Chap 15: Yến tiệc chỉ là một màn kịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diện Đông Cung....

Tôi và hắn vừa vào đến cửa diện, thì tiếng cười nói cũng như mùi rượu tỏa ra nồng nặc, làm tôi buồn nôn. Lúc này ông lão từ nãy mới lên tiếng làm cho mọi người yên lặng, tôi cũng cẩn thận giữ hình tượng một chút,  ở đây ai cũng xuất chúng, chỉ còn khuyết điểm là nhìn tôi từ đầu đến chân xong ánh mắt toát lên dục vọng ghê tởm, đáng ghét

- " Cẩn thận ánh mắt, đây là nương tử đương kim hoàng thượng" ông lão nói

Tiếng rì rầm nổi lên, tôi nghe loáng thoáng thì có người nói " Chỉ nghĩ chúng tôi là bằng hữu" cũng có người khen ngợi trai gái xứng đôi, tôi không để tâm, sánh vai cùng hắn bước vào bàn tiệc bày biện vô cùng đặc sắc, toàn đồ ngon vật lạ, lâu lắm rồi tôi mới được ăn đã như thế

- " e hèm... ăn từ tốn 1 chút" hắn nhẹ nhàng nhắc nhở

Tôi cũng giữ thể diện gắp từng miếng 1 vào bát, ăn nhỏ nhẹ, làm tôi cảm thấy bản thân nên đi làm diễn viên. KHông ít người đến làm quen, bắt tay với chúng tôi, thiết lập mối quan hệ, nhưng đều bị chúng tôi phớt lờ như không thấy

- " Mọi người hãy dừng lại nghe ta nói một chút" lão gia nói

Cả gian phòng im lặng, mọi người đều có vẻ vô cùng kính trọng lão gia đó, nếu không sẽ không có những cư xử như vậy rồi

- " Ta xin giới thiệu nữ tử nhà ta 1 chút" ông vừa cười thì 1 cô gái dáng vẻ mỹ miều, thân mặc y phục màu hồng cánh sen, ngũ quan ưu nhìn, tóc đen để xõa vô cùng duyên dáng, nhìn có thể biết tiểu thư đài các, bánh bèo rồi

- " Con gái lão đã 18 tuổi, lão định sẽ đưa vào làm thiếp cho đương kim hoàng thượng, ý hoàng thượng sao?" 

Lòng tôi chững lại, hắn sẽ trả lời lão gia như thế nào đây, hay hắn mỉm cười đưa cô ta vào làm thiếp, mà tôi nghĩ nhiều làm gì, tôi chỉ là nương tử trên danh nghĩa thôi, việc gì phải bận tâm chứ, tôi cứu anh ta 1 lần thì bây giờ anh ta trả lại nợ cho tôi, sau việc này thì đường ai nấy đi, vậy thôi mà tôi cũng không hiểu ư, từ bao giờ tôi trở nên ngốc như vậy, sư phụ nói quả không sai mà

Hắn cười rồi lên tiếng " Ta còn chưa muốn nạp thêm thiếp, nếu nạp thêm cô nương xinh đẹp đây, thì phải đợi xây xong 1 dinh cho cô nương đây rồi" 

Lão gia hơi cau mày, tôi cũng hiểu được là anh ta không có ý đón tiếp, đuổi thẳng luôn, lòng tôi cảm thấy vô cùng mãn nguyện

- " Lão chưa hiểu vì sao lại từ chối, nhưng có thể do ngài chưa được chứng kiến tài nghệ của con lão hay để nương tử của ngài lên đây tỷ thí cầm kỳ thi họa, nếu nương tử thắng lão sẽ đành lòng"

Tỷ thí ư? được lắm, tôi đang chán chết thì lại tìm được trò vui, vậy thì cũng nên góp vui 1 chút, dập mặt con bé đó, như vậy tâm trạng mới đỡ được. Tôi cũng hiểu được 1 phần vì sao lão tổ chức yến tiệc, tất cả chỉ là màn kịch để lão gả con gái của mình cho hắn ta , nếu không cũng sẽ không tốn sức mà bày biện như này

- " Được " tôi mỉm cười

Hắn nhìn tôi, im lặng như không can ngăn tôi, hắn biết thể nào tôi cũng qua , nên im lặng xem kịch mà tôi chuẩn bị bày ra

Tôi bước lên sân, đứng ngang hàng với cô ta , cô ta quay sang nhìn tôi, rồi cười " Muội tên Thùy Diễm, tỷ tên gì?" tôi nhìn cô ta nói " Hoàng Mạc Thanh Thanh" 

- " Oai tên tỷ đẹp thật đấy, sắp thành người 1 nhà rồi, cứ thỏa mái thôi "

Thùy Diễm à, không đơn giản như vậy đây, từ trước đến giờ ta chỉ muốn phu quân một vợ 1 chồng, tuyệt nhiên không có ý định muốn chia sẻ phu quân của mình

- " Điều đấy còn chưa chắc" tôi mỉm cười

- " à mà tỷ không muốn tháo mặt nạ của mình xuống cho mọi người xem dung nhan sao hay là sợ mọi người chạy mất "

Tức quá đi, cái gì mà chạy mất dép chứ, ta còn chỉ sợ sau khi tháo ra, cô sẽ bị đá sang 1 bên ý

- " Hỏi phu quân ta trước" tôi nói

- " Đương kim hoàng thượng, mong ngài cho phép"

Hắn gật đầu , tôi mới bình tĩnh cởi chiếc khăn lụa mỏng màu đen ra. Cả khán phòng ồ lên không ngớt, Thùy Diễm nhìn xong cũng lặng người, ánh mắt tức giận chăm chăm nhìn về phía tôi. Một khuôn mặt trắng như tuyết, lạnh giá như băng hàn, một đôi môi đỏ mọng như cánh hoa anh đào, đôi mắt phượng vũ chớp mở vô cùng quyến rũ. đại mỹ nữ

- " Chúng ta bắt đầu vào buổi tỷ thí thôi " ông lão lên tiếng gỡ rối cho con gái

Nhưng... mai là kỳ hạn cuối cùng, nếu tôi không nhận được thuốc giải, khắc sẽ chết, vậy tỷ thí còn vui nỗi gì, lần trước nghe tin mình bị trúng độc cũng không sợ , vô cùng thoải mái bây giờ nhớ đến, chưa muốn chết, vẫn muốn níu lại đây

Ván 1 : Thi họa, tôi xin chịu thua

Ván 2 : Thi đấu đàn cầm

Thùy Diễm xung phong lên gảy trước một khúc, cô ta sử dụng là đàn tì bà, ngồi ung dung ngước lên nhìn tôi, sau đó đánh, cả khán phòng lặng thing, trước giờ chưa ai đánh thắng cô ấy về môn đàn hết, kết thúc bản nhạc, tiếng vỗ tay không ngớt lời khen ngợi

Tôi bước lên , ngồi xuống, vô cùng duyên dáng, đàn tranh cũng hiện ra, tôi gảy, kết bài, mọi người như vẫn đang đắm chìm trong đoạn nhạc, thấy tay tôi dừng mới đứng dậy vỗ tay, một vị quân tướng không rõ tên nhưng tuổi chắc tương đương với lão gia, liền nói

- " Bài này phải 10 năm mới luyện thành công, có người còn không luyện được, vậy mà cô nương đây , hảo, vô cùng giỏi" 

Tôi mỉm cười bắt tay ông, tỉ số bây giờ đã là 1:1

Ván 3 : Bắn cung

Tôi chọn 1 con ngựa thân hình chắc khỏe, thân hơi rám nắng nên có màu nâu sẫm, chứng tỏ từng tham gia chiến trường, như vậy  mới đáng trọng, còn cô ta chọn 1 con ngựa bạch đẹp lung linh nhưng vô cùng yếu ớt

Cô ta cưỡi ngựa, chạy 1 vòng rồi dương cung bắn, trúng hồng tâm rồi

Tôi thúc ngựa chạy 1 vòng, sau đó dương cung, mũi tên của tôi xuyên qua mũi tên của cô ta, trúng hồng tâm

Kết thúc tỉ thí tỉ số là @ @2:1 tôi thắng







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro