Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không nói gì, là ta đối vận mệnh kháng nghị.

Ta nhận mệnh, cũng không có nghĩa ta sẽ không lên án.

Ngươi phải hiểu được, ta kháng cự, là vận mệnh; không phải ngươi.

Nhưng là, ngươi từ trước đến nay hô phong hoán vũ, ngươi không cho phép người khác nghịch lại ý muốn của ngươi, cho nên ngươi đối ta, thật tàn nhẫn.

Ta khóc, ta cầu xin tha thứ, ta hò hét, nhưng ngươi không hề ngừng lại mà càng thêm thô bạo.

Thanh âm, là để người nghe, nếu không người để ý tới, cần gì phải phát ra.

**********

Mê rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại mê, ba lần hôn mê ngay tại Thương Minh Tương giữ lấy cùng làm nhục mà vượt qua.

Y thật sự biết rõ làm thế nào tra tấn thân thể một người, phá hủy tự tôn của kẻ đó, ba ngày, Lâu Thế Tuần như một miếng giẻ rách mặc y chà đạp, vô lực phản khách.

Y đối hắn tàn nhẫn không lưu tình, chẳng qua là muốn chứng minh, hắn, Lâu Thế Tuần, chỉ là đồ chơi của y mà thôi.

Toàn thân Tuần đều là dấu vết hoan ái, a, gọi đó là hoan ái, nói cường bạo thì đúng hơn; nơi riêng tư đầy vết máu cùng tinh dịch của y, trong phòng, nồng đậm huyết vị cùng hương vị tanh hôi của nam nhân.

Hắn toàn thân hư thoát, tay chân vô lực, trong trí nhớ tựa hồ có người lôi hắn ra ngoài, vứt vào một gian phòng khác. Có người đúng giờ đưa ba bữa cơm, nhưng cả người hắn vô lực, không thể động đậy, vẫn duy trì tư thế như lúc mới bị kéo vào. Thân hình trần trụi che chắn qua loa bởi áo tắm mặc đêm hôm đó, hắn nằm úp sấp ở trên tháp thượng, có khi hôn mê, có khi thanh tỉnh, cũng không luận thần trí có rõ ràng hay không, hắn đều không có khí lực, không hề nhúc nhích dù chỉ một chút.

Hạ nhân đưa cơm vào vẻ mặt khinh bỉ, động tác vô lễ, thấy mấy lần cơm đưa vào lúc lấy ra vẫn còn nguyên, liền không đưa vào nữa.

Cũng đúng thôi, Tuần cong khóe miệng tự giễu.

Hắn đâu phải là khách quý của Thương Minh gia, hắn chỉ là món đồ chơi Thương Minh đại gia nhất thời hứng khởi, so với hạ nhân còn không bằng. Bọn họ không khinh bỉ hắn mới gọi là kỳ quái.

Có lẽ thời điểm tỉnh từng cảm thấy đói khát, nhưng hắn cũng không có la lên; nhiệt độ cơ thể tựa hồ rất cao, hắn cũng không có cầu cứu.

Đợi ba ngày ở nơi như địa ngục nhân gian này, hắn khóc, cầu xin tha thứ, tê hảm, đổi lại chỉ là sự đối đãi vô tình; hắn hiểu được, hắn bất quá là món đồ chơi mà thôi. Tại nơi này, bất luận hắn nói cái gì, nghĩ muốn cái gì, cũng sẽ không có người để ý tới. Nơi đây là thiên hạ của Thương Minh Tương, hắn chỉ là một món đồ chơi nhỏ, ai lại để ý lời hắn nói?

Không hề mở miệng, nơi này không có đường sống cho hắn chen vào, thanh âm của hắn, ý nguyện của hắn, đối với người ở đây mà nói, không có giá trị gì; nói chuyện, lãng phí sức lực, lãng phí nước miếng, hắn không hề mở miệng, dù sao, cũng không có người nghe. Lúc thơ ấu, hắn thật sự quá vất vả, cha mẹ mê đánh bạc không quan tâm hắn với tiểu muội, hắn chỉ có thể tự lập nuôi sống chính mình cùng muội muội. Hắn sống thực sự khổ, việc cực nhọc nào cũng đều đã làm, đồ ăn ghê tởm gì cũng đều nếm qua, chỉ cần có thể sống; nhưng bây giờ, hắn có thể không cần.

Hoàn cảnh bức hắn phải sống như thế, nhưng hắn không làm...mất chính mình là tốt rồi; tôn nghiêm, là thứ duy nhất còn lại của hắn, ít nhất hắn cũng sẽ không dùng thân thể đổi lấy ấm no.

Thương Minh Tương hung hăng tê toái tự tôn của hắn, không lưu tình chút nào tuyên bố hắn là đồ chơi của y. Cơ thể rất đau, tâm càng đau; thân thể bị xé rách, tự tôn bị đập vỡ vụn, hắn mệt mỏi quá, thật sự không hiểu, mất đi tôn nghiêm rồi, hắn còn nên sống hay không?

Thời gian dài, thân thể thực khô cạn. Năm ngày? Mười ngày? Hai mươi ngày? Đã bao lâu không có ai đi vào gian phòng này?

Có lẽ, cứ vậy chết đi cũng tốt. Ít nhất, không ai còn có thể làm nhục hắn.

Thực xin lỗi, Tuyết. Từng hứa với ngươi sẽ sống thật tốt, thay ngươi đi khắp thế giới; chính là, sống trên đời này mệt mỏi quá, cũng thật thống khổ.

Ngươi sẽ không nhẫn tâm, bắt ta sống cô độc đi?

Mệt mỏi quá.....thật sự mệt mỏi quá.....

Đôi mắt mê đi đã không hề có hỏa quang, cuồn cuộn trọc trọc, nửa nhắm nửa mở, mí mắt trở nên thực nặng.

Có lẽ lần này, nhắm mắt lại, sẽ không tỉnh lại nữa.

Thật tốt, hắn sẽ được giải thoát....

**********

Ca ca, ngươi tới sai nơi.

Tuyết, ta không có đi sai, ta rất nhớ ngươi.

Ngươi không nên tới nơi này, trở về đi.

Nhưng ta rất muốn gặp ngươi, ca ca thực cô độc a!

Khi nào thời điểm tới, chúng ta tự nhiên có thể gặp lại. Trở về đi, đừng tới nơi này nữa.

Thân thể bỗng nhiên ngã về phía sau, khoảng cách với Tuyết càng ngày càng xa.

Tuyết, đừng bỏ ta lại...

Tuyết!

Mắt mở to, Lâu Thế Tuần thở gấp, toàn thân vì đột nhiên thanh tỉnh mà vạn phần đau đớn.

Hắn mơ thấy Tuyết, mệt mỏi khép đôi mắt lại.

Trong mộng, Tuyết vẫn xinh đẹp như xưa.

Khi thời điểm tới, chúng ta tự nhiên có thể gặp lại.

Khi nào thì thời điểm mới tới? Ta rất nhớ ngươi nha...

"Ngươi tỉnh?" – thanh âm của nam hài bổng nhiên vọng vào trong tai.

Hoảng sợ mở mắt, nhất thời dùng sức thiếu chút nữa làm hắn đau đến nhe răng trợn mắt, đáng tiếc, ngay cả khí lực để nhe răng trợn mắt hắn cũng không có.

Ánh vào trong mắt là một khuôn mặt xinh đẹp, hàng mi tinh tế, phượng mắt mị hoặc, môi anh đào hồng nhuận, tóc dài hơi rối phủ tới đầu vai, thoạt nhìn thật sự mỹ lệ. Nếu không bởi vì mới vừa nãy nghe thanh âm của hắn chứng thật hắn là nam hài, Tuần nhất định hội nghĩ hắn là cô gái.

"Tinh nói ngươi kêu Tuần." – Hắn đáng yêu hướng Tuần cười. "Ta là Quỳ, Thương Minh Quỳ."

Thương Minh? Tuần hơi hơi run lên. Đứa nhỏ đáng yêu như vậy cũng là người của Thương Minh gia?

"Nghe nói ngươi là người lão ba ta mang về nha? Lão nhân cũng thật là, đều đã ba mươi ba tuổi , còn dám ăn cỏ non! Ngươi hẳn là cùng tuổi với ta đi, ta năm nay mười lăm tuổi." Quỳ cười nói.

Nguyên lai, hắn là con của Thương Minh Tương. Ta so với ngươi còn lớn hơn năm tuổi. Tuần dưới đáy lòng nói.

"Vì cái gì Tuần không nói chuyện đâu? Ngươi bị câm điếc sao không?" Quỳ hoài nghi.

Tuần lắc đầu. Trời biết động tác này đau đến hắn thiếu chút nữa thở không nổi.

Hắn không phải câm, chỉ là...có thể nói đối với tình cảnh hiện tại của hắn cũng không có ý nghĩa cùng trợ giúp.

Hắn bất quá là cái món đồ chơi a, nếu nói chuyện cũng sẽ không có người để ý tới, hắn cần gì phải mở miệng.

Không hề mở miệng nói chuyện, đây là biểu thị hắn nhận mệnh cũng là phương pháp bảo vệ chút tôn nghêm còn sót lại của hắn.

"Không muốn nói cũng được." Quỳ nhún nhún vai, động tác đơn giản nhưng do hắn thực hiện lại vẫn mang theo phong tình đặc trưng ở riêng hắn.

"Tinh cũng thật là, cư nhiên đã quên đi xem ngươi. Cũng may ta đối với ngươi tò mò, chạy đến Đông uyển nhìn ngươi, mới cứu được ngươi suýt nữa đã chết. Bác sĩ nói ngươi một tuần chưa ăn cơm, ở Đông uyển suốt bảy ngày không người để ý tới, ta đem ngươi mang về Tây uyển, ngươi lại hôn mê suốt cả tuần, toàn thân mất nước, lại vì miệng vết thương nhiễm trùng mà sốt cao, ta phải mất thật lớn lực, mới đem ngươi cứu trở về."

Quỳ giản đơn kể lại, như vậy, cách ba ngày thê thảm kia, cũng đã hai tuần. Cứu không được, cần gì phải cứu? Đã trở lại, chỉ biết càng thống khổ.

"Tuần." Quỳ bỗng nhiên khẽ vuốt khuôn mặt trắng bệch không chút máu của hắn, như là biết hắn suy nghĩ cái gì.

"Không nên nghĩ có chết hay không, cho dù muốn gì đó mà không được, chúng ta cũng không thể dễ dàng nói chết; người còn sống mới có hy vọng, mới có kỳ tích. Đây là thân đệ đệ nói cho ta biết."

Chúng ta? Tuần dừng một chút. Hắn mới mười lăm, cũng từng muốn chết?

"Ta không biết ngươi như thế nào hội với lão ba của ta nhấc lên quan hệ, nhưng là, Tuần, ngươi sao lại nghĩ đi theo y sẽ được sống sung sướng?" Quỳ ngồi xuống ghế dựa bên giường. "Y là ác ma, lấy làm nhục người khác làm niềm vui, theo y, sẽ càng thống khổ."

Y không phải là phụ thân sao? Vì cái gì ngay cả Quỳ cũng nói y như vậy? Bất quá, nghĩ cũng biết, Thương Minh Tương quá mức cường hãn, cũng không phải một người cha tốt.

"Nói đến kỳ quái, ngươi rõ ràng không mở miệng, nhưng không hiểu sao ta vẫn muốn nói chuyện với ngươi. Ta không biết ngươi suy nghĩ cái gì, nhưng lời ta nói, ngươi đều nghe được thôi." Quỳ mỉm cười, khuôn mặt ngây thơ xinh đẹp lại có vẻ thành thục trải đời không hợp với tuổi thật.

"Thương Minh gia buôn bán chủ yếu là tình báo và súng ống, chúng ta có khách sạn nhà nước, khách sạn tư nhân; ứng với gái gọi, nam sủng chúng ta cũng có, đây là nơi thu thập tình báo chủ yếu, cũng là thủ đoạn khống chế quan viên chính phủ, dù sao không có quan viên nào không có vấn đề gì mà lại không triệu kĩ, những kẻ không ham mê sắc dục, chỉ cần nắm giữ nhược điểm của bọn họ, tài phú, quyền thế là dễ dàng được đến, Thương Minh gia có thể xem như đế chế ngầm của Nhật Bản. Cha ta là đế vương hắc ám, không ai dám nghịch lại y, theo y, trừ bỏ địa ngục, không nơi nào có thể đi." Quỳ giới thiệu gia tộc của hắn, lời nói thê lương bất đắc dĩ.

Hắn cũng là một đứa nhỏ đáng thương nha, Tuần nghĩ.

Quỳ cũng là kẻ không thể lựa chọn thân thế của mình, tựa như hắn.

Ban đêm chạy trối chết, hắc y ác ma ôn nhu ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ, hắn đem chính mình bán cho y.

Đúng vậy, hắn sao lại nghĩ đi theo y tốt hơn so với vào đằng tổ? Đồng dạng là xem nam nhân sắc mặt, nằm ở dưới thân nam nhân, trở thành món đồ chơi tình thú.

A, hắn nghĩ sai rồi. Bất đồng duy nhất là hắn không cần hầu hạ một đống nam nhân, chỉ cần chuyên môn làm món đồ chơi của một nam nhân mà thôi.

Nếu trở lại lúc ấy, hắn sẽ lựa chọn một lần nữa hay không? Một đám nam nhân lăng nhục, với làm món đồ chơi chuyên thuộc về Thương Minh Tương; cái nào tốt?

Đồng dạng đều là tôn nghiêm quét rác a!

Có lẽ, hắn nên chọn chính là hai năm trước cùng Tuyết chết đi...

Đáng tiếc, thời gian đã qua, tất cả những gì là 'nếu', đều không có khả năng thành sự thực, hắn chỉ còn cách đi về phía trước.

Bất quá vẫn là không tự chủ được nghĩ về tương lai nếu như ấy.

"Có lẽ, y sẽ chán mà thả hắn cũng không chừng." Cuối cùng, Tuần chỉ có thể an ủi chính mình.

Nhưng mà, tất thảy mọi thứ mới chỉ là bắt đầu mà thôi.


Đi trên hành lang gấp khúc ở Bắc uyển, bổng nhiên nhớ tới đứa trẻ mười ngày trước mang về.

Hỏa hoa trong mắt hắn làm cho người ta nghĩ muốn hủy diệt một phen, không chỉ là muốn, y thực sự đã làm như vậy.

Hắc ngọc sáng chói mắt dưới sự giữ lấy vô tình của y, hóa thành hòn đá ảm đạm không ánh sáng; y xả xuống tự tôn tự cho là cao thượng của hắn, đáy lòng nháy mắt có khoái cảm, tiếp theo, là nhàm chán hư không.

Y thật sự quá nóng vội, món đồ chơi kỳ hạn bảo hành ba mươi năm, y lại ngoạn trong ba ngày thành người không ra người, quỷ không ra quỷ; nói thực ra, có điểm hối hận.

Y hẳn là phải chậm rãi, chầm chậm, từng chút từng chút một cướp đi ánh sáng của hắn, từng chút từng chút bào mòn sự kiên cường của hắn, từng chút từng chút một nắm trong tay linh hồn hắn.

Y thật sự rất thiếu kiên nhẫn, tựa như khi đứa nhỏ có được món đồ chơi mới, liền không ngừng chơi đùa, thẳng đến món đồ chơi bị phá hư, mới giật mình giác không nên; đồ chơi phải chậm rãi ngoạn, mới khám phá ra lạc thú, giống như mỹ thực phải tinh tế nhấm nháp, mới cảm nhận được mùi vị của nó.

Ngẫm lại hơn mười ngày trước thật sự rất xúc động, đồ chơi ngoạn phá hủy, lại tìm một cái mới.

Thật sự là phiền toái, không khỏi tưởng niệm lúc đầu gặp cặp mắt hỏa quang kia.

Bay đến Osaka bàn sinh ý suốt hai tuần, bận tới mức không có thời gian nghĩ chuyện khác; kỳ quái chính là, mồi hồi về Tokyo, khuôn mặt Tuần lại vẫn xuất hiện ở trong đầu.

Tư vị của hắn thật sự rất tuyệt.

...Lướt qua cặp mắt tại y đoạt lấy không chút gián đoạn mà trở nên ảm đạm không ánh sáng, không còn hấp dẫn như trước, nhưng thân mình ngây ngô kia khiến kẻ khác mất hồn thật sự. Dũng đạo nhỏ nhỏ vừa nóng vừa nhanh, 'xử nữ' quả thật không giống với; đáng tiếc, người dưới thân y đã sớm đau đến bất tỉnh nhân sự, không thể cùng y hưng phấn.

Nghĩ đến thật sự có điểm mất mặt, trên giường với y, bất luận là nam hay nữ, người nào lại không say mê trong kỹ xảo làm tình cuồng dã của y mà quấn quýt không buông.

Trong lòng Thương Minh Tương hiểu rõ, bắt buộc Tuần cùng y làm tình, cũng không đại biểu xé rách tự tôn của hắn, chỉ có làm hắn cam tâm tình nguyện vì y mà mở ra thân thể, mới thật là đánh tan tôn nghiêm của hắn.

Cũng giống như cưỡng cầu không có nghĩa là đạt được, không phản kháng không có nghĩa là hoàn toàn thuần phục.

Nghĩ như vậy, y khẩn trương muốn tìm đến Tuần của y, hảo hảo chinh phục hắn. Gót chân theo đó chuyển nhập Tây uyển, Thương Minh Tương biết con lớn của y đem Tuần qua Tây uyển trụ.

Đẩy cửa ra, thân hình nhỏ gầy nằm trên giường bệnh; hai mắt nhắm lại, hô hấp yếu ớt phải cẩn thận lắng nghe mới thấy được.

Sao lại thế này? Mày rậm của Thương Minh Tương nhiễu khởi.

Hắn như thế nào lại gầy hơn so với hai tuần trước?

Cánh tay gầy như que củi đặt trên chăn, trắng đến mức có thể thấy rõ từng mạch máu, trên tay cắm kim châm, dịch truyền nhỏ từng giọt một.

Thương Minh Tương rút kim tiêm ra, bỗng nhiên cảm thấy được một chút cũng không tốt ngoạn.

Tuần của y thật ốm yếu, áp đảo hắn, thắng quá dễ dàng.

Khom người ôm lấy Lâu Thế Tuần đang ngủ trên giường, Thương Minh Tương quyết định ôm hắn về Bắc uyển.

"Buông hắn ra!" – Thương Minh Quỳ từ gian phòng khác chạy tới.

Nghe nói lão ba đã trở lại, hắn nghĩ Tuần chỉ là trò tiêu khiển nhất thời của y, qua hơn mười ngày có lẽ đã quên, không nghĩ y một hồi lại đến tìm Tuần.

"Ta mang hắn về cần phải được ngươi đồng ý sao?" Thương Minh Tương không buồn liếc nhìn Quỳ, cứ thế ôm Tuần thẳng hướng cửa phòng đi.

"Nếu ngươi coi hắn là tiêu khiển, liền để hắn cho ta đi!" Quỳ đi theo sau y, mắt phượng xinh đẹp kiên định.

Làm món đồ chơi của Thương Minh Tương, nếu tốt một chút, thì khi y chán sẽ đưa cho người khác, còn nếu không, không phải đã chết, thì cũng điên loạn. Hắn thích Tuần, cũng muốn cứu Tuần.

"Bình thường ngươi căn bản sẽ không chủ động tới gần ta, ngươi không sợ ta?" Thương Minh Tương dừng bước nhưng không quay đầu lại.

"Ta chỉ là không muốn ngươi lại tạo nghiệt, tạo nhiều nghiệp chướng tương lai còn không phải chúng ta chịu thay ngươi. Toàn thân Tuần đầy ứ huyết, hậu môn bị nứt ra, sốt cao một tuần mới dần dần hồi phục như cũ, đi theo bên cạnh ngươi, hắn chắc chắn sẽ chết." Thương Minh Quỳ nuốt nuốt nước miếng.

A, hắn thật sự là rất sợ y, vẻ mặt cười đến ôn nhu này, cũng là kẻ lòng dạ tối âm ngoan. Y là phụ thân của hắn, cũng đối hắn không hề có yêu thương, chỉ vì cần có người thừa kế mới sinh hạ hắn cùng với đệ đệ.

Sống ở nơi này 15 năm, không có ai có thể hiểu biết y hơn hắn với đệ đệ, cũng càng e ngại y.

"Quỳ, ngươi muốn quản chuyện của ta, chờ ngươi đủ cường đại hãy nói!" Thương Minh Tương trên cao nhìn xuống nghễ hắn liếc mắt một cái, cũng không quay đầu lại mà cứ thế tiêu sái.

Nhẹ nhàng liếc mắt cũng có vô tận cường hãn khí thế, thẳng đến khi y đi xa, Thương Minh Quỳ quỳ xuống, vội vàng thở, mới vừa rồi cùng với phụ thân của chính mình giằng co, hắn vẫn đều là nín thở mà chống đỡ.

Thật là một kẻ đáng sợ!

Y là kẻ cái gì cũng không yêu, liền ngay cả mẫu thân của đứa con của mình cũng là một trong số những người tình vừa vặn mang thai sở sinh; y không thương con của mình, đối đãi bọn họ cũng là dùng phương thức huấn luyện, y lại càng không để ý con giết cha hay không, ngược lại, y chính là lấy phương thức này giáo dục con mình.

Mạnh thì sinh tồn, kẻ yếu đào thải, chỉ cần con y đủ cường, cho dù giết y cũng không sao.

Y vẫn đều là như vậy, không có yêu cũng không có hận, nếu có chỉ là ham muốn giữ lấy, đoạt lấy; nếu đã muốn thì sẽ không từ thủ đoạn, không muốn liền vứt bỏ không thương tiếc.

Thương Minh Tương, chính là nam nhân như vậy.

**********

Những nụ hôn nhỏ vụn nhẹ nhàng hạ xuống trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, người đang ngủ không chịu nổi quấy nhiễu, cuối cùng cũng từ từ chuyển tỉnh.

Ưm một tiếng, cái miệng nhỏ liền làm cho đôi môi ẩn giấu mênh mông dục niệm cuồng dã bao trùm, trằn trọc hút, thần gian vì kinh ngạc mà khẽ nhếch làm cho người ta đổ vừa vặn, hồng lưỡi dã man như vào chỗ không người nhanh chóng thẳng tiến.

Thương Minh Tương không kiêng nể gì nhấm nháp vị ngọt của Tuần, thật sâu tham nhập, cuồng nhiệt hút, thẳng đến khi Tuần thở không nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm thanh, y mới nhả ra.

Lâu Thế Tuần thở dốc trừng mắt nhìn y. Hai tuần không thấy, tinh thần buộc chặt mới thoáng thả lỏng, ai ngờ y lại đã trở lại. Nhớ tới ba ngày tựa như địa ngục ấy, hắn liền sợ hãi hoảng loạn.

Có điều, hắn sẽ không nhận thua, cũng sẽ không yếu thế, hắc đồng yên lặng đã lâu lần thứ hai như hỏa bàn cháy lên, hắn muốn y hiểu được, y có được chỉ là thân thể của hắn, vĩnh viễn cũng không được đến tâm của hắn.

Chính là ánh mắt này! Thương Minh Tương gần như cơ khát theo dõi đôi mắt hắn.

"A! Không hổ là người ta xem trúng! Trước đây khi dễ cũng không thể đem ngươi đánh ngã, nhìn đôi mắt xinh đẹp của ngươi, chính nhiên cháy diễm hướng ta tuyên chiến a!" Thương Minh Tương giơ lên miệng, cười đến dã man, cười đến tự tin.

Con ngươi rực lửa không nhúc nhích, kích đắc Thương Minh Tương lại nhiệt huyết sôi trào.

"Thú vị, chiến tranh giữa chúng ta chưa chấm dứt, thắng bại chưa phân, không ai biết kết quả như thế nào, giống như trò chơi phải chậm rãi ngoạn, mới thấy hứng thú; ta thực chờ mong, chờ ta hủy đi tôn nghiêm của ngươi, ngươi sẽ có biểu tình như thế nào đâu? Ngươi ngàn vạn lần đừng làm cho ta thất vọng nha!" Y cúi xuống thân, bỗng nhiên nghĩ đến một mưu kế.

Thân hình khôi ngô chậm rãi áp chế hắn, thân ảnh khổng lồ cao đến một mét chín hoàn toàn bao phủ Tuần chỉ gần 1m65, đôi môi dày gợi cảm dán bên tai, y trầm thấp mềm nhẹ mở miệng.

"Lúc ta không ở, ngươi có nghĩ ta?"

Nhớ ngươi chỉ tổ lãng phí thời gian của ta. Tuần trừng lớn đôi mắt to nhìn y càng ngày càng gần, không có trả lời.

"Sao lại không nói đâu?"Đôi tay to tế phủ khuôn mặt nhỏ nhắn đang phát run. " Ta thực nhớ thanh âm của ngươi, tinh tế, thanh thúy, giống như đang hấp dẫn người khác."

Xốc lên thân hình nhỏ gầy chỉ mặc một chiếc kimono đơn bạc, Thương Minh Tương vùi đầu ngay tại xương quai xanh cắn hạ.

Lâu Thế Tuần đau đớn dùng sức cắn môi dưới, không hề hé răng.

Sau khi nặng cắn, lại là âu yếm liếm hôn, nước bọt của nam nhân phủ kín đầu vai nho nhỏ của hắn. Không có dã man như đêm đầu, y lại ôn nhu khó tả, trên vai truyền đến cảm giác tê dại, Tuần có chút mê loạn.

"Như thế nào? Ngươi vẫn là không chịu mở miệng?" Thương Minh Tương bỗng nhiên ngẩng đầu, ngũ quan tục tằng anh tuấn ôn nhu tràn ngập mê hoặc.

Tuần nhìn thẳng vào mắt y, trong mắt y không hề có yêu thương. Nơi đó, chỉ có chinh phục. Đầu óc hỗn độn trong nháy mắt thanh tỉnh.

"Ta đều ôn nhu như vậy, còn chưa thôi động tâm của ngươi?" đại chưởng thuận hoạt xuống, nắm trụ nam tính giữa hai chân Tuần.

Ôn nhu? Hư tình giả ý trong mắt kia gọi là ôn nhu?

Nói loạn.

Ngươi chỉ là muốn thuần phục ta, chinh phục ta. Nghĩ đến cũng hiểu được buồn cười, ngươi là cái nam nhân duy ngã độc tôn nha, cư nhiên lại chỉ vì hạ gục ta mà diễn đoạn 'ôn nhu diễn' sao không; ta không nói gì, kiêu ngạo của ta, nhưng lại có thể kích ngươi triển khai nhu tình thế công?

Ngươi đối ta, là tình thế bắt buộc sao?

"Tuần, phát ra âm thanh làm ta hưng phấn đi! Ta là nam nhân của ngươi, không phải địch nhân, hưởng thụ nó, không cần kháng cự ta." Tay y chế trụ nam tính cao thấp bộ lộng, thanh âm trầm thấp khàn khàn nghe thực mê hoặc.

Tuần cắn răng, nửa híp mắt nhìn y.

Ta không thể phủ nhận, tay ngươi âu yếm thật là thoải mái, ngũ quan tục tằng anh tuấn khi giả ý ôn nhu làm người xem tâm hoảng ý loạn. Nhưng ngươi cho là như vậy có thể đánh tự tôn của ta, kiêu ngạo của ta sao?

"Ngươi vẫn là không nói?" Biểu tình của Thương Minh Tương thập phần yêu thương hôn khuôn mặt tái nhợt của hắn, đáy mắt lại lộ ra lạnh lùng tức giận cùng nôn nóng.

"Tuần, ngươi là đang hướng ta tuyên chiến hay sao? Ngươi muốn khiêu chiến ta?" Không ai có thể kích đắc y sử dụng nhu tình thế công, Tuần là ngoại lệ duy nhất. Người tình của y người nào lại không dùng hết tâm sức hầu hạ, lấy cầu y thương yêu, chỉ có Tuần bất đồng, cư nhiên khiến y thân thủ hầu hạ hắn.

Bất quá, trò chơi chính là như thế, trả giá đại giới càng lớn, thành công quả thực lại càng làm cho người ta thèm khát.

Kết cục thật sự đáng chờ mong.

Dục hỏa cháy tràn hạ phúc, Tuần giảo phá môi, mới ngừng rên rỉ, tại đau đớn trung phóng thích.

"Thực thoái mái đi, ngươi ở trong tay ta cao trào." Liếm đi vết máu bên môi Tuần, biểu tình nhẫn nãi của hắn dĩ nhiên khơi mào dục hỏa của y.

"Nếu ngươi đã quên, ta có thể lặp lại lần nữa." Nâng lên chân Tuần, lấy mật dịch của hắn tham nhập ngón tay vào tiểu huyệt. "Thân thể của ngươi, linh hồn của ngươi, sinh mệnh của ngươi, hết thảy của ngươi, đều thuộc về ta, ngươi không thể kháng cự ta!" Thương Minh Tương ôn nhu dùng tốc độ chậm rãi làm cho hắn thói quen, chậm rãi làm cho hắn tự chỗ sâu nhất thể hội sự tuyệt vời khi làm tình.

Thật sự là không thể phủ nhận, cảm giác thực sự thực thoải mái, thậm chí cảm giác được nơi riêng tư hẹp hòi của mình chậm rãi thả lỏng, bắt đầu tiếp nhận.

Mắt lạnh nhìn thấy Thương Minh Tương nhấc lên mông hắn, đem lửa nóng dục vọng tham tiến trong cơ thể hắn, đau đớn qua đi, là vô tận vui thích khác hẳn lần đầu tiên thô bạo.

Đôi mắt như hỏa híp lại, khuôn mặt tái nhợt do cực độ áp lực mà vặn vẹo, đôi môi sưng đỏ khẽ nhếch thở dốc, nhưng hắn lại như trước không phát ra bất cứ thanh âm nào.

"Tuần, ta thích ánh mắt của ngươi, thiêu đốt, chước nhân, con ngươi tựa như hỏa! Ngươi cho là ngươi bảo vệ được tôn nghiêm của mình? Chúng ta mỏi mắt chờ mong đi!" Thương Minh Tương thô thở gấp gầm nhẹ, *** nóng bỏng không ngừng đâm vào.

Tuần kêu một tiếng, toàn tâm đối kháng dục vọng tàn sát bừa bãi, ánh mắt như lửa tựa như đang nói hắn tuyệt không cho Thương Minh Tương thực hiện được!

Nhìn ánh mắt Tuần bất tuân, trong cơ thể bỗng nhiên lủi tiến một trận hưng phấn đến cực điểm, Thương Minh Tương thắt lưng can dùng sức một đĩnh, ở trong cơ thể hắn giải phóng.

Y cúi người, ở bên Tuần thô suyễn nói: "Khó được có người như thế hấp dẫn ta, ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng a, Tuần, ta nhận khiêu chiến của ngươi!"

Quả nhiên mãnh liệt khoái cảm vẫn chưa chiết tổn ánh lửa trong con ngươi đen, bên trong như trước sáng lạn, nhìn thẳng nam nhân trên người hắn.

Lưỡng đạo tầm mắt khó trụ lẫn nhau, như tinh hỏa lóng lánh, thề nhất định phải có được.

Đáy lòng hai người đồng thời cổ động đã thật lâu không có ______nhiệt huyết sôi trào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro