Cô gái Đông Dương-part6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió hồ thổi mạnh hơn. Phương đưa tay lên giữ tóc. Duy ngước mắt nhìn trời... Không ngờ, một buổi sáng đẹp như thế lại có thể chứa nổi một cơn mưa bất ngờ. Duy đứng dậy vừa lúc những hạt mưa nhỏ rơi xuống. Phương cũng hốt hoảng kêu lên :

_Mưa ư? Lạ lùng thế !

Mưa nặng hạt rất nhanh. Duy không muốn Phương bị ướt, anh nắm lấy tay cô kéo chạy theo mình... Bàn tay Duy vẫn thế, ấm nóng và rộng rãi.. Bàn tay đã cứu cô khỏi những nguy hiểm , bàn tay đã xoa dịu những vết thương... và bàn tay đã trao cho cô chiếc vòng xinh đẹp...Bây giờ, bàn tay ấy đang nắm tay cô , rất chặt, tựa hồ như không muốn buông ra...

Phương cũng không muốn buông tay ra. Nếu như cuộc đời cô cứ phải chạy những cơn mưa này cũng được , chỉ cần có Duy ở bên cạnh, có Duy che chở, có Duy dẫn dắt... Chỉ cần có Duy thôi !...

Nước mắt tự nhiên trào ra như bao năm vẫn thế... Cả buổi sáng nay, cô đã phải kiềm chế nó rất nhiều. Mưa thế này, chắc sẽ che giấu được thôi !

Kéo Phương vào hiên một toà nhà gần đấy, sau khi vượt qua cả một khoảng sân rộng... Cũng không đến nỗi nào ! Duy quay sang Phương, ngạc nhiên khi thấy mắt Phương ướt nước, và cô đang bối rối lau đi. Vừa lau, cô vừa phân trần :

_ Mưa to quá...

Bất ngờ, Duy đưa tay lên, quệt mấy ngón tay của mình trên gò má Phương. Trong khi cô chưa biết phản ứng ra sao thì Duy đã đưa ngón tay lên miệng, nếm thử. Giọng anh vừa chê trách vừa yêu thương :

_ Nước mưa ở New York mặn ư?

Phương đờ người ra, không phản ứng được gì... Đó là người cô yêu, từ rất lâu, rất lâu rồi, nhưng cô phải từ bỏ...cô phải rời xa...

_ Sao nước mưa lại mặn, hả Phương? _ Duy tha thiết hỏi lại. Tay anh vuốt nhẹ những sợi tóc bị nước mưa làm lạc loài trên mặt Phương... Phương vẫn đứng im,cúi gầm mặt không biết làm gì... Trái tim cô đập hỗn loạn trong lồng ngực...

Duy thương Phương lắm, thương cả cho bản thân mình nữa... Rõ ràng cả hai cần nhau mà không biết làm cách nào thể hiện. Duy cảm thấy mình sắp phát điên lên vì những giọt nước mắt của Phương. Năm năm rồi Phương ơi... đã 5 năm rồi !

Không còn kìm nén được nữa, Duy vòng tay ôm siết Phương vào lòng... Hôn mơn man lên những sợi tóc ướt...Nó không mặn. Nước mưa không mặn ! Anh hôn lên mắt Phương, đôi mắt lại đẫm nước mắt...mặn đến nao lòng... Anh thì thầm trên gương mặt Phương, đầy ứ những cảm xúc yêu thương quặn thắt lòng :

_ Phương ơi... Nhớ Phương lắm... Nhớ hết cả cuộc đời cho 5 năm rồi !...

Phương nức nở. Cô muốn vùng ra... Vòng tay Duy chặt quá, ấm quá... Cõi lòng cô, thay cho những tiếng nức nở là dạt dào niềm vui không hiểu bắt nguồn từ đâu. Chúng biến thành nước mắt, thúc giục cô đưa tay lên ôm lấy Duy, thật chặt...

Và Duy hôn lên môi Phương, ngăn tiếng nấc lại... Nụ hôn mà Duy đã hôn rất nhiều lần trong những giấc mơ của bao năm thương nhớ... Hơn hẳn tất cả,ào ạt những cảm xúc vỡ bờ. Duy như thấy biển, thấy gió bao la, thấy vị mặn nồng, thấy ấm áp, thấy nồng nhiệt... thấy mình được sống trở lại !

Phương gục đầu xuống vai Duy, cảm thấy quen thuộc như thể trong suốt năm năm qua cô và Duy đã ở bên nhau rồi... Duy vuốt nhẹ những sợi tóc vẫn còn ướt nước của Phương, thì thầm:

_ Giống như trong những giấc mơ...

_ Trong mơ... Duy không lạnh lùng với Phương như ban nãy! _ Phương ngẩng lên trách móc.

Duy bật cười, hơi lỏng vòng tay. Phương nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt cô có thể tự do ngắm nhìn gương mặt Duy, không ngại ngùng, không... đau khổ như những giờ phút đã trải qua...

_ Một chiếc đồng hồ cũ!_ Duy hơi cười, so sánh

_ Thời gian làm người ta lớn lên ... chứ không cũ đi! _ Phương lườm nhẹ, cô đưa tay chạm nhẹ lên khuôn mặt Duy... Duy bất chợt giữ tay Phương lại, gần như đang gối đầu trên tay cô. Duy lại cười, đôi mắt sâu thẳm của anh cũng cười... Phương như ngây ngất. Trong giấc mơ, cô không giữ được Duy lâu như thế này, lúc nào cũng có cảm giác hạnh phúc của mình rất chông chênh... Nhưng bây giờ, hạnh phúc như những đường nét trên gương mặt thân yêu này... Phương có thể chạm được vào, cảm nhận trái tim đang run lên nhè nhẹ...

_ Duy đã cố kéo Phương lại trong mọi giấc mơ ... bằng đôi tay, bằng tình yêu ... bằng tất cả những gì mà Duy có... nhưng không bao giờ giữ được giống như thế này. Nếu Duy buông Phương ra ...liệu Duy có giật mình tỉnh dậy?

_ Không! _ Phương lắc đầu. Hình như có ai đó đang thít chặt trái tim cô lại. Giống như cô đã phạm phải một tội ác khi rời xa Duy...

_ Vậy ... trở về được không Phương?

Phương sững người, lảng tránh nhanh ánh mắt của Duy. Nhưng Duy không chịu thua, anh nâng cằm cô lên, nhất quyết bắt cô nhìn vào mắt anh, buộc cô phải thấy những mong chờ , những khao khát ...sắp bật tung giới hạn trong anh...

_ Phương... Hãy nghe Duy, hãy nhìn Duy đây... Làm sao Phương có thể bắt Duy chờ thêm nữa? Năm năm đã hết rồi? Phương đã hứa sẽ quay về bên Duy phải không? Phải không? Phương đã hứa như thế...

_ Đúng! _ Phương nấc lên, những giọt nước mắt lại rơi nhanh trên gò má_ Phương đã hứa như thế và mong mỏi như thế. Khi ra đi, Phương nghĩ 5 năm cũng không ... quá dài chỉ cần mình chịu đựng, mình cố gắng... Phương có bao giờ nghĩ Phương sẽ mất mẹ đâu? Phương có mong kết cục như thế này đâu?

Khẽ lau nhẹ những giọt nước mắt trên gương mặt Phương, Duy khẽ lắc nhẹ đầu:

_ Những giọt nước mắt này... ai lau cho Phương trong suốt 5 năm qua?

_ Duy...

Duy mỉm cười nhẹ, gần như hiểu được những gì Phương nói và cảm thấy hạnh phúc vì điều đó. Tiếng Phương giờ đã rõ hơn mặc dù nước mắt vẫn còn ướt trên mi:

_ Vào mỗi đêm ... ngôi sao trên trời luôn động viên " Phương ơi, đừng khóc! " ... Và trong mọi giấc mơ, Duy luôn luôn là người lau những giọt nước mắt ấy. Nhiều lúc Phương cũng không hiểu tại sao mình có thể lại vững vàng như thế trong suốt bốn năm còn lại khi không còn mẹ... Nhưng bây giờ thì ...

_ Duy yêu Phương!

Phương ngước nhìn lên. Một trời thương yêu, một trời mong nhớ, một trời tha thiết... Phương thấy mình chìm ngập trong đó. Hạnh phúc này có được sau 5 năm tưởng như đã vô vọng? Có phải như thế không? Phương không trả lời ngay được. Trong những giấc mơ của Phương, Duy không nói gì hết... chỉ nhìn trách móc. Bây giờ, liệu Duy đã tha thứ cho Phương? Tha thứ cho những hành động đã làm tổn thương Duy rất nhiều vào bốn năm trở lại trước?

_ Mặc kệ hết tất cả mọi thứ xung quanh đi Phương! _ Duy thì thầm_ Chúng ta phải sống cho chính bản thân mình thôi, phải bắt đầu mọi chuyện của chúng ta. Duy mệt mỏi vì phải sống dưới một lớp vỏ bọc che chắn chính con người mình... Duy muốn được tự do... Và chỉ có Phương mới giúp được thôi!

Phương nhìn Duy, cô cố không để cho nước mắt làm nhạt nhòa hình ảnh thân yêu ấy. Gần gũi đến mức trái tim cô nghẹt thở. Cô nghĩ tới chuyện sống thật với bản thân mình, sống một cách tự do như cơn gió... Nhưng cơn gió đã mang mẹ của Phương đi mãi...Linh hồn mẹ, thể xác mẹ ở đây! Lời hứa với mẹ vẫn cón đậm trong tâm trí cô, kể cả hình ảnh của những con ác quỷ cầm súng lạnh lùng nữa... Phương mặc kệ được ư?

Phương cúi đầu xuống, che giấu ánh mắt mờ tối và đờ đẫn của mình trong một thoáng. Từ lâu rồi Duy ạ, Tố Phương của Duy đã chết thật rồi... vĩnh viễn rồi!

Hơi lách người ra khỏi vòng tay Duy và tránh cái nhìn câm lặng của anh, Phương lại ngẩng lên, mỉm cười nhợt nhạt:

_ Hình như... mọi cái đã qua rồi Duy ạ!

Duy buông thõng tay, quay mặt đi. Tiếng Phương đều đều bên cạnh, mệt mỏi và chán nản:

_ Bốn năm trước... Đúng vào lúc nhìn thấy người ta đưa mẹ đi trên chiếc xe cứu thương, Phương đã biết mình...thế là hết. Một Tố Phương tự do, hạnh phúc đã chết theo mẹ! Phương đã chẳng nói với Duy rồi còn gì... Chờ đợi Phương làm chi? Cả đời này Phương đã là người phản bội, vĩnh viễn phản bội Duy cơ mà! Sao Duy lại chờ đợi làm chi? Sao Duy lại buộc mình trong những rành buộc không bao giờ có? Duy không còn lý trí sao...

_ Thôi! _ Duy quay lại, gắt lên. Gương mặt anh bây giờ là một khối lạnh băng, không còn thấy một tình cảm dữ dội yêu thương nữa, giọng anh nhẹ nhàng, nhưng xa cách_ Nói thế nào thì cuối cùng vẫn là như thế phải không? Trước mặt tôi là trưởng phòng thiết kế của công ty MC đồng thời là vợ chưa cưới của Tổng giám đốc công ty đó! Cô không cần phải nhấn mạnh kiểu hệt như tôi là một thằng ngu lắm vậy! _ Duy mỉm cười chua chát_ Cảm ơn đã nhắc nhở tôi! Cảm ơn rất nhiều!

Bờ môi Phương run run. Cả người cô run rẩy vì nỗi khổ tâm quá lớn. Lại làm Duy tổn thương nữa rồi! Con người cô, sao lại có thể tệ bạc như thế này? Sao lại có thể? ...

_ Tôi muốn về! _ Duy cười nhạt thếch_ Một buổi đi chơi đáng chán!

Nói rồi Duy bước hẳn ra ngoài. Bây giờ chỉ còn vài hạt mưa nhỏ nhưng cả hai không tránh nữa. Nếu có to hơn thì cũng không thể đánh thức được cả hai thóat ra khỏi những nỗi đau của họ... Họ đi lầm lũi trong mưa, lạnh lùng, không còn quan hệ gì nữa. Dấu chấm hết cho một mối quan hệ mong manh trong suốt năm năm.

Phương dừng xe trước cửa khách sạn. Duy mỉm cười nhẹ nhàng:

_ Mưa đã rửa sạch tất cả những gì đã xảy ra giữa chúng ta... Đúng là mưa New York!

Phương chết lặng. Cô nhìn thẳng phía trước, để mặc Duy bước đi, từng bước nhẹ nhàng... Cô có thể đưa tay là với lấy bàn tay Duy vẫn còn để trên cửa xe... Cô có thể gọi Duy một tiếng... Cô có thể níu Duy ở lại với tình yêu của mình... Cô có thể...

Nhưng Phương đã không làm như thế. Cô mím chặt môi để ngăn tiếng nấc. Nín thở chờ cho Duy bước khỏi xe... Cố tỏ ra bình thản để nhìn Duy bước vào trong khách sạn... "Tạm biệt Duy, tạm biệt tình yêu của tôi!"

Phương phóng xe đi. Nước mắt theo đó tràn ra, mờ mịt che hết mọi thứ trong tầm nhìn... Giá có thể chết được! Chết để không thể làm Duy tổn thương thêm. Duy có thể thanh thản tìm cuộc sống mới, không có bóng hình cô ám ảnh... Giá mà được như thế!

_ Uống một chút rượu chứ Henry?

Henry khẽ gật đầu. Anh thấy lo lo khi thấy Duy thản nhiên đi vào trong phòng, nhìn anh và mỉm cười như thể không có gì xảy ra... Những mảnh băng lạnh có trong mắt Duy_ đôi mắt vẫn có những nét buồn sâu thẳm... Chuyện gì đã xảy ra giữa họ?

Đón lấy ly rượu từ tay Duy và theo chân Duy đến bên bàn, Henry không dám hó hé một tiếng. Duy ngồi xuống ghế, giơ cao ly rượu của mình, nhẹ nhàng:

_ Mừng cuộc gặp mặt ... đáng ghét nào!

_ Gặp ai? _ Henry cố làm ra vẻ hài hước_ Tớ hay ...

_ Tố Phương! _ Duy nhếch môi, nhấp một ngụm rồi đổ hết vào miệng, nuốt mạnh _ Tớ sẽ không bao giờ chờ đợi nữa! Cô ta đã giúp tớ tự do... theo một cách hoàn toàn ngoài mong đợi!

Lặng lẽ nhìn Duy rót thêm một ly nữa, Henry cúi đầu... chờ đợi. Nhưng lại thêm một ly nữa. Duy không nói mà uống tỳ tỳ như một người khát nước. Henry nhăn mặt:

_ Đừng thế mà Duy!

Duy ngẩng lên, cười:

_ Tớ khát thật mà! Nhưng nước thì ... chẳng có vị gì cả!

_ Cậu phải hiểu ... Phương chứ? Cô ấy... cô ấy...

Henry không nói được nữa. Động đến nỗi đau của Phương là động tới tội lỗi của bố anh, luôn luôn làm anh dằn vặt, cay đắng. Chính tội lỗi ấy đã chia cắt họ, khiến họ dằn vặt nhau trong đau khổ và nhớ thương! Anh phải làm gì để chuộc lỗi đây?

_ Cậu không phải dằn vặt mình làm gì! _ Duy nhíu mày_ Nếu đổ lỗi cho hoàn cảnh thì ai cũng làm được cả! Quan trọng là lòng người. Tớ không có được Phương bởi tâm hồn cô ấy không còn chỗ đứng cho tớ!

Henry lắc đầu:

_ Không phải! Phương sẽ chẳng yêu ai ngoài cậu đâu. Yêu hết cuộc đời này đấy. Cậu hiểu lầm ... tội nghiệp cô ấy lắm!

Duy uống sạch ly rượu nữa, đặt chiếc ly không xuống bàn, mệt mỏi tựa đầu vào thành ghế.

_ Cậu ... định bỏ cuộc ư?

_ Có cơ hội bắt đầu đâu mà bỏ cuộc? _ Duy nhổm dậy. Anh với tay lấy điện thoại và bấm số. Henry cũng buồn bã uống hết ly rượu của mình.

_ Alô... Có thể nối máy cho tôi với ngài Paul Burton? Tôi là Nhật Duy.

Henry tỉnh hẳn, chăm chú nhìn Duy với những dấu hỏi. Tiếng Nhật Duy đều đều:

_ Tôi xin lỗi vì đã làm phiền ngài. À, một buổi đi chơi thú vị. Cho tôi gửi lời cảm ơn cô ấy... Trời mưa nên về sớm chút thôi mà ... Tôi có việc này muốn nhờ ngài giúp đỡ! Vâng, tôi muốn chúng ta có thể xúc tiến ký kết hợp đồng vào ngày mai được không? Tôi có lẽ phải về sớm hơn dự định!

Duy im lặng, nhăn mặt nghĩ ngợi. Một lúc sau, anh gật nhẹ đầu:

_ Tôi chấp nhận lời đề nghị! Cảm ơn ngài nhiều! Chào ngài!

Đặt ống nghe xuống, Duy đứng dậy. Henry bối rối:

_ Cậu định về sớm sao? giọng lạnh băng_ Paul còn muốn tớ ghé thăm nhà anh ta! Một điều kiện hay đấy chứ?

Henry nhún vai không ý kiến. Anh thật ra không tiếp xúc nhiều với Paul trong những năm qua, nên cũng không hiểu rõ lắm con người này. Nghe đồn đại anh ta là một doanh nhân tài ba và quyết đoán. Trong làm ăn, anh ta không phân biệt những mối quan hệ quen biết hay chỉ là sơ giao, sự đối xử công bằng đó khiến công ty anh ta trở thành đối tác của rất nhiều công ty mới và công ty thì ngày càng phát triển nhờ những hợp đồng đó. Trong đời sống, anh ta cũng nổi tiếng là người sống nghiêm túc, hầu hết các buổi dạ tiệc cảu giới thượng lưu, anh ta đều đi một mình, thi thoảng là cùng Tố Phương... Một con người như vậy, vượt qua được thì cũng cần một sự nỗ lực vượt trội hơn người!

Duy mở máy tính, lướt nhẹ qua các file. Henry đứng dậy, cất chai rượu không và hai ly rượu vào trong bếp. Duy chìm đắm trong công việc gần như ngay lập tức với một quyết tâm cao độ... Không gian im lặng. Henry tìm lấy một chai rượu khác và mở nút. Anh lặng lẽ nhâm nhi hương vị cay xè của ly rượu... giống như đang tự nuốt trôi nỗi buồn khổ của mình. Nhật Duy đau một, anh cũng đau một... Nhật Duy đau mười anh cũng đau mười... Anh cũng đã chờ đợi, lặng thầm chờ đợi... nhưng hoàn toàn chỉ thấy bóng tối ở phía trước. Tình yêu là một món quà thiêng liêng của thượng đế dành cho con người, nhưng... lại không bao giờ dành cho anh!Ngày hôm sau, Nhật Duy và Paul tiến hành lễ ký kết hợp đồng rất long trọng tại trụ sở của công ty MC. Vinh hơi choáng vì tốc độ bàn bạc và ký kết quá nhanh. Cả hai vị giám đốc làm việc ăn khớp với nhau đến mức không ngờ, anh chỉ làm một số thao tác phụ trợ... Và hợp đồng đôi bên cùng có lợi đã được ký, Vinh thở phào nhẹ nhõm.

Buổi chiều, theo lời mời của Paul, Duy và Vinh cùng đến thăm nhà của anh ở ngoại ô NewYork. Xe lướt nhẹ trên đường... Vinh lặng lẽ nhìn ngắm hai vị Tổng giám đốc đang ngồi đối diện. Mỗi người một vẻ nhưng không thể so sánh sức hấp dẫn với nhau được. Vinh nghĩ đến những con người kiệt xuất, kiên cường, và rất đỗi hào hoa... Chính là họ chứ không phải ai khác. Mỗi người đều kế thừa hai nền giáo dục khác nhau, nhưng chắc chắn sự hoàn hảo của họ đều do sự cố gắng vượt bậc của chính bản thân... Nhật Duy và Paul... hai nền văn hóa khác nhau, hai tư tưởng khác nhau, hai cuộc sống khác nhau... Nhưng lại đang cùng yêu một người con gái...

Vinh chạnh lòng khi nghĩ về Tố Phương. Anh vừa cảm phục vừa có cảm giác xa cách đối với cô. Mấy năm chính bản thân anh đã từng thấy Duy cố gắng thế nào để vượt qua nỗi nhớ mong, vượt qua sự cám dỗ về tự do đi tìm... Cuối cùng cũng không được gì ngoài việc lại phải cố gắng để vượt qua người đàn ông kia_ một bức tường thành quá lớn, quá cao và quá vững chắc. Tố Phương có biết những điều này?

_ Anh đang so sánh chúng tôi à? _ Paul lên tiếng với vẻ vui đùa.

Vinh giật mình, lắc đầu ngay:

_ Không... Nhưng cả hai ngài làm tôi không thể rời mắt được!

Paul bật cười, còn Duy thì hơi quay đi. Vinh nhấn giọng:

_ Tôi có ý nghĩ lẩn thẩn thế này... Hai ngài ngồi đây... có thể đang đại diện cho hai nền văn hóa khác nhau. Hai ngài thật sự có những nét đặc trưng tuyệt vời lắm đấy!

_Anh thật là hay! _ Paul kêu lên_ Tôi không dám nhận lời khen tặng này đâu đấy! Còn Nhật Duy... nhìn anh, đúng là tôi nghĩ ngay đến nền văn hóa Á Đông đặc sắc!

Duy quay vào, nhẹ nhàng:

_ Cảm ơn ngài!

Paul hơi bất ngờ trước thái độ bình thản của Duy. Anh không từ chối lời khen tặng, nhưng cũng không chú ý tới nó. Vẻ bằng lặng của anh khiến người khác không ngượng ngập sau khi đã khen tặng, cũng không còn ý định khen tặng nữa. Làm sao sự chính chắn như thế lại có được ở một chàng trai ngoài hai mươi nhỉ?

Vinh như hiểu được ý nghĩ của Paul, anh lên tiếng:

_ Cậu ấy thường như thế nhưng không có ý gì đâu... À, ngài Burton... anh cho tôi hỏi một câu được không?

Paul mỉm cười gật đầu. Vinh liếc nhẹ về phía Nhật Duy, không thấy anh phản ứng gì, Vinh mới hắng giọng:

_Anh ... anh quen biết với Tố Phương như thế nào? _ Thấy Paul nhướng mắt lên như chưa hiểu ý, Vinh tiếp tục_ Tại tôi thấy anh là người Mỹ gốc... lại trong giới thượng lưu ...

_ À, nếu nói theo kiểu của các anh thì ... đó đúng là duyên số đấy! _ Paul mỉm cười, gương mặt anh bừng sáng, hạnh phúc ngời lên trong ánh mắt_ Tôi gặp cô ấy vào mùa hè cách đây 4 năm khi cô ấy vẫn còn là một cô bé trung học. Lúc đầu cô ấy làm vài công việc vặt ở trong nhà tôi. Gọi là vài việc vặt bởi vì cô ấy khá vụng về giống như không phải sinh ra để làm những việc đó vậy. Nhưng cô ấy vẫn tiếp tục cố gắng làm. Một cô gái bé nhỏ với một ý chí vươn lên mãnh liệt khiến lòng tôi chao đảo... Không một ai trong sáng như cô ấy. Không một ai mạnh mẽ như cô ấy... Và cũng chẳng có ai nhân hậu... yêu đuối như cô ấy!

Vinh thở hắt ra một cái. Anh không đủ cam đảm để nhìn Duy lúc này...Nghe một người đàn ông khác thổ lộ tình yêu của anh ta với người mình yêu... có ai trên cõi đời này đủ can đảm?

Paul quay sang Nhật Duy, đôi mắt vẫn chưa hết những tia rực rỡ bởi một tình yêu ... viên mãn...Duy cười nhẹ:

_ Ngài thật hạnh phúc!

_ Còn ngài? _ Paul hơi nghiêng đầu_ Chắc hẳn ngài cũng phải có một tình yêu riêng của mình. Một tình yêu rất đẹp! Tôi đóan đúng không?

Vinh nhìn nhanh ra ngoài cửa kính. Duy trầm ngâm:

_ Tôi nghĩ rằng tôi có một tình yêu cho riêng mình, chỉ riêng một mình mình thôi... Nhưng có vẻ như nó không đẹp lắm, nếu như quan niệm rằng "chờ đợi" có gam màu tối!

Paul nhíu mày, mất mấy giây anh mới hiểu hết ý nghĩa trong câu nói của Nhật Duy. Tự nhiên khi hiểu được rồi anh trở nên thông cảm và quyết định sẽ không tiếp tục câu chuyện của mình nữa...

Xe đi vào một con đường riêng. Phía xa trên đỉnh đồi là một tòa nhà đẹp lộng lẫy sáng lấp lánh dưới ánh chiều tà... Gió lùa vào cửa kính đưa vào trong xe một hương thơm nhè nhẹ... Duy nhận ra ngay đó là hương hoa hồng! Chắc hẳn ở phía xa phải có một vườn hồng lớn lắm... Nơi đây, Phương đã và đang sống!

Tòa nhà sừng sững hiện ra, choáng ngợp cả một không gian rộng lớn. Xe lướt nhẹ trên con đường trải những viên sỏi trắng lóng lánh. Một vườn hoa hồng rung rinh trong gió nhẹ buổi chiều... Vinh suýt xoa:

_ Thật tuyệt vời!

Paul cười, không nói gì. Cuối cùng xe cũng dừng lại trong sân. Cả ba bước ra khỏi xe, và gần như ngay lập tức, một chiếc xe khác lao tới, dừng trước mũi giày của Vinh, khiến anh nhảy lùi lại, kinh ngạc. Hai người phụ nữ bước xuống, một già một trẻ nhưng đều có những nét đài các rất riêng. Paul mỉm cười, quay sang Nhật Duy, giới thiệu nhỏ:

_ Mẹ tôi!

Vinh biết anh nói đến người phụ nữ hơi mập đang bước dấn lên phía trước. Bà ta quắc mắt nhìn cả ba, bỏ qua chuyện Vinh và Duy đều là người xa lạ, bà nói oang oang:

_ Mẹ muốn gặp Tố Phương!

_ Có chuyện gì mà không nói được với con sao? _ Paul nhã nhặn, anh ngăn mẹ lại_ Mẹ từ từ để con giới thiệu khách đã chứ?

Bà Burton hơi sững lại. Bây giờ bà mới để tâm đến hai người khách, nhưng không hề tỏ ra bối rối với thái độ lúc nãy của mình. Bà cau có nói:

_ Tôi biết rồi... Nhưng lúc này không phải chuyện lịch sự. Mẹ không chịu nổi được nữa...Đến lúc nào con mới thôi bênh vực nó hả?

Cô gái kia bước tới, ánh mắt cô lướt qua hai vị khách, không hề có ý định chào đón dù là xã giao. Vinh quay mặt đi, anh nghĩ rằng anh không ... ưa cô gái xinh đẹp này. Cô ta đưa ánh mắt ... có vẻ thông cảm lên nhìn Paul, dịu dàng cất lời:

_ Anh đã bị cô ta lừa lọc rồi... Cô ta là một đứa phản bội!

Vinh gần như quay lại ngay lập tức vì bất bình... Duy đã bước thêm một bước, nhưng cuối cùng anh lại đứng nguyên ở đấy. Cay đắng nhận ra rằng mình không có một quyền hạn nào trong việc này...Duy nhếch môi chua chát...

Paul thì khác, anh bình thản như thể đã quá quen với những lời ... vu khống này. Nhìn thật sâu vào mắt cô gái, anh gằn giọng:

_ Tôi đã cảnh báo cô về việc cô xuất hiện ở đây chưa nhỉ, cô Eliza?

Eliza hơi lùi lại, bám vào tay bà Burton, cúi gằm mặt vẻ nhẫn nhịn. Bà Burton phẩy tay:

_ Không bàn cãi. Con đọc báo chiều nay sẽ thấy rõ bộ mặt giả dối của nó. Bây giờ thì không ai ngăn cản được mẹ ... tống cổ nó ra khỏi cái nhà này đâu!

_ Mẹ!

Nhưng bà Burton đã xăm xăm đi vào nhà cùng với Eliza. Paul quay sang Nhật Duy, phân trần bằng một giọng gấp gáp:

_ Tôi thành thực xin lỗi... Có lẽ buổi gặp mặt hôm nay phải hoãn lại... Mẹ tôi, các anh biết đấy, bà đang rất ... nóng! Tôi phải giải quyết chuyện gia đình...

_ Vậy chúng tôi không thể làm phiền rồi! _ Duy nhẹ nhàng_ Ngài không cần phải áy náy... Có gì buổi tối nay tôi sẽ gọi cho ngài...

_ Không! _ Paul kêu lên, mặt anh đậm nét lo lắng_ Tôi sẽ gọi lại cho ngài... Thành thật xin lỗi!

Paul mở cửa xe cho Nhật Duy và Vinh... Anh còn dặn dò rất kỹ tài xế về chuyện sắp xếp buổi chiều cho cả hai. Nhưng xe chưa kịp lăn bánh thì đã có bóng người từ trong nhà lao ra. Paul quay lại, kêu lên:

_ Tố Phương!

Phương không dừng lại khiến Paul phải đuổi theo, giữ chặt cánh tay cô. Mặt Phương gay đỏ, cô nói to:

_ Em phải đi tìm họ... Chuyện này không đúng, em không làm sao phải chịu điều tiếng?

_ Rồi... anh biết... nhưng em phải bình tĩnh đã chứ? _ Paul nhẹ nhàng.

Phía sau, bà Burton đã ra đến, ném ánh mắt ghét bỏ vào Phương, gằn giọng:

_ Tên cô trên tờ báo lớn thế này mà không đúng sao? Chỉ có cô là người ngoài nên mới thế. Còn ai có thể biết mà tiết lộ chuyện gia đình chúng tôi chứ hả? Cô được bao nhiêu trong vụ này, nói mau?

_ Mẹ thôi đi! _ Paul quay lại, tay anh vẫn giữ chặt cánh tay Phương_ Phương không làm chuyện đó đâu! Con cam đoan với mẹ đấy!

Bà Burton bĩu môi:

_ Chuyện gia đình bị báo chí bêu rếu như thế mà con không lấy làm lo lắng ư? Còn bênh vực con ở kia nữa!

Phương mím chặt môi như cố kiềm chế cơn giận dữ. Eliza như thích thú với điều đó, cô ta cười cợt:

_ Con không ngờ ... nó lại to gan vậy, chứ không con đã ngăn chặn từ mấy hôm trước... lúc con thấy cô ta quanh quẩn tại tòa soạn báo đó rồi. Thật ra chuyện xảy ra cũng do lỗi sơ suất của con!

_ Lỗi đâu phải tại con! _ Bà Burton vuốt nhẹ cánh tay Eliza_ Nhưng... đúng là chỉ có con mới có lòng như thế... Paul... con đã thấy ai tốt với con chưa hả?

Paul quay lại, xoay Phương nhìn thẳng vào mắt mình, dịu dàng:

_ Anh xin lỗi vì những chuyện này... Em đừng bỏ đi được không?

Phương cúi đầu. Mấy ngày nay đến với cô đủ thứ chuyện... Mọi thứ chao đảo bởi sự xuất hiện của Duy khiến tâm trạng Phương không còn bình tĩnh được nữa. Mới chỉ nghe bà Burton chỉ chích vài lời là ... đã hết chịu nổi rồi!...Nếu cô không bình tĩnh... Paul sẽ khó xử biết bao!

Nghĩ thế nên Phương cố gằn sự tức giận đang đầy ứ trong lòng lại, gật đầu với Paul. Anh thở ra nhẹ nhõm. Bà Burton và Eliza thì càng cay cú hơn. Eliza bặm môi, trong đầu đảo nhanh những ý nghĩ... Cô không thể thua như thế này được! Paul tin tưởng cô ta đến mức ... không thể không căm ghét... Phải làm thế nào mới hất được cô tar a khỏi trái tim anh, ra khỏi cuộc sống của anh và ... ra khỏi ngôi nhà này?

Ánh mắt Eliza lướt qua chiếc xe đang đậu gần đấy. Cô nhếch môi mỉm cười. Càng tin tưởng thì sẽ càng giận dữ khi biết mình bị phản bội... " Một kết cục đích đáng cho mày thôi, Tố Phương à! " _ Eliza nghĩ thầm. Cô ta bước lên một bước, cố lấy giọng... bình thản như thể ... mình khách quan trong câu chuyện:

_ Anh tin tưởng cô ta đến vậy sao?

_ Chuyện đó không liên quan cô! _ Paul cau có, quay sang mẹ mình_ Con sẽ tìm ra thủ phạm, bây giờ thì mẹ và cô ta có thể ... về được rồi!

_ Anh ... tôi thật không ngờ anh mù quáng như vậy! _ Eliza bực bội kêu lên_ Khi tôi chỉ phạm sai lầm có một chút ... anh đã bỏ rơi tôi. Còn cô ta ... anh có biết cô ta đã phản bội anh? Phản bội một cách trắng trợn?

Phương ngước nhìn lên, không thể thở nổi vì giận dữ. Nhưng Paul đã bước tới, hét ầm lên:

_ Cô cút khỏi đây!

_ Tôi không đi khi chưa vạch được mặt cô ta ... để cứu anh! _ Eliza thảm thiết ... kêu lên_ Em yêu anh... và không thể nào tha thứ cho kẻ nào phản bội lại anh, làm anh đau khổ...

_ Im đi!

_ Con hãy bình tĩnh! _ Bà Burton nắm nhẹ cánh tay con _ Hãy nghe đã. Sẽ chẳng mất gì nếu đó không phải là sự thật!_ Rồi bà quay sang Eliza, khuyến khích_ Con nói cho bác nghe đi!

Eliza lúc bất giờ mới hết thút thít. Vẻ mặt nhẫn nhịn đau khổ của cô ta ánh lên sự chiến thắng ngấm ngầm khi nhìn lại phía Phương, cô ta nhếch môi:

_ Cô sẽ không thể chối chuyện này, phải không Tố Phương?

Phương vẫn một mực im lặng, nhưng cô đã đứng thẳng người lên như sẵn sàng chịu thêm một đợt công kích mới với thái độ kiên cường hơn...

_ Hôm qua ... cô đã phản bội lại Paul ... cô đã ... ôm hôn một người đàn ông khác...

Paul quay lại. Hoàn toàn không tin lời Eliza, nhưng đó là một cú sét đánh ngang tim anh... Phương rung động, khuôn mặt cô tái đi thấy rõ. Bà Burton thì bất ngờ chu chéo lên:

_ A ... con ranh ... Thật không ngờ ... Paul, con thấy sáng mắt ra chưa? Con tin tưởng nó lắm vào...Đúng là nuôi ong tay áo, cõng rắn cắn gà nhà mà!

_ Không phải vậy, đúng không Phương? _ Paul lên tiếng_ Em là người không bao giờ dễ dãi cả đến cái nắm tay ... Như vậy, chắc chắn đây là lời vu khống... Hôm qua, em đi chơi với Nhật Duy cơ mà?

Eliza nhún vai, thở dài:

_ Người ... "đoan trang " vậy mới đáng nghi ngờ đấy anh yêu! Mới gặp người ta mà đã ... dễ dàng ôm hôn thì thật ...

_ Bùa chú! _ Bà Burton kêu lên kinh hãi

Eliza gật đầu thừa nhận:

_ Con cũng nghĩ thế! Dân trong những vùng kém phát triển vẫn còn tồn tại tục làm bùa mê ... để mê hoặc đàn ông... Con nghe một người làm trong nhà kể, tối nào cô ta cũng lấy từ trong một chiếc hộp ra một cành hoa màu trắng ngà đã ép khô...Một loại bùa mê có hương thơm ... giúp nó mê hoặc cánh đàn ông! Đúng là dân ... dã man!

Vinh gần như ngay lập tức quay sang Nhật Duy để giữ anh lại, nhưng Duy đã nhanh hơn, đẩy cửa bước ra. Eliza hơi nhích người ra như sợ hãi, khinh ghét. Phương như chết lặng. Cô không ngờ Nhật Duy lại ở đây... Mọi chuyện Duy đã nghe hết, đã biết hết... Cuộc sống của cô như thế... Duy sẽ đau lòng hay sẽ khinh ghét cô? Cô đã đánh đổi cuộc sống có Duy để lấy cuộc sống tồi tệ như thế này đây!

_ Cháy nhà mới ra mặt chuột! _ Eliza buông nhẹ.

Paul lắc nhẹ đầu như cố lùa đi những ý nghĩ ghen tuông đang chực trào để lấy lại sự bình tĩnh. Anh phải tỉnh táo để suy xét mọi chuyện. Eliza không bao giờ có thiện chí, những lời của cô ta ... độc như nọc rắn, có thể giết chết những mối quan hệ thân thiết nhất... Chỉ cần anh bình tĩnh!

Trong khi Paul đang lấy lại tự chủ thì Duy không khó khăn lắm để chiếu ánh mắt lạnh lùng vào Eliza, lạnh nhạt nói:

_ Đó chỉ là một món quà sinh nhật làm bằng một cành hoa ép khô ... Rất thịnh hành trong cuộc sống của những người dã man chúng tôi. Nó vô hại với những người văn minh các người đấy, thưa quý cô!

Eliza lại lùi ra xa, ánh mắt dò xét. Cô nhận ra ngay đây là một đối thủ ... khó nuốt và đâm ra dè chừng. Bà Burton hứ lên một cái như không tin. Duy cũng không muốn giải thích thêm, anh bước đến bên Phương, và không còn bình tĩnh được nữa, anh hét lên:

_ Phương sống như thế này sao? Trong suốt thời gian qua? Phương lựa chọn thế sao?

_ Không ... không phải...

Paul cũng không vừa, anh lại gần, kéo lấy một tay Phương, mắt hừng lên giận dữ:

_ Đây là chuyện gia đình tôi, mong anh hiểu cho!

_ Phương là bạn gái tôi! _ Duy đáp lại lạnh lùng.

Paul sững người. Anh nhìn sang Phương, cố gắng tìm một hành động như giải thích, như chối bỏ ... nhưng anh thất vọng ngay lập tức. Chuyện này là thật! Suốt bốn năm... hầu như ngày nào anh cũng thấy những khoảng khắc buồn lặng của cô. Không hiểu cô buồn vì lẽ gì, buồn cho ai ...cũng chẳng hiểu nỗi vì sao mình chưa thể bước chân vào trái tim cô... Ra là con người này

_ Chuyện này không đúng , phải không Phương? _ Paul hỏi nhỏ, rồi bất chợt anh hét lên, lắc thật mạnh cánh tay Phương, không để ý cô nhăn mặt vì đau_ Nói đi, em nói đi xem nào? Có bao giờ em nhu nhược như thế này đâu? Hãy nói rằng tất cả là giả dối hết ... Anh sẽ tống cổ họ đi... Nói đi Phương! Phương!

Phương không hay nước mắt mình đã nhạt nhòa trên gương mặt. Một bên là người cô yêu, một bên là người cô qúy trọng. Cô không muốn ai phải đau lòng, phải tổn thương vì cô...Sao mọi chuyện lại như thế này? Cô đã quyết định sẽ quên hết, cắt đứt hết ... để chọn cuộc sống tẻ nhạt này... Thế mà người ta cũng không để cô yên...

_ Chuyện gia đình anh, tôi không quan tâm! _ Duy nhẹ nhàng, anh giữ lấy cánh tay còn lại của Phương, giọng cương quyết hơn_ Nhưng cô ấy đã chịu thiệt thòi nhiều rồi... Tôi không thể đứng yên nhìn cô ấy khóc. Bốn năm qua, anh có biết cô ấy khóc bao nhiêu ?

Paul thấy đắng họng. Đúng là anh không làm được gì ngoài chuyện đứng từ xa nhìn cô khóc. Tình yêu của anh mãi cũng không làm cô động lòng... Nhưng anh nghĩ, chỉ cần anh kiên nhẫn, chỉ cần anh biết chờ đợi... cô sẽ hướng về anh, sẽ gục đầu vào vai anh mà khóc...Suy nghĩ của anh có gì sai trái? Nó có đáng bị em đối xử thế này không Phương?

_ Khóc bao nhiêu? _ Eliza nhếch môi_ Phải hỏi là cô ta đã cướp tình yêu của người khác như thế nào, đúng không cô Tố Phương xinh đẹp và kiêu hãnh?

_ Chấm dứt ở đây được rồi đấy! _ Bà Burton lên tiếng, ánh mắt bà nhìn con trai thương xót_ Những trò lừa phỉnh, những vẻ đoan trang giả tạo ... phải chấm dứt hết ... bằng cách ... cô...( bà chỉ thẳng tay vào Tố Phương) ra khỏi nhà này ngay lập tức!

Paul buông tay Phương ra, trái tim mệt mỏi ... nhưng trong đầu anh thì nguội lạnh... Anh bước lên, lạnh lùng chiếu ánh mắt vào Eliza, rồi lướt qua mẹ mình:

_ Đây là nhà con, thưa mẹ! Mẹ và Eliza về đi ... Mọi chuyện con sẽ ... tự mình giải quyết!

Nói rồi anh bước thẳng lên nhà. Bà Burton hơi ngớ người ra mất mấy giấy, sau vì Eliza giật giật ống tay áo, bà mới vội vàng chạy theo con trai mình... Eliza ném một tiếng cười đắc thắng lại trước khi đi theo bà mẹ Paul.

Chỉ còn lại hai người! Duy vẫn không buông tay Phương ra... Anh sợ Phương sẽ ngã gục khi mình buông tay, hoặc, mình sẽ mất Phương vĩnh viễn... Cả hai điều này đều đáng sợ cả!... Phương ngẩng đầu lên, mỉm cười... Nụ cười nhạt nhòa bởi những giọt nước mắt vẫn đang thi nhau rơi xuống. Đến lúc này, cô vẫn cố gắng chứng tỏ mình cứng rắn trước mặt anh dù cõi lòng đã tan hoang hết cả. Cô vẫn kiên trì với sự lựa chọn này, bằng lòng với những cái mà người ta ném vào mình! Với những khổ đau này, Duy biết, lỗi cũng có phần mình...

Bất giác, Phương đưa tay còn lại lên, gạt tay Duy ra khỏi cánh tay kia. Giọng cô yếu ớt:

_ Cảm ơn Duy... Nhưng bây giờ thì thật sự ... không sao đâu!

Duy buông tay ra, nhận thấy Phương khẽ rùng mình. Phương cô đơn trong cuộc sống này. Phương sợ hãi với nó ... Phương đang buồn khổ...

Duy khẽ lắc đầu, bước thêm một bước, và trước khi Phương kịp phản ứng thì Duy đã ôm gọn Phương vào lòng... Anh thì thầm:

_ Thiệt thòi quá nhiều rồi, Phương ơi!

Giọng nói của anh ...vòng tay của anh ... cho Phương biết mình đã không bị bỏ rơi! Vĩnh viễn Phương sẽ không bị Duy bỏ rơi, dù cho cô có là người như thế nào đi chăng nữa! Phương chợt thấy nhẹ nhõm hẳn ... và nước mắt lại òa lên. Cô nức nở như một đứa trẻ! Bây giờ cô không phải giấu những tiếng nức nở nữa. Cô có thể khóc thật to cho mọi người nghe thấy rằng cô đang khóc, đang buồn khổ... Không còn phải tự chủ trong chính nỗi buồn của mình nữa ... vì đã có Duy, có Duy ở bên cạnh rồi!

Duy ôm siết Phương vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc Phương, và để mặc cho cô khóc. Mỗi khi ấm ức thì phải khóc thật to, Phương ạ! Khóc để đời biết mình đang tồn tại với tất cả những nỗi đau đời thường nhất, khóc để biết mình còn tràn đầy tình yêu thương... khóc để khi nước mắt ngừng lại rồi mình sẽ thấy mình được thương yêu hơn rất nhiều!

Cả hai vẫn cứ đứng như thế, giữa ánh hoàng hôn đang dần tắt, giữa hương hoa thơm ngát...Vinh tựa đầu vào thành ghế, mắt nhắm lại và để cho tâm trí thảnh thơi. Người tài xế cũng không dám nhúc nhích. Anh ta như sợ nếu mình cử động một chút thôi thì sẽ phá vỡ mất không gian lãng mạn này. Anh có cảm tình với Phương, ngạc nhiên nhiều trước sự việc diễn ra, nhưng cũng không băn khoăn khi thấy cảnh tượng này... Từ lâu, anh đã thấy giữa ông chủ và Phương có một khoảng cách ... bằng cả một trời buồn thẳm trong mắt Phương! Có lẽ, người đàn ông kia mới là sự chờ đợi bao năm của Phương...

Cuối cùng, bên tai Duy chỉ còn tiếng gió xào xạc trong những chiếc lá thì Phương ngẩng lên... Dưới ánh hoàng hôn, mắt cô long lanh một màu tím bàng bạc... Duy hơi tách người ra nhưng không lới lỏng vòng tay. Phương lại mỉm cười. Nụ cười bây giờ thực sự sáng trong như ánh nắng mà Duy đã thấy trong mọi giấc mơ, trong cả miền ký ức của anh... Tim Duy đập dồn dập... Anh biết, mình đã bắt đầu nắm được hạnh phúc trong tay:

_ Duy còn nhớ hết những gì Duy nói với Phương ngày hôm qua chứ? _ Phương hỏi, ánh mắt hơi nghiêm nghị.

Duy gật nhẹ đầu:

_ Nhớ ... nhưng chỉ nhớ đến chỗ ... Duy đề nghị Phương về cùng với Duy chuyến này!

Mắt Phương mở lớn, và sau một thóang , nó lại lấp lánh màu tím bàng bạc. Nụ cười tươi vui vì hạnh phúc của cô như đọng mãi khi cô nói:

_ Chỉ cần nhớ đến đó thôi! Thế Duy ... còn giữ ý định đó chứ?

_ Luôn luôn!

Phương bật cười, vùi mặt vào vai Duy. Hình như Duy cao hơn rất nhiều ... " rộng" hơn rất nhiều... Cô cứ thấy mình nhỏ bé trong vòng tay Duy, cứ thấy mình chới với trong hạnh phúc này. Ừm ... có lẽ cũng đã quá lâu khi bắt Duy chờ đợi cái gật đầu của mình! Đến lúc phải quay trở lại với quá khứ...với miền ký ức bình yên rồi Phương ạ!

Phương và Duy đi đến một thống nhất, nói thật ra là chỉ Phương quyết định là cả hai tạm chia tay lúc này, và sẽ gặp lại khi cô sắp xếp xong mọi chuyện ở đây. Vinh đóan cô phải mất đến vài ngày chứ không thể trong một vài giờ như Duy đang tin tưởng. Trong xe, Vinh cố gắng không để những thắc mắc của mình lên tiếng, nên gần như hết quãng đường anh chỉ quay mặt ra ngòai ... nhìn ngắm phố xá. Duy thì như chìm vào trong một cõi mộng nào đó, chẳng có vẻ như đang vui vẻ vì vừa mới tìm lại được hạnh phúc, cũng chẳng có vẻ lo buồn ... cho cái hợp đồng béo bở mà bao nhiêu công nhân đang ngày đêm mong đợi... Vinh hết thở ngắn rồi lại thở dài. Và cuối cùng, như không chịu đựng nổi nữa thì anh quay phắt vào, bắt gặp cái nhìn dò hỏi của Duy, anh chựng lại. Xe bỗng giảm tốc độ, rồi dừng hẳn. Duy mỉm cười:

_ Hãy ngăn những thắc mắc của anh lại! Chỉ cần cố vài bước nữa thôi!

Vinh thấy trên môi Duy là một nụ cười, ngay lập tức anh biết mình sẽ chẳng thỏa mãn gì nếu như ...thắc mắc vào lúc này. Anh lại thở dài, đi vào trong khách sạn sau khi vẫy tay chào tạm biệt anh chàng tài xế!

Trong khi đó, với một quyết tâm vượt bực, Phương đi vào trong nhà. Cô không tìm thấy bà Burton và Eliza trong phòng khách... Chỉ có mình Paul đang đứng bên bar nhỏ, trên tay là ly rượu đầy... Anh lặng lẽ uống cạn một hơi, rồi quay ra, lạnh nhạt nhìn Phương. Phương hít thật sâu, ngẩng đầu lên và bắt mình phải đối diện với anh. Cô biết, nếu lúc này mà cô lẳng lặng chạy trốn thì cô sẽ vĩnh viễn mất đi một người anh... một ân nhân... một người đáng quý trọng...Phải nén lòng lại thôi!

_ Cô còn ở đây sao? _ Paul là người lên tiếng trước_ Kể cũng như một trò đùa ...tôi tự tay cầm con dao đâm vào trái tim mình... Buồn cười thật!

Paul lại rót thêm một ly rượu nữa. Anh nâng ly lên, cười nhạt:

_ Chúc mừng cô ... Chúc mừng cho sự gặp mặt ... Chúc mừng cho sự mù quáng của Paul Burton!

Xong thì anh uống, bật cười như thể đang nghe một câu chuyện tiếu lâm. Nhưng tiếng cười khô khốc, vô hồn như đôi mắt xanh của anh hiện giờ ... Anh lẩm bẩm giữa những tràng cười:

_ Chúc mừng ... chúc mừng ...

_ Anh Paul! _ Phương bước thêm một bước, nhưng cô chựng lại khi Paul hét lên:

_ Ở yên đó! Tôi cấm cô lại gần tôi. Cấm cô làm tổn thương tôi thêm nữa...

_ Em xin lỗi! _ Phương lặng lẽ nói_ Lỗi hoàn toàn tại em!

_ Tại cô! _ Paul nhếch môi_ Đúng rồi, tại cô cả! Tại cô không yêu tôi, tại cô lúc nào cũng buồn lằng lặng, tại cô lúc nào cũng xa cách ... Tại cô như thế nên tôi mới yêu cô, chờ đợi cô, lặng lẽ ở bên cô ... Để rồi ...Paul lại uống thêm một ly nữa, hơi nguẩy đầu như cố xua đuổi những ý nghĩ vừa qua. Hình như anh thấy thấm mệt...Rất mệt ... Con đường phía trước sao mà chông chênh thế! Không có ánh sáng, không có bạn đồng hành ... Lúc nào anh cũng cô độc! Cô độc từ rất lâu rồi!

_ Em phải về Việt Nam!

Paul ngẩng lên, không ngạc nhiên. Ồ, tất nhiên là như thế! Anh không là gì trong đời cô cả! Hòn đá cũng có thể ngăn bước chân cô trên đường đi ... còn anh thì không!

_ Về với Nhật Duy!

Em lúc nào cũng tàn nhẫn! Paul uống cạn ly rượu. Rượu nhạt như ... như gì nhỉ ... à ... như cuộc đời anh! Sao bây giờ anh mới nhận thấy cuộc đời mình tẻ nhạt nhỉ?

_ Anh đừng uống rượu như thế! _ Phương kêu lên như mất hết kiên nhẫn, nhưng ánh mắt cô thì van nài_ Em xin anh ... Anh hãy trở về con người anh đi ... Có như thế, em mới yên tâm...

Con người tôi? Có còn gì để trở về? Mà nếu tôi trở lại là tôi ... em có ở bên tôi? Paul lại nhếch môi, tự thưởng cho mình một ly rượu nữa vì đã ... mạnh dạn nghĩ như thế trong tình huống này. Kể ra cũng dũng cảm thật!

_ Ngày mai ...

_ Đi đi ... đi ngay bây giờ! _ Paul nhẹ nhàng nói_ Cô ở đây thêm một chút nào nữa thì chỉ thêm mệt. Chẳng phải cô chờ đợi cơ hội này lắm hay sao?

Phương mở to mắt ngạc nhiên. Không nói được lời nào, mà thật sự thì cô cũng không muốn nói gì nữa. Cô đã chọn lựa rồi, và ai cũng nhìn thấy sự chọn lựa ấy... Nói thêm nữa là đưa con dao cho Paul tự cứa vào mình mất. Cô không có quyền ấy, không có quyền làm anh đau khổ thêm!

_ Đi ngay đi! _ Paul đứng thẳng người lên, hét lớn_ ĐI NGAY ĐI!

_ Vâng! _ Phương khẽ gật đầu _ Em cảm ơn ... và xin lỗi anh lần nữa!

Nói xong, Phương quay lưng bước đi. Khi ra khỏi phòng rồi cô còn nghe thấy tiếng ly vỡ choang ở phía trong. Úp mặt vào tường, Phương ngăn mình không được khóc... Nhưng nước mắt vẫn cứ rơi như không còn gì ngăn được nó nữa

Phương tới khách sạn nơi Duy ở ngay sau đó, để sáng hôm sau, cả ba ra sân bay sớm. Vinh thì vẫn chưa hết ngạc nhiên về những gì đang diễn ra. Quá nhanh... như những cơn bão không báo trước được... Mới có vài ngày trước, Phương bặt vô âm tín, thế mà bây giờ, cô ngồi đây, bên cạnh Nhật Duy, cười nói như thể hai người chưa từng xa nhau ... 5 năm! Thật không thể nào tin nổi!

_ Phương là một hiện tượng, phải không anh Vinh? _ Phương nhoài người qua Duy để nói chuyện với Vinh.

Vinh hơi bối rối vì chưa hiểu câu hỏi. Phương lắc nhẹ đầu:

_ Vì xuất hiện vào cuộc sống của các anh quá nhanh ấy mà!

Vinh thộn mặt ra, nghĩ ngợi. Duy bật cười, anh nắm lấy tay Phương, đẩy nhẹ cô ra, lắc lắc đầu:

_ Không nên chạm vào những ... thắc mắc băn khoăn của anh ấy, trừ khi Phương muốn mất cả một chuyến bay ... lãng mạn bên Duy!

Vinh liếc mắt nhìn rồi nhún vai. Cuối cùng anh tặc lưỡi:

_ Tôi lo ... cho cái hợp đồng quá! Ai đời một bên đối tác lại chạy lẹ như thế này chứ!

"Ấy là chưa nói đến chuyện cuỗm mất cô vợ chưa cưới của người ta đi!" _ Vinh nghĩ thầm. Phương không quay lại nhìn anh, nhưng anh nghe thấy tiếng cô rõ ràng gẫy gọn:

_ Paul là người rất rõ ràng. Anh ấy chưa bao giờ đánh đồng chuyện công và chuyện tư!

_ Ai biết đâu! _ Vinh lẩm bẩm dù đã thấy vững dạ hơn. Nhưng bây giờ trong đầu anh lại xuất hiện chuyện khác, và anh vọt miệng hỏi:

_ Thế cô không đi học sao?

Duy quay sang Phương, có lẽ đây cũng là điều băn khoăn duy nhất của anh. Phương quay vào, mỉm cười:

_ Anh biết đấy ... Có một số ngoại lệ cho một số sinh viên...

Vinh nhớ đến bộ sưu tập mê hồn của cô mà anh mới được thưởng thức. Ngoại lệ cho những sinh viên xuất sắc! Cũng không khác với Việt Nam là mấy. Anh nhìn vào Duy, hơi trêu chọc:

_ Tôi biết những ngoại lệ ấy... Những sinh viên xuất sắc, đôi khi được nuông chiều quá mức, nghỉ học ... như cơm bữa và ... gây ra một số chuyện rắc rối!

_ Thế anh muốn tự mình giải quyết hàng đống tài liệu sao? _ Duy thản nhiên nói, rồi quay sang Phương, mỉm cười _ Thế thì cứ thoải mái với những ngoại lệ ấy phải không?

Dĩ nhiên anh không thể ... lý luận nổi với hai con người này! Tốt nhất là kéo mũ lại, nhắm mắt vào, ngủ một giấc ... để ngăn những băn khoăn, lo lắng đang cồn trong ruột. Người trong cuộc không lo thì mắc mớ gì một người ngoài cuộc như anh lại ...lo lắng như thế nhỉ? Buồn cười thật!... Nhưng anh sợ bão tố xảy ra trong công ty Huy Hoàng lắm, mà chắc chắn anh sẽ bị lôi vào cơn bão ấy với một trách nhiệm nặng nề là ... không ngăn cản họ lại! Bão sẽ lớn lắm đây!

Duy vẫn giữ chặt bàn tay của Phương và vẫn giữ nụ cười trên môi. Giấc mơ của anh đã thành hiện thực ở ngay bên cạnh anh, đang cùng anh trở về... Anh biết ở phía trước còn một bức tường chắn nữa, nhưng khi người ta đang hạnh phúc thì điều ấy có ý nghĩa gì. Anh sẽ vượt qua hết để giữ Phương lại, giữ mãi mãi trong vòng tay mình...

_ Khi trở về..._ Phương thì thầm_ Có lẽ sẽ phải đối mặt với nhiều thứ...

_ Sẽ có Duy ở bên cạnh! _ Duy khẳng định_ Bây giờ Duy đã hoàn toàn làm chủ cuộc đời mình rồi

Ngả đầu trên vai Duy, Phương nghe mọi thứ đều trở nên nhẹ thênh thang. Những lo âu phía trước như đang có cánh và đang bay khỏi đôi vai bé nhỏ của cô. Và đâu đó xung quanh vang lên những khúc nhạc miên man về niềm hạnh phúc đang được nhân đôi... Cô đang bay... đang bay về phía hạnh phúc, về với quê hương, về với gia đình. Đã bao năm, bây giờ niềm thương nhớ mới nguôi ngoai. Chắc hẳn mẹ đang rất vui , phải không mẹ?

Sân bay náo nhiệt khiến lòng Phương thêm ngây ngất. Cô có cảm tưởng tất cả mọi người đang cười nói với cô, chào đón cô trở về. Đưa mắt ngắm nhìn quang cảnh xung quanh và lần đầu tiên cô cảm thấy yêu cái không khí này, yêu những chiếc máy bay... những con đường dài... chúng đưa cô đi rồi lại đón cô trở về, vẫn giống như ngày hôm ấy! 5 năm... tất cả đều không thay đổi, thật tuyệt biết bao!

Duy bất chợt kéo cô về phía mình, ôm thật chặt trong vòng tay, thì thầm:

_ Cho cái ngày cách đây 4 năm! Duy đã chờ đợi phút giây này biết bao... Chào đón Phương trở về!

Phương mỉm cười, giấu mặt trong bờ vai rộng rãi của Duy. Bên cạnh, Vinh quay đi, mỉm cười nhẹ nhàng. Chẳng cần biết có những gì sẽ xảy ra... chỉ cần biết họ đã yêu nhau như thế nào, chờ đợi nhau ra sao ... và bây giờ họ đã ở bên nhau, thế là đủ!

_ Tôi ... tôi nghĩ là ...

_ Duy đưa em về nhà ông ngoại, được không ạ? _ Phương hé mắt hỏi Vinh.

Tất nhiên Vinh gật đầu, nhún nhẹ vai:

_ Vậy tôi về nhà một mình vậy! Hai người cẩn thận nha!

_ Chào anh!

Cả hai cùng nói nhưng có vẻ như vẫn chưa muốn chấm dút cảm giác được ... chào đón nhau trở về. Vinh bỏ đi một nước, tâm trí vẫn không rời khỏi đôi tình nhân, suýt nữa thì đâm phải một quý cô xinh đẹp. Anh đưa mắt nhìn ra xa, đột nhiên thấy ngạc nhiên khi xung quanh có rất nhiều đôi tình nhân đang chìm đắm trong không gian riêng của họ. Cuộc sống và tình yêu, đúng là không thể nào tách riêng biệt được!

Phương kéo Duy lên xe buýt. Xe giờ đã chật người, không còn lấy một chỗ trống. Duy ghé vào tai Phương nói nhỏ:

_ Lại phải trình diễn... thời trang rồi!

_ Đối với người tự tin vào vóc dáng của mình thì... không vấn đề!

_ Tuyệt đấy!

Phương cười. Một tay Duy bám nhẹ vào cái tay cầm, một tay kia kéo Phương đứng tựa sát vào mình. Phương đưa mắt nhìn mọi người, lắng nghe mọi người nói, trong lòng run run... Không còn tiếng Anh, không còn cảm giác xa cách... Ngay cả đến không khí để thở cũng rất quen thuộc! Phương lơ đãng nhìn ra ngoài. Những cánh đồng đang đổ ải, rộng bát ngát. Những ngôi nhà nhỏ bé núp dưới những tán cây trứng cá có lác đác quả đỏ. Nhiều người đang mải miết đạp trên những chiếc xe nhỏ, gương mặt ngời lên vẻ hài lòng thầm lặng... Chốc chốc xe lại dừng lại, nhận thêm khách. Một cô bé nhỏ vô tình dẫm phải chân Phương khi lùi lại lấy chỗ bám, cô bé lúng búng lời xin lỗi. Phương thấy thật dễ thương, cô bé đó không có nói" I'm sorry!"!

Phương nói thầm điều đó với Duy khiến anh phì cười. Một số người nhìn lại, tò mò. Phương nói nhỏ:

_ Họ quan tâm đến những người xung quanh!

_ Phương nghĩ mình đi lâu lắm à?

_ Đủ để thấy mọi thứ thật dễ thương!

Duy gục đầu lên vai Phương để giấu đi tiếng cười của mình. Ở Phương, mọi thứ mới ... " thật là dễ thương!" ...

Xe dừng lại ở đường Hoàng Quốc Việt, Phương và Duy phải xuống để bắt xe khác đi về nhà mình. Duy đề nghị bắt một cái taxi cho nhanh, còn chuyện ngắm thành phố thì anh sẽ giúp cô ngay sau khi cả hai đã lấy lại được sức sau chuyến bay dài. Dĩ nhiên, Phương không từ chối. Cô đang đứng ngay trên đất Hà Nội, mảnh đất mà cô đã tưởng như không thể nào quay trở về được. Và cô còn có nhiều thời gian, rất nhiều thời gian nữa!

Ngôi nhà hai tầng có những mái ngói đỏ hiện ra trước mắt Phương khiến cô tưởng như mình đang ở trong một miền cổ tích nào đó. Tuổi thơ của cô trải qua ở ngay trong chiếc sân nhỏ với dàn hoa giấy màu hồng, với tán bàng xanh ngắt điểm những quả màu vàng thơm dìu dịu, với cô bé Mỹ Phương dễ thương cùng nhau chơi đồ hàng...Phương mỉm cười, nói nho nhỏ:

_ Chỉ có ở đây, Phương luôn thấy mình nhỏ bé!

_ Bây giờ, Phương không khác gì cô bé lớp mười năm xưa đâu... Chỉ là một giấc mơ xa cách kéo dài 5 năm thôi!

Phương gật đầu, đưa tay bấm hai hồi chuông dài theo thói quen năm xưa. Gần như ngay lập tức, một dáng người gầy gò xuất hiện. Niềm xúc động dâng lên trong lòng Phương... Ông ngoại cô đang bước ra, bước chân đã chậm hơn ... và mái tóc đã trắng hơn ... nhưng... đôi mắt ông nheo lại dưới ánh nắng, bỗng òa vỡ niềm vui. Ông thốt lên:

_ Phương! Ôi, Phương yêu quý của ông!

Phương bám chặt tay vào song cửa, gật đầu lia lịa:

_ Cháu đây ông ơi!

Người ông run run mở vội cánh cổng, đẩy nó ra và kéo Phương vào lòng. Phương gục đầu vào vai ông, khóc nức nở.

_ Phương yêu quý của ông đã trở về...

Vuốt nhẹ mái tóc cô cháu gái yêu thương, ông hơi đẩy Phương ra. Cứ tưởng ông vĩnh viễn mất đi cơ hội được đón đứa con yêu thương của Hiền Lan trở về rồi, vậy mà, bây giờ, nó đang ở trong vòng tay ông, giống như những ngày xưa! Nhìn ngắm kỹ gương mặt cháu gái, ông cảm thấy đỡ day dứt khi nó không khác xưa là mấy...Mấy năm nay, ông đã để nó bơ vơ... cả gia đình đã bỏ nó trên một đất nước xa lạ... khi nó mới chỉ là một đứa trẻ!

Ánh mắt ông chạm vào người thanh niên đang đứng phía sau. Ông mỉm cười:

_ Nhật Duy phải không? Vào đi cháu!

_ Cháu chào ông ! _ Duy cất tiếng chào khi Phương quay đầu lại, hơi ngượng ngùng vì cảm thấy mình...quá mau nước mắt ... trước mặt Duy.

Ông ngoại Phương kéo tay cháu gái, dịu dàng:

_ Vào đây kẻo mệt! Cả Duy nữa... Có lẽ ông phải cảm ơn cháu đúng không?

Phương tung chân, chạy như bay vào trong nhà. Lướt mắt khắp phòng khách, rồi chạy vào trong phòng ăn, chạy ra và leo lên trên lầu, mất hút. Duy ngồi xuống ghế, vừa đón lấy cốc nước từ tay ông ngoại Phương vừa cám ơn. Mắt ông hấp háy niềm vui nhưng giọng thì vẫn chậm rãi:

_ Cháu tìm thấy nó phải không?

_ Đó là một giấc mơ ông ạ! _ Duy nhẹ nhàng mỉm cười_ Đã hết 5 năm như lời hẹn ước, cháu và Phương đã gặp nhau... Chuyện trở về có lẽ là Phương đã .. sắp xếp từ trước đó rồi!

_ Nó ngang bướng lắm. Thật không hiểu nó sống ra sao?

Duy chưa biết tìm lời gì để nói thì Phương đã chạy ào xuống, miệng liếng thoắng:

_ Trời ơi, ông ơi... Không một cái gì đổi khác kể cả bức tranh ... cháu ghét vẫn treo trên tường, y chang chỗ cũ. Làm thế nào mà ông giữ được như thế khi mà anh Hùng là người luôn luôn thay đổi?

_ Vì ai cũng mong cháu trở về! _ Ông nhìn cháu gái trìu mến_ Anh Hùng là người quyết định giữ nguyên đấy. Ai mà xê dịch cái gì không yên với nó!

Phương sà xuống dưới chân ông mình, bắt đầu sụt sịt:

_ Cháu biết lỗi rồi! Đã làm mọi người lo lắng lắm phải không ông?

_ Hãy chuộc lỗi bằng cách ở lại đây vĩnh viễn cháu ạ!

Phương không gật đầu. Cô đưa mắt nhìn Duy, rồi lại nhìn bâng quơ lên bức tranh treo tường. Nó vẫn ở đó, như bao năm nay. Không hề có gì là cũ đi... đúng là thời gian đã dừng lại... nhưng mẹ thì không còn nữa!

Duy đặt cái cốc nước xuống bàn kêu một tiếng nhỏ. Phương đứng dậy, đi vòng ra sau chiếc ghế ông mình ngồi, dịu dàng vòng tay qua cổ ông, thì thầm:

_Cháu nhớ ông nhiều nhiều lắm, ông ạ!

_ Phương yêu quý của ông lúc nào cũng thương ông mà, phải không?

Phương gật đầu nhè nhẹ. Ông vẫn không thay đổi cách gọi cô kể từ khi cô còn nhỏ xíu. Lúc nào cũng" Phương yêu quý của ông" làm anh Hùng ghen tỵ suốt một thời. Cô cảm thấy ấm áp như thể đang được mẹ che chở, ôm ấp. Cô đã đưa mẹ về đây, bên ông ngoại để có thể thấy ông vẫn khỏe, và vẫn thương nhớ mẹ khôn nguôi...

Cảm thấy cần có không gian riêng cho Phương và gia đình, Duy đứng lên xin phép ra về. Phương tiễn anh ra tận cổng, vẫy vẫy tay. Duy nắm lấy bàn tay đang vẫy của cô, nhíu mày:

_ Người ta vẫn đứng ngay trước mặt mà đã vẫy tay ... đuổi rồi!

_ Chứ ở lại để nhìn thấy người ta khóc à? _ Phương hếch mũi lên_ Không đời nào đâu nghe!

Bất chợt Duy nhìn thật sâu vào mắt Phương, hỏi nhỏ:

_ Không sao chứ Phương?

_ Không ... không sao! _ Phương bối rối mất mấy giây, rồi cô vờ gắt lên_ Mà sao hỏi thế chứ? Phương vui không có chỗ ... chứa đây này!

Vuốt nhẹ vài sợi tóc trên trán Phương, Duy gật đầu:

_ Vậy thì tốt. Có gì gọi cho Duy nghe!

_ Phương sẽ ở chỗ cũ! _ Phương dịu giọng xuống_ Ông vẫn còn giữ chìa khóa mà.

Duy hiểu chỗ cũ ấy là căn nhà chung cư của hai mẹ con Phương trước đây. Phương yêu mẹ rất nhiều thì sự lựa chọn ấy cũng là tất yếu thôi. Nhưng có lẽ sẽ làm nhiều người đau lòng lắm!

_ Vậy ... để mai Duy đến đón Phương đi chơi!

Phương mỉm cười. Dưới cái nắng nhẹ nhàng của mùa thu, nụ cười ấy như chao nghiêng đi với một vẻ ngọt ngào dễ chịu. Duy đã chờ đợi từ rất lâu...để lại được nhìn nụ cười ấy trong không gian quen thuộc này. Phương đã trở về, thật sự trở về với thế giới của anh... mà không... thật ra là thế giới của hai đứa, hoàn toàn của hai đứa!

Chuyến bay đến Việt Nam của Thục Uyên cũng cùng giờ với chuyến bay về của Duy và Phương, nhưng cả hai bên đều không nhìn thấy nhau. Đến đón Uyên chỉ có mình Tố Phương với đôi mắt thất thần, đau đớn. Uyên cũng đâm ngơ ngác theo. Hỏi thì Phương chỉ lắc đầu, nói không có chuyện gì cả ngoài cái đầu đang buốt. Cuối cùng Uyên phải dìu bạn ra taxi, nói địa chỉ nhà Nhật Duy cho tài xế biết, còn về phần mình, cô dùng xe của Phương đến thăm một người bạn mà ngày đêm cô mong nhớ. Hai năm kể từ ngày tốt nghiệp, cô ngăn mình không được quay trở lại, tự cho mình và ... người ta một thời gian thử thách. Nếu bây giờ, người ta chưa có ai...

Uyên hơi mỉm cười. Dù không hỏi nhưng mỗi khi nói chuyện với Tố Phương, Uyên đều... vô tình biết được nhiều tin tức của người ta. Phương biết ý của bạn nên lúc nào cũng lái câu chuyện về phía ấy, đủ thứ linh tinh... nhưng không bao giờ chán. Uyên cũng không hiểu tại sao lại có thể dễ dàng thương yêu thêm một người nữa sau nỗi thất vọng mà cô nghĩ sẽ là bi kịch của đời mình. Cũng có thể bắt đầu từ chuyến đi du lịch ấy, mà có thể bắt đầu từ trước đó mà Uyên đã không rõ lòng mình. Tình cảm đã bắt rễ rất sâu, tựa hồ như một phần thân thể mình. Uyên hạnh phúc vì mình đã yêu như thế! Và thời gain cũng dường như trôi đi nhanh hơn khi Uyên nghĩ tới ngày có thể nói hết với người ấy về tình yêu của mình... Dù có thế nào đi chăng nữa thì cô sẽ cố gắng, cố gắng bằng hết khả năng của mình ... bằng chính con người mình!

Dừng xe trước công ty Thành Trung, Uyên dắt chầm chầm qua cổng phụ đang mở. Người bảo vệ đã đứng tuổi nghiêng cái đầu đốm bạc ra khỏi khung cửa sổ của phòng bảo vệ, kêu lên:

_ Cô cần gặp ai vậy?

_ Bác cho cháu gặp Việt Hùng với ạ!

Ông bảo vệ mỉm cười:

_ Gặp cậu chủ hả? Cô lên tầng hai, phòng 3!

_ Cảm ơn bác!

Thục Uyên cười đáp lại, rồi dẫn xe vào nhà xe. Bước từng bước chậm rãi trên mấy bậc cầu thang, Uyên tự trấn tĩnh mình. Nhưng trái tim cô vẫn đập dồn dập trong lồng ngực. Tình cảm cũng đã bị dồn nén quá lâu rồi !

Uyên vừa dừng gõ tay vào cánh cửa thì cũng là lúc có tiếng nói vọng ra:

_ Mời vào!

Hít một hơi thật sâu, Uyên đẩy cửa vào. Ngay trong tầm mắt cô, Việt Hùng đang cắm cúi trong một đống tài liệu ngổn ngang. Anh dường như quên mất vị khách mà mình mời vào, không ngẩng lên, cũng không hề hỏi một tiếng. Uyên vừa thấy thương vừa thấy giận. Cô bước lại gần, đặt nhẹ chiếc sắc tay lên mặt bàn, cũng im lặng chờ đợi. Hùng ngẩng lên, kêu lên ngạc nhiên:

_ Uyên! Trời đất ơi, bạn về rồi à?

Chỉ cần như thế thôi là bao nhiêu giận hờn trong Uyên tan đi hết. Cô nhỏen miệng cười tươi, gật đầu. Hùng bỏ chiếc kính cận ra, đứng lên. Anh bước ra khỏi chiếc bàn, dịu dàng kéo cánh tay Uyên về phía chiếc salông cuối phòng. Uyên hơi lúng túng:

_ Làm ... Hùng ... trễ nải công việc rồi!

Hùng bật cười, nói với vẻ ngạc nhiên không giấu diếm:

_ Vậy ra đây không phải cô bạn Thục Uyên mà tôi từng biết ư?

Uyên cũng cười theo. Dĩ nhiên là cô chỉ hỏi cho có lệ thôi, chứ trong lòng đã nhủ thầm dù có phải làm phiền Hùng nhiều nữa thì cô ... cũng không bao giờ từ chối.

Ngồi xuống ghế, Uyên đưa mắt ngắm nhìn căn phòng trong khi chờ Hùng lấy nước. Căn phòng nhỏ nhưng khoáng đạt, với một ít đồ nội thất và một hai chậu cây cảnh kết hợp hài hòa. Tính Hùng ưa đơn giản nên căn phòng chỉ có độc hai gam màu đen trắng. Nhìn lạnh mà không có cảm giác lạnh... giống hệt con người vậy!

_ Uyên cười cách bố trí phòng của Hùng à?

_ Ừm! _ Uyên gật đầu, đón lấy cốc nước cam từ tay Hùng_ Giống hệt tính cách của Hùng nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro