Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra ngươi, không phải là người đẹp nhất.

Ta từng có được rất nhiều rất nhiều món đồ chơi xinh đẹp hơn ngươi gấp trăm ngàn lần, dù là nam nhân hay nữ nhân.

Nhưng chỉ có ngươi, cũng chỉ có ngươi, làm cho bản tâm lãnh ngạo cuồng dã của ta tựa hồ lạc hạ một hình bóng không cách nào phai nhạt.

Ta không thể dễ dàng tha thứ người khác thương tổn ngươi, cũng không thể chịu được một ngày không thấy ngươi, ta bắt đầu mang ngươi theo bên người cùng ta đi đi về về. Sai lầm hai năm trước làm cho lưng ngươi hằn vô số vết thương, ta dùng hết thảy tâm lực khiến chúng biến mất không còn dấu vết, nhưng ta biết, vết sẹo trong lòng ngươi vẫn còn đó.

Đáng lý ra ta không nên để ý, bởi vì ta vốn là một kẻ làm việc tùy hứng, nhưng không ngờ, ta lại bắt đầu để tâm đến cảm giác của ngươi, suy nghĩ của ngươi, hết thảy hết thảy mọi thứ thuộc về ngươi, ta đều muốn giữ lấy. Hình bóng của ngươi, gương mặt của ngươi, không hiểu sao luôn hiện diện trong tâm trí của ta; thứ cảm tình chưa từng có đấy, giống như đứng ngồi không yên, cảm giác ê ẩm chua xót ấy, không quá đau nhưng lại khiến người ta nhớ mãi; muốn phá hủy ngươi, lại luyến tiếc ngươi, những ý nghĩ đó cứ luôn chực chờ giằng xé trong lòng ta.

Tuần nha Tuần, ngươi cũng biết ngươi là người thứ nhất, là người duy nhất động thủ đánh ta mà vẫn còn sống; không thể giải thích được lý do vì sao, ta chỉ biết chính mình không muốn thương tổn ngươi. Từ trước đến nay, ta luôn đắc ý cho rằng, trên đời này tuyệt đối không có bất cứ chuyện gì, không có bất cứ ai, có thể nhiễu loạn suy nghĩ của ta, thay đổi quyết định của ta, cho dù có, ta cũng có thể hủy diệt chúng trước khi xuất hiện sai lầm.

Nhưng ta lại không xuống tay được với ngươi.

Không hiểu được, không biết vì sao, ta phá lệ nổi lên ý niệm muốn lưu lại ngươi trong đầu.

***

Ngày qua ngày, năm qua năm, thời gian ở bên Thương Minh Tương đã sang năm thứ ba.

Lâu Thế Tuần che miệng ngáp dài, cuộn mình trong chăn. Tháng tám ở Tokyo vô cùng oi bức, hắn chỉ nằm trong chốc lát liền ngồi dậy.

Kimono trễ xuống, lộ ra tấm lưng trắng như tuyết, cần cổ thon dài, xương quai xanh như ẩn như hiện, nhẹ nhàng đem tóc dài vuốt sang một bên vai, toàn thân Tuần toát lên vẻ đẹp đầy mị hoặc.

Nếu nhìn kỹ, trên tấm lưng trắng kia kỳ thật vẫn còn chút vết sẹo chưa mờ hẳn, dài và mảnh, trải rộng toàn thân, chẳng qua so với trước đó, cũng coi như đã mờ đi rất nhiều.

Không có người hầu tùy thị, hắn một mình một người mặc kimono, cầm lấy lược gỗ trước gương chải mái tóc dài gần tới thắt lưng. Chỉ những lúc thế này, hắn mới có thể nhớ tới "Tuyết", không có cách gì, đối với mái tóc dài này, hắn chỉ biết buộc thẳng, cái khác đều không biết làm.

Một năm trước, dưới sự ngầm đồng ý của Thương Minh Tương cùng sự hỗ trợ của Thường Trủng Tinh, từ hắn tác chủ đưa Tuyết gả ra ngoài.

Nàng là cô gái đáng yêu chất phác, nếu tiếp tục ở lại đây, sẽ khiến nàng bị vấy bẩn; huống chi hắn phải đưa nàng ra khỏi nơi này trước khi Thương Minh Tương nghĩ ra cách xử trí nàng, miễn cho Thương Minh đại gia nhất thời hứng khởi lại lấy nàng khai đao.

Tuần hơi ho nhẹ, lại liên tục đánh mấy cái hắt xì, nhu nhu cái mũi đỏ lên, hắn vội vàng uống nước, ngăn cơn ho dâng lên.

Hai năm trước sau khi chịu thương tổn, cơ thể hắn càng ngày càng kém, trải qua thời gian dài điều dưỡng, tuy có khá lên nhưng vào ngày nóng bức hắn vẫn sẽ bị cảm mạo, té xỉu, thuốc thang uống vào hoàn toàn không có một chút công hiệu, cứ tới mùa hè, hắn thường thường do tay chân lạnh lẽo quá độ mà nửa đêm tỉnh giấc.

Năm nay, hắn hai mươi ba tuổi, Thương Minh Tương cũng đã ba mươi sáu, hai người ở chung khác biệt rất nhiều so với trước đây, y đối hắn, cơ hồ có thể xem như là yêu thương.

Thương Minh Tương không chút nào cố kỵ, thản nhiên biểu hiện sự quan tâm của y đối với hắn; những lúc rời nhà đi mấy tháng, cũng không biết là từ khi nào thì bắt đầu đưa hắn đi cùng.

Sức khỏe hắn không thích ứng với việc đi xa, nếu giao dịch chỉ có mấy ngày, hắn vẫn ở tại Tokyo, nếu lâu đến một tháng, thì trong đống hành lý của Thương Minh Tương nhất định sẽ có quần áo của hắn, thậm chí còn có hẳn một valy là thuốc hắn chuyên dùng.

Y đối hắn là tốt lắm phải không? Tuần vô ý thức khẽ nhếch khóe miệng.

Nếu nói không có cảm giác gì thì đúng là gạt người, trái tim của hắn cũng sẽ vì những hành động ân cần của Thương Minh Tương mà rung động, ôn nhu của y thực hiếm thấy, chỉ cần sa vào một lần, sẽ ngọt ngào đến độ khiến người trầm mê không dứt.

Tuần thừa nhận, hắn đối Thương Minh Tương có lẽ là có tình. Nhưng trừ bỏ tình ra, hắn đối y, còn có nghi ngờ, còn có tổn thương.

Quên không được y từng như thế nào thương tổn hắn, Tuần vẫn chưa hề mở miệng nói chuyện; hắn thà rằng cứ vậy làm như không phát hiện sự quan tâm của y mà sống, cũng không để...Thương Minh Tương có cơ hội thương tổn hắn lần nữa.

Thương Minh Tương phải đi Quan Tây mấy ngày, không cần ở bên y khiến Tuần thở dài nhẹ nhõm, cuộc sống cũng trở nên bình thản hơn nhiều, nhưng đáy lòng lại cảm giác mệt mỏi, nhàm chán đến cực điểm.

Tuần rửa mặt chải đầu xong, nếm qua bữa sáng, lại nhàm chán đọc sách. Không khí oi bức, không gian nhỏ bé yên tĩnh đến độ khiến người phiền não, lúc này, làm cho hắn thật nhớ tiếng huyên náo của Tuyết. Buổi chiều, hắn buồn chán lôi kéo Quỳ tới Tây uyển uống trà cùng. Cha con bọn họ vẫn xa lạ như trước, không gặp mặt nhau cũng không cùng xuất hiện; Quỳ vẫn bị nhốt ở trong phòng không được ra ngoài, còn Thương Minh Tư lại dần tản ra hơi thở cường hãn giống cha, duy độc đối Quỳ cẩn thận che chở.

Kỳ thật, đó cũng là chuyện của ba người bọn họ, hắn không muốn nhúng tay vào, nguyện vọng của hắn thực bình thường, chỉ mong có thể yên ổn sống nốt quãng đời còn lại.

Ban đêm, không gian vẫn lặng yên như thế, tay hắn đặt trong chăn cũng lạnh lẽo khó chịu. Tuần lăn qua lộn lại không ngủ nổi, bên ngoài lại truyền đến tiếng ồn ào.

Ngủ không được lại không có việc gì để làm, Tuần đột nhiên nổi hứng tò mò đứng dậy đi đến nơi phát ra tiếng vang.

***

Cửa "Sinh môn" đang mở ra, ngoại trừ Thương Minh Tương mới từ Quan Tây trở về cùng với vợ chồng Thường Trủng Thần, còn có một cái nam hài bị áp quỳ dưới sàn.

"Ngươi thật sự định làm như vậy?" Thường Trủng Thần ngày thường tao nhã hiện giờ lại có vẻ chần chừ.

"Ta dùng tiền mua hắn, muốn đối hắn như thế nào đều có thể đi!" Thương Minh Tương ngồi xếp bằng, trên gương mặt tục tằng anh tuấn là vẻ hưng phấn khi có món đồ chơi mới.

"Hảo hài tử, tuyển cái nam nhân khai bao cho ngươi, hay là muốn tất cả cùng lên, chính ngươi chọn một đi." Thương Minh Tương tà ác cười, bỏ lại hai đường chết cho nam hài chọn lựa.

"Chẳng lẽ ngươi muốn hắn trở thành nam sủng tiếp khách?" Thường Trùng Tinh cũng đồng dạng không nhẫn tâm, nhưng tiên sinh lại luôn là như thế, luôn nắm chặt nhược điểm của kẻ khác trong tay, bắt người ta phải làm những chuyện còn đáng sợ hơn so với chết. Có nam nhân bình thường nào lại nguyện ý để nam nhân khác ôm ấp? Nhưng nếu đi theo Thương Minh Tương, trừ bỏ con đường này ra, cũng chỉ còn con đường chết.

"Là chính hắn khóc lóc xin tiền không phải sao, ta chỉ hoàn thành tâm nguyện của hắn, mà hắn cũng đáp ứng tùy ta xử trí, ta cũng đâu có bắt buộc hắn ác!" Thương Minh Tương cười đến cuồng vọng, giống như chúa tể nắm giữ tất thảy, y muốn người sống thì được sống, muốn người chết thì phải chết.

Thương Minh Tương đứng dậy đi tới, các nam nhân áp chế nam hài lui ra hai bên, y túm lấy tóc nam hài, lực đạo to lớn khiến nam hài buộc phải quỳ thẳng người.

"Ta...không cần cùng...một đám nam nhân..." Nam hài khô khốc mở miệng, lựa chọn này cũng không phải con đường tốt đẹp gì.

"Như vậy liền tùy ngươi chọn một người." Thương Minh Tương tùy ý chỉ một nam tử trong số người đang đứng bên, nam nhân vâng lệnh tiến tới gần, thân hình nam hài cũng theo từng bước đi của nam nhân mà run rẩy.

"Hảo hài tử, ngươi run không ngừng như vậy sẽ làm hắn thật sảng khoái mà." Thương Minh Tương bỏ ra nam hài, mạnh dùng chân đè đầu hắn, một bên ý bảo nam nhân động thủ.

Đột nhiên từng sợi tóc dài phiêu động, Thương Minh Tương chưa hoàn hồn, đôi tay nhỏ bé đã giữ chặt chân đang đè nam hài của y.

"Đánh thức ngươi?" Y không lùi chân về, bễ nghễ từ trên cao nhìn xuống thân hình nhỏ bé ngồi xổm bên chân.

Buông hắn ra. Đôi tay yếu ớt dùng hết thảy sức lực muốn đẩy ra chân y.

"Ngươi muốn ta thả hắn?" Không hiểu sao, y lại vẫn luôn đọc được ý nghĩ trong mắt Tuần. "Ngươi dựa vào cái gì muốn ta thả hắn? Đừng cho là ta sủng ngươi, là có thể cưỡi trên đầu ta, đừng tự cho là có khả năng thay đổi quyết định của ta."

Cặp mắt đầy lửa không chớp mắt nhìn thẳng Thương Minh Tương, sự kiên quyết ấy, khiến y hứng thú nở nụ cười.

"Như thế nào, cảm thấy được tình huống này giống như đã từng gặp qua?"

Đúng vậy, đã từng trải qua.

Năm đó, hắn cũng là như thế, ở dưới thân ác ma đau khổ cầu xin, đổi lại cũng chỉ là tàn nhẫn đối đãi. Bất lực, thống khổ khuất nhục đó, cả đời hắn đều không quên được! Hắn sao có thể trơ mắt nhìn thấy đứa nhỏ này đi con đường giống như hắn? Cuối con đường ấy chỉ có vô tận nhục nhã, vô tận thống khổ a!

"Tuần, ngươi tựa hồ vĩnh viễn đều không học được, ta nghĩ đến không còn có bất luận sự vật hay người nào có thể lay động ngươi. Ngươi không phải đem tâm của mình bảo hộ quá chặt, sợ hãi biểu lộ thực tâm chỉ đổi lấy sự tàn bạo của ta, chẳng lẽ ngươi không sợ?"

Sao có thể không sợ? Tuần vẫn thực sợ y, hai năm qua luôn giả bộ như không biết, cũng chỉ vì sợ hãi Thương Minh Tương sủng nịch hắn lại là một hồi tàn khốc chơi đùa.

Hắn đem trái tim khóa quá chặt chẽ, không hề quan tâm đến bất cứ thứ gì, nhưng kia chỉ là một cái đứa nhỏ thôi a, giống như hắn trước kia phải khổ sở kiếm sống, hắn sao có thể làm ngơ nhìn nó đi con đường giống hắn sống không bằng chết?

"Là ta giúp hắn thoát khỏi cảnh sống bần cùng, chỉ cần hắn ngoan ngoãn làm nam nhân thích, hắn có thể hưởng những ngày sung sướng! Ta cho hắn một con đường sống, ta thật cảm thấy được hắn nên cảm tạ ta!"

Thương Minh Tương không để ý đôi tay ngăn cản y, dùng sức thải đầu nam hài, nam hài đau đớn rơi lệ.

"Hảo hài tử, nói ngươi thật cao hứng nha, đây không phải nguyện vọng của ngươi sao? Chỉ cần ngươi mở chân hầu hạ nam nhân, còn có những ngày rất sung sướng đang chờ ngươi đâu!"

Ba một tiếng, bàn tay tế gầy làm hằn năm vết trên gương mặt cuồng dã, tất thảy mọi người trong phòng đều mở to mắt không dám tin.

Không hề phòng bị nên bị đánh nghiêng đầu sang một bên, y chậm rãi quay lại, biểu tình vốn cuồng vọng đến cực điểm hiện thời thay thế bằng ngoan lệ tàn nhẫn, y nheo mắt, thân hình cương lại, hơi thở lạnh băng cường hãn tản ra,

Tuần mở to mắt, cắn môi dưới, kiên cường nhìn lại y, không biết chân hắn đã bắt đầu sợ hãi run lên.

Nhưng mà hắn không thể nhận thua!

Mọi người kinh sợ rụt lui vài bước, Thương Minh Tương thoạt nhìn như một con cuồng sư bị chọc tức, chính xoa tay đánh giá con mồi trước mặt. Thật không ngờ, cư nhiên còn có người dám động thủ đánh kẻ hô phong hoán vũ, oai phong một cõi như y!

Thương Minh Tương không nói gì, dùng tay túm lấy tóc hắn kéo đi, sức lực không chống lại được Tuần chỉ có thể để cho Thương Minh Tương kéo lê trên hành lang gấp khúc.

Y càng đi càng nhanh, càng đi càng nhanh, đến cuối cùng, Tuần theo không kịp nên té ngã, nhưng lực lôi đi vẫn không giảm bớt, thân hình vốn đã gầy yếu hiện tại càng giống như một thứ hàng hóa bị người kéo lê trên mặt đất, da đầu đau đớn làm Tuần thở nặng nhọc, nhưng vẫn mạnh cắn môi dưới không cho mình rên ra tiếng.

Nhìn thân ảnh cao lớn khuất vào Bắc uyển, vợ chồng Thường Trủng Thần nhìn nhau, đáy lòng đồng thời vang lên dự cảm không tốt.

Không một chút ôn nhu, Thương Minh Tương quăng Tuần ngã trên giường.

"Chết tiệt, chết tiệt! Ngươi cho ngươi là ai!"

Thương Minh Tương rống giận, giống như cuồng sư nổi điên, nhưng người y tức giận không phải Tuần, mà là chính y!

Có kẻ nào sau khi dám động thủ đánh y mà còn có thể sống sót? Không ai! Thật là vô dụng, y cư nhiên không thể xuống tay với Tuần!?

Bình ổn được hơi thở, hai mắt rực ánh lửa vẫn thẳng tắp nhìn nam nhân đang điên cuồng, hắn thực sợ hãi, nhưng không hối hận.

Thương Minh Tương đột nhiên lấy tay bóp cổ hắn, Tuần phản ứng không kịp chỉ có thể gục trên mặt đất, trên trán lập tức truyền đến cảm giác đau đớn khó thở.

Giết hắn! Giết hắn! Từng tế bào trong cơ thể rít gào! Bất cứ thứ gì ảnh hưởng đến suy nghĩ của y đều phải bị phá hủy, đó là nguyên tắc duy nhất, y phải giết Tuần!

Khuôn mặt nhỏ nhắn do thiếu dưỡng khí mà dần xanh tím, y cả kinh, không chút do dự thả lỏng tay. Thương Minh Tương ảo não trừng mắt nhìn đôi tay mình. Chết tiệt! Y lại không thể hạ thủ được!

Tuần thở phì phò, lấy lại hơi nuốt nuốt nước miếng, trên cổ truyền tới đau đớn, mới hiểu được y bóp cổ hắn trong nháy mắt là thật sự muốn trí hắn vào chỗ chết.

Đã bao nhiêu lâu không trải qua cảm giác tuyệt vọng trước khi chết? Cho dù y đối hắn đau sủng bao nhiêu, một khi làm trái ý của y, kết cục còn không phải một con đường chết, Tuần nhếch nhếch khóe miệng, cười nhạo bản thân không biết tự lượng sức mình.

Thương Minh Tương hít sâu một hơi, nộ khí dần dần ép xuống, không muốn nhất thời không kiềm chế được mà tổn thương Tuần, rồi sau đó lại không hiểu vì sao mà hối hận.

Đừng hỏi y vì sao, y chỉ biết, một khi giết Tuần, y rất nhanh sẽ hối hận!

Y âm trầm cười cười, nghĩ tới phương pháp có thể trừng phạt Tuần mà không làm khó mình.

"Ngươi muốn cứu hắn? Trả lời ta, ngươi còn muốn cứu hắn hay không?" Thanh âm khàn khàn nén giận vang lên, dọa Tuần nhảy dựng.

Không dự đoán y lại có thể khôi phục như bình thường nói chuyện, Tuần có chút giật mình, nhưng vẫn không do dự gật đầu.

"Ta có thể đáp ứng ngươi." Thoáng nhìn Tuần mạnh ngẩng đầu, một chậu nước lạnh không lưu tình đổ xuống, "Đừng cao hứng vội, ta có điều kiện."

Điều kiện? Tuần không hiểu nhìn y.

"Ta muốn ngươi mở miệng nói chuyện, cam tâm tình nguyện cùng ta một đêm, ta muốn ngươi ở dưới thân ta tận tình rên rỉ."

Tuần hạ mi mắt, dưới đáy lòng giãy dụa.

Cuối cùng, hắn ngẩng đầu, "...Thực...sao?" giọng nói khàn đặc do hai năm không hề cất tiếng nói.

"Đương nhiên." Thương Minh Tương vừa lòng nở nụ cười, hiểu được chính mình nắm chắc thắng lợi.

Đáp ứng y đi! Nho nhỏ thanh âm vang lên dưới đáy lòng. Tương lai của một đời người so với tôn nghiêm lớn hơn nhiều lắm, dù sao cũng chỉ có một đêm mà thôi.

Thận trọng gật đầu, Tuần hiểu rõ đã không còn đường rút lui.

"Lại đây, hôn ta." Đạt được thỏa thuận, Thương Minh Tương ra lệnh.

Tuần đi qua, ở trước mặt y quỳ thẳng, đôi môi nhỏ nhắn run rẩy hôn lên môi nam nhân, nhẹ nhàng mà liếm.

"Miệng mở ra, đem đầu lưỡi vươn đến." Thương Minh Tương bất mãn nói.

Tuần đành phải mở miệng, đầu lưỡi phấn hồng liếm nhẹ trên đôi môi gợi cảm của y. Không chịu được Tuần không thuần thục khiêu khích, Thương Minh Tương gầm nhẹ một tiếng, cuồng dã mà hút, cánh tay cường tráng ôm chặt lấy Tuần, man dại cắn mút, tham lam nhấp nháp mật nước ngọt nị trong cái miệng nhỏ.

Tuần chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, nụ hôn cơ khát nồng nhiệt như muốn cắn nuốt hắn, làm cho hắn mệt mỏi nhuyễn hạ thân mình, nước bọt dọc theo khóe miệng chảy ra, cảnh đẹp mê người.

Môi y một đường dọc theo mật nước đi xuống cắn mút, lực đạo vừa đủ, không đau nhưng thập phần tê dại, cần cổ tuyết trắng mẫn cảm rụt lại, đầu lưỡi tán tỉnh tới xương quai xanh gợi cảm, Thương Minh Tương há mồm cắn xuống.

Tuần theo bản năng cắn môi, nhẫn nhịn chịu đau. Thương Minh Tương lại ngẩng đầu cắn vành tai hắn, thanh âm khàn khàn, "Đau không? Đau liền kêu ra tiếng, ngươi đáp ứng ta."

Không biết là vì vành tai tê dại, hay vì tiếng nói bao hàm dục vọng của Thương Minh Tương, Tuần khẽ run lên. Đầu lưỡi tham lam liếm vành tai, cuối cùng trở lại xuống xương quai xanh. Trước lấy lưỡi liếm qua, đầu vai lập tức ướt đầy bọt nước, dưới ánh đèn mỏng manh, có vẻ quỷ mị động lòng người.

Y há mồm hàm trụ một khối da thịt, cảm giác hơi tê và ẩn ẩn đau, Tuần run rẩy cắn ngón tay, vẫn không muốn phát ra âm thanh.

Thương Minh Tương đẩy tay hắn ra. "Kêu lên! Ngươi không muốn cứu hắn?"

Lấy việc có tính uy hiếp nhất ra ép buộc hắn, Tuần như con mèo nhỏ phát ra thanh âm tinh tế, cái lưỡi bừa bãi qua lại trên vai hắn lần thứ hai hung hăng cắn xuống, Tuần cũng nhân đau đớn mà buông rụt rè, rốt cục kêu ra tiếng.

Thương Minh Tương cúi đầu nở nụ cười, "Thanh âm của ngươi vẫn giống như năm đó, trong trẻo dễ nghe. Khi ngươi phấn khích, sẽ chuyển thành khàn khàn nhẹ rên, tiếng rên đó luôn làm cho người ta cả người tê dại, khẩn trương nghĩ muốn giữ lấy ngươi, muốn nghe âm thanh diệu hoặc hơn nữa."

Đôi tay kéo áo kimono hoạt hạ xuống thắt lưng, lưng chừng nơi khửu tay, lộ ra lồng ngực trắng nõn.

Buông tha đầu vai, môi y chậm rãi liếm ngực hắn, dừng lại tại hai khỏa hồng anh. Y lấy hai ngón tay ma xát nơi mẫn cảm đó, lạp xả, vân vê, xoa nắn không chút kiêng nể, mi mắt dài nhỏ nâng lên, mê muội nhìn bộ dạng cắn răng chịu đựng của Tuần, chỉ cần y hơi dừng chút lực, cặp môi đỏ mọng ấy sẽ tràn ra rên rỉ khó nhịn.

Rốt cuộc không thể nhẫn nại nữa, Thương Minh Tương há mồm hàm trụ một bên nụ hoa, thật mạnh hút lấy, bên tai truyền đến thanh âm khàn khàn, càng khiến y cơ khát vạn phần mà âu yếm hai khỏa tiểu hồng. Tay còn lại cũng đã sớm lẻn vào trong áo, vuốt ve cặp đùi non mịn, chậm rãi hướng lên trên đi vòng quanh, vừa lòng phát hiện chỗ đó cũng đồng dạng kích động phấn khởi.

Thương Minh Tương đã gần đến dục hỏa đốt người, buông ra môi Tuần, mắt nhỏ mị khởi, nhanh nhìn chằm chằm hồng nhị đã đứng thẳng, y khàn khàn mệnh lệnh. "Cởi quần áo của ta."

Theo y đã ba năm, Tuần cũng chưa từng cởi quần áo, tháo thắt lưng cho y, đôi tay nhỏ bé khẽ run, hắn có chút thẹn thùng, một nửa là vì chưa từng làm như thế, một nửa là vì chính mình không kiềm chế được rên rỉ. Run run cởi ra đai lưng, kimono hoàn toàn rộng mở, nam tính không hề che đậy sừng sững đứng trước mắt, Tuần quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn kỹ.

Đôi tay cường hãn xoay mặt hắn lại, "Không được né ta! Sờ ta, hôn ta, giống như ta làm với ngươi."

Hai mắt nhân tình dục mà đượm sương, tay nhỏ xoa lên đầu vai rắn chắc, Tuần hoàn toàn quỳ gối trong ngực hắn, cái lưỡi nhẹ nhàng liếm qua cơ thể săn chắc, học theo cách y làm liếm hôn xuống dưới, đến nơi đó, hắn sợ hãi vươn đầu ngón tay, trúc trắc xoa nắn, cái miệng nhỏ hàm trụ một bên, trước dùng lưỡi liếm qua, sau lại lấy miệng mút vào.

Kỹ xảo không thuần thục đổi lấy nam nhân dục hỏa đốt người, Thương Minh Tương gầm một tiếng, thô lỗ kéo tóc Tuần tới trước nam tính dục vọng.

"Liếm ta." Y thô suyễn thở dốc.

Tuần quỳ ghé vào trước người y nuốt nuốt nước miếng, có chút sợ hãi cầm thật lớn***, cái lưỡi run rẩy liếm đỉnh dục vọng, chậm rãi xoát qua, liếm hết một lượt, mới hàm trụ cắn nuốt.

Thương Minh Tương cơ khát nhìn Tuần phun ra nuốt vào dục vọng của hắn.

Rõ ràng không hề kinh nghiệm lại trúc trắc không thôi, Tuần làm đến lại có thể dẫn tới dục vọng y bùng nổ, y vươn tay, lấy cao trơn, xốc vạt áo Tuần, liền dùng tư thế quỳ sấp của hắn mà đưa tay hoạt tạo mông cánh hoa.

Tiểu huyệt đột nhiên bị xâm nhập, động tác của Tuần dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhăn. Thương Minh Tương càng tà ác mở miệng, "Động tác của ngươi rất trúc trắc, trừ đêm đầu ra, ngươi cũng chưa từng hầu hạ ta như thế, không được ngừng, tiếp tục!"

Chính xác, ngoại trừ lần đầu tiên, cùng y hoan ái cũng chưa từng hàm liếm dục vọng của y, động tác không thuần thục là đương nhiên. Môi đỏ mọng lần thứ hai động lên, bên trong tiểu huyệt nóng bỏng, hai ngón tay qua lại trong đó, không chịu nổi cảm giác phấn khích, gương mặt nhỏ nhắn đầy mồ hôi, rời đi nơi đó, Tuần dựa vào đùi y thở gấp.

Nhiệt lực của thuốc cao cùng ngón tay chơi đùa làm cho Tuần toàn thân khô nóng, nhất là khi ngón tay nhấn tới một điểm nào đó, mãnh liệt tê dại cơ hồ khiến hắn tan chảy. Nóng quá! Nóng quá! Bất lực tê ngâm, vui thích mà trào nước mắt, hắn khàn khàn khóc hảm, " Từ bỏ...."

"Rất thống khổ đi, nghĩ muốn dừng lại mà không thể, muốn tiếp tục nhưng không cách nào thừa nhân, không có ta âu yếm, ngươi sẽ không chịu nổi." Nhìn thấy Thuần thống khổ vặn vẹo, tiểu huyệt vì hư không mà lay động thân mình, trong lòng dâng lên ý muốn chinh phục, bộ dáng khổ sở đó là do y tạo ra cho hắn!

"Tuần, rất khổ đi, ngoan ngoãn ngồi trên người ta, để cho ta bình ổn khô nóng của ngươi, đưa ngươi đến thiên đường đi." Y thấp giọng hấp dẫn.

Thật sự rất khó chịu! Lên không được, xuống cũng không thể, lửa nóng đốt người khiến toàn thân Tuần ửng hồng, phía trước gắng gượng nóng lòng muốn được an ủi, hậu huyệt hư không cấp bách muốn được vỗ về chơi đùa, cuối cùng bất chấp tôn nghiêm cùng xấu hổ, Tuần vén áo, run rẩy ngồi trên đùi Thương Minh Tương.

Thương Minh Tương vừa lòng giúp đỡ dục vọng, một tay khống chế mông Tuần, rất nhanh mà áp chế hắn, cường liệt đi vào.

Mật huyệt đột ngột bị nhồi lại hoàn toàn không có đau đớn, đôi môi sưng đỏ áp lực không được yêu kiều rên rỉ, lý trí toán loạn. Bên tai truyền đến thanh âm, thật kỳ lạ, vì cái gì nghe thấy thanh âm lâm vào tình dục của chính mình so với hoan ái trước đây càng khiến người phát cuồng?

"Tuần, hảo lớn! Thanh âm của ngươi thật là dễ nghe! So với bình thường càng kích động đúng không?"

Dục vọng nóng rực mai nhập toàn bộ trong tiểu huyệt nhanh trất, Thương Minh Tương ác ý không động.

"Tiến vào trong nháy mắt thực thoải mái đi, nơi này của ngươi sớm đã thói quen ta tiến vào, hoàn toàn không đau đi!"

Chôn trong cơ thể không hề động đậy, khô nóng chẳng những không giảm, ngược lại càng tăng thêm. Tuần không biết khi nào đã rơi lệ đầy mặt, không kiên nhẫn mà nhỏ giọng thúc giục. "Động..."

"Chính mình thử xem, ngươi có thể, chúng ta đều luyện hơn ba năm. Đến, ngoan ngoãn, nâng mông lên, rồi ngồi xuống..." Hai tay đặt phía sau chống xuống giường, không có cách nào khác là Tuần phải tự động. Tuần khóc, rốt cuộc chịu không nổi mà đong đưa thắt lưng, cắn răng nâng mông lên rồi lại từ từ ngồi xuống, ma sát khoái cảm phút chốc đánh úp lại. Sợ hãi lặp lại một lần, thống khoái từ bộ vị giao hợp truyền đến, tiểu huyệt thoải mái gắt gao hấp trụ dục vọng của y, hắn thực tủy biết vị mà không ngừng di động, hưởng thụ khoái cảm vừa đau đớn lại vừa tê dại.

Không chỉ có mình Tuần đạt được khoái cảm, Thương Minh Tương nheo mắt, đôi mắt màu rám nắng che kín tơ máu, y nhìn thấy Tuần quần áo không chỉnh, kimono hoạt hạ tới thắt lưng, vạt áo từ lâu đã kéo tới mông gian, chỉ do đai lưng níu lấy. Thân thể nửa kín nửa lộ càng thêm gợi cảm, y vươn tay tùy ý cầm đồng dạng hưng phấn của Tuần ma sát.

Phía trước bị âu yếm, hậu huyệt cũng có nam tính thô ngạnh nhồi nhét, nghe chính mình tràn đầy tình dục rên rỉ, Tuần vô ý thức chặt lại mật huyệt, mông đong đưa càng lúc càng nhanh, mắt thấy sẽ đạt tới đỉnh —nơi đó lại bị người ác ý rút ra, Thương Minh Tương đẩy ra Tuần, ngũ quan tục tằng đầy tà nịnh.

Khó chịu quá a! Tuần thấp giọng khóc nức nở, chỉ kém một chút, cũng chỉ thiếu chút nữa, trước sau ma sát cũng không thấy, hư không làm cho hắn không ngừng khóc, hoàn toàn không chút lý trí than nhẹ cầu xin: "Tiến vào...tiến vào..."

"Ân? Ngươi muốn ta đi vào nơi nào?" Thương Minh Tương cũng mồ hôi nóng đầm đìa, dục hỏa dâng lên, y nhẫn nại, chỉ để nghe Tuần khát cầu yêu thương.

Dựa vào giường nâng lên mông, dục niệm đốt người khiến hắn không còn cảm thấy thẹn, "Nơi này..." Tuần chỉ vào chính giữa mông mình.

"Đem nó đẩy ra, để cho ta nhìn xem." Thương Minh Tương liếm liếm môi.

Tay nhỏ bé một trái một phải đẩy ra mông cánh hoa, tiểu huyệt ướt sũng dâm đãng lộ ra, tình dục đốt đỏ mắt tham lam nhìn chằm chằm huyệt khẩu tràn ra mật nước.

"Tiểu huyệt của ngươi đã ướt đẫm rồi, không ngừng mở ra cầu người yêu thương, nói cho ta biết, ngươi muốn ta đi vào chính là nơi này?"

"Đúng...nơi này...mau..." thắt lưng nâng lên khó nhịn vặn vẹo.

Thương Minh Tương khi dễ đủ rồi, cũng chịu không được giúp đỡ dục vọng, nhanh chóng chàng tiến vào trong.

"Ta rất thích nhìn ngươi dục hỏa đốt người, khó có thể thừa nhận cầu ta yêu ngươi, kia thật khiến ta hảo cảm chiến thắng!"

Tuần khẽ ngâm kêu, vô lực chống đỡ nằm xuống, phía trước gắng gượng ma sát, phía sau cơ thể rắn chắc tiến vào bởi tư thế của hắn giống như thái sơn áp trên người, bên trong luật động càng nhanh hơn, vui thích không ngừng dâng cao.

Vành tai mẫn cảm liên tục bị liếm lộng, hắn thực hưng phấn, tiểu huyệt co rút càng chặt, rốt cuộc không thể nhẫn nại phóng xuất ra, bên tai bỗng nhiên có tiếng gầm nhẹ, phía sau cũng đồng thời dũng tiến nhiệt dịch.

Tuần thở gấp, trên mặt đã phân không rõ mồ hôi cùng nước mắt, đôi mắt mông lung dần tan rã. Thương Minh Tương đè trên người hắn cũng thô suyễn, không dời đi thân hình cao tráng, môi dán tại bên tai hắn, y thấp giọng hỏi ra vấn đề ngay cả chính y cũng không hiểu được vì cái gì muốn biết.

"Tuần, ngươi hận ta sao? Nói cho ta biết, ba năm qua, ngươi có hận ta hay không?"

Đại não hỗn độn đứt quãng nghe thấy lời y nói, mí mắt thật nặng, tình ái quá mức kịch liệt khiến Tuần ngất đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro