Chap 1 : công việc mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Khi ánh sáng hoàn toàn tắt ngúm nơi cuối chân trời cũng là lúc thành phố được bật sáng bởi những ánh đèn lấp lánh. Đèn neon đủ màu, đèn xe, đèn từ các bảng hiệu,... tất cả tạo nên một bức tranh sinh động và rực rỡ. Chúng báo hiệu đã đến giờ giải trí sau một ngày làm việc mệt mỏi.

   Khu phố xa hoa ở khu vực trung tâm - nơi tập trung nhiều quán bar sang trọng nhất thành phố, lúc này cũng đã đi vào hoạt động. Trút bỏ vẻ tĩnh lặng của ban ngày, ban đêm, nơi này khoác lên mình một bộ dạng hoàn toàn khác : rực rỡ và lộng lẫy.

   Các quán bar chật kín người. Bên trong đó, rất nhiều thanh niên và cả người đứng tuổi hòa mình theo thứ âm nhạc đinh tai nhức óc. Những con người ko liên quan đến nhau, mà nếu có điểm liên quan giữa bọn họ thì đó là lắm tiền nhiều của và bị các chất kích thích điều khiển như nô lệ, ôm nhau và lắc lư theo tiếng nhạc.

   * Lạc *

   Đây được xem là quán bar lớn nhất ở khu vực này, nó được mở bởi một tay anh chị đã ở ẩn. Ko chỉ vậy, nó còn đc gọi với cái tên * quán bar văn minh nhất * bởi vì một điểm vô cùng đặc biệt mà ko thể tìm thấy ở các quán bar khác : Tiếng nhạc dương cầm. Mỗi đêm, ngay khi quán bar vừa mở cửa, sẽ có một cô gái ngồi chơi nhạc trên cây đàn dương cầm đặt giữa sân khấu. Ko phải là âm thanh hỗn tạp, ko phải âm thanh đinh tai nhức óc, mà là những âm thanh trong trẻo đc tạo nên từ những phím đàn khiến khách hàng đến đây vô cùng ưa thích, nhất là những người đứng tuổi. Chỉ duy nhất một bản nhạc hằng đêm, ko ai hiểu rốt cuộc chủ quán bar đưa điểm đặc biệt này vào để làm gì.

   Quán bar được ông chủ quản lý trong mười năm đầu tiên, mọi việc đều rất thuận lợi. Nhưng rồi, ông lại buông tay,  lý do ko ai biết, ông tro về điều hành công ty kinh doanh, giao quán lại cho người thân tín quản lý mọi việc. Mà quán bar luôn được xem là môi trường đen tối dễ phát sinh nhiều vấn đề. Và *Lạc * từ lúc thay người quản lý cũng ko ngoại lệ bởi ko nói thì ai cũng hiểu, ngoài đánh đàn cô gái kia còn phải kiêm luôn nhiệm vụ gì.

   Chín giờ tối bar sắp mở cửa. Quản lý nhận được tin cô gái đàn dương cầm hôm nay đã qua đời vì tai nạn đột ngột vào đêm trước. Tuy bảo là tai nạn nhưng thực chất cô gái đó đã đắc tội với vợ của một đại gia tiếng tăm, vì ko thể trừng phạt chồng mình nên bà ta trút mọi tội lỗi  lên người cô gái. Sau đó, mọi chuyện cũng được giải quyết êm đẹp, hai vợ chồng nọ vẫn sống cuộc sống bình thường như thể cô gái đáng thương kia chưa từng xuất hiện.

   - Vẫn chưa tìm được người sao? - Quản lý bực dọc quát vào điện thoại. Tuy là mức lương hấp dẫn nhưng sự phức tạp nơi đây khiến nhiều cô gái chùn bước, ko dám nhận việc.

   Diệu nhìn theo đó địa chỉ đc ghi thẳng hàng trên tờ giấy. Hôm nay, ở lớp học đàn, cô nghe phong phanh về việc một quán bar nào đó đang cần tìm gấp cô gái biết chơi dương cầm với  mức lương vô cùng hấp dẫn. Ngay lập tức, cô xin địa chỉ và ghi lại một cách vội vã. Việc làm - cô thực sự đang rất cần.

   Sau khi hoàn thành mọi công việc ở nhà, Diệu đứng trước gương nhìn lại bộ dạng của mình.  Chắc chắn rằng ko có sơ sót gì, cô nhìn cô gái đối di
ện, gật đầu mỉm cười để tiếp thêm tự tin.

   Bước xuống xe buýt và đi một đoạn ngắn, Diệu ngẩng đầu nhìn lên bảng hiệu to đùng lấp lánh ánh đèn của quán bar. Đây là địa chỉ người bạn đó đã nói sao ? Cô ngập ngừng, ko biết có nên bước vào hay ko, nhưng... đã đến đây trả lẽ lại bỏ về...

   - Quán bar sắp mở cửa rồi. - Quán lý bước ra cửa quán, bộ dạng vô cùng căng thẳng. - Bằng bất cứ giá nào, phải tìm được cô gái biết chơi dương cầm.

   Nhìn người đàn ông cao lớn vừa bước ra khỏi quán vừa lớn tiếng quát tháo, Diệu đoán là người có chức vụ cao ở đây, cô ngập ngùng bước vào.

   - Tôi ko cần biết cậu làm gì... - Ông ta gắt lên.

   Thu hết can đảm, Diệu đưa tay chạm vào vai quản lý để gọi ông ta.

   - Có việc gì? - Ông ta quay lại, giọng vô cùng khó chịu, tay vẫn nắm chặt điện thoại như thể muốn bóp nát nó tới nơi.

   * Xin lỗi *, Diệu giật mình khi nhìn thấy ánh mắt thiếu thiện cảm kia, cô cúi xuống ghi vội vào cuốn sổ, vật bất ly than của cô, rồi đưa lên trước mặt ông. - Ở đây có phải đang tìm người biết đàn dương cầm.

   Tuy đang vội nhưng ông ta vẫn liếc mắt đọc những gì Diệu viết, sau đó lại nghi ngờ lên tiếng.

   - Cô biết đàn?

   Diệu gật đầu chắc nịch.

   Lúc này ông ta mới quan sát Diệu. Một cô gái trẻ, chắc đang là sinh viên,  khuôn mặt thanh tú với các đường nét hài hòa, đặc biệt là đôi mắt to tròn và luôn sáng lấp lánh. Cô ko cao lắm, chỉ đứng tới vai của ông ta mặc dù đã mang đôi giày bánh mì vài phân. Mái tóc đen dài được buộc cao phía sau để lộ cái cổ trắng ngần với sợi dây chuyền mỏng bằng bạc trên đó. Sơ mi trắng phối cùng quần jeans tối màu mặc trên người càng tôn thêm sự trong sáng của cô. Một cô gái như thế này, vào đây làm việc liệu có hợp ko? Ông ta trầm  ngâm.

   * Tôi có thể đàn thử cho ông xem * - Thấy ông ta cứ mãi nhìn mình khiến Diệu ko được tự nhiên nên cô ghi tiếp vài chữ.

   - Không cần tìm nữa. - Ông ta nói nhanh rồi tắt điện thoại. Mặc kệ cô có hợp hay ko nhưng vấn đề quán bar hôm nay giải quyết trước đã. - Không cần đâu.

   Tâm trạng Diệu trùng xuống khi nghĩ ông ta từ chối nhận mình. Lần đầu tiên đi xin việc, cô ko nghĩ lại lập tức thất bại thế này nên ko tránh khỏi việc cảm thấy tủi thân. Nắm chặt cây viết trong tay, cô ghi tiếp, * tôi có thể đàn theo yêu cầu của ông *.

   - Ý tôi là cô ko cần thử, cô được nhận.

   Diệu ngẩng lên, tròn mắt nhìn ông ta, * Vậy khi nào tôi đến làm việc? *.

   - Ngay bây giờ.

   -...

   - Mau lên. - Đảo mắt nhìn đồng hồ trên tay, ông ta hối thúc. - Mau vào trong.

   Diệu chỉ biết máy móc theo ông. Vào đến phòng thay đôi, cô nhận được bộ váy trắng từ cô gái bên trong, chắc là nhân viên phục vụ. Mọi việc diêntra qúa nhanh khiến Diệu ko thích nghi kịp, chỉ biết cầm bộ váy đứng im một chỗ,  đến khi tiếng đập cửa bên ngoài vang lên, cô mới giật mình. Vội vàng  thay đồ và chải lại mái tóc , đôi cô thích nhất cũng phải cởi ra thay bằng giày cao gót. Khi chuẩn bị xong, Diệu lật đật bước ra.

   Sân khấu chìm trong bóng tối. Đúng giờ, đèn bật lên và chiếu xuống làm sáng bừng cây đàn dương cầm được đặt ở trung tâm. Có tiếng vỗ tay vang lên.

   Theo sự chỉ dẫn, Diệu ngập ngừng bước lên từ sau cánh gà, cảm giác căng thẳng ùa đến và bủa vây lấy cô khiến hít thở cũng trở lên khó khăn. Chính Diệu cũng ko thể diễn tả được tâm trạng của mình lúc này, chỉ là, lần đầu tiên cô diễn ở một nơi xa lạ và những con người xa lạ như thế này.

   Sự xuất hiện của cô gái xinh đẹp trong bộ váy trắng ko dây, mái tóc đen mềm mại phủ lên bờ vai trần khiến mọi người vô cùng hứng thú. Cảnh vật trên sân khấu như trở nên huyền ảo hơn.

   Đứng trước cây đàn sang trọng và đắt giá mà bản thân ko dám mơ một lần được chạm đến, Diệu như người mộng du. Cô ngây ngất vì vẻ đẹp tỏa ra từ cây đàn, từ nghệ thuật mà ko phải kẻ tầm thường nào cũng có thể nhìn thấy được.

   Tiếng vỗ tay lại vang lên đưa Diệu trở về thực tại, cô hít một hơi thật sâu và ngồi xuống ghế. Bàn tay ngập ngừng đặt lên những phím đàn. Lúc này, Diệu mơ hồ ko biết đây có phải là sự thật hay ko. Chỉ khi một ngón tay của cô ấn xuống, âm thanh trong trẻo tuyệt vời vang lên và lấp đầy ko gian im lặng, cô mới biết, mình ko nằm mơ.

   Khi âm thanh vừa dứt, một ngón tay khác của Diệu ấn xuống để tạo ra âm thanh tiếp theo. Cứ thế, cô vừa nhắm mắt vừa điều khiển đôi tay lướt trên những phím đàn. Phải là một người nghệ sĩ dành trọn tâm hồn của mình cho âm nhạc thì mới hiểu được cảm giác bay bổng của Diệu lúc này. Sâu thẳm trong tâm hồn Diệu, niềm hạnh phúc nào đó đang trào dâng và choáng ngợp cả trái tim. Sống cùng đam mê, hòa cùng đam mê, cháy cùng đam mê,... đó là một niềm hạnh phúc lớn lao. Tưởng như cả đời học đàn của mình, chỉ cần giây phút này là đủ.

   Khắp ko gian của quán bar được lấp đầy bởi thứ âm thanh kì diệu đến từ đôi tay Diệu. Nó như cuốn mọi người vào một thế giới khác, thế giới ko có tranh đua, lọc lừa, lo toan, sầu não mà chỉ có những hoa cỏ, chim muông và khí trời trong lành để họ hòa vào,  nghỉ ngơi, thư giãn và tận hưởng.

   Ở góc quán bar, một chàng trai lười biếng ngồi đó, cả người dựa hẳn vào ghế, mắt nhắm nghiền. Anh ko ngủ, chỉ là nhắm mắt, bàn tay cầm ly rượu vẫn khẽ đung đưa, tay còn lại thì dính chặt lên vòng eo nhỏ nhắn của người phụ nữ bên cạnh. Ánh sáng mờ ảo soi lên từng đường nét trên khuôn mặt anh. Sống mũi cao, thẳng. Hai hàng  lông mày đậm đen. Tuy nhắm mắt thư giãn nhưng hai đầu chân mày vẫn cau chặt lại như sắp chạm vào nhau. Bờ môi mỏng mím chặt. Sơ mi đen sang trọng của anh càng khiến khung cảnh trở nên u tối.

   Người phụ nữ bên cạnh dựa sát hơn vào anh, những cử động của cô ta khiến anh khó chịu mở mắt. Ánh nhìn lạnh lẽo lướt qua khiến cô ta run rẩy, vội vàng nhích người ra xa hơn. Anh ngồi hẳn dậy, dời tay khỏi vòng eo kia và đưa lên gỡ tung ba cúc áo. Nhấm nháp chất lỏng thơm nồng trong ly, anh im lặng nhìn về sân khấu. Theo từng nốt nhạc, đôi mày đang cau chặt từ từ giãn ra, bờ môi mỏng khẽ nhếch lên thành nụ cười nữa miệng.

   Anh hứng thú quan sát cô gái với đôi mắt biết nói trên sân khấu. Lúc vừa xuất hiện, cô cứ lúng túng đảo mắt lên xuống. Đứng trước đông người, cô lại ssợ hãi cụp hàng mi.Khi nhìn thấy cây đàn đôi mắt cô hiện lên vẻ sững sờ sau đó là ngưỡng mộ. Chuẩn bị đặt tay lên đàn, cô chớp chớp mắt như thể sợ đây là một giấc mơ và cô sẽ tỉnh lại lập tức. Còn bây giờ, đôi mắt cô lại chuyển sang vẻ mơ màng, đắm chìm vào âm nhạc và quên mọi sự xung quanh, quên rằng cô đang ở một nơi tối tăm, dơ bẩn.

   Lúc đó, anh cảm thấy đáng tiếc. Tại sao một đôi mắt đẹp như vậy lại ở trên người một cô gái tầm thường thế này? 

   Tưởng như hàng thế kỷ trôi qua, tiếng nhạc mới dừng lại nhưng mọi người vẫn chưa thoát ra khỏi thế giới của mình. Đặt ly rượu xuống bàn, tay anh chậm rãi vỗ vào nhau tạo nên âm thanh lay động ko gian khiến mọi người giật mình sực tỉnh. Như một phản xạ, họ cũng lập tức vỗ tay tán thưởng cho cô gái cùng tác phẩm tuyệt vời của cô.

   Bản nhạc kết thúc, Diệu thoát ra khỏi giấc mơ ngắn ngủi, cô đứng dậy cúi người chào khán giả rồi bước vào trong. Nhìn biểu hiện của khách hàng, quản lý gật đầu hài lòng, ông biết ông đã đúng khi nhận cô gái này.

   - Cô gái, cô đàn hay lắm. - Ông tán thưởng khi Diệu bước ra từ phòng thay đồ.

   Diệu gật đầu thay cho câu cảm ơn.

   - Cô ko nói được sao?

   Lại gật đầu.

   - Tiếc thật, nhưng ko sao, tài năng của cô là tuyệt vời hơn khối người nói được rồi. Cô tên gì?

   * Diệu * - cô viết lên giấy.

   - Diệu, tên đẹp lắm. - Ông lấy ra một xấp tiền. - Đây là công hôm nay của cô.
  
   Diệu đưa tay nhận lấy rồi vội vàng bỏ vào túi xách.

   - Ko đếm lại sao? - Ông nhướn mày.

   Diệu lắc đầu, cô ghi tiếp : * tôi tin ông *.

   Ông ta cười, cảm giác cô gái đối diện vô cùng thú vị.

   * Tôi về đây, tạm biệt ông *, Diệu tiếp tục ghi cho ông, sau đó cô cúi người tỏ ý chào.

   - Ngày mai cô lại đến chứ?

   Diệu vội vã gật đầu.

   - Giờ vẫn như cũ, rất vui vì gặp cô.

   Diệu mỉm cười nhìn ông, sau đó cô rời khỏi. Nhìn đồng hồ, cô vội chạy nhanh ra đường lớn và bắt một chiếc taxi.

   Quản lý nhìn theo bóng dáng Diệu cho đến khi khuất hẳn sau cánh cửa.

   - Cô ấy tên gì? - Giọng nói lạnh lùng vang lên ngay cạnh khiến ông giật mình.

   -... Diệu. - Ông ta ngập ngừng, hôm nay sao cậu chủ lại hỏi tên nhân viên?
   - Ừ. - Anh gật đầu.
_________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro