35.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Vào năm học mới các thầy cô thường đưa ra mục tiêu của mình, với Hà thì rất đơn giản, các em đều tốt nghiệp cấp ba, những em muốn vào đại học nhất định phải vào được đại học. Khoảng hai tuần sau khi vào học, Hà cứ có cảm giác em Duyên cứ hay đi vệ sinh, cả người thì xanh như tàu lá chuối. Nàng không biết có chuyện gì xảy ra nên cứ lẳng lặng mà nhìn em ấy, cứ khoảng một tiếng đồng hồ là em ấy sẽ đi vệ sinh.

Một lần Hà đi theo Duyên ra nhà vệ sinh, nhà vệ sinh cho học sinh khác với nhà vệ sinh cho giáo viên, nếu như nhà vệ sinh của giáo viên lúc nào cũng sạch sẽ thơm tho thì nhà vệ sinh của học sinh lại rất có mùi. Hà thấy như vậy cũng dễ hiểu, mười người hai mươi người so với một ngàn người hơn, làm sao giống nhau?

Nàng đứng ở bên ngoài buồng vệ sinh, ngón tay chạm lên bồn rửa mặt làm bằng đá hoa cương, thong thả gõ gõ ngón tay gϊếŧ thời gian. Bên trong buồng vệ sinh, tiếng ọe ọe của Duyên rất gấp gút, là phụ nữ, Hà biết em ấy đã có bầu rồi.

Nếu hỏi vì sao Hà chắc chắn đến vậy, thì là em ấy cả tuần nay đều ói, không thể nào ngộ độc thực phẩm thời gian dài như vậy mà vẫn không sao.

Có bầu... Hà sợ hãi không thôi, em ấy chỉ mới có mười bảy mười tám tuổi, ngưỡng tuổi này nếu nghỉ học sinh con tức là cuộc sống mất hết, cơ hội vào đại học cũng mất.

"Cô..." Duyên sợ hãi, nhìn nét mặt sợ hãi của Linh khi phát hiện ra cô đang đứng đợi, Hà biết mình đoán đúng rồi, em ấy có bầu.

Hà bảo: "Mệt quá thì để cô chở em về, dù gì cô cũng không có tiết."

Duyên ban đầu không chịu, nhưng Hà nói thêm vài câu cuối cùng em ấy cũng chịu leo lên xe để nàng chở về. Trên đường đi Hà có ghé lại nhà thuốc tây, nàng hỏi Duyên: "Em thử chưa?"

Duyên nắm chặt tà váy của mình, lắc đầu: "Em chưa dám thử..."

"Ừ, cô biết rồi."

Nàng đi vào mua một que thử thai, còn mua thêm cho Duyên một bao kẹo vit c thơm ngon mà nàng thích. Hai người không về nhà Duyên mà về nhà nàng, nàng dẫn Duyên đi vào bên trong, cẩn thận bảo rằng: "Em cứ đi tiểu vào cốc nhỏ này, rồi cho que thử thai vào, tầm vài phút là có kết quả rồi."

Duyên loay hoay trong nhà vệ sinh mất hơn năm phút đồng hồ, lúc ra khỏi nhà vệ sinh, nàng thấy em ấy mặt mày đỏ hoe. Thế là một trăm phần trăm là có thai rồi, Hà đã đoán đúng, không phải em ấy ngộ độc thực phẩm.

"Là con của bạn nào trong trường hả em?"

"Dạ không phải..."

Nói rồi Duyên òa lên khóc nức nở, phần vì sợ, phần vì lo lắng ba mẹ mình, cô khóc còn dữ dội hơn. Cô không muốn nghỉ học ngay lúc này, cô cũng không nghĩ một lần lầm lỡ của mình lại để lại hậu quả...

"Anh ấy nói ăn rau muống là không có con... Em ăn rồi, tại sao em vẫn có."

Hà thật hận bản thân không giáo dục giới tính cho các em một cách đàng hoàng, vậy nên bây giờ Duyên mới có thai như vậy... Nếu như mọi năm có người đề xuất giáo dục giới tính cho các em, các giáo viên khác đều cười hề hề rồi bỏ qua, cái chủ đề ngại ngùng như vậy ai dám nói? Vậy nên mới ra cớ sự.

"Muốn không có con phải dùng biện pháp bảo vệ, không phải ăn rau muống là không có con. Là lỗi của cô, cô không giáo dục các em..."

Duyên lắc đầu: "Không phải lỗi của cô, nếu em không đồng ý thì không có bầu rồi..."

"Vậy bây giờ em muốn làm sao? Đứa nhỏ này giữ hay bỏ?"

"Cô nghĩ em nên giữ hay bỏ?"

"Cô không quyết định giúp em được, cơ thể là cơ thể của em, em phải ra quyết định. Sau khi em ra quyết định rồi thì nói với cô, nếu em muốn bỏ cô sẽ giúp em, còn em muốn giữ, cô sẽ giúp em nói với phụ huynh."
Hà biết chở người khác đi phá thai tức là gián tiếp phạm vào tội gϊếŧ người, bên đạo của nàng không cho phép như thế. Nhưng nàng nào quản được, nàng chỉ muốn học sinh của nàng có được thứ mà em ấy muốn, nếu em ấy cần tương lai nàng sẽ giúp em ấy, nếu em ấy muốn sinh con, nàng sẽ giúp em ấy trấn an gia đình.

Ba ngày sau, Duyên nói với Hà rằng Duyên muốn phá thai. Hà gật đầu, bảo rằng: "Có thể để lại hậu quả, em chắc chắn với quyết định của mình không?"

"Em chắc chắn rồi, em phải thi đại học, em phải học cùng các bạn em. Lỡ một lần này thôi, lần sau em sẽ không ngu dại như vậy nữa..."

"Vậy chiều nay cô chở em đi."

Chiều đó Hà chở Duyên vào bệnh viện để làm thủ tục phá thai, vì thai còn rất nhỏ nên bác sĩ không hút thai mà chỉ cho uống thuốc đẩy thai ra ngoài. Sau khi xong, Hà chở Duyên về nhà mình, làm vài món ăn bồi bổ cho em ấy rồi gọi cho cha mẹ em ấy bảo rằng hôm nay lớp ăn liên hoan tại nhà nàng, hỏi xem em ấy có thể ở lại ngủ một bữa không. Vì nghe là giáo viên đích thân gọi nên gia đình đồng ý, Hà thấy cũng may, cho em ấy một ngày để dưỡng sức.
"Duyên bệnh hả chị?" Linh đứng trước cửa phòng nhìn Linh đang nằm ngủ trên giường, mấy hôm nay cô hay thấy Duyên gọi cho chị Hà, nhất định là hai người có trò gì mờ mờ ám ám.

Hà gật đầu: "Ừm, em ấy bệnh, tối nay ngủ lại nhà mình."

Hai chữ nhà mình nghe ra rất quen thuộc, lại có vẻ ấm áp. Nơi này chính là nhà của hai người, kể từ sau ngày li hôn kia...

Linh đưa ly trà gừng còn âm ấm sang chỗ chị, mấy hôm nay chị ấy đang tới tháng, tháng nào chị ấy cũng đau tối tăm mặt mũi, Linh không biết sao mỗi tháng cô đều rất nhẹ nhàng, chỉ có chị là đau đến mặt mày tái mét lại, không đi đứng gì nổi. Mà kể cũng lạ, tháng trước chị ấy ngay cả đi cũng không nổi, tháng này khi đang tới tháng vẫn đi tới đi lui bình thường.

"Bộ chị không đau hả?"

"Chị hơi đau thôi."

Nói đến câu này thì Linh biết tỏng là do chị có công việc nên phải đi đi lại lại, bằng không chị ấy sẽ nằm trên giường cuộn mình và chăn lại thành một đoàn bánh tét, một bước xuống giường cũng đừng hòng chị ấy đi.
"Nghỉ ngơi một xíu đi chị, Duyên nó nằm ở đó chứ có mất đi đâu đâu."

"Thôi, để chị trông xem em ấy có sốt không, lỡ mà sốt chị còn mang vào bệnh viện được."

Người ta thường bảo rằng cãi thầy núi đè, thực tế cho thấy xác suất Linh phản đối ý kiến của Hà khá thấp, nói đi nói lại đều nói không lại chị ấy. Nhưng Linh thì cứng đầu cứng cổ hơn, cô ép chị ấy đi về phòng ngủ còn mình thì canh chừng Duyên, nói mãi chị ấy mới chịu nghe lời cô mà đi ngủ.

Cũng may là sau khi bỏ đứa nhỏ Duyên không hành sốt cũng không nhiễm trùng, Hà biết đó là tội lỗi, nhưng nàng nghĩ mình không thể bỏ mặc học trò của mình. Duyên chọn quyết định bỏ thai thì nàng cũng không phản đối, chỉ lẳng lặng giúp em ấy một tay, vì tương lai của em ấy mà suy nghĩ cho em ấy.

Cũng may mà mọi chuyện lại quay về guồng quay cũ, nếu Duyên nhiễm trùng và ba mẹ Duyên biết được thì thế nào Hà cũng bị khiển trách, còn có thể không tiếp tục làm giáo viên được nữa. Nàng chọn đánh cược mà giúp Duyên một tay trong yên lặng, cũng may kết quả cũng yên lặng hồi đáp nàng.
Nàng chỉ hi vọng Duyên ở tương lai không tái phạm sai lầm, vì cuộc đời của em ấy còn dài phía trước, là tương lai, là hi vọng, không nên phạm phải sai lầm để rồi lỡ làng.

Nàng cũng không muốn các học trò khác rơi vào cảnh tương tự, vậy nên nàng quyết định dùng một buổi mười lăm phút nói với các em về cách tránh thai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro