Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 21Vậy là như dự tính, thứ 2 tôi ôm tiền tiếtkiệm ra tiệm và tậu được cái Nokia thần thánh màu đen. Dòm chắc chắn vỡi. Nhưngchưa khoe với bất kì ai cả, để ngắm nghía chơi. Hôm nào rảnh phải lấy ra màtrêu tức cô Phương mới được.
Những ngày tiếp theo lại trôi qua trong yên bình và lặng lẽ, giờ đây chẳngnhững tôi phải lo những môn chính mà còn cố nuốt luôn mấy môn xã hội mà trướcnay đều cho là vớ vẩn. Lạ một điều, chẳng có thầy cô xã hội nào bắt ép tôi cả,tôi học vì muốn được gần gũi hơn với cái cô dạy môn tự nhiên thôi. Với lại thiOlympic Toán phải tới học Toán, chứ chả thể nào học môn khác, mất cái mặt lắm!
Phóng xe đến trường sớm hơn một chút, tôi vào lớp định bảo thằng Cẩn cùng racantin mua cái gì ăn chung thì thằng ôn đó chưa tới, đành đi một mình. Đanglững thững cầm chai nước suối vừa mua, tự dưng tới lớp lại thấy một đám đứngtúm tụm lại. Mà nhìn quanh không chỉ lớp tôi, bên A2 và mấy anh chị lớp 11 dãybên kia cũng có vài đám đứng, nữ nhiều hơn nam. Tất cả dường như hướng vàophòng giáo viên, và ngộ thay cũng có vô số giáo viên cũng đang đứng đó. Hầu nhưđều với vẻ mặt lo lắng lắm.
- Ê, cái gì trong phòng giáo viên vậy – Tôi khều khều vai nhỏ Tiên.Bạn đang đọc truyện trên websiteDocTruyenVoz.Com- Nãy cô Yến bị xỉu đó - Nhỏ Nguyệt đứng đónói giọng run run.
- Ừ, dòm mặt xanh lét à – Nhỏ Tiên lúc này mới tiếp lời.
- Gì? Tụi mày giỡn hả? Đừng có.... - Chai nước trên tay tôi không hiểu sao cólực hút Trái đất lớn quá hay sao mà rơi cái độp xuống đất, cùng lúc đó lại thấycô Phương đứng xen lẫn chỗ các thầy cô.
- Ai xạo mày làm gì, thầy Minh vừa bế cô lên xe thầy Khoa chở đi tức thì kìa(Thầy Khoa là Phó hiệu trưởng trường tôi và cũng hay đi làm bằng xe hơi).Các bạn đang đọc truyện trên ,website đọc truyện voz nhanh, đẹp, không quảng cáo khó chịu... Hãy LIKE để cập nhật những truyện mớinhất!- Hình như cô Hoài chạy theo nữa.
- Ừ, không biết cô Yến có bị gì không?
Nói rồi chúng nó nhìn xa xăm, còn tôi? Mợ, sao mà bên ngực trái hơi nhói vầynè. Lụm chai nước lên, tôi bước vào lớp như chẳng muốn nán ở ngoài thêm bất cứgiây phút nào.
[Reng – Reng]
Cô sao vậy nhỉ? Làm gì mà xỉu dữ vậy chứ? Đó giờ có bao giờ thấy tình trạng nàyđâu chứ, do ăn không đủ chất hay tuột canxi. Tôi thở hắt ra chẳng muốn làm quáigì nữa.
- Nguyên! Đứng lên, vô học rồi. – Nhỏ Tiên kéo tay tôi dậy, lúc này mới ý thứcđược là đã vô tiết, và người đứng trên bục giảng kia là cô Phương chứ không aikhác.
Vài phút sau:
- Nguyên, làm gì ngồi ngay đơ vậy, cô Phương nhìn mày kìa – Nhỏ Tiên lại nhắc,giọng khó chịu hẳn lên.
- Ờ, không sao – Tôi bừng tỉnh và ngó lên. Đau đớn thay cô Phương vẫn còn quansát hành động của tôi nên đành....rụt cổ xuống mà trốn sau lưng thằng Cẩn.
***
Chiều hôm ấy, trường tôi có thông lệ: Thứ 5 hàng tuần chỉ có 2 tiết, 3 tiết saudành cho 1 tuần họp Hội đồng, 3 tuần còn lại trong tháng cho các thầy cô họpcác Tổ với nhau (Như tổ Toán – Lý, Tổ Văn,....) và học sinh lớp nào có giờ Thaogiảng dự giờ sẽ phải ở lại. Điều này được cho là khá hợp lý với cả giáo viên vàhọc sinh.
Và hôm ấy do được về sớm nên cũng sẽ phải đi học sớm nhà cô Phương theo lịch từ5h đến 9h tối. Ôi, phê lòi
Tuy nhiên đó là ý định hồi tối qua, vui cũng vui tới sáng nay thôi, chứ trưathấy cô Yến bị thế thì lòng tôi đúng là không yên được.
- Hôm nay em làm gì mà ngẩn ngơ trong giờ học vậy? – Sau khi quăng ra cho tôimột mớ bài thì cô Phương lấy ghế ngồi kế bên và chống cằm nhìn tôi không chớpmắt.
- Dạ? Đâu có gì đâu cô – Tôi chối phắt và cắm "face" và"book".
- Còn muốn tránh né cô nữa chứ!
- Uầy, làm gì có, cô cứ nghĩ thế - Quay qua bắt gặp ánh mắt của cô giáo, tôichợt cảm thấy mất bình tĩnh liền quay lại dán mắt vô tập.
- Muốn biết tình hình cô Yến phải không? – Lâu thật lâu, cô giáo nhẹ nhàng lêntiếng mà tôi nghe cứ như sấm chớp quánh đì đoàng bên tai.
- Em không phải là đứa nhiều chuyện – Tôi có tỏ ra điềm tĩnh hết mức có thể.Tuyệt nhiên không dám quay qua nhìn cô.
- Nhưng em có muốn nghe không?
- Nếu cô muốn thì cứ kể đi! – Tôi cuối xuống viết.
- Cô Yến bị thiếu máu, nghe thầy Khoa chiều này về trường thuật lại là bác sĩnói chị ấy bị suy nhược nên mới xỉu như vậy.
Thở dài trong tâm tưởng, làm gì mà lại suy nhược thế không biết.
- Ừm! Dạ..!
- Dửng dưng quá ha?! – Cô Phương bắt đầu lên giọng.
- Thế cô muốn em phải làm thế nào đây? – Tôi ngừng viết, quay qua nhìn cô giáo.
- Trong lúc mê man, chị ấy còn gọi tên một người... - Cô bỏ lửng câu, nhưngcũng đủ 60% là tôi biết người đó là ai rồi.
-..................!
- Muốn biết người đó là ai không?
-...................! – Khỏi nói cũng biết ai
- Không muốn biết người đó là ai à? – Cô không từ bỏ, cũng như chẳng chịu chotôi bất cứ cơ hội nào để yên thân.
Tôi bất giác quay qua nhìn cô, đôi mắt của cô vẫn rất đẹp, rất sắc sảo. Đôi mắtlàm tôi luôn say lắm, kể cả bây giờ. Nhưng tự dưng sao thấy cay đắng quá. Dùbiết khả năng khá cao là cô Yến sẽ gọi tên tôi, tôi biết, nhưng có cần cô giáonhà tôi phải làm vậy không? Cô cứ xoáy vào nhằm mục đích gì cơ chứ!?!!?
Im lặng một hồi, cô Phương cũng chẳng thiết hỏi gì thêm, tôi xếp tập vào cặp,xếp sách đẩy đẩy lại gần cô hơn. Đá cái ghế trở lại nguyên xi cái nơi mà nó đãđến.
- Dạ cô em về, hôm nay em mệt! – Tôi lấy lí do y hệt 2 cô và lúc đó tôi mớihiểu lí do lúc trước hai người ấy làm như vậy.
- Tại sao em lại không muốn nghe hết?! – Giọng cô lại dấy lên sự tra khảo chođến cùng.
- Dạ cô em muốn về!
- Cô nghĩ thứ 7 em khỏi đến – Cô không thèm nhìn cái bản mặt tôi nữa.
- Em muốn đến – Tôi kiên quyết.
- Cô cũng sẽ không có ở nhà đâu!
- Em cũng sẽ đến, em sẽ đợi cô về!
Nói rồi tôi bước ra dắt xe về hệt như hôm nọ, cũng đóng cổng, cũng khóa chốttrong, và nhìn vào căn nhà với những ánh đèn sáng ấy, tôi không khỏi thở dàibuồn bã.
Đạp xe đến nhà còn cách cổng chừng 5, 6 mét gì đó, tôi quyết quanh đầu xe lại,không phải đến xin lỗi cô Phương.. mà là đến trước cổng nhà cô Yến.
Ừ thì ai chửi gì tôi cũng nhận, ừ thì tôi khốn nạn, tôi đạo đức giả. Nhưng chỉmong cô có nhà, họa may thấy cô được cũng mừng lắm rồi.
Hôm ấy trời đầy sao, và tôi đứng trước cổng sắt một lúc lâu vì trong nhà có ánhđèn đằng sau. Mãi tầm nửa tiếng sau thấy cô bước chầm chậm từ phòng ngủ lênphòng khách. Đứng nhìn xa nên tôi cũng không rõ mặt cô thế nào nhưng nhìn tướngđi thì biết cô mệt lắm.
Giờ sao? Vô hay về?
Nhưng không muốn cũng phải vô, vì đơn giản...bị phát hiện.
- Ủa, em là ai? Sao đứng trước cổng đây? – Nghe tiếng gọi, tôi giật mình quaylại thì thấy cô Hoài đang đứng đó, tay cầm cà mên, chắc là nấu gì đó cho cô Yếnrồi mang đến đây. (Tôi biết cô sở dĩ thời gian học ở nhà cô Yến cũng đã thấy côđến mấy lần, hình như đưa đồ rồi đi ngay).
- Dạ.. em.. em là học trò của cô Yến. – Tôi gãi đầu.
- Vậy sao không vào? Lo cho cô Yến phải không? – Cô cười hiền rồi tay luồn taymở khóa trong, vừa đẩy xe vào vừa.. – Yến ơi, học trò tới thăm nè!
Ôi đệch, khổ cái thân già của tôi.
Đứng tần ngần ở cửa vài giây thì cô Yến bước ra thềm ba, cũng hơi ngạc nhiênkhi thấy tôi và lại làm bộ mặt lãnh đạm ngay sau đó.
Đẩy xe vào rồi đóng cổng, tôi rón rén bước lên thềm ba hệt như thằng đang đi ăntrộm, cô và cô Hoài thì đã vào nhà từ cái đời cố lũy nào rồi.
Ngồi xuống ghế đối diện, cả hai vẫn chẳng nói lời nào, cô Hoài thì cứ chốc chốclại bóp tay bóp chân ra chiều lo lắng. Mặt cô giáo lúc này đúng là hóc hác hẳn.Nhìn mà nhói lòng. Cô đã tự hành hạ kiểu gì mà đến mức này vậy?!
- Không sao mà, mình chỉ cảm nhẹ thôi. – Cô cười hiền với cô Hoài, nụ cườixuống sắc thấy rõ.
- Ở đó mà không sao, thử xỉu thêm lần nữa là biết tay mình.
Nói rồi cô Hoài cầm cà mên xuống dưới bếp, chắc là để hâm lại hay đổ ra tô gìđó, tôi thấy cũng hơi lâu. Tất nhiên tôi phải ngồi trông đứng trông ngồi côHoài đi lên đây dùm cái chứ cái không khí có 2 người, mà người này lừ mắt nhìnngười kia, có khi liếc phát sắc lẻm thì ai mà chịu cho nổi chứ.
Trong không gian rộng rãi của phòng khách, hầu như đều chứa những gam màu trắngthanh tao, từ tường đến bộ bàn ghế salon, rồi cả cái tivi cũng đều màu trắngcả. Nhưng người cô mà yêu rất yêu quý mặt thì xanh xao, còn môi thì trắng bệt.Lúc đó tôi thấy.. tội của tôi lớn lắm. Lớn lắm lắm!
Khi cô Hoài bưng tô cháo lên thì tôi nghĩ đến lúc mình cũng nên về, có ngườichăm sóc cho cô cũng tốt rồi, tôi cũng nhẹ lòng đi phần nào. Dù chẳng nói lờinào với nhau, nhưng cũng đã yên tâm vì chắc vài ngày nữa cô cũng sẽ hồi phụclại bình thường.
Chào 2 cô, tôi cười gượng khi cô Hoài cứ bảo ở lại chơi, đừng có ngại. Nhưngtôi cứ theo cái kiểu gật đầu rồi chào nên cô cũng thua. Còn cô Yến chẳng nóilời nào, cho đến khi tôi gật đầu mà mắt hướng về cô thì hình như cô có gật nhẹđáp lễ.
Đêm đó tôi không ngủ được và sáng lại biến thành panda chính hiệu con nai vàng.Chap 22Nhiều khi nghĩ mình cũng muôn phần khốn đốnvới 2 người cô này. Giờ tôi phải làm gì đây?
Đã quyết học Toán thì phải theo đến cùng, mặc cho cô Phương đang sùng máu vụtôi vô lễ tối qua, dễ gì bỏ qua cho tôi được. Chắc là sẽ kiếm cớ mà hành hạtiếp đây. Sao cũng được, làm quái gì cũng cute hết mà.
Nhưng có một chuyện, tại sao cô lại phản ứng một cách gay gắt việc cô Yến đãgọi tên ai khi mê man chứ. Giả sử là tôi thật đi, vậy là cô ghen à? Nhưng chắcgì cô đã thích tôi mà ghen chứ? Vậy là cô lên án mối tình cô trò được dựng lênmơ hồ trong thời gian qua giữa tôi và cô Yến. Uầy, nhưng hơi đâu mà chú ý đếnnhững tiểu tiết đó nếu không quan tâm?!
Suy nghĩ cả sáng thêm hôm qua thức gần như trắng đêm, tôi mệt mỏi ngủ thiếp đilúc nào chả hay. Đến lúc dậy nhìn đồng hồ đã 11 giờ kém. Cũng may, không nhưđợt trước. Hâm đồ ăn mà mẹ đã nấu lúc sáng, tôi ngồi nhai mấy hột cho có sức màđi học.
Và hôm nay tôi lại gặp cô Phương, muốn tránh cũng không được khi cả tuần họcToán cô hết 8 tiết chia ra 4 ngày. Thêm tiết chủ nhiệm cuối tuần với 2 tiếtSinh hoạt chủ nhiệm ở 2 ngày còn lại thì nói chung cả tuần ngày nào cũng gặp.
À, thêm tiết chào cờ thứ 4 hàng tuần nữa, vậy là thứ 4 gặp tận 2 lần. Nhưnghiện giờ thì cái sự gặp đó lại làm tôi e ngại vô cùng. Vì cô giáo nhà tôi đanggiận thật rồi.
Trong suốt 2 tiết, một lần liếc tôi cũng không có, trong tâm tưởng của cô hầunhư không có chữ Nguyên tồn tại. Đi vòng vòng lớp chỉ đi đến bàn nhỏ Nhung rồiquay lên, chưa bước đến bàn thằng Cẩn thì huống gì bàn tôi.
Đến cả nhỏ Tiên cũng thắc mắc là sao bài khó vậy cũng bắt thằng Khải lên làmrồi hướng dẫn nó từng li từng tí, trong khi dòm đến mặt tôi một cái. Tất nhiêntôi chỉ cười trừ với ánh mắt tò mò của nhỏ chứ biết giải thích sao giờ.
Người ta thường bảo (cái này thằng Cẩn nói) rằng khi con gái giận, chỉ cần chokẹo là vui ngay. Nhưng đời nào thằng Nguyên 16 tuổi biết cái chữ kẹo ấy đểtrong cả 101 dấu ngoặc kép, lúc đó tôi ngây thơ tợn các bác ạ! Cứ nghĩ hễ congái là hảo ngọt theo nghĩa đen thôi.
Tối đó đi học ở Trung tâm về, nghĩ nghĩ nên ghé tiệm mua luôn để mai quên lạimệt. Nhưng trời xui đất khiến thế nào tôi chẳng biết lựa kẹo gì cho hợp với"người đang giận". Vậy là gọi cho thằng Cẩn bằng con dế mới tậu:
- Cẩn hả? Tao nè!
- Nguyên à? Thằng cờ hó, số nào nữa đây?
- Của tao chứ ai. Tao hỏi mày cái này nha!
- Ờ, nhanh!
- Mợ! Thường thì mày mua kẹo cho con Thanh á, mày chọn loại nào? Ở đây nhiềuquá - Tôi nhìn vào mớ kẹo trong quán tạp hoá lớn nhất trong chợ.
- Kẹo gì, ghệ tao nó đâu thích ăn kẹo, mày điên à?
- Thì hôm trước mày bảo gì mà khi ghệ giận thì cho kẹo là hết giận liền gì đó!- Tôi nhắc lại, tự dưng có linh cảm là sẽ bị chửi.
Và tôi ăn chửi thật.
- Nguyên, tao biết mày đã lâu, chúng ta chơi với nhau bao nhiêu năm rồi? - Nóhỏi giọng tỉnh bơ.
- Ờ thì tính luôn năm nay là 5 năm rồi - Tôi ngây thơ đáp.
- Bờ mờ thằng ngu, mày làm ơn mày lấy một miếng chất xám ở môn Toán hay Lý củamày ra dùm tao cái. Sao nay chậm tiêu quá vậy hả, tao nói kẹo...ở đây là lấylòng nó, làm cho nó vui, giống như nó ăn kẹo thấy ngọt vậy đó. Thằng ngu này,mày có đây là tao bửa cái đầu mày ra rồi!!!!!
Và Cẩn nhà ta đã rất bất mãn mà cúp điện thoại cái cụp. Chắc nó sợ máu dồn lêntới não.
Tiu nghỉu dắt xe về nhà, tôi đóng cửa phòng lại và tự kiểm điểm. Bờ mờ côngnhận mình ngu ác, nghĩ những chuyện không giống ai, có khi ngu hơn cả thằngnhóc tiểu học.
Sau này khi kể cái chuyện đáng mang nhục đó cho cô giáo nghe thì tôi thiếu điềuđã bỏ về luôn vì cái tràn cười không thể tàn nhẫn hơn của cô. Mặc dù là cườiđẹp đó, rất muốn nhìn ngắm đó. Mà càng cười lại càng thêm nhục, nhục không biếtđể đâu cho hết. Nhưng đó là chuyện của tương lai, còn giờ thì..vẫn đang bị giậnlắm các bác ạ!
Nhưng ngồi tịnh tâm chưa bao lâu thì thằng Cẩn gọi lại.
- Alo - Tôi giờ như thằng học trò vừa bị thầy trách phạt.
- Con trai, đừng nói với tao là..mày có ghệ rồi nha! - Giọng của nó tò mò hếtsức.
- Uầy, mày điên à? Ai nói!?
- Tao nói, mày không qua mắt nổi bố đâu con. Hôm trước gọi hỏi tao tin nhắn đầutiên, giờ là vụ kẹo, rồi còn tậu luôn điện thoại. Thằng này ngon!
- Mày chỉ khéo tưởng tượng - Tôi tiếp tục chống chế.
- Mày đừng giấu tao, tao biết tỏng. Á à, ra là như thế nên mới không ngó tớicon A3 chứ gì?!
- Là con nào mậy!? - Tôi tròn mắt hỏi, có quen con nào bên A3 đâu trời.
- Con nhỏ hôm trước tao khen nó đẹp đó. Đẹp hơn cả cô Phương.
- Rồi sao? Có gì hot? - Tôi đâm quạu mà gằn từng chữ.
- Thì thằng Khôi nó thấy rồi, mê tít luôn. Mấy nay mày như thằng trên trời rớtxuống nên tao đâu nói làm gì.
- Rồi giờ thằng Khôi cua nhỏ đó à?!
- Ờ, trồng cây si em nó liền. Tao phải bày mưu tính kế dần mới được - Đứng bênnày tôi cũng đủ hình dung ra cái mặt của thằng Cẩn đang đê tiện hết sức.
- Ờ, còn gì nữa không? Tao tắt à?!
- Hầy!! Con trai, cua gái có gì cần giúp cứ nói bố, tao sẽ chỉ đường đi nướcbước cho. Xong rồi chỉ cần ra mắt nó với anh em là được.
- Ok ok, từ từ tao tính - Rồi tôi cúp máy cái rụp. Nhìn vào màn hình đang sángmà nguyền rủa thằng Cẩn: "Mày so sánh với ai cũng được, cấm mày đụng đếncô Phương, thằng cờ hó". Quăng điện thoại qua một bên tôi nằm phịch xuốngvà ngủ luôn.
***
Sáng thứ 7 thức dậy trong tâm trạng chẳng mấy tốt đẹp. Nhìn đồng hồ là gần 8h,chắc cả nhà cũng đã đi làm đi học hết rồi. Tôi bò dậy vệ sinh cá nhân xongxuống phòng khách, bật đĩa nhạc Quốc tế cổ điển rồi nằm trên võng nghe cho thưgiãn đầu óc.
Nghĩ lại tối qua nhờ thằng Cẩn chửi một trận nên nên đầu óc tôi mới sáng rađược chút đỉnh, chứ mà ngơ ngơ ôm một mớ kẹo vô nhà cô Phương có nước sau nàyđừng hòng bước vô nhà cô nữa. Biết đâu tôi còn chẳng có mặt mũi nào mà đến cũngnên.
Nhưng giờ cũng đã không còn mặt mũi nữa chứ là. Hây dà dà..!!
Thôi thì lấy cái này bù cái kia, giờ chuyện cũng đã lỡ rồi, cứ học hành cho tốtrồi tính sau, dù gì thì cô cấm tôi đến nhưng chẳng lẽ tối nay đành lòng đuổithẳng cổ luôn. Ráng lăn lết xin lỗi vậy.
Cơ mà cảm thấy tôi có lỗi với cô Phương một, thì với cô Yến là mười. Nếu khôngcó chuyện tôi chấp nhận đi học Lý, nếu tôi không hành động một cách điên rồ khikéo cô xuống ngày hôm đó thì sẽ không bao giờ có chuyện cô trở nên thế này. Côà, em xin lỗi cô, nhiều lắm.
Trong cái đầu óc của thằng lớp 10 năm đó, cô Yến đối với tôi có một ân tình rấtlớn trong chuyện học tập, cũng như tôi cũng đã nợ cô rất nhiều về mặt tình cảm.Nhưng tôi giải quyết mọi việc đó vẻn vẹn trong câu nói: "Cô ơi, em sẽ trảhết món nợ này cho cô vào kiếp sau.. cô nhé! Lúc đó hãy tàn nhẫn với em hết mứccó thể, em sẽ gánh hết, gánh hết tất cả".
Nằm suy nghĩ lung tung một hồi, tôi lôi mớ bài tập Ngữ Văn ra mà làm, trả lờihết tất cả các câu hỏi, Công nghệ thì soạn bài trước, môn Sử thì học bài rã cảcổ họng mới được nửa bài, bờ mờ, hôm trước cô cho về học có hơn 1 trang mà giờgần cả 5 trang thế này, lại khó học nữa chớ. Mấy môn còn lại thì thôi, cứ từ từtính đã.
Nhìn đồng hồ khi đóng cuốn tập sử là hơn 11 giờ tí, tôi lại tiếp tục cái côngviệc hằng ngày là hâm thức ăn xong chiên một trứng vịt cho nóng rồi ngồi nhơicơm.
Rồi cũng phải lết đến trường. Rồi cũng phải ngồi nhìn cái cảnh cô Phương bơ đẹptrong tiết Sinh hoạt cuối tuần. Tự nhiên lúc đó tôi lại muốn đi học muộn, để cócớ lên đứng như tượng trên đó, dù nghe cô chửi cũng được, tức là có dòm đến cáibản mặt của tôi, chứ mà thế này mãi thì chết mất. Vừa nghĩ đến đó, tôi nằm bẹpxuống bàn luôn.
- Nguyên nếu bệnh thì cô cho về sớm – Một giọng nói quen thuộc.. à không, phảinói là giọng nói tôi vô cùng mong đợi vang lên. Tuy vẫn còn cứng lắm, không dịudàng như xưa
- Dạ, em không sao – Tôi đứng bật lên và trả lời như con robot đã được lậptrình sẵn, mặt thì hớn hở như mới đào được kho vàng.
Tụi trong lớp thì vô số đứa quay lại nhìn cái bản mặt của tôi lúc đó. Chắc tụinó tự hỏi khi nãy vừa mệt (theo lời cô nói) mà giờ đã phỡn thế này. Ôi, cócquan tâm đến chúng mày đang nghĩ quái gì.
Chiều đó, tôi đạp xe về trong tâm trạng không có gì là vui hơn. Dù biết cô vẫncòn giận nhưng không đến nỗi nào quên luôn cái thằng học trò này.
Nhưng đang ngồi buông lời ong bướm khen tài nấu nướng của mẹ thì những tiếngmưa lắc rắc trên mái nhà cạnh bên vang lên. Tiếp đến là tiếng gió thổi mạnh,rồi cơn mưa ào tới, cuốn trôi niềm phấn khởi, những hy vọng dần vơi.
- Nguyên! Con làm gì mà đứng ở ngoài hiên hoài vậy?
- Con phải đi học, 6h rồi – Tôi đứng nhìn những hạt mưa cứ vô tình mà rơixuống, cứ như nó đang trêu rằng: "Tao không có tạnh đâu, mày đừng cómong". Bờ mờ!
- Trời mưa giông vầy nghỉ bữa đi con, rồi mẹ gọi điện xin cô. – Mẹ tôi cũngđứng ở cửa trông ra.
- Thôi, con phải đi học, cho con mượn cái áo mưa nha – Tôi đi vào nhà lấy xe.
- Nguyên!! Có nghe mẹ nói không, để mẹ xin cô! – Mẹ tôi gằng giọng.
Xong, đừng có hòng mà xách xe ra được khỏi cái cửa chứ đừng nói là ra khỏi nhà.Nhưng tôi cũng không muốn mẹ gọi xin cô làm gì, chắc gì cô đã muốn tôi tớichứ?!
Ngồi bẹp xuống thềm ba giơ tay ra hứng những giọt mưa lạnh lẽo, tôi nhớ côPhương nhiều lắm, mới khi chiều còn gặp đây, còn không thèm nhìn tới cái mặt,rồi câu nói như cứu sống cả linh hồn. Cô đúng là có năng lực khiến cuộc đời tôi"Lên voi xuống chó" mà. Cô ơi, cô đang làm gì vậy? Có nhà không? Cóđang ngắm mưa cùng với em không?

BonusHôm qua up chap 22 cho các bác đọc xong làem leo lên giường ngủ luôn. Nhưng nằm qua nằm lại vẫn không ngủ được vì cái mũinghẹt, cứ hích hích nhức đầu thì thôi chứ. Đến lúc gần 10h thì thằng em lên(ngủ sớm vỡi), em làm bộ như vừa mới tỉnh dậy sau khi đánh một giấc nồng, quayqua nhìn nó phát. Và cũng chợt nhớ là thằng em cũng em mỗi tối cũng hay bị sổmũi lắm, thế là 2 anh em cùng nằm hích rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Sáng dậy lúc 6h nhưng còn sớm quá nên em lăn qua ngủ tiếp, tự dưng thấy mũi nhẹhẳn tưởng hết bệnh nên mừng húm. Đánh giấc nữa đến 9h20, mò xuống thì thằng emđang chơi game online gì đó (nó chơi giỏi cực), rồi em ếu quan tâm, xuống thẳngnhà bếp, thấy cơm nước mẹ chuẩn bị sẵn cả, ngồi nhơi cơm rồi uống thuốc, xongmẹ canh thế nào lại gọi về bảo gọt bưởi rồi bỏ vào máy xay sinh tố uống cho lạisức.
Thế là mấy cả buổi vật lộn với trái bưởi. Nhà ngoại em là trùm bưởi, gì chứsuốt năm không thiếu. Nhưng khổ 1 cái là mỗi dịp Tết về em lại rất lao đao phụbán bưởi dùm mấy dì mấy cậu, có khi đi giao bưởi, khi thì 2 anh em bày hàngbưởi trước cửa nhà bán. Lúc đó thì tính sĩ diện lắm, nhưng mẹ nói riết cũngchịu, suy ra mỗi năm Tết đến là em lại thành con hàng. Nhất là cái năm 11, emđồng ý về nhà ngoại phụ lau xếp bưởi mấy ngày chỉ một lí do duy nhất là: Me 2trái thiệt đẹp, thiệt ngon rồi xin cậu 6, tất nhiên là đem về cho cô Phương.Nhưng năm đó, khi chuẩn bị ra về em lại xin thêm 2 trái nữa, không nói thì cácbác cũng biết, em đem cho cô Yến, coi như có quà Tết cho cô.
Quay lại chủ đề bệnh quạng của em thì sau khi xay xong, em kêu thằng em xuốnguống thì nó chết bỏ nói không với bưởi, chắc là ở nhà mẹ ép nó uống dữ lắm đây,tôi thằng bé. Nhưng xay cả đống chẳng lẽ uống hết. Thế là em lựa một cái bìnhthủy tinh thật đẹp rồi đổ vào, xong ôm lên trên lầu uống dần. Em chém gió lúctrưa với mấy thím là đang uống ực ực đấy
Rồi nghe mấy thím bên facebook nói về truyện "Dì em là một teen girl"hoài nên cũng tò mò, lấy con dế ra search rồi đọc, vừa đọc vừa cơm trưa, xonglên đánh một giấc vì chắc thuốc cũng ngấm. Rồi đang nằm ngáy o o thì thằng emnó đá một phát ngay mông, bảo ba kêu xuống ăn cơm rồi uống thuốc.
Dòm điện thoại là 4h, ôi ba nay về sớm vãi, em mò xuống thì thấy ba em đang nấumì ăn. Thế là biết tính con trai, ba em mời mọc và em phán ngay 1 câu"Bịnh gì cử", thật ra là bệnh gần chết ấy chứ, hích mũi gần chết màcũng ráng. Vì 2 anh em nhà em giống mẹ, cứ ăn đồ nóng vào là bệnh nên mới cóchuyện ba em mời thế.
Ăn xong, uống viên thuốc thì mẹ em về, thằng em của em bất nghĩa khi phang ngaycâu đầu tiên là: "Mẹ ơi, anh hai bệnh mà ăn mì", thế là ba phải đínhchính ngay: "Nó có ăn đâu, mới ăn cơm ấy chứ". Rồi vội lảng sangchuyện khác. Đúng hài.
Rồi nói chuyện dăm câu, mẹ hỏi em đỡ chưa, em cũng nói chắc cũng không sao, duycó việc rửa chén là không được vì em vừa đụng vào nước đã át xì ngay, mẹ ngheem nói có trách nhiệm thế cũng cảm động lắm các bác ạ. Xong thì mẹ cũng kểchuyện mẹ đi làm. Dạo này mẹ em vừa chuyển công tác nên việc còn tùm lum. Lạibảo phòng mẹ vừa gắn mạng, có gì vài bữa ở nhà em chỉ mẹ cách lên.
Khổ một cái là con đi học IT, mà mẹ em thì coi như không đụng gì hết về máytính. Rồi tính dần sang chuyện hốt con Ipad để mẹ đi làm buồn buồn có mà lênmạng xem tin, nghe đồn trong cơ quan ba em thì ổng được quyền mua con Ipad tiệnlàm việc nên 2 mẹ con cứ thế bàn vào, chả biết có mua hay không nữa.
Đang nói thì ba em gọi thằng nhóc em bảo là sau này gặp ai lớn tuổi hơn ba thìgọi là bác, không được kêu bằng chú, vì thằng em nó cứ gặp ai cũng phang chúmấy lần rồi. Thằng em thì cố cãi làm sao mà biết được ai lớn hơn ai nhỏ hơn.Thế là mẹ em nhìn ba cười đểu. Đơn giản là mặt ba em thuộc loại già trước tuổi,hồi xưa mới 40 tuổi mà ngta nghĩ là 48 mà (anh em nhà em cũng thế vì được đúctừ ba ra), nên lấy ba em mà làm chuẩn so tuổi thì thôi, gom kêu chú hết luôncho rồi.
Đó coi như là một ngày bệnh hoạn cũng em, cũng có nhiều điều để nhớ. Một cuộcsống bình thường như bao người khác thôi ạ.
À mà nói thêm, em là người nam chính gốc, sở dĩ cứ vâng rồi ạ là do nhiễm từmấy đứa bạn, vì hầu như toàn chơi chung vs Trung và Bắc nên mới vậy.Chap 23- Sao hôm bữa nói chắc chắn lắm mà hôm quacó thấy mặt mũi đâu? Bây giờ vác cái mặt đến đây làm gì?! – Cô đứng trước cổngchưa vội mở cửa cho tôi đã tuôn 1 tràng.
- Ủa? Em tưởng cô không quan tâm chứ? – Tôi đáp tỉnh bơ.
-.............! – Không nói gì ngoài ánh mắt chứa tia lửa điện, cô mở cổng vàđứng khoanh tay vẻ hờn dỗi cho tôi dắt xe vào.
- Vậy là hôm qua cô ngồi chờ em ở nhà hả? – Tôi dựng xe không quên quay quatrêu đểu cô giáo.
-................!
- Sao không nói gì vậy? Sao hôm qua bảo đi mà, sao không đi – Tôi lại tiếp tụcchạy theo sau lưng cô giáo mà vào nhà.
- Có ai quỷ yêu hơn em không hả? – Cô quay lại sừng sộ.
- Ớ, chửi học trò là yêu quái luôn, cô giáo gì mà....!
- Ơ.. không.. không phải.. cô..!!
- Thôi thôi, cãi không lại tính ngụy biện kìa.. Haha..
- Em.. em vừa phải.. thôi nha – Cô giáo đỏ mặt vì ngượng. Tôi cũng biết điều màcâm họng lại. Gì chứ tí nữa lỡ nói ra câu không suy nghĩ là coi chừng bị đuổivề ngay tức khắc chứ chẳng chơi.
Im lặng lặng ngồi vào bàn, tôi bắt đầu lấy tập sách, bí mật nhìn lén cô giáonhư mọi lần nhưng không ngờ cô lại đang nhìn mình chằm chằm.
- Gì vậy cô? – Tôi ngơ ngác.
- Em hay như vậy lắm hả? – Cô vừa nói vừa lấy sách ra đánh dấu bài tập cho tôi.
- Như vậy là sao cô? – Tôi trơ mắt ếch, chẳng lẽ phát hiện ra chuyện tôi haydòm lén???
- Thì.. chọc chọc đó, cô thấy em chẳng lễ phép gì hết! Chẳng kiêng nể ai.
- Ớ, cô cứ đùa chứ nghĩ sao không lễ phép mà em được làm Sao đỏ, hồi đó cô Hâncòn tính cho làm Phó học tập kìa, mà em từ chối thôi.
- Ghê, có nổ không đó!
- Thiệt, em là lễ phép số dzách!! – Tôi phán một câu chắc như bắp Mĩ.
- Cô thì không thấy như vậy, vừa rồi là sao? – Cô giáo nhướng mày.
- Thì.. chỉ có mình cô thôi mà – Tôi cười, một nụ cười thật thà nhất mà tôitừng có.
- Chỉ mình cô thôi?! Xạo vừa tôi – Cô giáo trề môi.
- Hì hì!
- Cười gì?!
- Môi cô trề ra cả mét kìa, hahaha!! – Tôi tét đùi cười ngất.
Hình như ngượng quá hay sao mà tôi thấy mặt cô đỏ còn hơn màu đỏ nữa, dòm tướngđang tính gân cổ cãi lại tôi thì:
- Cô giáo gì mà không cho học trò làm bài gì hết!
- Học trò gì mà cứ bày trò chọc cô giáo! – Cô bật lại.
- Không làm vậy không phải học trò – Tôi nhún vai bình thản đáp.
- Ngụy biện hoài!
- Em có làm gì đâu mà quài quài?!?!
- Không kể xiết!
- Vậy cô nhớ chuyện nào kể chuyện đó cho em xem? – Tôi buông bút.
- Ừ thì... - Cô giáo định tiếp lời nhưng hơi khựng lại – Làm bài đi, chúa nhiềuchuyện!!
- Uầy, như nhau thôi! – Tôi nhún vai.
[Cốc cốc cốc]
- Như này, như này! – Cô giáo gằn giọng, nhưng lần này giống con nít cực kì.
- Cô không biết đau hả? – Tôi ôm đầu xuýt xoa rồi cầm bút lên mà dòm vào sách,nói chứ cũng có nhìn lén cô giáo một phát, ôi cái mặt đỏ ửng kia cà, nhìn màmuốn... (Các bác tự hiểu).
- À mà học bài xong hết chưa đó – Cô giáo tay chống thái dương quay qua hỏi,cũng cái tư thế ngồi sát rạt nhau, người xem sách, người làm bài.
- Tất nhiên, xong hết ngày thứ 2 rồi.
- Còn thứ 3?
- Uầy, thì tối em về học, à, xong môn Công nghệ hôm thứ 3 rồi. – Tôi cười tựhào.
- Xong cả tuần thì mới gọi là xong. Mà tuần này nhiều bài tập Toán trên lớp lắmđó, lo mà làm đi nha. – Nói rồi cô quay qua xem sách tiếp.
- Dạ! – Tôi thì tất nhiên tự hào về cái khoản đó rồi. Nghĩ sao vậy chứ, búngtay 1 phát là xong thôi!
***
[Alo alo...Ket ket... Cô xin thông báo, đề nghị tất cả các Lớp trưởng và Sao đỏcủa khối 10 về Phòng truyền thống có việc cần. Cô xin nhắc lại...]
Giọng cô Hương trên loa phóng thanh của trường vang lên khi chuông ra chơi vừareng khoảng 2 phút.
- Ê Trâm, có chuyện gì mà cô kêu gấp vậy?! – Tôi bước nhanh ra khỏi lớp cùngnhỏ Duyên với Nguyệt thì gặp nhỏ Trâm cũng đang chạy ra.
- Ai biết đâu, tui cũng đang thắc mắc nè.
- Liên đội trưởng gì kì vậy? – Tôi nhếch mép.
- Axshi.. Tát cho một phát giờ!! – Vẫn chằn tinh như xưa!
(Nhỏ Trâm học chung cùng tôi nguyên 4 năm cấp 2, cùng với nhỏ Duyên trở thànhcặp bài trùng trong hầu như tất cả mọi hoạt động. Giờ nhỏ Duyên cũng đã lo họcvà chỉ giữ chức vụ Lớp trưởng + Bí thư lớp tôi thôi, nhưng nhỏ Trâm thì vẫn cònham lắm).
Buổi họp kết thúc một cách nhanh chóng trong vòng 10 phút ngắn ngủi, với nộidung chính là: Về lớp nắm đầu hết những bé chưa vào Đoàn thì 22/3 này sẽ đi lênCủ Chi kết nạp. Vậy thôi cũng kéo cả bầy, chỉ mỗi mình lớp trưởng đi là đượcrồi, vẽ chuyện! Tôi thì đã vào Đoàn từ năm lớp 9 như những thằng bình thườngnhưng kì này lại bị đi vì cô Hương cứ bắt Lớp trưởng và 2 Sao đỏ đi. Chắc là đểcho đủ xe hả trời!?
Nghĩ mà ngán ngẫm, tính ra sẽ mất toi một ngày chủ nhật đàn đúm với cô Phươngrồi. Vừa đi sau 2 nhỏ nhiều chuyện về lớp, tôi vừa đá cục đá ven đường. Nhưngbất ngờ, một bóng hình đang xuất hiện trước mắt làm tôi đứng chựng lại và.....hóa đá.
- Cô à, cô khỏe.... – Môi mấp máy chưa trọn vẹn một câu thì thoáng một cái côấy đã không còn trước mặt tôi nữa. Quay lưng lại, cô giáo vẫn bước thẳng tớithư viện như đã được lập trình sẵn. Khuôn mặt lãnh đạm như khi nào còn đến thămnhưng đã không còn vẻ mệt mỏi nữa. Ôi thôi trời đất như ngừng tất cả hoạt độnglại, chỉ để tôi có thể nhìn rõ hơn người cô tôi đã từng yêu quý, dáng đi đódường như đã in sâu trong tâm hồn.
Bước vào lớp với tâm trạng không vui không buồn, tôi bị nhỏ Duyên "nhờ vảchuyện công": ngồi kẻ lại sơ đồ lớp mà cả tháng nay con nhỏ bỏ trôi, tôivừa ngáp vừa nhai 2 tép Sing-gum thằng Cẩn cho vừa nãy.
- Ê, hôm nay thấy cô Yến đi dạy lại rồi nhỉ?! – Nhỏ Vy ngồi bàn trên quay xuốngnhiều chuyện với nhỏ Tiên.
- Ờ, cũng mừng cho cô, sao mà đến nỗi xỉu thế không biết! - Nghe đến đây tôihơi chột dạ liếc sang nhỏ Tiên.
- Mà tui nghe đồn là hôm đó cô có gọi tên một người đó! – Rồi, sét đánh ngangtai luôn rồi đó, ai mà rảnh đi tung cái chuyện đó với thiên hạ vậy trời, ác vừathôi chứ.
- Ai vậy?
- Không biết nữa, nghe loáng thoáng, chỉ những thầy cô ngồi gần mới nghe rõthôi. Chắc là vị hôn phu của cô – Nhỏ Vy ngồi đoán bừa, bờ mờ, không biết thìim dùm em đi chị 2.
- Ừ, nghi lắm, chắc là vậy rồi, cô cũng lớn rồi mà – Nhỏ Tiên nói.
- 25 tuổi! – Tôi phán một câu khiến 2 con nhỏ quay lại và phát hiện ra thànhphần hóng câu chuyện của tụi nó nãy giờ.
- Vậy là còn trẻ, nhưng tuổi vậy cũng có bồ là vừa rồi, 2 năm nữa là cưới làvừa luôn. Mà chắc cô nhiều ông theo lắm à nha, đẹp người đẹp nết luôn mà – NhỏVy có vẻ như không quan tâm đến tôi, vẫn tiếp tục nói.
-....
-.....
Hai con vịt bầu cứ tiếp tục cạp cạp, hết chủ đề này sang chủ đề kia. Tôi thì cứviết viết mà đầu óc để tận đâu đâu. Vậy túm váy lại là cô Yến có nói tôi không?Rồi cô Phương há chăng ngồi gần nên nghe hết những gì cô Yến trong lúc mê mannói. Ủa mà hay nhỉ? Cô Yến xỉu phát thì chắc chắn mấy thầy cô sẽ phải chạy quakêu thầy Khoa đưa cô lên bệnh viện liền chứ hơi đâu mà để cho mê man thế.Chuyện mê man chỉ có thể xảy ra trên xe thôi chứ, nhưng mà giờ mới để ý: khônghiểu sao xỉu lại mê man được.
Nhức đầu quá!!
***
Và tối đó tôi xả stress bằng cách:
- Em à! Anh nhớ em! – Tôi cười hắc hắc khi bấm nút gửi, tin nhắn đã được chuyểnđến 09*****959.
Ngồi chờ tin nhắn của cô mà tôi tét đùi không ngớt, kiểu này phải chơi cô mộtlần cho bỏ ghét, hôm trước dám hùng hổ với tôi vụ học bài.
- Anh là ai? Sao biết số tôi? – Tận mãi 5 phút sau mới nhắn lại.
- Đến anh mà em cũng không nhớ sao? – Tôi lại tiếp tục bò lăn ra cười.
- Tôi không giỡn, anh là ai?
- Đến cả mối tình đầu của mình mà em cũng không nhớ đến là sao? – Lần này tôiđã hết cười và ngồi ngóng tin nhắn.
Nhưng 5 phút.. 10 phút... 20 phút... 1 tiếng sau vẫn không có tin nhắn trả lời,ôi đệch! Chẳng lẽ bị phát hiện rồi.
- Em à! Em không nhớ anh thật sao em, anh đã rất nhớ em! – Tôi lấy hết sức bìnhsinh mà gửi tiếp một tin nữa.
Chưa đến 1 phút sau thì điện thoại rung liên tục, tất nhiên khỏi nhìn cũng biếtlà cô đang gọi. Giờ mà nghe máy kiểu nào cũng chết, có khi phải đi cải tạongoài đảo vì cái tôi lừa dối, giỡn mặt với giáo viên chủ nhiệm cũng khôngchừng.
Gọi liên tiếp 3 cuộc không thấy đầu bên kia không nghe máy nên cô cũng thôi.Nhưng 3 phút sau tôi lại nhận được tin nhắn.
- Tôi không biết anh là ai, nhưng đừng đùa dai như vậy. Tôi chưa có người yêu.
Ôi đệch, à không, ô nô.. Hế hế, thành công quá sức mong đợi. Vậy là cái sim nàyđã hết giá trị lợi dụng!!!
Haha, cô chưa có người yêu, đời tôi lên voi trong chốc lát!Chap 24Nhiều khi tôi chợt có cái cảm giác mình đangsống trên mây và hoạt động lại giống người thường. Vì sao? Tôi thích cô giáo,muốn cưa đổ cô giáo, nhưng tâm niệm là thế chứ tôi cũng chẳng biết biến nóthành hành động như thế nào. Vì cô Phương không hề rõ ràng với tôi. Cô ghéttôi? Không, ngược lại đằng khác. Nhưng đó có phải là tình cảm lứa đôi hay chỉlà tình thầy trò? Tôi không phân biệt được vì ngoài cô Yến ra, cấp 2 thiếu gìthầy cô thương tôi (tôi tuyệt không nịnh đầm nhé, do học lực và chắc cái mặt,lúc nào mẹ cũng bảo cái mặt tôi ai nhìn vô cũng cưng mà).
Rồi thì thời gian cũng trôi qua, tất cả mọi thứ vẫn theo cái guồng hoạt độngbình thường của nó. Khi thầy cô thông báo lần lượt thông báo về những bài kiểmtra một tiết mà chúng tôi vẫn thường gọi là thi giữa kì, thì chúng bạn mới nháolên mà đòi học nhóm từa lưa. Nói chung tôi không quan trọng mấy bài kiểm nàylắm. Cũng như bình thường, học bài ngày hôm trước, hôm sau xách mông đi kiểmtra thôi, ngoại trừ một điều là cô Yến đã phán một câu xanh rờn khi chúng tôihỏi đến đề cương ôn:
- 2 từ thôi: Học hết!
Và đó cũng là cái ngòi châm để khắp tất cả các ngõ ngách bàn học của 10A1 đềuđồng thanh la làng, trừ tôi ra, vì chả sao, tôi vốn nắm lí thuyết Lý hơi bịvững.
Nhưng đó là viễn cảnh tươi đẹp mà tôi vạch ra thôi, chứ mà đi học một mình vớibà cô siêu hắc ám dạy Toán kiêm gia sư toàn quyền mọi môn thì... tôi đâm quíucàng ngay. Tất nhiên "gia sư" của tôi không đến nhà tôi rồi, sướnglắm cơ, ngồi nhịp giò rồi chờ tôi dẫn xác đến.
- Sao khi nãy em cười ghê quá vậy? - Cô lại quay qua nhìn khi ngồi sát rạtnhau, bờ mờ, cỡ mà tôi vươn người qua tí thôi là mũi chạm mũi và.... rồi.
- Có gì đâu? - Tôi chối. Thật ra hôm nay thứ 5, tất nhiên là cô vừa dạy tôi 2tiết trên lớp xong. Nhưng chả hiểu sao khi nhìn cô tôi lại nhớ lại câu"Tôi chưa có người yêu!" của cô. Quái gì thế nhỉ? Đẹp cỡ này mà chưacó người yêu, kiêu quá chăng? Mấy ông nội kia không cua nổi thì mình sao trời?!Tôi tự đặt ra một số ông ra rồi so sánh tương quan lực lượng. Người ta bảo:Nhất cự li, nhì tốc độ (cái này thằng Cẩn nói với thằng Khôi, tôi nghe lỏm) màtôi đã có cự li quá chuẩn, còn tốc độ? Phải chăng còn chậm hả ta?
Nghĩ hoài không thông, tôi đâm ra đực mặt, mà cái chuyện này thì cô biết tỏng,cứ thế ngồi trên bàn giáo viên mà nhướng mắt nhìn tôi thôi. Đến khi tôi hoànhồn thì bà cô hắc ám đó đã nhìn thôi bằng con mắt tia lửa đạn luôn rồi. Và tôilại "núp" sau lưng thằng Cẩn.
Trở lại khoảng thời gian 5h chiều.
- Xạo, cô thấy mặt em phê lắm kìa - Cô giáo vẫn không tha.
- Uầy, lúc đó mơ tới một nàng hắc ám. - Tôi vừa nói vừa chúi mũi làm bài..vừakhông quên nhìn bí mật. Đẩy nhanh tốc độ, nhanh nào!!!
- Tơ tưởng hả? Mới lớp 10 nha, không được yêu đương nhăng nhít - Cô giáo trừngmắt.
- Ớ, vậy lớp 11 được hả cô?
- Thôi mệt, làm bài dùm tui đi ông tướng. Mà làm nhanh từ giờ đến thứ 7 phảilàm hết chương Hệ bất phương trình bậc 2 đó.
- Ủa chứ chủ nhật mình làm gì tiếp?! Hết chương trình lớp 10 luôn rồi - Tôithiếu điều muốn trợn trắng con mắt, bờ mờ, bài tập thì khó như điên ấy, nhanhnhanh cái qué gì... Mà ý cô tiếp theo sẽ làm gì.. nếu tôi không lầm thì
- Cô ôn bài cho em mấy môn xã hội, dòm tướng em là chưa học bài đúng không?!
- Ớ?!!!!!
- Biết mà, cô hiểu em lắm. Liệu hồn đó!?
Không cô ơi, em không có bất ngờ vụ cô biết em không học bài đâu, mà làvì...sao cô đa chức năng vợi hả cô???
***
Ngồi phỡn thêm nửa tiếng thì cô giáo bắt đầu lượn đi xuống bếp, tôi thì chẳngbiết cô làm gì ở dưới mà lâu quá chừng, nhưng sau khi nghe tiếng xèo xèo làhiểu, đang nấu ăn rồi.
Bình sinh, tôi là kẻ không tham ăn cũng không tham phú quý, bằng lòng với nhữnggì mình đang có, đó là Trần Hoàng Nguyên. Tuy nhiên nếu thức ăn nó dưng tậnhọng thì tất nhiên làm sao chối từ được, và hôm nay cô giáo chơi ác hơn cảnhững gì loài người có thể nghĩ đến, cô không dưng thức ăn tới họng tôi mà dưngmùi thơm tới mũi của tôi.
Các bác cứ nghĩ đến cái việc mà cả nhà bác đang ngồi ăn cơm quay quần, mùi thứcăn bốc lên sực nức cái mũi, ngửi thôi đã phát điên rồi. Thêm cái bụng nó réo ầmĩ, à, khi nãy tôi ăn lẹ có chén cơm rồi chạy đi học luôn á mà, coi như chưa ănđi.
Không thể tin nổi, cô giáo tính đầu độc tôi bằng cái mùi thịt kho này. Làm saođây, ăn chực? Mẹ tôi từ xưa đã cấm chuyện: Đến nhà người khác chơi thì khôngbao giờ được cho mình cái quyền nán lại khi người ta dọn cơm. Biết bao nhiêulần anh em nhà tôi đều lâm vào cái cảnh đang chơi vui phải nhảy tót về vì nhàbạn mắc ăn, dù ba mẹ chúng nó có mời cỡ nào, hay bảo kê thế nào đi chăng nữa.Nhưng giờ thì sao tót về đây trời, chẳng lẽ có chuyện cô ăn cơm thôi mà cũngphải về, chắc đây là trường hợp đặc biệt. Thú thật một điều là.. đói meo râurồi.
"Tâm an vạn sự an, tâm bình thế giới bình"
"Tâm an vạn sự an, tâm bình thế giới bình"
"Tâm an vạn sự an, tâm bình thế giới bình"
Tôi hiện tại còn hơn cả Đường Tăng đi thỉnh kinh gặp Yêu Nữ dụ hoặc, cả về nhansắc không ai sánh bằng đến cái khoảng nấu nướng, à mà khoan, lỡ cô nấu thơm thìthơm vậy chứ ai biết được có ngon không?! Nhưng mà đói!!!
Niệm kinh cho đã, tôi quay sang chúi mũi vô mớ bài tập mà cô giao, lấy cái câukhi nãy của cô làm tiền đề, ráng xử nhanh cái đống này. Nhưng giờ ngồi ở trongcái phòng mát lạnh mà còn hơn cả ngồi trên lửa nữa là sao vầy nè trời?!!
- Ê! – Cô giáo thò đầu vào.
- Dà.. dạ? – Tôi ngước đầu lên, mời ăn à?
- Nghe thơm không? – Cô nháy mắt, ôi, xinh đáo để luôn trời ơi.
- Bì.. bình thường – Tôi cúi cúi xuống.
- Thiệt không đó, ai chứ em thì hay dối lòng lắm!
- Thiệt mà, thấy.. bình thường thôi.
- Vậy thôi, tính rủ xuống ăn mà làm cái thái độ không ưa!
-.............!
- Cơm hôm nay sao tự dưng mình nấu nhiều thật nhỉ? – Lại trêu đểu nhau.
-..............! Tôi ngước lên nhưng không thấy cô giáo đâu cả, thở dài mộtphát, hic, xoa xoa cái bụng, đói quá đi thôi.
Tự dưng cánh cửa phòng mở ra cái xoẹt, hình như cô giáo vẫn đứng ngay cái cửanhưng khi nãy tôi không thấy là vì đã rụt đầu lại.
- Hì hì, xuống ăn với cô đi, đừng có ngại!
- Em đâu ngại đâu. Em không đói.
- Xuống ăn đi, bụng réo rồi kìa – Cô nhìn tôi với ánh mắt hiện lên dòng chữ"Biết tỏng nhà mi đang đói nhé!"
Bất giác tôi ôm ôm bụng rồi dòm xuống cứ như kiểm tra xem nó có phản chủ haykhông thì..
- Ha ha, biết mà, thôi xuống ăn nào – Cô giơ cái giá (tiếng địa phương, còntoàn dân là cái vá) lên quắc quắc tôi. Lạy chúa, thì ra bụng tôi đâu có reo,chỉ là cô giáo đánh đòn tâm lí thả lưới và con cá mang tên Nguyên ngoãy đuôichui tọt vào mà chả biết gì sất.
Thế là tôi đứng dậy chực đi, nhưng chựng lại ngay sau đó.
Vâng, tôi đang đứng và vài phút trước vô tình đá phải cái cặp, điều đó là chuyệnbình thường nếu không phải cái con dế chết tiệt cứ vô tư mà bay ra hệt như cáihộp quà lần trước của cô Yến vậy. Thế là vỏ một đằng, nắp sau một nẻo, còn cáicục pin thì phát ra cái thứ âm thanh to nhất khi chạm đất. Bờ mờ cái thân giàcủa tôi.
Và tiếc rằng cô vẫn nghe thấy, nói đúng hơn là đang đi mà khựng lại rồi vểnhtai lên nghe.
- Gì đó Nguyên?
- Dạ? À thì..
- Xài điện thoại luôn nha – Cô dòm xuống cái điện thoại giờ đã thành 3 mảnh vànheo mắt nhìn tôi mà dò xét, dò quái gì chứ trời.
- Dà.. dạ! – Lại lắp bắp, hic!
- Thôi nhặt lên đi rồi xuống ăn. – Cô nói rồi đi xuống, bỏ tôi tiu nghỉu đứngđó xớ rớ.. Uầy, mày giết tao rồi điện thoại thần thánh ơi.
Từ nhỏ đến lớn, ngoài mẹ ra, tôi luôn thần tượng các dì bên ngoại. Đơn giản vìmẹ tôi nấu ăn ngon kinh khủng như vậy nhưng cũng tự nhận mình là nấu ăn thuộchàng bét khi về ngoại. Sự thật đã được chứng minh mỗi lần Lễ Tết hay có đám giỗlà mẹ tôi chỉ được chân nhặt rau. Ôi thôi, đầu bếp chính nhà tôi đấy!!
Và hôm nay, tôi ngồi đây, cũng xuýt xoa khen ngon, tức là buông lời ong bướmhệt như nhưng bữa cơm gia đình khi mẹ hỏi mẹ nấu ngon không. Mỗi lần vậy thì bacha con từng người trả lời xếp thứ tự từ thằng nhỏ nhất đến.. người lớn nhất.Nhưng ở đây, ngay lúc này có mình tôi thôi, mà tôi cũng.. khen lấy khen để.
- Thịt kho ngon không?
- Ngon cô!
- Cái món này cô xào ăn nghe được không? – Cô chỉ vô dĩa bò xà dưa chuột.
- Dạ, ngon hết xảy!
- Thế canh cô nấu ăn ngon không? – Cô chống cằm cười, trên môi hẳn một nụ cườibí hiểm mà ngay lúc đó tôi chả hiểu.
- Ngon...!!... – Nhưng giây sau tôi hiểu rồi. Mợ bà, chưa đụng vô món canh màđã ngon ngon cái gì không biết!
Vậy là trong khi tôi cứng đơ cái miệng thì cô giáo lại cười tít mắt, cá là đangnhún chân ở dưới bàn vì thấy người cô không ngồi yên, chắc khoái lắm khi đangchơi tôi một mẻ đây mà. Thật là... muốn cắn cái môi vài phát cho bỏ tật khoáichọc nhau
Và suốt bữa ăn đó tôi dù đói rã ruột cũng phải ăn từ tốn chậm rãi, đã đời trờiđất chưa hết chén cơm. Nghĩ sao mà cứ láo liên con mắt nhìn từng cử chỉ của cô,trong khi cô thì hình như chơi tôi được một mẻ nên chẳng buồn giỡn nữa mà ngồiăn bình thường.
Sau bữa cơm, tôi lại đi lên làm bài. Các bác đừng nghĩ tôi vô trách nhiệm nhé,đã đề nghị là rửa chén cho nhưng cô cứ khăng khăng không chịu.
- Thôi, em rửa rồi lỡ dơ cô ăn đau bụng sao? Lên đi. – Cô giáo giật miếng rửachén trên tay tôi.
- Cô nghĩ sao vậy, em đã rửa chén từ hồi lớp 7 đó.
- Ồ, vậy là đã nhập môn được 3 năm – Cô gật gù.
- Uầy, đưa em – Tôi chồm người qua giật lại miếng rửa chén.
- Không mà.....! – Cô giáo giơ tay lên cao cộng thêm nhón chân hết cỡ.
- Đưa... Ớ, oái..!!
[Oạch]
Nói thì ngại, chớ thật ra giờ người trên người dưới nữa rồi các bác ạ, mà hômnay trời ưu ái lắm cơ, người trên lại là tôi mới oách, hế hế.
Thế là do sợ cô ngã đau lên tôi nhanh chóng đưa tay đỡ gáy cô, tay còn lại luồnqua giữa lưng.
Thế là 4 nắm nhìn nhau trào máu họng..
Thế là cơ thể chạm nhau...
Thế là..
[Bụp]
- Làm gì cái mặt gian vậy hả, ngồi lên coi! – Cô giáo một tay đẩy mặt tôi ra,tay kia thì đẩy vai, dùng hết sức lật cái thằng oắt ở trê qua một bên. Bờ mờ,đã làm quái gì đâu.
- Dạ.. dạ! – Tôi thả tay ra và bò dậy "chỉnh trang y phục", khôngquên nhìn lén qua xem cô thế nào.
- Nặng chết được – Cô ngồi bật dậy và lia mắt qua bên cạnh nơi tôi đang ngồi,mặt thì đỏ như gấc luôn rồi – Đi lên, đồ phá bĩnh. Tí nữa lên kiểm tra tập màlàm không hết chương cuối là chết với tui.
- Ớ.. gì kì vậy? Cô nói.. tới... ?!
- Không cần biết, lên nhanh..!!!
- Dạ... dạ!! – Tôi phóng như tốc độ lên lửa, đến ghế ngồi xuống mà mặt vẫn cònnóng, tay vẫn run, vừa nghe tiếng lạch cạch và tiếng nước xối xuống ở phía nhàbếp.# Bạn đang đọc truyện tại #Sau đó thì bà thím hắc ám lên với cái điệunhư chẳng có chuyện gì xảy ra. Hic, cô nỡ rũ bỏ phút giây tươi đẹp hả cô? Nhưngvề sau thì tôi lại biết cái gì cũng có nguyên do cả, và nguyên do... thì thôisau này cho các bác biết cũng chưa muộn.
Hôm đấy tôi về nhà mà tâm trạng chả yên, vì hết trãi qua cơn địa chấn rồi đếnác mộng với cô.
- Ba mẹ mới mua cho điện thoại à? – Bạn trẻ Phương đang ngồi kế bạn siêu trẻNguyên mà "hỏi thăm"
- Dạ... - Nhìn cái mặt cô là biết nói dối sẽ không qua khỏi kiếp nạn này rồi –Dạ em mua – Tôi cúi đầu thú tội.
- Tiền đâu mà mua, em là học sinh mà?
- Thì tiết kiệm mà cô.
- Thế mua làm gì?! – Còn hơn tù nhân bị dụng hình nữa.
- Thì có gì gọi – Vẫn cúi đầu.
- Cho ai?
- Cho gia đình cô – Tôi ngước lên.
- Em gọi cho gia đình cô làm gì? – Cô phì cười.
- Đâu.. ý của.. ý của em là..!!
- Đùa thôi, theo cô thấy thì chẳng phải mua với mục đích đấy – Cô giáo nheomắt.
- Chứ mua làm gì...? - Tôi ngây ngô hỏi ngược.
- Hở, em mua mà? Sao cô biết?!?!
- À quên, hề hề, tại bấn quá!
- Quên ngay cho tui đi nghe chưa? – Cô giáo cốc nhẹ đầu tôi hết mức, cứ nhưđang cốc.. yêu vợi.
- Dạ.. mà quên cái gì cô? – Tôi lại ngô nghê.
- Không có gì, mà số điện thoại là nhiêu đó?! – Cô nhước mắt dò hỏi.
- Chi.. chi vậy cô?
- Cho cô số có gì liên lạc chứ! Có khi gặp chuyện gấp cũng có thể báo để nghỉhọc.
- À.. dạ...... à mà sim nó hư rồi cô ơi. – Bờ mờ, tôi nhớ đến cái vụ hôm trước,chết toi rồi, giờ mà sơ sẩy phát là đi ra đảo liền, ngay và lập tức.
- Ủa sao hư?
- Thì không gọi được, không nghe được, hôm trước mới bỏ vô thử mà không mần ăngì được, mấy nay tính đi mua sim khác – Uầy, thông minh tuyệt đỉnh, mới đó đãnghĩ ra kế sách, hế hế.
- Vậy là bị khóa cuộc gọi à? Cứ cho số đi, để cô lấy điện thoại gọi thứ xemsao. – Cô giáo rời khỏi ghế, đến cặp lấy điện thoại.
- Khỏi khỏi, hôm trước em thử máy với máy ba em rồi, không được cô – Đầu óc tôilúc này đã lên mây luôn rồi các bác ạ!
- Thì cứ cho đi!! – Cô lấy điện thoại ra bấm bấm, chắc là mở nguồn.
Ôi đệch, làm gì bây giờ, không cho không được, mà cho cũng không xong, leo lênlưng cọp cha nó rồi..
Giờ sao?
Giờ sao?
À há...
1s.. 2s.... 3s... [Cạch]
- Gì vậy? – Cô giáo hãy còn đang cầm điện thoại.
- Bẻ sim.
- Gì? Em bị khùng hả? – Cô nghệt mặt ra.
- Chắc vậy, hề hề..!! – Tôi cười, ôi đầu óc mình như nhảy ra ngoài ấy, tôi thởtrong tâm can.
- Điên này, điên này! Lại làm trò vớ vẩn gì đây nên mới giấu chứ gì?! – Cô lạigần lấy cái điện thoại mà gõ lên đầu tôi mấy phát, cứ như gõ như vậy là tôi sẽđược đả thông kinh mạc mà khôn lên.
Tối hôm ấy, khi đã ngồi lên yên xe chuẩn bị phóng về sau buổi tối "đángnhớ", cô giáo còn chưa chịu tha, bảo từ giờ đến thứ 7 phải mua sim bỏ vàorồi báo cho cô biết số. Lạy chúa, vậy là điều lành hay dữ đây?
Có điều.. hôm nay là thứ 5 ngày 12 các bác ạ, mai mới là thứ 6 ngày 13 mà,chẳng lẽ số tôi xui trước?!Chap 25Từ bé, số người mà bản thân tôi nghe lời..rất ít. Ít đến nỗi hầu như chỉ có một người. Nhớ lúc còn nhỏ khi chưa có nhócem, tôi vẫn còn trong quê nội và hay la cà ở những cánh đồng hoặc đi chơi vớilũ cháu khốn nạn mà tôi từng kể. Nhưng nhiều nhất vẫn ở nhà chị Bi và béHà.
Giới thiệu sơ sơ thì chị Bi là con gái của bác dạy tôi thời mẫu giáo (bác màhay đi cùng tôi về nhà vào năm lớp 2 ấy), chị lớn hơn tôi 2 tuổi và rất dễthương, da trắng lại có đôi mắt cười. Với tôi khi lên 7, chị là người con gáiđẹp nhất trong mắt tôi. Còn bé Hà là cháu họ tôi, nói thế nào nhỉ? Nó là mộtcon bé đen nhẻm, lùn và rất loắt choắt. Nó bằng tuổi tôi, học chung tôi tới lớp2 trước khi tôi chuyển trường đi. Và một cái sự nhục không hề nhẹ là cả 2 đềuchạy xe đạp vèo vèo từ lúc 4, 5 tuổi, trong khi tôi thì vẫn ì ạch với cái xe màkhông sao giữ thăng bằng được, tủi cmn thân.
Từ nhỏ đến lớn, mẹ đã tập cho 2 anh em tôi cái tật là nếu đi đâu cũng phảithông báo trước khi đi. Tức là nếu tôi tới nhà bé Hà chơi bán kính rộng nhất là50m đổ lại chứ không được đi xa. Nhưng tôi là con trai, chưa đánh chưa biết sợnên đôi lần giở trò láu cá bảo đến nhà cu Tũn thì lại tót đi chơi với lũ cháukhốn nạn, đinh ninh mẹ sẽ không biết, nhưng rốt cuộc 10 lần đủ 10 lần tôi bịđánh bép bép vào mông 3, 4 cái liền cho đến khi bà nội xót quá ôm tôi lại thì mẹmới thôi.
Và dù cho có đi đúng địa điểm đã báo trước thì cái tật ham chơi cũng vẫn hạitôi y như vậy.
- Nguyên ơi, về con – Bà nội đứng ở trước cổng nhà gọi, vì nhà bé Hà ở bên kiađường thôi chứ mấy, lại con đường đất dưới quê nên tôi nghe rõ như mồng một.
-.................! - Tôi nghe, và tiếp tục chơi. Dzời ơi, tí nữa về, lo gì.
5 phút sau:
- Nguyên! Về đi con – Lần này đến lượt ba tôi, ra mà quát. Đến nỗi hàng xómláng giềng ai cũng biết ông út Quang đang gọi con.
-...............! – Tôi vẫn nghe, nhưng bận chơi cờ Domino với nhỏ Hà và thằngTũn nên thôi, từ từ về.
- Ê, ba Nguyên kêu về kìa – Nhỏ Hà nhìn tôi thắc mắc – Thôi nghỉ nha!
- Nguyên, nghe ba nói không?! Về ngay! – Ba tôi la lớn hơn.
- Cứ từ từ, chắc ba tao kêu về ăn cơm – Tôi vẫn chúi mũi vô mớ cờ.
Thế là chúng nó cũng im.
10 phút sau:
-Thằng Nguyên đâu rồi?! Nguyênnnnnnnn!
- D....da.....dạ.... DẠẠẠẠẠ......!!!
Và thế là thằng nhóc Nguyên 6 tuổi chạy tóe khói quên cả mang dép, phóng về nhàchưa đầy 30 giây. Hôm đó nhà hàng xóm đã được thưởng thức từ liên khúc kêu đếnliên khúc roi mây thần thánh.
Vậy đấy, từ nhỏ dù không muốn thừa nhận nhưng tôi đã sợ mẹ như sợ cọp. Mẹ nói 1không được nói 2, mẹ nói ra lời nào thì tuyệt không được cãi lại, cãi là ănchửi hoặc đập tùy mức độ. Tất nhiên mẹ tôi áp dụng triệt để câu nói "Cákhông ăn muối cá ươn, con cãi cha mẹ trăm đường con hư" (Tuy nhiên cũng cókhi mẹ hiền như bụt ấy).
Vì sao tôi nói nhảm một đống chuyện từ nãy đến giờ, vì người thứ 2 làm cho tôiphải nghe lời răm rắp (không phải sợ nhé), người nói một thì chắc tôi chỉ dámnói 1 rưỡi chứ không dám nói 2 đã xuất hiện. Vâng, Đặng Mai Phương, một cái tênăn sâu vào trong tiềm thức và sẽ theo tôi trong suốt cả cuộc đời. Tôi dám thề,dám cá, dám bảo đảm luôn!!!
Ngay buối sáng thứ 6, tôi chạy ngay ra tiệm điện thoại quen thuộc mà sắm cáisim viettel, nhưng lựa qua lựa lại thấy toàn vớ vẩn. Tuy nhiên dừng lại mộtchút..
- Anh cho em lấy cái có số cuối 8285 đi anh.
- Ừ - Anh chủ lấy ra rồi bọn thôi thanh toán.
Vì sao tôi chọn sim đấy? Vì số cuối của ba tôi là 286, cái số điện thoại tôithuộc đầu tiên và nhớ mãi mãi. Dù cho chọn lại tôi cũng mãi chọn như vậy vìluôn muốn theo sau lưng ba. Tôi ngày ấy, Hoàng Nguyên 16 tuổi, và tôi hôm naysẽ có ít nhiều đổi thay. Trãi qua muôn vạn biến cố, đổ không biết bao nhiêunước mắt, u uất có, nghẹn ngào có, tức tưởi cũng rất nhiều. Nhưng dù thế nào đichăng nữa, cả cuộc đời này, tôi cũng chỉ muốn đi sau, dưới cái bóng của ba.
Để có được suy nghĩ đó, người tác động tôi nhiều nhất chính là mẹ. Vì sao? Cácbác cho phép tôi được kể sau nhé!
Còn bây giờ thì tôi đang đứng gắn sim vào điện thoại và gọi cho cô Phương.Tiếng nhạc chờ của Samsung vang lên.
- Alo!
- Em nè? Nguyên nè!
- Nghe giọng là biết rồi, mà đang ở đâu ồn vậy?
- À, em đang đứng gần chợ - Tôi nhìn quanh rồi chào anh chủ xong bước vội đi.
- Vậy sau này xài luôn sim này à!?
- Dạ, xài luôn.
- Ừ, được rồi, về học bài đi! Rồi chiều mai cô kiểm tra. Cúp á..!
-............!

Đệch! Mới qua khu vắng người xong, gì mà vội dữ vậy.
***
Nhưng chiều hôm sau khi vừa bước vô nhà, tôi đã phải chạy như bay lên lầu vớicái nhìn khó hiểu của mẹ.
- Alo, sao vậy cô?! - Dự cảm không lành!
- Tí nghỉ học nhé, cô phải đi công việc rồi! Mai 9 giờ học nha!
- Ớ..!
- Gì?!
- Sao khi nãy cô không nói luôn trên lớp?!
- Thôi, ngại, với lại muốn thử sim em coi có gọi được không - Cô cười khúckhích.
- Uầy.. Mà cô bận gì vậy? - Đột nhiên tôi lại tò mò.
- Thì đi sinh nhật. Được nghỉ một ngày, tự do rồi đó.
- Có ngày, chả làm gì được - Tôi trề môi.
- Thế có muốn nghỉ luôn không?
- Thôi mà cô, cứ nghĩ xấu cho em quài! Cô giáo như vậy là không có tốt, biếtkhông?! – Tôi nói phát bụm miệng không kịp.
- Coi kìa, nó nói chuyện với mình như đang nói chuyện với em gái nó vậy – Hìnhnhư cô giáo đang nhăn mặt thì phải, hế hế.
- Thật vậy mà!! Hê!
- Cái gì? Em giỏi lắm, tin cô hạ hạnh kiểm em xuống yếu không?!
- Tại sao? Em lầm lỗi chi rựa? – Tôi lại nhây.
- Vô lễ với giáo viên, đằng này là giáo viên chủ nhiệm nữa, nắm quyền sát sinhtrong tay đó – Rồi, bắt đầu hù rồi đó!
- Muốn thì sát, có gì sinh không kịp đứa khác đền cho mẹ em đâu. Mà nếu sinhphải sinh đứa học giỏi như em đó nha, không giỏi như em thì khỏi, mất công lắm.
- Em dám nói chuyện như vậy hả? – "Sùng máu – ing" há há.
- Hề hề, mà cô không chuẩn bị gì đi sinh nhật à?! – "Đánh trống lãng –ing"
- Tí nữa!!
- Sao gằn giọng ghê vậy? – Hoàng Nguyên 21 tuổi tiếp tục lên án thằng oắt 16tuổi.
- Mệt, giận rồi!
- Ủa? Nếu giận em thì cúp liền chớ, thông báo cho em làm gì?! Há há – Tôi cườihắc hắc khi nghe cái điệu cực cute, cơ mà...

Làm thiệt hả trời?!
Tôi gọi liền 3 cuộc vẫn không bắt máy, ngồi nghĩ nghĩ chắc cô đi sửa soạn rồi,gì chứ đi đâu là đàn bà con gái chuẩn bị lâu lắm, cái này tôi kinh qua rồi,không phải chờ gái đâu.. chờ mẹ thôi cũng đủ chết.
- Cô ơi, cô giận thiệt hả cô? – Tôi cố gắng nhắn cái tin thiệt lễ phép.
Thời gian vẫn trôi qua không chút động tĩnh.
- Em chọc chút chơi mà cô!
15 phút tiếp theo.
- Cô à cô ơi, em biết lỗi rồi mà!!
5 phút sau.
- Cô!!!!!!
7 phút sau.
- I'm sorry, my lovely Teacher!
Ngồi nhìn cái điện thoại hơn 15 phút, tôi đâm quạu, nghĩ sao năn nỉ cù lăn cùlốc vậy mà ứ thèm quan tâm, coi chịu nổi không. Giận gì mà dai thế.
Đang cầm điện thoại mà "tru tréo", chợt nghe tiếng mẹ gọi dưới nhà.
- Thằng Nguyên, thằng Kha đi soạn đồ, mẹ chở về ngoại chơi!
- Ủa hôm nay ngày gì vậy mẹ?! – Tôi phóng xuống.
- Đám giỗ ông nội của mẹ, cậu 6 làm nhỏ thôi.
- Dạ! Kha ơi thay đồ mầy – Tôi phóng lên.
Mẹ tôi thường bảo mẹ là người nấu ăn hạng bét trong nhà, nhưng bản thân tôi thìlại nghĩ khác. Tất nhiên về việc nấu ăn thì mỗi người mỗi vẻ, người thì làmngon món này, người thì món kia sở trường, chẳng thể so sánh được. Còn cái lído chính mà mẹ tối ngày hễ về nhà ngoại là nhặt rau là vì nhà tôi ở xa, cáchnhà ngoại 20 phút đi xe máy, nên mấy dì ở gần đứng nấu, mẹ về trễ hơn nên chỉcòn nhặt rau nữa là xong. Vâng, lí luận là vậy dù có vài lần dì 3 bảo mẹ nấu gìmà chả ăn được. Nhưng con thấy được mà dì 3!
Nhà ngoại tôi như đã nói từ chap Review là Thế giới của bưởi, không điêu nhé.Vì nằm trên một cù lao sông Đồng Nai, cũng là nơi giáp với 2 tỉnh. Nơi đây đượcphù sa bồi đắp nên đất đai màu mỡ lắm (tôi nghe ba mẹ nói quài thì biết chứthực ra học ngu địa lắm). Trồng cây gì cũng lên, thải xuống mầm gì cũng sống,cũng tươi tốt. Nhất là bưởi, người người trồng bưởi, nhà nhà có bưởi. Ngay cảba mẹ mình đi làm công chức suốt cũng có một vườn bưởi (nhờ dượng 5 chăm dùm).
Về đến nhà ngoại đã hơn 6h một chút, cũng đã thấy mấy anh đang coi phim ngoàiphòng khách, hình như lúc đấy VTV3 chiếu Lục Tiểu Phụng nhưng tôi do cái số đihọc thêm riết nên chả biết gì phim đó luôn. Thấy tôi và nhóc Kha vừa bước vào,chưa mở cả giày thì ông Thuận lại phán câu:
- Kha, nhớ anh không, anh Nghĩa nè – Nói xong ổng cười đê tiện.
- Dạ...?? – Thằng nhỏ ngơ ngác không biết gì ráo.
Tôi cũng ngoác mồm cười theo. Thằng em tôi mới học lớp 3, dì dượng nó còn chưaphân biệt được ai thì nghĩ sao tên của anh chị được, nên mấy ổng cứ lấy trò nàyra mà trêu nó. Nghe đâu hồi xưa trêu tôi hệt vậy, nhưng rất tiếc, tôi cóc cóthèm nhớ. Thôi thì đánh sang địa bàn khác.
Vòng xuống nhà dưới thì thấy mấy dì đang đứng nấu, còn mấy chị cũng nhặt raugọt dưa hấu và bưởi các thứ, tất cả đều mặt mày hớn hở nói cười vui như Tết. Vềmặt phong thủy thì nhà ngoại tôi hướng ra ngoài sông, nhưng khi về thì ai cũngtoàn chui từ vườn bưởi sau nhà lên cả, chứ chạy đường sông thì xa lắm. Nên khiđã chào hết mấy dì và chị em phụ nữ cùng mấy ông anh thì 2 anh em tôi phải lênthưa các dượng và ông dượng nữa. Vâng, về nhà ngoại là thưa mệt nghỉ luôn cácbác ạ. Nhưng không thưa không được, hình thành thói quen luôn rồi.
Vừa làm công tác thưa gửi xong, tôi bị ông Trung nắm đầu lên mà quào lia lịa.
- Sao vậy? Đau em!! – Tôi la làng.
- Dạo này chú học sao rồi, đừng có làm mất mặt anh nghe chưa?!
- Vớ vẩn, em học thì chỉ có nở mày nở mặt – Tôi nhăn như khỉ, cái đầu giờ cònhơn tổ quạ.. mà thường thì cũng giống ở chim rồi, hề hề.
- Á à, giỏi, thế năm nay chú thi Olympic gì? Lý nữa à? - Ổng biết tôi thi Lýhồi lớp 9 nên tưởng bổn cũ soạn lại.
- Đâu, thi Toán! – Tôi tỉnh bơ cái mặt.
- Biết quái gì đâu mà thi, mà thi chưa? Hay rớt cái bịch luôn rồi?! – Lại đáđểu nhau.
- Chưa thi, lớp 10 làm gì thi, lên giữa năm 11 bắt đầu thi lận.
- Ờ, thi xong về thông báo kết quả cho anh biết! - Ổng gật gù.
- Chi? Chia quà à? Há há! – Thế là tôi tót sang ngồi chỗ khác mặc ổng đang liếchái.
Ông Trung sở dĩ ổng "chảnh" như vậy vì cái thành tích của ổng khôngcó vừa. Hồi học cấp 3, ổng toàn đứng nhất chuyên Toán trường Lương Thế Vinhdưới Biên Hòa, thi Olympic tới vòng khu vực mới bị tạch, xong thi đại học thìđược top 10 thí sinh điểm cao nhất ngành xây dựng Bách Khoa. Thành tích đáng nểnhợ. Giờ ổng đang phỡn ỡ Sở kế hoạch và đầu tư rồi.
Khiếp hơn ổng chính ông anh Hiếu, ông này là anh cả nhà ngoại tôi, hồi nhỏ đượcmẹ tôi cưng lắm. Ổng là con dì 3, anh ruột của ông Trung và cũng xứng danh"anh cả" trong chuyện học khi đậu Thủ khoa Xây dựng cầu đường của đạihọc Bách Khoa. Thêm một cái đáng nói nữa là vợ ổng là chị Thảo, theo ngành Bácsĩ đa khoa và cũng có nhiêu đâu, giải 3 cuộc thi Hóa toàn quốc thôi, ít lắm!
Mấy ông còn lại cũng coi như có chút danh vọng nhưng không theo những ngành hotđó, ông thì học Sân khấu điện ảnh, ông thì theo Luật, ông thì Kinh tế,.. Nóichung nhà ngoại tôi giờ toàn đi làm cả rồi, chỉ có tôi là được coi là lớn nhấtbên cái bọn đang đi học thôi.
Ngồi phỡn được tí thì mấy anh rủ xuống bưng đồ từ bàn thờ xuống, thêm một sốdĩa từ nhà dưới lên. Nhà ngoại (giờ là nhà cậu 6 đang ở) nhộn nhịp hẳn lên vớinhững tiếng bước chân qua lại, những tiếng cười nói râm rang, thêm tiếng khócnghe chói tai của thằng nhóc con anh Hiếu, cũng là thằng cháu duy nhất của tôilúc bấy giờ bên ngoại. Chẳng biết ba mẹ học thế thì thằng oắt này có thừa hưởngmiếng nào không nhệ?!
Tính ra nhà ngoại tôi cháu dâu cháu rể cũng chưa nhiều, nên chỗ ngồi lúc đó vẫncòn trống, thêm một số người không về nên đồ ăn dọn ra được coi là khá nhiềuhơn số lượng người có mặt.
Tôi không biết các bác như thế nào, càng không biết mấy ông anh chị bên ấy rasao, chứ tôi thì tôi rất thích ngồi nghe mấy dượng đàm đạo hoặc mấy dì nóichuyện cũng được. Cứ ngồi nghe, nghe nhiêu cũng được, không bổ ngang cũng bổdọc, từ đó hình thành sở thích nên cứ rảnh rảnh là tôi lại nói mẹ thôi"dụ" mấy dì về nấu nướng ăn uống cho vui, khỏi có mấy ông anh vớ vẩncũng được.
Nhưng hôm nay tôi không nghe được, vì đầu óc bắt đầu lùng bùng khi hớp ly rượumà ông Trung dứt khoát bắt tôi uống. Mà tôi có cái tật, hễ không uống thì thôi,đã uống rồi là phải... uống tiếp, rồi đã ngủ vì rượu thì cho đến khi tỉnh mớithôi, không tỉnh không dậy. Cứ như bắt miệng vậy, cuối cùng thì nằm vật ra cùngvới anh Thuận, 2 anh em nằm ngáy o o.
Và như các bác cũng biết rồi, ngày mai tôi phải có mặt nhà bà thím hắc ám đó.Tới số nữa rồi.

Chap 26Khi ông mặt trời mọc vừa dần dần nhô lên,hồng hào, "tròn trĩnh phúc hậu như lòng đỏ quả trứng thiên nhiên đầyđặn" thì những giọt sương đêm còn đọng trên lá bắt đầu sợ hãi vì sẽ tanbiến dưới ánh nắng ban mai. Không khí buổi sáng vô cùng mát mẻ, êm dịu và kháyên ắng. Chốc chốc đâu đó tiếng chú gà trống choai vỗ cánh gáy ó o.
[Sưu tầm]
Lí do tôi lại phải đi sưu tầm?
Vì đơn giản tôi đâu có tận mắt chứng kiến ông mặt trời nhô cao thế nào đâu,cũng chả đứng dòm những giọt sương từ từ biến mất. Bởi lẽ 3 tiếng sau tôi mớibò dậy..
Vừa gãi đầu vươn vai ngáp một cái thiệt đã cái cuộc đời thì cũng vừa nhận rađây là đâu. Uầy, thế là hôm qua mình ở lại đây à?! Dòm qua bên chẳng thấy ônganh Thuận (ổng là con cậu 6), tôi chậm rãi để một góc cùng với mùng mền chiếugối rồi xuống ván rửa mặt.
- Nguyên dậy rồi đó hả con, rửa mặt đi rồi ăn sáng con – Mợ 6 quay lại trôngthấy tôi đang đứng dụi dụi mắt.
- Dạ, dạ mợ 6 mẹ con về luôn hả mợ?
- Ừ, mẹ con kêu hoài không được nên tối qua về luôn. Bữa nay con ở lại chơi cảngày luôn nha – Mợ vừa nói vừa đưa tôi cái khăn lau mặt.
- Dạ, mà cậu 6 với anh chị đâu rồi mợ?
- Cậu 6 con với anh Thuận con ra ngoài vườn rồi, còn con bé Hòa chẳng biết sánggiờ đi đâu mà sớm dữ vậy không biết!
- Dạ. – Tôi vừa nói vừa hích mũi, uầy, uống rượu cho đã giờ bệnh nữa đi.
Đang ngồi húp miếng nước canh sau khi xơi láng 2 chén cơm thì ông anh tôi vàonhà, nhìn tôi lù đù ông tí tởn táng cái bốp vô lưng.
- Hôm nay ra ngoài đồng với anh, đi câu cá, hê hê.
- Trưa trờ trưa..... – Tôi đơ họng. Chết bà, hình.. hình như hôm nay là.. chủnhật. Chết con rồi má ơi.
Nhìn cái mặt của tôi hết biểu cảm này đến thái độ khác, ông anh tròn mắt đơluôn.
- Anh, giờ anh rảnh không? Anh chở em ra đò đi, rồi em về.
- Sao về sớm vậy? Hôm nay là chủ nhật mà?!
- Hay khoan, anh cho em mượn điện thoại tí - Bờ mờ dòm lên đồng hồ giờ là 9h45rồi.
Chờ ổng đi kiếm cái điện thoại cũng lâu, tôi ngồi trên ghế mà cứ như trên lòlửa. Kiểu này là chỉ cầu mong kiếp này được siêu thoát thôi.
Cầm cái điện thoại trên tay, đầu óc tôi bắt đầu viện ra hàng tá lí do để bàochữa, nhưng.. nếu thế thì tôi lại phải nói dối sao. Đã hứa với cô là không nóidối nữa rồi mà. Bấm số điện thoại mà lòng đau như cắt, nước mắt mém đầm đìa,tôi ngồi dòm màn hình, đến khi chế độ hiển thị đã có người nghe máy xuất hiện.
- Alo! – Sao nghe cái giọng nó khác khác ta.
-...........!
- Alo??
-..............!
- Alo, dạ cho hỏi ai bên đầu dây ạ?!
-............! – Ông Thuận thấy tôi đặt máy trên tay lâu quá mà không thấy tôinói gì, khều tôi một cái "hỏi thăm", tôi lắc đầu lia lịa, mặt thìnhăn như khỉ ăn ớt.
- Không nói cúp máy nha!
- Dạ, dạ cô là em. – Tôi quáng quàng lên tiếng sợ cô làm thiệt.
- Ừ, có chuyện gì?! – Giọng bực nghe rõ luôn nè!
- Dạ cô, hôm nay em...
- Em sao? Không đi học được à?!
- Dạ? Dạ thì giờ em đang ở một nơi rất xa – Tôi đo lường khoảng cách rồi vị chixem đi xe buýt sẽ tốn bao nhiêu thời gian.
- Ừ, vậy là khỏi học bữa nay ha! - Cô chốt câu nhẹ tênh mà đầy kim châm chếtngười
- Dạ.. đâu có, học chứ cô!!
- Nhưng em đang ở nơi xa mà!?
- Thì.. thì cô chờ em về đi! – Tôi nói như năn nỉ, thiệt là vậy, giờ khổ lắmrồi.
- Em về tới đây là mấy giờ mà bảo cô đợi? – Gắt tiếp.
- Thì.. vậy thôi chiều em học luôn. Em học sớm được không cô – Giờ thiếu điềutôi chỉ muốn lạy bà thím này nữa thôi.
- 1 giờ có mặt....
Đệch, 1h có mặt, học đến 9h, thú nhân à?!
Nói gì nói tôi cũng phải chịu thôi, hôm qua làm giận, hôm nay biệt tăm luôn,không quạu không bực cũng lạ. Và tôi nghĩ tới viễn cảnh cô dùng dao cắm lên đầutôi rồi. Ôi thôi, bi kịch.
Về được đến cái nhà cũng đã gần 12h, tôi kêu mẹ 1h gọi dậy để đi học rồi tótlên giường đánh thêm một giấc nữa. Không biết rượu nhà cậu 6 là rượu gì mà uốngvào mệt người kinh khủng.
Và giờ chết đã điểm!
Đứng ngoài cửa bấm chuông mà tay tôi run như cầy sấy. Nhớ lại lần đầu tiên đếnhọc bồi dưỡng, lòng tôi nở từng cánh hoa, còn giờ thì đứt từng khúc ruột. Lúcxưa thấy cô bước ra đầy duyên dáng đến lạ thường, hôm nay bước ra thì mặt đằngđằng sát khí. Nhưng có một điều giống là.. vẫn xinh đáo để bây ơiii !!!
Thật vậy, dù trong bất kì hoàn cảnh nào thì trong mắt tôi.. cô giáo đều đẹptrên cả tuyệt vời. Thiết nghĩ trên thế gian này có ai có thể sở hữu một loạinhan sắc mà người người phải mê đến thế này không nhỉ?! Hay là tại tôi mê côquá?! Còn nếu đúng theo nhận định của tôi thì.. tôi quả là một thằng không biếttrời cao đất dày khi lại quyết theo cho bằng được cô giáo.
- Đúng giờ nhỉ!? – Cô giáo giở nụ cười "thân thiện" hết sức.
- Dạ.. – Tôi gãi đầu lia lịa rồi dắt xe vào, thiệt chứ, cứ như đang đâm đầu vôchỗ chết ấy.
- Thế có đem tập sách đầy đủ không?!
- Có cô – Vừa nói tôi vừa vỗ bộp bộp vào cái cặp.
Nhưng khi cô giáo vừa ngồi xuống ghế cạnh tôi thì..
- Hôm qua giờ em làm gì? - Cô trừng mắt
- Dạ.. em.. ở bên ngoại – Tôi cố rặn ra cái cười mà có lẽ là méo xệch nhất côtừng thấy.
- Lại uống rượu?!
- Dạ! – Cuối đầu nhận lỗi chứ biết sao giờ.
- Em là bợm nhậu à? – Cô giáo nheo mắt.
- Không.. không.. tại mấy anh vui vui nên bắt uống.
- Mới lớp 10, đua với chả đòi! – Cô giáo nguýt dài rồi cóc thèm nhìn tới cáibản mặt của tôi nữa luôn. Hic!
Như đã chuẩn bị tinh thần trước ở nhà trong 2 ngày nay thì tôi bước vào buổihọc gian lao đầy chông gai thử thách mà khó ai đạt được, với một tinh thần tậptrung cao độ. Cứ liên khúc tụng kinh và trả bài, buổi học kéo dài 3 giờ liền màchẳng thấy cô nở được nụ cười nào trên môi.
- Cô!
- Hửm? Học bài đi! – Nhất quyết không dòm qua.
- Nhà cô ở Thành phố à? – Chỗ tôi có thói quen thay 2 chữ Sài Gòn là"Thành phố".
- Ừ.
- Thế sao cô về đây dạy? Do bị ép chuyển công tác hả?
- Ừ.
Đệch, vẫn không chịu dòm.
- Vậy.. sao bị ép vậy? – Tôi tiếp tục há mỏ.
-........!
- Cô!
- Thật ra em muốn cái gì? – Cô giáo quay lại và cười phát rõ duyên.
- Muốn vậy thôi – Tôi cũng cười, vậy là mãn nguyện rồi.
Tất nhiên cô giáo nhà tôi chả hiểu đâu. Chí ít thì lúc đó tôi tin cô vẫn chưahiểu những gì tôi cần. Và những gì tôi mong đợi trong tương lai.
- Mà thôi hôm nay ôn vậy được rồi! – Cô giáo gấp quyển sách lại quay qua nhìntôi.
- Sao.. sao vậy cô? Em chưa xong mà! – Tôi ngơ ngác, còn đến 5 tiếng nữa màtrời.
- Vậy em không tính về nhà ăn chiều hả?
-........ à.. dạ! – Tự dưng lúc đó tôi thèm nói cái câu: "Cô cho em ở lạiăn với?" Nhưng thiết nghĩ, có ai lại đề nghị thô bỉ như tôi không? Người..yêu thì có thể, đằng này là.. cô trò mà.
-.............!
5 phút sau:
- Dạ cô em về! – Tôi ngồi lên yên xe và cười chào buồn bã, vừa tính đạp pedalthì..
- Mai nhớ đến đúng giờ!
- Dạ.. Hả? Cô nói gì? – Tôi quay đầu lại thắc mắc vô hạn.
- Mai 7h30 đến đây, ôn tiếp.
Và những giây tiếp theo tôi như cứng đờ người ra mà nhìn cô giáo đóng cửa cổngvà đi vào trong nhà. Cơ mà thằng oắt đứng quay lưng trước cổng nhà cô có bịhoang tưởng không khi thấy hình như trong bước chân người nó yêu quý.. có nhữngnhịp phù hợp với điệu nhúng nhảy của một cô gái đang vui.
Ôi đệch, lại lâm vào cái cảnh không biết nên vui hay nên buồn nữa đây!
Hôm đấy về nhà vẫn ăn cơm phè phỡn cho hết cái ngày dài, tối khuya tôi mới mòlên mà cầm cái điện thoại.
- 8 cuộc gọi nhỡ á? - Gọi gì dữ vậy trời, đó giờ thấy toàn chơi 3 cuộc rồi cúpluôn mà ta. Haiz. Lại có lỗi với cô rồi!

Chap 27Vâng, hôm nay là thứ 2, một ngày bình thườngnhư mọi ngày nếu không có một số vấn đề không chỉ khiến tôi mà toàn thể 10A1phải đau não.
Mở đầu buối sáng, tôi lại lót tót đến nhà cô Phương không quên ôm theo mớ tậpsách ôn môn xã hội. Và Sử sẽ là môn khai hỏa đầu tiên.
- Em đọc lào lào vầy rồi thi có nhớ không? Học như học vẹt ấy! - Cô giáo nhănmặt vì "chưa kịp ngáp" tôi đã đọc đến nửa trang rồi.
- Đâu ra, mấy đứa học vẹt nó thường quên chữ đầu lắm, em có quên đâu - Về cáichuyện học bài tôi xem như đồ bỏ.
- Ai biết được! - Vẫn ngoan cố chẳng chịu thừa nhận năng lực của nhau.
- Uầy! Bọn trong lớp chúng nó chả học nhanh hơn em đâu - Tôi chém gió cho côyên lòng.
- À mà em hay gọi bạn là "nó" lắm nha! Hay gì mà gọi như vậy?
- Thì quen rồi mà cô, đứa nào chả vậy?!
- Còn kêu "mày - tao" nữa?! - Cô nheo mắt.
- Chứ sao, kêu vậy cho nó thân mật.
- Ừ.. thì thân mật - Cô giáo nhún vai.
Chiều hôm đấy, sau khi đã kết thúc 2 tiết Toán nhưng vẫn chưa có chuông reo. Côđứng trên bục nói rõ từng chữ khiến lũ học trò chúng tôi đang hí hửng dọn tậpsách đều phải ngước nhìn:
- Giờ cô thông báo, từ nay, việc xưng hô trong lớp mình sẽ có quy định: Bạn nàoxưng tao hay gọi mày gì đó, mỗi tiếng sẽ ghi một gạch. Còn kêu bạn là nó, ghihai gạch. Nguyệt sẽ phụ trách theo dõi việc này, cuối tuần tổng kết. Mỗi gạch10 lần chép phạt.
Xong cô giáo thân yêu lớp tôi cầm viết ghi lên bảng mà từng động tác đều khônglọt khỏi lũ oắt lớp 10 đang há họng chết đứng...à không, chết ngồi chứ!
"Em xin hứa sẽ không gọi mày xưng tao và không gọi bạn là nó"
Ôi đệch. Tôi mê nhầm thiên thần.. hay.. cái bà nào đây hả trời..?????
Sáng thứ 3, tôi do đâm đầu vào mớ Công nghệ thần thánh nên quên "hỏithăm" cô giáo về cái luật không mơ thấy nổi.
Và kể từ ngày hôm ấy, lớp chúng tôi trở thành lớp...câm và văng vẳng đâu đótiếng tru tréo khi lỡ lời cộng với giọng cười hắc hắc khoái chí của nhỏ Nguyệt.
Ra chơi thứ 3.
- Ê Nguyên, ra cantin với tao tí mày - Thằng Cẩn đứng dậy và đứng luôn tại chỗkhi...
- Cẩn, 2 sẹo! - Nhỏ Nguyệt phán.
- Đệch!
...
- Khôi, hôm trước mà.... à Khôi làm cái bảng thực hành địa chưa? Đưa đây mượntí coi mậy!.... Đệch!
- Haha, 1 sẹo nhé Nguyên! - Nhỏ Nguyệt cười đểu.
- Dễ điên! - Tôi xắn tay áo tính lên "đàm đạo" với nhỏ Nguyệt vì ngaycả đồng nghiệp nó cũng chả tha. Và thấy điệu bộ như sắp sửa đi đập lộn của tôithì...
- Thôi, kệ nó ghi sao thì ghi...! - Thằng nhỏ chưa hết câu quay ngoắt lên.
- Hê, Khôi 2 sẹo, có cố gắng! - Nhỏ Nguyệt lại tiếp tục gây thù chuốc oán.
...
Đang ngồi chuẩn bị copy bài địa của thằng Khôi thì:
- Ê Khải, trả cây thước cho t... e hèm, trả cho tui! - Tôi rình nhỏ Nguyệt, rõ10 mươi là nó đang vểnh tai lên nghe.
- Ừ, quên nữa. Nè!
- Thằng heo, làm tao nãy giờ kiếm đã luôn!!
- Haha, Nguyên tiếp sẹo nữa. - Nhỏ mừng như bắt được vàng.
- Cái gì, tui có nói gì đâu chứ?!
- Rõ ràng có chữ "tao" rõ ràng nha!
- Thế thì Nguyệt vừa nói chữ tao kìa!!! - Tôi bật lại ngay, giờ còn dám chốikhông.
- Tui được miễn tội khi lập lại từ, vì đó là phương tiện để buộc mấy người nhậntội! - Nhỏ đáp tỉnh bơ.
- Bờ mờ. À mà hình như nói "thằng" với "con" không bị ghiđúng không Cẩn ?!
- Ờ há, thế thì nay: Ê Nguyên, thằng Nguyên có thiếu tiền thằng Cẩn không?! Vậyá hả? - Dứt lời thằng Khôi đập bàn cười vật vã.
- Mày liệu hồn nha con - Tôi liếc xéo thằng oắt lắm điều.
- Nguyên, 1 sẹo nữa, tổng cộng 3 sẹo!!!
- Ôi... Hic! - Tôi ngồi xuống quào đầu.
...
- Cẩn! Cho... thằng Nguyên miếng nước, quên đem nước rồi - Tôi nói xong gục mặtxuống bàn luôn. Trời hỡi, nói chuyện như lũ điên ấy.
- Nè, may cho mày là.... - Thằng Cẩn khùng lại vô tư, sao nó không đề phòng xíunào vậy trời!
- Cẩn! May đó, thêm sẹo nữa. - Mụ ác nhân đã lên tiếng.
- Đệch, làm chuyện thất đức. - Nó lào bào.
- Nói ai vậy hả? Mà sao suốt ngày mấy ông cứ nói cái từ "đệch" vậy?
- Ớ! Không có trong danh sách những từ cấm đoán à nha! - Tôi ngồi nhịp giò vênhmặt.
***
Sáng ngày hôm sau tôi bị cô ép học Văn đến lùng bùng cả đầu óc, không có cơ hộimở miệng dù rất muốn.
Và chiều thứ 4, sau khi xong 2 tiết Sinh hoạt ngoài giờ, câu chép phạt đã đượcbổ sung:
"Em xin hứa sẽ không gọi mày xưng tao. Không gọi bạn là nó và không phátngôn từ Đệch"
Ôi đê.. Ôi đê.. Nữ quyền lên ngôi. Chế độ mẫu hệ tới nơi rồi.
Và đến ngày thứ 5, tôi được mở họng ra đòi lại quyền tự do dân chủ.
- Cô à!!
- Khỏi nói, nghe cái giọng là biết! - Cô giáo giơ tay lên "che" giữa2 mặt ý như "miễn bàn".
- Em lạy cô, cô bỏ cái sắc lệnh đó đi, tụi em chết đến nơi rồi cô ơi. - Tôi làmmặt mếu như gần khóc vậy.
- Vậy mới tập được cách nói chuyện đàng hoàng chứ!
-........! - Tự dưng nhớ đến vụ "thằng" tôi lại bật cười. Thật chứnói chuyện thế này trong lớp không sao, chứ ra ngoài là chúng nó sẽ nhìn tôinhư thú mới xổng chuồng liền.
- Cười gì?!
- Đâu gì!!
- Nói mau, em cười gì đó?!
- Hầy, thì giờ tụi em phải chuyển sang kêu thằng này thằng nọ chứ đâu có dámđụng vô những từ... đó đó nữa đâu.
- Ừ - Cô giáo ra chiều gật gù lắm mà chính tôi cũng ếu hiểu gì.
Vậy là đạo luật liên tiếp được bổ sung, trong chiều thứ 5 này:
"Em xin hứa sẽ:
- Không được gọi mày xưng tao.
- Không được gọi bạn là nó, là thằng, là con.
- Không được phát ngôn từ Đệch"
Ôi, tôi đang sống ở đâu đây? Địa ngục hắc ám của xứ nào đây hả trời?! Tự dưngtôi rút ra một bài học: Gần cô...như gần cọp ấy!
Tất nhiên tôi biết cái vụ "thằng-con" là do tôi mà ra, và cũng đoánluôn được tôi là nguyên nhân chính mà cô ban hành cái luật giết người này, lỡtụi trong lớp nó biết là tôi lãnh đủ. Nhưng giờ cố gắng năn nỉ cũng vô phươngmà. Hic!
Điều tôi không ngờ đến nhất là cô đã biến những buổi ra chơi của lớp tôi thànhnhững buổi học bài luôn. Chúng nó không có siêng vậy đâu, chẳng qua không nóichuyện được với nhau nên mới ngồi lấy tập ra ôn thôi vì cũng ít đứa nào tót rangoài chơi với lớp khác lắm.
***
Hôm nay kiểm tra Sinh, và rất nhiều đứa trong lớp tôi đi sớm, trong đó có tôi.Vừa ngồi xuống bàn, tôi nhìn thằng Cẩn trào máu họng khi nó đưa giấy xuống.
Cầm tờ giấy: "- Mày có đem cuốn sách Sinh không?!"
- Mắc gì phải viết vô giấy ba!? - Vừa nói tôi vừa mở cặp lấy sách.
Nó vừa tính phập một câu mà chợt nhớ lại, giật tờ giấy rồi cúi xuống bàn tôiviết viết:
- Cách này là hay nhất rồi, vừa không bị bắt vừa nói chuyện thoải mái. Hồi nãytao mượn cái sổ ghi của con Nguyệt, đến 25 sẹo rồi, 250 đó con.
Nhìn nó mà tôi thương cảm, ủa vậy tôi bao nhiêu ta?
- Ê Nguyệt, tui bao nhiêu sẹo rồi?! - Tôi la to lên bàn nhỏ ác ôn đó.
- À, ông á? Để tôi xem xem.. Nguyên.. Nguyên... Ông 17 sẹo rồi đó, phấn đấu đi.
- Haha - Thằng Cẩn khốn nạn dám cười đểu tôi.
- Thế tui nhiêu? - Khôi heo hào hứng.
- Ông hả? Ừ.. 16 sẹo, thua ông Nguyên có 1 sẹo thôi. San bằng tỉ số ngay á mà.- Con nhỏ nói câu sực nức mùi banh bóng.
Thằng Khôi lúc này chỉ biết gãi đầu quằn quại rồi chúi mũi vô cuốn Sinh để tíkiểm tra ngay tiết đầu ngày thứ 6.
Nhưng đó cũng là cuộc đối thoại khiến lớp tôi nhao nhao lên. Mai là thứ 7, cũnglà ngày tổng kết rồi mà.
- Tui nhiêu rồi Nguyệt?!
- Bà hả? 2 gạch thôi.
- Vậy coi cho tui với Nguyệt?!
- Bà là 5, cứ kêu "thằng" riết thì cũng phải ghi thôi.
- Tại tui quen rồi bộ!
- Tập đi, thấy con Hoa không, có 1 gạch rồi tập.... - Nhỏ Nguyệt chẳng thể nóigì nữa, nó bận chú ý đến tất cả mọi người đang nhìn nó với ánh mắt....
- Haha, dính chưởng nhé Nguyệt, mới kêu "con Hoa" xong, há há - ThằngKhải ra chiều vui thích tợn.
- Ơ..
- Hê hê, ghi vô đi chứ! Vậy mà nó cứ làm tàn - Thằng Cẩn nhịp đùi.
- Cẩn 2 sẹo tiếp, Nguyệt 1 sẹo, hic!
- Đệch!
- Cẩn 2 sẹo nữa!
Tôi nói thiệt chứ 4 sẹo của thằng Cẩn chẳng bõ bèn gì so với 1 gạch của nhỏNguyệt, haha, gái gài gái, cái gài này đáng ghi vô sử sách 10A1.
- Cẩn à, chia buồn cùng chú, chắc chú đã cán mốc 50 rồi chứ gì - Thằng Khôithương tiếc.
- Tao táng à, biến lẹ!
- Hờ, thêm sẹo nữa! Chẵn 30!
Dòm cái mặt thằng nhỏ nghệch ra, lớp tôi đập bàn đạp ghế mà cười như được mùa,lớn nhất vẫn là thằng Khôi.
- Đệch, thằng khốn nạn, dám gài tao, cho mày nếm Như lôi thần chưởng nè con. -Cẩn ta hùng hổ sấn tới.
- 2..3... - Nhỏ Nguyệt ngồi đếm mệt nghỉ - Cẩn 6 sẹo nữa!
Và ngày hôm ấy, tôi với thằng Cẩn quyết định "viết thư" chonhau.
Giờ ra chơi ngày thứ 7, tức là sau hơn một ngày viết thư, tôi với thằng Cẩnbuồn quá liền "nắm tay nhau" ra căn tin.
- Mợ con Nguyệt nó thành chó săn luôn rồi - Thằng Cẩn căm hờn rít qua từng kẻrăng.
- Haiz, giờ ra khỏi cái lớp như ra khỏi địa ngục vậy.
- Ờ, mà nãy làm Lý được không? Khó quá mày ơi!!
- Mấy bài đó toàn là kết hợp 2 3 cái định luật một lượt, mày học dồn thế quáinào làm được chứ.
- Ừ, mốt có gì chỉ tao Lý đi, buồn quá, không biết được con 5 không nữa.
- Ừ.
Thật ra đó giờ thằng Cẩn học cũng không có gì đáng ngại, nhưng đau một phát lànó học Lý không được vì cấp 2 nó mất căn bản lớp 6 với lớp 7, 2 năm sau bỏ trôiluôn. Trong khi tôi lại là thằng đi thi Học sinh giỏi môn Lý. Điều này cũngkhiến tôi canh cánh trong lòng, nhưng nó không chịu mở miệng hỏi thì bố con thằngnào chỉ được chứ.
Vậy là 2 thằng tôi mỗi đứa cầm chai nước về lớp nhưng không vào lớp. Ngóng xemcon Nguyệt đang làm gì rồi yên tâm ngồi cái ghế được đặt trước cửa. Cái ghế nàylà phương tiện mỗi lần tôi không có ca trực Sao đỏ bên lớp kia là tót ra địa côPhương từ nhà xe giáo viên.
Yên tâm khi không bị theo dõi, tôi với thằng Cẩn tuôn 1 tràng ngôn ngữ bị cấmvận mà không hề cảnh giác tẹo nào.
Và thế là:
- Thưa cô, số bạn trong tuần qua vi phạm gồm:
Cẩn 53 gạch
Nguyên 39 gạch
Ân 23 gạch
Khôi 18 gạch
...
..
.
Kim An 2 gạch
Nguyệt 1 gạch.
Nhỏ Nguyệt tỏ ra đau đớn vô cùng khi tự đọc tên mình ra. Nhưng có 2 thằng đauđớn hơn nhỏ.
- Dạ thưa cô, bạn Nguyệt ghi khống! - Thằng Cẩn hùng hổ đứng dậy tố cáo trướcđám đông.
- Sao em lại nói vậy? - Cô Phương nheo mắt.
- Ông ăn nói cho đàng hoàng nghen !
- Bà mới không đàng hoàng á, hôm qua tính ra tui mới có 36 gạch đúng không, cònthă.. À, còn Nguyên chưa tới 20 gạch. Giờ lấy đâu ra mà 2 tụi tui nhiều vậychứ?! Không ghi khống chứ là gì?
- Hờ, thế trưa này 2 ông làm gì, à không... Hồi ra chơi ấy!? - Nhỏ Nguyệt cườikhẩy.
- Thì ra cantin thôi chứ làm gì?! - Thằng Cẩn đực mặt nhớ lại.
Nắm áo nó kéo kéo ngồi xuống, tôi ngậm ngùi nhận ra cái sự thật là chúng tôi đãbị phục kích trước cửa lớp. Quên cha nó là cái ghế được đặt ngay cái cửa sổ.Nhỏ Nguyệt vui vui lại đứng đó thì ghi có mà phê.
- Vậy là không có gì bàn cãi phải không?! Vậy về chép phạt nhé. Thứ 4 tuần saunộp cô.
Chắc thím Phương nhà tôi từ bi độ lượng cho thêm vài ngày để tôi với thằng Cẩntĩnh tâm chép phạt đây mà.

Chap 28Nhưng chủ nhật hôm ấy, tôi không có thờigian để chép phạt, càng không đến được nhà cô vì phải đi theo mấy đứa kết nạpĐoàn. Uầy, Củ chi xa xôi dịu vợi có là gì khi cô Phương cùng đi cơ chứ. Hề hề.Cái tin này tôi chỉ mới biết vào hôm qua thôi.
- Mai là đi lên Củ Chi rồi nhỉ? - Cô giáo chống cằm quay qua nhìn tôi đang chúimũi vô mấy bài Toán. Hôm nay là lịch học Olympic mà.
- Dạ, khổ quá!
- Sao khổ!?
- Thì em kết nạp rồi mà, đi này là đi hành xác chứ làm gì!
- Ờ ha, cô cũng kết nạp rồi mà ta! - Cô ra chiều suy nghĩ tợn.
- Không, ý em là.... Ủa? Cô cũng đi à?!
- Sao không, cô là uỷ viên Đoàn trường mà!
- Ồ, ghê! Thế ai làm phó vậy cô?!
- Cô Yến chứ ai!
Ôi mới mừng chưa được 30 giây đã ỉu xìu rồi. Có cô Yến ngồi đó thách ông nộitôi cũng chả dám lượn lại gần cô Phương.
- Thế mai muốn ăn gì? Cô đem cho!
- Ủa? Là sao cô!? - Tôi tiếp tục ngơ ngác.
- Thì cô được phân công đi cùng xe em mà. Chiều nay đi họp Duyên không nói gìvới lớp sao?
- Lạy chúa, nó.. À.. Méng đó có nói gì đâu chứ - Mà cũng có khi nó có nói nhưngtôi bận nói chuyện với thằng Cẩn nên không nghe.
Đúng như tôi dự đoán, chúng bạn đi chẳng lấy làm bất ngờ khi cô Phương lên xecả. Và tôi giờ tự dưng lại phải lao đao.
Số là trong lớp tôi thân với 2 thằng Cẩn và Khôi, nhưng giờ tụi nó đã vào Đoàncàng không phải thành phần bị ép đi nên đang ở nhà ngủ nghỉ hay chép phạt gìđó. Tính kêu thằng Khải ngồi chung mà cu cậu đã ngồi với thằng Ân rồi. Bờ mờ,thêm 2 con Duyên với Nguyệt dính như sam làm tôi bơ vơ giữa chốn lạ.
Lết lên xe thì hầu như lớp tôi đã có đôi có cặp hết rồi, giờ chẳng lẽ ngồi vớitụi lớp khác? Tôi phó mặc số trời vác cái ba lô đồ ăn do cô Phương chuẩn bị sẵncho lớp. Đúng là.. con gái!
- Lại đây Nguyên, ngồi lên đùi anh nè cưng - Thằng Khải trêu đểu khi thấy tôiđang đứng xớ rớ.
- Im mày!
- Á, 1 sẹo mới trong tuần. - Nhỏ Nguyệt bệnh nghề nghiệp.
- Con khỉ nè, giờ là chủ nhật, quên cái luật vớ vẩn đó đi? - Tôi đâm quạu.
- Vớ vẩn?! - Một tiếng nói quen thuộc vang lên từ dãy ghế đầu làm tôi lạnh cảsống lưng.
- Dà dạ, em nói con người em.. nó vớ vẩn gì đâu!
- Điêu dân, lại ngồi đây!
Và thế là trong những tràn cười khốn nạn của lũ bạn, tôi lết lên yên vị trênghế đầu cùng cô Phương. Ngó qua bên kia thì nhỏ Duyên với Nguyệt đang bụm miệngcười hích hích. Bờ mờ!
Tôi nên vui hay nên buồn đây các bác?!
***
Từ trường tôi đến Củ Chi cũng mất hơn cả tiếng đồng hồ. Giờ đã là 7h15 mà cáixe này nó lếch lếch, vậy là đến nơi chắc cũng 9h.
Nhìn qua kế bên thì thấy cô giáo đang "dọn ổ", trải cái áo khoác đắplên chân, cô lấy cái balo lên mà để gần cửa số rồi dựa lên.
- Cô sao vậy?
- Hôm qua bị mất ngủ, giờ mệt quá! - Cô nói mà mắt nhắm hờ lại.
- Sao nằm trên đống đồ ăn được. À mà trong đó có cái bịch nào bự bự không cô,trong balo ấy.
- Chi vậy? Có mà 2 bịch nhỏ, dùng để đựng rác cho tiện.
- Cũng được.
Tôi cầm balo móc 2 cái bịch nhỏ ra, xong cho hết bánh trái vào hết 2 bịch. Cũngmay là vừa đủ luôn.
- Đưa em cái áo khoác!
- Nè - Cô giáo cầm áo khoác màu trắng viền hồng, hay nhỉ, áo khoác tôi cũng màutrắng nhưng viền xám. Và đời chả ai biết được chữ ngờ... thôi tí nữa kể.
Tôi xếp đại 2 cái áo khoác chồng lên nhau rồi bỏ vào balo tạo một cái "gốigiả" rồi đưa cô giáo.
Chẳng nói chẳng rằng, cô để balo kê lên cửa số và dựa vào nhắm mắt lại, bỏthằng oắt đang phải ngồi cầm 2 bịch bánh kẹo tùm lum. Chắc là buồn ngủ lắm rồiđây.
Tôi là thằng thuộc dạng vô ý vô tứ nên các bác đừng thắc mắc chuyện tôi chẳngbao giờ miêu tả đồ của các cô giáo hay bất kì ai, có để ý đâu mà tả.. Nhưng hômnay do ngồi cả tiếng trên xe tôi buộc phải ngắm nhìn cô Phương từng li từng tí.
Cô giáo nhà tôi hiện tại đang ngủ mê mệt chường khuôn mặt hình trái xoan trắnghồng, hình như có trang điểm sơ sơ khi thấy một ít phấn hồng bên má, cái miệnghình trái tim ánh lên màu đỏ nhạt của son môi, vì môi cô bình thường đã đỏ rồinên chắc không cần trang điểm chi cho nhiều. Đôi lông mày cao vút thanh tao màphía dưới là một đôi mi dài và đẹp đang khép lại. Thử hỏi trên đời này, tôi sẽphải tìm cái sắc đẹp này ở đâu nữa đây?!
Cái này là tôi thấy sao tả vậy, từ kiến thức của một thằng ất ơ không biết làmvăn miêu tả, chứ mà có đủ hết tết cả những từ ngữ hoa hoè trong bụng chắc tôingồi tả cô tới sáng cũng chả hết.
Hôm nay cô giáo mặc áo Đoàn, ừ thì ai cũng vậy, mấy nhỏ bí thư cũng mặc nhưngthách mấy chục đời chúng nó mới đẹp bằng cô đấy. Với cái quần jean màu xám cùngđôi giày cao gót màu nâu cao cỡ 5 phân, cô giáo nhà tôi hiện giờ khi đứng lênđã cao cỡ 1mét 7. Ôi, thua tôi xa. À, tôi đã lên 1mét 78 rồi nhé các bác. Rángphấn đấu trên 1mét 8 mới được.
Ngồi nghĩ ngợi thêm tí thì cái bảng chỉ dẫn trên đường "thông báo"chúng tôi còn 7km nữa là đến Củ Chi, cũng nhanh vỡi. Trên xe tôi bấy giờ có vàiđứa lên tiếng và cũng đã tỉnh dậy gần hết. Chỉ có cô giáo nhà tôi vẫn dựa balongủ khì thôi. Muốn nhéo cái mũi lắm cơ.
- Cô, dậy cô, tới rồi - Tôi khều nhẹ cô giáo.
- Hở, à, ừ... Đến rồi hả? - Cô choàng tỉnh giấc với cái mặt còn say ngủ, ôi yêukhông thể tả. Lại càng dụi dụi mắt nữa chứ, như con nít ấy. Tôi ước rằng mìnhmãi mãi là người duy nhất được trông thấy khuôn mặt dễ thương chết người này.
- Dạ..
Bấy giờ tài xế đã cho xe vào bãi, nghe cái xịch một cái thì ông thông báo tấtcả có thể xuống xe. Vậy là 4 lớp (A1, A2, A3 và B1) lục tục theo hàng mà xuốngxe dần dần. Còn tôi và cô thì xuống chót vì phải chuyển đồ ăn từ 2 bịch quabalo. Thiệt là khổ quá đó mà.
***
Nói đi là để kếp nạp vào Đoàn chứ thật ra làm cái lễ chưa mất nữa tiếng đãxong, tôi ngồi ngáp dài chúng nó hô mấy cái khẩu hiệu của Đoàn thiếu điều muốnngủ gật luôn.
Nhưng tôi chợt tỉnh ngủ.
Trường tôi thuê 4 chiếc xe cho khối 10 đi, tất nhiên mỗi xe sẽ có 1 cô phụtrách (phụ trách cỡ cô Phương là không có được ) Tức là ngoài cô Hương, cô Yếncô Phương còn có 1 cô trẻ nữa, vì tham gia công tác Đoàn mà.. Và không ai khácchính là cái cô mà tôi gặp hôm Lễ Nhà Giáo. Ôi, sự gặp mặt tình cờ, "Hữuduyên thiên lý năng tương ngộ" đây mà. Dù đây là lần thứ 2 gặp nhưng cũngcó duyên rồi. Vậy là máu mê gái của tôi lại sôi lên.
Nhưng giây sau vụt tắt cái rụp khi phát hiện ra cô Yến đang nhướng mày, mắthướng về phía tôi thật lâu. Bất giác đành lảng qua hướng khác kiếm chuyện đểnói với nhỏ Nguyệt.
- Đi thôi mấy em – Cô Phương vỗ tay gọi mấy đứa cán sự lớp ở xe số 1 đứngdậy.
- Giờ tham quan luôn hả cô?
- Ừ, xong mình về Làng dân tộc ăn trưa, đi nhanh để trưa nắng lắm.
- Ủa, nó ở đâu cô? – Tôi đi song song cô giáo, tay ôm cả áo cô lẫn áo tôi.
- Lúc nãy mình vừa đi qua đó, cách đây gần 20 cây số.
- Ủa, nãy cô biết mình đi qua hả?– Tôi cười trêu đểu.
-......! – Liếc một phát.
Từng đoàn học sinh Trung học đến với Địa đạo nối thành những hàng dài mà nếukhông khéo có thể lạc nhau như chơi. Theo cái tối kiến của thằng Khải thì nênnắm lấy áo nhau mà đi và bị lũ con gái chửi cho 1 trận nên thân.
Tôi chẳng nói gì cả, vì giờ đang phê, hê hê, gì chứ đi với cô, tay cầm áo khoáccô, cứ như là đang thành một cặp trước mặt văn võ bá quan vậy.
Bắt đầu xuống Địa đạo, chúng tôi được nghe những anh chị công tác Đoàn tại đâyhướng dẫn khá chi tiết về quá trình hình thành nên Địa đạo. Chốc chốc lại thấymấy em cấp 2 lấy viết giấy ra ghi ghi. Cũng phải, chúng nó đâu có sướng như tụitôi, tội nghiệp, về nhà còn phải làm bài thu hoạch mà. Nhớ năm lớp 8 tôi cũngbị y chang như vậy nhưng tôi không có chăm như mấy đứa này. Ngày cuối cùng nộpthì mượn bài nhỏ Trâm mà chép, hê!.
Sau là tới quá trình đi tham quan, mà đi hay là bò đây? Cái hang có chút xíu,khom lưng bò cả buổi mới ra, hồi đó còn chưa cao thì chui được, chứ mà giờ.. ôithôi, tôi nghĩ đến cái lưng khốn khổ của mình rồi đó.
- Giờ chui xuống không? – Cô Phương quay lại hỏi.
- Xuống chớ, em khoái cái này lắm – Mợ, ghét gần chết mà thấy mặt cô hớn hở nênphải hí hửng theo.
- Nhưng chẳng lẽ ôm balo theo? – Cô nhìn cái thứ tôi đang vác đằng sau lưng.
- Uầy, thì để em gửi.
Nhìn quanh quất thấy nhỏ Duyên đang ngồi phía trên chỗ hầm nên tôi nháy mắt côgiáo ý là chờ chút, tôi phóng lên gửi gắm balo đồng thời dằn mặt nhỏ không đượcăn, vì đây là đồ ăn của.. cả lớp.
Quay lại thì cái mặt tôi nó đần ra khi cô Phương đang đứng đó chờ, bên cạnh làcô Yến, bên cạnh nữa là cái cô giáo xinh xinh dạy 12.
Uầy, muốn được đi với cô thôi mà.
- A, lại đây Nguyên – Cô Phương quắc lia lịa khi thấy tôi đứng tần ngần ở cửaxuống.
- Dạ. – Tôi mò xuống không quên gật đầu chào hỏi 2 người cô còn lại, thừa biếtcô Yến đang nhìn tôi với ánh mắt... như thế nào.
- Vô trước đi! – Cô Phương chỉ vô.
- Ớ..
- Xuống đi, lỡ có sụp đất thì tụi cô cũng không sao! – Cô Yến bất ngờ cười khúckhích khiến cô giáo bên cạnh cũng mỉm mỉm cười theo.
- Uầy.. Làm chuột bạch rất sướng! – Tôi than thở.
Và tôi chui xuống trước, theo sau như thứ tự khi nãy tôi nói. Mợ bà sao mà nótối dữ vầy nè, hồi đó nhớ đi sáng lắm mà ta.
- Cô cẩn thận nha. – Giờ xuống thì thấy cũng có ánh sáng từ đâu đó, tuy khôngsoi rõ đường nhưng cũng thấy sơ sơ.
- Ừ, có ổ gà ổ vịt gì thì nói cô tránh nha – Cô Phương vẫn cứ cái giọng connít.
- Chui nhanh lên bác tài ơi. – Hình như cô dạy 12 nói, lần đầu tiên tôi nghegiọng cô, cũng thuộc dạng.. dễ mến lắm. Mà hình như là người miền Trung.
Mà làm quái gì đi nhanh lên được chứ, thằng khốn đang đưa 2 cái chảo thần thánhtrước mặt tôi đi cứ như gà rù, vừa đi vừa phát quảu. Nhưng tôi chợt nhận ra:Chết mồ, vậy nãy giờ tôi cũng chổng mông trước....
- Em làm gì ngồi xuống luôn vậy – Hình như cô Phương mém đụng vào đầu tôi.
- À, giờ em muốn nhảy cóc.
-........! – Ngó lại thấy người tôi mê đang cười mỉm mỉm.
Vậy là tôi lại bò bò, chẳng giống cóc cũng chẳng phải là chui, cái tướng ắt hẳnrất ngộ đời dạng như tinh tinh đười ươi gì đó vì nghe tiếng cô Phương cườisuốt.
Hình như đi cả mấy trăm dặm mới thấy một cái hang bự hơn, tôi chả biết gọi nólà cái gì, cứ coi là cái "ổ" đi. Nói chung là giờ tôi đã được đứnglên và ưỡn qua ưỡn lại rồi đó. Nực thấy mồ tổ luôn hà.
- Nè! – Cô Yến lấy ra một bịch khăn giấy nhỏ đưa từng miếng cho 3 người cònlại. Đến tôi thì có vẻ như cô hơi khựng lại muốn nói gì đó nhưng tôi cúi đầucảm ơn rồi lảng đi kiếm cô Phương. Thật, khốn nạn đó, nhưng quyến luyến cô cànglàm khổ cô hơn.
Và cuộc hành trình tiếp tục khi cô Trang đi trước, à khi nãy nghe cô Yến gọitôi mới biết tên, đi sau là cô Yến rồi đến tôi, cô Phương vẫn cứ đi sau tôithôi.
Lần này người chui trước là cô Yến nên tôi không dám đi gần, cứ cách cả mét mớibò đến.
- Từ từ Nguyên, mệt quá, ngừng tí – Cô Phương chọt chọt lưng tôi.
- Dạ! Vậy người đi sau..?!
Ngó lại thì không thấy ai cả, chắc người ta rẻ hướng khác. Ủa mà chẳng lẽ mìnhđi lộn đường, tôi vẫn đi theo cô Yến đó thôi, tuy xa nhưng vẫn giữ được dấu màta.
- Cô mệt hả? Khát nước hả cô? – Tôi ngồi quay lại.
- Ừ - Cô giáo thở dốc.
- Nãy quên mang theo mấy chai nước chứ. Cô ráng đi tí đi, chắc cũng có đường rathôi.
- Ừ - Lại tiếp tục thở, gì mà yếu hơi dữ.
Tự dưng lúc ấy, trên con đường sâu hun hút giờ chỉ còn lại 2 người, một nam mộtnữ ngồi cạnh nhau trong khung cảnh tối tăm của cái hầm.

Chap 29Trong cái bóng tối lạnh lẽo dưới lòng đất,tôi và nàng ấy đang ngồi cạnh nhau, đang ở một khoảng cách như những ngày ngồiở nhà nàng. Biết thừa hương tóc nàng, biết thừa cái hơi thở của nàng, tuy giờcó phần nhanh và nặng hơn vì mệt. Trong khoảnh khắc ấy, tôi muốn..
- Nguyên!
- Dà.. dạ!? – Tôi giật mình.
- Em thích kiểu người như thế nào?
- Kiểu bạn gái đó hả cô?!
- Ừ!
- Như mẹ em, luôn yêu thương gia đình hết mực. Tận tâm tận lực vì chồng con. –Mợ, lúc đó cô hỏi bạn gái mà, đâu phải vợ đâu, Nguyên 21 tuổi chửi thẳng cáimặt ngu của Nguyên 16 tuổi.
- Còn gì nữa.
- Đẹp!
- Hết rồi?
-..............!
-..........?
- Gi.. giống.. giống cô!
- Ừ!
Tất nhiên, giống cô, giống hết mọi thứ của cô. Giống đôi mắt hút hồn của cô,giống đôi môi đỏ mộng của cô, giống dáng đi nhẹ nhàng của cô, giống toàn bộ.Giống tất tần tật từ trên xuống dưới từ trái qua phải. Cô ơi, em muốn nói rahết nỗi lòng, rằng thích cô nhiều lắm.
Nhưng tự nhiên có ai chọt chọt má tôi.
- Gì vậy? – Cô giáo thì thầm
- Dạ?! Là sao cô?!
- Đi tiếp đi chứ, ngồi đó mà lẩm bẩm cái gì?
- Ợ!
Nhìn kỹ mặt cô cứ như đang ngồi kiếm mụn để nặn (thật ra mặt cô láng o à, damịn như gì á), tôi đơ mặt ra khi thấy cô giáo chả có biểu hiện nào gọi là vừahỏi tôi cả. Cứ chỉ chỉ ngón tay ý là "Bò tiếp đi chứ nhóc!"
Thế rồi tôi lại ngậm ngùi bò tiếp. Thiết nghĩ đoạn đối thoại trên là có thậtkhông vậy? Sao tôi thấy cô bình thường đến mức khó tin vậy? Trời hỡi!!!!!!!
Chẳng lẽ nằm mơ giữa ban ngày hả trời. Hic hic!
Được khoảng mấy chục bước thì thấy ánh sáng, tưởng là tới cái "ổ"tiếp, ai dè.. là ánh sáng ban ngày đang soi rọi cho trái tim mệt đứ đừ.
- Ủa, là sao? – Cô giáo chưng hửng.
- Ai biết – Tôi nhún vai rồi nhìn quanh, chỗ này giống giống cái nơi mà chúngtôi đã bắt đầu chui vào, khác tí là nó không có bản đồ Củ Chi thôi.
- Đường hầm gì ngắn vậy?
- Cô à, hình như mình đi lộn lối ra ngoài đó. – Tôi nhìn cô giáo cười khổ.
- Vậy giờ chui lại hả? – Cô nhìn vào cửa hang mà ái ngại.
- Đâu ra, đi theo đường mòn lên đến chỗ, đâu có điên mà chui lại. – Tôi tuôn 1tràng vì nhớ ra dọc theo hầm cũng có một con đường mòn được mở rộng. Nhưng giờphải kiếm cho ra cái con đường đó để nhập bọn với những kẻ không chui hầm.
- Ừ, mệt quá!
Nhìn thấy người con gái đứng trước mặt mồ hôi đầm đìa, tôi cởi áo khoác đangquấn quanh người ra đưa cô.
- Đưa cô làm gì?!
- Cô lau mồ hôi đi – Tôi cười.
- Thôi, em cột ngang lưng nó dính đất nãy giờ.. cô thà.. lấy cái này hơn.. -Thế là bay lại mà cúi xuống cầm tay áo tôi lau lau mặt.
- Cô làm gì vậy? - Tôi la làng.
- Vầy sạch hơn, cũng khỏi dơ người cô. Hì hì! Chưa kêu cởi áo ra là may đấy!
- Ớ!
Tôi đứng thất thần nhìn người đang đứng trước mặt với cái mặt "3chấm" hết mức. Ôi đệch, gì mà.. uầy, không nói nên lời luôn rồi.
- Hai cô trò làm gì đó? – Tiếng ai.. nghe mém quen.
- A!! Vậy là 2 người đó đi lầm đường giống mình – Cô Phương như nhảy cẩng lên.
Vâng, tôi quay lại và thấy 2 bà cô đi trước tôi hiện giờ đang đứng phía trêncủa hang.
Chuyện "lầm đường lạc lối" này là do cô Trang hứng chí đến ngã rẽthấy người ra quẹo bên trái thì lại quẹo bên phải. Chả ngờ... các bác cũng hiểurồi đó.
Thế là 4 người phải đi men theo con đường nhỏ độ 5 phút cũng thấy khá đôngnhững học sinh giáo viên đang "cuốc bộ" trên con đường bự hơn. Ơ rêka, tìm ra rồi!
Bấy giờ tôi thầm nguyền rủa ông trời tại sao mà tôi lúc nãy không chui trướcluôn cho rồi, tự dưng chui sau.. để giờ đổ nợ. Thà cứ chui vậy thì mệt, nhưngđỡ hơn giờ phải câm như hến khi đi kế bên là 3 bà cô đang cười nói vui vẻ.
- Thế em này là lớp 10A1 à? – Cô giáo Trang nhìn qua phía tôi.
- Dạ, lớp em chủ nhiệm! – Cô Phương cười nhưng tự dưng ra chiều ái ngại lắm.
- Ừ, vậy em có chọn ai đi thi Olympic chưa?
- Dạ có! Cũng là.. em này. – Cô ngước nhìn tôi, chắc do tôi cao quá, hê hê.
- Ừ! Ráng thi nha, mai mốt lên học với cô, hihi. – Cô giáo cười rất đỗi hiềndịu, hình như có cái răng khểnh nữa, dòm duyên ác.
Tôi chỉ biết híp mắt cười gật nhẹ đầu ra chiều lễ phép, nhưng tự dưng bất giácngó qua cô Yến, cô đang đi ngoài cùng, khuôn mặt xinh đẹp nhìn về một hướng xaxăm như đôi mắt lại bất định.
Chợt thấy tim đập chậm lại một nhịp.
***
Đi muốn gãy chân mới đến được cái chòi bày đầy cả đồ lưu niệm đem về. Uầy, đãlên Củ Chi là phải bóc đất trong hầm về khoe, ai lại đi mấy cái đồ dây chuyềnvòng cổ này chớ.
Vừa tính ngồi xuống thì..
- Chịu khó đi tí đi, có công viên trước mặt đó – Cô Trang nhìn tôi nói. Mà saocô nhớ hay vậy nhỉ? Lần trước tôi chẳng có khái niệm về cái chòi này.
- À, dạ.
Thế là chạy đến quầy mua 4 chai nước đưa cho từng cô, xong tôi mở luôn một chaimà xối lên đầu cho mát, gì chứ hết chịu nổi rồi.
- Ở dơ! – Cô Phương đi kế bên đẩy vai.
- Chịu, nực quá rồi! – Tôi vuốt mặt lia lịa.
- Nè! – Cô đưa cái áo khoác cho tôi, giờ mới nhớ cô đưa cô cầm tự đời nào.
Tiếp tục cuộc hành trình gian nan, chúng tôi bắt gặp nhỏ Duyên đang ngồi cùngmột nhỏ nào đó trên ghế đá ven đường.
- Ê! Duyên! – Tôi mừng rơn.
-............! – Chợt quay lại khi nghe tiếng tôi, cả 2 đứa đều đứng lên cúichào 3 bà thím đang đi cùng.
- Nãy giờ ngồi đây hả? – Tôi cười cười khi "giựt" lại cái balo.
- Đâu, cũng cỡ 5, 10 phút thôi. – Vừa nói nhỏ vừa cuối xuống mời mấy cô, 2 bêncứ nhường qua nhường lại cuối cùng chả ma nào ngồi, quyết định đi tiếp vì cũngsắp đến công viên như lời cô Trang đã "giới thiệu". Đi quài đi quỷ màcó thấy gì đâu trời.
Chợt cô Phương lượn ra sau lưng tôi, mới đầu tưởng gì, ai dè là lấy cái áokhoác với bịch khăn giấy ướt rồi chia cho mỗi người một miếng, lau cho mát. Đếnlượt tôi chìa tay ra thì cô nhướng đôi lông mày siêu đẹp lên:
- Nãy em rửa mặt rồi mà, cần gì nữa. – Nói xong ngoãy đuôi đi luôn. Đệch!
Đi thêm tầm 10 phút nữa đến công viên, tôi lựa cái bàn tròn ở chỗ thiệt mát rồiđể balo lên, không quên lấy mấy cái bọc giấy từ trong ngăn ngoài balo mà laulia lịa 3 cái ghế đá xung quanh.
- Đúng là có con trai đi theo rất tốt nhỉ? – Cô Trang chỉ chỉ tôi cười.
- Nhiều khi cũng ngố lắm chị ơi – Cô Phương lại nhìn trêu đểu.
-..............! – Còn cô Yến chả nói gì hết.
Tôi chẳng nói chẳng rằng mà lấy hết bánh trái trong balo ra, nào là bánh quy,socola, sandwich rồi xúc xích tùm các thứ. Thế là ngồi dòm phái yếu làmsandwich kẹp với xúc xích ăn cho đỡ mệt, trong khi tôi gặm miếng bánh quy.
Vì sao? Tôi bị dị ứng với xúc xích khi lên 7. Tất nhiên chẳng phải ăn một câymà bị liền, lần đó tôi không nhớ ba tôi đào đâu ra một thùng nhỏ xúc xích heo.Mẹ thì biết tôi rất mê cái loại này nên cất trong tủ. Thế là xin riết cũng biếtchỗ, canh me buổi sáng nọ mẹ đã đi làm tôi phóc ngay vào lấy ra ăn cho kì hết.Lúc đó chả biết sao khùng đến mức vậy. Và tôi sốt li bì cả tuần, bệnh kèm theolà đúng 1 tháng. Thế nên sau này không mơ tới xúc xích luôn vì mỗi lần ăn quá 2cây là bệnh.# Bạn đang đọc truyện tại #Ăn cho đã ngồi tán dóc một hồi thì khu côngviên đông hẳn lên. Ở gần đó có một cái chùa rất lớn nên mọi người rủ nhau đếnthắp nén nhang. Nhưng tôi chỉ đứng ở ngoài xách balo cho cô Phương và cô Trangvào khấn gì đó, hôm đó tôi mới biết cô Phương theo Phật. Còn cô Yến... theoChúa.
Đứng ở ngoài cùng cô, tôi bắt đầu gãi má, sang gãi đầu, sang.. đứng chựng nhưtượng. Hồi sau không thấy cô đâu, quay lưng lại thấy cô đang ngồi ở phần nềndính với tường mà người ta xây thêm để tạo chỗ ngồi cho khách du hành.
Thấy cô giáo ra hiệu, tôi đành cúi đầu mà đi đến rồi ngồi xuống cạnh, nói làcạnh bên chứ cũng cách vài ba tấc đủ cho một người ngồi chen vào.
- Dạo này em học hành sao rồi?
- Dạ? Dạ cũng.. bình thường cô.
- Cô Phương ôn sao? – Cô giáo nhìn qua càng làm cho tôi nóng mặt vì ngượng.
- Dạ, cùng bình thường – Thật tình tôi chẳng nghĩ ra câu nào để trả lời ngoàicâu này.
- Thi phải đậu đó, không cô cho biết tay – Cô phì cười.
- Dạ? – Tôi nhìn qua rồi tiếp lời.. – Thế phải vòng nào cô mới chịu đây?! – Tôingoác mồm cười theo.
- Ừm...Ít nhất phải nhất Tỉnh và nhìn toàn Khu vực.
- Ớ!!
- Không hó hé gì cả, ráng ôn đi. Không thì...
- Thì sao cô? – Tôi mỉm mỉm..
-.................!
Tự dưng cô Yến im lặng, tôi nhìn khó hiểu rồi quay lên, 2 bà cô theo Phật đangnói cười hướng về phía chúng tôi đang ngồi.
Cho đến khi đứng dậy chuẩn bị ra xe, tôi vẫn câm như hết sau màn đối thoai đó,chợt nghiệm lại thì hình như mỗi khi nhìn thấy nụ cười của cô Yến, tôi lại cảmthấy thư thái lạ lùng, dù cho có đang bối rối đến cỡ nào đi chăng nữa. Hay nhỉ,2 bà cô này đúng là khiến tôi đau đầu mà.
Nhìn 3 người cười nói vui vẻ với nhau, phải chi lấy hết làm vợ thì đượcnhệ!?!?! Hê hê.. Nhưng suy nghĩ đó xẹt trong đầu chưa quá 3 giây. Thế quái nàolại nghĩ vớ vẩn thế cơ chứ.
Gần 12h lên xe, tôi bắt đầu mường tượng đến cái cảnh nhảy nhót tưng bừng ở làngdân tộc vì nghe nói ngoài ăn uống còn được giao lưu rồi ăn cơm lam nữa. Nghe làđã khoái rồi các bác ạ.
Nhưng tôi đâu có ngờ... hôm ấy lại là một ngày hơi bị đáng nhớ.

Chap 30Khu làng dân tộc này nghe đồn được một ngườiphụ nữ xây dựng nên. Nói là làng chứ tôi thấy giống khu sinh thái hơn vì cónhững loại hình câu cá các loại, có mấy khu vui chơi thiếu nhi, tùm lum cácthứ.
Khi xe ngừng hẳn thì lần lượt mọi người đều xuống, và sai lầm chết người củatôi là bỏ lại cái áo khoác trên xe, đơn giản vì thấy nó dơ, đem theo chả lợiích gì.
Vào nhà hàng dân dã ăn cơm thật tuyệt cmn vời các bác ạ. Mấy chị phục vụ mặcnhững bộ đồ dân tộc thường thấy cho nó có không khí, tụi con trai cứ gọi là dòmkhông chớp mắt thôi. Còn tôi? Tôi cũng là trai và đang tia 4 bà cô ngồi ăn cáchtôi 2 bàn.
- Giờ mới thấy cô Hương nhỉ?!
- Ờ, sáng giờ chắc đi với tốp khác.
2 con vịt ngồi kế cạp cạp chuyện hiển nhiên, chẳng hay tôi đang nhìn chúng nóbằng ánh mắt nhìn đứa phàm phu tục tử đang xàm ngôn. Kệ! Ăn tiếp có sức rửngmỡ.
Ăn xong, từng đám học trò kéo nhau đi tham quan khắp nơi. Đâu đó tôi vẫn thấymột số đứa nhỏ như học sinh cấp 2, hoá ra nơi đây không chỉ mỗi trường tôi biếtđến. Nhưng giờ làm sao tiếp cận mấy bà cô tiếp đây trời. Tôi đang đứng tìm kếthì bị cái lũ vịt chúng nó kéo đi, tụ họp với mấy đứa trong lớp ra...khu vuichơi thiếu nhi. Bên cạnh còn có hẳn cái hồ bơi nữa mới ghê.
Tất nhiên khu vui chơi có nhiều dạng trò chơi, nhưng ở đây ghi hẳn là dành chothiếu nhi luôn thì đương nhiên chúng nó rất bé. Nhưng hình như tụi lớp tôikhông quan tâm điều đó. Ngồi lên xích đu rồi cầu tuột, cả lũ đều "cưa sừnglàm nghé" cả, còn giỡn nhau kêu chí choé, ta nói làm gãy một cái là ở lạilàm người ở mà đền. Cái khung cảnh này... Ôi lạy chúa tôi, y như bầy thú xổngchuồng!
Đứng nhìn xung quanh thì bên phải khu thiếu nhi có vài lều nhỏ giống như ở hộichợ. Thế mà nãy giờ không chú ý. Càng đáng nói hơn là 4 bà cô đang tụ tập ở đónữa chứ.
Mà giờ sao qua đây?
Đứng tìm kế sách cho đã, cuối cùng tôi quay lại nắm đầu thằng Khải bấy giờ đangchơi bập bênh, nhưng hỡi ơi, vừa kéo nó ra được thì mấy cô đã đi thẳng qua bênhồ bơi, dĩ nhiên là ko bơi, chỉ là mua vài chai nước rồi ngồi xuống gần gần hồbơi thôi.
- Ra làm gì mầy?
- Ờ thì....
- Ủa mấy ông tính qua hồ bơi hả? - Nhỏ Nguyệt nhanh nhảu.
- Ờ. Qua hồ bơi! - Tôi mừng như được ném phao cứu sinh khi đang bì bõm.
Khi cả lũ kéo qua hồ bơi thì cũng nhận ra cái hồ này hình như mới thay nước haysao mà trong vắt, xanh ngắt một màu. Chợt tôi nhớ về cái thời ác mộng với cáihồ ở Dìn Ký ở Bình Nhâm (Chap Bonus tiếp theo tôi sẽ kể nhé).
Vừa phát hiện ra cái sự thật đó thì thằng Ân đã bay xuống làm một cái bùm...ướthết những đứa đang đứng trên thành hồ. Và những tiếng tru tréo của mấy thằngcon trai vang lên rồi bùm..bùm..bùm.. Chúng nó nhảy xuống đồng loạt. Nhìn quakế bên cũng chả thấy thằng Khải nữa, lại ham vui.
Tôi đứng xớ rớ trên bờ chẳng biết làm gì.. Thôi thì kéo ống quần lên mà ngâmchân cho qua ngày đoạn tháng vậy. Không quên liếc qua địa bà thím nhà tôi nữachứ!
- Ê thằng đàn bà, xuống chơi mày! - Tiếng thằng nào quen quen bây?
- Nó kêu mày đấy Nguyên, xuống chơi - Thằng Ân hú, à..thì ra thằng gọi tôi đầutiên là thằng khốn Lợi.
- Khô..!!
Vừa định buông lời từ chối thẳng thừng và hâm doạ chúng nó lên sẽ biết tay thìtôi không biết trời trăng gì nữa.
Tai ù đi vì tiếp nước không có chuẩn bị, cộng thêm cái tướng đang ngồi nên đầutôi cắm đầu thẳng dưới đáy hồ luôn.
Bì bõm hơn 15s, tầm đấy, tôi mới có thể ngoi lên mà thở phì phò, mặt mũi miệngmồm nước không. Cũng may là mình cao, không chết đuối và tội ham gái rồi.
Vuốt mặt lia lịa, tôi vô tình hướng mặt ngay về cái phía mấy cô đang ngồi, vàthế là thấy cô Phương cười toe. Ôi, bị nói thằng đàn bà, giờ lại bị lâm vàocảnh này, siêu nhục!!
- Thằng nào đá ông xuống! - Tôi sùng máu.
- Tui nè! - Nhỏ Nguyệt đứng kế bên, tất nhiên giờ nó cũng đang đứng dưới nước.
- Ớ!
- Biết bơi không? Bơi đua đê!! - Thằng Khải đề nghị.
- Ờ, thì bơi! - Tôi sáng rỡ con mắt, thời cơ để lấy lại điểm trước mặt mấy côrồi. Hề hề, được mẹ khen là thiên tài bơi lội mà lị (đùa thôi, đủ xài).
Và thế là 4 thằng biết bơi dàn một hàng ra, tôi đứng ngoài cùng, gần chỗ mấy côngồi nhất, xong tới thằng Lợi, rồi thằng Khải và cuối cùng là thằng Tuấn. Chuẩnbị tư thế sẵn sàng xong nhỏ Duyên bắt đầu đếm (giờ mẽ cũng ở dưới nước luônrồi)..
- 1..2.........3!!!
Nghe tới số 3 là tôi lo ngụp liền, giở mánh bơi sải điêu luyện đã từng tu thànhchính quả ở bên sông nhà ngoại, nhưng cái bộ đồ nó vướng dễ sợ, áo thì khôngsao, chứ quần thì nặng chình ịch.
Không biết thời gian trôi qua là bao nhiêu nhưng tự dưng thấy bên cạnh chẳng cótiếng nước gì nữa ráo, chúng nó đâu rồi trời. Thế là vừa tính dừng lại thì taytôi đánh cái bộp vào thành hồ bên kia, tới đích rồi sao?!
Bật dậy vội vuốt mặt lia lịa, quay lại thì thấy 3 thằng khốn nạn tự dưng bò vềvạch xuất phát. Bờ mờ, mấy thằng chết dịch!! Chúng nó mới tập bơi à?
Nhìn lũ đó sừng sộ xong, tôi chợt nhận ra mấy con mắm gái vỗ tay khen quá trờikhi thấy tôi "bơi 1 mình" đến đích.. Ừ thì có chút tự hào, hề hề. Tuynhiên dòm tiếp sang chỗ mấy cô thì..
Trời hỡi, sao thấy còn mỗi cái bàn vậy???
Đi từ cái đời nào vậy???
Sao nhanh vậy????
Thế là buồn tình, tôi bèn vọt lên hồ mà đi theo thành hồ về phía hồ bên kia.
***
Ngồi đã đời thì cũng hơn một giờ, áo tôi cũng khô vì là sơ mi đi học, còn quầnthì cũng còn ẩm ẩm, tương đối khó chịu. Cả lũ bèn kéo nhau đi tiếp dọc theo conđường trồng toàn tre và tre bên phải, còn trái thì là một con sông, lâu lâu cónhững cái chòi dựng đó để mọi người vào nghỉ ngơi hoặc có chỗ gọi là ăn uống.
Đi tầm hơn 100m thì thấy một cái chòi tương đối rộng rãi và khác hẳn với nhữngcái mà chúng tôi đã đi qua. Đứng lại dòm kỹ thì thấy người ta đang mua mấy cáiống tre gì gì đó.
- À, cơm lam đây mà.
- Hử? Cơm lam hử? Vào xơi thôi tụi mày – Thằng Lợi đường hoàng đi vào, cứ nhưnó được mời đến đây dự tiệc ấy.
Vừa bước vào thì cũng thấy 4 bà cô bước ra, mỗi người cầm 2 ống cơm lam, chắcnãy giờ ăn đã rồi mua đem về đây mà. Cả đám cúi đầu chào rồi đi vào, chỉ có tôilà đứng tần ngần một tí rồi vào với chúng nó luôn.
Nói chung cơm lam thì tôi cũng ăn nhiều rồi, thêm cái lạnh lạnh trong người nữanên chỉ đứng xem người ta nấu rồi cách bỏ vào ống tre thôi. Lũ bạn cứ chốc chốclại khen ngon.
Đứng khoảng 10 phút thì tôi gọi đi tiếp, chẳng biết mấy cô giờ đâu rồi. Tụi contrai thì không biết ngâm nước nhiều nên đói hay sao mà vẫn chưa chịu đi. Chỉ có2 nhỏ Duyên với Nguyệt sau khi mua xong mỗi đứa 3 cái ống tre thì mới chịu"đi dạo" cùng tôi.
Cứ thả bộ rồi dòm cảnh sông nước, tự dưng tôi nhớ quê ngoại ngang xương. Nhàngoại tôi nằm ở cù lao sông nên cứ hễ về buồn buồn lại ra bờ sông hóng gió. Lâulâu lại thấy những chiếc xà lan kéo đất kéo cát hay những chiếc đò của dân qualại. Còn ở đây tuy cũng sông nước nhưng chỉ là một màu xanh của rêu mà thôi,mặt nước im lìm như chưa từng có bất cứ thứ gì làm nó xao động. Tuy nhiên.. tínữa có liền ấy mà.
Đi thêm đoạn nữa thì thấy một cây cầu khỉ và cái nhóm 4 người kia đang đứng ởchân cầu. Lạy chúa, nãy giờ mới đi tới đây thôi á?
Dòm qua cầu bên kia thì có một khu nữa, chắc cũng thuộc Làng dân tộc luôn,nhưng đau một cái là con sông bề rộng đâu có ngắn, thêm nữa là.. cái cầu khỉdòm thấy ghê! Tuy có 3, 4 thanh tre được cột lại đặt khơi khơi bắt ngang ở dướiđể cho người đi, phía trên là một thanh tre được ví như tay cầm. Bờ mờ cái cầu,thấy bám rong bám rêu không, bố ai dám qua.
Nhưng những ánh mắt của các cô giáo quay lại và thấy tôi. Đệch! Làm chuột bạchtiếp à?!
Thật vậy đấy các bác ạ! Thiết nghĩ ba mẹ sinh tôi ra để đi cua gái, kiếm vợ,kiếm tiền về phụng dưỡng cha mẹ nuôi vợ nuôi con chứ có phải suốt ngày đi làmchuột bạch cho người ta thế này đâu. Cỡ mà cho lũ con gái là không rồi, nhưnggiờ.. cho cái bà thím đó đó thì sao mà từ chối được.
Thế là nuốt nước bọt qua cổ họng một phát, dòm lại những ánh mắt đang chờ đợiđể được chiêm ngưỡng "con Gà quý" đi qua cầu khỉ phát nữa, rồi vịn"tay cầm", chân bước lên cầu..
Này thì.. 1 bước.. 2 bước..
-Ể, sao cũng chắc chắn quá nhỉ! - Đứng nhún nhún cũng thấy không đảo lắm.
Thế là 5 bước.. 6 bước... tiếp theo.. 7 bước.. 12 bước... Rất vô tư..
Hiện giờ tôi đang đứng ở giữa cầu, phong cảnh rất đẹp các bác ạ, phóng tầm mắtnhìn vượt đại dương.. à không, vượt dòng sông.
Và hiện tôi đang ngó xuống và thấy cái đoạn chỉ có một cây tre...
Đệch!!!!
Thế mấy cây kia đâu rồi?
Mợ bà, dòm nó rong rêu còn gớm hơn mấy cây nãy giờ nữa, giờ sao?? Giờ sao giờ??
Quay đầu nhìn lại thì thấy mọi người cũng đang nhìn tôi, toàn con gái chị emphụ nữ không thôi, giờ mà quay lại thì có mà nhục. Sĩ diện nó khổ thế các bácạ!
Quan sát địa hình vô cùng khó khăn, tôi tiếp tục nuốt nước miếng và đặt chân...nhưng mang đôi giày thể thao này thì không thể bám chặt được, lỡ rớt xuống thìcó mà tèo. Thôi thì.. giơ chân gỡ một chiếc, rồi thì hai chiếc, tôi để tay phảivòng qua cái "tay cầm" để hai bàn tay rảnh nợ mà cột dây 2 chiếc giàylại với nhau xong quàng lên cổ tiếp tục dấn thân.
Đặt chân lên rồi cả 2 chân, tay phải cố nắm thật chặt cái cây tre phía trên,chân thì bước liên tiếp lên cây tre phía dưới, tôi thực hiện động tác tương đốinhanh thoáng cái đã đến nửa cây tre.
Vừa nghĩ tại sao người ta không thiết kế thêm một cây tre bên trái để qua dễhơn không (sau này cầu được làm lại y như suy nghĩ của tôi), thì tự dưng nghesau lưng những tiếng hò hét, lạy chúa. Cơ số người đứng ở đầu đó phải nói vàichục đức, trong đó có tụi con trai lớp tôi đang đứng hú như điên. Mấy cô thìnhăn mặt ái ngại. Tôi cười phát trấn an cô Phương, ý bảo không sao.
Nhưng sau đó thì có sao liền.
Do dòm cô mà cái chân khốn nạn nó cũng bước để chứng tỏ, tự dưng tôi bước ngaycái mớ rêu xanh mà nãy giờ cố né, bờ mờ nó trơn thì thôi chứ. Vì sức nặng cơthể đè lên cây tre nên cái cầu nó đảo như điên, vội đặt 2 tay lên "taycầm". Hú hồn, cuối cùng cũng đỡ đảo.
Nhưng đời ếu ai ngờ!
Vừa thở cái phù một cái, tôi phát hiện ra cái gì nhột nhột ở tay trái thì độtnhiên sửng lại. Lạy ông nội bà nội bốn phương cứu con, con rết nó to bằng cảngón tay út đang từ từ bò lên mu bàn tay. Ngay lập tức tôi vẩn vẩy tay trái rồira nhưng.. Đệch! Nó bò tiếp. Khốn nạn con rết khốn kiếp không tha, tôi bèn vẩyluôn tay phải khi tay trái chưa nắm lại cái cây tre...
Chuyện xảy ra tiếp theo thế nào thì thằng nhóc lớp 1 nó cũng biết!
[Ùm]
Lần thứ 2 trong ngày tiếp nước không chuẩn bị, tôi có kinh nghiệm hơn là tầmsau 10s đã ngoi đầu lên. Cũng may nước không hôi, nói chung cũng giống sôngnên...
- Cá sấu, có cá sấu!!!
- HẢ!!! CÁ SẤU Á!!!!!!!!!!!!!!!
Thế là dùng hết lực bình sinh, cũng chưa kịp nhìn ngó xem con cá sấu mà chúngnó đang cảnh báo ở chỗ nào. Trổ hết mọi ngón nghề bơi lội mà mẹ đã chỉ dạy, tôibơi như chưa từng được bơi, cứ như đây sẽ là lần cuối cùng tôi có thể bơi vậy.Và sau hơn mấy phút ngụp lặn, tôi đã bò lên được bờ bên kia với một trạng tháitinh thần vô cùng hoảng loạn..
-Thoát rồi, bờ mờ nó thoát chết rồi.. – Môi răng lẫn lộn, tôi ngồi thừ ra mànhìn dòng sông.
Hình như phía bên kia có 2 con tàu từ từ chạy đến, cập ngay chỗ chân cầu bênkia và thấy cô Phương cùng 3 cô còn lại nhanh chóng lên tàu, theo sau là mấyđứa lớp tôi thì phải, chả nhìn rõ.
Nghe cái gì nặng nặng ở cổ, thì ra đôi giày nãy giờ một bước cũng không lìakhỏi cổ tôi, lấy xuống tháo dây ra rồi trút nước vẫn còn đọng trong giày rồiliệng qua một bên. Tự dưng bây giờ mới dòm quanh xem cá sấu theo lời đồn ở đâu,mặt nước xanh trở lại và nhẹ nhàng gợn sóng. Tôi ớn ớn bèn bò lên cao hơn, rồithấy bộ bàn ghế gần đó, tôi lết lại bò lên ghế và nằm phịch xuống luôn. Ôi cáicuộc đời, thoát chết trong gang tấc.
Nhưng thật ra tôi sợ quá hóa ngu.
Nằm được lát thì nghe tiếng dép guốc tùm lum, tôi ngồi dậy lắc cổ qua lại rồibất chợt thấy cô Phương đang đứng trước mặt, rờ đầu rồi tóc xuống mặt từa lưa,xong rồi dòm tay chân xem xem tôi có bị mất miếng nào không mới đã chứ.
- Cô yên tâm, con cá sấu nó không có xực em đâu, em bơi nhanh hơn nó mà – Tôicố cười, méo xệch cái miệng.
- Cá gì mà cá, làm gì có! – Cô giáo tự nhiên quát vô mặt tôi.
- Haha, làm gì có thằng ngố, chỗ này mà có là giờ mày còn ngồi đây hả? – ThằngÂn ôm bụng cười bò rồi im bặt vì hiện giờ có vô số cặp mắt đang nhìn nó trừngtrừng, trong đó có cô Phương. Lòng tôi chợt ấm lại.
- Chứ nãy có đứa la có cá sấu mà – Tôi dụi mắt nói.
- Nhỏ nào đó đứng đằng sau nói rồi tự dưng nhỏ khác la làng lên chứ ai mà nghĩcó đâu! – Nhỏ Duyên bấy giờ cũng đứng bên cạnh.
- Ừ.. Làm hết hồn. – Tôi ngồi thừ ra, nghĩ lại chắc cái tướng tôi lúc đó lo bơibất kể sống chết trông mắt cười lắm. Bất chợt tôi nhìn lên tính hỏi cô giáo thìlúc bấy giờ tôi há miệng ra và chẳng thể ngậm miệng lại được, cô giáo nhà tôihình như mắt đã đỏ hoe tự đời nào.
Gãi đầu lia lịa và nở nụ cười cầu tài, tôi nheo mắt nhìn cô ý bảo "Em chảsao đâu, có mất cọng lông nào đâu" thì lúc sau cô mới thở phào, cứ nhưtrút một gánh nặng vậy.
Ngồi thêm tí thì đám bạn tôi cũng đi chỗ này chỗ khác chơi chỉ còn 4 cô giáo ởlại. Cô Phương với cô Yến thì ngồi im, 2 cô kia cứ thay phiên hỏi. Vì mém tínữa, nếu tôi không biết bơi thì mấy cô sinh con không kịp đền cho mẹ tôi đâu,hê hê.
Mà hình như mấy cô biết chuyện tôi biết bơi mà ta?!
Đang nói chuyện thì từ hướng sông, một cơn gió thổi lên giữa trời nắng, tôinhăn mặt vì cái tiết trời vừa nóng nực vừa hanh nắng dễ sợ này, tự dưng côPhương khều khều.
- Lạnh không?
- Dạ? À, cũng có, sao vậy cô?!
- Cởi áo ra đi!
- Dạ? Hả? Cô... - Tôi đơ cmn luôn.
- Bảo là cởi áo ra – Cô giáo lặp lại.
- Chi vậy cô? – Tôi ngơ ngác.
- Mà thôi, đứng lên – Cô giáo đứng lên rồi nắm lấy bắp tay tôi, bất chấp 3người còn lại đang nhìn mà chẳng hiểu quái gì.
- Chi..chi....!!
- Đứng lên!
Thế là thằng oắt lớp 10 bật lên như cái máy rồi gãi đầu lia lịa khi cổ tay bênkia bị cô nắm kéo... chả biết đi đâu.
Tự dưng đi một đoạn, cô giáo chợt đi nhanh hơn làm tôi sải chân theo trong vôđịnh. Thì ra là đến chỗ cái Toilet.
- Đến đây chi vậy cô?
- Vô đi! – Cô giáo cởi áo khoác ra rồi đưa tôi.
- Ủa? Chi vậy cô? – Tôi vẫn ngơ ngác.
- Cởi áo sơ mi ra rồi mặc áo khoác vào cho ấm, ngâm nước 2 lần thì về lại bệnhnữa.
- Nhưng.. là áo cô mà!?
- Thì em mặc vô đi chứ!
- Nó màu hồng – Tôi vẫn nhây.
- Giờ sao?– "Sừng sộ - ing".
- Dạ!
Ỉu xìu cái mặt, tôi bước vô toilet nam rồi cởi áo sơ mi ra, sau đó mặc áo khoáccủa cô vào, không quên kéo dây kéo lên tận cổ. Mà áo này nó nhỏ quá, thẳngngười phát là lòi da lòi thịt ra hết, bất đắc dĩ phải đi khom khom lại.
Bắt gặp ánh mắt của cô khi bước ra, tôi theo thói quen lại đưa tay lên gãi đầurồi đi theo cô về cái bộ bàn ghế khi nãy.
Hầy, chắc sẽ bị cười cho xem.
Nhưng thách ai dám cười khi tôi đang đi sau cái bà thím hắc ám này chứ.
Và thế là gần cả tiếng tám chuyện nữa thì mấy cô rủ qua bên nhà rông xem giaolưu với các dân tộc thiểu số. Tôi thì cứ nhìn cô mà chỉ chỉ vô áo, trong khi côcứ cái điệu như mặc vậy là đẹp rồi, vào đi. Lạy chúa, lỡ tụi nó dòm thấy tôimặt áo khoác trắng viền hồng sao ta?
Tôi chợt nhớ đến cái câu:
90% phụ nữ không thích đàn ông mặc áo hồng,
Và 90% đàn ông mặc áo hồng không thích phụ nữ.
Đại loại là vậy, nhưng bà thím này đang ép tôi mặc áo hồng, và tôi thì lại rấtkhoái bả. Là sao đây?
Vậy là màn giao lưu văn nghệ cũng hết, ngồi kế bên cô mà tôi xém ngủ gục mấylần. Đứng lên sau hơn 1 tiếng ngồi vật vờ, tôi đứng dậy vươn vai một cái chokhỏe rồi bắt đầu ra xe theo hướng dẫn của cô Hương.
Đúng 4h30, từng đoàn học sinh hướng về phía bãi đậu và lên xe trong những tiếngchí chóe không ngừng. Thiết nghĩ tụi nó đi bằng chân hay bằng miệng vậy nhỉ?
Ngồi ịch xuống cái ghế, cuối cùng một ngày dài đã trôi qua, và chắc rằng cáingày này sẽ đáng ghi vào sử sách của cuộc đời Trần Hoàng Nguyên. Nhưng chưahết, còn một chuyện nữa.
Xe dời bánh đi cỡ 5 phút thì chợt ngó qua thấy 2 nhỏ Duyên với Nguyệt đang nhìntôi chỉ trỏ. Bờ mờ chúng nó, chắc đang muốn chọc vụ cái áo đây mà. Tôi nhướngmày phát tỏ vẻ "Đây ếu quan tâm". Gì chứ tôi cũng muốn thay lại cáiáo khoác của tôi lắm, nhưng mà khi nãy cô giáo thách tôi cởi áo khoe body giữađám đông. Nghĩ lại cũng mang nhục, thôi thì mặc cái áo này rồi về trường chuivô toilet thay lại vậy.
Ngồi nghĩ nghĩ chợt thấy cái gì nó nằng nặng ở vai, quay lại thì thấy cô giáođang dựa đầu vào tôi mà đánh giấc ngon lành. Mợ, giữa thanh thiên bạch nhật màcô tình tứ thế là chết em rồi.. nhưng mà.. sướng quá, vừa mặc áo cô này, nghemùi hương từ tóc cô này... Có chết cũng được.. Hế hế.

Bonus tuổi thơNước!
70% Trái Đất được bao phủ bởi nước, và trong câu chuyện này chủ đề về nướcchiếm 0,........7%.
Quá khứ của tôi không màu mè gì, ừ thì tuy không có tiền án vì bất cứ tệ nạn gìhay ngồi bóc lịch cải tạo năm nào, nhưng nó có được coi là dữ dội không nhỉ?
Năm lên 5 tuổi, khi mà tôi đã có nhận thức tốt về xã hội loài người thì cũng làlúc biết đâu là bạn đâu là thù, nhưng lại không có khái niệm về tuổi tác. Mẹtôi có một cô bạn thân tên Ngọc Anh, cô ấy cũng có thằng nhóc con bằng y tuổitôi, có điều nó sinh trước tôi 3 tháng, đó không là vấn đề với ai nhưng với tôithì khác. Vì ngay từ nhỏ mẹ tôi đã "dạy" tôi gọi nó là"anh". Tôi ngô nghê nghe lời mẹ và cho đến tận bây giờ, trong tâmthức tôi cũng gọi nó là anh. Bờ mờ, ngoan vỡi.
À, quay lại chủ đề chính đã. Nói riết có khi tôi bàn về bà bán cá ngoài chợkhông chừng.
Vì hai gia đình khá thân thiết nên chuyện cùng nhau đi ăn nó trở nên rất bìnhthường. Tôi còn nhớ buổi chiều hôm ấy khi mẹ tôi bảo rằng dì Chi cùng chồng làcậu Phú, bạn mẹ vừa về thăm quê sau hơn 5 năm sang Pháp (2 người là vợ chồng vàđều là bạn thời phổ thông của mẹ) và có nhà dì Ngọc Anh cùng đi, tôi đã mừngđến thế nào khi tối nay được đi ăn với "anh" Hải. Not gay nhé, chỉ làthích chơi chung thôi.
Rồi địa điểm được chọn là khu du lịch Dìn Ký ở Bình Nhâm. Tôi cùng"anh" Hải cứ chốc chốc lại chạy đi chơi, giống mấy thằng thừa nănglượng mà người ta nói giảm nói tránh là "hiếu động".
Tôi vẫn nhớ như in có 2 bàn đặt dưới một gốc cây, chúng tôi ngồi 1 bàn, bàn kiađể trống và mấy anh chị phục vụ tận dụng để bỏ một số chén dĩa thừa bên bàn củabên này qua. Vì cái tật hiếu động nên tôi tay cầm một lon coca, tay kia cầm contôm luộc mẹ vừa bóc cho rồi chạy theo "anh" Hải, 2 thằng cứ cà rỡnthế cho đến khi phát hiện một địa điểm chơi mới ngay phía bên trái cái bàn màbậc phụ mẫu đang ngồi. Chắc cách tầm 5m.
Nơi đó khá thấp các bác ạ, tôi còn tấm tắc khen trong dạ là: "Sao người tadọn sạch dữ mà không để bàn ở chỗ này cho tiện". Mà hay nhỉ, cái sàn dướicách mặt đất một bậc, tức là phải bước xuống mới chạy trên cái sàn được. Và tôivinh dự là người khai phá cái chốn hoang vu đẹp đẽ này. Cứ như Cô-lôm-bô pháthiện ra châu Mĩ sau một vòng cà nhỏng quanh Trái Đất vậy. Oai hết biết.
Thế là...
"Ùm"
Như một viên đạn bạc, tôi lao xuống cái sàn trong tưởng tượng và chìm luôn. Hếtbiết gì nữa hết các bác ạ!
Và để tăng tính rõ ràng thì tôi xin kể lại những gì mẹ tôi đã kể trong suốt 15năm qua (tất nhiên là đi kể với bà con họ hàng rồi, tôi nghe đến mức tủi cmnthân luôn).
Lúc đó tự nhiên mẹ tôi nghe một cái ùm, bất giác quay lại thì thấy lon cocađang phỡn trên mặt nước. Tất nhiên mẹ tôi biết sau lưng là cái hồ rồi, chứ đâucó như tôi. Nhưng hỡi ơi, lúc đó tưởng chỉ là cái gì đó nó vô tình rớt xuốngchứ đời nào nghĩ thằng quý tử nhà mình nó đang ngoi ngóp dưới kia.
Ung dung tiếp tục quay lại tán chuyện với mọi người thì 5s sau, trong đầu xẹtqua ý nghĩ "Sao cái lon coca đó quen quen". Đứng bật lên quay lạinhìn kỹ thì thấy trên mặt nước vẫn còn bong bóng nổi thấy mà mê mới quáng quàngla lói xem tôi ở đâu. Thế là mọi người tá hoả dòm dáo dác chỉ thấy ông Hải còntôi thì mất hút. Và rồi ai cũng tiến lại cái hồ dòm xuống.
Các bác đừng thắc mắc là cái "ông anh" kết nghĩa của tôi lại không lalàng lên, vì chắc khi nhìn thấy cảnh đó ổng đơ cmn ra rồi, chẳng còn sức mà ú ớgì đâu.
Thế là gần như ngay lập tức khi đã xác định đối tượng, cậu Phú bạn mẹ tôi đãphóng như tên lửa xuống hồ, và 1s sau đó ba tôi cũng bay xuống luôn, mặc dùkhông biết bơi. Nên ngoài dự tính cậu Phú phải cứu tới 2 người là 2 cha con nhàtôi.
Lên thì 3 người ướt mem, 2 người lớn thì chỉ biết cởi áo ra khoe body cho đếnkhi về đến tận nhà. Còn người có thành tích khai phá cái hồ thì run lẩy bẩy.Được cô trông coi đồ bơi thương tình cho một bộ đồ của con trai cô ấy cũngkhoảng tuổi tôi và tiễn Phật đến Tây Thiên khi cho luôn cái khăn lông màutrắng. Thế là tôi ấm cúng trên đường về không quan tâm đến việc ba tôi đangrăng môi lẫn lộn đánh lô tô với nhau khi đang chạy xe.
Và sau tối ấy, 2 cha con cùng lăn ra bệnh gần cả tuần.
(Câu ngụy biện: Thực ra nước trong hồ quá sạch, lại không gợn sóng nên tôi mớinghĩ nó là cái sàn chứ bộ, bác nào đồng ý giơ tay)
Kể từ hôm ấy mẹ tôi đã quyết định cho tôi học bơi với sự nửa đồng tình nửa ngăncản của bà nội.
Nói một tí về chuyện này: Số là bà nội tôi rất sợ chốn sông nước, rất hay tưởngtượng đến mấy lúc chết đuối ấy. Thời đó người ta cũng nói về tình trạng ấynhiều nên dù được một người con dâu tài giỏi về mọi mặt như mẹ tôi, nhưng lại ởmiền sông nước thì tự dưng bà đổi ý, ba tôi phải năn nỉ muốn gãy lưỡi luôn thìbà mới chịu. Nói gì nói cũng kị nước lắm.
Thế đấy, nên khi tôi đi về ngoại để mẹ dạy thì bà cứ dặn tùm lum, tôi cứ gậtđầu rồi dạ dù chẳng để trong óc được là bao, chỉ nghĩ đến cái cảnh tí nữa sẽđược nhảy xuống sông tắm xả láng là sướng như tiên rồi.
3 tháng hè qua đi và tôi coi như đã biết bơi lủm bủm, tức là nếu quăng xuốngnước thì sẽ nổi lên sau 30s chứ không phải 3 ngày sau mới nổi.
Vài chuyện tào lao tiếp theo.
Chẳng là khi nhỏ tôi rất ngây thơ và ít khi nào chịu hỏi người khác. Cái gì tựbiết thì không nói, chờ cho người ta thương tình chỉ mình chứ chẳng đời nào tôiđi hỏi người ta cả. Vì như thế tôi cho rằng rất mất mặt.
Nhớ lúc xưa ba mẹ hay chở tôi đi chơi lắm, mới cưới thì năm sau là sinh tôi nênvợ chồng còn son chán. Lên 5 tuổi rồi mà tuần nào cũng được dắt đi đến tận tối3 người mới mò về. Và..
- Nguyên, người ta mỗi khi qua ngã 3 hay ngã 4 thì mình giơ tay ra làm gì vậy?- Mẹ tôi hỏi khi tôi hãy còn ngồi dựa trong lòng mẹ. Lúc đó là vừa đi ngang quangã 3 và tôi cũng thấy bà làm cử chỉ đó.
Không một giây suy nghĩ, tôi đáp cái rụp:
- Cho mát!
Và tôi đã lưu 2 từ đó vào lịch sử đời tôi. Chưa hết, nói chung tôi hiếm khi hỏingười khác nhưng lại rất hay hỏi mẹ tôi. Vào năm lớp 5:
- Mẹ! Có phải ăn bí đỏ là sẽ phát triển phải không mẹ?! - Tôi hỏi lại câu mà mẹtôi vẫn thường nói.
- Ừ - Bà ra chiều hài lòng lắm, còn xoa đầu con trai cưng.
- Mà phát triển là gì vậy mẹ?!
Vâng, tôi đã tự táng vỡ mồm mình qua câu hỏi củ chuối đó. Rồi lần khác khi họclớp 8, gia đình tôi đang ngồi ăn, mẹ đút cơm cho thằng Kha mới vào lớp 1. Tôithì ôm chén cơm, nhìn mấy con tôm khô đã ngán đến tận cổ. Lần nào ăn canh mẹcũng vớt cho mấy con vào chén tôi cả.
- Ủa mẹ, tôm khô được làm từ con gì vậy mẹ?!
Xong, 3 chuyện mém kinh điển mà tôi vẫn còn nhớ vì mẹ tôi cứ đem kể hoài vớingười ta để chứng tỏ con trai mẹ rất cùi bắp. Không lâu sau đó tôi lập nickfacebook là Cùi Bắp Tiên Sinh thừa nhận luôn (giờ thì đổi rồi). Bottom of Form

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#voz