Chương 10: Vực thẳm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi cô ném mình về phía tấm nệm trên nóc xe tải, Hinata ngã với nửa thân trên xuống tấm nệm trong khi từ thắt lưng trở xuống cô đi ra ngoài nó và bay lên không trung.

Hinata rất ngạc nhiên khi thấy mình vẫn còn sống, mặc dù cô vẫn phải nằm hoàn toàn trên nệm nếu không muốn rơi khỏi chiếc xe tải may mắn đang lao tới với tốc độ chậm, chắc là để tránh quần áo hoặc nệm rơi xuống. rơi khỏi nóc xe tải.

Anh ta cắm móng tay vào nệm để bám vào và đẩy mình đứng dậy để trèo hẳn lên nệm.

Hinata thở hổn hển khi nhìn lên bầu trời, dù sống sót sau cú rơi nhưng cô không biết chiếc xe tải đó sẽ đi đâu và làm cách nào để thoát ra khỏi đó.

Anh nghĩ giải pháp tốt nhất là đợi nó đậu trước khi nhảy ra khỏi đó.

Đó là một cuộc hành trình dài kéo dài vài giờ để bảo vệ bản thân khỏi ánh nắng mặt trời, Hinata đã lấy một số quần áo từ người lái xe tải để che thân.

Cuối cùng, chiếc xe tải đậu trước một tòa nhà, Hinata ẩn mình dưới đống quần áo, nhìn thấy một nữ tu bước ra cửa và người đàn ông lái xe đi xuống nói chuyện với người phụ nữ rồi họ bước vào nơi đó.

Rõ ràng nệm và quần áo là đồ quyên góp cho nơi đó.

Hinata nảy ra ý tưởng rằng chiếc túi đựng quần áo khá lớn và cô bé có thể trốn trong đó để vào tu viện và đánh lạc hướng cảnh sát một lúc.

Khi người đàn ông quay lại xe, anh ta lấy chiếc bao lớn trước.

- Chết tiệt, nó nặng quá! -Người đàn ông nói, khó khăn hạ chiếc túi xuống và mang nó vào chỗ.

Hinata run lên vì sợ hãi khi cô đang bước vào một nơi không xác định.

Anh cảm thấy chiếc túi đã bị bỏ lại trên sàn và một cánh cửa đã đóng lại.

Hinata mở chiếc túi ra và nhìn quanh, rõ ràng đó là căn phòng nơi các nữ tu cất giữ quần áo để quyên góp và một số quần áo tôn giáo cũ.

Hinata cởi bộ quần áo dính máu mà cô vẫn đang mặc và lấy ra một mảnh giấy và nhận ra rằng có lẽ cô đã đánh mất điện thoại di động khi chạy về phía xe tải. Cô mặc một trong những bộ đồ nữ tu đang treo trên người. bức tường và để ở đó ăn mặc giống như những người phụ nữ khác ở đó.

Sau khi rời đi, anh gặp ngay một nữ tu

Bạn là người mới à? - Hỏi Kariu, một ni cô.

-Chào? Có-Hinata trả lời với nụ cười lo lắng.

Kariu nói: “Bạn không nên ở đây vào lúc này, chúng ta nên ở trong nhà nguyện.

- Và tại sao cậu lại không ở đó? -Hinata hỏi.

“Bởi vì tôi chịu trách nhiệm trông chừng những người mới,” Kariu nói với vẻ mặt nghiêm túc khiến Hinata sợ hãi.

-Ồ hiểu rồi, xin lỗi, tôi không biết nhà thờ ở đâu nhỉ? -Hinata vừa nói vừa cười lo lắng.

Kariu quay lại

“Theo tôi,” Kariu nói và bắt đầu bước đi.

Hinata đã đi theo cô ấy

Khi đến nhà nguyện, cô cúi chào, bắt chước những người khác đang cầu nguyện.

Sau đó họ đi ăn tối, không có nữ tu nào nói chuyện với nhau.
Và vào lúc 6 giờ chiều khi trời vừa tối, cô ấy đã được đưa đi ngủ.

Hinata không biết nên ngủ ở đâu nên cô đi vào cánh cửa cuối cùng của hành lang.

Cô nằm xuống chiếc giường đơn giản đó và đắp chăn, vẫn mặc quần áo đầy đủ, với tấm khăn trải giường trùm kín đầu.

Bằng cách nào đó việc nằm dưới tấm chăn khiến cô cảm thấy an toàn.

Ở đó cuối cùng anh cũng có thời gian để suy nghĩ.

-Tôi không thể quay lại nhà mình, đó là nơi đầu tiên họ sẽ tìm tôi...Tôi cũng không thể ra ngoài tìm Naruto vì cảnh sát ở khắp mọi nơi...Điều tốt nhất là phải trốn ở đây vài ngày cho đến khi sóng gió qua đi-Hinata nghĩ.

Hinata nghĩ rằng việc rời khỏi tu viện sẽ dễ dàng, nhưng những người mới không được phép rời đi vì họ phải đợi vài tháng rút lui khỏi thế giới để khẳng định lại ơn gọi tôn giáo của mình.

Đó là cách tôi đã trải qua khoảng 6 tháng ở nơi đó.

Tuyệt vọng, Hinata đề nghị đi cùng Kariu đi chợ hàng tuần và khi đang ở chợ khi Kariu đang phân tâm chọn một số loại rau, Hinata đã bỏ trốn.

Đầu tiên, với một số tiền từ chợ, anh bắt xe buýt đến trường đại học nơi anh họ Neji đang theo học. Ở đó anh đợi vài giờ cho đến khi thấy anh ấy xuất hiện.

Hinata chặn anh ở cửa trường đại học, kéo tay anh giữa đám đông sinh viên ra vào trường.

-Anh ấy bị sao vậy?!-Neji hét lên.

Hinata hơi ngẩng mặt lên để Neji có thể nhìn thấy cô và đặt ngón trỏ lên miệng, ra hiệu cho cậu im lặng.

Neji ngạc nhiên nhìn em họ của mình và đi theo sau cô đến một công viên gần trường đại học, nơi họ ngồi trên một trong những chiếc ghế dài ở đó.

-Hinata! Bạn ổn chứ! -Neji vui vẻ nói, ôm cô thật chặt.

Hinata mỉm cười ôm lấy em họ của mình

"Neji, hãy nói với bố mẹ em và Hanabi rằng em ổn nhưng em không biết khi nào em sẽ quay lại," Hinata buồn bã nói.

Neji thở dài

"Hinata, tôi nghĩ tốt nhất là cô nên tự thú, cô biết rằng chúng ta có Hiruzen già," Neji lo lắng nói.

“Trường hợp của tôi phức tạp lắm Neji,” Hinata cúi đầu nói.

"Hinata, nếu cậu không quay lại thì mọi chuyện sẽ còn phức tạp hơn nữa," Neji nói.

“Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó trước khi phải liên lạc với ai đó,” Hinata nói khi nghĩ về Naruto.

- Với ai? -Neji nói

-Mmm... Neji Cậu có tiền không? Hoặc một chiếc điện thoại có cân bằng? -Hinata nhìn em họ mình ngượng ngùng nói.

- Thông thoáng! -Neji nói, đưa cho anh ấy một ít tiền và điện thoại di động.

- Thế có ổn không? -Neji hỏi.

"CÓ, cảm ơn cậu," Hinata mỉm cười nói.

Hinata đứng dậy khỏi băng ghế, tránh xa Neji với chiếc điện thoại di động của anh trên tay.

Anh ta sợ hãi khi một chiếc xe tuần tra đi qua gần công viên.

Hinata cúi đầu xuống. Họ không nhất thiết phải tìm kiếm cô, nhưng cô đang bị hoang tưởng.

Cô đi ra sau một cái cây và lấy ra từ bộ đồ nữ tu của mình tờ giấy nhỏ mà Naruto đã đưa cho cô vào lần cuối cô gặp cậu.

Đó là số điện thoại của Kushina, số điện thoại mà Naruto đã đưa cho cô ngày hôm đó.

Bàn tay của Hinata vụng về bấm số và ngay sau đó cô nghe thấy một giọng nam mà cô nhầm là của Naruto.

-Naruto! Tôi là Hinata! - Hinata mỉm cười nói vào điện thoại.

Minato, người vừa trả lời điện thoại của vợ, cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh.

- Tại sao cậu lại tìm con trai tôi?! Anh ta không phải là tội phạm như bạn! -Minato giận dữ hét lên.

- Ông Minato? Ơ...tôi thề tất cả chỉ là hiểu lầm thôi-Hinata đau khổ nói.

-Con trai tôi sắp thành công rồi! -Minato hét vào điện thoại.

Hinata im lặng, cảm thấy tim mình ngừng đập và cảm giác tuyệt vọng xâm chiếm cơ thể cô.

Miệng cô mở ra và một vài giọt nước mắt chảy ra từ mắt cô.

- Nếu anh còn nghĩ đến việc gọi điện hoặc tìm kiếm con trai tôi lần nữa, tôi sẽ báo cảnh sát rằng anh gọi để họ nhốt anh lại, Kẻ giết người! -Minato hét lên, cúp máy, ném xuống đất và dẫm lên nhiều lần khiến điện thoại gãy làm đôi.

“Tôi sẽ mua một chiếc khác cho Kushina, tôi chắc chắn cô ấy cũng sẽ làm như vậy để bảo vệ con trai chúng tôi,” Minato nói, hơi thở vẫn bị kích động vì tức giận.

Trong khi đó Hinata cảm thấy thế giới sụp đổ.

Cô khuỵu gối xuống sàn, há hốc mồm và khóc trong khi hàng loạt ký ức về lần cô gặp Naruto trong bữa tối chào mừng lướt qua tâm trí cô.

Hinata đã mặc một chiếc váy "Gala" dài một vai màu xanh lam, có một khe hở ở váy bên phải khiến chân phải của cô có thể nhìn thấy dài đến đầu gối.

“Mẹ tôi nghĩ tôi sẽ thống trị.” Hinata nhớ lại câu nói đó vào đêm mẹ cô bắt cô mặc chiếc váy đó và đi giày thể thao cao cổ.

Sau bữa tối, một nhóm nhạc đã đến, một số bạn trẻ bắt đầu nhảy trong khi Hinata vẫn ngồi ở bàn nơi cô đã được chỉ định và bị giới hạn trong việc nghe nhạc và xem mọi người nhảy múa, khi ánh mắt cô chạm vào ánh mắt của Naruto, người mà cậu ấy đang ngồi. đầu bên kia căn phòng cạnh Ino đang uống nước.

Cô vẫn nhớ Naruto mặc quần jean đen và áo sơ mi đỏ.

Anh mỉm cười với cô từ xa như thể anh biết cô và Hinata phớt lờ anh, nhìn đi nơi khác.

Đột nhiên cô nhìn thấy anh băng qua sàn nhảy tiến về phía cô để giới thiệu bản thân.

Khi rút tay cô ra, Naruto chậm buông ra nên bản thân cô cũng phải thoát ra khỏi sự kìm kẹp của anh rồi anh cười đỏ mặt trong khi giấu hai tay ra sau đầu và nói...Tôi xin lỗi.

Anh ấy đã mời cô ấy khiêu vũ, nhưng Hinata nói rằng cô ấy đã rời đi nên anh ấy đề nghị đi cùng cô ấy để bắt taxi và cô ấy không nghĩ gì về điều đó và cho phép anh ấy đi theo cô ấy.

Anh đã nói chuyện với cô về đủ mọi chủ đề, nhưng cô chỉ giới hạn ở việc trả lời có hoặc không trong khi chờ taxi.

Đột nhiên cô nhìn thấy anh băng qua sàn nhảy tiến về phía cô để giới thiệu bản thân.

Khi rút tay cô ra, Naruto chậm buông ra nên bản thân cô cũng phải thoát ra khỏi sự kìm kẹp của anh rồi anh cười đỏ mặt trong khi giấu hai tay ra sau đầu và nói...Tôi xin lỗi.

Anh ấy đã mời cô ấy khiêu vũ, nhưng Hinata nói rằng cô ấy đã rời đi nên anh ấy đề nghị đi cùng cô ấy để bắt taxi và cô ấy không nghĩ gì về điều đó và cho phép anh ấy đi theo cô ấy.

Anh đã nói chuyện với cô về đủ mọi chủ đề, nhưng cô chỉ giới hạn ở việc trả lời có hoặc không trong khi chờ taxi.

Kể từ lúc đó, anh ấy có vẻ là một chàng trai tốt và đó là lý do tại sao anh ấy ngay lập tức coi anh ấy là bạn, mặc dù anh ấy không đề cập đến điều đó với anh ấy.

-Luôn luôn chu đáo...Luôn sẵn sàng như vậy-Hinata vừa nói vừa khóc khi nhớ lại khoảng thời gian đó.

Cô đứng dậy khỏi mặt đất và cúi đầu xuống và nhớ Naruto đã mang đồ ăn cho cô hoặc khi anh giải thích một số món cho cô bất kể lúc nào cô có thể gọi cho anh.

Cô tự trách mình đã không quan tâm đến anh, cô chưa bao giờ làm được điều gì cho anh, trong khi anh chỉ nghe những vấn đề của cô mà cô chưa bao giờ hỏi về anh.

Cô hối hận vì đã không nói những lời trìu mến với anh vì cô cho rằng anh biết cô thích anh.

Cô hối hận vì đã trách móc tình cảm của anh dành cho cô.

Bây giờ cô có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, cô nhớ lại lần cuối cô gặp anh Naruto đã nghiêm túc đến thế nào, có lẽ đã chán cô rồi... vì sự thờ ơ của cô.

“Anh ấy rời đi mà không từ biệt vì anh ấy không muốn biết bất cứ điều gì về mình,” Hinata tự nhủ mà không ngừng khóc trong khi đưa tay lên vuốt mặt.

Neji nhìn thấy Hinata quay lại với vẻ mặt cay đắng.

Đôi mắt anh không ngừng khóc

Neji chạy về phía cô.

-Hinata! -Neji lo lắng hét lên.

Hinata đưa điện thoại di động cho Neji và cởi bỏ tấm mạng che mặt nữ tu của mình.

“Đưa tôi vào tù Neji,” Hinata nói, lau nước mắt bằng cả hai tay.

Neji ngạc nhiên nhìn cô.

Họ bắt taxi đến đồn cảnh sát, tại đây Neji liên lạc với Hiruzen để hỗ trợ họ.

Hinata vẫn ngồi trên ghế hoàn toàn thờ ơ với những gì cảnh sát, Neji hay luật sư nói.

Cô chỉ muốn ở lại nơi đó vì sự căm ghét vô cùng mà cô dành cho chính mình.

Sau đó cô được chuyển trên xe tuần tra đến nhà tù dành cho nữ vì trong thời gian trốn thoát, cô đã phải ngồi tù phần lớn thời gian.

Ở đó anh phải đợi trong khi họ ấn định ngày xét xử.

Anh ta được giao quần áo tù nhân và được đưa vào phòng giam mà anh ta sẽ ở chung với một người phụ nữ tên Kurenai, người ở đó vì tội trộm cắp.

Mặc dù người phụ nữ cố gắng bắt chuyện nhưng Hinata không nói.

Cô bị nhốt trong suy nghĩ của mình.

Anh ta chỉ làm những gì được yêu cầu như thể anh ta là một con robot. Giặt quần áo hay tắm rửa không thành vấn đề.

Nếu họ muốn gây chiến, họ sẽ phớt lờ mọi người.

Ngày và đêm đối với anh không còn quan trọng nữa.

Cô thậm chí còn không được ai hay luật sư đến thăm, cô muốn cả thế giới quên đi cô.

Đã vài tháng trôi qua mà không có tin tức gì về thời gian xét xử anh ta.

Một ngày nọ, cuối cùng cô quyết định rằng mình đã đối xử không công bằng với gia đình và chào đón mẹ và em gái Hiashi không muốn đi vì anh xấu hổ vì cô và Neji không có ở thị trấn.

Mẹ cô ôm cô trong nước mắt, giống như Hanabi, họ đã 1 năm rưỡi không gặp nhau.

Trong khi mẹ cô liên tục chạm vào cô để kiểm tra xem cô có ổn không thì Hanabi đưa cho cô một mảnh giấy.

- Cái gì vậy? -Hinata chán nản hỏi mà không cầm lấy tờ giấy.

“Naruto gửi cô ấy cùng một cậu bé vào đúng ngày cậu bỏ trốn,” Hanabi nói.

Đôi mắt của Hinata lấy lại ánh sáng và cô cầm lấy tờ giấy trên tay.

Sau đó anh ấy đọc

"Hinata anh yêu em, ngay cả khi em không yêu anh và tình yêu nam tính của anh dành cho em đã xúc phạm em.

Sẽ không có vấn đề gì nếu bạn không yêu tôi giống như cách tôi yêu bạn...Bạn luôn có thể coi tôi như một người bạn nếu đó là điều bạn thích.

Cuối thư này là số điện thoại và địa chỉ mà bạn có thể liên hệ với tôi... Hãy nhớ gọi cho tôi nếu bạn gặp khó khăn gì khi tôi đi vắng, tôi sẽ không tha thứ cho bạn nếu bạn giấu tôi vấn đề của mình.. Sau tất cả, chúng ta là bạn bè."

Att: Naruto "Người bạn thân nhất của bạn"

Hinata vừa lau nước mắt vừa mỉm cười sau hơn 1 năm.

“Nó cũng khiến chúng tôi cảm động,” mẹ cô và Hanabi vừa nói vừa khóc.

- Cậu đã đọc nó à? -Hinata đỏ mặt nói.

Cả hai đều lắc đầu đồng ý trong khi lau nước mắt.

-Tất cả bạn bè của tôi đều yêu Naruto vì lá thư đó, nhưng đừng lo, tôi không cho họ xem số điện thoại hay địa chỉ, có mọi lời đề nghị, bạn biết đấy-Hanabi vừa nói vừa lau nước mắt.

Hanabi! -Mẹ cô mắng cô

Hinata mỉm cười mà không ngừng đọc ghi chú.

-Đã hơn một năm rồi, cậu nghĩ tôi có nên gọi cho anh ấy không? Có lẽ anh ấy thậm chí còn không có chiếc điện thoại đó-Hinata lo lắng hỏi trong khi lau nước mắt.

Chắc chắn là có! - Mẹ anh nói rồi đặt tay lên vai anh.

Hanabi lấy điện thoại ra khỏi túi.

- Gọi cho anh ấy đi! -Hanabi nói rồi đưa điện thoại cho anh.

Hinata cầm lấy điện thoại và cố gọi nhưng không thể vì tay cô quá run.

“Bình tĩnh Hinata, mẹ sẽ gọi,” mẹ cô nói và nhận lấy điện thoại.

- Nó có đổ chuông không? -Hinata sốt ruột hỏi trong khi mẹ cô đợi họ trả lời.

Mẹ của họ nghe thấy họ trả lời và đưa điện thoại cho Hinata.

Hinata sợ hãi áp điện thoại lên tai, run rẩy.

- Xin chào? Trả lời Đó là ai? -Bên kia đầu dây nói

- Đó là...HE...là Naruto! -Hinata run rẩy nói với chính mình.





___________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro