Cô gái Đông Dương-part8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời mỗi lúc mưa một nặng hạt hơn, thi thoảng có những tia sét xé rách bầu trời đang sầm tối ... Duy ngồi im lặng nhìn Phương đang lau sạch nước mắt, cô đã đứng thẳng dậy, cất giọng nói tỉnh táo đến lạ lùng:

_ Cảm ơn đã cho tôi hiểu một điều đơn giản ... Tình yêu không có sự lựa chọn! Tôi đã sai khi lựa chọn quá nhiều!... Nhật Duy... cho tôi một lần gọi Duy là ... anh như bao cô gái gọi người mình yêu thương nhất... Tạm biệt anh!

Duy chưa kịp phản ứng thì Phương đã xoay lưng, chạy vụt ra ngoài. Duy không còn biết gì nữa, anh đẩy Phạm Tố Phương ra nhưng cô đã giữ chặt lấy anh, hét lên van xin:

_ Anh đừng đuổi theo chị ấy nữa ... Hãy dừng lại và nhìn em này ... Xin anh, xin anh đấy!

_ Không được ... Ngoài trời mưa rất to ... Hãy buông anh ra!

_ Nhưng chân anh thế này liệu có đuổi theo được không? _ Phương dịu giọng khi thấy Duy đã kiềm chế được mình_ Em chịu được đau khổ ... và em cũng không quan trọng như chị ấy... Chẳng phải anh muốn chị ấy hận anh sao?

Điều này là đúng! Duy nén lòng lại... Cơn mưa sẽ dội sạch trong em những tình cảm luôn gây ra những vết thương... Anh có thể sẽ ngồi đây vĩnh viễn nhớ thương, vĩnh viễn cầu mong em... hãy quên con người này đi, trước khi anh ta thật sự ra đi!

Phương lao vào cơn mưa với một ý nghĩ rằng mình có thể chết đi thì hay! Cô chạy mãi, qua khuôn viên bệnh viện, qua hàng cây bên cổng vào... và dừng lại ở phía ngoài bệnh viện, sụp xuống vì không còn sức nữa. Giờ thì không còn ai biết cô đang khóc nữa... Nước mưa chan hòa trên gương mặt nhợt nhạt, ướt đẫm trên bộ quần áo mỏng manh... Cơn gió lạnh cũng không giúp Phương tỉnh táo thêm được nữa. Bao quanh cô là cơn mưa trắng trời, là nỗi cô đơn sâu thăm thẳm... " Nhật Duy không còn cần mình nữa! " Phương ứa nước mắt cay đắng. Cô đã không vượt qua được con người lạnh giá của Duy, hoàn toàn thất bại khi đi tìm lại những gì mình đã đánh mất... Chỉ có hơn một tháng mà mọi chuyện đã thay đổi. Phương sẽ mất Duy, ngay lúc này và vĩnh viễn về sau... Cô ngồi hẳn xuống đất, òa khóc nức nở như một đứa trẻ vừa bị mắng oan. Cô đã phải kìm nén yêu thương trong bao năm trời để rồi cuối cùng nhận ra mình đã sai lầm quá đỗi. Cô đã lãng phí thời gian, cô đã ngốc ngếch khi tin rằng Duy sẽ hạnh phúc khi không có cô... Thật ngốc nghếch! Không thể quay trở lại để có thể sửa chữa sai lầm, cũng chẳng thể vươn tay ra trong hiện tại để tìm kiếm cái mà mình đã đánh mẩt được nữa... Cô không còn gì cả!

Ý nghĩ về sự sống và cái chết tắc nghẹn trong đầu, Phương gần như muốn lịm đi vì mệt mỏi. Trong vô thức, cô ngước nhìn lại vào phía trong, hy vọng một điều không tưởng rằng có thể nhìn thấy Duy trong cơn mưa trắng xóa... Không có một ai cả! Không có cả một sự chuyển động nào ngoài những hạt mưa... Phương dùng hết sức bình sinh để đứng dậy, chệnh choạng bước đi... Cả con đường này cũng thế, im lìm như chết rồi! Duy không có ở đây, Phương cũng sẽ không thể tồn tại ở đây được nữa!...

Một chiếc xe tắc xi dừng lại bên lề đường, người tài xế bước vội ra khỏi xe, đi về phía Phương, dịu dàng:

_ Cô gì ơi... Cô nên ra xe để tôi đưa về!

_ Về đâu cơ? _ Phương lẩm bẩm...

_ Về khách sạn của cô! _ Người tài xế cười thông cảm. Ông đã được người đàn ông nước ngoài dặn dò ở sân bay là phải chờ cho đến khi cô gái này ra khỏi bệnh viện... Không ngờ cô lại ra nhanh như thế, và tội nghiệp như thế!

Phương nhếch đôi môi đã bợt đi vì mưa và lạnh, cười như thể không cười với người tài xế. Cô nói thì thào:

_ Chỗ của tôi là địa ngục kìa! Ông đưa tôi đến đó được không?

Người tài xế hơi lặng người đi khi thấy ánh mắt vô hồn của cô gái đang nhìn mình. Cô ấy cười nhưng mà là nụ cười của một người đã chết hẳn về tâm hồn... Ông đưa mắt nhìn nhanh về phía cổng bệnh viện, băn khoăn không hiểu nguyên nhân vì đâu... Nhưng ông cũng không kịp băn khoăn nhiều vì Tố Phương đã quỵ xuống vì kiệt sức... Ông vội đỡ cô lên, sửng sốt vì sức nóng từ cô tỏa ra... Cô gái này đang bị sốt! Ông buông rơi chiếc ô, bế xốc cô gái vào xe... Có lẽ ở khách sạn, người đàn ông nước ngoài sẽ biết cách chăm sóc và trấn an cô ấy!

Phương mở mắt, thất vọng vì nhìn thấy ánh sáng trắng của chùm đèn phía trên trần nhà. Cô biết mình hẵng còn sống! Đầu cô quay mòng mòng, nhưng cô cũng nhận biết được mình đang ở đâu, và cái dáng cao lớn ở phía ban công kia là ai! Cô khẽ cựa mình, chỉ xoay được chút ít vì người nặng như đá. Mọi thứ bỗng trống rỗng đến lạ lùng. Không còn ý nghĩ nào tồn tại trong đầu cô nữa... Ừm, Phương hít nhẹ một hơi... ầm ầm sau đó là những hình ảnh nhòe nhoẹt nước mưa tràn vào. Nhưng cô không khóc được nữa... Hình như thế sẽ càng làm cho nỗi đau thêm bỏng rát...

Paul đi vào trong, nhận ra Phương đã tỉnh, gương mặt anh ánh lên một nụ cười giản dị...

_ Em không sao rồi!

Phương mệt mỏi nhìn lên, không nói được gì!

_ Em làm anh hết hồn khi trở về đấy! Dù sao thì cũng đừng đầy đọa mình như thế chứ?

_ Em xin lỗi! _ Phương thì thầm.

Paul ngồi xuống cạnh giường, nắm nhẹ bàn tay lạnh giá của cô, áp vào mặt anh... Phương rùng mình vì hơi ấm từ bàn tay anh truyền sang tay mình... Đó là sự sống, là niềm tin và hy vọng...

_ Em hãy hiểu cho cậu ấy! _ Pauk dịu dàng khi mắt Phương mở to vô hồn_ Cậu ấy yêu em hơn tất cả mọi thứ trên đời... Cậu ấy không muốn làm em đau, không muốn em bơ vơ... không muốn em lúc nào cũng khóc đau khổ... nên cậu ấy sẵn sàng nhận về mình những óan hận... Em hiểu không?

Một giọt nước mắt rơi nhẹ xuống gối, Phương khẽ xoay đầu, quay đi.

_ Nếu là anh... anh sẽ không thể làm được như thế đâu! Cậu ấy dũng cảm quá...

_ Nhưng anh ta đã đuổi em đi... mà không đuổi theo!

_ Và vì thế mà em bỏ cuộc? _ Paul buông tay Phương ra, xoay mặt cô lại để cô có thể nhìn rõ những cảm xúc trên gương mặt mình._ Em chấp nhận vĩnh viễn mất cậu ấy?

Nhật Duy là của cô! Phương lặng đi với ý nghĩ đó. Không ai có thể cướp anh ra khỏi cô dù là ông trời đi nữa... Năm năm rồi, phải, đã quá lâu cho những đợi chờ, quá lâu để cây mần có thể mọc lên thành một cái cây cứng cáp. Bây giờ, Phương sẽ là người bảo vệ nó... Gió mưa có là gì? Bão táp có là gì?

_ Không!_ Phương mỉm cươi nhẹ_ Nhật Duy là của em!

Paul cũng mỉm cười như động viên. Ánh mắt Phương ngời lên một ngọn lửa rực cháy khiến Paul không thể nhìn cô lâu hơn được. Anh quay đi, nghe lòng dậy lên một cơn bão. Đã có lúc anh nghĩ tới chuyện cô không thể tìm thấy Nhật Duy trong bệnh viện đó để rồi anh có thể đưa cô về Mỹ, an ủi cô bằng tình yêu không bao giờ cạn của mình, và rồi cô sẽ quên ... giống như chưa từng có những chuyện đau lòng này. Nhưng anh đã sực tỉnh được ngay ra khỏi cơn mơ dối trá và độc ác đó. Anh không có đủ dã tâm để dứng nhìn Phương trượt xuống vực thẳm, và chắc chắn cũng không đủ sức mạnh để kéo cô lên. Tình yêu của anh ư? Một thứ tình đơn phương nồng cháy, lúc nào cũng có thể cất cánh, lúc nào cũng có thể len lỏi trong những hoàn cảnh éo le nhất để đến với cô, nhưng ... chỉ có thể ở phía xa mà đứng nhìn, vì chỉ là một khối tình riêng lẻ... Paul ngước mắt nhìn ra ngoài. Cơn mưa trái mùa đã ngừng hẳn, trời trong lành và cao ngăn ngắt. Phương có lẽ cũng hiểu rằng, tình yêu có thăng có trầm, con người ta phải chấp nhận đối mặt kể cả với những gì thương yêu nhất để vươn lên, để giành chiến thắng... Duy đã giành chiến thắng với bản thân mình, nhận nỗi u sầu chỉ với mong ước người mình yêu thôi day dứt... Còn Phương, em phải vượt những hai thử thách, tình yêu của Nhật Duy, và với cả tình yêu của mình... Cuộc sống đúng là éo le thay!

_ Paul... em cảm ơn anh!

_ Đừng nghĩ rằng anh hơn người! _ Paul quay vào, nhìn cô với cái nhìn xanh thăm thẳm_ Anh cũng như người ta thôi, chỉ có điều anh không đủ dũng cảm để nhìn em khóc... Và càng không có gan mất em ...

_ Em thật ngốc phải không nhỉ? _ Phương đưa tay gạt nước mắt _ Em lúc nào cũng nghĩ mình sẽ không hối hận với những sự chọn lựa của mình, không day dứt với những gì đã qua... Nhưng em thì luôn làm ngược lại, khiến cho anh, cho Nhật Duy, cho chính bản thân mình bị tổn thương sâu sắc. Người con gái như em... sao ông trời không trừng phạt? Sao lại để anh phải chịu khổ? Sao lại bắt Nhật Duy phải chịu đựng căn bệnh đó? Sao lại bất công như thế? Sao không phải là em?

_ Vì nếu là em... thì anh và Nhật Duy sẽ càng khổ hơn bây giờ gấp trăm, gấp nghìn lần... Em hiểu không?

Phương mở to đôi mắt còn đẫm lệ khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Paul. Ánh mắt xanh thăm thẳm ngời lên một niềm hạnh phúc, một niềm biết ơn sâu xa đối với tạo hóa... Đó là chọn lựa của những người đàn ông Phương yêu quý... Số phận là như thế! Phương mỉm cười, và vì thế, cô càng không thể chỉ biết khóc lóc an bài nó... Cô sẽ chiến đấu tới cùng vì tình yêu của mình, không, quan trọng hơn thế nhiều, vì Nhật Duy, đúng, chỉ vì Nhật Duy mà thôi!

Buổi chiều, cơn sốt của Phương giảm nhẹ, cô có thể rời khỏi giường mà không còn cảm giác quay cuồng nữa. Paul thì đã quay vào với công việc của mình trong phòng riêng. Công việc ở công ty không thể thiếu vắng sự chỉ đạo của anh, dù chỉ một ngày... Vì cô mà anh chấp nhận vất vả như thế, Phương không thế để anh lo lắng thêm. Cô chải lại mái tóc, nở một nụ cười trong gương, quyết tâm lần này không thể để bị từ chối nữa... Một lần là quá đủ cho cả hai rồi!

Cô đi xuống quầy tiếp tân, dặn dò nhân viên thường trực vài điều rồi bước vào tắc xi với những bước đi dài nhưng vững chắc. Phía trên cửa sổ tầng 5, Paul đứng lặng lẽ nhìn theo cô... Anh biết, sau lần này tình yêu của anh chỉ còn là trong ký ức mà thôi!

Chiếc xe xé gío lao thẳng tới con đường phía trước. Phương ngồi im, để đầu óc được thảnh thơi. Hiện tại, cô không biết mình sẽ phải đối mặt với thái độ nào của Duy, và sẽ phải bắt đầu ra sao... Duy có thể lạnh nhạt, thờ ơ, nhưng cũng có thể có chút nhiệt tình như khi người ta đón bạn cũ... Cô đã van xin anh để có được chút nhiệt tình đó, nhưng giờ thì không thể. Tình yêu đâu thể épmình trong cái vỏ chật chội của tình bạn bấp bênh ấy được? Duy không cần, cô cũng không cần...

Phương đưa mắt nhìn ra hai bên đường. Nắng đổ nhẹ trên những bức tường , trên những cái mái chìa ra từ các cửa hàng, và nằm lọt từng khoảng nhỏ trên vỉa hè rộng rãi. Yên bình đến lạ lùng. Phương lâng lâng một cảm giác khó tả, khi ký ức lại ngập tràn sắc nắng và nụ cười của Duy trong những ngày tháng cũ. Tưởng cũ như không phải là cũ! Cứ nghĩ rằng cô có thể sống được với những ngần ấy kỷ niệm, nhưng không, như thế thì ít ỏi quá. Chỉ có một năm... nếu thời gian quá dài cho quãng đời về sau, một năm sẽ chỉ còn lại là con số nhỏ bé cùng với những mảng ký ức không rõ nét. Thế thì tội nghiệp cho Phương lắm, tội nghiệp cho tình yêu của cả hai người... Duy phải sống với cô và phải tạo thêm nhiều kỷ niệm nữa, để những ngày tháng còn lại không còn là những ngày trôi đi vô vị!

Đến trước cổng bệnh viên, Phương giật mình rời khỏi những ý nghĩ. Quay sang trả tiền cho tài xế, Phương cố gắng nghĩ đến điều tốt lành ở phía trước. Bước ra khỏi xe, cô thấy bầu trời như trong xanh hơn, ánh nắng như dịu dàng hơn... Mặt trời duy nhất của cô cũng như thế... Dịu dàng sưởi ấm cho trái tim cô, anh không thể bỏ đi khi cô lúc nào cũng cần đến anh để soi rõ con đường đời phía trước! Anh phải biết như thế, phải thấy rằng anh quan trọng như thế nào... Dù phía trước là bóng tối vĩnh viễn, thì cũng không có nghĩa, quãng đường này cũng tối đâu anh!

Phương đi lên cầu thang, nghĩ đến chuyện sẽ phải giáp mặt với Phạm Tố Phương ở trong phòng, nhưng bước chân cô vẫn không chùn lại. Phía trước, phải là những tháng ngày rực rỡ nhất!

Phòng của Duy vang lên những giai điệu nhẹ nhàng, không phải tiếng violon, mà là tiếng hát của một nam ca sỹ nào đó... Phương dừng lại, lắng nghe...

" I stand alone in the darkness. The winter of my life came so fast. Memories go back to my childhood. I still recall..."

Cửa phòng khép hờ nên tiếng hát có thể vang xa, buồn da diết... Phương đẩy cửa vào. Trong phòng không có một chút ánh sáng nào, ánh sáng duy nhất bây giờ là phía cửa, nơi Phương đang đứng. Nhật Duy khẽ mở mắt, quay cuồng trong hai luồng suy nghĩ lúc nào cũng giằng xé anh khi Phương xuất hiện. Cô ấy quay trở lại sau cơn mưa giống như một cầu vồng bảy sắc, chiếu sáng khoảng đời đang đi dần vào bóng đêm của anh. Vậy mà anh không thể giang tay ra để đón nhận, không thể làm gì khi nước mắt cô rơi.. Sao hắt hủi mãi mà em không từ bỏ vậy Phương?

_ Em không dễ dàng bị đuổi đi như thế! _ Phương mỉm cười nhẹ, bước thêm những bước kiên định về phía trước_ Em đã rút ngắn được khoảng cách với anh, Duy ạ! Làm sao em lại có thể từ bỏ cơ hội được ở bên người em yêu nhất trên đời này chứ?

Duy cũng mỉm cười, nhẹ nhàng:

_ Cô là ai nhỉ?

_ Em là người yêu của anh! _ Phương dừng lại, khẳng định chắc nịch_ Và em không chấp nhận thái độ hắt hủi lạ lùng của anh vào ban sáng.

_ Nếu biết đó là hắt hủi sao cô không bỏ đi? Cô bỏ đi ngay cả khi tôi yêu thương cô nhất cơ mà? _ Duy nhướng mày, cay nghiệt nói thêm_ Cô đã từ bỏ sao còn quay lại? Để thương hại, phải chăng?

Phương mệt mỏi lắc đầu. Trái tim cô đập dồn dập trong lồng ngực khiến cho khuôn mặt chợt ửng hồng lên như bị sốt. Phương nắm chặt lấy cái sắc tay, cố giữ cho đôi chân mình thật vững... Như thế có là gì so với cái chết, so với sự chia ly vĩnh viễn cơ chứ? Dù có bị đày đọa đến xuống tận chín tầng địa ngục cô cũng cam chịu cơ mà... Huống hồ, trước mặt cô là người mà cô yêu, là người hiểu cô hơn ai hết trên đời này...

_ Nếu có thể quên cô ngay thì đúng là ngụy biện! _ Duy nói giống như đang kể chuyện người khác_ Nhưng cũng có nhiều chuyện lạ lùng lắm đã xảy ra. Tự dưng mà tôi bị bệnh, rồi tự dưng tôi tỉnh lại giữa những lớp sương mù vốn đã bao quanh tôi mấy năm trời... Tôi nhận ra tình yêu chỉ là một trò chơi giữa hai đứa trẻ!

_ Đó là anh lại lạc vào một đám sương mù khác! _ Giọng Phương khàn đi_ Nhật Duy, sao anh có thể tàn nhẫn đến thế? Sao có thể cứng rắn đến mức này cơ chứ? Bao nhiêu người chịu được, cớ gì em không chịu đựng được?

_ Chịu đựng cái gì? _ Duy cười nhạt _ Cái chết của tôi?

_ Phải! Cái chết của anh! _ Phương nén lòng, hét lên_ Rồi anh sẽ bỏ tôi mà đi, anh sẽ không nói gì nữa... Tôi sẽ đau buồn nhưng ít ra thì anh đã ở bên tôi cho đến lúc ấy... Tôi yêu anh mà... Tôi chỉ muốn ở bên anh, ở mãi bên anh...

Phương sụp xuống, khóc nức nở. Sao lại ra nông nỗi này? Sao lại bắt em chịu đựng nhiều như thế? Đã quá đủ rồi... Nếu anh chết thì mọi điều sẽ chấm dứt... kể cả cuộc sống của em!

Duy lặng người đi... Tiếng nhạc vẫn réo rắt, nhưng lời hát đã chuyển sang lời Việt...

" Anh đi hoài

Anh đi mãi

Như cơn gió trong giấc mơ

Em có còn chờ anh. Chờ mỏi mòn?

Would you wait for me forever? ..."

Em sẽ như thế phải không?

Em sẽ chọn con đường cô đơn trong cuộc đời tấp nập này... chỉ để chờ anh vào một cuộc sống khác?

Ai sẽ là người chăm sóc em khi em ốm?

Ai sẽ là người lau những giọt nước mắt vô cớ mỗi khi em buồn? Ai sẽ sẽ chia những mệt mỏi sau mỗi ngày nặng nhọc? ...

Ai sẽ trở thành chỗ dựa cho cuộc đời em ...

nếu như anh ra đi?

Thế thì anh đành lòng sao được?

_ Xin lỗi! _ Giọng Duy khô khan, ánh mắt anh nhìn vô định ở một khoảng trống nào đó_ Đó là một điều không tưởng, tôi không thể đáp ứng được... Chúng ta ai cũng có những con đường riêng. Con đường của cô là một con đường bằng phẳng, sẽ có những bông hoa hồng thơm ngát ở hai bên. Cô cũng sẽ có người câm tay dắt đi hết con đường ấy... cho đến hết đời sẽ không phải cô đơn... Còn tôi, con đường ấy đã kết thúc. Mỗi người một phần số nên tôi cũng chẳng lấy gì làm buồn... Hình như đã qua rồi những bồng bột non trẻ, những vướng bận mà mình cứ tưởng rằng sẽ theo suốt hết cả cuộc đời... Khi cô già, cô sẽ thấy tôi nói đúng biết bao...

_ Em sẽ chờ anh! _ Phương ngẩng đầu lên, mỉm cười trong nước mắt_ Chờ hết cuộc đời này... Con đường mà anh nói, em sẽ đi ngược lại, sẽ dừng lại ở chỗ hai ta gặp nhau... sẽ chỉ đứng ở đó mà chờ... Anh có trở về hay không?

Duy quay đi, anh biết mình chỉ cần cố gắng lần này nữa thôi... Duy nhất chỉ lần này, cô ấy sẽ bước sang con đường khác, và sẽ chỉ biết đến những nụ cười mà thôi!

Phương đứng dậy, lau khô những giọt nước mắt trên gò má hồng nhạt của mình. Cô nhìn thẳng vào mắt Duy, không còn sợ sệt rằng sẽ phải chạm vào khối băng lạnh nữa. Cô nhấn giọng xuống:

_ Em sẽ chờ anh ở đó... Nơi bắt đầu và cũng là nơi chia xa của chúng ta... Anh đến hay không đến ... đấy là câu trả lời cuối cùng của anh!

Phương xoay người, bước ra khỏi cửa... Cô chạm trán với Phạm Tố Phương ở bên ngoài. Bỏ qua cái nhìn sửng sốt đầy ngỡ ngàng của cô gái, Phương bước đi... Đây là lần cuối cùng thôi Duy ạ! Cơ hội cuối cùng của hai chúng ta!

Bảy giờ tối, Quốc Bảo và Bảo Quốc ngồi tán gẫu với nhau, bên cạnh là chiếc ti vi đang thông báo giờ. Duy ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đã tối thẫm... và hình như có nhiều gió hơn buổi chiều... Phương mặc cái gì khi đến đây nhỉ? ... Bộ váy ngắn mỏng manh hay là chiếc áo dạ ấm áp? Bộ đồ mỏng rồi... Nhưng làm sao Paul lại để Phương ... phong phanh như vậy ... Nhưng lúc chiều trong cô rất mỏng manh... rất nhỏ bé, phải, nhỏ bé đến đau lòng... Phương đang đứng ở đâu? Nơi mà chúng ta bắt đầu và nơi mà chúng ta chia xa ư? Vườn hồng...

Nhưng chỉ còn một chút nữa là anh sẽ thành công! Chỉ cần không đến thì cô sẽ trở về bên Paul, dù đau đớn nhưng chắc chắn cô sẽ không còn nhiều vướng bận... cô ấy sẽ quên được anh nhanh hơn! Duy không nhìn ra bên ngoài nữa, cố quên đi cái lạnh đang ùa vào trong phòng, quên đi những cơn gió ... vẩn vơ ngoài kia! Anh tập trung vào câu chuyện của hai tên bạn, mệt mỏi nhận ra rằng mình là một thằng con trai mềm yếu... Anh không thể làm gì nổi ngòai việc nghĩ đến hình dáng mong manh yếu đuối của Phương giữa vườn hồng đầy gió...

8h...8h30...9h... Lòng Duy như có lửa đốt... Nhưng cần phải cứng rắn! Chờ mãi mà anh không tới thì cô ấy sẽ đi thôi!

10h... Ngoài trời đã tối thẫm. Bảo Quốc chuẩn bị về, ra đến cửa, kêu oai oái vì cơn gió lạnh ập vào người.

_ Trời đất! Còn mưa nhỏ nữa này... Thời tiết quái quỷ thật!

Duy bật người dậy... Anh nhìn đồng hồ... Có lẽ... Anh nhắm mắt nghĩ, Phương có còn ở đấy nữa hay không? Em chờ đời mãi ư? Em có biết sống trong chờ đợi là như thế nào không nhỉ? Tôi đã từng sống như thế suốt năm năm qua... Lúc nào cũng như có đá đè ngang ngực, và buổi sáng nào cũng là cực hình khi phải thức giấc khỏi những giấc mơ... Đấy là tôi biết em còn ở đâu đó trên trái đất này, chứ sẽ không như em... em biết tôi đang ... nằm dưới đất lạnh... Không được đâu Phương ơi!

11h... Quốc Bảo giục Duy đi ngủ. Anh với tay tắt đèn. Anh sẽ không còn vướng bận gì trên cõi đời này nữa... Duy nhắm mắt lại, tưởng như mình đã được thanh thản... Nhưng không, ngực anh vẫn có cái gì nằng nặng... Anh đã mất Phương, thật sự mất rồi ư?

Duy bật dậy, cuống quít lên vì ý nghĩ đó... Ở giường bên cạnh, Quốc Bảo bật điện lên, ngơ ngác:

_ Sao thế Duy? Cậu quên gì à?

_ Không... Không có gì!

Duy lại nằm xuống... Chua chát vì ý nghĩ của mình, anh đã muốn quên mà không thể được. Tám tháng... còn lại dù cho anh có dồn hết sức để cho gia đình thì cũng chỉ là một sự cố gắng thất bại...Nhưng ít ra... anh cũng phải biết cô đã chờ anh như thế nào, cô đã đứng ở đâu... cô ấy có khóc không... Đó là kỷ niệm cuối cùng trong cuộc đời của anh về mối tình duy nhất này... Duy vùng dậy, với tay bật đèn. Anh bước xuống giường, tìm cây nạng gỗ, bước thật nhanh ra khỏi cửa. Quốc Bảo cũng lao ra khỏi phòng, đuổi theo Duy:

_ Có chuyện gì thế?

_ Tao có chuyện cần làm... Không cần lo lắng vậy đâu!

Quốc Bảo đứng lại. Nhìn theo cái dáng gấp gáp của Duy trên các bậc cầu thang, Quốc Bảo biết là mình không cần phải lo lắng... Có lẽ Duy đã suy nghĩ nhiều trong suốt cả buổi tối nay...Mà điều gì đã khiến Duy như bừng tỉnh như thế? Bảo nghĩ tới Tố Phương, anh khẽ mỉm cười... Tình yêu là một điều kỳ lạ trên thế giới này!

May mà trời đã hết mưa và còn một gã xe ôm đang gật gù bên cạnh cổng bệnh viện. Duy không còn ngần ngại gì nữa. Tất cả trôi qua trong đầu anh vùn vụt... Duy chỉ còn biết là phải đến đó... dù chỉ để lòng mình thêm đau chăng nữa!

Trời sâu thăm thẳm, gió thôi vi vút và đượm hơi sương lạnh lẽo... Con đường ra ngoại ô càng lúc càng xấu và tối mù mịt... Gã xe ôm cố gắng giảm thiểu những cú xóc liểng xiểng cho Duy vì nghĩ đến cái chân còn bó bột trắng xóa của anh. Duy ngước mắt nhìn lên trời, mãi mà anh không tìm thấy ngôi sao quen thuộc đâu... Trong bóng tối dày đặt này, con người như không tồn tại... Còn tình yêu?

Hương hoa hồng lại lan lan trong gió... Duy nghe lòng mệt nhoài. Đó là mùi hương mê hồn, nhưng cũng không đủ sức níu giữ được bước chân của cô ấy... ngày xưa đã thế... và giờ cũng thế...

Đến trước cổng biệt thự, gã xe ôm dừng lại. Gã hơi băn khoăn khi thấy đã khuya mà tòa biệt thự vẫn bừng sáng, cổng mở như đang chờ đợi ai đó. Gã quay sang Duy, mỉm cười:

_ Có lẽ mọi điều vẫn còn đang ở phía trước?

Duy gật đầu, không đợi được tiền trả lại, anh hấp tấp chống nạng đi vào... Do quá vội vàng Duy đã không để ý đến những điều lạ lùng mà gã xe ôm đã thấy... Anh dừng lại trước vườn hồng, thở dốc... Vườn hồng trải dài ngút mắt... nhưng chỉ có gió, có những nụ hoa he hé cố vươn lên đón ánh sáng... Không có Phương đứng ở giữa những luống hoa, bảng lảng mơ hồ dưới những dải ánh sáng như lụa... Duy không còn muốn đứng nổi nữa. Trong anh là một nỗi trống rỗng vô hồn mịt mờ trải rộng... " Không phải câu trả lời của anh là như thế... Anh muốn có em ở bên cạnh... kể cả lúc anh nhắm mắt đi chăng nữa..." Duy nhắm mắt lại, anh thật mong mình có thể quay ngược thời gian để có thể lại trở thành cậu bé 16 lơ ngơ trước cô bạn gái mình yêu thương... giữa vườn hồng này, giữa mùi hương này... Tình cảm đó không phải là những rung động đầu đời thuần túy... đó còn là những rung cảm sâu xa của quá khứ, của hiện tại và của mãi ngàn năm sau này... Làm sao mà có thể được sống trong cảm xúc đó một lần nữa? Duy không biết được nữa... Anh mở mắt ra, hét lên như thể mọi cảm xúc trong anh cùng ùa ra, bùng nổ:

_ Phương ơi... Phương ơi...Hãy quay trở lại... quay trở lại đi... Anh cần em... Anh yêu em...AAAAaaaaaaaaaaaaaaaaa... ANH YÊU EM!

Duy gục xuống... Thế là hết! Không cần gì đến tám tháng kia nữa...

_ Em cũng yêu anh!

Duy ngẩng lên... Trước mắt anh là một thiên thần tuyệt đẹp với những giọt nước mắt long lanh, với nụ cười bừng nở như hoa hồng buổi sớm... Nước mắt Duy trào ra... Anh đã quay trở lại điểm xuất phát... Phương và anh đã ở đây... và ở đây mãi mãi...

Duy buông rơi cái nạng, giang hai tay dang ra để đón Phương vào lòng... Phương ôm thật chặt anh trong vòng tay bé nhỏ, nức nở như một đứa trẻ... Hạnh phúc là khi tận tay ta nắm được nó! Phương thì thầm giữa những tiếng nấc:

_ Sao lại bắt em chờ lâu thế? Sao lại thế hả? Anh cũng yêu em mà?

_ Anh xin lỗi! _ Duy đẩy đầu Phương ra ra hơn một chút để có thể nhìn rõ cô hơn, niềm hạnh phúc ngời lên trong mắt_ Em lạnh lắm phải không?

_ Không! _ Phương dịu dàng_ Hoa hồng đã che chở cho em khỏi những cơn gió.... truyền cho em sức mạnh để có thể chờ anh quay lại, để nghe anh nói... anh cần em biết bao!

_ Ừm... anh yêu em!

Duy cúi xuống, hôn nhẹ lên viền môi hồng hồng của Phương... Hương hoa hồng vướng vít xung quanh, tạo thành một vòng nguyệt quế rồng bao bọc hai người... Trên bầu trời đã tan hết mây mù... Chỉ còn hai ngôi sao rất sáng đứng bên nhau... Gió và lá hân hoan bài ca tình yêu vĩnh cửu... Và trên bậc thềm nhà, người quản lý cùng với vợ mỉm cười vì hạnh phúc của đôi trẻ... Tình yêu chân thành đã vượt qua cả những lo âu, những hy sinh riêng lẻ, những hiểu lầm, những khổ đau... Hạnh phúc là được yêu ngay cả khi người ta chết đi rồi!

Bà vợ của người quản lý dọn bữa ăn đêm cho cả hai kèm với nụ cười mãn nguyện thường trực trên môi. Duy nhìn ngắm gương mặt hồng hồng và ánh mắt long lanh của Phương dưới ánh đèn chùm vàng nhẹ... Anh nhớ đến những buổi đi ăn của hai đứa ngày xưa, nhận ra một điều vô cùng dễ chịu... Đó là sự tiếp nối... những kỷ niệm ít ỏi của hai đứa sẽ lại được tiếp tục, bây giờ và mãi mai sau...

Phương ngẩng đầu lên, mỉm cười:

_ Thức ăn ngon quá ... giống như ngày xưa!

Duy gật nhẹ đầu. Phương nhún vai, tiếp tục:

_Nhưng có lẽ nên quay trở lại quán có cái rèm màu trắng, vài cành tigon hồng rủ xuống mới được!

_ À, quán bác Nam! _ Duy mỉm cười_ Bác ấy nhắc em luôn đấy... Khi nào...

Thấy Duy không nói gì, Phương ngước nhìn lên. Đôi khi những ám ảnh ấy lại xuất hiên, ngăn mọi cảm xúc của Duy lại... Anh cười gượng gạo...

Phương buông đũa, cô rời khỏi ghế, dịu dàng nhìn Duy:

_ Em nghĩ là chúng ta có chuyện cần nói với nhau... Mình ra ngoài được không?

_ Được! Nhưng em không sợ lạnh sao? Đã quá nửa đêm rồi?

_ Có anh ở bên cạnh cơ mà?

Phương đưa tay ra để anh có thể giữ ấm bàn tay đang lạnh của mình... Từ bây giờ sẽ không có chuyện chúng ta buông tay ra nữa!

Trời không trăng nhưng có điểm một vài vì sao lóng lánh... Hương của đêm, của gió, của lá, của hoa .. của tình yêu làm không gian trở nên huyền ảo, mượt mà... Văng vẳng xa xa có tiếng dế kêu rả rích... Phương hít thật sâu vào lồng ngực, tưởng như mình vừa mới được tái sinh sang một cuộc đời mới. Bàn tay cô ấm nóng, chứa chan mọt tính cảm yêu đương nồng cháy... Phương quay sang nhìn Duy, anh cũng đang mơ màng trong cảm xúc giao hòa với đất trời , hoa lá... Bất giác Phương nhón chân lên, đặt một nụ hôn rất nhẹ lên môi Duy... Duy không bất ngờ, anh ôm lấy cô, mỉm cười:

_ Vậy chuyện chúng ta cần nói là đây à?

Phương hơi lắc đầu... Nhưng Duy không để ý, anh đang đắm chìm vào một cơn bão, mạnh mẽ nhưng lại hiền dịu vô bờ bến ... khi mải miết hôn Phương... Gió vi vút thổi qua, vờn nhje trên tóc, trên má ... và trên những nụ hôn say đắm...

_ Ừm ... thật ra còn chuyện này nữa ...

Duy chờn vờn trên gương mặt Phương, mỉm cười ... vô tư:

_ Còn chuyện quan trọng thật à?

_ Chứ sao? _ Phương cong môi lên.

_ Anh thấy ...

_ Ê! _ Phương kêu lên khi Duy định ... hôn tiếp.

Duy bật cười, buông nhẹ cô ra nhưng vẫn giữ cô trong vòng tay mình. Phương vòng tay qua cổ Duy, nghịch ngợm những sợi tóc đen nhánh, mềm mại của anh... Sự hiện hữu này thật sự đang tồn tại, không phải mơ, cũng không phải tưởng tượng...Cô có thể cảm nhận được hơi ấm tóat từ con người anh, từ trái tim anh...từ niềm yêu thương không bao giờ cạn của anh dành cho mình... Thế mà đã có lúc cô phải từ chôi tất cả những điều này... Thật vô lý biết bao!

_ Mình ... cưới nhau nhé? _ Phương nhẹ nhàng lên tiếng . Cô cảm nhận vòng tay Duy đang dần dần buông lơi, cô không chấp nhận điều đó... Phương ghì mạnh Duy trong vòng tay mình.. Sẽ là cô... cô sẽ là người giữ ấm cho cuộc đời anh sau này _ Anh không được phép từ chối. Em ...

_ Anh đồng ý! _ Duy mỉm cười, vùi mặt vào mái tóc thơm ngan ngát của Phương, anh thì thầm_ Anh yêu em rất nhiều!

Đó là tình yêu. Phương mỉm cười trong làn nước mắt hạnh phúc... Không phải sự hy sinh vì người mình yêu mà chính là cùng người ấy xây đắp... Miên man trong gió là bản tình ca ngọt ngào của bầy dế ngoài bờ sông... Ánh sáng mờ ảo của buổi bình minh bắt đầu xuất hiện ở cuối chân trời... báo hiệu một ngày mới tươi đẹp. Duy và Phương cùng ngồi trên chiếc ghế băng ở hiên nhà, tay trong tay, vai kề vai... cùng hướng về phia bình minh bình yên!

Khi đã vượt qua những con sóng nổi sóng chìm của cuộc đời, người ta chắn chắn sẽ thấy quý giá những phút bình yên trong tình yêu chân thật... Tình yêu sẽ vẽ tiếp một con đường dài típ tắp ở phía xa dù cho người ta có không ở bên nhau mãi như khi bắt đầu nữa...Ừ, hãy yêu như vũ trụ này đang yêu... Hãy sống thật hạnh phúc bên nhau để Tạo hóa cũng phải thôi cái trò " sắp đặt trớ trêu " mà ... rải hoa ủng hộ, nhé tình yêu!...

_ Cái gì? _ Bà Nhung hét lên, không ... nể nang gì mấy người bạn của Duy ... đang " run rẩy" trước mặt . _ Nó đi đâu?

_ Cháu nghĩ là ...

Thục Uyên rụt rè lên tiếng vì ái ngại, nhưng bà Nhung đã lừ mắt làm cô im bặt. Bà quắc mắt:

_ Nó có biết nó đang bệnh không cơ chứ? Đi đâu cả đêm không về? Thật là ...

Bà vừa lo vừa cảm thấy bực bội. Buổi sáng, bà đến bệnh viện không những không nhìn thấy thằng con trai yêu quý mà còn bị ông bác sỹ phụ trách việc chữa chạy cho Duy càu nhàu và hăm dọa đủ điều... Thái độ bất hợp tác của Duy mấy tuần nay đã gây áp lực khá lớn cho đội ngũ bác sỹ rồi... nay...

_ Có lẽ anh ấy...

Điện thoại Quốc Bảo kêu inh ỏi. Mắt Bảo sáng lên khi thấy số của Duy, anh lập cập mở máy:

_ Duy à... Cậu đang ở đâu? Cái gì? _ Bảo hét lên, mắt vội liếc về phía có cơn giận đang ngùn ngụt _ Cậu có biết là có mẹ cậu...

_ Đưa cho bác! _ Bà Nhung đưa tay ra, Bảo miễn cưỡng nói nhỏ:

_ Cậu nói chuyện với mẹ cậu nhé!

Bà Nhung nhận láy điện thoại, cố gắng nén giận, để có thể hỏi được câu nhẹ nhàng:

_ Con thật không biết nguy hiểm là gì nữa hả Duy?

Cả bọn nín thở chờ đợi... Bà Nhung không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng lắng nghe. Cuối cùng bà lạnh lùng:

_ Hãy ở yên đấy... Mẹ sẽ tới để giải quyết... Kể cả nó nữa!

Đưa máy trả lại Bảo, bà Nhung ngồi phịch xuống giường... Phạm Tố Phương bật khóc nức nở trên vai Uyên... Đến lúc này, ai cũng có thể đóan ra sự việc đã diễn ra như thế nào vào buổi đêm hôm qua...

_ Bác à! _ Mỹ Phương dịu dàng ngồi xuống bên cạnh bà Nhung, cô mỉm cười dù biết rằng bà sẽ không ưa điều đó vào lúc này_ Cậu ấy yêu cô ấy mà... Đến lúc này bác còn ngăn cản ư?

_ Dù thế nào...

Uyên vỗ nhẹ vai bạn. Tình yêu là cho đi thật nhiều...dù không được nhận lại thì cũng phải biết mỉm cười hạnh phúc... Đó mới là tình yêu chân chính...

Tố Phương quệt nước mắt đang thi nhau rơi trên gò má. Cô bắt gặp ánh mắt lo lắng của bà Nhung, lòng như gượng lại được... Bà Nhung nắm lấy cánh tay cô, lắc lắc đầu:

_ Bác sẽ không để cháu thua thiệt đâu... Nó là con trai bác, lẽ nào ...

_ Cháu xin nhận tình cảm của bác! _ Phương ngồi xuống phía dưới chân bà Nhung, nắm lấy bàn tay mà, nói qua làn nước mắt_ Nhưng cháu không thể là người làm cho cuộc sống của anh Duy bất hạnh được... Cháu yêu anh ấy ... cũng như mọi người yêu anh ấy, mong muốn anh ấy vượt qua bệnh tật mà sống hạnh phúc... Đừng vì cháu nhiều như thế... Xin bác hãy thương chị Tố Phương của anh Duy với bác ơi!

Kéo Phương đứng dậy, ôm vào lòng, bà Nhung cũng ngậm ngùi thương cảm :

_ Ôi ... tội nghiệp con gái tôi! Bác xin lỗi con nhiều lắm... Xin lỗi con!

Mỹ Phương nhìn sang Thục Uyên mỉm cười ... Hai người đàn ông nhìn ra ngoài, thở phào nhẹ nhõm... Cuộc đời mới chỉ bắt đầu thôi, còn rất nhiều, rất nhiều niềm vui ở phía trước...

Và bên ngoài, nắng mai nhẹ nhàng của buổi chớm đông chảy tràn trên những tán lá xanh... Vậy là mùa đông đã bắt đầu!

Vị bác sỹ ngoài ba mươi tuổi đang cau có với hầu hết những bệnh nhân của ông ta trong giờ đi khám... Bệnh nhân và các cô y tá thì ngạc nhiên đến nỗi không thể nào chấp nhận được. Mới có vài hôm trước, bác sỹ này vẫn còn là một vị bác sỹ dịu dàng và tốt bụng lắm , ông có bao giờ biết quát mắng bệnh nhân và người phụ tá đâu?

Đôi mắt bác sỹ lạnh băng, chiếu vào Nhật Duy, rồi lần lượt những gương mặt hồi hộp đằng sau... Ông nhếch môi cay nghiệt:

_ Không được! Chúng tôi không thể để bệnh nhân nguy hiểm như vậy?

_ Thì hàng ngày tôi đưa anh ấy vào đây cho ông khám và điều trị hóa chất là được chứ gì?_ Tố Phuơng bước lên thêm một bước, chiếu ánh mắt khó chịu vào vị bác sỹ một cách không khoan nhượng_ Ở đây ai là " từ mẫu " vậy ạ?

Hơi bối rối, vị bác sỹ cúi xuống rồi ngẩng lên nhanh, kéo lại cẩn thận cặp kính cận rất dày... Đôi mắt sáng bị che lấp dần đi... Nhật Duy giữ tay Phương lại để ngăn ... sự bùng nổ không đáng có của cô. Dù sao vị bác sỹ cũng đã rất tận tình với sức khỏe của anh trong gần một tháng qua...

_ Tôi biết mình không còn nhiều thời gian nữa! _ Duy nhẹ nhàng _ Mà tôi thì có biết bao nhiêu dự định... Cưới vợ và cùng cô ấy đi khắp đất nước lần cuối cùng... Chúng tôi đã không được gặp nhau năm năm rồi, mãi mới có cơ hội ở bên nhau...

Duy ngẩng lên, mỉm cười với Phương, tiếp tục:

_ Bác sỹ ... ông có thể thông cảm được không?

Vị bác sỹ thở hắt ra, mệt mỏi vì bao nhiêu ý nghĩ trong đầu... Ông nhìn đôi bạn trẻ, nửa băn khoăn, nửa thông cảm... Nhưng nếu như Nhật Duy không còn trong vòng kiểm soát của ông thì ... mọi việc sẽ tồi tệ biết bao! Phải có cách nào đó... ông nghĩ tới cậu sinh viên thực tập dưới quyền, khẽ mỉm cười...

_ Vậy cũng được! _ Ông nói_ Tôi rất lo cho cậu...nên mới muốn giữ cậu ở lại bệnh viện để có thể kiểm tra thường xuyên... Nhưng quả thực, trên đời này có nhiều điều không thể nằm trong kiểm sóat của mình được... Mỗi người có một cuộc sống, tôi không tạo ra cuộc sống của cậu, càng không nuôi dưỡng nó ... nhưng tôi lại thấy tiếc cho cuộc sống ấy... Nhật Duy, có thể luôn giữ bên cậu người học trò của tôi, để cậu ta có thể thay tôi ... theo dõi bệnh tình của cậu không?

_ Vâng... nếu đấy là ý tốt của bác sỹ! _ Duy mỉm cười, anh đưa tay ra, nắm nhẹ bàn tay của ông_ Khi đám cưới tôi, mong bác sỹ hãy đến dự!

_ Chúc cô cậu hạnh phúc! Vì có như thế tôi mới an tâm được!

Bảo Quốc nhíu mày, trong lòng anh có những mối hoài nghi khó hiểu với vị bác sỹ này... Thái độ đó liệu có hơi thái quá chăng?

Vị bác sỹ gật đầu chào mọi người, rồi đi ra... Bảo Quốc ngồi phịch xuống giường, cau có:

_ Lão ta cứ mờ ám sao ấy... Thật bực mình quá đi mất!

_ Anh sao tự nhiên lại nhạy cảm thế? _ Mỹ Phương châm chọc, cô dùng tay sờ nhẹ vào đầu anh, cười phá lên_ Vẫn còn mát lắm mà!

_ Thôi đi cô! _ Quốc giữ tay Phương lại, vờ như không hài lòng_ Không nhạy cảm mà được cô yêu à?

Quốc Bảo gật gù tán thưởng. Song ánh mắt anh bắt gặp ngay vào cảnh Phương đang cúi xuống hôn nhẹ lên môi Duy, anh chựng lại. Mỹ Phương và Quốc ôm bụng cười...

_ Tình yêu là thế đấy, yêu đi ông cụ khốt!

_ Ai là cụ khốt hả? _ Quốc Bảo đỏ mặt cằn nhằn...

Duy và Tố Phương cũng không bận tâm lắm, cả hai đang để ý nghĩ trôi về miềm xa xôi... Ở đó có một đám cưới tràn ngập hoa hồng và tiếng cười hạnh phúc...

Sáng hôm sau Nhật Duy xuất viện. Bà Nhung sai người dọn phòng đón con về nhưng mãi đến tận trưa vẫn không thấy. Gần chiều, Duy mới gọi về báo là đang ở " biệt thự hoa hồng" cùng với Tố Phương. Bà Nhung thở dài, lắc đầu buồn phiền... Ông Hoàng đi ra, đóan biết được sự viêc, nhưng vẫn hỏi:

_ Nó không về hả bà?

Bà Nhung gật nhẹ đầu, mắt nhìn ra ngoài cửa, giọng nói xa xăm:

_ Tôi chỉ lo cho nó... có gì không kịp trở tay...

_ Không sao đâu! _ Ông Hoàng trấn an_ Đã có bác sỹ ở bên rồi, thêm nữa còn có con bé đó! Nhưng ...

Bà Nhung gục xuống lòng bàn tay, nỗi đau đớn triền miên bao ngày qua như muốn nhấn chìm bà xuống tận đáy vực ... Bà đã làm gì nên tội mà để giờ đây con trai bà phải gánh chịu những bất hạnh này... Nó mới chỉ có hơn hai mươi tuổi... mới chỉ bắt đầu trên con đường đời dài hun hút ...

_ Tôi xin lỗi! ...

_ Đó là lỗi của tôi! _ Bà ngẩng lên, lạnh lẽo_ Tôi đã không sinh được thêm đứa con trai nào nữa... cho dòng họ của ông...

_ Không! _ Ông Hoàng nắm lấy bàn tay vợ, trong lòng cồn lên một tình yêu thương vô bờ. Ông đã bỏ mặc bà suốt bao nhiêu năm qua, luôn luôn đóng chặt cửa lòng ... và cũng không ngần ngại quay đi môi xkhi có dịp bước vào tâm hồn của người vợ chính thức... Bỏ qua những yêu thương thuần túy của vợ chồng để dằn vặt nhau trong trách nhiệm và nghĩa vụ... Và ông ... luôn luôn phạm lỗi! _ Tôi đã biến cuộc sống của chúng ta thành địa ngục trong suốt những năm chung sống... Thế mà em đã chịu đựng tất cả, đã cho tôi một đứa con đáng tự hào hơn tất cả mọi thứ trên đời... Tôi ... liệu có đáng được tha thứ không?

Đó là người đàn ông bà yêu thương nhất, và cũng là người bà thù hận nhất trong cuộc đời này... Bà đã yêu ông ngay từ khi còn là một cô gái trong sáng, mới gặp ông lần đầu tiên, đã hạnh phúc như mơ khi được chọn làm vợ ... Nhưng rồi tình yêu ấy bị ... bóp nghẹt đi ngay trong căn phòng mà bà đã từng mơ ước, trân trọng... Người chồng đã phản bội, không một chút ăn năn, không một chút ngượng ngùng...Lòng thù hận không được phép nói ra biến bà thành người đàn bà sắt đá, lao vào công việc và quyết chí thành công... Nhưng những gì đạt được hôm nay cũng chỉ là mây khói ... khi tình yeê duy nhất còn lại trên đời của bà sắp sửa ra đi... Cuộc đời sao bất công như thế chứ? Cho người đàn bà kia tình yêu của chồng bà, rồi cho bà ta đứa con và mái nhà hạnh phúc... còn bà ... cuối cùng còn lại gì trong tay?

_ Nhung...

_ Anh còn một đứa con trai nữa! _ Bà ngẩng lên, héo hắt trước gương mặt thất thần của chồng_ Tôi đã im lặng để chờ xem mối tình đó bị trừng phạt ra sao... Nhưng đứa bé cứ lớn lên trong tình yêu còn đầy đủ hơn cả con trai tôi... Nó được người đàn ông ấy chăm sóc, yêu thương rất mực ... Nhật Duy thì khác... nó lúc nào cũng phải tự lập, lúc nào cũng cô đơn... Anh như đã bỏ rơi nó vậy... Sao lại tàn nhẫn với tôi như thế? Tôi cũng là một người đàn bà, cũng biết yêu thương, cũng yếu đuối và cũng cần che chở ... Vì sao tôi cứ phải luôn cứng cỏi trước anh, trước họ hàng nhà anh ... và trước dư luận ? Vì sao như thế chứ?

Bà Nhung khóc òa lên như một đứa trẻ, bao nhiêu đau đớn của một đời người bùng nổ trước nỗi đau quá lớn... Bà khóc cho hơn hai mươi năm làm vợ lúc nào cũng phải tươi cười, khóc cho người con gái trong trắng bị tình yêu đầu chối bỏ , khóc cho đứa con trai sinh ra trong cô độc ... ôi ... khóc cho cả cuộc đời mình!

_ Anh không thể dám chắc rằng khi chúng ta quay trở lại thời thanh xuân, anh sẽ làm khác đi... Đó là chuyện quá khứ! Anh chỉ biết hối hận vì những tổn thương anh gây ra cho em, cho con của mình... Anh biết đó là lỗi của anh. Anh lúc nào cũng buông xuôi tất cả khi rõ ràng anh đã từng nhận ra em đã cho anh biết bao cơ hội để trở lại... Nhung, làm thế nào để bây giờ em mở lòng ra với anh, cho anh thêm một cơ hội cuối cùng ... để anh chứng minh một điều duy nhất đang cháy bỏng trong anh ... Em và Nhật Duy là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời của anh!

Bà Nhung rời khỏi ghế của mình, lao đến bên chồng, quỳ xuống nền gạch để có thể ôm lấy cổ ông thật chặt... Bà sẽ không còn gì cả vào những năm tháng cuối cùng này ... chỉ có người đàn ông này mới thật sự tồn tại, trong suốt những năm tháng đau khổ đã qua, và những tháng ngày cô đơn sắp tới... Không thể để hận thù của tháng ngày xưa cũ mãi lấn át đi những cảm xúc yêu thương được nữa... Cuối cùng, bà cũng đã có được tâm hồn người đàn ông bà yêu thương!

_ Thật ra ... em đã tha thứ cho anh từ rất lâu rồi... Dù cho cuộc sống của chúng ta chỉ như hai mảnh đời ghép lại không trùng khớp, nhưng không lúc nào em rời bỏ ý nghĩ anh là người quan trọng nhất trong cuộc sống ấy của em... Em đã đợi rất lâu, rất lâu...

_ Anh xin lỗi! Xin lỗi em rất nhiều!

Ông Hoàng ôm xiết vợ trong vòng tay... Nước mắt muộn màng chảy trên gò má đã có nhiều nếp gấp của ông... Sau bao nhiêu nam tìm kiếm mệt mỏi, ông đã tìm thấy ngọn nguồn hạnh phúc của mình... gần gũi và dịu êm biết bao!

_ Và đến lúc này, gánh nặng với gia đình anh đã bớt đi rồi ... Em đã nói được ra! Có lẽ ... dù cho họ phản đối thì ... anh cũng phải nhận lại con! Việt Hùng nó ...

_ Anh sẽ đề nghị! Nhưng tất cả còn tùy thuộc vào Việt Hùng... Chúngt a không thể ép buộc nó, cũng như phá vỡ đi niềm hạnh phúc hiện tại của nó được, đúng không em?

Bà Nhung gật đầu... Bà đã có quá nhiều kinh nghiệm trong viêc áp đặt vào con cái một điều gì đó rồi ... Bà đã sai lầm và tất nhiên chẳng thể thành công được... May mà đó là Nhật Duy, không thì có thể bà đã mất nó từ rất lâu rồi chăng?

_ Có lẽ mình nên báo tin vui này cho con biết, em ạ!

Bà Nhung buông chồng ra ngạc nhiên:

_ Báo tin gì?

_ Thì ...bố mẹ nó ... yêu nhau ấy mà!

_ Anh...

Bà Nhung ngượng chín mắt, đưa mắt vội ra ngoài . Còn ông Hoàng thì cười phá lên, hạnh phúc... Hai bố con nhà nó... lúc nào có cơ hội là làm cho bà bối rối bằng ... chết thì thôi! Thật là ...

Duy và Phương dừng xe trước cổng ngôi nhà có giàn hoa giấy đỏ xen trắng. Phương bấm chuông, rồi quay lại mỉm cười với Duy... Đám cưới của anh trai thì đâu thể thiếu em trai cơ chứ?

Cửa mở, Phương hỏi ngay:

_ Có Việt Hùng ở nhà không ạ?

Người phụ nữ giúp việc mỉm cười, hơi cúi đầu:

_ Cậu chủ có nhà đấy ạ. Mời cô cậu vào để tôi đi báo!

Duy nhớ lại cảm giác cách đây mấy năm khi anh đi trên con đường nhỏ dẫn vào ngôi nhà này, và cảm thấy dường như đã quá xa... Anh bắt gặp cái nhìn của cô em gái Việt Hùng đang đứng bên cạnh mấy cây cảnh. Cô bé bước ra, chặn cả hai lại, cau có:

_ Anh còn mặt mũi để đến đây sao?

Duy mỉm cười:

_ Lần trước em không đón tiếp anh như thế này Tú Nhi à! Em dễ thương hơn kìa!

Tú Nhi bậm môi, quắc mắt lên:

_ Ấy là tôi không biết anh sẽ làm hại gia đình tôi...

Phương tò mò nhìn cô gái nhỏ, gương mặt trắng hồng đang đỏ au lên vì giận. Cô mím môi lại vì không muốn bật cười. Duy vẫn đủng đỉnh:

_ Vậy lần này anh báo trước cho em hay là anh không có làm hại gì gia đình em nữa đâu! Em đón tiếp anh ... giống như lần trước nhé?

Cô bé hứ lên một tiếng, ngún nguẩy:

_ Tôi không phải là người cả tin! Mời anh chị đi cho!

_ Tú Nhi!

Tiếng Việt Hùng vang lên từ đằng sau cô em gái khiến cô bé giật mình quay lại. Việt Hùng đã bước hẳn tới, cố giấu sự xúc động vào cái lừ mắt với cô em:

_ Khách của anh, em không được hỗn như thế! Vào trong đi!

_ Anh...

Tú Nhi không nói được gì, chạy vụt đi sau khi hẩy cho ông anh trai một cái ấm ức. Hùng mỉm cười với cả hai, chưa định hình nổi mình sẽ nói gì. Phương bước tới, nắm lấy bàn tay anh, dịu dàng:

_ Lần đầu tiên gặp mặt! Phương vui lắm!

_ Ừm!_ Hùng nhìn thẳng vào mắt Phương_ Hùng đã chờ đợi ngay này bao nhiêu năm!

Đúng là Hùng đã chờ đợi ngày này, nhưng không phải với cảm xúc này... Bao nhiêu năm thương nhớ đơn phương, cuối cùng anh cũng phải tự chấm dứt nó bởi vì vô vọng, bởi vì ... tình cảm yêu thương với người anh trai cùng cha khác mẹ kia... Anh nhìn ra sau, cười với Nhật Duy và nhận lại một ánh nhìn trìu mến. Đấy là một người anh trai mà anh kính trọng và ngưỡng mộ... Anh ấy đang dần dần lìa xa cuộc đời này. Hùng nghe nhói một cái ở tim, bóp nhè nhẹ bàn tay của Phương, anh hơi quay đi:

_ Hãy vào trong nhà nói chuyện nhé?

_ Đương nhiên rồi! Có một chuyện quan trọng lắm cần thông báo mà!

Duy và Phương theo chân Hùng vào nhà. Cả hai gặp bà Huyền ở phòng khách, bà lịch sự chào cả hai rồi đi lên lầu... Nhưng Duy đã lên tiếng:

_ Bác có thể ở lại một chút không?

_ Có chuyện gì sao? _ Bà Huyền hơi run lên, nhưng bà vẫn quay lại salông. Dù gì bây giờ bà cũng đã có Việt Hùng.

Duy nắm tay Phương, mắt nhìn thẳng vào mắt bà Huyền, dịu dàng nói:

_ Chúng cháu sắp làm đám cưới... Thật sự rất mong bác có thể cho phép Hùng đến dự với tư cách ... em trai của cháu!

Bà Huyền sững người, bàn tay rịn mồ hôi... Hùng thì cúi đầu, man mác trong lòng là những tình cảm ngổn ngang... Vui vì mình đã được anh trai biết đến, buồn vì nỗi buồn đau của mẹ... tiếc nuối cho một mối tình lặng câm...

_ Không ... không thể nào! _ Bà Huyền lắp bắp_ Làm sao cậu có thể thản nhiên như thế chứ? Cậu có biết cậu đã khơi lên mọi nỗi đau?

_ Cháu biết! _ Duy gật đầu_ Thật sự là khi biết bố có một mối tình ngoài cuộc hôn nhân, cháu cũng thấy thất vọng, lẫn óan ghét! _ Duy đưa mắt nhìn Hùng, dịu giọng xuống_ Nhưng sau đó thì cháu thấy vui mừng... Cuối cùng cháu đã có một đứa em trai, cháu sẽ không còn cô đơn nữa. Và cháu đã phải kìm nén bao năm để không đến đây, lôi nó về với cháu chỉ vì cháu nghĩ... làm khổ thêm Hùng cũng không ích lợi gì... Hùng à, nếu như em...

_ Em biết rồi, cũng gần với thời gian anh biết!

Bà Huyền quay sang nhìn con, mắt nhòa lệ. Hùng ngồi xuống cạnh mẹ, ôm lấy vai bà, trầm giọng xuống:

_ Con biết mẹ đau khổ nhiều... và mẹ không bao giờ muốn con biết, muốn con bỏ đi. Con yêu bố và không bao giờ muốn rời xa gia đình mình... Nhưng con cũng rất hạnh phúc khi biết Nhật Duy là anh trai của con! Lúc nào con cũng muốn được anh ấy thừa nhận, được anh ấy gọi là Hùng... Mẹ không phải đau buồn gì nữa đâu mẹ, tất cả đã là quá khứ rồi... Mẹ hãy sống vì tương lai, vì bố, vì em Nhi, và vì cả con nữa!

Bà Huyền gục đầu vào vai con, khóc nức nở. Những vết thương của quá khư như được xoa một lớp thuốc mát lành, không còn đau rát mỗi khi bà nhớ lại... Sự bao dung của con trẻ là một liều thuốc rất tốt để hàn gắn những vết rạn của quá khứ...

_ Mẹ có lỗi với con...

_ Không! Không ai có lỗi cả mẹ ạ!

Không gian như trầm xuống, tiếng nức nở của người mẹ cũng dịu dần... Hùng đưa mắt mời cả hai ngồi xuống, mỉm cười vì cuối cùng những bế tắc trong gia đình đã được giải tỏa... Tình cảm trong anh cũng đã nhẹ nhàng hơn. Chỉ cần nụ cười thiên thần ấy không bao giờ tắt, không bao giờ tắt thì cả thế gian này vẫn tươi đẹp và hạnh phúc xiết bao.

_ Tuổi trẻ của các con là một tuổi trẻ đáng tự hào! _Bà Huyền mỉm cười, xiết nhẹ tay con trai trong tay mình. _ Hãy thật hạnh phúc nhé các con!

Phương nhìn sang bên Nhật Duy, cxung bắt gặp cái nhìn của anh. Cô cười thật hạnh phúc... Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp cả thôi, vì chúng ta có tuổi trẻ, có tình yêu và có cả lòng khoan dung rộng lượng...

Sân bay Nội Bài ồn ào hẳn lên khi chuyến bay Mỹ_ Việt Nam vừa hạ cánh. Phương kéo Paul nhích thêm một bước để có thể nhìn rõ hơn những vị khách đang từ trong đi ra. Mất một lúc, Phương mới nhìn thấy mái tóc màu nâu sẫm cao vượt lên của Henry, cô hét lên nho nhỏ:

_ Họ ra kìa anh ơi!

Một nhóm người nước ngoài khá nổi bật khiến mọi người ở sân bay ai ai cũng phải quay lại nhìn. Ông Burton, Henry, Tony và Jalet đang giơ tay đáp lai những cái vẫy tay nhiệt tình của Phương...

Phương lao tới ôm ông Burton, mỉm cười hạnh phúc:

_ Mừng ông đến thăm Việt Nam!

Henry nhìn Paul một cái rồi nở một nụ cười rộng. Bây giờ, anh đã thật sự thấy Paul gần gũi và đáng khâm phục vô cùng.

Phương lần lượt ôm hôn từng người bạn, trao cho họ những bó hoa mà bà Nhung đã chuẩn bị sẵn. Cô nói:

_Bác Nhung có nói với cháu là thật sự mong mọi người dọn đến ngôi nhà nghỉ ngoại ô của gia đình trong những ngày ở đây. Ông cũng muốn được trở lại thăm ngôi nhà ấy phải không ạ?

Ông Burton mỉm cười gật đầu. Ông không nhìn đứa cháu trai một lần nào kể từ khi gặp mặt, nhưng ông biết nỗi lòng của anh. Khi gọi điện về cho ông, giọng Paul có gì đó nghèn nghẹn, anh đã nhờ ông chăm lo tình hình công ty trong vài ngày, điều mà chưa bao giờ xảy ra... Tâm hồn anh thật sự đang cần được xoa dịu...

_ Bác Nhung là ai vậy? _ Jalet tò mò khi đã leo lên xe.

_ À ... mẹ của Nhật Duy!

_ Vậy là mẹ chồng rồi! _ Tony kêu ré lên, trêu chọc_ Thế mà còn bày đặt ... bác Nhung này nọ nữa!

Phương hơi cười. Hai mà cô đo đỏ vì ngượng ngùng. Paul hơi quay đi, anh bắt gặp ánh mắt của ông nội... "Đàn ông phải mạnh mẽ cháu ạ!" Ánh mắt ông đã nói điều đó, anh gật đầu đáp lại " Cháu biết rồi! "...

Trên đoạn đường đi từ sân bay về đến Biệt thự Hoa Hồng, mọi người hầu như chỉ nghe Phương giới thiệu qua những quang cảnh lướt qua bên đường. Ngoại trừ ông Burton ra, không một ai biết gì nhiều về Việt Nam và những phong tục ở đây. Tony thì cứ bấm máy lia lịa, lúc nào cũng luôn miệng " good, very good" ...

Xe đi vào đoạn đường nhỏ và có nhều cây hai bên đường. Không khí trong xe như lặng hẳn xuống. Ông Burton quay hẳn người ra ngoài, ngắm nhìn với một vẻ đắm say khôn tả... Bao nhiêu năm đã đi qua nhưng dường như thời gian đã dừng lại ở đây. Trước mắt ông như là những hàng cây của quá khứ, những thủa ruộng của quá khứ... Và lan lan trong gió là hương thơm của hoa hồng, dịu ngọt như đã từng dịu ngọt...

Biệt thự xuất hiện ở cuối con đường, hương hoa càng ngào ngạt hơn... Cổng đã mở sẵn để đón chào các vị khách quý...Jalet tròn mắt, kêu lên:

_ Sao giống thế chứ?

_ Vì ta yêu nơi này như yêu chính cuộc sống của ta! _ Ông Burton thì thầm, bàn tay đặt trên đầu gối run run. Phương nắm lấy tay ông, mỉm cười:

_ Nơi đây luôn đón chào ông, ông ạ!

Xe dừng lại. Nhật Duy và bà Nhung bước đến. Duy mở cửa xe cho ông Burton xuống, cúi chào ông. Henry gặp bà Nhung thì vui như tết, anh ngỡ ngàng khen ngợi:

_ Bác à... Thật may cho con quá! Con mong ước gặp bác từ lâu rồi. Bác đẹp hơn con tưởng rất nhiều... Bác là người mẹ vĩ đại khi sinh ra được đứa con vàng ... Con ngưỡng mộ quá... Cho con ôm hôn bác với nào!

Bà Nhung bật cười, ôm Henry vào lòng, anh thì thầm:

_ Hãy nhận con là con được không? Con sẽ là đứa con ngoan như Nhật Duy...

_ Bác rất vui mừng!

Bà Nhung xúc động, rưng rưng nước mắt khi buông Henry ra. Tony và Jalet cũng ôm hôn bà như thể đã quen từ lâu lắm rồi... Paul và Nhật Duy giữ một bên cánh tay ông Burton khi bước chân ông loạng choạng bước về phía vườn hồng... Qúa khứ tươi đẹp như bừng sống dậy quanh đây...

Ở ngôi nhà này, không gian và thời gian như dừng lại, nhưng những mối tình thì cứ luôn tiếp nối theo sau. Những mối tình bền chặt, thủy chung như những bông hoa hồng suốt bốn mùa không ngừng đơm hoa tỏa hương theo gió... Sự sống ở nơi đây được kết bằng hương hoa, bằng gió, và bằng tình yêu nồng đượm...Hương thời gian, hương tình yêu...

Bữa tiệc gia đình diễn ra trong không khí đầm ấm và có chút hài hước vì Tony không thể nào cầm được đũa để gắp đồ ăn. Jalet do đã đóan từ trước và tập tành cũng được một thời gian nên rành rẽ như thể mình là dân gốc ... biết cầm đũa.

Câu chuyện xoay quanh đủ các đề tài và cuối cùng dừng lại ở chủ đề đám cưới của Phương Và Duy. Người đưa chủ đề này ra nói chính là Paul, anh đề nghị để công ty anh may áo cưới cho Phương, lẽ dĩ nhiên cô sẽ là người tự thiết kế mẫu váy cho mình. Không ai phản đối vì coi đó là điều hiển nhiên. Ông Burton nhìn cháu mỉm cười hài lòng. Câu chuyện bắt đầu nổ như bắp rang sau đó. Henry đòi nhận phần trong việc làm cho không khí tiệc cưới ... cực kỳ vui nhộn... Nhưng Tony lại vẽ ra một quang cảnh hoàn toàn khác với tưởng tượng của Henry về cái không khí " cực kỳ vui nhộn "đó. Anh e sợ có sự kích động nào đó trong đám khán giả, và cũng chẳng ai dám chắc ... đám cưới lúc đó sẽ có số phận ra sao. Cả bàn ăn cùng gật đầu, tư lự khiến Henry kêu tóang lên... quay sang than thở với bà Nhung!

Buổi tối đó là buổi tối tuyệt vời của tình bạn...Mọi nỗi đau dường như bị nhấn chìm trong lòng khoan dung và sự hy sinh cao thượng...Không ai có thể tự vỗ ngực mình mà nói rằng " tôi không hề có chút gì đau đớn hay thương tổn cả", nhưng cũng vì thế mà không một ai không mỉm cười, bởi họ biết, cao hơn tất thảy là niềm tin vào hạnh phúc... Hạnh phúc có được khi tự nguyện hy sinh cho người khác...

Nhật Duy tựa đầu vào thành giường, nhìn qua khung cửa sổ... bất chợt thấy hai ngôi sao đơn lẻ đang cố chiếu sáng bầu trời. Phương và anh cũng thế, đang cố gắng cùng nhau tỏa sáng, chống trọi với đêm đen đang bao trùm dần tất cả... Phương lúc nào cũng cố gắng gấp đôi... gấp ba người khác... Vậy có quá bất công? Ngày ấy rồi sẽ đến...Một ngôi sao sẽ bị nuốt chửng trong cõi đen vũ trụ mịt mùng, ngôi sao còn lại... đơn côi. Ngày ấy rồi sẽ đến... Phương sẽ khóc và chẳng còn ai lau lệ cho cô được nữa... Ngày ấy rồi sẽ đến... Anh cũng sẽ không thể mở mắt ra để nhìn ngắm cô, để thấy cô cười...Cuối cùng ngày ấy sẽ đến mà thôi...

Có tiếng mở cửa khẽ... Duy nhìn ra, trong ánh sáng đỏ của chiếc đèn ngủ, anh thấy Tố Phương đang rón rén đi vào... Phương mặc chiếc váy ngủ trắng mượt mà như một cô tiên hiền dịu...Mỗi bước cô đi, tà váy lại tung lên nhè nhẹ, Duy mỉm cười... Điều còn lại trong cuộc đời anh, có lẽ là những phút giây như thế này...

Phương se sẽ ngồi xuống mép giường, chiếc nệm lún xuống... Duy nhoài người ra, bất ngờ ôm lấy cô vào lòng... Phương kêu lên nho nhỏ:

_ Anh chưa ngủ sao?

_ Ừm...

Phương bò hẳn lên giường, chui vào tấm chăn mỏng, và lọt thỏm trong vòng tay Duy... Hơi ấm của anh như truyền sang cô một nỗi xao xuyến ngọt ngào... Cô dịu dàng:

_ Em không ngủ được... Em nghĩ đến đám cưới của chúng ta!

_ Em nôn nóng lắm rồi hả? _ Duy ghé cằm vào vai Phương, trêu chọc.

Phương gật đầu, tay cô siết chặt tay anh, cảm nhận sâu sắc sự tồn tại của anh quan trọng như thế nào đối với cô... Nỗi ám ảnh về sự chia cắt trong tương lai bao giờ cũng bắt đầu mỗi khi cô ngả lưng xuống giường... Phương không thể nào ngủ được... Nhưng bây giờ, trong vòng tay anh, mọi điều như tan biến hết... Phương khép mắt lại, vùi sâu người vào lòng Duy...

Bất giác, Duy ôm siết cô thật chặt, anh thì thầm:

_ Nếu đến ngày đó... thì xin em đừng khóc! Em hãy coi anh như chỉ đi thật xa và ngày trở về là không xác định... Nhưng anh vẫn luôn ở bên em, anh sẽ là ngôi sao sáng nhất, soi sáng suốt cuộc đời em... Em sẽ sống đến trăm tuổi... Em sống cho cả anh nữa nhé? Hãy sống cho cả hai ta!

Phương xoay người lại, vùi mặt vào ngực Duy, khiến anh thấy ngực mình nóng bỏng... Nước mắt của Phương... Quặn lên trong anh một nỗi đau nhu bị ai chém mạnh vào người... Mãi một lúc, Phương mới ngăn được sự xúc động, cô thổn thức:

_Nước mắt là vũ khí của em .. để có thể giữ chân anh lại... Sao lại bắt em không được khóc hả anh?

_ Tố Phương...

_ Em lại còn phải sống thật lâu trong cô đơn nữa ư? Sống cho cả hai ta ư? Sao không cho em đi theo anh? Sao lại không hả anh?

_ Phương! _ Duy hét lên. Anh nâng người cô dậy, cố nhìn vào đôi mắt nhạt nhòa của cô... Anh se sẽ lắc đầu:

_ Không được có ý nghĩ ấy, hứa với anh đi? Em chẳng lẽ đã quên những ước vọng của chúng ta từ hồi xa xưa? Chẳng lẽ em định bỏ ngang chỉ vì anh không thể cùng đi tiếp? Xin em hãy vì anh mà em phải sống, sống thật tốt ... thật hạnh phúc ... nhé Phương? Hãy hứa đi Phương!

Anh lắc nhẹ vai Phương, cô gục đầu xuống... Chỉ nghĩ đến chuyện xa anh một hai ngày là cô đã thấy như sụp đổ cả bầu trời rồi... Vậy mà anh sẽ đi mãi, không hẹn ngày về... Và anh bắt cô sống như thế...

Duy ôm Phương vào lòng, yêu cô quá đỗi... Cô òa lên khóc nức nở, ôm ghịt lấy cổ anh... Chúng ta làm sao có thể xa nhau lâu như thế hả anh? Xa quá... lâu quá... đau đớn quá... Em sẽ phải làm gì để cho nguôi nỗi nhớ anh?

_ Phương... anh xin lỗi! _ Duy lên tiếng sau khi thấy Phương đã dịu đi...

_ Không! _ Phương ngẩng lên, cười nhẹ_ Lỗi là tại em! Em đã nói không làm được như đã hứa với anh... Em là một đứa bất tài quá, luôn không biết kiềm chế cảm xúc của mình...

_ Bởi thế mà anh luôn yêu em... vĩnh viễn yêu em, Phương à!

Phương nhướng người lên, hôn nhẹ vào môi Duy... Nụ hôn còn đọng lại vị mặn của nước mắt... Duy hôn mãi miết, trên mắt cô, trên gò má, trên môi ... với hy vọng sẽ làm tan biến những giọt nước mắt đau khổ... Em sẽ chỉ còn biết cười hạnh phúc mà thôi

Buổi sáng hôm đó là một buổi sáng trong xanh, gió nhẹ thổi mơn man trên những mái tóc, những nụ cười ... Theo chân gió có huơng thơm kỳ lạ của những bông hoa sữa cuối mùa, ùa vào trong đại sảnh của khách sạn, nơi tổ chức đám cưới của Nhật Duy và Tố Phương. Không khí đầm ấm như một cuộc gặp mặt của một đại gia đình toàn những người thân thiết...Tiếng nhạc dìu dặt, thơ mộng, len trong những tiếng cười và những tiếng chúc tụng...

Thục Uyên giữ tay Phạm Tố Phương trong tay mình, mỉm cười với bạn mỗi khi có thể. Phương cũng đáp lại tấm lòng của bạn bằng một tâm trạng thanh thản, tự nhiên... Cô đã khóc quá nhiều vào những đêm hôm trước, vùi đầu trong lòng mẹ vào đêm hôm qua... Nỗi buồn khổ dường như đã ở phía rất xa... Mẹ cô đã dùng đôi tay thần kỳ của một người mẹ, xoa dịu hồn cô, đưa cô về với con đường đúng đắn nhất của lý trí ... Yêu là yêu những hạnh phúc của người mình yêu... Phương không thể dâng tặng tình yêu nồng cháy của mình cho Duy được, thì cô có thể tặng anh một lời chúc phúc hạnh phúc, tặng anh một tấm lòng ngập tràn nguyện ước..." Hãy sống thật tốt nhé anh!"...

Paul và Henry cùng ngồi bên quầy rượu, chạm nhẹ cốc rượu vào nhau... Chúc cho họ hạnh phúc mãi mãi!

_ Cả em nữa! _ Việt Hùng đưa cốc của mình ra, mỉm cười.

Paul nhếch môi:

_ Chú em còn có một diễm phúc!

_ Đúng! _ Henrt vờ nói với giọng hờn dỗi_ Bọn tôi đâu có được chọn làm phù rể đâu?

Hùng bật cười, ngồi xuống cái ghế thứ ba, tự chạm cốc mình vào hai cốc kia, tu ực một hơi, rồi mới trầm tĩnh nói:

_ Nhưng em cũng muốn chúc cho họ hạnh phúc mãi mãi...

_ Được! Ra nhỏ tuổi mà ... nốc rượu không phải đùa đâu! _ Paul đùa cợt khiến Henry bật cười. Ở đây, cũng có ba người đàn ông ... dùng rượu vùi sâu những tình cảm riêng tư chỉ vì hạnh phúc của một người con gái họ yêu thương hết lòng...

Không ai có thể quên được vẻ đẹp kỳ diệu sáng bừng trên gương mặt của đôi trai gái trong buổi lễ thiêng liêng nhất của đời mình... Niềm hạnh phúc có ở trong mọi ngóc ngách của không gian, ngay cả trên những bông hoa trang trí, người ta cũng thấy ngây ngất, lâng lâng... Tiếng nhạc, tiếng cwoif vui hòa cùng ánh nắng nhạt nhòa ... Trời không một gợn mây, xanh biếc một màu tươi non tràn đầy sức sống. Sự sống đã trỗi dậy bằng tình yêu và sự tin tưởng lẫn nhau... Và trên cõi đời này lại có thêm một đôi vợ chồng mới, bắt đầu bắt tay vào xây dựng hạnh phúc lâu dài... Họ tận dụng thời gian, dùng tiếng cười để lấp đi khoảng trống mà nỗi đau đã vô tình tạo ra trong lòng. Thời gian làm những bước sượt dài trên nền băng buốt giá của cuộc đời... Thời gian như một đại lượng tỉ lệ nghịch với hạnh phúc của đôi trai gái đang tay trong tay cúi đầu trước bàn thờ gia tiên kia... Và bao nhiêu con ngườichứng kiến ở đó đều lặng lẽ quay đi, thì thầm cùng một lời ước nguyện... Làm sao để có thể có một phép màu làm quà tặng cho đôi vợ chồng mới cưới đây? Sao bao nhiêu khổ đau, chết chóc và chia ly vẫn chưa đủ trong cuộc sống của đôi trẻ? " Thật bất công quá... bất công quá ông trời ơi! "... Người mẹ gục đầu vào vai chồng, lặng đi vì những ý nghĩ tái tê trước hạnh phúc của con trai...

Sa Pa! Đẹp hiền hòa trong màn sương mù dày đặc...Cái lạnh giá cũng theo từng cơn gió đùa nghịch với các du khách ở khắp mọi nơi...Tố Phương đứng ở ban công tầng 5 của một khách sạn lớn, phóng tầm mắt ra phía xa, nơi có những ánh hồng rực của một buổi bình minh sắp xuất hiện... Cô khẽ co người lại trong chiếc áo len mỏng manh...Phía dưới là sương mù che hầu hết các ngôi nhà trên phố... Màu trắng kỳ ảo khiến cô có cảm giác như mình đang ở một chốn thiên đường nào đó, bản thân cô đang bay bằng đôi cánh trong suốt chứ không phải đang đứng bằng đôi chân nữa... Phương mỉm cười, mà đúng là cô đang sống trên một thiên đường thật sự rồi còn gì... Đám cưới đã diễn ra được hai ngày, và niềm hạnh phúc trọn vẹn cũng đã bắt đầu được hai ngày...

Có tiếng mở cửa, Phương không quay lại nhưng cũng biết đó là ai. Cô đợi vòng tay ấm nồng của anh ôm mình vào lòng, mới quay lại, mỉm cười:

_ Gió lạnh lắm!

Nhật Duy khẽ cười, lắc đầu:

_ Giờ thì gió cũng chẳng làm được gì anh đâu. Anh đang có một sức mạnh vô địch mà!

Phương hơi rướn chân lên để hôn nhẹ vào môi anh một cái. Cô tựa người vào người anh, thì thầm:

_ Anh có thấy giống một thiên đường không?

_ Không phải " giống " mà "đã là một thiên đường " rồi em ạ!

Ủ tay mình trong tay anh, Phương khẽ nhắm mắt lại. Cô nghe thấy tiếng gió hát, tiếng khèn vang vọng đâu đó...Giờ thì không nên nghĩ gì đến tương lai nữa, hiện tại là quá đủ cho một đời người rồi!

_ Hôm nay mình đi chơi nhé?_ Cô lên tiếng đề nghị.

_ Ừm... dù quả thực anh vẫn thích ở nhà một mình với em !

Phương bật cười. Cô thúc nhẹ vào người anh, quay người lại, nheo mắt:

_ Anh là con mèo lười!

_ Người ta không ví chồng mình là mèo đâu em! _ Duy thản nhiên nhìn lại.

_ Thì bây giờ em nói!_ Phương đưa tay vuốt nhẹ gương mặt góc cạnh của Duy. Làn da anh nồng ấm dưới những ngón tay cô... Bao nhiêu cảm xúc tràn về, Phương cười nhẹ trong niềm hạnh phúc hân hoan..._ Em yêu anh rất nhiều! _ Phương bất chợt nói ý nghĩ thành lời. Còn Duy xiết cô thật chặt trong vòng tay mình...

Vị bác sỹ trẻ bước vào, ngại ngùng quay đi trước cảnh nồng nhiệt của vợ chồng trẻ ngoài ban công. Phương nhìn thấy anh ta trước tiên, nhưng cô không buông Duy ra ngay ...

Duy nhìn thấy anh chàng bác sỹ khi quay vào, anh mỉm cười chào:

_ Mới sáng sớm mà bác sỹ Quân!

Quân bối rối đẩy gọng kính lên cao, mắt nhìn xuống khay đựng mấy ống thuốc, miệng trả lời:

_ Tôi chỉ là theo lời dặn của bác sỹ Sang thôi mà!

Duy kéo tay Phương đi vào... Sáng nào cũng thế bác sỹ Quân luôn xuất hiện với hai ống thuốc tiêm, cẩn thận làm công việc của mình theo lệnh của bác sỹ trực tiếp điều trị cho Duy. Phương thường tỏ ra không thích Quân, cô luôn tránh gặp mặt Quân mỗi khi có thể. Nhưng trên hành trình của hai vợ chồng không thể thiếu sự có mặt của Quân được, thế mới khổ cho Phương và càng là một cực hình cho Quân...

Duy ngồi xuống ghế, kéo cao ống tay áo lên, cố không tỏ ra chán chường để tránh cuộc cãi vã có thể bùng nổ bất cứ lúc nào giữa Phương và vị bác sỹ trẻ hiền lành. Phương nhíu mày:

_ Sao hôm nay lại có tới ba mũi? Chồng tôi có biểu hiện gì là nặng thêm đâu?

Giọng Phương báo hiệu một cơn giông tố. Quân thì lúc nào cũng bối rối trước Phương:

_ Không phải thế...

_ Đây cũng là một chỉ thị của ông bác sỹ nhà anh chứ gì? _ Phương kìm giọng lại.

Quân bất giác ngẩng mặt lên, lại kéo cao gọng kính, gật đầu:

_ Vâng...Và tôi không thể làm khác!

Duy nắm lấy tay Phương, dịu dàng:

_ Có phải lỗi của bác sỹ đâu mà em cáu lên thế? Bác sỹ theo chúng ta lên tận đây là vì sức khỏe của anh mà, em phải cảm ơn chứ?

Phương quay mặt đi, ghìm lại lời chua cay sắp bật ra khỏi bờ môi. Vì cớ gì mà lúc nào anh ta cũng như thần chết ám ảnh cuộc sống vừa mới bắt đầu của hai đứa cơ chứ?

Quân cũng nhận thấy sự cố gắng của Phương nên anh lặng lẽ làm công việc của mình. Từ khi được giao nhiệm vụ này, tiếp xúc với người bệnh và người thân của anh, Quân luôn sống trong tâm trạng lo âu khắc khoải...Anh cảm phục Nhật Duy, anh xúc động trước tình yêu của họ, và cay đắng nhận ra mình đang là một cánh tay đắc lực nhất để đẩy cuộc sống của họ xuống vực thẳm... Nhưng biết làm thế nào hơn?

Quân đưa ống tiêm ra ngoài ánh sáng, lặng người khi nhìn thấy đôi mắt u buồn của Phương...

Quân đưa ống tiêm ra ngoài ánh sáng, lặng người khi nhìn thấy đôi mắt u buồn của Phương... Nỗi buồn đau câm lặng như buộc vào tim anh một hòn đá nặng, nhấm chìm hồn anh vào hồ nước tội lỗi... Quân mím chặt môi, đẩy thuốc vào trong kim... Nhật Duy quay ra ngoài, vẻ mặt thản nhiên như thể không quan tâm tới việc người ta đang đưa vào người anh một lượng thuốc cực mạnh... Phương ngồi xuống bên cạnh, nắm chặt tay anh như cố làm giảm đi nỗi đau trong người anh. Mỗi buổi sáng... đây là một địa ngục! Phương không dám khóc, nhưng cũng thể cười như thể không có chuyện gì được... Cô chỉ biết im lặng, nén lòng thật chặt... Cô thương Nhật Duy của cô quá đỗi!

Chuyến đi dọc đất nước từ Bắc vào Nam kết thúc, đôi vợ chồng trẻ trở về Hà Nội, sống thanh thản trong ngôi biệt thự của dòng họ. Bác sỹ Quân cũng chuyển đến theo họ dù rằng Nhật Duy cảm thấy mình khá hơn, không cần đến bác sỹ nữa. Thi thoảng anh bị chảy máu cam, và sức đề kháng với cảm cúm cũng kém hơn bình thường. Mỗi ngày lượng thuốc được truyền vào cơ thể anh ngày càng nhiều hơn. Duy chỉ tỉnh táo và khỏe mạnh hơn vào buổi chiều, một hiện tượng mà Bảo Quốc cho rằng rất lạ. Nhưng giờ ai mà quan tâm nữa? Thời gian của họ còn lại rất ít... Đã bốn tháng trôi qua, và áp lực ngày một đè nặng xuống hạnh phúc của hai vợ chồng ... Lần chia tay sắp tới sẽ là lần chia tay vĩnh viễn, dù một người có chờ đợi đến thế nào nữa thì cũng không còn gặp nhau được nữa... Chỉ nghĩ đến thôi thì đã là cả một nỗi kinh hoàng...

_ Em này...

Phương động đậy mi mắt nhưng không mở hẳn ra. Duy vòng tay ôm lấy cô, mỉm cười:

_ Sáng rồi đấy!

_ Em không thích! _ Phương nói xong, rúc đầu vào ngực chồng.

Lặng lẽ nhìn những luồng ánh sáng chiếu qua khe rèm chưa kéo hết, Duy biết lại đã trôi qua một ngày, và ngày nữa cũng đã bắt đầu rồi...

_ Chẳng ai là không thích bình minh cả! _ Duy dịu dàng_ Vì khi thức dậy, người ta sẽ được nghĩ tới và được nhìn thấy người mình yêu thương nhất ... Anh lúc nào cũng muốn được nhìn thấy em, được cảm nhận rằng em đang ở bên anh, rất gần tưởng như không thể tách rời được... Anh đang rất hạnh phúc nên anh cũng rất yêu thích mỗi buổi bình minh.

Phương hơi nhích người lên, đưa ánh mắt buồn khổ nhìn anh. Duy mỉm cười:

_ Không thể vì một nỗi buồn đau mà từ bỏ cuộc sống ... Em hiểu không?

Phương ôm chặt lấy Duy, lắc đầu:

_ Không... Anh không thể bỏ rơi em... Không thể đâu. Em không cho phép như thế!

_ Anh sẽ mãi yêu em, luôn luôn ở bên em... Chờ em đến tận kiếp sau, kiếp sau nữa...

Phương muốn khóc nhưng không thể. Cô úp mặt xuống gối, lặng lẽ chịu đựng nỗi đau như vẫn chịu đựng từ khi biết tin ấy. Tình yêu và sự tuyệt vọng xiết chặt lấy trái tim cô...Hàng trăm, hàng nghìn lần Phương nguyền rủa số phận, và cũng bằng từng đó lần, cô nhận ra mình đã thất bại... Cả hai đang đứng trước một vực thẳm mà biết chắc rằng sẽ có một người rơi xuống đó.Buổi sáng nặng nề trôi qua mà không thấy bóng dáng bác sỹ Quân đâu. Phương thấy hân hoan trong lòng... Cô nghĩ, buồn khổ của buổi sáng nay là quá nhiều rồi, không thể thêm nên bằng gương mặt dàu dàu chịu đựng của Quân nữa...Nhưng đến trưa thì Quân về, đi cùng anh là bác sỹ Sang. Cả hai đều mang một vẻ nghiêm trọng, lẫn ân hận không thể che dấu. Phương bấu chặt tay vào thành ghế, ngăn mình không bật khóc trước tai họa sắp đến... Chỉ cần họ không đưa Duy ra khỏi nơi này...

Đợi chị người làm đặt hai cốc nước cam trước mặt hai vị bác sỹ xong, Duy mới lên tiếng:

_ Có chuyện gì sao thưa bác sỹ?

Bác sỹ Sang nhìn sang học trò của mình một cái, rồi khẽ cúi đầu, giọng ông dâng lên một sự ân hận vô bờ bến:

_ Chúng tôi thật không đáng khoác chiếc áo trắng trên người... Trong thời gian qua, chri vì sự tác trách của tôi mà đã khiến cho bao nhiêu người khổ sở... Chúng tôi thật sự xin lỗi anh chị!

_ Lỗi là tại tôi! _ Bác sỹ Quân lên tiếng khi anh ta ngẩng mặt lên. Phương nhận thấy vẻ nhẫn nhịn dường như đã được cởi bỏ dù trong đôi mắt ấy vẫn còn gi đó đau đớn không tả nổi... _ Mọi sự lầm lẫn là do tôi, không phải do thầy của tôi đâu!

Duy nắm chặt tay Phương như cùng chờ đợi một phép lành. Nhưng vì đã trải qua bao nhiêu biến cố, cả hai đã học được sự điềm tĩnh chờ đợi những gì do số phận sắp đặt sẽ xảy ra... Không một ai trong hai người lên tiếng, chỉ im lặng nhìn Quân...

Quân kéo cao gọng kính trên sống mũi, cố gắng nhìn thẳng vào hai người trước mặt. Anh nhớ đến gương mặt người anh kính yêu của mình, lòng chợt thanh thản hẳn đi... Anh đã nợ họ ... và giờ là lúc để trả...

_ Xin anh chị hãy nghe hết câu chuyện của tôi... Nghe xong thì tùy anh chị định liệu... Thật sự chúng ta không hề có óan hận gì nhau, và tôi cũng rất đau lòng khi làm thế đối với anh chị... Nhưng tôi không thể làm khác khi người anh mà tôi vô cùng yêu quý sắp sửa ra đi... Anh ấy là người đã tái sinh ra tôi khi đưa tôi về sống với anh ấy, nhấc tôi ra khỏi vũng lầy tội lỗi của một đứa trẻ móc túi mồ côi... Anh ấy đã làm trăm thứ việc để tôi có thể đi học, rồi khi tôi vào đại học, anh ấy cũng hy sinh luôn cả đám cưới của mình để lo cho tôi có tiền học phí... Tôi coi anh ấy như là cha, là mẹ, là anh là bạn ... là tất cả những gì mà tôi có được. Anh ấy là người chỉ biết cho mà không biết nhận... Không bao giờ tự nhận mình đang già dần đi, đang cô đơn khi người yêu bỏ đi lấy người khác... Anh ấy còn không nhận những đồng tiền lương đầu tiên của tôi khi anh ấy ốm đau... Tôi còn biết làm gì hơn nữa chứ? Tôi đã nhận ở anh ấy quá nhiều, nhiều đến mức tôi sẵn sàng đổi tính mạng mình để anh ấy được sống... Tôi đã gần như muốn chết khi nhìn thấy mẫu xét nghiệm của anh ấy trong phòng thầy Sang... Anh ấy bị ung thư! Sau bao nhiêu năm con người ấy sống vì người khác, cuối cùng lại nhận một cái án tử hình quá sớm... Bất công quá phải không?

Nước mắt chảy tràn ra trên gương mặt buồn khổ của Quân. Anh lóng ngóng lấy tay lau đi... Phương đưa cho anh chiếc khăn giấy, dịu dàng nói:

_ Tôi hiểu tâm trạng ấy của anh!

_ Tôi biết! _ Quân nhận lấy chiếc khăn, cười méo mó_ Vì chính tôi là người đẩy chị vào tình cảnh ấy... Chị ghét tôi là phải... Lẽ ra tôi cũng không định tráo mẫu xét nghiệm của anh tôi và của Nhật Duy đâu, nhưng tôi hiểu tính anh tôi quá rõ. Anh không sợ chết, nhưng cũng không ngồi đợi cái chết đến ... vì anh không muốn làm tôi vướng bận. Anh ấy sẽ tìm cách chết trước khi đến giới hạn... Tôi thì không thể. Tôi không chấp nhân được. Tôi là bác sỹ vậy mà không thể giúp được người thân duy nhất của mình... Thế có đáng buồn không cơ chứ?

Quân quay sang nhìn bác sỹ Sang, cúi đầu:

_ Em đã sai! Em tráo đổi mẫu xét nghiệm, lại còn dối gạt thầy để em có thể đi theo Nhật Duy mà bưng bít sự thật... làm uy tín của thầy giảm sút...

_ Lỗi của em là đã đặt tình cảm cá nhân lên cao quá... Thầy không sợ mất uy tín, thầy chỉ sợ bệnh nhân của thầy không được cứu sống mà thôi...

Quân gật nhẹ đầu, nhìn thẳng mắt Nhật Duy, nhận lỗi:

_ Tôi biết có nói thế nào thì cũng không thể bù đắp nổi nỗi kinh hoàng của gia đình trong bốn tháng qua... Anh tôi đã mất sáng nay vì anh ấy không chịu truyền hóa chất nữa... Câu cuối cùng anh ấy nói với tôi là xin anh chị tha thứ cho anh ấy... Vì anh ấy mà anh chị phải chịu nỗi đau khổ kéo dài hơn cái chết này... Anh ấy bắt tôi hứa là phải nói rõ sự thật với anh chị trước khi chôn cất anh ấy... Xin anh chị hãy giúp anh ấy thanh thản ra đi...

_ Đó chỉ là thử thách cuối cùng để hai chúng tôi có thể bên nhau mà thôi! _ Duy mỉm cười nhẹ, siết chặt lấy tay Phương _ Sáng nay chúng tôi đã nghĩ tới ngày chia ly vĩnh viễn nhưng không ngờ...

Phương ôm ghì lấy Nhật Duy, bật khóc nức nở:

_ Cuối cùng anh cũng đã không bỏ em mà ra đi...

_ Khoan đã...

Phương quay ra, hơi hoảng sợ khi bác sỹ Sang bối rối lên tiếng:

_ Thời gian qua... Tôi đã yêu cầu bác sỹ Quân tiêm cho Duy một lượng thuốc cực mạnh... Có lẽ cần phải kiểm tra thêm!

_ Vì Nhật Duy bị chứng máu khó đông cộng thêm với áp lực quá nặng trong tâm lý nên anh ấy hay chóang váng đầu óc... Tôi chỉ tiêm cho anh ấy một lượng thuốc bổ cần thiết để cân bằng lại, và một chút thuốc ngủ để mọi người không nghi ngờ mà thôi!

Bác sỹ Sang thở phào nhẹ nhõm. Còn Phương, cô không ngại ngùng cúi xuống hôn chồng mình một nụ hôn nồng thắm và hạnh phúc... Nước mắt của cô rơi xuống đẫm cả mắt Duy... Thật không thể hiểu nổi, sao cuộc đời lại có thể biến đổi nhanh như thế, thóat cái đã là địa ngục, thóat cái trở thành thiên đường ... Bác sỹ Quân cúi đầu, quá xấu hổ và đau khổ trước hạnh phúc của đôi vợ chồng trẻ. Còn bác sỹ Sang mỉm cười, ông vỗ nhè nhẹ lên vai người học trò. Có lẽ đây cũng sẽ là một bài học để đời cho anh, một người bác sỹ tuy không có quyền lực gì trong cuộc đời nhưng lại rất dễ dàng khiến cho cuộc sống của người khác trở thành địa ngục hay thiên đường chỉ bằng một hành động rất nhỏ của mình mà thôi...Ở đời sống bằng cái Tâm thôi thì chưa đủ, mà còn phải biết dùng cả lý trí để phán đóan thiệt hơn, cho mình và cho cả người khác nữa!

Nhật Duy và Phương đến dự đám tang của người đàn ông tốt bụng ấy. Gương mặt thanh thản như đang ngủ của ông đã phần nào làm giảm đi nỗi dằn vặt ân hận trong lòng bác sỹ Quân... Gia đình Nhật Duy ai ai cũng mừng đến rơi nước mắt trước tin ấy, không ai còn nghĩ đến chuyện tha thứ hay không tha thứ hành động nông nổi của Quân nữa. Những gì đã qua nếu như có thể bao dung bỏ qua được thì đặt nó ở lại phía sau... Đeo mãi bên mình thì chỉ thêm nặng lòng và đau khổ mà thôi...

Một bữa tiệc lớn đã được tổ chức tại nhà ông bà Hoàng, coi như để mừng Nhật Duy khỏi bệnh, mừng cho những khổ đau trước kia đã ra đi ... Paul và Herry có gọi điện về chúc mừng, hóa ra trong họa là có phúc... Việt Hùng cũng đến dự bữa tiệc đó và anh được bà Nhung đối đãi như con trong nhà. Bây giờ, mọi ngõ ngách trong nhà đều tràn ngập hạnh phúc và niềm vui... Mùa xuân trở thành một mùa rực rỡ nhất trong các mùa ở chính ngôi nhà này...

Sau bữa tiệc mừng lại là bữa tiệc chia tay với Phạm Tố Phương. Cô quyết định ra nước ngoài du học dù chưa hoàn thành khóa học ở trong nước. Ứơc nguyện " Nhật Duy được hạnh phúc " của cô cuối cùng đã thành hiện thực, Phương có thể tự do để tìm con đường riêng cho mình...

_ Chị ạ! _ Phạm Tố Phương nắm lấy tay Phương ở ngay trên sân bat náo nhiệt _ Em đã ganh tỵ với chị kể từ khi biết chị là người duy nhất tồn tại trong trái tim anh Duy. Đến giờ em cũng vẫn còn ghen tỵ vì chị sẽ là người mang lại hạnh phúc cho anh ấy sau này... Nhưng em biết mình luôn cảm phục chị, chỉ bởi một điều duy nhất là chị được anh ấy yêu!

_ Nếu như...

_ Không phải đâu! Ước mơ được đi du học, được đi các nước và trở thành hướng dẫn viên du lịch đã có từ rất lâu trong em rồi... Nhưng vì gia đình, và vì tình yêu nữa đã níu giữ em ở lại. Ước nguyện thứ nhất của em đã có chị thực hiện rồi, còn ước nguyện thứ hai, em phải tự thực hiện ... như vậy mới cam tâm... Mà chính chị cũng là động lực để em vượt qua rào cản tâm lý mà đến với ước mơ ấy. Em muốn mình được sống như những gì mình mong muốn. Có thể khi hoàn thiện chính mình rồi, em sẽ tìm thấy hạnh phúc đích thực giống như hạnh phúc của chị thì sao?

Phương mỉm cười, cô nhẹ nhàng:

_ Cho chị ôm em được không?

Phạm Tố Phương khẽ gật đầu. Phương ôm cô gái vào lòng, cảm nhận được tình yêu thương dâng lên trong lòng một cách sâu sắc... Ai cũng bị tổn thương nhưng quan trọng là phải biết nhìn nhận một cách đúng đắn những tổn thương đó , chẳng nên đổ lỗi cho ai khi mình bị đau, mà hãy tự hỏi, mình cần làm gì để bớt đau đi ... giống như cô gái này và giống như bao nhiêu con người khác...

_ Em hãy sống hạnh phúc nhé!

_ Cả chị cũng thế!

Nhật Duy mỉm cười từ đằng xa... Mỗi người sẽ trưởng thành hơn trong nỗi đau của chính mình, đó là điều chắc chắn nếu như ta biết cách vượt qua!

Em làm gì mà bần thần thế? _ Nhật Duy tựa đầu vào vai vợ, ánh mắt anh dò tìm những âu lo trên gương mặt của Phương. Phương quay lại, mỉm cười:

_ Em không làm gì cả... Chỉ tự hỏi là anh bao giờ về mà thôi! Anh có xin nhập học được ngay không?

Nhật Duy ngồi xuống bên cạnh, hướng mắt ra bên ngoài cửa sổ. Vườn hoa hồng ngào ngạt trong gió.

_ Không! Anh không có ý định học tiếp.

Phương quay phắt lại, không hài lòng:

_ Vậy thì không được... Bao nhiêu năm học hành là vì cái gì hả anh? Nếu anh không có bằng cấp thì sẽ lãnh đạo được ai?

Duy mỉm cười, kéo tay Phương lại, hôn nhè nhẹ:

_ Quan trọng là khả năng của mình thôi... Anh có em là đủ rồi...

Phương không bằng lòng khi anh hy sinh cho mình nhiều như thế. Cả hai đã quá hạnh phúc kể từ khi biết rõ sự thật, nhưng cũng cách đây mấy tháng rồi... Tương lai của hai đứa không thể dừng mãi ở đây...

Duy kéo cô vào lòng, thì thầm:

_ Anh yêu em rất nhiều... Anh không bao giờ muốn phải xa em, kể cả lúc làm việc...

_ Em cũng thế! _ Phương hơi ngẩng đầu lên, mỉm cười_ Chờ anh về là một cực hình!

Hôn nhẹ lên môi Phương, Duy hơi đẩy cô ra, dịu dàng:

_ Anh có quà cho em này...

_ Quà gì? Ăn được không anh?

_ Chỉ nghĩ đến ăn là giỏi! _ Duy trêu chọc_ Em nhắm mắt lại đi và xòa tay ra .

Phương làm theo. Cô hồi hộp chờ đợi, không hay biết rằng khi đặt món quà lên tay cô, Duy gần như thấy lồng ngực mình vỡ ra.

Phương mở mắt, bàng hoàng nhìn Duy rồi lại nhìn tấm vé máy bay trên tay mình. Duy cúi xuống, hôn lên mắt, lên má, lên môi cô, rồi nói:

_ Anh biết trong những ngày qua tâm trạng em ra sao... Em còn mẹ ở bên đó, còn khóa học chưa hoàn thành, còn giấc mơ trở thành nhà tạo mẫu hàng đầu ... Nếu như em bỏ qua để chọn lựa cuộc sống an nhàn của một người vợ ở nhà chờ chồng thì anh sẽ thấy xa lạ lắm... Anh yêu em, anh đã chờ em ngay từ khi chỉ là một cậu bé... Huống hồ giờ anh đã là một người đàn ông? Anh đủ sức chờ em thêm hai năm nữa... Chỉ cần em hứa là sẽ quay trở về bên anh!

Nước mắt nhạt nhòa trên gương mặt hồng hồng của Phương. Cô buông rơi tấm vé, ôm chặt lấy Duy, nức nở...

_ Em yêu anh!

_ Anh sẽ chờ em... ở kiếp này, kiếp sau, và kiếp sau nữa!

Khi tình yêu sinh ra thì chờ đợi và nhớ nhung cũng xuất hiện làm bạn đồng hành. Những chuỗi ngày chờ đợi tô màu cho tình yêu thêm lung linh và thêm bền chặt...Duy tin vào điều đó và sẵn lòng chờ đợi thêm nữa... Khi đã vượt qua cả cái chết thì tình yêu sẽ là vĩnh cửu!

Thời gian sau đó ...

" Sự thật đã được làm rõ về cái chết của nữ cảnh sát người Việt Nam.

Sau hơn hai tháng điều tra vụ buôn ma túy được đánh giá là lớn nhất nhì trong năm của bang Washington, cảnh sát đã phanh phui thêm những vụ ám sát mờ ám cách đây mấy năm, trong đó có cái chết của Trung tá Nguyễn Hiền Lan. Một tập hồ sơ đầy đủ và chi tiết đã được gửi đến cho cảnh sát, và người đứng ra tố cáo tội ác của ông trùm Jim Duboux chính là con gái Trung tá, hiện đang là Trưởng phòng thiết kế của công ty MC. Ông trùm này trước kia là một Thượng Nghị Sỹ có tiếng, nhưng sau sự sụp đổ của Thị trưởng bang Tomat Taylor đã phải từ chức. Theo dự tính thì Jim Duboux sẽ phải chịu mức án cao nhất trong hệ thống các hình phạt của bang này..."

Duy tắt máy tính, thở phào nhẹ nhõm. Vậy là mối nặng lòng bao năm của Phương đã được được giải thóat. Có lẽ giờ đây em đang mỉm cười hạnh phúc, phải không Phương?

Duy nhìn đồng hồ, rồi đứng dậy. Thu gọn mấy tập hồ sơ cho vào chiếc ca_tap của mình, Duy rời khỏi phòng làm việc. Đi dọc hành lang và gật đầu chào mấy nhân viên về muộn, Duy dừng trước cửa thang máy. Bao giờ cũng vậy, anh luôn là người đến sớm và về muộn trong công ty. Dồn sức cho công việc và cho việc học ở trường, anh dường như không quan tâm đến bất kể cái gì khác... đến nỗi trong công ty đồn ầm lên về ông Tổng giám đốc lạnh lùng. Những vụ như có đối tác làm ăn nào là nữ thì y như rằng có đính thêm tin cô ta sẽ là người khóc nức nở vì bị từ chối một cách không thương tiếc. Duy mặc kệ, chỉ cần anh kiên nhẫn mà thôi...

Anh đã mua một ngôi nhà cho mình và Phương. Ngôi nhà có khỏang sân và mảnh vườn nhỏ trước cửa. Anh trồng vào đó các loại hoa hồng ưa thích của Phương. Cổng nhà thì được anh trồng bên cạnh hai bụi tầm xuân, và đến giờ thì chúng đã xanh um, uốn lượn theo hình dáng của chiếc cổng, giống như cánh cổng của khu vườn ở biệt thự Hoa Hồng. Căn nhà rộng và được bài trí theo đúng sở thích của Phương. Bà Nhung thuê cho anh một người giúp việc tin cậy và chăm chỉ... Cuộc sống của anh lúc này chỉ là về nhà, ăn uống nghỉ ngơi và ... buôn điện thoại với người vợ đang ở cách xa nửa vòng trái đất...

Vừa về đến nhà thì Duy mới nhớ ra là hôm nay anh phải tự túc một mình vì người giúp việc xin nghỉ để về lo đám giỗ. Anh xắn tay áo lên để pha cho mình cốc nước cam. Đang loay hoay tìm kiếm thì chuông điện thoại reo vang...

Duy nhăn mặt khi thấy số hiện lên là của Việt Hùng.

_ Anh ... có Thục Uyên ở đấy phải không?

_ Có! _ Anh dủng dẳng trả lời.

_ Anh cho em gặp cô ấy với!

_ Nhưng anh đuổi nó về rồi! _ Duy bực mình _ Đâu có cái kiểu giận nhau thì đến đây ... ăn vạ hả? Nhà này là cửa phật chắc?

_ Sao anh lại không giữ cô ấy lại? _ Hùng rối rít kêu kên, không để ý đến nỗi bực mình của ông anh_ Anh làm thế có chết em không? Biết tìm ở đâu bây giờ? Đừng nói với em là cô ấy về Trung Quốc nhé?

Duy bật cười. Tình yêu làm người ta mất hết lý trí thật!

_ Nó dọa thế mà cũng tin à?

_ Tin chứ anh! _ Hùng đã bình tĩnh hơn_ Dù là chưa bao giờ cô ấy thực hiện cả.

_ Cứ đến nhà ấy. Nó chắc đang dằn dỗi với mấy cây cảnh của bố...

_ Vậy mà em không nghĩ ra...

_ Đến khổ với mấy người đang yêu này thôi!

Duy vừa dứt lời thì Hùng đã cúp máy. Anh nhún vai, tiếp tục công việc của mình... Tự nhiên cảm thấy hạnh phúc vì sự tĩnh lặng mà anh đang có. Anh mang cốc nước ra ngoài, ngồi xuống ghế và từ từ thưởng thức... Gần năm nay, nhà anh gần như là trại cứu nạn của những đôi tình nhân giận dỗi nhau. Hết anh thì đến chị, không lúc nào là không than vãn, lo lắng và dĩ nhiên ... nói như đài phát thanh không biết mệt... Bây giờ anh thấy thật sáng suốt khi sáng nay đã nhanh tay đuổi Thục Uyên về, nếu không giờ phải ngồi nghe hai anh chị cãi nhau... chắc đến mệt

có tiếng chuông cổng. Duy nhíu mày, bực mình. Nhưng anh cũng uể oải đứng lên. Lê từng bước chân nặng nề về phía cánh cổng gỗ đỏ, Duy mở cổng. Trước mặt anh là Bảo Quốc với nụ cười nhăn nhở quen thuộc:

_ Mỹ Phương đi công tác ... tao đến tá túc mấy hôm.

_ Mỹ Phương dù không đi công tác thì cũng ở nhà cô ấy chứ có ở nhà mày đâu/ _ Duy đứng chặn ở cổng, chưa có ý định mời bạn vào.

_ Ừ thì ... _ Quốc cười trừ_ Nhà mày có người làm ... cuối tuần sẽ không phải lo cái ăn.

_ Ra thế! _ Duy gật gù _ Nhưng xin thông báo với ... ngài rằng chị ấy đã về quê rồi... thứ hai mới có nhà cơ. Mày chịu khó quay lại sau nhé?

Duy đóng cửa không để Bảo Quốc kêu lên một tiếng chói lói nào. Anh mỉm cười. Dễ gì thoát được khỏi mấy người mà tôi lại bỏ qua đâu?

Nhưng vừa đi vào đến cửa thì lại có tiếng chuông cổng. Anh định mặc kệ nhưng tiếng chuông được bấm từng hồi dài, nghe rất thúc giục. Anh đâm cáu, xăm xăm đi ra, kéo mạnh cánh cổng và hét lên ngay:

_ Còn chuyền gì nữa? Người ta muốn ...

Nhưng ngay lập tức anh dừng lại, sửng sốt trước người đứng đối diện. Trái tim anh đập cuồng loạn trong lồng ngực, mãi nó mới thốt lên được tiếng gọi khản đặc:

_ Tố Phương!

Tố Phương mỉm cười, cô buông rơi chiếc sắc tay, lao nhanh vào vòng tay đang từ từ mở rộng của Duy.

_ Em đã về... Anh à, em đã về!

Siết chặt Phương trong vòng tay mình, Duy thì thầm:

_ Cuối cùng anh đã đợi được...

Duy hôn lên khắp gương mặt đang đẫm nước mắt hạnh phúc của Phương, rồi dừng lại ở bờ môi mọng thơm mùi hương hoa... Thời gian, không gian như dừng lại... Chỉ còn nắng mùa thu, chỉ còn hương hoa sữa ngào ngạt, chỉ còn gió vương vất đưa bài ca tình yêu lan xa trong khắp đất trời.../.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro