Chap 2: Tinh linh?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Khi chuẩn bị ngước lên để xin lỗi, tôi bất giác rụt người lại. Là ai chứ lại gặp đúng tên Vincent, phải, Vincent Edward. Ôi, đi khắp cả Trái Đất này cũng không thể gặp được một thằng tính cách thì như con gái, chuyên đi bắt nạt những đứa kém hơn mình và lại còn học dốt như thằng này đâu. Trời xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại va phải cái thằng này khi có đàn em của nó bên cạnh chứ.

- Hử, mày là thằng ở lớp kế bên, Brian Jonhs có đúng không? Nghe nói mày chơi thân với hai đứa nổi tiếng nhất nhì trường. Vậy sao tao không tiếp đãi vị khách quý này nhỉ?

Vincent vừa nói vừa cười một cách thật man rợ. Tôi cũng không biết phải làm sao nữa. Nghe nói, những đứa sau khi gây sự với Vincent xong thì không tàn phế thì cũng không dám đi học nữa. Thấy tôi không trả lời, nó tức lắm, quát:

- Cái thằng kia, tao đã mất công chào hỏi mày rồi mà mày không thèm trả lời hả! Anh em, xông vào đánh nó!

Tôi sợ quá, nhắm mắt lại chờ cơn đau ùa tới. Một phút, hai phút, năm phút... Từng phút cứ trôi qua mà tôi lại chẳng cảm thấy đau đớn gì cả, chuyện gì đang xảy ra vậy? Từ từ, tôi mở mắt ra và thấy một cảnh tượng mà tôi chắc chắn sẽ không bao giờ quên ...

Là một tinh linh, là một tinh linh thật sự!- Tôi muốn thốt lên nhưng không thành tiếng. Một tinh linh màu xanh đang trôi lơ lửng trước mặt tôi. Còn nếu các bạn đang thắc mắc là đám Vincent đang ở đâu thì chúng đang bay lơ lửng. À không, giờ thì bọn chúng đã nằm trên mái nhà rồi. Tôi đặt lại chú ý vào bé tinh linh. Bé nhỏ bằng bàn tay tôi, trên lưng đeo một chiếc đồng hồ. Nhưng chiếc đồng hồ này lạ lắm. Các bạn biết chiếc đồng hồ bình thường quay về phía bên phải đúng không. Vậy mà chiếc đồng hồ này như chống lại quy luật tự nhiên, lại quay sang hướng bên trái.

" Điều này thật điên rồ"

Tôi vừa nghĩ vừa cố chạy ra khỏi đây. Bỗng nhiên, tinh linh cất tiếng:

- Dừng lại, tôi có chuyện cần nói

Tinh linh lấy giọng nói tiếp:

-Tên tôi là Sky và thật ra... tôi đến từ tương lai. Vì tôi có một số việc liên quan đến anh nên tôi mới giúp thôi.

Ngỡ ngàng, tôi không biết nói gì nữa.

" Vậy ra là về sau người ta có thể về tương lai sao? Nhưng ý cậu ấy là sao? Chuyện liên quan đến mình á?"- Tôi nghĩ.

Tinh linh như thể đọc được suy nghĩ của tôi liền nói:

- Ai da, thế này là hơi bất ngờ phải không. Nhưng không phải tất cả mọi người đều quay về được đâu. Chỉ những người bị biến đổi như tôi mới có khả năng thay đổi tương lai mà thôi.

- Vậy tại sao mọi người lại bị biến đổi?

Tinh linh lạnh lùng nói:

- Chuyện đấy không phải là chuyện của cậu. Giờ thì cậu còn muốn biết về giấc mơ của cậu nữa kh-...

Sky chưa nói xong thì biến mất. Một người đàn ông có khuôn mặt khả nghi xuất hiện. Ông ta là ai? Não tôi còn chưa kịp "load" thì ông cất tiếng:

- Cháu à, cháu bị lạc đường đúng không? Ông có cây kẹo muốn tặng cháu nè.

Nhưng chiêu này thì tôi quen rồi, tôi thầm nói: "Sky ơi, cứu tôi với." Lập tức, tinh linh xuất hiện.

- Xin lỗi cậu nha. Vừa nãy tôi có việc đột xuất nên phải quay về. Có chuyện gì thế?

Người đàn ông vừa nhìn thấy Sky là sợ hết hồn hết vía, chạy rơi dép. Sky không biết liền trách tôi:

- Cậu nhờ tôi cứu cậu mà lại chả thấy ai. Cậu coi tôi là cái gì hả!

Tôi chỉ cho Sky cái bóng vừa lướt qua và nói:

- Đấy, cậu vừa đuổi giúp tôi rồi còn gì nữa. Hắn ta nhìn thấy cậu liền bỏ chạy rồi.

- À, mà về giấc mơ của cậu ý, cậu thử dùng máy tính của cậu xem. Chắc nó sẽ đưa ra câu trả lời.

Tôi nghĩ thầm: " Chắc thôi hả!" Tôi chợt nhớ ra một chuyện:

-Khoan đã Sky, còn bọn Vincent thì sao?

- Đừng lo, tôi đã xóa ký ức của họ rồi. Họ sẽ chỉ thấy những gì xảy là giấc mơ thôi, đừng lo.

Nói xong, Sky liền biến mất. Tôi lững thững đi về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro