Chương 33: Trớ trêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kurenai đưa con gấu bông cho Hinata trong khi mỉm cười với cô.

"Cầm lấy đi, em yêu," Kurenai mỉm cười nói.

Hinata sợ hãi lùi lại hai bước, cảm thấy ớn lạnh và cơ thể run rẩy.

"Không...tôi không thích gấu," Hinata nói, mỉm cười lo lắng.

Kurenai bước lại gần cô trong khi mỉm cười với con gấu trên tay.

Naruto ngạc nhiên nhìn Kurenai.

-*Sao cậu lại mang theo con gấu đó, cậu không biết nhìn thấy vậy sẽ ảnh hưởng đến Hinata sao? *-Naruto bực bội tự hỏi mình và lăn lộn trên giường để lên bờ mà đứng dậy.

- Bây giờ cậu có thể di chuyển được không? Kurenai vừa cười vừa nói: “Tôi đã nghĩ rằng viên đạn sẽ khiến bạn bất động trong một thời gian dài”.

Naruto và Hinata ngạc nhiên nhìn cô.

Hinata quay sang Naruto.

“Đừng ra khỏi giường,” Hinata lo lắng nói, nắm lấy cánh tay anh.

“Tôi muốn đi vệ sinh, làm ơn đưa tôi chiếc nạng,” Naruto nói và chỉ vào đôi nạng của Hinata ở góc phòng.

Hinata đi tìm họ và lúc đó Kurenai và Naruto nhìn nhau rất nghiêm túc.

-Sao cậu biết họ bắn tôi? -Naruto hỏi.

Khi Hinata chống nạng, tay cô không ngừng run lên với cảm giác sợ hãi không thể giải thích được.

"Mọi người đều thấy nó trên bản tin," Kurenai mỉm cười nói.

Hinata đến cạnh Naruto và đặt chiếc nạng dưới cánh tay cậu ấy.

"Tôi sẽ quay lại ngay," Naruto nói, mỉm cười với Hinata và nhìn Kurenai nghi ngờ trước khi rời đi.

Naruto bước tới phòng tắm phía sau Kurenai và phía bên trái căn phòng.

Kurenai và Hinata bị bỏ lại một mình vào lúc đó.

"Có vẻ như người yêu không thích tôi," Kurenai nói, mỉm cười với Hinata, người vẫn tiếp tục nhìn cô lo lắng.

"Đó là ý tưởng của bạn, điều xảy ra là anh ấy vẫn chưa cảm thấy ổn," Hinata nói, ôm mình lo lắng.

"Này, trông cậu có vẻ sợ hãi," Kurenai nói, nhìn Hinata từ đầu đến chân.

“Ý tưởng của anh,” Hinata lặp lại, cười lo lắng.

Khuôn mặt của Hinata trông đầy mồ hôi trong khi Kurenai nhìn cô có phần lạnh lùng.

-*Tôi đang nghĩ gì vậy? Chỉ vì Kurenai xức loại nước hoa mà tôi đã ngửi ở Ino trước đây và mang theo một con gấu không có nghĩa là nó liên quan gì đến con gấu sát thủ chết tiệt đó.

Hơn nữa, tôi chưa bao giờ kể chi tiết vụ án của mình cho cô ấy biết để cô ấy làm điều này để hành hạ tôi… phải không? ...Đợi một chút nếu bạn không biết chi tiết vì bạn đã nói "Thật là một kỷ niệm"....Tôi không gợi ý con gấu nếu Kurenai muốn giết tôi thì cô ấy có thể đã làm điều đó trong suốt thời gian chúng tôi ở bên nhau trong phòng giam phải không? *-Hinata nghĩ, vẫn run rẩy khi nhìn thấy con gấu nhỏ trong tay Kurenai.

-Anh ấy chỉ là một con gấu không có khả năng tự vệ thôi, đừng nhìn anh ấy như thế anh ấy sẽ buồn đấy -Kurenai mỉm cười nói.

Hinata tái mặt khi nhìn Kurenai đưa con gấu lại gần mặt mình.

-Kurenai, bạn chưa nói với tôi rằng bạn có một cô con gái. Hinata hỏi, cố gắng nhìn Kurenai chứ không phải con gấu.

-Cô ấy cũng là một kẻ ngốc giống như Hinata của bạn, thực ra, tôi phải chịu trách nhiệm giải quyết vấn đề vì cô ấy rất bốc đồng, đáng tiếc là cô ấy không biết nghệ thuật chọn con mồi, nấu chín và nêm nếm trước khi ăn. Anh ấy không biết rằng bạn phải đợi đến thời điểm thích hợp để đồ ăn sẵn sàng, đó là lý do tại sao mọi thứ đều cháy rụi vì anh ấy thiếu kiên nhẫn - Kurenai thở dài nói.

Hinata bối rối nhìn cô, cô cảm thấy cách nói chuyện của Kurenai rất khác giống như lần trước cô nói chuyện rất tao nhã và không hề thô tục.

Thậm chí đối với anh ta, dường như anh ta đang nói theo hai nghĩa về việc chờ đợi con mồi sẵn sàng ăn.

Có cảm giác như "bạn cô" đã giả vờ một nhân cách khác.

Hinata bắt đầu thở dốc.

-Vậy cậu định coi thường món quà nhỏ của tôi à? -Kurenai hỏi, bĩu môi và tiến lại gần Hinata.

- Có chuyện gì thế Hinata? “Gấu không giết người,” Kurenai mỉm cười nói.

Hinata nhìn vào mắt cô bối rối và sợ hãi, bằng cách nào đó cô chắc chắn rằng Kurenai thích nhìn thấy cô trong trạng thái lo lắng đó.

"Kurenai, cảm ơn bạn, nhưng tôi sẽ không nhận món quà của bạn. Nó gợi lại những ký ức tồi tệ," Hinata nói, cúi đầu.

Đôi mắt Kurenai đầy giận dữ.

- Bởi vì?! Chúng ta không phải bạn bè sao? -Kurenai hét lên làm Hinata sợ hãi.

Hinata thở hổn hển khi nhìn cô đau khổ.

Hinata cứ dày vò anh với những nghi ngờ về việc làm sao anh có thể được tự do và sự thay đổi kỳ lạ trong tính cách của anh.

-*Tôi đang nghĩ gì vậy? Chỉ vì Kurenai xức cùng loại nước hoa mà tôi đã ngửi thấy ở Ino trước đây và mang theo một con gấu không có nghĩa là nó liên quan gì đến con gấu sát thủ chết tiệt đó.

Hơn nữa, tôi chưa bao giờ kể chi tiết vụ án của mình cho cô ấy biết để cô ấy làm điều này để hành hạ tôi… phải không? ...Đợi một chút nếu bạn không biết chi tiết vì bạn đã nói "Ký ức gì"...Tôi sẽ không bị con gấu gợi ý nếu Kurenai muốn giết tôi, cô ấy có thể đã làm điều đó trong suốt thời gian chúng tôi ở đó trong phòng giam phải không? *-Hinata nghĩ, vẫn run rẩy khi nhìn thấy con gấu nhỏ trong tay Kurenai.

-Anh ấy chỉ là một con gấu không có khả năng tự vệ thôi, đừng nhìn anh ấy như thế anh ấy sẽ buồn đấy -Kurenai mỉm cười nói.

Hinata tái mặt khi nhìn Kurenai đưa con gấu lại gần mặt mình.

-Kurenai, bạn chưa nói với tôi rằng bạn có một cô con gái. Hinata hỏi, cố gắng nhìn Kurenai chứ không phải con gấu.

-Cô ấy cũng là một kẻ ngốc giống như Hinata của bạn, thực ra, tôi phải chịu trách nhiệm giải quyết vấn đề vì cô ấy rất bốc đồng, đáng tiếc là cô ấy không biết nghệ thuật chọn con mồi, nấu chín và nêm nếm trước khi ăn. Anh ấy không biết rằng bạn phải đợi đến thời điểm thích hợp để đồ ăn sẵn sàng, đó là lý do tại sao mọi thứ đều cháy rụi vì anh ấy thiếu kiên nhẫn - Kurenai thở dài nói.

Hinata bối rối nhìn cô, cô cảm thấy cách nói chuyện của Kurenai rất khác giống như lần trước cô nói chuyện rất tao nhã và không hề thô tục chút nào.

Thậm chí đối với anh ta, dường như anh ta đang nói theo hai nghĩa về việc chờ đợi con mồi sẵn sàng ăn thịt nó.

Có cảm giác rằng "bạn của cô" đã giả mạo một nhân cách khác.

Hinata bắt đầu thở dốc.

-Vậy cậu định coi thường món quà nhỏ của tôi à? -Kurenai hỏi, bĩu môi và tiến lại gần Hinata.

- Có chuyện gì thế Hinata? “Gấu không giết người,” Kurenai mỉm cười nói.

Hinata nhìn vào mắt cô bối rối và sợ hãi, bằng cách nào đó cô chắc chắn rằng Kurenai thích nhìn thấy cô trong trạng thái lo lắng đó.

"Kurenai, cảm ơn bạn, nhưng tôi sẽ không nhận món quà của bạn. Nó gợi lại những ký ức tồi tệ," Hinata nói, cúi đầu.

Đôi mắt Kurenai đầy giận dữ.

- Bởi vì?! Chúng ta không phải bạn bè sao? -Kurenai hét lên làm Hinata sợ hãi.

Hinata thở hổn hển khi nhìn cô đau khổ.

Hinata cứ dày vò cô với những nghi ngờ về việc làm sao anh có thể được tự do và sự thay đổi kỳ lạ trong tính cách của cô

Những hình ảnh trái ngược nhau hiện lên trong trí nhớ cô, cô nhớ lại lời khuyên của Kurenai và những lần cô cư xử như bạn mình, giúp cô làm chiếc vòng tay cho Naruto và giải cứu cô khỏi Mikoto và chữa lành vết thương cho cô.

Và cùng lúc đó, cuộc trò chuyện cuối cùng của cả hai diễn ra trong phòng giam, nơi hành vi của anh ta đã được rèn luyện và dường như luôn đưa ra những lời cảnh báo cho anh ta.

* Làm sao tôi có thể không tin tưởng cô ấy? Có lẽ tôi chưa đối xử với cô ấy đủ tốt để biết rõ tính cách của cô ấy* -Hinata thắc mắc.

Hinata cúi đầu trầm ngâm và khi ngẩng lên cô thấy Naruto ở phía sau Kurenai.

Anh đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu cô không nên nói gì, tay còn lại ra hiệu cô nên cúi xuống.

Hinata ngạc nhiên nhìn anh rồi nhìn Kurenai mà không hiểu tại sao Naruto lại ra hiệu cho cô như vậy, cô cúi xuống khi anh chỉ ra.

Kurenai ngạc nhiên nhìn cô và trước khi cô kịp quay lại, Naruto đã kéo con gấu ra khỏi tay cô và dùng một trong những chiếc nạng của mình đập vào sau đầu cô, khiến cô bất tỉnh trên mặt đất.

Naruto ném chiếc nạng và Hinata ngạc nhiên nhìn anh.

- Chuyện gì đang xảy ra vậy? -Hinata đau khổ hỏi.

Naruto chạy đến cửa sổ và ném con gấu lên không trung trước sự ngạc nhiên của Hinata.

Naruto quay lại chỗ Hinata và nắm tay cô chạy ra khỏi phòng, chạy dọc hành lang để rời bệnh viện càng sớm càng tốt.

- Bạn có thể đi bộ được không? -Hinata ngạc nhiên hỏi khi chạy cùng Naruto dọc hành lang.
“Vẫn còn đau, nhưng điều đó không quan trọng, chúng ta phải ra khỏi đây,” Naruto nói, đau đớn chạy theo Hinata và đi cầu thang bộ từ tầng bảy xuống tầng một ở đó, vì có đèn nhấp nháy. Light, anh không muốn mạo hiểm đi thang máy và bị mắc kẹt ở đó.

Naruto gọi cho Đội trưởng Tobirama từ điện thoại di động của Hinata.

- Họ đã đi xa rồi phải không? Sẽ không lâu nữa trước khi nó kích hoạt-Naruto nói trên điện thoại.

Hinata không hiểu Naruto đang nói gì mà chỉ bước xuống từng bậc thang để nhanh chóng lên đến tầng một.

Đột nhiên Naruto dừng lại và ôm Hinata trong khi bám vào lan can cầu thang.

- Chuyện gì đang xảy ra vậy? -Hinata đau khổ hỏi.

-Hinata, khi tôi giả vờ đi vệ sinh tôi chỉ làm vậy vì muốn gọi cho Đội trưởng Tobirama để hỏi xem mọi thứ bên ngoài có bình thường không.

Nhưng khi tôi đi ngang qua Kurenai, tôi nhận thấy mỗi con gấu có một con số ở mỗi mắt và khi tôi nhìn vào cửa phòng, tôi nhận thấy cô ấy đã khóa nó.

Khi tôi bước vào phòng tắm, tôi đã đề cập những chi tiết đó với đội trưởng và anh ấy nói với tôi rằng anh ấy thực sự đang đi vòng quanh bệnh viện vì nhìn thấy một bầu không khí đáng ngờ.

Và anh ấy nói với tôi rằng điều tốt nhất là tôi nên giữ con gấu đó tránh xa bạn vì nó có thể nguy hiểm," Naruto giải thích với Hinata, người đang nhìn anh đau khổ.

Đúng lúc đó Hinata nghe thấy một tiếng nổ khiến các bức tường của bệnh viện rung chuyển.

Anh nhắm mắt lại và ôm chặt Naruto.

Sau khoảng một phút mọi thứ lại trở nên tĩnh lặng.

- Có phải là con gấu không? -Hinata run rẩy hỏi.

-Ừ, trong mắt nó là một quả bom gấu, có một quầy đánh dấu 7 phút cho đến khi nó phát nổ, có lẽ việc nó chết để giết chúng ta hay nó có cách trốn thoát khác cũng không thành vấn đề - Naruto nói, làm Hinata ngạc nhiên và bắt đầu. để chạy cùng cô ấy lần nữa.

Hinata bối rối và phủ nhận rằng Kurenai chính là con gấu đang đuổi theo cô.

Một số điều mà anh đã bỏ qua hiện lên trong tâm trí anh.

Đầu tiên cô nhớ rằng Kurenai ở chung phòng giam với cô được cho là vì tội trộm cắp, nhưng những tù nhân còn lại trong phòng đó, bao gồm cả cô, đều bị phân vào đó vì cùng một tội danh: Giết người hàng loạt.

Hinata nuốt nước bọt.

Anh nhớ lại những cuộc trò chuyện với cô, anh luôn hỏi cô mọi điều về cuộc sống của cô và đặc biệt là về cuộc trò chuyện cuối cùng của họ, trong đó cô có vẻ rất quan tâm đến việc biết chính xác nơi mình sẽ sống sau khi ra tù và lời khuyên của cô về những người phụ nữ vây quanh Naruto rất nguy hiểm. và để ý kỹ đến xung quanh, đó là lý do tại sao cô ấy nhìn về phía tháp canh khi chuẩn bị rời khỏi nhà tù và lại nhìn thấy người phụ nữ tóc vàng ở đó với khẩu súng lục ổ quay đang chĩa vào mình.

- Bạn có biết họ sẽ tấn công tôi không? Và nếu vậy thì tại sao anh ta lại biết điều đó? -Hinata đau khổ tự hỏi.

Nhưng có hai chi tiết đặc biệt tiết lộ cho anh những điều mà trước đây anh chưa từng nhận ra.

Đầu tiên, ngày anh nhìn thấy người phụ nữ tóc vàng có mùi nước hoa giống nhau và bị lính canh đưa ra ngoài mặc dù Kurenai đang ở trong phòng giam, anh không đưa ra bất kỳ bình luận nào về người phụ nữ tóc vàng chạy đến phòng giam của cả hai.

Trên thực tế, cô ấy hành động như thể cô ấy không nhìn thấy lính canh đưa người phụ nữ tóc vàng đi, như thể điều đó không xảy ra trước mắt cô ấy, điều này rất kỳ lạ vì cô ấy bình luận về mọi thứ và pha trò về mọi thứ.

Anh ấy chỉ đưa cô ấy đi ngủ và ám chỉ rằng cô ấy đang nhìn thấy mọi thứ vì cô ấy ngủ không ngon nhưng ngoài ra Kurenai trông rất buồn.

-Nhưng người phụ nữ tóc vàng đó là ai? Tại sao anh ta có thể vào và ra tù? Và làm sao tôi có thể biết mình đang ở phòng giam nào? Và nếu Kurenai nhìn thấy cô ấy, tại sao cô ấy lại buồn khi nhìn thấy cô ấy ở đó? Và tại sao những người bảo vệ không muốn kể cho tôi nghe bất cứ điều gì về người phụ nữ tóc vàng đó? Họ thậm chí có biết cô ấy không? Đây có phải là một sĩ quan cảnh sát khác giống họ và đó là lý do tại sao họ che đậy hành động của anh ta?

Và Konan ra ngoài?! Cô ấy là cảnh sát và có lẽ họ biết nhau...Nhưng Konan thì liên quan gì đến Kurenai? -Hinata tự hỏi, cảm thấy đau đớn vô cùng trong lồng ngực.

Sau đó cô nhớ đến tờ giấy nặc danh để dưới gầm giường gọi tên cô, chỉ có Kurenai biết cô cất đồ dưới gầm giường.

Rồi chiếc lá đó biến mất một cách kì lạ

Và sự trùng hợp kỳ lạ là Kurenai, người chưa bao giờ tiếp khách, chỉ vào Chủ nhật hôm đó khi Mikoto đến tìm cô trong phòng giam, Kurenai được cho là đang chăm sóc một người họ hàng.

-*Nếu tôi không ném tất cả những gì tôi có vào thùng sơn để tự vệ thì Mikoto đã giết tôi ngay lúc đó và Kurenai đã có cơ hội ở một nơi khác... Nhưng tại sao tôi lại gọi người bảo vệ? *-Hinata vừa nghĩ vừa chạy.

Sau đó là câu nói của Kurenai "Niềm vui khi bắt và nấu con mồi".

Cụm từ đó khiến cô suy nghĩ về nhiều điều, từ lý do tại sao con gấu lại xuất hiện trước hay sau khi phạm tội.

Người đã hướng dẫn cô buộc tội cô về một trong những tội ác của mình.

Và việc Mikoto, trước khi ném cô xuống đất để đâm cô, có thể đã giết cô ngay lúc trước khi cô ngã xuống và túm tóc cô rồi kề dao vào cổ cô, mọi chuyện có thể kết thúc ở đó nhưng anh thích hơn. ném cô ấy xuống đất và nhổ nó ra

-Sao lúc đó Mikoto không cắt cổ tôi nhỉ? Giống như cô ấy chỉ đang trì hoãn cho đến khi có ai đó đến và ngăn cô ấy lại. Có phải những người bảo vệ cũng đang làm một rạp hát không? Có phải anh ta chỉ được trả tiền để làm tổn thương tôi và khiến tôi đau khổ chứ không giết tôi vì tôi là con mồi của người khác? -Hinata đau khổ nghĩ.

-Người phụ nữ tóc vàng đó và Kurenai dường như đang tranh nhau xem ai đã giết tôi... Tôi có phải là con mồi của họ không? Có phải mọi thứ đều là một trò chơi đối với họ? -Hinata trầm ngâm kết luận giữa nỗi thống khổ của mình.

Khi đến tầng hai, nơi có phòng chờ của Hinata trước khi đến cầu thang dẫn lên tầng một, Hinata nhìn vào đó.

Và anh thấy ở cuối hành lang phòng chờ có vài y tá đang nằm trên sàn.

Đột nhiên anh bắt đầu nghĩ rằng họ đã không gặp người nào khác kể từ khi rời khỏi căn phòng nơi Naruto đang ở và Hinata có một cảm giác tồi tệ rằng khi đến tầng một họ sẽ không thoát ra dễ dàng như họ nghĩ.

-Kurenai có lẽ không hành động một mình-Hinata đau khổ nghĩ.

Naruto! -Hinata hét lên, thu hút sự chú ý của anh và nắm lấy cánh tay anh trước khi bắt đầu đi xuống cầu thang dẫn lên tầng một.

- Chuyện gì đang xảy ra vậy?! -Naruto thở hổn hển nói và nhìn Hinata, lúc đó đã mở to mắt vô cùng, không nói nên lời và bắt đầu chỉ về phía cuối cầu thang.

Naruto nhìn theo hướng Hinata chỉ.

Ở dưới chân cầu thang là Kurenai, cô ấy trông rất ổn và không có vẻ gì là bị trúng đòn.

Anh ta đã thay quần áo và hiện đang mặc bộ trang phục gấu không đầu và bên cạnh anh ta là một người ăn mặc hoàn toàn giống một con gấu.

Con gấu có màu nâu và giống hệt con mà Kurenai đã sử dụng và vẫy tay với họ.

Naruto và Hinata đều hóa đá.

- Trời ơi! "Đã bao lâu rồi, chúng ta lại muốn chơi trốn tìm một lần nữa," Kurenai nói, khoanh tay cười trước vẻ ngạc nhiên của Naruto và Hinata.

Rõ ràng là anh ta đã chơi với họ và giả vờ nhận đòn bằng nạng.

-Tôi giới thiệu với bạn con gái của tôi, đôi khi nó thích ăn mặc giống tôi, gặp gỡ bạn bè và chơi trò săn người như thể chúng ta là gấu hoang. Con bé có dễ thương không? -Kurenai mỉm cười nói.

Naruto và Hinata không nói nên lời.

-*Vậy là cả hai mẹ con đều dùng trang phục đó để giết... Cả hai đều là con gấu đó*-Hinata run rẩy nghĩ

Kurenai đặt một chân lên bậc thang đầu tiên.

Và anh nhìn Hinata mỉm cười với anh.

"Bạn phải biết rõ về cô ấy chứ Hinata, cô ấy đã ôm cổ bạn hai cái rất chặt, một lần khi bạn đang ngủ và một lần khác khi họ đang chơi ở sân trường đại học và mọi người đều nhìn thấy họ, cô gái của tôi tình cảm quá mức," Kurenai vừa nói vừa cười vuốt ve đầu gấu.

Ngạc nhiên, Naruto nhớ lại trận chiến giữa Ino và Hinata ở trường đại học.

Và Hinata cảm thấy chân mình run lên và nhớ lại rằng khi Ino cố bóp cổ cô, đó là một lực rất lớn giống hệt con gấu đã tấn công cô khi cô đang ngủ sau bài kiểm tra.

- Inô? Konan? Bạn là ai vậy?!-Hinata hét lên, vừa khóc vừa chỉ vào GẤU nhỏ.

Con gấu nhỏ nghiêng đầu nhìn Naruto đang há hốc mồm và bắt đầu hôn gió.

-Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là Konan và đồng thời phải là Ino và cả hai đều lần lượt là con gái của người phụ nữ đó- Naruto nghĩ, đầy ấn tượng.

-Mình phải dành thời gian cho đến khi đội trưởng và người của anh ấy vào bệnh viện-Naruto nghĩ, đổ mồ hôi đầm đìa khi chú gấu nhỏ bắt đầu đi về phía anh và Hinata.

Trong khi đó tại khách sạn Kushina cất quần áo của Minato vào vali.

Anh định đi lên và cất hành lý đi, nhưng anh sợ Konan hoặc người phụ nữ đó là ai ở đó hoặc một trong những đồng phạm của anh sẽ bị cảnh báo rằng anh đã phát hiện ra mọi chuyện.

Vì vậy, sau khi cất hết quần áo, cô đặt cuốn album ở đó và đóng hành lý lại, thà mang nó theo bên mình để "Konan" không nhìn thấy.

Kushina quay sang nhân viên tiếp tân tên Kiba.

“Nếu một cô gái tên Konan đến và yêu cầu tôi, hãy bảo cô ấy đưa tôi vào bệnh viện để chăm sóc con trai tôi,” Kushina giải thích trong khi thanh toán hóa đơn khách sạn vốn đã cao đáng kể do sự phá hủy của “Konan”.

Kushina mang theo hành lý rời khách sạn và ra ngoài bắt taxi đến bệnh viện.

Một chiếc taxi đỗ trước mặt cô và cô cảm thấy ớn lạnh khi nhìn thấy người tài xế taxi.

- Cô đi đâu vậy, thưa cô? -Người đàn ông hỏi

Kushina thở hổn hển

Người đàn ông đó chính là người đứng cạnh người phụ nữ và đứa bé, chắc hẳn ông ta là cha ruột của "Konan".

"Không, cảm ơn," Kushina nói, mỉm cười lo lắng.

"Tôi sẽ giảm giá tốt cho bạn," tài xế taxi nhấn mạnh.

"Không, cảm ơn," Kushina nói lại.

Đúng lúc đó Kushina nhìn thấy một chiếc xe tuần tra của cảnh sát đang đến gần.

-Ồ! “Đây là anh họ của tôi, một sĩ quan cảnh sát,” Kushina nói to.

Này, tôi là anh họ đây! -Kushina hét lên với đội tuần tra trong khi dùng tay gọi họ.

Ngay lúc đó, tài xế taxi đã rời khỏi hiện trường với tốc độ cao.

Kushina cảm thấy tim mình đập mạnh đến mức đau đớn vì sợ hãi trước việc người đàn ông đó nhất quyết yêu cầu cô lên xe.

Đội tuần tra dừng lại trước mặt Kushina

- Bà cần gì, thưa bà? -Cảnh sát nói từ trong xe

- Người đàn ông lái taxi đó thuộc nhóm tội phạm và đang bỏ trốn, hãy đi theo anh ta! -Kushina sợ hãi nói.

Cảnh sát vâng lời Kushina và đuổi theo tài xế taxi.

Kushina cảm thấy lo lắng khi rời khỏi đó mà không biết người tài xế taxi tiếp theo là một người điên khác hay ở lại đó và sợ "Konan" sẽ xuất hiện.

Tuy nhiên, anh ấy đã thúc giục anh ấy lấy cuốn album càng sớm càng tốt và đưa cho Đội trưởng Tobirama xem.

Trong khi cậu vẫn đang cân nhắc xem phải làm gì, chiếc điện thoại di động mà cậu cầm trên tay phải của Naruto bắt đầu đổ chuông liên tục.

Kushina lo lắng đến mức đánh rơi điện thoại di động xuống sàn.

Anh thở một cách nặng nề và nhìn điện thoại di động của mình đổ chuông khi anh đang nằm trên sàn.

Anh cúi xuống nhặt lên và nhìn màn hình điện thoại di động đang gọi từ một số lạ.

Anh đã nghĩ đến việc không trả lời, nhưng sau sự nài nỉ của người gọi, anh nghĩ đó có thể là điều gì đó quan trọng.

- Ku...shi...na...? -Minato nói với vẻ hơi khó thở.

Đôi mắt Kushina ươn ướt khi cô nhận ra giọng nói của chồng mình.

-Em đâu rồi em yêu?!-Kushina vừa khóc vừa hỏi.

Minato nhìn Hiashi, người đã đặt điện thoại gần miệng để nói chuyện.

-Làm ơn...làm ơn- Minato nói, nhắm mắt lại vì đau đớn.

Hiashi hiểu rằng anh muốn anh nói chuyện điện thoại.

-Nói chuyện với tôi đi Minato! -Kushina vừa khóc vừa hét vào điện thoại.

Hiashi nuốt khan, anh lo lắng không biết phải nói gì.

"Bà...vera, tôi có thể coi là bạn của chồng bà," Hiashi nói.

- Một vụ bắt cóc! -Kushina hét lên khóc

- KHÔNG! KHÔNG! Đừng hiểu lầm tôi! Quý bà!

Đó không phải là điều bạn nghĩ! ... Vera, tôi thấy chồng cô bị thương nặng nên tôi đưa anh ấy về nhà vì chồng cô sợ đến bệnh viện nếu không có cô ở bên - Hiashi nói

Kushina hít một hơi thật sâu, cảm thấy bình tĩnh hơn.

- Cảm ơn ngài! Xin vui lòng cho tôi địa chỉ của bạn! “Tôi sẽ đi đón chồng tôi ngay bây giờ,” Kushina nói.

"Đó là lý do tại sao tôi gọi cho bà, thưa bà, một chiếc ô tô màu xanh lá cây do một ông già tên Hiruzen lái chắc chắn đang đến. Ông ấy sẽ đón bà và đưa bà về nhà tôi, xin hãy chú ý," Hiashi nói.

- Vâng thưa ngài! Cảm ơn! Xin Chúa trả công cho ông! -Kushina vừa nói vừa lau nước mắt rồi đứng dậy khỏi mặt đất.

Kushina nhìn thấy chiếc ô tô cũ màu xanh lá cây đang tiến tới từ xa.

- Bà là bà Kushina phải không? -Hiruzen hỏi khi đến cạnh cô.

Kushina trả lời bằng cái đầu của mình.

Ông Hiruzen phải không? -Kushina nói

"Vâng," Hiruzen nói, xuống xe và lấy hành lý của Kushina giúp cô lên xe và họ rời đi đến nhà Hyuga.

Tại nhà, Hyuga Minato đang nằm trong một căn phòng phụ dành cho khách đến thăm.

Mẹ của Kushina, Hana, lau mặt cho Minato bằng vải và lau vết thương trên cánh tay và đầu gối của cậu bằng cồn và bông.

Minato phàn nàn một chút về việc đốt rượu.

"Bình tĩnh đi," Hana nói và bôi một ít thuốc mỡ lên mặt anh để giảm bớt cơn đau sưng tấy.

Sau đó tôi đắp cho anh ấy vài tấm chăn để chống lạnh vì anh ấy run rất nhiều.

Đúng lúc đó Hanabi bước vào phòng mang theo một túi giữ nhiệt có nước nóng bên trong mà mẹ cô đã đặt để làm ấm cơ thể Minato.

Trong khi đó Hiashi đợi Kushina ở cửa.

Cả hai gia đình đều không biết họ có quan hệ họ hàng như thế nào do mối quan hệ của con cái họ.

Khi Kushina đến nhà chồng, cô đã trở nên quen thuộc vì cô đã ở khu phố đó khi đi theo Naruto.

Cô không còn lo lắng về sự thật đó nữa và tập trung vào việc cô sẽ sớm gặp lại chồng mình.

Hiashi giúp cô ra khỏi xe ngay khi cô đến nơi, anh cũng có vẻ quen thuộc với cô nhưng cô cũng tạm thời phớt lờ điều đó.

Chồng tôi đâu? -Kushina đau khổ hỏi.

“Lối này,” Hiashi nói, lấy hành lý và đưa cô đến phòng nghỉ.

Liếc qua, Kushina nhìn thấy những bức ảnh gia đình treo trên tường phòng khách, nhưng cô không suy nghĩ nhiều mà tiếp tục bước đi, theo sau Hiashi.

Khi họ đến cửa phòng chồng cô, cửa mở ra và cô có thể nhìn thấy Minato, cô đã khóc khi nhìn thấy anh sau khi tưởng tượng anh đã chết, đó là một giấc mơ được nhìn thấy anh còn sống.

Hana và Hanabi nhường phòng cho cô ở cùng chồng rồi rời khỏi phòng.

Trong khi Kushina làm như vậy và chạy về phía chiếc giường nơi anh đang nằm.

Và tôi ôm anh ấy và hôn vào khuôn mặt đau đớn của anh ấy trong khi anh ấy khóc.

"Ku...shi...na" Minato thì thầm, cố gắng mỉm cười với anh ấy và nói với những khoảng dừng.

“Đừng nói nữa, anh yêu, hãy giữ sức nhé,” Kushina vừa nói vừa khóc.

-Nếu không có... người đàn ông đã tìm thấy tôi bây giờ tôi đã chết rồi... hãy tử tế với họ... làm ơn... họ... không có... bất cứ thứ gì... thứ đó ... .thấy... với... chuyện... đã xảy ra với tôi... họ chỉ... giúp tôi... tôi sẽ nói rõ cho bạn biết... để... bạn không không... làm họ khó chịu.. "Với... những nghi ngờ của anh," Minato nói, thở dốc.

"Tôi hiểu," Kushina lo lắng nói.

-Ai đã làm điều này với cậu? Người phụ nữ đó nói tên cô ấy là Konan phải không? -Kushina đau khổ hỏi.

- Bạn đã xem...album chưa? -Minato nhăn mặt đau đớn nói.

"Ừ," Kushina trả lời, vuốt ve đầu anh.

Minato hít một hơi thật sâu và cố gắng nói rõ ràng hơn.

Bạn thấy đấy.... Cô ấy... là... một phần... của... phe đỏ

...Konan...thật...là....đã chết...và....cô ấy...cha mẹ...đã...bị...giết...bởi...bởi... giả tạo...Konan.. cái đó... trong... một... cơn bộc phát... của ...cơn thịnh nộ... bởi vì... họ... sẽ không... để cô ấy.. .đi... đuổi theo... .Naruto....

Bà... chính bà... tiết lộ... rằng... bà... đã... lừa dối... rằng... bà... không phải... con gái bà... và ...đó...cô ấy...tên thật...là...Mirai.

Kushina nhớ lại cuộc tranh cãi giữa Konan giả và những ông già mà cô đã nghe qua điện thoại vào ngày họ cùng nhau đến Nhật Bản.

-Ông... ông già... Khóc... Tôi đòi... về... cái... cái chết... của... con gái ông.

Và cô ấy... bóp cổ anh ấy... bằng... chính... bàn tay... của cô ấy... trong khi... người... người phụ nữ đó... đã bắn anh ấy... . .. ở La...trở lại...trong khi đuổi theo cô khắp nhà.

Kushina há hốc mồm và kinh hãi nhìn Minato.

Kushina kết luận rằng những người lớn tuổi đã chết từ ngày họ rời Nhật Bản.

Kushina đã khóc khi nhớ đến những người lớn tuổi là bạn của cô và vô tội trong toàn bộ tình huống đó.

-Cô ấy... được... huấn luyện... để... giết... Kushina... Chuyện này... được... kể... bởi Kakashi khi... anh ấy sắp chết - Minato nói, ho.

-Minato, cố gắng nghỉ ngơi đi rồi kể cho anh nghe phần còn lại nhé- Kushina lo lắng nói.

Minato hắng giọng một chút và cố gắng nói nhiều hơn mà không ngừng lại.

-Tôi đến thăm người già và khi tôi về đến nhà gõ cửa thì viên cảnh sát tên Kakashi đó đã ra mở cửa cho tôi.

Điều đó làm tôi ngạc nhiên vì tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh ấy trong ngôi nhà đó trước đây.

Nhưng đó không phải là điều kỳ lạ duy nhất.

Ngôi nhà nồng nặc mùi clo và mới được sơn mới, ngoài ra ngôi nhà có vẻ trống trải.

Anh ấy... không... nhớ... tôi... và... tôi... nói với anh ấy... rằng... tôi... là... một... đặc vụ.. . của.. chính phủ... đó... đang... giám sát... tình hình... của... thành phố... do...sự.. .mưa... quá... dữ dội... rằng... anh ấy đã... ngã... và... điều đó... tôi phải... hỏi anh ấy... vài... thói quen ... câu hỏi.

Anh ấy...tin...tôi...và...tôi...chỉ...hỏi...một...vài...câu hỏi...điều đó...đã được xác nhận. .. của tôi... nghi ngờ.

Tôi... hỏi anh ấy... anh ấy... sống với ai... ở đây? Và... anh ấy... trả lời tôi... một mình.

Sau đó...tôi... hỏi...bạn...sống...ở đây được bao lâu rồi? Và... anh ấy... đã nói với tôi... rằng... nhiều... năm trước.

Minato nghiến răng nghiến lợi.

-Lúc đó tôi trở nên tuyệt vọng và tấn công anh ta, đánh anh ta và phàn nàn về sự lo lắng của anh ta.

Kushina nhìn anh vừa ngạc nhiên vừa đau khổ.

Tôi đánh vào mặt ông ba phát khiến ông ngã xuống đất, tôi xông vào nhà tìm ông già.

-Đó là một sai lầm nghiêm trọng... Một sự ngu ngốc mà họ muốn đổ lỗi cho tôi về cái chết của anh ấy... nhưng... tôi... không phải... Minato nói, ho một lần nữa nhưng bây giờ với cường độ mạnh hơn.

Minato! -Kushina vừa nói vừa đưa tay ra sau lưng chồng để vỗ nhẹ giúp anh thở.

Đúng lúc đó Hana bước vào phòng mang theo cốc nước và viên thuốc trên khay.

"Đưa anh ấy cái này," Hana nói.

Kushina đặt một tay dưới cổ Minato để giúp anh ngẩng đầu lên và tay còn lại cô lấy viên thuốc đưa vào miệng anh để Minato nuốt.

rồi Hana đưa cho anh cốc nước.

Minato vẫn bình tĩnh và bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

- Sẽ không sao đâu, đừng lo, thuốc đó có tác dụng chống viêm và giảm đau.

Dù thế nào đi nữa, bây giờ cô đã ở đây, tôi chắc chắn chồng cô sẽ đồng ý đến bệnh viện." Hana mỉm cười nói.

- Bạn là y tá hay bác sĩ? -Kushina hỏi Hana.

- Thưa bác sĩ, tuy tôi chưa hành nghề từ khi con gái út chào đời nhưng tôi vẫn tiếp tục hành nghề tại nhà với hàng xóm và bạn bè.

Vera, con gái út của tôi, sinh ra đã gặp vấn đề về ăn uống do bé nôn hết mọi thứ và rất gầy, không giống như đứa lớn mà ngược lại, rất háu ăn và rất mũm mĩm khi còn nhỏ - Hana cười nói.

Kushina mỉm cười với anh.

“Cô ấy có hai cô con gái, cô ấy thật may mắn, tôi không thể có con gái, nhưng tôi không phàn nàn, tôi có một cậu con trai xinh đẹp và rất thông minh,” Kushina nói, mỉm cười và nghĩ về Naruto và quên đi nỗi đau khổ dành cho cậu. chốc lát.

- Con gái lớn của cô đã là phụ nữ chưa? -Kushina hỏi.

"Ừ, cô ấy thậm chí còn có chồng, hãy tưởng tượng xem," Hana cười nói.

“Ồ, thật đáng tiếc, tôi muốn giới thiệu cô ấy với chàng trai của tôi vì cô ấy chắc chắn là một cô gái xuất sắc và để xem liệu điều đó có khiến cô ấy rời xa một người phụ nữ nào đó hay không, mặc dù vậy, tôi đã bắt đầu cam chịu với thực tế là cô ấy đã thất bại," Kushina nói, thở dài và nghĩ về con trai mình.

Kushina đột nhiên nhớ tới gọi điện cho đội trưởng Tobirama.

Có gì đó không ổn à? -Hana hỏi.

“Tôi phải gọi điện,” Kushina nói.

“Lại đây để chồng cô nghỉ ngơi đi,” Hana nói rồi quay người mở cửa phòng.

Kushina nhìn chồng mình một lần nữa, đau khổ vì không chỉ mạng sống của anh đang gặp nguy hiểm mà họ còn muốn buộc tội anh trong vụ sát hại viên cảnh sát, Kakashi, một người đàn ông trung thực.

Sau đó anh theo Hana vào phòng khách.

Khi đến phòng khách, Hana bảo anh ngồi trên ghế dài và hỏi anh có muốn uống cà phê không.

Kushina mỉm cười trả lời có và Hana đi vào bếp trong khi Kushina ở một mình trong phòng khách và gọi điện cho đội trưởng.

Trong khi đợi họ trả lời, anh dán mắt vào những bức ảnh treo trên tường phòng khách.

Ngắm ảnh cưới của đôi uyên ương và của 2 cô bé rồi ở trường.

Kushina cứng người khi nhìn thấy bức ảnh phóng to về sinh nhật lần thứ mười lăm của Hinata.

Cô đứng dậy khỏi ghế và hoài nghi bước về phía bức ảnh.

- Không thể nào là cô gái đó được?!!! -Kushina ngạc nhiên ngạc nhiên khi nhìn vào bức ảnh của Hinata.

Hana đến và mang cà phê cho cả hai chúng tôi.

-Cô ấy là Hinata của tôi, dễ thương phải không? -Hana nói khi đến phòng khách.

Kushina ngạc nhiên quay sang Hana.

-*Không thể nào...trò đùa mỉa mai này của cuộc sống*-Kushina nghĩ khi cô há hốc mồm nhìn Hana, người đưa cà phê cho cô uống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro