chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô Gái Đến Từ Giấc Mơ

Chap 1

Trên một sân thượng rộng rãi của một tòa nhà to lớn, trụ sở chính của tập đoàn hùng vĩ Whistle, chiếm gần 20% kinh tế của cả đất nước xứ kimchi Hàn Quốc, có một cô gái vóc dáng cao cao, mặc đồ đen từ đầu tới chân, tóc màu nâu ánh đỏ, hai tay vác khẩu súng giảm thanh, mắt nhắm một bên, bên còn lại dí vào thanh súng, nhìn con mồi đang ở trong tầm ngắm.

Con mồi đang ở tòa nhà đối diện, xéo xuống một chút khoảng 45 độ, một người đàn ông mặc vest đen, đang đứng nói chuyện vui vẻ với mọi người, trong đó là một bữa tiệc.

- 1,2,3…

“ĐOÀNG”

Tấm kính cửa sổ vỡ tung, các mảnh vụn rơi xuống tạo thành một mớ hỗn độn, có tiếng hét của một vài cô gái, người đàn ông vest đen ngay lập tức ngã xuống, máu chảy ra từ tim, thấm đẫm cả bộ quần áo đẹp.

Cô gái áo đen thu hồi vũ khí, chỉnh lại chiếc mũ beanie màu đen mà cô đang đội một chút, rồi chạy đi nhanh chóng.

Đêm đến…

“Cạch” – tiếng cửa vang lên, cô gái áo đen bước vào căn nhà riêng của mình, đập vào mắt là người em cộng sự đang ngồi thư giãn trước máy tính ở phòng khách. Căn phòng đang được bật một bản nhạc nhẹ nhàng rất hay, và không hề có đèn sáng, chỉ có đèn ngủ màu xanh hồng nhẹ pha trộn, tạo một không gian thoải mái vô cùng.

- Chào Siyeon.

- Chào Dami, nhiệm vụ đã hoàn thành – Siyeon cởi chiếc áo khoác và mũ của mình, treo lên cột, rồi thả phịch người xuống chiếc sofa êm ái.

- Trúng tim luôn, kỹ năng bắn của chị ngày càng đỉnh cao đó – Dami lướt máy tính xem một vài tin tức.

- Đối tác chuyển tiền chưa?

- Rồi, chị ăn tối chưa?

- Chưa, đói muốn chết – Siyeon mềm giọng lại, nhão nhoẹt như em bé, có ai ngờ con người này vừa mới bắn trúng tim chết một người lãnh đạo cấp cao của nhà nước với cự ly 50 mét đâu cơ chứ.

- Em có mua một ít teokbokki cho chị ở trên bàn, ăn đi nhé, em đi đây – Dami đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.

- Ừa.

- Dạo này chị còn triệu chứng đau đầu nữa không? – Dami hỏi han.

- Vẫn vậy, có lẽ chị cần đi gặp một chuyên gia – Siyeon sờ sờ lên thái dương của mình, rồi nhăn trán một chút.

Đã gần 1 tháng nay, cô bị đau đầu liên tục mỗi khi thức dậy, chắc chắn không phải nguyên do là vì ăn uống thiếu chất, hay bị bệnh di truyền, mà là vì cái giấc mơ kỳ lạ đó.

Đúng vậy, hầu như ngày nào cô cũng mơ, cô mơ về những giấc mơ na ná nhau, và sau khi thức dậy, cô vẫn nhớ chi tiết giấc mơ đó. Tất cả các giấc mơ đều là những viễn cảnh đẹp đẽ và bình yên, cảnh Siyeon đi chơi, đi uống coffee, đi du lịch..

Và điều kỳ quặc ở đây….là trong các giấc mơ đó, có một cô gái lạ hoắc, Siyeon chắc chắn rằng mình không biết người này. Cô gái đó tóc dài ngang ngực, màu nâu, có mái, cô ấy có một chiếc mũi rất cao, đôi mắt đen láy biết cười, đôi môi mỏng màu hồng đỏ trông rất quyến rũ, cô ấy có một lúm đồng tiền ở bên má phải, cô ấy có một cái nốt ruồi nhỏ ở trên lông mày, cô ấy cũng có một cái nốt ruồi ở lòng bàn tay phải, và một cái nốt ruồi ở ngón cái bàn tay phải nữa.

Đúng vậy, Siyeon mơ về cô gái này nhiều quá đến nỗi mà cô có thể nhớ chi tiết từng đường nét trên khuôn mặt của cô ấy luôn rồi, kể cả trên cơ thể của cô ấy nữa. Cô còn biết rằng cô gái đó có một chiều cao khiêm tốn, da rất trắng, cô ấy có phong cách rất thanh lịch, và có một nụ cười rất đặc trưng, Siyeon thề rằng trên đời này sẽ không có ai cười giống cô ấy đâu.

Và cô gọi cô ấy là chị, có thể người đó hơn tuổi cô.

Cô đã đi tìm hiểu về việc mơ thấy một người lạ có ý nghĩa gì, có những tài liệu liên quan đến điều này, có thể là có một con ma nào đó muốn làm phiền cô.

Lee Siyeon vội bật cười khi đọc được những thông tin đó, cô bấy lâu nay làm nghề đi giết thuê giờ đã được 6 năm, thời gian hoạt động của cô đa số là vào buổi đêm, cho dễ hành động, cô đã làm bạn với bóng tối từ lâu lắm rồi, cô nghĩ rằng sẽ chẳng có gì bước ra từ bóng tối mà làm phiền được cô hết.

Cô cũng đã nghĩ đến khả năng cô gái lạ kia là một người nào đó mà cô đã giết, có thể vong hồn còn lưu lạc đâu đây mà chạm đến cô muốn làm phiền chăng, nhưng nghĩ lại thì cũng không đúng cho lắm, vì đã gần 1 tháng trôi qua Siyeon không hề gặp trắc trở gì trong cuộc sống.

Bởi vì trong những giấc mơ kia, nội dung hoàn toàn hạnh phúc và bình yên.

Siyeon và cô gái lạ đó đi chơi với nhau, thậm chí còn cười đùa, nắm tay, ôm nhau, hôn nhau….

Trông như một cặp tình nhân….

Chẳng lẽ ở một chiều không gian nào đó, Siyeon và cô gái này đang hẹn hò hả…

Cô thậm chí vẫn chưa biết tên cô ấy, trong giấc mơ, hai người có nói chuyện với nhau, nhưng những cuộc hội thoại đó không hề đề cập đến cái tên nào cả. Cô muốn chính cô trong giấc mơ đó cất lên vài câu hỏi, để có thể biết rõ về cô gái kia hơn, nhưng rõ ràng là cô không thể kiểm soát được nội dung giấc mơ.

Siyeon mơ nhiều về cô ấy quá nên đâm ra cô rất tò mò….cô cực kỳ tò mò, có lẽ cô cần phải dành thời gian đi tìm hiểu về điều này.

- Em biết một người, có thể cô ấy giúp được chị, em sẽ sắp xếp lịch hẹn – Dami nói xong rồi rời khỏi nhà.

Siyeon nghỉ ngơi một chút, rồi ăn uống dọn dẹp, rồi cô leo lên giường, với một suy nghĩ quen thuộc, cô chuẩn bị gặp lại cô gái đó nữa rồi.

Cứ mỗi lần nghĩ đến điều đó, cô vừa muốn ngủ, vừa muốn không ngủ. Bị gặp một vấn đề mà chưa giải quyết được, đó là điều làm Lee Siyeon nhức lòng, nên cô không muốn ngủ, nhưng thú nhận rằng khi được mơ một giấc mơ đẹp, thì cô cũng có chút mong đợi và háo hức, nên cô cũng cần phải ngủ sớm.

Siyeon cứ vậy mà nhắm mắt lại.

---

Khung cảnh hiện tại là mùa đông, Siyeon và cô gái lạ đang ngồi cạnh nhau trên bờ hồ, đối diện là một ngọn núi lấm tấm những mảng tuyết còn đọng lại, xung quanh chẳng có ai cả, cũng chẳng có ngọn gió nào, cảnh vật im phăng phắc.

- Tặng chị này – Siyeon đưa ra một chiếc hộp nhỏ hình vuông, màu xanh da trời

Cô gái xinh đẹp kia mỉm cười đón nhận, cô mở nắp chiếc hộp ra, trong đó có rất nhiều các mẩu giấy nhỏ, được gập lại thành hình vuông nhỏ, cô lôi một mảnh ra đọc.

- Vì em yêu nụ cười của chị - cô gái đọc xong thì nheo mắt khó hiểu.

- Mỗi một mảnh giấy là một lý do khiến em yêu chị, trong này có tổng cộng 810 mẩu giấy – Siyeon từ tốn giảng giải.

Cô gái kia cười rạng rỡ vì món quà ngọt ngào, cô tiếp tục bóc tách các mẩu giấy ra tiếp để đọc.

- Mỗi ngày chỉ nên đọc 1 mảnh giấy thôi – Siyeon chạm tay vào để ngăn lại.

- Vậy là hơn 2 năm mới đọc hết được – cô gái kia bĩu môi.

- Từng đó thời gian đủ để chị nhớ hết tất cả các lý do đó – Siyeon rung động vì sự đáng yêu của người bên cạnh, cô rướn người hôn lấy cô ấy.

- Lee Siyeon, cám ơn em rất nhiều.

- Chúc mừng sinh nhật, số lượng mẩu giấy khớp với ngày sinh của chị, cám ơn vì chị đã được sinh ra.

Khung cảnh yên bình và hạnh phúc.

End chap 1.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro