Chương 27-28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Cái gì ????" Thiên Thiên thản thốt hét vào trong điện thoại. Không biết bên kia đã nói những gì nhưng nhìn sắc mặt trắng bệch rồi chuyển sang tái xanh của cô ấy thì nhất định không phải thứ gì tốt đẹp.

" Đã biết, chính ta gặp nhau ở quán cà phê Zack ." Thiên Thiên như mất hết sức sống ngã phịch xuống ghế, ấn đường cô nhăn lại đau buốt từng cơn.

Cắt đứt cuộc trò chuyện Thiên Thiên không có động tĩnh hì nhiều chỉ ngồi im như vậy ngẩn mặt nhìn trần nhà. Trần nhà sơn màu trắng mang lại cho người ta cảm giác bình yên nay đập vào mắt cô lại chói lóa, đau thương.

Thật không nghĩ đến , bọn họ lại hành động nhanh như vậy. Cô đúng là quá ngây thơ rồi, bọn họ là ai chứ, là ông vua thương trường, là những kẻ cực kì nguy hiểm. Cô sao có thể tự tin rằng mình hiểu rõ đám người đó ?!

20 năm trước bọn họ có thể ngang nhiên cưỡng bức cô, bắt cóc Tiểu Uyên một chút cũng không màng đến cảm nhận của cô. Nhưng trong thời gian 20 năm, họ thật sự đối xử với cô rất tốt. Sự chiều chuộng, sủng ái của họ khiến cô sinh ra ảo giác rằng, họ sẽ không cự tuyệt bất cứ yêu cầu nào của cô.

Tỷ như chuyện của Chu Thị, tỷ như chuyện cô nhất nhất quấn quýt lấy Tiểu Uyên...

Nhưng cô đã quên rằng, đó chỉ là biểu hiện ra bên ngoài mà thôi. Bản chất bên trong có bao nhiêu tính toán, hắc ám cô đều không thể nhìn thấy. Bọn họ có thể bỏ qua mọi yêu cầu quá đáng của cô chỉ riêng việc ly hôn là không thể. Giao ước 10 năm biến thành 20 năm, ẩn tình trong đó thế nào cô không muốn nhớ lại nữa.

Đáng lí ngay từ đầu cô phải biết rằng, đám người đó chưa từng có ý định thả cô đi càng không có ý định sẽ buông tha cho Tiểu Uyên. Suy cho cùng, là vì cô nóng vội, quá mức khinh địch mới đẩy Tiểu Uyên vào tầm ngắm của chúng.

Thiên Thiên cố gắng ổn định lại tâm tình, vơ lấy áo khoát rời đi công ty. Nói gì thì nói, chuyện quan trịnh bây giờ là giải cứu cho bằng được Tiểu Uyên. Đây mới là việc quan trọng hàng đầu, những việc khác, tùy theo số phận mà làm đi.

................

Cà Phê Zack.

Thiên Thiên đẩy cửa bước vào quán tiếng nhạc xập xình, nhộn nhịp khiến tâm trạng trở nên thư thái.Tâm tình thiên thiên cũng theo đó biến tốt  nhưng không phải là vì không khí mà là ở đây tồn tại những kỷ niệm đáng nhớ của cô và Tiểu Uyên.

Cô nhìn chung quanh một lượt cuối cùng dừng lại ở một bàn trong góc khuất. Ở đó năm người nam nhân cao lớn, gương mặt điển trai xuất chúng khiến biết bao thiếu nữ mơ ước. Nhưng bây giờ gương mặt ai nấy đều vô cùng trầm trọng.

Thiên Thiên bước đến rất tự nhiên mà đặt mông ngồi xuống trước những ánh mắt nhìn chằm chặp vào mình.

Cô châm một điếu thuốc đưa lên miệng hít một hơi sâu rồi nhả ra. Cô không nghiện thuốc lá nhưng những lúc đầu óc rối loạn, bức bối lại không nhịn được hút vài điếu.

Sau khi hút xong một điếu thuốc cô mới chậm rãi mở miệng.

" Nói như vậy, cha của các con bắt cóc Nhạc Ly uy hiếp Mị Thần, buộc hắn phải đem Tiểu Uyên đến ?"

Mị Thần nghiêm túc gật đầu: " Phải "

" Vậy bây giờ con ở đây là thế nào ? Không phải nên đi tìm cọ bé Nhạc Ly đó sao ?"

Mị Thần nghe Thiên Thiên chất vấn hai mắt đảo lúng liếng không biết phải trả lời như thế nào.

" không biết trả lời chứ gì? Được thôi để mẹ trả lời giúp con " Thiên Thiên thấy hắn chột dạ cũng không ép buộc chỉ bình thản liếc mắt một cái :" Bởi vì kẻ ngu ngốc như con chưa tìm hiểu thực hư đã nhận định đó là sự thật, bắt Tiểu Uyên đưa đến tay bọn ăn thịt người đó. Con không rõ ân oán giữa chúng ta thì cũng thôi đi, vì cái gì lại muốn xen vào ? Con không suy nghĩ thử xem với thế lực của Nhạc Thị ba các con cũng phải kiên dè, sao có thể lỗ mãn bắt cóc ngay dưới mắt người ta được ?"

Mị Thần bị cô giáo huấn đến tội lỗi đầy người, tâm tình áy náy một lần nữa lại bùng lên. Phải là hắn ngu ngốc, làm việc thiếu suy nghĩ nhưng lúc đó hắn thật sự không thể so đo thiệt hơn. Theo như lời cô giáo nói: " Thà tin là thật chứ không thể không tin là không có ".

Ngay lúc nhận được cuộc điện thoạt của ba hắn đã bị nỗi lo nhấn chìm nào đâu tâm tư phân biệt phải trái. Hắn là một người thông minh nhưng vẫn chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, hắn không giống như cha mẹ hắn trên thương trường quyết đoán, sát phạt. Cảm tính so với lí trí mạnh hơn một bậc và hắn thật sự đã làm việc theo cảm tính.

" Mẹ sao có thể nói như vậy ? Đây cũng không hoàn toàn là lỗi của cậu ấy " Mộ Dung Huyền nhìn không nỗi bộ dạng tự cho là đúng của Thiên Thiên càng không nỡ nhìn anh em ruột thịt của mình uất ức như vậy.

" Không phải hoàn toàn nhưng cũng có một phần trong đó " Thiên Thiên lạnh lùng nhìn Mộ Dung Huyền. Không có bất cứ tình thương nào của một người mẹ dành cho con cái.

Cái nhìn của cô như cây kim đâm vào tim hắn. Hắn biết người mẹ này không thích bọn hắn nhưng thật sự là một chút tình cảm cũng không có ư ? Dù thế nào cũng là cốt nhục của mình a....

Mộ Dung Huyền im lặng không tiếp tục lên tiếng nữa. Hắn nói không lại cô, cũng không dám nói lại cô, chung quy vẫn là sợ hãi với trưởng bối đi...

" Mẹ có từng nghĩ đến, A Thần có lí do mới làm như vậy không ?" Đến lượt Cố Mạnh Phong khuyên can. Hán đã trút bỏ cái vẻ cà lơ phất phơ ngày thường trở nên chững chạc hơn, nghiêm túc hơn.

" Con người luôn có đủ mọi lí do để thoái thác sai lầm của mình "

" Được rồi chúng ta đổi cách nói một chút. Nếu lần này người bị bắt là cô giáo và chúng con là đối tượng cần đưa đến thì mẹ sẽ lựa chọn như thế nào ?" Giọng nói Cố Mạnh Phong chậm rãi, từ tốn đầy lễ phép, đúng mực.

" Tất nhiên là đem các con đưa đến. Tiểu Uyên đối với mẹ mà nói là rất quan trọng " Thiên Thiên trả lời một cách đương nhiên.

" Cũng như vậy thôi, A Thần có lựa chọn như vậy là bởi vì trong lòng A Thần Nhạc Ly phân lượng nặng hơn " Cố Mạnh Phong cố đè nén đau lòng xuống, bình tĩnh phân tích.

Thiên Thiên nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc cười nhạo một tiếng: " Sao có thể giống nhau được chứ ? A Thần trong lòng có Nhạc Ly nhưng cũng không phải vô tình với Tiểu Uyên. Mẹ thì khác, trong lòng mẹ chỉ có Tiểu Uyên mà thôi, các con có thể so được sao ?"

Các con có thể so được sao ?

Có thể so được sao ?

So được sao ?....

Câu nói này cứ lặp đi lặp lại trong đầu bọn hắn như một vòng tuần hoàn ác tính. Hóa ra trong mắt cô, bọn hắn - những đứa con này không có bất kì trọng lượng nào. Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, Thiên Thiên cũng không làm điều gì có lỗi với bọn hắn nhưng bọn hắn thà rằng cô cứ đánh đập mắng nhiếc để biết được cô còn quan tâm. Chứ đừng dùng biểu cảm thờ ơ đó để nói ra những câu tàn nhẫn như thế.

Bởi vì không quan tâm nên chẳng cần để mắt đến, cũng không cần biết bọn hắn có đau lòng hay không. Bọn hắn đối với cô mà nói là một sự trói buộc,có khi cô còn không muốn sinh bọn hắn ra.

Không khí bởi vì một câu nói của Thiên Thiên nhanh chóng trầm xuống. Bất quá cũng không kéo dài bao lâu.

" Nếu đã tâm sự xong, chúng ta nên quay lại vấn đề chính " Giọng nói thanh lãnh, trầm đều không mang theo bất kì cảm xúc nào.

Mọi người đồng loạt quay sang nhìn Lãnh Tình và Lãnh Huyết, ánh mắt mang đầy ngạc nhiên. Hai người này trong mọi hoàn cảnh đều tự thu mình về một góc, giảm tối thiểu mức độ tồn tại của bản thân. Bình thường đám người Mị Thần cũng vô tình thường xuyên bỏ qua hai người họ.

Nhưng bây giờ Lãnh Tình lại chủ động lên tiếng chứng tỏ hai người họ muốn tham gia vào việc này. Bất quá là vì lý do gì khiến bọn hắn làm vậy ?

Vì cô giáo ? Không, hai người họ không giống với bọn hắn có tâm tư khác lạ với cô giáo.

Vì hứng thú ?.... Cái này hình như rất có khả năng.

Mặc kệ là vì điều gì đi nữa, cứ nghe hai người họ nói hết đã rồi tính.

" Điều thứ nhất, ở đây không phải là lỗi của ai cả, nếu cô giáo không tình nguyện A Thần cũng không thể mang cô ấy đi. Thứ hai, cô giáo ngay từ đầu đã biết Nhạc Ly không thật sự bị bắt, cô ấy lên xe A Thần nhất định là có việc cần giải quyết với ba của chúng ta. Thứ ba, cô ấy biết bản thân không có khả năng thoát đi dễ dàng nên chắc chắn đã dặn A Thần liên lạc với chúng ta bàn cách giúp cô ấy thoát đi " Lãnh Tình bình tĩnh, lí trí phân tích rõ ràng những điểm nghi vẫn của mọi người.

Mị Thần nghe Lãnh Tình nói như vậy bỗng chốc tỉnh ngộ: " Đúng vậy, cô giáo còn nhắn lại là " Rượu Tình chưa uống chưa thể chia ly"."

" Tiểu Uyên thật sự đã nói như vậy ? " Thiên Thiên túm lấy áo của Mị Thần thất thố nói.

" Phải "

Lúc đó đang ở trên xe, Chu Tiểu Uyên thật sự đã nói như vậy, khi đó hắn còn không hiểu làm sao nhưng thần tình Thiên Thiên kích động như vậy nhất định có ẩn tình.

Thiên Thiên ngồi lại xuống ghế hốc mắt đỏ bừng nhưng vẫn kìm nén không để cho nước mắt rơi xuống cô không thể tỏ ra yếu đuối trước mắt những đứa con này. Cô hít sâu một hơi lại rồi lại thở ra cuối cùng mới bình tĩnh được.

Năm đó khi Tiểu Uyên 12 tuổi con bé có một sở thích đặc biệt là ngâm rượu, đó là một trong những thú vui ít ỏi của Tiểu Uyên. Ban đêm khi khi Tiểu Uyên chôn cất hũ rượu xuống dốc gốc cây mai đã nói với cô rằng: "Chị  là người thân mà em yêu quý nhất sau này đến khi chúng ta gần đất xa trời hãy quay lại đây đào hũ rượu này lên làm một trận đã đời xem như là lời tạm biệt cuối cùng".

Thiên Thiên lấy làm lạ hỏi: " Vì sao phải đến lúc gần đất xa trời mới được uống? "

Tiểu Uyên trả lời: " Hũ rượu này mang tên Tình ý là nhớ lại tình xưa cho nên đến khi thực sự phải chia tay uống nó mới có ý nghĩa "

Năm đó cô không suy nghĩ quá nhiều cũng gật đầu hùa theo Tiểu Uyên nhưng bây giờ cô ấy nhắn lại câu này dường như đã xác định rằng bạn thân không thể thoát khỏi sự truy sát của đám người kia tiểu Uyên muốn gặp cô để chào tạm biệt lần cuối.

Bất quá, đó chỉ là bề ngoài mà thôi. Sự thật là Tiểu Uyên muốn cùng cô đánh bại bọn họ để trốn thoát khỏi sự giam cầm và truy bắt của bọn chúng cô biết Tiểu Uyên sẽ không bao giờ xem thường mạng sống của mình đâu.

Xem ra chuyện của quá khứ đã đến lúc phải  chấm dứt hoàn toàn.

" A Thần, con đã đưa Tiểu Uyên đi đâu "

" Một ngôi biệt thự trong rừng Giác Lâm "

" Được, chúng ta đến đó "

Mộ Dung Huyền thấy cô gấp gáp như vậy thì nhắc nhở một câu: " Chúng ta cứ thế mà đi thôi sao ? Không cần chuẩn bị gì à ?"

Thiên Thiên cũng biết rằng ba của bọn hắn nguy hiểm đến nhường nào nhưng vẫn đâm đài vào mà không một chút chuẩn bị nào. Cô đang suy nghĩ cái gì trong đầu thế ?

Ngược lại Thiên Thiên rất tự tin mà cười: "Người đến là khách ít nhiều cũng sẽ nể mặt".

Hơn nữa sẽ không có chuyện dễ dành bỏ mạng như vậy đâu. Cuộc chơi này vẫn còn dài lắm, đến cuối cùng ai sống ai chết còn chưa biết được đâu.

"Nhưng mà..."

" Lề mề cái gì, đi nhanh thôi " Lãnh Huyết từ phía sau bất ngờ lên tiếng suýt chút nữa khiến cho trái tim Mộ Dung Huyền nhảy ra khỏi ngực.

" Cậu làm sao ? Đi không một tiếng động muốn hù chết tôi à? " Mộ Dung Huyền một tay ôm ngực một tay chỉ vào mặt Lãnh Huyết quát lên.

Lãnh Huyết không nói lời nào chỉ liếc hắn một cái khinh thường rồi vượt qua đi nhanh ra khỏi quán cà phê.

Mộ Dung Huyền bất mãn lầm bầm trong miệng chửi rửa vài tiếng rồi cũng đi theo mọi người hắn, cũng không thể cứ ở mãi trong này một mình được. Mặc kệ thế nào hẳn cũng không thể để cho cô giáo gặp phải nguy hiểm được nhất là trong lòng hắn cô có một địa vị không hề thấp kém.

Mị Thần một lần nữa lái xe đến căn biệt thự kia, cánh cửa mở ra vẫn là Lương thúc đứng đó kính cẩn chào mọi người. Dường như ông đã biết bọn hắn sẽ đến, điều này có nghĩa Chu Tiểu Uyên vẫn còn an toàn.

" Lương thúc dẫn chúng tôi đến gặp ba " vừa vào Mị Thần đã lập tức ra lệnh.

" Mời mọi người đi theo tôi " Lương thúc đua tay làm động tác mời.

Cuối cùng mọi người dừng lại trước một căn phòng, chính là nơi mà trước đó Tiểu Uyên đi vào.

" Tiên sinh đợi mọi người trong đây " Bỏ lại một câu Lương thúc quay người rời đi.

Thiên Thiên dẫn trước đẩy cửa bước vào, cô không thể chờ đợi để gặp được Tiểu Uyên. Cánh cửa mở , tình hình bên trong hiện ra trước mắt mọi người. Văn phòng rộng lớn lấy màu đen xám làm chủ đạo, đủ để biết chủ nhân căn phòng này là một người hướng nội, trần ổn và bản lĩnh.

Không có quá nhiều đồ vậy trang trí, thứ tồn tại duy nhất trong căn phòng này là kệ sách chiếm một phần ba gian phòng, diện tích còn lại đặt một bộ bàn ghế sa lông làm da thú đắt đỏ.

Ngồi trên đó, một nữ bốn nam, gương mặt ai ai cũng mang nét cười nhưng nếu quan sát kĩ sẽ thấy ý cười không đạt đến khóe mắt, thậm chí sâu trong con ngươi tồn tại một cỗ rét lạnh, khinh thường đối phương.

" Tiểu Uyên " Thiên Thiên cất tiếng gọi.

Chu Tiểu Uyên quay lại nhìn cô cười, nụ cười tươi tắn không nhiễm bất cứ tạp chất nào: " Chị đến rồi sao ? Còn có cả các cậu nữa à ?"

Mặc dù là câu hỏi nhưng nhiều hơn vẫn là khẳng định. Cô biết bọn hắn sẽ đến, biết rõ nữa là đằng khác.

" Các người đã hứa sẽ không làm hại Tiểu Uyên. Vì sao lại không giữ lời ?" Sau khi xác định Tiểu Uyên không có trở ngại gì Thiên Thiên liền quay sang chất vẫn bốn người kia.

Mị Hữu giả vờ đau thương ôm ngực nói: " Sao em có thể vu oan cho chồng mình chứ, không phải Tiểu Uyên vẫn an an ổn ổn đó sao ? Ôi vợ không tin mình, trái tim này thật đau "

Thiên Thiên đã quá quen với việc lâu lâu Mị Hữu lại chập mạch một lần nên không nói gì, Chu Tiểu Uyên cũng cười cười buông một câu : " Mị tiên sinh, mời ngài đổi cách xưng hô, xin hãy gọi tôi là Chu tiểu thư "

Rồi quay sang nhìn Thiên Thiên: " Bao nhiêu năm không gặp bệnh cành ngày càng nặng rồi ?"

" Không cần quan tâm làm gì, quen là được rồi " Thiên Thiên nhún vai tỏ vẻ bất lực.

Năm người phía nhau đứng như trời trồng nhìn nhau. Bọn hắn đột nhiên cảm thấy bản thân ở đây có vẻ quá mức dư thừa.

Mẹ bọn hắn nói đúng, chuyện quá khứ của họ bọn hắn không thể xen vào và càng không nên xen vào. Sự có mặt của bọn hắn chỉ làm mọi thứ càng thêm rối bời.

Ví như bây giờ....

" Các con vì sao lại đến đây ?" Lãnh Huyền đẩy gọng kính lên sóng mũi nghiêm nghị nhìn Lãnh Tình và Lãnh Huyết.

Có thể nói mấy cha con bọn họ đều từ một khuôn mà đúc ra. Đặc biệt là Lãnh Tình và Lãnh Huyết đôi mắt lạnh nhạt, không cảm xúc đó thất sụ quá giống với Lãnh Huyền. Không chỉ vậy cả bản tính máu lạnh cũng có, không có bất cứ điều gì có thể khiến bọn hắn quan tâm, để mắt đến.

À, không vẫn có một số ngoại lệ, như nói là Chu Tiểu Uyên.

" Bọn con đến đón cô giáo "

" Đón ư ? Ai cho các con cái quyền đó ?" Lãnh Huyền hừ lạnh khinh thường nhìn hai đứa con mình. Nếu hai thằng nhóc này không phải do Thiên Thiên sinh ra hắn ta mới không thèm nhiều lời.

" Quyền lợi là do tự bản thân tranh thủ mà có. Ba à, ba đã từng nói như vậy có đúng không ?" Lãnh Tình cùng Lãnh Huyết hơi rướn khóe môi, ý cười nhợt nhạt khiến cho gương mặt càng thêm xuất chúng.

" Tốt, tốt, tốt.... Đúng là con trai của ta "

" Đáng tiếc chúng tôi không muốn làm con trai ông chú nào " Lãnh Tình không chút lưu tình nói.

"...."

" Chu tiểu thư, xem ra khách cô mời đến không lịch sự chút nào " Cố Dịch Hiên cười như không cười đẩy qua cho cô.

Chu Tiểu Uyên cũng cười mà đáp lại: " Ngại quá, khách không phải do tôi mời. Sinh mà không dạy là lỗi của cha mẹ, không phải lỗi của tôi. Cố tiên sinh thỉnh xem lại lời nói "

" Cũng đúng, sinh mà không dạy là lỗi của cha mẹ. Vậy cô nói xem chúng tôi nên dạy dỗ chúng như thế nào ? Đánh gãy chân ? Rút lưỡi hay là giết quách đi cho khỏe ?"

Chu Tiểu Uyên thâm sâu nhìn Cố Dịch Hiên nụ cười trên mỗi vẫn không thay đổi: " Chuyện gia đình người ta, tôi xem vào không hay cho lắm, tôi cũng không phải vợ ngài càng không có quyền lên tiếng.... Hay là ngài muốn tôi làm vợ ngài ? Xin lỗi, tôi không thích đàn ông đã kết hôn. "

" Tiểu Uyên, đừng ăn nói lung tung "

" Chu Tiểu Uyên " Bốn người đàn ông đồng thời gầm lên.

Chu Tiểu Uyên biết mình đã chạm đếm cấm địa của bọn họ nhưng ai quan tâm chứ. Cô còn ước có thể chọc cho bọn hắn tức chết ấy chứ.

" Tôi vẫn nghe được, không cần gọi to như vậy "

" Lâu năm không gặp cái miệng này cũng trở nên lợi hại hơn rồi " Mộ Dung Thần cười khinh miệt một tiếng.

Chu Tiểu Uyên như không nghe ra sự nhạo báng trong lời nói của hắn ta điềm nhiên nói: " Quá khen "

"...."

" Được rồi, nhân vật chính, nhân vật phụ, nhân vật quần chúng đều có mặt đầy đủ cả rồi. Không muốn bắt đầu sao ?" Chu Tiểu Uyên đưa tay che miệng ngáp một cái, ánh mắt đảo qua những người nơi đây, đặc biệt khi dừng lại trên gương mặt bốn người kia, trong ánh mắt mang theo sự khiêu khích ngạo mạn.

Bốn người kia khóe miệng giật giật, hít thở thật sâu giảm bở cơn giận đang dâng lên nơi lồng ngực. Quả nhiên không còn là con nhóc ngây ngô năm xưa chạy theo đuôi bọn hắn nữa rồi.

Cô như thế này lại có chút thú vị.

Thiên Thiên vẫn luôn im lặng quan sát nhận thấy ánh mắt bọn họ có chút không ổn liền âm thầm chắn trước mặt Chu Tiểu Uyên.

" Tiểu Uyên, em là nói bắt đầu cái gì ?"

" Bắt đầu trò chơi a" Chu Tiểu Uyên cười đến thiên chân vô tà.

" Hả ?"

" Đúng vậy a, những trò lúc xưa chúng ta cùng chơi bây giờ sẽ cùng chơi lại. Nhưng đội khó sẽ tăng kên đó nha. Tất nhiên phần thưởng và hình phạt cũng rất là đặc sắc "

Thiên Thiên nhìn nụ cười của cô sau lưng bỗng chốc lạnh buốt. Mỗi khi Tiểu Uyên nở nụ cười như thế này thường thường không có chuyện gì tốt đẹp cả.

Quả nhiên....

" Nào đem 10 vò rượu Mê Tình vào đi "

"??????"

..............................................

Quốc Khánh, lễ lớn đấy nha. Tặng hai chương nhân lễ Quốc Khánh ....

Tiếp tục ủng hộ cho mình nha. 😙😙😙😙😙😙






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sudoluyen