Chapter 1 phần 1: Sự chờ đợi mệt mỏi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~Trong đó là một cô gái tên là September (Tháng Chín)đang giữ một bí mật.  Cô có một thời gian khó khăn ở trường, sắp mười ba tuổi. Và gần đâm vào một chiếc thuyền để tìm đường tới Fairyland.~

Ngày xửa ngày xưa, có một cô gái tên là Tháng Chín đang giữ một bí mật.

Và bây giờ bí mật là một điều rất tinh tế. Nó có thể lấp đầy bạn bằng sự ngọt ngào và có thể bỏ bạn đi như một con mèo, khi đã tìm thấy một con chim sẻ đặc biệt béo để ăn và không bị móng vuốt hoặc bị cắn ngay cả khi nó còn ở đó. Nhưng chúng cũng có thể bị mắc kẹt bên trong bạn, và nó cần một thời gian để đun sôi xương cốt của bạn cho sự cay đắng của họ. Và rồi bí mật giữ lấy bạn chứ không phải bạn giữ nó. Cho nên chúng tôi có thể vui mừng rằng Tháng Chín  đã tốt hơn bí mật của cô, và mang nó theo cô ấy như một đôi găng tay giàu có, khi cô lạnh, cô có thể đưa nó ra và nhớ lại sự ấm áp của những ngày đã đi qua.

Bí mật của Tháng Chín là: cô đã đi đến Fairyland( thế giới cổ tích)

Điều này đã xảy ra với những đứa trẻ khác trong lịch sử thế giới. Có rất nhiều sách về nó, và những chàng trai và bé gái đã đọc chúng và kiếm ra những thanh kiếm bằng gỗ và các mã thư giấy và đang chờ đến lượt của họ. Nhưng với Tháng Chín, sự chờ đợi đã kết thúc vào mùa xuân năm ngoái. Cô đã chiến đấu với một nữ hoàng độc ác và cứu cả đất nước khỏi sự tàn ác của cô. Cô đã có những người bạn,là Wyvern, Marid, và một cái đèn nói, họ đều rất vui vẻ, dũng cảm và thông minh. 

Vấn đề duy nhất là, vài cuốn sách quý báu của người dân swashbuckling có nhiều điều để nói về chủ đề làm thế nào để cư xử khi trở về nhà. Tháng Chín đã thay đổi sâu sắc từ một cô gái tuyệt vọng muốn những điều như vậy là sự thực. Nhưng sự thay đổi như vậy không giống như việc cắt tóc mới mà là tạo một cái đầu mới.

Nhưng nó không cải thiện cuộc sống trường học của cô.

Nơi Tháng Chín dường như chỉ đơn thuần và lặng lẽ, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ trong suốt bài giảng Toán học và đọc sách nhiều màu sắc dưới bàn của mình trong giờ công dân, và rồi bây giờ những đứa trẻ khác cảm nhận được một cái gì đó đáng sợ về cô. Các cô gái trong lớp của cô ấy không thể nói gì về Tháng Chín, rằng họ rất tức giận. Nếu bạn ngồi xuống và hỏi họ về điều đó, điều tốt nhất mà họ có thể nói cho bạn biết là: "Cô ấy không giống chúng tôi."

Và họ đã không mời cô tham dự sinh nhật, họ cũng không hỏi về kỳ nghỉ hè của cô ấy. Họ đã ăn cắp sách của cô và nói dối chuyện về cô cho giáo viên của họ. "Tháng Chín gian lận trong bài kiểm tra đại số học, " Họ tiết lộ trong sự tự tin. "Tháng Chín đọc những quyển sách cũ xấu xí trong giờ thể dục." "Tháng Chín đi sau tòa nhà với con trai." Họ sỉ nhục đằng sau lưng trong giọng điệu gửi lên hàng rào gai ở khắp nơi từng cuộc trò chuyện chặt chẽ của họ về váy ren và tóc ribbon. Họ đứng bên trong những hàng rào, những lời thì thầm nói Tháng Chínsẽ luôn đứng bên ngoài.

Trong tất cả những điều này, Tháng Chínđã giữ được bí mật của mình. Khi cô cảm thấy thật khủng khiếp và cô đơn và lạnh lẽo, cô sẽ lấy nó ra và thổi nó như một cây củi cháy dở, cho đến khi nó phát sáng lại và làm đầy cô lên : ( Những người bạn của cô ở Fairyland)A-Through-L, Wyverary, cô hay tát vào má xanh của Saturday (thứ bảy) cho đến khi anh cười, và Green Wind (Gió Xanh) dập những chiếc giày tuyết ngọc lục bảo trong lúa mì. Tất cả họ đều chờ đợi cô ấy trở lại, mà cô ấy sẽ đến-sớm thôi, mối nguy hiểm sẽ có ngay, bất cứ lúc nào. Cô cảm thấy rất giống người dì của cô Margaret, người đã không bao giờ im lặng sau khi trở về nhà từ những chuyến du lịch của cô. Cô ấy có thể kể những câu chuyện dài về Paris và về quần lụa, những chiếc đàn hồng và bulldogs ( tên một loài chó) và không ai hiểu cô ấy. Nhưng họ đã lắng nghe một cách lịch sự cho đến khi cô đi ra ngoài, nhìn ra ngoài cửa sổ như thể cô ấy có thể nhìn thấy dòng sông Seine chảy qua thay vì . Tháng Chíncảm thấy cô bé hiểu dì cô bây giờ và quyết tâm đặc biệt lắng nghe những gì dì cô kể vào lần tới khi dì cô viếng thăm lần nữa.

Mỗi buổi tối, Tháng Chín luôn đi dến con sông. Nơi cô rửa sạch những ly trà hồng và vàng mà cô đã luôn luôn rửa sạch. Và chú ý đến con chó nhỏ bé mà cô luôn lo lắng và quan tâm và nghe đài phát thanh được làm bằng gỗ óc chó để có thể nghe bản tin về cuộc chiến, về cha cô. Đài phát thanh rất to và lớn được để trong phòng khách mà đối với cô ấy như một cánh cửa khủng khiếp, sẵn sàng để mở bất cứ lúc nào và để cho tin xấu đi ra. Khi mặt trời lặn trên đồng cỏ vàng dài mỗi ngày, cô vẫn giữ một con mắt sắc sảo để xem một đèn flash của màu xanh lá cây trên đường chân trời, những con đôm đốm nhấp nháy qua đám cỏ, một nụ cười nào đó, một tiếng rì rầm nhất định. Nhưng mùa thu đã xử lý những ngày của nó như một gói thẻ vàng, và không ai đến.

Mẹ cô luôn được nghĩ vào ngày chủ nhật cho nên Tháng Chín rất yêu ngày chủ nhật. Họ sẽ ngồi lại với nhau thoải mái bên lò sưởi và đọc, khi chú chó đang lo lắng về dây giày của họ, hoặc mẹ cô sẽ trượt dưới Model A cũ của ông Albert và đập vào nó cho đến khi Tháng Chín có thể xoay chìa khóa và nghe nó càu nhàu về cuộc sống một lần nữa. Cách đây không lâu mẹ cô đọc to cho cô ấy từ một số cuốn sách hay khác nhau liên quan đến nàng tiên hoặc lính hay người tiên phong, và bây giờ họ đọc cho nhau nghe về mỗi cuốn tiểu thuyết hoặc báo của riêng họ, khá giống như Tháng Chín nhớ mẹ làm với cha cô, trước chiến tranh. Chủ nhật là những ngày tốt nhất, khi ánh nắng mặt trời dường như kéo dài mãi mãi, và Tháng Chín sẽ nở dưới nụ cười toe toét của mẹ cô. Vào chủ nhật, cô ấy sẽ không bị đau. Và cô không bỏ lỡ một nơi cô không bao giờ có thể giải thích cho một người lớn. Cô không muốn ăn tối với một bữa tiệc Fey kẹo và trái tim rang và dưa tím,đầy rượu nước mưa.

Vào chủ nhật, cô hầu như không nghĩ về Fairyland chút nào.

Đôi khi cô ấy muốn nói với mẹ về những điều đã xảy ra. Đôi khi cô ấy bị đốt cháy để làm điều đó. Nhưng một cái gì đó trưởng thành và khôn ngoan hơn bên trong cô nói: Một số điều là dành cho che giấu và để giữ. Cô ấy sợ rằng nếu cô ấy nói ra nó sẽ biến mất, nó sẽ không bao giờ trở lại, và nó sẽ thổi bay như lông chim bồ công anh. Điều gì sẽ xảy ra nếu tất cả không hề xảy ra? Chuyện gì sẽ sảy ra nếu cô ấy đang nằm mơ, hoặc tệ hơn, đã mất trí như người anh họ của cha mình ở Iowa City? Bất cứ điều gì trong số này sảy ra thì quá khủng khiếp để xem xét, nhưng cô ấy không thể xem tất cả như nhau.

Bất cứ khi nào cô nghĩ những suy nghĩ đen tối này, rằng cô có thể chỉ là một cô gái ngớ ngẩn đọc sách quá nhiều, và cô có thể bị điên, Tháng Chínnhìn lướt qua và rùng mình. Nếu như cô có bằng chứng rằng nó đã thực sự xảy ra. Cô đã mất đi bóng của mình ở đó, trên một con sông xa xôi, gần một thành phố xa xôi, và cô đã mất một thứ rất giá trị và thật sự không thể lấy lại được. Và nếu có ai nhận thấy rằng cô không có bóng trước hoặc đằng sau, Tháng Chín sẽ nói tất cả mọi thứ. Nhưng trong khi bí mật của cô vẫn là bí mật, cô cảm thấy cô có thể chịu đựng tất cả - những cô gái ở trường, mẹ cô,và sự vắng mặt của cha cô. Cô ấy thậm chí có thể chịu đựng được những tiếng rì rầm đang vang lên như một ngọn lửa vô tận.

Gần một năm trôi qua kể từ Tháng Chín đã trở về từ Fairyland. Là một đứa trẻ thực tế, cô đã rất quan tâm đến thần thoại kể từ khi cô khai thác ở phía bên kia của thế giới, nghiên cứu trên những con đường của những nàng tiên, các vị thần cũ, các nhà vua truyền thống và các dân gian kỳ diệu khác. Từ những nghiên cứu của mình, cô đã lý luận rằng dành một năm để nghiên cứu là sự lựa chọn chính sát. Ngày một của cô ấy bất cứ ngày nào, cười và nhảy vọt và nói cho cô biết về con đường trở lại thế giới cổ tích.  Và kể từ khi Marquess đã bị đánh bại và bị giam giữ ở dưới Fairyland, lần này Tháng Chínsẽ không có những nhiệm vụ khủng khiếp để thực hiện, và không có những thử thách khắc nghiệt về lòng dũng cảm của cô, chỉ có niềm vui và niềm hạnh phúc.

          Nhưng Green Wind (Gió Xanh) đã không đến.

                                      ~ Chuyện gì sẽ sảy ra tiếp theo nào, hãy xem tiếp phần hai~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro