58.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Buổi sáng hai người chở nhau đi thăm thú phố phường nơi này, chơi đến mệt mỏi lại quay trở về phòng, khác với cặp đôi khác là hai người không sử dụng điện thoại khi ở cạnh nhau. Hà sợ quãng thời gian này quá ngắn, nếu nàng không trân trọng thì sẽ hối tiếc, Linh thì muốn dành nhiều thời gian cho Hà hơn, dù sao điện thoại cũng không đáng yêu bằng chị ấy.

Khi chưa biết phụ nữ là gì thì Linh còn không có nhu cầu gì nhiều, nhưng từ khi biết yêu Hà và biết thế nào là ân ái, Linh hoàn toàn trở thành một tên nghiện cơ thể người yêu. Từ bàn tay cho đến bàn chân Linh đều thích, mỗi khi ân ân ái ái cô đều hôn khắp người chị ấy như một nghi thức trang trọng nhất.

Nhưng buổi tối hôm đó không giống mọi ngày lắm, sau khi Linh quần thảo chị đã đời xong chị mới xoay người nằm bên trên cô, nhu tình nói với cô: "Linh... em có muốn thành người của chị không?"

Làm chuyện này khá nhiều lần nên Linh biết chị ấy nói thế có nghĩa như thế nào, cô gật đầu, còn không quên trêu đùa: "Thì em là người của chị mà, không phải là chồng yêu của chị sao?"

Chị ấy dịu dàng cầm bàn tay của cô đưa lên môi mà hôn nhẹ lấy một cái, âu yếm bảo rằng: "Chị không phụ em... Linh, tin chị đi."

"Chị muốn làm gì cũng được."

Thấy Linh tích cực làm cho nàng vui nàng cũng không thể nào cứ nhận mãi được, vậy nên nàng xoay người lên nằm trên, có điều Linh vẫn là một cô bé chưa phát sinh quan hệ, điều này đồng nghĩa với Hà sẽ là người đầu tiên có được Linh. Nàng sợ em ấy sẽ suy nghĩ nhiều, nhưng mà nàng là người có thể tin tưởng được, nàng sẽ không phụ Linh cho dù em ấy có phụ nàng, chỉ có em ấy mới có quyền chấm dứt cuộc tình này, còn nàng đã đem linh hồn của mình trao cho em ấy từ lâu.

Được sự chấp nhận của Linh, Hà chậm rãi hôn lấy đôi môi hồng còn vương vấn một chút hương vị của nàng, tự nhiên lại thấy xấu hổ. Bàn tay nàng di chuyển đến trước ngực của Linh, vuốt ve lấy nơi tròn đầy kia, tính tình của Linh phóng khoáng hơn nàng rất nhiều, vậy nên cũng không lạ nếu nàng nghe em ấy rêи ɾỉ thành tiếng.

Nhìn thấy cô chủ nhiệm kiêm chị dâu của mình hiện tại đang ngậm một bên ngực của mình khiến Linh bứt rứt không biết làm sao giải tỏa. Bên dưới của cô ẩm ướt từ khi bắt đầu làm chuyện kia với chị, bình thường nếu bên dưới của cô có cảm giác muốn chị, cô sẽ nhẫn nhịn đến khi nào thân thể khô nóng của cô bình lặng lại, bằng không cô sẽ dùng nơi ẩm ướt của mình mà cọ xát vào người chị tìm một chút giải tỏa, chưa bao giờ cô đòi hỏi từ chị... đến giây phút chị muốn cô. Đây hẳn là một sự ban ơn tuyệt vời nhất mà chị dành cho cô.

Chị thuần thục trườn người xuống bên dưới, bắt chước y hệt những gì cô hay làm cho chị mà hành động. Đến bây giờ Linh mới biết mỗi khi mình chạm vào chỗ kia chị sẽ có cảm giác gì, thì ra là như bay bổng trên tầng không, lênh đênh, lênh đênh không nơi nào là bến đỗ.

"Hà..."

"Dạ...?"

Nhìn ánh mắt trong sáng không vẩn đục của chị ấy khiến Linh thấy thật chói mắt, hai người hiện tại đang ân ái mà chị có thể trong sạch như chẳng hề vướng bụi trần thế này...

Nghe người kia gọi mình vu vơ nên Hà ngừng lại để lắng nghe, thấy người kia lại tiếp tục nhắm mắt nên nàng lại tiếp tục công việc của mình. Hà chẳng hề ghét bỏ thân thể của Linh, khi chạm lấy nơi bí mật của em ấy, nàng giống như đang thưởng lãm một món ngon hơn là làʍ ŧìиɦ. Dày vò Hương đủ lâu rốt cuộc Hà cũng chần chừ mà cho ngón tay gia nhập vào bên trong nơi ẩm ướt của Linh.
Khi nàng tiến càng lúc càng sâu vào, đến lúc ngón tay cũng dần dần bị nơi kia nuốt chửng cũng không chạm phải màn trinh.

"Em mất rồi?"

Ngay trong lúc tình tự thế này Linh lại phát hiện ra mình mất trinh rồi, rõ ràng cô chưa hề quan hệ với ai, vậy làm sao có thể mất trinh?

"Ngốc quá, vận động mạnh cũng có thể mất..." Hà hôn lên vành tai của Linh, trấn an Linh. Thật ra là nữ sinh có rất nhiều thiệt thòi, vốn màn trinh là thứ rất mỏng nằm ở ngay nơi bí mật, đó chỉ là một thứ sinh lý được đem ra phán xét suốt từ khi con người bắt đầu xây dựng lên một đế chế. Những người con gái bị mất trinh khi lấy phải một người chồng tệ có thể bị dày vò đến chết, đừng nói là thời xa xưa, hiện đại cũng không ít người đay nghiến vợ mình vì mất trinh. Bản thân Hà là giáo viên nên nàng biết màn trinh vốn không đánh giá được thứ gì, có thể mất đi nếu vận động mạnh, nàng cảm thấy chị cần tinh tế một chút sẽ nhận ra bạn đời của mình có phải là lần đầu tiên hay không mà không cần thông qua màn trinh.
Hà biết Linh chưa từng yêu ai trước đây, cũng biết em ấy chưa từng phát sinh quan hệ với ai, đó cũng là nỗi niềm áy náy của nàng.

"Em xin lỗi..." Linh chẳng hiểu sao lại thút thít khóc, cô muốn dành thứ kia cho Hà nhưng mà đáng tiếc đã không còn mất rồi, mà chính cô cũng không hiểu vì sao mà mất.

Người đang nằm trên kia ngay lập tức ngừng lại, dịu dàng ôm lấy Linh vào lòng mà vỗ về. Tính tình của Linh phải nói là cứng nhắc, không có chuyện gì em ấy nhất định sẽ không có cảm xúc mạnh như bây giờ, chuyện trong nhà đều là Linh bảo vệ nàng, chẳng mấy khi em ấy lộ ra vẻ yếu đuối như vậy.

"Sao em khóc?" Hà hôn lên vầng trán mịn màng của Linh, hệt như một dòng nước ấm bao bọc lấy em ấy, hi vọng có thể dỗ dành cho em ấy ngưng khóc.

Linh vẫn còn thút thít, cô dựa người vào người của chị ấy, trong làn nước mắt mà nói: "Em muốn để dành thứ kia cho chị... Em..."
Nàng nằm dịch người xuống một chút để có thể nhìn sâu vào đôi mắt của Linh, muốn em ấy nhìn vào đôi mắt đen lay láy của mình.

"Chị cũng muốn lần đầu tiên của chị là của em, nhưng chị là gái đã qua một đời chồng, em có chê chị không?"

"Không! Chị ngốc vậy? Sao em chê chị được?"

Hà gật đầu: "Nếu em khóc vì không thể dành thứ kia cho chị thì chị phải làm sao?"

Tiếng thút thít ngưng bặt, cuối cùng Linh cũng ngưng khóc. Cô đưa tay ôm lấy chị ấy vào lòng, làm sao cô có thể chê chị ấy? Vốn dĩ cô có được thứ tình yêu mỹ miều như vậy cũng là do chị ban phát cho cô, hạnh phúc đến nhường này cũng là do chị yêu cô, cô cũng không muốn tổn thương chị chỉ vì cô thất vọng về bản thân mình.

"Em khóc chị sẽ đau lắm... Chị thà là chị tổn thương còn hơn."

"Chị yêu em không?"
Bàn tay của Hà nắm lấy bàn tay của Hương đặt lên ngực mình, trái tim của nàng đập rộn trong lồng ngực chỉ vì nàng đang được ở cạnh người nàng yêu. Có yêu hay không, nàng hi vọng em ấy có thể hiểu.

"Em yêu chị nhiều hơn chị yêu em."

"Được, Linh yêu chị nhiều hơn."

Lúc này Hà ôm ngang eo Linh cùng nhau rơi vào giấc ngủ, một ngày của hai người lại trôi qua như thế. Da thịt kề cận bên da thịt, ấm áp kề bên ấm áp, bất giác mà ngủ say đến tận sáng hôm sau.

Thức dậy, điều đầu tiên Linh làm đó chính là kiểm tra xem Hà có còn ở đó không, phát hiện Hà đang ngủ bên cạnh mình bèn hôn một cái lên trán. Mỗi ngày thức dậy không có Hà đã quen, nay có được cảm giác ngủ cạnh người thương thật giống như một giấc mơ.

Nghỉ lễ của hai người hầu hết là đi chơi, ăn, về phòng tắm rửa, trò chuyện, làʍ ŧìиɦ rồi ngủ, cứ thế ba ngày tết cũng trôi qua. Linh bảo đầu năm làm chuyện đó cả năm làm chuyện đó, thật là một năm sung túc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro