CHAP 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 29 : TỎ TÌNH

Ngắm nhìn hàn thần ngủ , khả hân cảm thấy thật bình yên . Đã lâu lắm nàng không nhìn rõ khuôn mặt này , thật mang đến cảm giác khó tả . Không như dáng vẻ thường khi , mà nó sâu lắng có chút gì đó ấm áp và gần gũi . Và hình như vẫn có một chút gì đó bao trùm , sự cô đơn chăng ? . Nàng nở một nụ cười nhẹ càng ngày càng say đấm nhìn hàn thần .

" cốc , cốc cốc " vài sau có âm thanh người phụ nữ vang lên
Nàng chợt giật mình thoát cái vẻ say đấm , trở lại một người phụ nữ nhu hòa và che dấu sâu trong đôi mắt là tình cảm khó nói

" có chuyện gì sao , chị ?" khả hân nhìn Dì Diệp nói ( vì khả hân nhỏ khoảng và tuổi với Dì Diệp nên gọi bằng chị nhé , hơi rối xíu ...)

" em ổn chứ ? "

" em không sao ... "

" ừ , hay chúng ta trở về , để tránh phiền phức ..."

" không cần đâu, hiếm khi chúng ta có cơ hội này , em nghĩ sau tối qua bọn chúng sẽ không dám manh động nữa "

"nhưng ..."

" hì , chẳng sao mà , không phải đã có Thiếu Phong sao ?" nàng nói với tâm trạng tự hào

" ừ ..." Dì Diệp thở dài " ăn sáng thôi , mọi người đang chờ "

" ừ , để em gọi phong , chị ra trước bọn em sẽ nhanh ra "

" ừm "

Bước vào phòng thì hàn thần đã tỉnh dường như nghe rõ cuộc trò truyện , nhưng cũng chẳng quan tâm

" Dậy rồi sau , chúng ta ra ngoài ăn sáng ...."

" tôi đi dạo một chút , đừng đi đâu một mình tôi nghĩ bọn chúng chưa muốn tha cho cô "

" không ăn sáng sao ? "

" tôi sẽ ăn sau "

" Vậy tôi sẽ gọi sẵn thức ăn cho phong "

Tiếng cửa phòng khép lại , và chữ cuối cùng hàn thần để lại là "ừ " . Đúng là không còn gì với nàng , nhưng hàn thần khó thể từ chối được nàng , có lẽ còn một chút ân tình nào đó ... tận cùng của trái tim không phải chỉ là dòng máu lạnh
-------------------
Bước dạo quanh , một nơi rộng lớn xung quanh cũng thật thích hợp cho bắn tỉa .Thật đúng không hiểu phong tình là gì mà . Nhưng không hiểu thì cũng phải hiểu thôi vì người đang muốn gặp nhưng đang ở trước mắt . Nàng hôm nay vẫn đồ năng động tóc xõa ngang vai , mang đến một mùi hương đặc biệt của riêng nang . Nụ cười đầu tiên xuất hiện trong sáng khi gặp hàn thần

" em không ăn sáng cùng mọi người sao ?" nàng ôn hòa nói , dường như chưa hề giận ai kia vậy

" cô cũng thế ?"

"tôi không đói , với lại thật có không khí quỷ dị nơi đó "

"quỷ dị ?"

" hì , cũng như vẻ mặt lúc này của em , cứ u ám là lành lạnh sao ấy "

Đáng ra hàn thần không nên đáp nàng , để giờ nàng trêu ghẹo mình . Muốn phản bác lắm chứ nhưng nàng là ai , Trương Tiểu Băng đấy chọc nàng lại khiến nàng nỗi trận lôi định , khó dỗ nàng lắm , vậy đành nhịn nàng vậy . Hàn Thiếu Phong trước giờ chưa bao giờ chịu thua thiệc bất cứ ai , kể cả cha của mình. Giờ lại vì nữ nhân mà bỏ hết lòng hiếu thắng trong mình chịu nhẫn nhịn ... cam chịu nàng chọc ghẹo có nên nói là quá dại gái không nhỉ

Thấy khuôn mặt uất ức của hàn thần nàng vô cùng hả dạ , lúc này thật là dễ thương vô đối à nha . Niêm vui tới thì bụng cũng đang âm vang trống vỗ .

" Đói rồi sao ?" hàn thần thấy nàng xoa bụng hỏi

" ưm ... "

" đi thôi"

Hàn thần đi trước , nàng đi sau nụ cười có chút hạnh phúc nhìn bóng lưng người trước tự cảm thấy vững trãi và chắc chắn , cảm thấy nó dương như đã không cô đơn như trước , cảm thấy một sự thõa mãn từ nơi đi tim . Nàng đi này một chậm lại , nàng muốn biết cảm giác nhìn ai kia từ phía xa ...

Khi đã không cảm nhận được sự xuất hiện của nàng trong vòng bán kính 3m . Hàn Thần nhíu mày quay lại xem

" nhanh lên , không phải đói lắm sao ?"

" ưm , đói quá nên không đi nỗi rồi " nàng nũng nịu đòi hỏi

" vậy tôi đem đồ đến cho cô "

" ơ , em có cần thực dụng thế không , nơi đây ngồi ở đâu ăn , em bắt tôi ngồi trên sườn núi ăn sao ?"

" cũng không tệ " hàn thần cười nhẹ
Nàng chút say đấm , càng ra ánh sáng nàng phát hiện hào quang của hàn thần còn lấp lánh hơn bất cứ thứ gì , mị lực ghê gớm chết được

" hừ " đang giả giận dõi , thật ra là đang lén nhìn ngắm ai kia

Lại một nụ cười bất đắc dĩ của hàn thần , đành phải xuống nước chìu nàng vậy , nàng đói là nàng khổ sao , không hề người xót xa và khổ lại là hàn thần . Yêu đến không biết nghĩ suy rồi

" Thế muốn sao ?"

"..." nàng vẫn nhây

" tôi đi trước " hàn thần lạnh lùng bước đi , quay lưng là lén cười .
Đã nói rồi bất cứ lời đùa dỡn nào phát ra từ hàn thiếu phong điều không khác gì là nghiêm túc

" em dám bước đi , tôi sẽ không nói chuyện với em" nàng thật giận rồi đấy , dám bỏ nàng thế à , nàng ghét nàng hận

Hàn Thần chỉ biết lắc đầu , bước tới trước mặt nàng , quỳ xuống

" lên "

" lên gì chứ ?"

" không phải đi không nỗi sao ? tôi cổng cô ... nếu không bụng cô lại kêu la đấy "

" không cần " nàng vui lắm nhưng lại cố kìm nén , xem ra nước đá nhà nàng cũng hiểu một chút phong tình
" đừng cứng đầu nữa "

Lại nữa rồi , thế nào cũng cãi nhau cho xem

" ai cứng đầu hả , tôi là cô giáo em đấy , dám..."

Nàng chưa dứt câu hàn thần đã hôn lên môi nàng , nàng phút chóng đứng hình , không thể hiểu được hành động đó là thế nào , sao lại hôn nàng . Cảm giác này , tim nàng nó nhanh lắm, xuyến xao vô cùng , nàng có chút hưng phấn và thích thú sao nụ hôn phớt nhẹ

*** mình dường như muốn lập lại điều đó lần nữa , môi em ấy mềm mại và có hương thơm nhẹ .... Azzz tiểu băng mày đang nghĩ điên gì đấy***

" em sao lại ...lại "

" cô bướng bỉnh một lần tôi hôn cô một lần "

chuyện đùa như thật
Nàng im lặng , má tự chủ ửng hồng không thể nói , nàng quả thật vừa ngượng vừa tức giận , nàng bỏ đi
" này không cần cổng nữa sao ?"
Làm nàng tức chết mà , chiếm tiện nghi của nàng còn bài trò trêu chọc , thù này nàng phải trả

**** cổng cái đầu em đấy , mặt lạnh đáng chết , mặt lạnh ngu ngốc ***

nàng ra sức mắng chửi học trò cưng
Hàn Thần rất ư là thõa mãn khi được chiếm tiện nghi , nàng dễ thương như thế làm sao có thể cưỡng lại được chứ .

Hình ảnh đó cũng lọt vào tầm mắt của một người , cảm nhận được ngọn lửa gì đó kinh hoàng , người đó gòng chặt nắm đấm , máu tia đỏ ... câm phẫn quay đi

----------------
" Tiểu Băng , con đi đâu sáng đến giờ thế ?" Dì Diệp hỏi

" Con chỉ dạo vài dòng , hít thở không khí "

" ừ , không khí ở đây thật rất tốt , em thật cùng sở thích với anh rồi " vệ trạch nở một nụ cười thân thiện về phía tiểu băng và nói

Nàng có tí khó chịu từ đầu đến cuối nàng chưa hề nói chữ thích , cái gì là cùng hắn chứ ...

" thế con đã ăn gì chưa ?"

" dạ lúc nảy con đã ăn cùng Thiếu phong "

" Tiểu Băng ... ở đây có một trường đua ngựa rất tốt , em đi cùng anh chứ ?"

Lại nữa , nàng không muốn đi riêng với tên này chút nào

" Phải đấy , Dì vừa mới nhập về một số giống tốt sẽ không làm con thất vọng đâu " Lôi mama tiếp lời

Tiểu băng hiểu rõ giơ nhìn về mẹ mình cũng chẳng ít gì ? đành cách cũ cầu cứu mặt lạnh vậy . Lôi mama như đoán trước đường luôn của Tiểu Băng nên ngăn cản ngây

" nước đá , trường đua thể thức 1 con có muốn chơi vài vòng ?"

"Có thể từ chối sao ?"

" hahaa , biết điều đấy ...nào giải thưởng sẽ là chai rượu cực hạng nhé "
" được lắm , đã lâu không có rượu ngon uống con cũng tham gia "

Dương Thần nghe đến rượu hào hứng lên tiếng

" còn nghịch tử "

" được , coi cũng muốn hưởng tủ của mami " lôi thần cười điềm đạm nói
Lôi mama hài lòng gật đầu , nhìn sang đôi phu thê trẻ

" Hì , trò khá nguy hiểm không nên tốt cho con , con cùng Quán Nhất sẽ đi dạo quanh thôi"

" Được , vậy vệ trạch cùng tiểu băng , ta và bọn nhỏ sẽ đi đến trường đua , Diệp Thanh , Khả Hân, An An ba người thì sao ?"

" Tôi sẽ đi trường đua thưởng thức tài nghệ vậy "

nói xong nhìn về phía hàn thần mỉm cười mị hoặc

" tôi hơi mệt , sẽ trở về phòng nghĩ ngơi " Dì Diệp ôn nhu nói

" Mẹ , hay con ở lại cùng " Tiểu băng nắm được cơ hội

" không cần , con cứ đi chơi , ta không sao"

Nàng thoáng chốc ủ rủ

" còn khả hân , em cũng muốn nghĩ ngơi ?" lôi ma ma hỏi

Khả hân thật muốn đi cùng hàn thần nhưng sợ lại bị từ chối , nàng sợ phải làm hàn thần phải thêm ghét mình , đành gật nhẹ đầu

Nàng dù sao cũng là Dì của mình , nếu để nàng một mình trong tình trạng bây giờ quả không ổn , tốt nên dẫn nàng theo vậy

" Đi cùng tôi ?" hàn thần lạnh lùng nói

"thật sao ?"

" dù sao cũng là đi chơi , đừng làm chuyện vô vị "

Khả hân trong lòng vui sướng ... tiểu băng lại một chút khó chịu nhưng lí do với nàng còn là một ẩn số quá lớn
" anh Vương chúng ta đi thôi " giận cá chém thớt nàng tìm cớ bỏ đi , cũng như chọc tức ai kia

Nhưng hàn thần là ai , dễ để lộ cảm xúc thế sao ... nhưng nàng thật sự thành công hàn thần không thoải mái chút nào .

-----------------
" Chị An An , hình như trong chuyến đi này em còn chuyện chưa biết ? tạo không gian cho Vệ Trạch và Tiểu băng " khả hân hỏi khi đang ở cùng với an an trên hàng khá giả trường đua

"à thì em biết đấy ..."

" em không biết "

" để chị nói xong đã chứ , thật ra chị cũng muốn giúp hai người họ đến được với nhau , cả hai đều đã quá tiểu lập gia đình "

" lập gia đình thì tuổi nào không lập được chị "

" đã bảo để chị nói hết mà , thì chị thấy anh vệ trạch rất có hứng thú với tiểu băng , nên quyết định giúp anh ấy một tay trong việc chinh phục tiểu băng "

" Nhưng em thấy tiểu băng có vẻ không có ý đó "

"cũng phải từ từ chứ , có ai mới gặp đã thích nhau liền chứ , chị tin chắc chị sẽ có cháu để bồng sớm thôi"
Bên dưới mọi người đã chuẩn bị xong , cuộc đua chuẩn bị bắt đầu , có cả lôi ma ma tham gia , xem ra chưa thi đã biết kết quả trận đấu rồi .
"Bằng " tiếng súng vang lên báo hiệu sự bắt đầu

Sự tranh chập nảy lửa , giữa các tay đua kiệt xuất .Dẫn đầu là lôi thần , tiếp đó là hàn thần và Dương thần lôi mama ở vị trí cuối cùng

" chỉ mới bắt đầu , tiểu quỷ ạ " lôi mama cười nói

Qua nhiều khúc quanh đầu tiên thì cũng chẳng gì thay đổi vị trí , vẫn chừng đấy và hình như họ chỉ đang chơi trò đuổi bắt , vòng quanh giây lát thế thôi không thấy sự tranh đấu nào cả . Và cho đến khúc cua cuối cùng , bỗng hàn thần cùng lôi mama vồ ga cực đại , họ định cua khúc chót và về đích , nhưng việc làm đầy là vô cùng nguy hiểm , sức ép của xe rất lớn có thể làm tổn hại đến người bất cứ lúc nào .

Công suất đột tăng gấp bội , vội bẽ tay lái , nhưng hình như đã không kịp rồi
" rầm " xe của hàn thần tông mạnh vào dãy phân cách , xe lôi mama đã vượt qua và về đích , tiếp theo là lôi và dương thần , hai mẹ coi nhà họ lôi xuất sắc dành á quân và quán quân .
Khả hân cùng an an lo lắng chạy xuống . Xem xét tình hình Hàn Thần . Bước xuống xe chậm choạng có cú gia đạp rất mạnh từ ngực vào vô lăng , có có vết máu trên miệng nhưng đã mau chóng phi tang . Nhanh hơn ai hết vương an an lao đên , vịnh lấy hàn thần sờ soạng xung quanh xem thương tích

" em không sao chứ , chỉ là cuộc đua sao lại liều mạng thế chứ ... em làm người khác lo lắng lắm đấy "

Mọi người có tí ngớ ra trước biểu hiện của an an , nhưng cũng nhanh chóng quên đi vì hàn thần đã phun ra một ngụm máu

" tên nước đá này , là con nhường ta mà ra nông nỗi này , không có khí phách "

" hì , có khí phách thì giờ không còn là ngụm máu tươi rồi ?" dụng ý thâm sâu

" ý con là xương khô à , ta đây phước lớn mạng lớn nhé "

" đúng ..."

" đi , rượu ngon tối nay con không thể bỏ lỡ đâu "

" vâng "
---------------
Cùng lúc tại một nơi khác
" tiểu băng xem nào bạch mã này , trong trắng .... Mĩ miều long mượt mà , thật là ủy mị và đầy sức hút như em "

" ý anh nói tôi như ngựa "tiểu băng chán ghét nói

" không , không anh không có ý đó " hắn có chút hoảng đáp " ý anh nói vẻ đẹp của em mườn trượng như thế "
" thế à , tôi cũng phải chọn một con giống anh cho phải phép " con này nhé , nàng chọn một con ngựa hơi đứng tuổi màu đen "

ít khỏe mạnh ,không khí chất , ưu nhã khoa trương nhưng sức lực tầm thường "

Hắn không phải không hiểu hàm ý của tiểu băng .... Đi với hàn thần đã đâu khả năng người khác ngậm miệng của cô ngày càng cao

"Hì , anh xem đó là lời khen nhé " hắn mặt dày tiếp tục tán tỉnh " con bạch mã này xem rất anh tú khỏe khoắn hay em cưỡi thử nhé "

"Đúng là con ngựa này rất tốt , nếu để thiếu phong cưỡi sẽ hợp hơn rất nhiều " Tiểu Băng mỉm cười

***Thiếu phong là cái tên nhóc đi cùng khả hân sao , mình quên bén sự hiện diện của nó ***

" Thiếu phong là ...?"

" à là học trò của tôi " nàng pha một chút tự hào trong câu nói

"từ lúc đi cùng anh chưa hề cười , mà khi nhắc đến cậu nhóc đó làm em rất vui ?" Vệ trạch không chớp mắt nhìn tiểu băng

" Phải vui chứ , vì ở bên em ấy không phải chịu cái không khí khó chịu khi ở cùng một số người "

Nhắc đến một tên nhóc làm em vui thế sao ... sao này anh sẽ khiến em hạnh phục khi nhìn thấy anh và chỉ là anh

" Tiểu Băng này , từ bây giờ anh cũng sẽ khiến em vui như vậy nhé ... anh sẽ cho em hạnh phục suốt cuộc đời này , vì anh chính là chồng tương lai của em , tiểu băng làm vợ anh nhé "

Nàng chán ghét cực kì chán ghét , yêu từ cái nhìn đầu tiên , hắn hiểu được bao nhiêu về nàng chứ

" Vệ Trạch , tôi nghĩ anh nên học thêm một xíu ngôn tình nhé , nếu đó thật là một lời tỏ tình thì tôi xin từ chối ..."

mặt lạnh của nàng tuy khó ưa ,ăn nói lạnh lùng nhưng ít nhất chỉ một câu làm nàng cảm động khắc sâu , không như hắn vạn chữ đều khó ghê không chút liên kết logic ,thật không hiểu nàng dạy văn hay toán nhỉ ?
" được theo em vậy anh sẽ học nhiều một chút , sẽ có ngày em cảm động vì anh"

Nói xong hắn lao đến ôm chầm lấy tiểu băng như một sự chiếm hủ
" anh làm gì thế ...anh làm tôi khó thở đấy" tiểu băng bức bối , thật muốn cho một cái tát

" ngày hôm nay anh sẽ không hôn em , sẽ có một sự nồng cháy ở một nơi đặc biệt khác vậy "

Còn muốn hôn sao , hắn dám làm vậy nàng triệt sản hắn ngay

" buông tôi ra trước đã " nàng cố nói đàn hoàng nhất

" ừ , anh đưa em về "

" được "

" chỉ là được thôi sao "

" về thôi " nàng lạnh lùng đáp , điều duy nhất tránh hắn thật xa

***Chữ được cứ như miễn cưỡng vậy , an an đã tập cho mình nhiều lần rồi mà ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro