Chap 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


    7:25AM nó và cô bước xuống phòng khách cùng ăn sáng với mọi người
-Con sao rồi Jiyeon? Sao nhìn mệt mỏi quá vậy? *mẹ nó lo lắng hỏi*
-Không sao đâu mẹ, con chỉ đau đầu xíu thồi à hì hì...*nó cố cười để mọi người khỏi lo lắng*
-Con ăn sáng đi, rồi mình tranh thủ về ... *ba nó nhẹ giọng*
-Dạ...*nó nói rồi ăn*
-Ăn xong tí cô đi mua thuốc cho em...*Hyomin nhìn nó nói*
-Thôi cô ở đây đi, cô đâu có biết đường đi đâu, lỡ lạc sao...*nó nói*
-Tiệm thuốc kế bên kìa, lac đường nào...*cô chỉ tay ra đường*
-Tại em lo lắng cho cô mà...*nó xoay qua mỏ dảnh lên nhìn cô*
-Tình thấy gớm...*Eunjung chề môi nói*
-Thế đã sao nào....? *nó nghênh mặt lên*
-Xí...... À mà về lại Thành Phố mình đi chơi công viên nữa hé cô...*Eunjung xoay qua hớn hở nói với Qri*
-Cái gì...*cô Qri nhìn nó nhăn mặt*
-Một đứa thì bệnh, Một đứa thì hớn hở đòi về rồi đi chơi tiếp...*ba mẹ Eunjung lắc đầu nói*
Buổi ăn sáng kết thúc, mọi người bắt đầu di chuyển ra xe để về lại Thành Phố.... Trong khi đó mặc dù Hyomin đã mua thuốc cho nó uống, nhưng nó vẫn không đỡ xíu nào... Cứ như vậy lên xe nó nằm trên đùi cô và ngủ... còn cô ngồi nhìn nó mà lòng lo lắng vì nó đang bệnh.......
Chiếc xe hơi 7 chỗ ngừng lại trước một căn biệt thự khá bắt mắt với những dàn hoa lan Hồ ĐIệp... Mọi người bước xuống từ trong xe, người này xách đồ, người kia đem đồ.... Chỉ mỗi nó là phải kè đi vào trong nhà,...
-Cậu sao rồi Jiyeon *Eunjung vừa kè Jiyeon vừa hỏi*
-Có bị làm sao đâu, cậu đừng lo *nó nói trong giọng nhỏ xíu*
-Mình mẩy cậu nóng thế này mà bảo là không sao...*Eunjung nói xong xoay qua.... Giật mình kiu to* - Jiyeon... Jiyeon ơi cậu có sao không???
-Chuyện gì vậy...*ba mẹ nó chạy ra*
-Jiyeon xỉu rồi hai bác *Eunjung giọng lo lắng*
-Để bác cỗng Jiyeon lên phòng, mẹ Jiyeon coi điện thoại cho Bác Sĩ lại nhà liền *ba nó nói rồi cỗng nó đi lên phòng*
-Chị Qri chị pha giùm em thao nước nóng với cái khăn sạch nha *Hyomin lo lắng chạy lên theo không quên quay lại nhờ Qri*
-Ùm chị biết rồi...*Nói rồi cô vào bếp*
-Jiyeon nó bị làm sao vậy Eunjung...*ba mẹ Eunjung hỏi*
-Cậu ấy bị sốt hay gì đó ạ, lúc nãy cậu ấy xỉu, nên 2 bác đưa lên phòng rồi...*Eunjung nói*
-Vậy con có kiu bác sĩ lại nhà chưa? *mẹ Eunjung cũng lo lắng*
-Dạ rồi ạ... cô Qri thì đang lấy nước nóng để đem lên phòng Jiyeon *Eunjung nói nhưng mắt ngóng ngoài cửa chờ bác sĩ*
Đang nói chuyện thì tiếng chuông cửa vang lên... Eunjung lật đật chạy ra mở cửa
-Bác sĩ vào đi ạ...*Eunjung lễ phép*
Dẫn bác sĩ lên trên phòng, lúc này trong phòng hiện có đầy đủ mặt, Hyomin ngồi cạnh nắm tay nó...
-Mọi người yên tâm đi, cháu chỉ bị sốt và cảm nắng thôi!!! *giọng bác sĩ cất lên sau khi khám cho nó xong*
-Vậy mà xỉu hả trời...*Eunjung đứng hả họng hỏi*
-Trời ơi....con tui nó ngốc dữ vậy....*ba mẹ Eunjung nói*
-hihi.... Xỉu là do cháu nó mệt mỏi trong người và bị ảnh hưởng do nhức đầu nên, Cháu ấy sẽ mau hết bệnh thôi...*Bác sĩ vẫn giọng điềm đạm nói*
-Vâng... vậy phiền BS kê thuốc cho Jiyeon *ba nó nhìn BS nói*
Mọi người và Bác Sĩ cùng đi xuống phòng khách, chỉ còn Hyomin ở lại với nó, lúc này cô sờ vào trán nó rồi nói giọng dịu
-Jiyeon à em mau hết bệnh nghe chưa, sắp tới giao thừa rồi, bệnh vậy ai chở cô đi coi pháo hoa đây...

 10phút.........................
20 phút.....................................
1 tiếng..................................................... Nó tỉnh dậy từ từ mở mắt ra, do đầu còn đau nên nó không ngồi dậy nổi, nhận thức như tay mình như có ai đó đang nằm lên, nó nhìn xuống thấy cô đang nắm lấy tay nó và ngủ gục bên cạnh giường.... nó nở nụ cười tươi nhìn cô khi cô ngủ...
-Thiên thần à...*nó nhẹ nhàng kiu cô*
-Ơ... em thức rồi hở, làm cô giật cả mình đấy...*cô xoay qua nhìn nó nói*
-Nhờ vậy nên em biết là có người đang lo láng cho em nè...*nó cười trêu cô*
-Hay hé... bệnh mà còn trêu người khác được nữa hả
-Thôi nào... em đói bụng quá... có gì ăn hông cô *nó nói sờ sờ bụng*
-Đợi cô tí, cô xuống lấy cháo cho em nha...*Nói rồi cô đi xuống nhà*
-Jiyeon tĩnh rồi hả Hyomin? *ba mẹ nó hỏi sau khi Hyomin đi xuống nhà*
-Dạ vừa mới thức ạ. Con xuống lấy cháo cho Jiyeon
-Thôi vậy con đi lấy đi... không thôi một hồi nó la um sùm vì đói nữa...*mẹ nó cười nói*
-Thấy ói...*Eunjung ngồi chề môi*
-Hết sức vô duyên *Qri nhìn Eunjung*
-Chừng nào con bị giống Jiyeon đi thì con cũng được ưu tiên vậy đó kakaka *ba mẹ Eunjung trêu lại*
-Xì... ai thèm....*Eunjung nói rồi típ tục dán mắt vào game*
Sau 10 phút Hyomin xuống nhà bưng cháo lên cho nó, vừa mở cửa phòng thì đã thấy con heo đang nằm đấy chề chề môi...
-Chề môi cái gì??????? *cô nhìn nó*
-Đi gì mà lâu thấy ghê...
-Chưa đc 10 phút mà lâu cái gì không biết...*cô ngồi xuống*
-Lâu thiệt mà....*nó nhõng nhẽo*
-Rồi rồi được rồi... bây giờ có ăn không? nãy giờ cầm mỏi tay quá rồi nè...*cô nhăn mặt*
-Hông...*nó phồng má lên*
-Gì nữa đây?????
-Cô đút em ăn đi...*nó mè nheo*
-Màu mè quá trời ơi...!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! *nói rồi cô cũng đút nó ăn*
-No rồi... bây giờ em lại muốn............. *nó nói nhìn chằm chằm vào cô*
-Ê... đừng có biến thái với tui nghe...*cô lấy tay che chéo người lại*
-Làm gì zị...???? đã nói hết đâu....
-Vậy muốn gì... nói nhanh, nói lẹ...
-Cô hát cho em nghe.......... Hahahahaha *nó nói rồi cười khoái trí*
-ĐƯỢC. chiều em hôm nay luôn đấy.... để cô hát cho bé nghe hé bé ...*cô nói rồi hát*
Một mình trong căn, phòng vắng em nghe đâu đây có tiếng chân anh
Nụ cười ngây thơ vuốt ve nỗi đau, nhớ anh
Chắc anh vẫn còn, hờn trách khi em đã nói chia tay
Nhưng xin anh biết mãi trong lòng em, em vẫn yêu anh
Em mãi yêu anh, sẽ mãi yêu anh
Anh cũng biết rằng yêu là bao lần em khổ đau
Thôi hãy chia tay, để mãi không còn
Hờn trách nhau để không còn ai nhận ra
Tình yêu của ta đã không như lúc đầu
Em yêu anh thật nhiều mà tại sao anh không biết
Chỉ cần được bên anh trong bình yên là hạnh phúc, nhưng em đã sai
Giờ ngồi nơi đây, chìm đắm với bao ký ức có anh hôm qua
Và chẳng còn ai vuốt ve tóc mềm, em nhớ anh
Chắc anh vẫn còn, hờn trách khi anh đã nói chia tay
Nhưng xin anh biết mãi trong lòng em, em vẫn yêu anh
-Bài gì mà buồn dữ vậy trời...*nó nhăn mặt*
-Hát cho nghe mà còn nói vậy nữa hả? *cô lườm nó*
-Em cũng đã nói hết đâu.... Buồn nhưng mà hay....... Hyomin ơi sao mà em yêu cô quá trời quá đất à...keke *nó nhìn cô nói một gơ*
-Mắc ói quá ông ơi, mà cô thấy em khỏe hơn nhiều rồi đó... sao không đi xuống nhà nói chuyện với mọi người đi, nằm một chỗ quài là bệnh quài luôn...
-Hơ hơ.... Giờ bùn ngủ nữa rồi sao giờ... thôi em ngủ nhe hihi... Cô xuống nói chuyện với ba mẹ đi... em ngủ xí *nó nói rồi kéo mền lên đắp kín mặt*
-Cô hết biết nói nỗi em luôn đó Jiyeon... lười gì mà lười thấy ghê... Vái trời tối nay sốt lại, đừng hòng tui lo nữa nghe * nói rồi cô cũng cười mĩm đi xuống nhà...*
Nó cứ như vậy rồi chiềm vào giấc ngủ, vì nó biết cô đã bỏ mặt không quan tâm nó lần nào đâu, nên nó ngủ trong giấc ngủ ngọt ngào.... Cứ như vậy thời gian của nó và cô ở bên nhau cứ trôi qua... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro