CÔ GÁI BƯỚC RA TỪ... BLOG - HOÀNG ANH TÚ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Cũng là theo phong trào thôi, tôi lập một cái blog để giãi bày mình trên đó. Không nhiều lắm nhưng cũng không quá ít nếu như ai đó muốn tìm hiểu về con người thật sự của tôi. Công việc văn phòng nhàn nhã, tôi có nhiều thời gian để o bế blog của mình. Trên đó, tôi viết những câu chuyện phiếm, rất phiếm về những điều tôi gặp mỗi ngày. Từ chuyện cái dùi cui của anh dân phòng được dùng để làm gì đến chuyện lô đề thời WTO. Trời cho tôi cái khả năng viết lách cũng tưng tửng như khi nói chuyện nên mỗi bài viết của tôi đều được cư dân blog cóp về blog của họ. Và tất nhiên, tôi nổi tiếng. Trong số 300 Friends trên Friends list của tôi có nàng. Tôi chẳng nhớ nàng vào blog tôi từ bao giờ, chỉ nhớ rằng nàng rất chịu khó comment từng bài viết của tôi. Từ niềm vui khi đọc được những ý kiến sắc sảo và thông minh của nàng, tôi đã để ý nàng. Tiếc rằng nàng không viết blog nên tôi thật sự không biết về nàng nhiều. Chỉ biết rằng nàng có nick là conangngocxit, năm nay 20 tuổi và sống ở Sài Gòn. Mạng là ảo, khi bạn biết quá ít về một con người thì cái ảo lại càng ảo hơn. Đó cũng là lý do mà tôi không để tâm quá mức đến nàng nếu như không bất ngờ một ngày nàng hiện ra trước cửa phòng tôi. Nàng hiện ra trước cửa căn phòng tôi đang sống.

Tôi ở trọ trong một căn hộ nhỏ trên tầng 4 của một khu tập thể cũ kỹ của Hà Nội. Tôi ở một mình. Bố mẹ tôi ở quê mỗi năm chỉ lên thăm tôi không quá 2 lần. Tôi vẫn còn độc thân. Thực ra thì cũng đã từng có vài người bạn gái đã ghé qua đời tôi vào năm tôi bắt đầu lên ĐH và ra đi khi tôi ra trường. Hình như là 4 vì tất cả đều mờ nhạt. Các cô gái đến rồi đi vì nhiều lý do khác nhau. Nhưng tựu trung vẫn là vì tôi sợ sự gắn bó sâu sắc quá. Tôi thích sự tự do. Tôi ớn đến tận cổ nếu phải răm rắp sống theo những ước vọng (đôi khi dở hơi) của các cô gái. Buồn thay, 4 cô gái tôi từng yêu đều muốn tôi 100% thuộc về họ. Sở hữu cả từng cái hắt xì hơi của tôi. Điều đó thực sự là dở hơi cám lợn. Khi tôi hắt xì hơi, tôi thích bạn gái mình sẽ nhìn mình và hài hước hóa cái hắt xì hơi đó thay vì bắt tôi uống thuốc hay mặc ấm. Vậy mà buồn thay là họ đều chỉ muốn làm mẹ trẻ của tôi. Từ khi tôi bắt đầu đi làm, tôi vẫn chọn cách cặp kè với một cô nàng nào đó vài bữa rồi mạnh ai người nấy biến thay vì xác định một ai đó là bạn gái của mình. Tôi cũng nói điều này trên blog của tôi. Rằng tôi thích những tình yêu bất chợt. Yêu ngắn hạn. Yêu theo kiểu relax. Thích thì ới nhau đi chơi rồi khi chán thì mỗi người một ngả. Không trách nhiệm cũng chẳng cần thiết phải lâu dài. Và nàng đã comment thế nào nhỉ? Nàng bảo, nàng cũng thích như vậy. Nàng cũng sợ những sự gắn bó để rồi cứ phải bóp nặn mình để được tồn tại bên nhau. Nàng sợ cái gọi là “vì em (anh) mà anh (em) thay đổi”. Và nàng bất ngờ hiện ra trước cửa phòng tôi vào một buổi tối muộn tháng 12. Chính xác là khi nàng nhắn tin vào máy điện thoại của tôi: “Phòng của cậu là phòng số mấy?”. Tôi không nghĩ là nàng bay ra Hà Nội. Tôi trả lời: “Phòng 403. Cậu định xem bói số phòng cho tớ hay sao?”. Nàng nhắn lại: “Tớ đang đứng trước cửa phòng cậu đây!”. Tôi choáng váng. Tôi chạy ra mở cửa mà quên cả rằng mình đang mặc duy nhất một cái quần sịp đỏ. Nàng phá lên cười khi thấy tôi. Còn tôi, lần đầu tiên mới thấy mặt nàng, tôi cũng choáng váng. Nàng không đẹp nhưng nàng rất duyên. Nụ cười thực sự tỏa sáng. Nàng bảo: “Tớ muốn cậu tặng quà gặp mặt cho tớ bằng cách hãy đứng yên đó để tớ chụp ảnh.” Rồi nàng giơ chiếc máy điện thoại lên, xoạch, nàng đã có tấm ảnh cực kỳ đặc biệt ấy.

Nàng đến và ở lại cùng tôi. Tự nhiên như thể chuyện đó rất hiển nhiên vậy. Nàng bảo: “Tớ sẽ chia đôi tiền nhà và tiền ăn với cậu. Trước mắt, cậu vẫn phải lo tiền điện tiền nước, sau 1 tháng, tớ sẽ kiếm việc làm và chia tiếp với cậu”. Và nàng dọn về sống chung với tôi. Nàng chẳng cho tôi cái quyền được từ chối. Nàng bảo: “Này cậu, tớ sẽ không có ý kiến gì nếu như cậu muốn mang bạn gái của cậu về nhà. Nhưng làm ơn, nhắc trước cho tớ, để tớ biến mất trong thời gian ấy. Cậu cũng có thể nói tớ là em gái cậu dưới quê lên cũng được. Không sao hết! Còn nếu bây giờ, cậu đuổi tớ đi, tớ sẽ không biết đi đâu giữa đất Hà Nội này đâu nhé!”. Vậy là sao hả giời?

Chẳng là sao hết. Nàng nằm ngủ ngoài salon. Sáng, nàng dậy sớm hơn tôi, làm bữa sáng cho hai người. Ăn xong, tôi đi làm. Nàng ở nhà dọn dẹp nhà cửa rồi đi kiếm việc làm thêm. Chiều tôi về, nàng đã ở nhà lo xong bữa cơm chiều. Ăn cơm xong, nàng rủ tôi đi cà phê và giới thiệu Hà Nội cho nàng. Tôi thế nào nhỉ? Vì nàng xinh xắn dễ thương hay vì nàng bạo liệt quá mà tôi không thể từ chối nàng được? Vì nàng biết nói những câu chuyện thú vị hay vì tôi muốn khám phá về nàng nhiều hơn mà tôi tình nguyện gắn kết với nàng? Chẳng biết nữa. Biết chết liền. Tôi chỉ biết răm rắp sống như mọi sự đã rồi. Sau ba ngày, tôi mới đủ sự tĩnh tâm để có thể đặt câu hỏi về cú xuất hiện bất ngờ ngoạn mục này của nàng. Ba ngày qua, tôi như bị cuốn đi theo nàng. Ba ngày qua, tôi bị nàng mê hoặc đến độ cứ nghĩ rằng nàng đã sống với tôi thế này cả năm nay rồi vậy.

-         Tớ chẳng biết! Chỉ biết rằng tối hôm ấy, tớ đi qua sân bay Tân Sơn Nhất, tớ bỗng nghĩ rằng nếu tớ bay ra Hà Nội gặp cậu thì sao nhỉ? Và tớ phi tới tiệm cầm đồ gần nhất, cắm chiếc xe máy của tớ, tớ mua vé máy bay và bay ra, vậy thôi!

-         Thế nếu tớ từ chối cậu?

-         Thì tớ sẽ kiếm một nhà trọ nào đó ở và sau đó sẽ bám riết lấy cậu để khiến cậu chấp nhận tớ.

-         Chẳng liên quan nhé! Chúng ta chỉ biết nhau qua blog. Mà thực sự, cậu biết về tớ chứ tớ cóc biết gì về cậu cả ngoài cái nick conangngocxit.

-         Tại sao cậu cần biết về tớ? Và tại sao lại cần phải biết quá rõ về một điều gì đó? Tớ thấy cậu bảo cậu thích kiểu yêu bất chợt kia mà? Cậu cứ khám phá đi. Nếu cậu chán ngấy tớ, cậu cứ nói, tớ sẽ ra đi.

Khi nào tôi sẽ chán ngấy nàng? 3 ngày? 1 tuần? 1 tháng? Hay cũng như 4 cô gái trước, chỉ chưa đầy 1 năm? Nào thì thử.

Nàng kiếm được công việc đứng bán hàng cho một cửa hàng sách. Mỗi tháng kiếm được 1 triệu đồng. Công việc cũng nhàn nhã như tôi. Sáng làm từ 8h đến 8h tối. Nghỉ trưa 2 tiếng. Từ ngày có nàng, tôi bỗng bỏ cả thói quen viết blog. Thay vì viết ra, tôi sẽ kể cho nàng nghe khi hai đứa nửa nằm nửa ngồi vắt vẻo trên tầng thượng khu tập thể ngút gió. Và tôi bắt đầu nhận ra sự cô đơn của cả tôi và nàng.

Bố mẹ tôi chưa bao giờ quan tâm tôi cả. Ông bà sống vô tâm. Khi tôi nằm viện, ông bà ra Hà Nội thăm tôi rồi quấy quá trở về. Chẳng phải vì dưới quê nhiều việc bận bịu mà đơn giản chỉ là vì gia đình tôi giống như bát cơm nguội, lạnh ngắt và rời rạc. Phải vì điều đó khiến tôi sống cũng thành vô tâm theo? Lên ĐH, tôi ra Hà Nội học. Thời sinh viên đi làm thêm gom góp được ít tiền mua cái này cái nọ và trả tiền thuê nhà. Đi làm. Kiếm được một nơi công việc cũng nhàn nhã. Cuộc sống cứ trôi đi một cách vô định. Tôi sợ sự gắn kết vì tôi mất lòng tin vào sự gắn kết. Còn nàng, nàng thì khác. Bố mẹ nàng quan tâm đến nàng bằng mệnh lệnh nhiều hơn. 18 tuổi, thi ĐH trượt, nàng học Cao Đẳng. Ra trường. Nàng mất phương hướng. Chính xác là khi nàng vùng vẫy cố thoát ra khỏi sự quan tâm bằng mệnh lệnh của cha mẹ, nàng đã mất phương hướng. Vốn quen sống theo mệnh lệnh, khi sổ lồng, nàng không biết phải bắt đầu từ đâu. Nàng tìm đến tôi vì nàng cảm thấy tôi là một chỗ víu cho nàng. Ra Hà Nội với tôi, nàng đã nghĩ rất nhiều chứ không phải chỉ là như nàng nói: Một tối đi qua sân bay…

Hai con người cô đơn đến tận cùng sao không gán vào nhau để bớt đi chút cô đơn?

-         Cậu có thấy những ô cửa sổ kia không? Nó ấm áp quá! Nó khiến tớ muốn khóc- Nàng nói.

-         Ừ, tớ cũng đã có lần nghĩ vậy. Bây giờ thì chai lỳ cảm xúc rồi- Tôi vuốt tóc nàng.

-         Nếu tớ có một gia đình, tớ sẽ chăng rất nhiều đèn vàng trong căn phòng của tớ.

-         Đèn vàng tốn điện hơn đèn neon đấy! Nhưng dù sao, một trăm ngọn đèn vàng chắc cũng khiến cậu ấm áp lên một xíu. Dù có thể đó chỉ là ấm áp vay mượn.

-         Cậu thích những ý nghĩ tiêu cực đến vậy sao?- Nàng nhỏm dậy nhìn vào mắt tôi.

-         Tớ… - Tôi trở nên lúng túng. Hình như vậy, tôi đã quen với cách nhìn mọi thứ một cách tỉnh queo và tiêu cực thật. Nhưng hơn cả vào lúc này, tôi bắt gặp ánh mắt nàng như một lời cầu cứu. Không! Nó như một cánh tay đang vẫy vùng trên mặt nước. Nó cần sự giúp đỡ ngay lập tức nếu không nó sẽ vĩnh viễn chìm trôi. Vĩnh viễn chìm trôi. Không! Tôi thắt lòng khi nghĩ đến sự biến mất của nàng. Tự nhiên tôi sợ hãi nếu một ngày nàng biến mất.

Bao giờ người ta hết cô đơn? Có một gia đình nhỏ ư? Hay khi người ta có một ai đó hiểu mình, trò chuyện và chia sẻ được với mình cả những điều mình không nói? Chẳng biết. Vì cái cảm giác đó tôi chưa được trải qua. Nhưng tôi chắc chắn rằng hai người cô đơn ở với nhau hoàn toàn không hết cô đơn được. Mà sự cô đơn lại bị nhân lên gấp đôi. Khi tôi soi thấy sự cô đơn của tôi trong nàng và ngược lại. Còn nàng? Tôi biết, nàng cũng chẳng khá hơn gì tôi. Càng đi sâu vào tâm hồn nàng, tôi càng thấy rõ rệt hơn nữa sự cô đơn mà từ lâu tôi mới chỉ lờ mờ nhận ra, thậm chí, tôi chẳng nghĩ tới. Là khi chúng tôi ngồi trên sân thượng khu tập thể già nua và cũ kỹ. Nàng gối đầu lên bụng tôi. Dưới kia là những mái ngói lô xô. Là những ô cửa sổ đèn vàng. Là những dòng xe xuôi ngược. Chẳng có chỗ nào để chúng tôi trốn vào đó. Và chúng tôi đành trốn vào nhau. Nhưng lòng tôi, lòng nàng là hai căn nhà hoang phế và lạnh lẽo. Khổ chưa, hai căn nhà im ỉm cửa nhưng lại trống hoác trên mái. Để gió lùa thắt ruột. Chúng tôi vội vã mở bung những cánh cửa lòng mình. Cố gắng chụm bốn bàn tay lại với nhau để giữ ấm cho nhau. Chúng tôi mệt nhoài ra trong suốt 2 tháng để dọn dẹp căn phòng trong tâm hồn hai đứa. Để nó có thể thông suốt qua nhau. Phải, để có thể qua lại tâm hồn nhau một cách dễ dàng. Sự cô đơn như bóng tối. Sự cô đơn đã dần biến mất để tôi bắt đầu nghĩ đến những cuộc chơi lớn. Tôi chán sự nhàn nhã rồi. Tôi chán sự tạm bợ rồi. Tôi muốn được nhảy vào đống lửa để cháy quắt mình đi. Nàng nhen những đốm lửa nhỏ trong tôi để chờ một ngày nó bùng cháy. Hai tháng. Có hai tháng thôi mà như cả một cuộc đời khác lạ.

Nàng biến mất cũng bất ngờ như ngày nàng xuất hiện. Sáng đó, khi tôi tỉnh giấc, kỳ lạ, cũng chỉ với chiếc quần sịp đỏ hôm đón nàng trên người tôi, tôi đã chạy dọc hành lang khu tập thể để gọi nàng. Căn phòng không còn nàng. Căn phòng không còn nàng như thể nó chưa bao giờ có sự xuất hiện của nàng vậy. Chưa bao giờ. Tối qua, khi chúng tôi ôm nhau thiếp đi sau câu chuyện dài dòng về tương lai hai đứa. Phải, chúng tôi đã quyết định yêu nhau lâu dài sau hai tháng ở chung nhà. Tôi nhận ra rằng tôi đã quen thuộc với việc có nàng ở nhà chờ tôi mỗi khi tan sở. Tôi nhận ra rằng mọi bức tường ngăn hai đứa đã tan chảy tự khi nào. Chúng tôi đã có thể qua lại tâm hồn nhau một cách dễ dàng. Và nàng cũng công nhận rằng không có gì tuyệt vời hơn là hai đứa sẽ cứ sống như thế này với nhau suốt đời. Phải, rõ ràng nàng nói vậy mà, suốt đời. Vậy mà nàng đã biến mất. Mà biến mất như chưa từng xuất hiện. Kể cả một chút hơi ấm cũng không còn. Kỳ lạ! Vì sao nàng biến mất?

Tôi ngồi bệt giữa nhà. Đầu óc tôi cũng ngồi bệt giữa nhà. Nó gần như không còn hoạt động nữa. Nàng biến mất. Như người ta lỡ tay xóa sạch dữ liệu trong máy tính vậy. Không có một gợn sót còn nào hết. Mà nào đâu có một dấu hiệu nào về sự biến mất này? Không có! Chắc chắn là không có! Vậy nàng ra đi vì sao? Tôi gọi điện vào máy của nàng thì chỉ nghe tiếng ò í e của tắt máy. Hay vì nàng đã tỉnh mộng? Nàng muốn về với bố mẹ nàng? Với Sài Gòn quanh năm rạng rỡ? Hay, tôi lại bắt đầu nghĩ tiêu cực, nàng muốn tôi thật hạnh phúc rồi ra đi để tôi đau đớn và sẽ phải nhớ nàng suốt đời? Không! Nàng không phải như thế! Hai tháng bên nhau, nàng và tôi đã hóa giải được nỗi cô đơn bằng cách cả hai lần mò tìm cách để làm đầy cuộc sống của nhau bằng sự quan tâm mà cả hai đều thiếu thốn. Hai tháng bên nhau, nàng đã khiến tôi muốn neo mình lại bên nàng suốt đời. Vậy mà nàng lại biến mất. Tôi ngồi bệt giữa nhà với ngổn ngang những câu hỏi.

Vậy rốt cục, nàng xuất hiện và biến mất vì điều gì? Tôi chẳng tìm ra câu trả lời. Và có lẽ, ừ,có lẽ, suốt cả cuộc đời của tôi cũng sẽ không tìm ra câu trả lời. Tôi biết nhiều về nàng sau hai tháng nhưng hóa ra lại chẳng biết nhiều về nàng. Bằng chứng là giờ đây, nếu tôi đi tìm nàng, tôi sẽ chẳng biết bắt đầu từ đâu. Sài Gòn có thể rất lớn nhưng tôi sẽ bắt đầu ở sân bay Tân Sơn Nhất hay giữ lại hai tháng rộng thênh thang giữa Hà Nội?

                                                                   Hà Nội 12/2006

                                                                             Hoàng Anh Tú

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro