Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Linh chìm trong cơn mê không biết là mất bao lâu,chỉ biết khi tỉnh dậy thì trông thấy Charles đứng cạnh cửa sổ,lơ đễnh nhìn lên đám mây đang trôi lững lờ trên cao. 

Tiểu Linh gắng gượng ngồi dậy. 

Nghe lục đục,Charles ngoảnh mặt lại.Anh vội đến và đỡ Tiểu Linh. 

-Anh đi nhận xác ba chưa?-Tiểu Linh khẽ đớn đau hỏi,trước khi Charles kíp mở miệng hỏi han sức khoẻ nó 

-Rồi.-Charles gật đầu,rót nước cho em mình uống 

Nhận ly nước từ tay Charles,Tiểu Linh trông mình ốm o hơn trước nhiều.Có lẽ anh lao lực quá nhiều trong khoảng thời gian nó mê man. 

-Anh an táng ba chưa?-mắt Tiểu Linh đờ đẫn nhìn vào khoảng không vô định 

-Rồi.-Charles llại gật đầu.Có lẽ anh đã khóc sạch nước mắt rồi nên khi em mình nhắc đến cha nuôi,anh không thể đổ thêm giọt nào nữa. 

-Lát nữa em đến thăm ba và Yumi được không?Sau đó thì mình đến thăm ông.Chắc giờ này ông cô đơn lắm. 

-Được.-chợt nhớ đến điều gì đó,Charles nhanh chóng phủ định câu anh vừa nói-Không được.Em còn đang mệt.Nghỉ ngơi vài hôm nữa đi! 

Có gì đó trong giọng của Charles khiến Tiểu Linh đâm ra ngờ vực.Nó nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu,sưng húp của anh,Charles rụt rè nhìn nó rồi ngoảnh đi hướng khác. 

-Anh đang giấu em chuyện gì?-Tiểu Linh nhìn anh dò hỏi 

Charles lắc đầu. 

-Không có gì nghiêm trọng đâu.Anh chỉ sợ em mệt thôi! 

Tiểu Linh đặt ly nước còn nguyên lên bàn,cười nhạt nhẽo. 

-Nếu bàn về tài ngoại giao,em thua anh.Còn về tài nói xạo,anh đừng mong gạt được em. 

Charles ngồi trên giường,cạnh Tiểu Linh,nhưng đôi ngươi màu đen u sầu của anh lại hướng ra cửa sổ. 

-Anh chỉ sợ em chịu không nổi thôi! 

Tiểu Linh dứt khoát tuột khỏi giường,đứn dậy,khoát áo khoát vào người,giọng mệt mỏi hệt ba nó: 

-Anh không nói thì từ từ cũng có người sẽ nói cho em biết. 

Charles nắm cổ tay,giữ em mình lại.Bậm môi đắn đo suy nghĩ hồi lâu,anh cất giọng rầu rầu: 

-Tiểu Linh nè!Từ nay,anh em mình phải nương tựa vào nhau mà sống. 

-Là sao?-cô tiểu thư họ Giang nhíu cặp mày thanh tú lại với nhau 

Charles thở dài thườn thượt,anh không dám nói thẳng vào vấn đề. 

-Anh thì mồ côi từ nhỏ.May mắn được ba Giang nhận làm con nuôi.Từ đó anh có người thân là ba,là mẹ,là em.Mẹ mất khi em còn rất nhỏ.Sau này,em lấy Yumi.-anh cắn răng nuốt nước mắt khi nhắc đến Yumi-Yumi đi.Rồi đến ba Giang.Và hiện tại chỉ còn anh em mình.Em hiểu chưa? 

-Thế còn ông? 

-Tiểu Linh!-Charles cố giữ mình thật bình tĩnh,giữ hai vai em,nhìn thẳng vào mắt nó-Nghe cho kĩ nè!Bây giờ,anh chỉ có em là người thân duy nhất.Và em,chỉ có người thân duy nhất là anh. 

Charles cố tình nhấn mạnh hai chữ”duy nhất”. 

-Duy nhất?-Tiểu Linh mở to hai mắt hết cỡ,lát sau thì lảo đảo vào bước-Chả lẽ ông cũng….. 

Charles gật đầu,ngậm ngùi giải thích: 

-Vì quá đau xót trước sự ra đi của Yumi. 

-Tại sao?Tại sao?-Tiểu Linh như người lạc phách,đầu gối đập ịch xuống sàn ximăng mà chẳng thấy đau gì cả khi đã quá đau rồi.Nó nắm chặt hai nắm tay,dộng thật mạnh xuống đấy,máu rươm rướm chảy ra. 

Nếu không có sự can thiệp kịp thời của Charles,có lẽ xương tay nó đã nát bấy rồi. 

Hai anh em ôm nhau.Họ chỉ biết khóc chứ không thể làm gì hơn.Tiểu Linh tự hỏi không biết trên thế gian này còn ai khốn khổ hơn nó và Charles không nữa. 

Có thật là em muốn đi?-Charles không khỏi lo lắng trước sự quyết định đột ngột của Tiểu Linh-Đi sang Mỹ? 

Sau gần một tháng trời sống trong đau thương,Tiểu Linh quyết định đến một nơi thật xa,thật xa.Nó không muốn mỗi ngày đi đến đâu cũng thấy toàn kỷ niệm giữa nó và Yumi,và cụ Chan,và ba nó.Nó không đủ can đảm để quay về Việt Nam,hỏi cô Quỳnh Anh cho ra lẽ như lời Yumi khuyên nó trước lúc theo Thượng đế về trời. 

-Ừ.-nó gật đầu-Em phải đạt được giấc mơ diễn viên điện ảnh nổi tiếng như em từng mơ ước.Đó là tâm nguyện cuối cùng em có thể làm cho ba. 

-Sao em biết đó là tâm nguyện của ba?-Charles không khỏi tò mò 

-Diễn viên là mơ ước của em.Ba biết em khát khao với ước mơ ấy.-rồi Tiểu Linh lắc lư mái tóc,khẽ nhíu mày-Thực sự em cũng không hiểu nữa.Lúc nào ba cũng nói là muốn em giúp ba cai quản khách sạn Happy Ending.Mà sao trong quyển sổ tay,quyển sổ người ta gởi đến nhà mình sau vụ tai nạn giao thông đó,ba có ghi là mong em sớm đạt được ước mơ diễn viên.Khó hiểu!Khó hiểu! 

Charles ngã người ra sau ghế,châm chọc cái con nhóc vốn chẳng còn là con nhóc nữa,năm nay nó hai mươi mốt tuổi rồi. 

-Vậy em định đùn đẩy hết công việc cho anh sao? 

Tiểu Linh rụt cổ giữa đôi vai gầy,nó thấy mình thật vô trách nhiệm khi dồn hết công việc của nó sang cho anh nó.Nhưng nó chả còn cách nào hay hơn. 

Charles cười bảo: 

-Tốt thôi!Vậy anh sẽ lấy bớt tài sản của em để bù vào công sức anh làm thay em. 

-Tuỳ ý anh.-Tiểu Linh đáp gọn.Hai an hem đang rầu thúi ruột,không biết làm gì nên đành lấy vụ gia tài ra bông đùa cho đỡ chán,dù gì thì cảm giác trống trải vẫn phảng phất xung quanh hai con người tội nghiệp đó. 

Tiểu Linh ra đi là vì mong muốn của ba nó,và cũng là của nó.Nó hy vọng khi nó đạt được điều giấc mơ diễn viên nổi tiếng,ba nó sẽ ngậm cười nơi chín suối.Điều cuối cùng nó làm vì ba nó. 

Charles thì hy vọng công việc bù lu bù loa sẽ giúp anh tạm quên đi nỗi đau mất mát được phần nào. 

Hai anh em cùng đến thăm mộ ba con người xấu số kia rồi mới đến sân bay. 

-Đi đường bảo trọng nghen,Tiểu Linh!-Charles vỗ vai em mình thật mạnh,anh muốn để lại chút kỉ niệm trước kho em mình sang nước ngoài lập nghiệp một thời gian-Nhớ thường xuyên gọi về hỏi thăm sức khoẻ ông anh này nghen! 

Tiểu Linh đánh trả,miệng cười toe toét. 

-Em biết rồi! 

Đùa giỡn một lúc nữa Charles mới chịu để em mình tiến vào phi trường.Bây giờ thì họ sắp cô độc giữa thế giới bao la rộng lớn thật rồi.Cách nhau nửa vòng trái đất lận đấy,các bạn ạ. 

Đi được mươi bước thì Charles lại réo gọi,chạy về phía Tiểu Linh,tay cầm điện thoại. 

-Chú Quân gọi cho em. 

Tiểu Linh nhìn anh trai,mỉm cười nhẹ nhàng,đưa tay ấn phím tắt máy,rồi ôn tồn nói: 

-Tạm thời em không muốn động chạm đến quá khứ nữa.Mà chú Quân là một phần của quá khứ. 

Nói rồi Tiểu Linh ôm anh trai lần cuối,xong quay lưng cất bước. 

------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro