro