Chap 6: Đi chơi nào! (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi chắc rằng mình đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, Hoàng Anh lên giường chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại báo hiệu tin nhắn đến, một số lạ. trong này chỉ viết đúng một dòng:
" Ngủ ngon nhé tình yêu của tôi"
Hoàng Anh mở to mắt nhìn dòng chữ vừa rồi. Nhìn đã thấy gai ốc đầy mình, cô không quen nghe những từ quá tình cảm như thế. Cô bèn nhắn lại, ngắn gọn " Nhầm số rồi, điên! " Yên tâm đi ngủ thì lại có tin nhắn báo đến, bực bội đang định đốp cho trận thì ra là tin nhắn của bố " Mai đi chơi cẩn thận nhé con gái. Bố nhớ con nhiều, cuối tuần rảnh về nhà nhé" - " Vâng". Luôn ngắn gọn và súc tích, cô bắt đầu ngủ vì mai phải đi từ sớm, rất sớm mà không biết rằng, có một người đang bần thần ngồi trước màn hình điện thoại, không giám trả lời tin nhắn của cô.
4h sáng.
- Cốc cốc cốc...- Tiếng gõ cửa vang lên đều đặn. Hoàng Anh đang vùi mặt xuống gối, nghe tiếng gõ cửa cô bực mình ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở ra khỏi giường, vì trời còn tối, cô đập đầu vào cạnh cửa. một tiếng "huỵch" rất to vang lên.
Đầu ong ong như sắp nứt, cô mở to mắt ra kiếm kẻ phá hoại giấc ngủ của mình.
- Xoạch.- Cửa mở.
Minh đứng ngoài cửa, vẫn đang cười nhưng vừa nhìn thấy cái mặt hằm hằm của cô, cậu gãi đầu:
- Xin lỗi, sáng sớm đã qua nhà cậu thế này. Cậu chuẩn bị chưa? Một tiếng nữa xuất phát đấy.
- Biết rồi.- Hoàng Anh quay người vào nhà, Minh cũng bước vào theo, nhìn cô hằm hằm đi vào nhà tắm, Minh khẽ cười đưa tay lên che miệng ngáp. Hôm qua cậu háo hức đến mức không ngủ được. Mãi hơn 12h mới chợp mắt được một chút. Hơn 3h mắt lại thao láo mở ra, cậu bèn dậy mặc quần áo rồi nhờ bác quản gia trở đến đây. Nhưng đến nơi mới nhận ra là vẫn còn quá sớm, đắn đo mãi mới đưa tay gõ cửa phòng Hoàng Anh. Giờ cậu mới nhìn thấy cảnh cô ngái ngủ, lần trước lúc cậu dậy thì cô đã nấu gần xong bữa sáng rồi.
Bước ra phòng khách, thấy Minh đang ngồi bần thần ở sô pha, Hoàng Anh lên tiếng hỏi:
-Sao đến sớm vậy?
-À, vì... ở nhà chán quá, với lại nhà cậu gần trường, đến đây cho tiện.
- Đến bằng gì?
- À, bác quản gia chở tớ đến.
- Lạc đề rồi.- Cô nhíu mày.
- À, đến bằng ô tô.
- Ăn gì chưa?
- Chưa.
- Thích bị say xe hả?
- Không, nhưng tớ có mang theo ít đồ ăn, lát ăn cũng được.
- Ờ...
Hoàng Anh định bước vào phòng thay đồ thì nghe tiếng rao của bà bán bánh. Bà này hôm nào cũng vậy, đi rất sớm và rất đúng giờ, lại làm bánh rất ngon. Cô đi vào bếp, lấy cái chảo nhỏ rồi đi ra ngoài, thấy vậy Minh bảo:
- Làm gì đấy?
- Mua bánh.- Hoàng Anh lơ đãng trả lời.
- Ồ...
Ra ngoài vừa chọn được mấy cái bánh, đang đợi bà ấy lấy ra cho thì nghe tiếng hét:
- Trộm! Bắt trộm!!
Ngoảnh sang nhìn, thấy tên trộm đang lao thẳng về phía mình, vừa lúc hắn đến gần, tay đang cầm chiếc chảo của Hoàng Anh vung lên.
- BỐP!!! - Một tiếng kêu to vang lên, làm Minh chạy ra cửa nhìn ra ngoài đường. Và cậu nhìn thấy Hoàng Anh từ từ bỏ chiếc chảo ra khỏi mặt tên trộm, quanh mặt hắn là một hình tròn màu đỏ vô cùng hoàn mĩ, chưa kịp định thần lại mọi chuyện đã thấy mọi người chạy đến, tóm lấy tay hắn, có một bác còn quay lại nói:
- Cảm ơn cháu nhé.
- Không có gì...- Cô hờ hững đáp, lại nhìn tên trộm mặt vẫn nhăn nhó, cô nói - Mới sáng ra đã đi ăn trộm, thật chẳng ra gì.- Nói rồi đón lấy mấy cái bánh, trả tiền rồi đi vào nhà.
Nhìn Anh đi vào, Minh thầm nghĩ "nội công thật thâm hậu" (Devil: Nhiễm phim trưởng rồi).
4h45p sáng.
Vì 5h phải khởi hành nên hai người bắt đầu đi đến trường. Hoàng Anh mặc một chiếc quần jean mài, mặc một chiếc áo phông mỏng, suôn dài tới ngang đùi, khoác bên ngoài một chiếc áo bò màu xanh, đeo một chiếc ba lô màu xám, mang giày thể thao. Hôm nay cô đôi thêm một chiếc mũ lưỡi trai xùm xụp nữa. Nhìn vô cùng bụi. Lúc cô bước từ phòng ngủ ra, Minh nhìn từ đầu đến chân cô hỏi:
- Cậu đi tắm biển hay đi leo núi vậy?
- Tắm biển.
- Vậy sao lại mặc thế này?
- Có vấn đề gì?- Hoàng Anh nhíu mày.
- Không, nhưng...tớ nghĩ đi tắm biển thì nên mặc đồ thoải mái một chút.
- Tôi rất thoải mái.- Hoàng Anh thản nhiên nói.
Minh chẳng biết nên nói gì nữa. Lần trước cậu đi biển với mấy bà chị đều thấy họ mặc váy ngắn với quần sooc mà. Nhưng thôi, kệ cô vậy.
Đến cổng trường, nhìn bọn con gái ở lớp đúng là một trời một vực với Hoàng Anh. Đứa nào cũng chơi toàn áo cổ rộng, mỏng te, quần thì không thể ngắn hơn được, đứa nào cũng đội mũ rộng vành đủ loại mà Hoàng Anh chơi mũ lưỡi trai. Ngay đến Tâm, khi nhìn thấy cô cũng kêu lên:
- Sao lại mặc thế này, ra biển nóng lắm đấy. Mặc dù giờ đã là mùa đông nhưng vẫn nóng lắm.
- Thế nào chả được.- Hoàng Anh thờ ơ trả lời. Xe cũng đã đến, lớp trưởng Quang bắt đầu điểm danh.
Vì không bị say xe nên Hoàng Anh chui xuống hàng ghế gần cuối, ngay bên cửa sổ. Tâm thì bị say nặng nên ngồi ngay hàng đầu. Minh lên sau, nhìn thấy bên cạnh Hoàng Anh vẫn còn ghế trống bèn tiến đến ngồi cạnh. Thấy cô ngồi nhìn ra cửa sổ không để ý đến xung quanh cậu cũng không nói gì vì không muốn làm phiền, rồi tự nhiên cậu nhớ đến lầm đầu tiên gặp cô, Cô cũng lơ đãng nhìn ra ngoài cửa như vậy.
Suốt 4 tiếng ngồi trên xe, Minh lăn ra ngủ khò khò, cậu bị thiếu ngủ mà. Hoàng Anh thì ngồi nghe nhạc từ cái máy mp3 của mình, như quên luôn thời gian, mắt vẫn nhìn ra mọi vật bên ngoài cửa sổ. Thật sự thì cô cũng không hứng khởi lắm với chuyến đi này. Hôm đó nếu không phải cô đứng lên nói đỡ cho Quang thì chắc cô cũng sẽ không đi.
Nhạc từ máy mp3 cứ truyền vào tai Hoàng Anh. Cô không ngủ được, chẳng biết làm gì đành mở máy chơi game giết thời gian vậy.
         CÒN TIẾP
( Devil: Truyện em viết ngày càng dở, mong các anh chị bỏ qua~)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro