Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Trông cháu một mỏi nhỉ!-chú Quân nhìn nó qua lá kính chiếu hậu

-Ờ!Chắc vậy!-Tiểu Linh tự xoa bóp tay chân-Ba,bốn ngày trời quỳ trước cổng,có ăn uống được gì đâu.Cháu cứ tưởng ông Chan khó chịu lắm.Ai dè…..

Nó kể lại đầu đuôi sự việc cho chú Quân nghe.Kể xong,nó lơ đãng nhìn ra khung của kính.

-Hôm nay mưa lớn ghê!

-Ừ!-chú Quân nói-Lúc ra chuẩn bị ra sân bay đón cháu,mây đen chưa có kéo đen nghịt như bây giờ đâu.Rồi lúc……..

-Dừng lại!-Tiểu Linh la toáng lên làm chú Quân giật mình.

Chiếc xe hơi được dừng lại theo yêu cầu của cô nhóc họ Giang.

-Chuyện gì đây?-chú Quân nhìu đôi mày rậm,cau có châm biếm-Định chạy ra tắm mưa rồi mới chịu về hả?

Tiểu Linh không mảy may tới lời châm chọc đó,nó chăm chăm nhìn xuyên qua màn mưa qua tấm kính phía sau xe.

-Chú cho xe lùi lại đi!Lùi tới trạm xe buýt đó!

Chú Quân nhăn nhó làm theo lời cô chủ.

Qua ô cửa kính,xuyên qua cả bức màn mưa buốt giá,nó trông thấy dáng người và khuôn mặt của một người thân quen.Nó mở cửa,bật dù lên,bước ra ngoài.

-Hey!-Tiểu Linh nở nụ cười nhẹ nhàng với người thân quen đó

-Tiểu Linh?-cô Quỳnh Anh tròn mắt nhìn nó,hoảng hồn trước sự tiều tuỵ của nhóc nhím của cô -Em…..gầy quá!

Tiểu Linh nắm lấy tay cô giáo,kéo cô đứng vào bên dưới chiếc ô.Hai người nhìn nhau say đắm.

Những mái đầu đen lố nhố ở trạm xe nhìn theo nó và cô Quỳnh Anh khi cả hai cùng bước vào xe.

Vào xe,ghế ngồi chưa nóng thì cô Quỳnh Anh đã đặt tay lên gương mắt gầy gò,hốc hác của đứa học trò.Đôi mắt đẹp lonh lanh nhìn nó.

-Nhìn em kìa!Hệt xác chết di động!

Dù mỏi nhừ cả ngườ,nó cười tinh nghịch.

-Vậy cô có thương cái xác chết đi động này hông?

Cô Quỳnh Anh lắc đầu.

-Ai mà thèm thương em chứ!

Tiểu Linh nghiêng người về phía cô,thì thầm vào tai cô rằng:

-Có cô là được rồi.-xong nó tựa lưng ra sau ghế,hai mắt nhắm lại,nó đang mệt và cần được nghỉ ngơi

Cô giáo khẽ mỉm cười.

-Nhà cô ở đường nào?-chú Quân hỏi

Cô Quỳnh Anh nói địa chỉ nơi cô ở,cô nhận ra ngay giọng nói này là giọng của người đàn ông hôm trước cô trò chuyện qua điện thoại.

Xoay mặt lại thì cô thấy Tiểu Linh đã chìm vào giấc ngủ.Gương mặt non choẹt nhíu mày lại thể hiện rõ tâm lí của nó lúc này.Dù rất muốn ôm nó vào lòng cho thoả sự nhung nhớ,cô đành phải kiềm chế mong muốn đó,giữ ý tứ khi có người thứ ba.

"Quần tây.Áo sơ-mi.Giầy đế cứng.Quần áo chỉnh tề.Lạ thật!Từ trước đến giờ mình chỉ quen với hình ảnh áo quần xốc xếch,phong cách rock-chick,tóc tai bờm xờm mà bây giờ….Thật ra Tiểu Linh từ đâu về?",biết bao câu hỏi ào ạt tràn về nhưng cô buộc mình phải im lặng.Cô không đành lòng đánh thức Tiểu Linh dậy chỉ với mục đích tra khảo.

Xe chạy chậm dần rồi dừng lại hẳn.

-Đây có phải là nhà cô?-chú Quân chỉ ra ngoài cửa sổ

-Vâng.-cô đáp,ngắm Tiểu Linh lần cuối rồi mở cửa xe

Nhưng khi cô chỉ vừa đưa tay chuẩn bị mở cửa thì một bàn tay gầy gầy từ phía sau chụp tay cô lại.

-Để em đưa cô vào nhà.-Tiểu Linh tỉnh giấc từ khi nào mà không ai biết

-Hông cần vậy đâu.-cô nắm tay Tiểu Linh bằng cả hai tay mình,dùng ngón tay thon thon mềm mại của cô vuốt ve tay nó-Em ngủ tiếp đi!Nhìn em còn mệt lắm!

-Hông sao đâu!-Tiểu Linh nhìn thẳng vào đôi mắt đen lay láy của cô giáo,lâu rồi nó chưa được ngắm đôi mắt ấy

-Cô nói là thôi rồi nha!-cô Quỳnh Anh gỡ tay nó ra,cương quyết nói rằng-Lo mà nghỉ ngơi đi,cô nương!

Mặt Tiểu Linh rầu rầu nhìn cô giáo trẻ.Cô cũng ấy nấy không kém khi từ chối lòng tốt của học trò mình.Nhưng Tiểu Linh đang bệnh(theo lời của chú Quân trên điện thoại và sự gầy gò của Tiểu Linh trước mặt cô),cô không muốn vì mình mà Tiểu Linh phải bước ra mưa gió đưa cô vào nhà để rồi bệnh tình nặng hơn.

-Dù nè.-Tiểu Linh chìa cây dù cho cô giáo

Nhận cây dù từ tay cô nhóc họ Giang,cô mỉm cười dịu dàng.

-Thank you! p://www

.Sáng hôm sau,nó đi học lại bình thường,chỉ có điều là mọi người ai nấy đều kinh ngạc trước sự tiều tuỵ của nó,trừ cô Quỳnh Anh.Nhưng phải công nhân là khi trọng lượng cơ thể nó bị sụt vài kí,trông nó manly ra hẳn,mất đi cái vẻ baby non choẹt mọi ngày.Chính vì vậy mà hôm nay,ngoài lớp học lớp 10D2 lố nhố mấy chục cái đầu cốt chỉ để xem diện mạo mới "cô nhóc lóc chóc".

-Học trò kiểu gì vậy hả?-cô Quỳnh Anh trợn mắt nhòm nó khi cô bị nó cướp lấy chai nước suối vừa mở nắp xong

Tiểu Linh dốc ngược chai nước đã mở nắp,tu ừng ực.

-Em đang khát.Cô thông cảm.-uống xong,nó trả lại cô giáo chai nước,nói chính xác hơn là dúi vào tay cô chai nước sạch nhẵn,rồi vụt chạy,để lại bộ mặt ấm ức phía sau lưng.

Buổi học ngày hôm ấy có một tiết do cô Quỳnh Anh đứng lớp.Cả tiết học,cô không thèm nói chuyện với nó tiếng nào,cũng chẳng châm chọc như mọi khi.Lâu lâu cô liếc xéo nó,môi mím lại.Rõ ràng là cô còn giận nó về vụ chai nước khi nãy.Thái độ của Tiểu Linh thì ngược lại.Mỗi khi cô hầm hè nhìn nó,nó lè lưỡi rụt đầu trêu cô.Nói tóm lại là hai người đấu đá nhau qua hành động chứ không động tới tài khua môi múa mép.

-Lại đùa.-thằng Bính thở dài nhìn hai cô trò trêu nhau

Buổi sáng thì sung sức lắm,đến chiều đi học thêm thì Tiểu Linh vô cớ xìu xuống.Ngồi trong phòng học tại nhà cô Quỳnh Anh,cả người nó đờ ra.Đám học trò về cả rồi mà nó vẫn còn đang lết thếch bước xuống cầu thang.

-Em sao thế?-cô Quỳnh Anh chạy lại đỡ nó khi nó bước hụt bậc thang,suýt tí nữa là ngã lăn quay tại cầu thang

-Hông sao.-Tiểu Linh gắng sức tiếp tục bước xuống,hai mí mắt gần như dính vào nhau

-Hông sao?-cô Quỳnh Anh đặt tay lên trán nó-Nóng hừng hực vậy mà là hông sao!

Đỡ Tiểu Linh đi ngược trở lên,cô đưa nó vào phòng cô,nhẹ nhàng đặt nó lên giường,rồi dùng khăn ấm đắp trán nó.

-Nhìn cô kìa!Mặt nhăn lại hệt con khỉ. -cô nhóc họ Giang gượng cười

-Ừ!-cô Quỳnh Anh không khỏi lo lắng khi thân nhiệt của đứa học trò cưng cứ tiếp tục hành hạ nó-Ở nhà ngoan.Cô đi mua thuốc rồi về liền.

-Nhớ mặc áo mưa vào.Trời đang mưa đó.-mặc dù cơn sốt đang hoành hành khắp người,nó vẫn tươi cười-Kẻo bệnh như em thì khổ.

-Ừa!Biết rồi!-cô Quỳnh Anh nhìn nó lần cuối trước khi đi

Lát sau,cô trở về với gói thuốc trên tay.Ngoài ra còn có bát cháo nghi ngút khói đi kèm.

Ngồi cạnh nó,cô tỉ mỉ thổi nguội từng muỗng cháo,đút nó ăn,lấy nước nó uống.Cô ân cầm chăm sóc nó hệt như một nữ y tá,chỉ có điều cô y tá này đáng yêu hơn bất kì y tá nào Tiểu Linh từng gặp,từng biết đến rất nhiều.

Uống thuốc xong thì nó ngủ ngay.Khi thức dậy thì nó thấy cô giáo vẫn ngồi cạnh nó,lo lắng nhìn nó.Lúc này thân nhiệt của nó hạ xuống được phần nào rồi.

Nhìn đồng hồ báo thức trên bàn,nó mới biết bây giờ đã gần nữa đêm.Vậy mà cô vẫn chưa chịu chợp mắt.

-Sao hông ngủ đi?-nó hỏi

Cô Quỳnh Anh lúc lắc mái tóc đen óng dưới ánh đèn dịu nhẹ.

-Em thế này thì sao cô ngủ được?-giọng cô nghe thật mượt mà.

Tiểu Linh nhích người sang một bên giường.Thấy vậy,cô Quỳnh Anh nhướn mày hỏi:

-Em làm gì dạ?

-Nhường chỗ cô nằm.-nó đáp-Lên nằm nghỉ đi!Ngày mai cô còn phải đi dạy học nữa đó!

-Thôi!Em nằm hết đi!-cô giáo nhẹ nhàng từ chối-Một người nằm sẽ thoải mái hơn.

Chẳng chút đắn đo,nó ngồi nhổm dậy,giọng cương quyết nó nói:

-Vậy em nhường cô cả cái giường luôn đó!Đi ngủ đi!

Cô Quỳnh Anh giật nảy,đỡ Tiểu Linh nằm xuống.Vội nói:

-Được rồi!Cô nghe lời em.Cô sẽ ngủ.Hai người một giường.Okay?

Tiểu Linh mỉm cười hài lòng khi cô nằm xuống cạnh nó.

-Cô cho phép em nắm tay cô trong lúc ngủ chứ?-nó nhẹ giọng hỏi

Chìa tay cho Tiểu Linh nắm,hai má cô ửng hồng,nụ cười hạnh phúc ngự toạ trên đôi môi mỏng xinh xinh của cô.Hai người từ từ chìm vào giấc ngủ.

-----------------------------------------------

-Sao còn chưa chịu dậy?-không biết là do uống đúng thuốc hay do cô giáo quá “mát tay” mà chỉ sau một đêm là nó tỉnh táo hẳn ra,chỉ còn hơi mệt thôi,dẫu vậy nó vẫn quyết định ở lại nhà cô để ngủ thêm lấy sức lại-Bô định nghỉ dạy hả?Cô giáo kiểu gì vậy hả?

-Cô muốn ở nhà để chăm sóc cho em cơ.-cô Quỳnh Anh ôm nó vào lòng,không quan tâm bệnh của Tiểu Linh có lây cho cô hay không

-Đừng lo cho em!Em khoẻ nhiều rồi!-nó nghịch tóc cô giáo mình-Em hôn muốn vì em mà tụi nó bị mất bài đâu.Gần thi rồi,tụi nó rất cần sự giúp đỡ của cô.

Cô Quỳnh Anh tỏ vả hờn dỗi.Cô nói:

-Hoá ra là em hông cần cô?Em muốn đuổi cô đi cho khuất mắt chứ gì!

Hôn bàn tay lên mái tóc thơm tho hương hoa nhài,dịu giọng nó nói:

-Em luôn cần có cô.()

-Vậy thì để cô ở nhà với em đi!

Tiểu Linh lắc đầu,cười bảo:

-Đừng vì em mà ảnh hưởng đến công việc.

Mất vài giây để suy nghĩ,cô Quỳnh Anh bất đắc dĩ gật đầu.

-Ừ!Cô nghe lời em lần này vậy.Chỉ lần này thôi.

Cô Quỳnh Anh ngồi dậy rồi đi sửa soạn mọi thứ trước khi đến trường.Nửa giờ sau thì mọi thứ đã đâu vào đấy.Nhìn cô thướt tha trong chiếc áo dài màu hồng phấn,nó càng yêu cô hơn.

-Cô đi nha!-cô giáo hôn lên trán nó-Ở nhà cẩn thận.Cô về mà mất mát thứ gì là bắt đền em đó!

Mặc dù làm theo lời Tiểu Linh nhưng cô không khỏi quyến luyến khi rời khỏi phòng.

Tiếng xe máy nổ lên,nhỏ dần rồi tắt hẳn.Tiểu Linh biết ngay là cô đã đi rồi nên nhắm mắt lại ngủ tiếp,để mặc chén cháo còn đang nghi ngút khói và gói thuốc ngoan ngoãn nằm trên bàn chờ đợi nó.

Kêu nó ăn cháo à?Nó sẽ nói:”Ngán lắm!”.Kêu nó uống thuốc ư?Nó trả lời rằng:”Đắng gần chết!".Người ta thường nói"thuốc đắng giã tật”mà nó có thèm nghe đâu.Trước giờ,mỗi khi bệnh,chú Quân đều gọi bác sỹ đến chích cho nó vài mũi thuốc,nó chịu.Chứ kêu nó uống thuốc thì….không đời nào.Vậy mà tối qua,nó làm theo ý cô giáo răm rắp:ăn món cháo nhạt nhẽo,uống nhũng viên thuốc đắng.Bây giờ nghĩ lại,nó tự hỏi:”Cô biết thuật thôi miên hả ta?(Hay tại Linh dại girl?)

Cô Quỳnh Anh đi rồi,không còn ai để mà bắt nó ăn cháo,uống thuốc cả.

Chợp mắt được một chút thì điện thoại réo lên,nó mệt mỏi bắt máy.

-Alô!

-Cô nè!-giọng cô Quỳnh Anh vang lên trong điện thoại-Uống thuốc chưa?

Ngáp một cái rõ dài,nó đáp:

-Chưa.

-Chưa thì uống ngay đi.Lát về mà thuốc vẫn còn nguyên là chết với cô nhá!-cô giáo doạ nó

-Ừ!Em uống liền.-Tiểu Linh cho thuốc vài miệng,nốc một hơi cả ly nước-Xong rồi đó!Yên tâm chưa?

-Uhm.-cô Quỳnh Anh hài lòng nói

-Vậy em ngủ tiếp nha!

-Ừ!Ngủ ngon!

Cả hai cùng tắt máy.

Nhưng Tiểu Linh vừa tắt mát thì điện thoại lại réo lên lần nữa.

-Alô!Có chuyện gì thế,chú Quân?

-Tại sao cả đên không gọi điện về nhà?-chú Quân nổi cáu trong điện thoại

-Hôm qua cháu mệt quá nên ngủ ở nhà bạn,không đủ sức để gọi cho chú.Cháu xin lỗi!

-Chuyện đó để sang một bên đi!Ba cháu lại vừa nhập viện kìa!Charles bảo cháu sang đó ngay để khuyên ba cháu tạm thời nghỉ ngơi,đừng nên làm việc.Ba cháu đuối sức lắm rồi mà cứ khoái ngày đêm làm việc.

-Sao cơ?Lại nhập viện?-Tiểu Linh bật dậy khỏi giường

-Ừ!Ngay sau khi cháu lên máy bay thì ba cháu trốn viện để đi làm.-chú Quân giục nó-Sang đó đi!Cháu là người duy nhất có thể khiến ba cháu đồng ý nghỉ ngơi một thời gian.Vé máy bay,hộ chiếu..bla…bla…bla…chú chuẩn bị cả rồi.Chú đợi cháu ở sân bay……

-Cháu tới ngay!

Không thể nấn ná lâu hơn,nó vứt điện thoại lên giường,khoát áo vào rồi lên xe phóng vụt ra sân bay trong cơn hoảng loạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro