Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không có gì được mong muốn hơn là được giải thoát khỏi khổ sở, nhưng không gì đáng sợ hơn là buộc từ bỏ những thứ mình đang dựa vào. - James BaldwinNhật ký ca , khách hàng John:Khách hàng cho tôi biết rằng anh ấy cảm thấy "căng thẳng" và nói rằng anh ta đang khó ngủ và khó hòa hợp với vợ. Bày tỏ cảm xúc khó chịu với người khác và tìm kiếm sự trợ giúp để "quản lý những kẻ ngốc." Hãy đồng cảm.Hít thở thật sâu. Hãy đồng cảm, có lòng trắc ẩn, Hãy cảm thông. . . Tôi đang lặp đi lặp lại cụm từ này trong đầu như một câu thần chú khi người đàn ông bốn mươi tuổi ngồi đối diện đang nói với tôi về tất cả những người trong cuộc đời anh ta ,đều là "những kẻ ngốc". Tại sao, anh ấy muốn biết, tại sao thế giới này đầy rẫy kẻ ngốc như vậy? Họ được sinh ra như thế à? Có phải họ trở thành như vậy không? Có lẽ, anh ta ngẫm nghĩ, nó có liên quan gì đó đến tất cả các hóa chất nhân tạo được thêm vào thực phẩm chúng ta ăn ngày nay. "Đó là lý do tại sao tôi cố gắng ăn thức ăn hữu cơ," anh nói. "Vì vậy, tôi không trở thành tên ngốc như những người khác." Tôi đang mất dấu anh ta đang nói về tên ngốc nào: nhân viên vệ sinh, bác sĩ nha khoa đặt quá nhiều câu hỏi ("Không có câu nào là khoa trương cả"), đồng nghiệp chỉ đặt câu hỏi ("Anh ta không bao giờ đưa ra tuyên bố, vì điều đó ngụ ý rằng anh ta có điều gì đó để nói "), người lái xe phía trước anh ta, kẻ ngốc dừng lại ở đèn vàng ("Không cần vội thế!"), người kỹ thuật viên của hàng Apple không biết sửa máy tính xách tay của anh ấy ("Ôi một thằng thiên tài!"). "John," tôi bắt đầu xen vào, nhưng sau đó anh ấy lại kể lể lan man những câu chuyện về vợ mình. Tôi không thể chen vào được một lời nào ( cant get a word in edgewise), thế mà anh ấy tìm đến tôi để được giúp đỡ cơ đấy ???Nhân tiện, tôi là người tham vấn tâm lý mới của anh ấy. (người tham vấn tâm lý trước đây của anh ấy, người chỉ kéo dài ba ca tham vấn, đánh giá anh ấy là người "tốt bụng, nhưng là một tên ngốc.") "Và sau đó Margo tức lên - bạn có tin được không?" anh ấy nói. "Nhưng cô ấy không nói với tôi rằng cô ấy tức giận đâu nhé. Cô ấy chỉ tỏ ra giận dữ và tôi cần phải hỏi là em có chuyện gì à. Nhưng tôi biết nếu tôi hỏi, cô ấy sẽ đáp, "Không có gì đâu anh", ba lần đầu cứ như vậy, và sau đó có thể là lần thứ tư hoặc thứ năm, cô ấy sẽ nói, "Chồng thì biết thừa mà" và tôi sẽ nói, "Chồng không biết , hoặc Lẽ ra chồng không nên hỏi! '"Anh ấy cười. Đó là một nụ cười rất tươi. Tôi cố làm việc với nụ cười - bất cứ điều gì để thay đổi cuộc độc thoại này thành một cuộc đối thoại và tiếp xúc với anh ấy. "Tôi đang cảm thấy tò mò về nụ cười của bạn, vừa rồi," tôi nói. "Bởi vì bạn đang nói về việc làm nhiều người thất vọng, bao gồm cả Margo, nhưng bạn vẫn mỉm cười." Nụ cười của anh ấy trở nên lớn hơn. Anh ấy có hàm răng trắng nhất mà tôi từng thấy. Chúng sáng lấp lánh như kim cương. "Tôi đang mỉm cười, Sherlock, vì tôi biết chính xác điều gì đang làm phiền vợ tôi!" "Ah!" Tôi trả lời. "Vậy -" "Chờ đã, đợi đã. Tôi đang đến phần tốt nhất, "anh ta cắt ngang.Vì vậy, như tôi đã nói, tôi thực sự biết điều gì sai sai, nhưng tôi không muốn nghe một lời phàn nàn khác. Vì vậy, lần này, thay vì hỏi, tôi quyết định mình sẽ - "Anh ấy dừng lại và nhìn đồng hồ trên giá sách phía sau tôi. Tôi muốn sử dụng cơ hội này để giúp John giảm tốc độ nói. Tôi có thể nhận xét về việc liếc nhìn đồng hồ (anh ấy có cảm thấy vội vã vào đây không?) Hoặc việc anh ấy vừa gọi tôi là Sherlock (anh ấy có cáu kỉnh với tôi không?). Hoặc tôi có thể chú ý hơn đến cái mà chúng tôi gọi là "nội dung" - câu chuyện mà anh ấy đang kể - và cố gắng hiểu thêm về lý do tại sao anh ấy đánh đồng cảm xúc của Margo với một lời phàn nàn.Nhưng nếu tôi tiếp tục nội dung, chúng tôi sẽ không kết nối với nhau trong lần này và John, tôi đang tìm hiểu, là một người gặp khó khăn trong mối quan hệ với những người trong cuộc sống của anh ấy. "John," tôi thử lại. "Tôi tự hỏi liệu chúng ta có thể quay lại những gì vừa xảy ra -""Ồ, tốt," anh ta nói, cắt lời tôi. "Tôi vẫn còn hai mươi phút nữa." Và sau đó anh ấy quay lại câu chuyện của mình. Tôi cảm nhận được một cái ngáp đang tiếp diễn, một cái thật mạnh, và cảm giác đó giống như có sức mạnh siêu phàm để giữ chặt hàm tôi. Tôi có thể cảm thấy các cơ của mình đang chống lại, vặn khuôn mặt của mình thành những biểu cảm kỳ quặc, nhưng may mắn thay, cái ngáp vẫn ở bên trong. Thật không may, những gì phát ra thay vào đó là một tiếng ợ hơi. Một tiếng ồn ào. Như thể tôi đang say. (Tôi thì không. Tôi có rất nhiều thứ khó chịu trong thời điểm này, nhưng say xỉn thì không phải là một trong số đó.) Vì ợ hơi, miệng tôi lại bắt đầu mở ra. Tôi mím chặt môi vào nhau đến nỗi mắt tôi bắt đầu rưng rưng.Tất nhiên, John dường như không nhận ra. Anh ấy vẫn đang tiếp tục nói về Margo. Margo đã làm điều này. Margo đã làm điều kia. Tôi đã nói điều này. Cô ấy nói rằng. Vì vậy, sau đó tôi nói .Trong quá trình đào tạo của tôi, người giám sát đã từng nói với tôi, "Mọi người đều có điều gì đó thật đáng yêu" và trước sự ngạc nhiên lớn của tôi, tôi thấy rằng cô ấy đã đúng. Không thể tìm hiểu sâu về mọi người và rồi không thích họ. Chúng ta nên đưa tất cả những kẻ thù địch của thế giới, đưa họ vào một căn phòng để họ chia sẻ lịch sử và kinh nghiệm hình thành, nỗi sợ hãi và cuộc đấu tranh của họ, và những kẻ thù toàn cầu sẽ bất ngờ hòa hợp với nhau. Tôi đã tìm thấy điều gì đó đáng mến ở tất cả những người mà tôi từng xem như một khách hàng theo nghĩa đen, bao gồm cả kẻ đã cố gắng giết người. (Bên dưới cơn thịnh nộ của mình, anh ấy hóa ra là một người yêu thực sự.)Tôi thậm chí còn không bận tâm vào tuần trước, vào buổi đầu tiên của chúng tôi, khi John giải thích rằng anh ấy đến với tôi vì tôi là "người vô danh" ở Los Angeles, điều đó có nghĩa là anh ấy sẽ không đụng mặt bất kỳ đồng nghiệp trong ngành tivi nào khi đến tham vấn tâm lý. (Anh ấy nghi ngờ là các đồng nghiệp trong ngành tivi của anh ấy đã tìm đến "các nhà tham vấn nổi tiếng, giàu kinh nghiệm"). Tôi đơn giản là lưu ý điều đó để sử dụng trong tương lai, khi anh ấy cởi mở hơn trong việc tương tác với tôi. Tôi cũng không nao núng vào cuối buổi đó khi anh ấy đưa cho tôi một xấp tiền mặt và giải thích rằng anh ấy thích thanh toán theo cách này vì anh ấy không muốn vợ biết anh ấy đang gặp nhà tham vấn tâm lý."Bạn sẽ giống như tình nhân của tôi," anh ấy đề nghị. "Hoặc, thực ra, giống như gái điếm của tôi hơn. Không xúc phạm, nhưng bạn không phải là loại phụ nữ tôi sẽ chọn làm tình nhân. . . nếu bạn hiểu ý tôi. " Tôi không hiểu anh ấy muốn nói gì (ai đó tóc vàng hơn? Trẻ hơn? Da trắng hơn,răng lấp lánh hơn?), nhưng tôi nhận ra rằng nhận xét này chỉ là một trong những biện pháp tự vệ của John chống lại việc đến gần bất kỳ ai hoặc thừa nhận nhu cầu của anh ấy đối với một con người khác. "Ha-ha, gái điếm của tôi!" anh nói, dừng lại ở cửa. "Tôi sẽ chỉ đến đây mỗi tuần, giải tỏa mọi bực bội dồn nén mà không ai phải biết! Điều đó có vui không? " Ồ, đúng rồi, tôi muốn nói, thật là buồn cười.Ồ, đúng rồi, tôi muốn nói, thật là buồn cười. Tuy nhiên, khi tôi nghe thấy anh ấy cười trong suốt hành lang, tôi cảm thấy tự tin rằng tôi có thể phát triển để thích John. Bên dưới bài thuyết trình hấp dẫn của anh ấy, một thứ gì đó đáng yêu - thậm chí là đẹp đẽ - chắc chắn sẽ xuất hiện. Nhưng đó là tuần trước. Hôm nay anh ta chỉ có vẻ như một thằng khốn nạn. Một thằng khốn với hàm răng ngoạn mục. Hãy đồng cảm, có lòng trắc ẩn, Hãy cảm thông. Tôi lặp lại câu thần chú im lặng của mình rồi tập trung vào John. Anh ấy đang nói về một sai lầm của một trong những thành viên đoàn phim trong chương trình của anh ấy (một người đàn ông có tên, trong lời kể của John, chỉ đơn giản là Kẻ ngốc) và ngay sau đó, điều gì đó xảy ra với tôi: giọng huênh hoang của John nghe có vẻ quen thuộc một cách kỳ lạ.Không phải những tình huống anh ấy đang mô tả, mà là những cảm xúc mà chúng gợi lên trong anh ấy - và trong tôi. Tôi khẳng định chắc chắn rằng cảm giác như thế nào khi đổ lỗi cho thế giới ngoài kia gây ra những thất vọng trong tôi, từ chối bất kỳ vai trò nào mà tôi có thể có trong vở kịch hiện sinh có tên "Cuộc sống vô cùng thú vị". Tôi biết cảm giác tắm mình trong sự phẫn nộ tự cho mình là đúng đắn là như thế nào, với sự chắc chắn rằng tôi hoàn toàn đúng và đã bị sai một cách khủng khiếp, bởi vì đó chính xác là cảm giác của tôi suốt cả ngày.Điều mà John không biết là tôi đang quay cuồng từ đêm qua, khi người đàn ông mà tôi nghĩ rằng tôi sẽ kết hôn bất ngờ nói muốn từ bỏ . Hôm nay tôi đang cố gắng tập trung vào bệnh nhân của mình (chỉ cho phép mình khóc trong khoảng thời gian mười phút nghỉ giữa các buổi, cẩn thận lau sạch lớp mascara đang trôi của mình trước khi người tiếp theo đến). Nói cách khác, tôi đang đối mặt với nỗi đau của mình theo cách mà tôi nghi ngờ John đã đối mặt với anh ấy: bằng cách che đậy nó. Là một nhà tham vấn tâm lý, tôi biết rất nhiều về nỗi đau, về cách thức mà nỗi đau gắn liền với sự mất mát. Nhưng tôi cũng biết một điều ít được thừa nhận hơn: sự thay đổi và mất mát đi đôi với nhau. Chúng ta không thể có thay đổi mà không mất mát, đó là lý do tại sao mọi người thường nói rằng họ muốn thay đổi nhưng vẫn giữ nguyên như cũ. Để giúp John, tôi sẽ phải tìm hiểu xem anh ấy sẽ chịu mất mát gì , nhưng trước tiên, tôi sẽ phải hiểu bản thân mình. Bởi vì lúc này đây, tất cả những gì tôi có thể nghĩ là bạn trai tôi đã làm gì đêm qua. Thằng ngốc! Tôi nhìn lại John và nghĩ: Tôi hiểu anh, người anh em của tôi ạ.Chờ một chút, bạn có thể đang suy nghĩ. Tại sao bạn lại nói với tôi tất cả những điều này? Các nhà tham vấn tâm lý không được giữ bí mật đời sống cá nhân của họ sao? Họ không phải là như phiến đá trống ,không bao giờ tiết lộ bất cứ điều gì về bản thân, những người quan sát khách quan được cho rằng phải kiềm chế không gọi khách hàng là bệnh nhân - ngay cả trong đầu ? Hơn nữa, chẳng phải các nhà tham vấn, tất cả mọi người, được cho là đều có cuộc sống hạnh phúc và ổn định hay sao? Một mặt, có. Những gì xảy ra trong phòng trị liệu nên được thực hiện thay mặt cho khách hàng, và nếu các nhà tham vấn không thể tách rời những cuộc tranh đấu của chính họ ra khỏi những cuộc đấu tranh của những khách hàng đến với họ, thì không cần thắc mắc, họ nên chọn một ngành nghề khác. .Mặt khác, điều này - ngay tại đây, ngay bây giờ, giữa bạn và tôi - không phải là tham vấn tâm lý, mà là một câu chuyện về liệu pháp: cách chúng ta chữa lành và nó dẫn chúng ta đến đâu. Giống như trong các chương trình của Kênh Địa lý Quốc gia ghi lại sự phát triển phôi thai và sự ra đời của những con cá sấu quý hiếm, tôi muốn ghi lại quá trình con người, vật lộn để tiến hóa, chống lại vỏ bọc của chính họ cho đến khi họ lặng lẽ (nhưng đôi khi ồn ào) và từ từ (nhưng đôi khi đột ngột ) mở ra.Vì vậy, mặc dù hình ảnh tôi với lớp mascara chảy dài trên khuôn mặt đẫm nước mắt giữa các buổi điều trị có thể khiến bạn khó chịu khi chiêm nghiệm, đó là nơi mà câu chuyện về toàn bộ khó khăn của một người mà bạn sắp gặp - chính con người thật của tôi.Tất nhiên, các nhà tham vấn đối phó với những thách thức hàng ngày của cuộc sống giống như những người khác. Sự quen thuộc này, trên thực tế, là gốc rễ của mối liên hệ mà chúng ta tạo ra với những người lạ, những người tin tưởng chúng ta bằng những câu chuyện và bí mật tế nhị nhất của họ. Khóa đào tạo của chúng tôi đã dạy chúng tôi lý thuyết và các công cụ và kỹ thuật, nhưng bên dưới kiến ​​thức chuyên môn khó kiếm tiền được của chúng tôi là thực tế rằng chúng tôi biết trở thành một con người khó khăn như thế nào. Có nghĩa là, chúng ta vẫn đến làm việc hàng ngày với tư cách là chính mình - với những lỗ hổng của chính chúng tôi, những khao khát và bất an của chúng tôi, và lịch sử của chính chúng tôi. Trong tất cả các chứng chỉ của tôi với tư cách là một nhà tham vấn tâm lý, điều quan trọng nhất , tôi là một thành viên mang thẻ loài người.Nhưng tiết lộ tính người này lại là chuyện khác. Một đồng nghiệp nói với tôi rằng khi bác sĩ của cô ấy gọi điện thông báo rằng thai của cô ấy không thể sống được, cô ấy đang đứng trong một quán cà phê Starbucks và cô ấy đã bật khóc. Một khách hàng tình cờ trông thấy cô, lập tức hủy cuộc hẹn tiếp theo và không bao giờ quay lại. Tôi nhớ đã nghe nhà văn Andrew Solomon kể một câu chuyện về một cặp vợ chồng mà anh ấy đã gặp tại một hội nghị. Trong suốt cả ngày, anh ấy nói, mỗi người đã thú nhận độc lập với anh ấy về việc dùng thuốc chống trầm cảm nhưng không muốn người kia biết. Thế hóa ra là bọn họ giấu cùng một loại thuốc trong nhà. Mặc kệ rằng mọi thứ đã cởi mở hơn trong xã hội về vấn đề riêng tư , sự kỳ thị xung quanh các cuộc đấu tranh tình cảm của chúng tôi vẫn còn ghê gớm. Chúng tôi sẽ nói chuyện với hầu hết mọi người về sức khỏe thể chất của chúng tôi (có ai có thể tưởng tượng ra chuyện vợ chồng giấu thuốc chống trầm cảm của họ với nhau không?) , Thậm chí cả đời sống tình dục của chúng tôi, nhưng gợi chuyện lo lắng, trầm cảm hoặc cảm giác đau buồn khó chữa và khi đó bạn có thể sẽ đọc thấy những biểu hiện trên khuôn mặt đang nhìn bạn là : Hãy đưa tôi ra khỏi cuộc trò chuyện này, ngay và luôn ( pronto)Nhưng chúng ta sợ hãi điều gì? Không giống như thể chúng ta nhìn vào những góc tối tăm đó, bật đèn lên và tìm một bầy gián. Đom đóm cũng thích bóng tối. Có vẻ đẹp ở những nơi đó. Nhưng chúng ta phải nhìn vào đó để xem nó. Công việc kinh doanh của tôi, kinh doanh tham vấn tâm lý, là về tìm kiếm. Và không chỉ với khách hàng của tôi.Một sự thật ít được thảo luận: Các nhà tham vấn tìm đến các nhà tham vấn. Trên thực tế, chúng tôi bắt buộc phải tham gia khóa đào tạo như một phần trong việc được cấp giấy phép để chúng tôi biết trước những gì khách hàng tương lai của chúng tôi sẽ trải qua. Chúng ta học cách chấp nhận phản hồi, chịu đựng sự khó chịu, nhận thức được những điểm mù và khám phá tác động của lịch sử và hành vi của chúng tôi đối với bản thân và những người khác. Nhưng sau đó chúng tôi được cấp phép, mọi người đến tìm lời khuyên của chúng tôi và. . . chúng tôi vẫn đi tham vấn. Không nhất thiết phải liên tục, nhưng phần lớn chúng ta ngồi trên ghế sofa của người khác ở một số thời điểm trong sự nghiệp của mình, một phần để có nơi trò chuyện thông qua tác động cảm xúc của loại công việc chúng ta làm, nhưng một phần vì cuộc sống xảy ra và liệu pháp giúp chúng ta đối đầu với những con quỷ của chúng ta khi chúng đến thăm.Và quỷ sẽ đến thăm họ, bởi vì mọi người đều có con quỷ - lớn, nhỏ, cũ, mới, yên tĩnh, ồn ào, bất cứ điều gì. Những con quỷ được chia sẻ này là minh chứng cho thực tế rằng rốt cuộc chúng ta không phải là những kẻ ngoài cuộc. Và với khám phá này, chúng ta có thể tạo ra một mối quan hệ khác với những con quỷ của chúng ta, một mối quan hệ mà chúng ta không còn cố gắng giải thích bằng giọng nói nội tâm bất tiện hoặc làm tê liệt cảm xúc của chúng ta bằng những thứ gây xao nhãng như uống quá nhiều rượu, thức ăn hoặc hàng giờ đồng hồ lướt web. internet (một hoạt động mà đồng nghiệp của tôi gọi là "thuốc giảm đau không cần kê đơn ngắn hạn hiệu quả nhất").Một trong những bước quan trọng nhất của liệu pháp tâm lý là giúp mọi người chịu trách nhiệm về tình trạng khó khăn hiện tại của họ, bởi vì một khi họ nhận ra rằng họ có thể (và phải) tự xây dựng cuộc sống của chính mình, họ có thể tự do tạo ra sự thay đổi. Tuy nhiên, thông thường, mọi người luôn tin rằng phần lớn các vấn đề của họ là do hoàn cảnh hoặc tình huống - có thể nói là các yếu tố bên ngoài. Và nếu vấn đề là do mọi người và mọi thứ khác, do những thứ ngoài kia gây ra, thì tại sao họ phải bận tâm thay đổi bản thân mình? Ngay cả khi họ quyết định làm những điều khác biệt, chẳng phải phần còn lại của thế giới vẫn như vậy sao? Đó là một lập luận hợp lý. Nhưng đó không phải là cách cuộc sống nói chung hoạt động.Bạn còn nhớ câu nói nổi tiếng của Sartre "Địa ngục là những người khác" chứ? Đó là sự thật - thế giới tràn ngập những người khó tính (hoặc, như John sẽ nói, "những kẻ ngốc"). Tôi cá là bạn có thể kể tên 5 người thực sự khó tính ngay bây giờ - một số bạn cố tình lảng tránh, những người khác bạn sẽ cố gắng tránh xa nếu họ không phải họ hàng của bạn. Nhưng đôi khi - thường xuyên hơn chúng ta có xu hướng nhận ra - những người khó khăn đó chính là chúng ta. Đúng vậy - đôi khi địa ngục là chúng ta. Đôi khi chúng ta là nguyên nhân gây ra khó khăn của chúng ta. Và nếu chúng ta có thể bước ra khỏi con đường của riêng mình, một điều đáng kinh ngạc sẽ xảy ra.Một nhà tham vấn sẽ giơ một tấm gương cho khách hàng, nhưng bệnh nhân cũng sẽ giơ một tấm gương cho nhà tham vấn của họ. Tham vấn tâm lý không phải là đường một chiều; nó là một quá trình song song. Mỗi ngày, khách hàng của chúng tôi mở ra những câu hỏi khiến chúng tôi phải tự suy nghĩ. Nếu họ có thể nhìn thấy bản thân rõ ràng hơn qua những phản chiếu của chúng tôi, thì chúng tôi có thể nhìn thấy bản thân mình rõ ràng hơn qua của họ. Điều này xảy ra với các khách hàng khi chúng tôi cung cấp liệu pháp tâm lý và nó cũng xảy ra với chính chúng tôi. Chúng tôi là những tấm gương phản chiếu những tấm gương phản chiếu những tấm gương phản chiếu, cho nhau thấy những gì chúng ta chưa nhìn thấy bao giờ.Điều đó đưa tôi trở lại với John. Hôm nay, tôi sẽ không bận tâm về điều gì cả. Theo như tôi để ý thấy, đó là một ngày khó khăn với một khách hàng khó tính, và tệ hơn nữa, tôi đang gặp John ngay sau khi một người trẻ mới cưới sắp chết vì bệnh ung thư - đó không bao giờ là thời điểm lý tưởng để gặp bất kỳ ai. , nhưng đặc biệt không phải khi bạn chưa ngủ nhiều, kế hoạch kết hôn vừa bị hủy bỏ, bạn biết rằng nỗi đau của mình thật nhỏ bé so với nỗi đau của một người phụ nữ mắc bệnh nan y, và bạn cũng cảm nhận được (nhưng chưa nhận ra ) rằng nó không hề tầm thường chút nào bởi vì một trận đại hồng thủy nào đó đang xảy ra bên trong bạn.Trong khi đó, cách đó khoảng một dặm, trong một tòa nhà gạch cổ kính trên con đường hẹp một chiều , một nhà tham vấn tên Wendell cũng đang ở trong văn phòng của mình để thăm khám cho các khách hàng. Lần lượt, họ đang ngồi trên chiếc ghế sofa của anh ấy, kế bên là một sân vườn xinh xắn, nói về những điều tương tự như những điều mà bệnh nhân của tôi đã nói với tôi ở tầng trên của một tòa nhà văn phòng bằng kính. Các khách hàng của Wendell đã gặp anh ấy trong nhiều tuần, vài tháng hoặc có thể thậm chí nhiều năm, nhưng tôi vẫn chưa gặp anh ấy. Trên thực tế, tôi thậm chí còn chưa nghe nói về anh ấy. Nhưng điều đó sắp thay đổi. Tôi sắp trở thành khách hàng mới của Wendell.

Khách hàng đang ở độ tuổi ngoài bốn mươi đến tham vấn sau một cuộc chia tay bất ngờ. Các báo cáo rằng cô ấy đang hướng tới "chỉ cần một vài ca tham vấn để vượt qua ." Tất cả bắt đầu với một câu chuyện hiện tại.Theo định nghĩa, câu chuyện hiện tại là vấn đề khiến một người tìm đến tham vấn tâm lý. Đó có thể là một cơn hoảng loạn, mất việc, chết, sinh nở, khó khăn trong quan hệ, không có khả năng đưa ra quyết định lớn trong đời hoặc triệu chứng trầm cảm. Đôi khi câu chuyện hiện tại là ít cụ thể hơn - một cảm giác "bế tắc" hoặc ý niệm mơ hồ nhưng dai dẳng rằng có điều gì đó không ổn.Dù câu chuyện là gì, nó thường ở "hiện tại" bởi vì người đó đã đạt đến điểm uốn trong cuộc đời. Tôi phải rẽ trái hay phải? Tôi có cố gắng giữ nguyên hiện trạng hay chuyển vào mảnh đất hoang sơ không? (Hãy cảnh báo trước: liệu pháp sẽ luôn đưa bạn vào mảnh đất chưa được khám phá, ngay cả khi bạn chọn giữ nguyên hiện trạng.) Nhưng mọi người không quan tâm đến các điểm uốn khi họ đến buổi tham vấn đầu tiên. Hầu hết, họ chỉ muốn giải tỏa. Họ muốn kể cho bạn nghe câu chuyện của họ, bắt đầu từ câu chuyện hiện tại của họ.Vì vậy, hãy để tôi kể cho bạn nghe thêm về Sự cố bạn trai.Điều đầu tiên tôi muốn nói về Bạn trai , anh ấy là một con người cực kỳ tử tế. Anh ấy tốt bụng và hào phóng, hài hước và thông minh, và khi anh ấy không làm bạn cười, anh ấy sẽ lái xe đến hiệu thuốc lúc hai giờ sáng để lấy cho bạn loại thuốc kháng sinh mà bạn không thể đợi đến sáng. Nếu tình cờ ở Costco, anh ấy sẽ nhắn tin hỏi bạn có cần gì không và khi bạn trả lời rằng bạn chỉ cần một ít bột giặt, anh ấy sẽ mang về nhà món thịt viên yêu thích của bạn và 20 bình xi-rô phong cho món bánh quế mà anh ấy làm. Anh ấy sẽ mang hai mươi cái bình đó từ nhà để xe đến nhà bếp của bạn, đóng gói mười chín cái trong số chúng gọn gàng vào tủ cao mà bạn không thể với tới và đặt một cái lên quầy bếp, bạn có thể lấy vào buổi sáng.Anh ấy cũng sẽ để lại những mảnh giấy nhắn tình yêu trên bàn làm việc của bạn, nắm tay bạn và mở rộng cửa và không bao giờ phàn nàn về việc bị kéo đến các sự kiện gia đình bởi vì anh ấy thực sự thích đi chơi với người thân của bạn, ngay cả những người tọc mạch hoặc lớn tuổi. Không vì lý do gì cả, anh ấy sẽ gửi cho bạn những gói sách đầy ắp sách trên Amazon (những cuốn sách tương đương như những bông hoa đối với bạn), và vào ban đêm, cả hai bạn sẽ cuộn tròn và đọc to các đoạn trong đó cho nhau nghe, chỉ dừng lại để hôn nhau. Trong khi bạn đang say sưa xem Netflix, anh ấy sẽ xoa chỗ mỏi trên lưng bạn, nơi bạn bị cong vẹo cột sống nhẹ, và khi anh ấy dừng lại, và bạn huých vào anh ấy, anh ấy sẽ tiếp tục xoa thêm đúng sáu mươi giây nữa trước khi không làm nữa mà bạn không nhận thấy (bạn sẽ giả vờ không nhận thấy)Anh ấy sẽ để bạn ăn bánh sandwiches của anh ấy và sửa các câu nói, kem chống nắng và chăm chú lắng nghe các chi tiết trong ngày của bạn, giống như người viết tiểu sử cá nhân của bạn, anh ấy sẽ nhớ nhiều hơn về cuộc sống của bạn. Nếu bức chân dung này nghe có vẻ lệch, thì đúng là như vậy. Có nhiều cách để kể một câu chuyện và nếu tôi đã học được bất cứ điều gì với tư cách là một nhà tham vấn, thì hầu hết mọi người đều bị các nhà tham vấn gọi là "những người kể chuyện không đáng tin cậy". Điều đó không có nghĩa là họ cố tình lừa dối. Hơn thế nữa, mỗi câu chuyện đều có nhiều chủ đề và họ có xu hướng loại bỏ những phần không phù hợp với quan điểm của họ.Hầu hết những gì khách hàng nói với tôi là hoàn toàn đúng - theo quan điểm hiện tại của họ. Hỏi về vợ / chồng của ai đó khi cả hai vẫn còn yêu nhau, sau đó hỏi về người vợ / chồng đó sau khi ly hôn và mỗi lần như vậy, bạn sẽ chỉ nhận được một nửa câu chuyện. Những gì bạn vừa nghe về Bạn trai? Đó là một nửa tốt.Và bây giờ dành cho nửa tồi tệ: Bây giờ là mười giờ tối vào một đêm trong tuần. Chúng tôi đang ở trên giường, nói chuyện và vừa quyết định đặt vé xem phim vào cuối tuần, và khi Bạn trai tự dưng im lặng một cách kỳ lạ. "Anh mệt à ?" Tôi hỏi. Cả hai chúng tôi đều là cha mẹ đơn thân đang làm việc ở độ tuổi ngoài bốn mươi, vì vậy, thông thường một sự im lặng mệt mỏi sẽ chẳng có nghĩa lý gì. Ngay cả khi chúng ta không kiệt sức, ngồi im lặng bên nhau cũng cảm thấy bình yên, thư thái. Nhưng nếu có thể nghe thấy sự im lặng, thì sự im lặng của đêm nay nghe có vẻ khác. Nếu bạn đã từng yêu, bạn biết kiểu im lặng mà tôi đang nói đến: im lặng với cái cách mà chỉ người yêu của bạn mới có thể tạo ra ."Không," anh ấy nói. Chỉ là một âm tiết nhưng giọng nói của anh ấy run rẩy một cách tinh vi, sau đó là sự im lặng đáng lo ngại hơn. Tôi nhìn qua anh ta. Anh ấy nhìn lại. Anh ấy cười, tôi mỉm cười, và một sự im lặng chói tai lại ập xuống, chỉ bị phá vỡ bởi âm thanh sột soạt mà bàn chân co giật của anh ấy phát ra dưới tấm chăn. Bây giờ tôi đã được báo động. Trong văn phòng của tôi, tôi có thể ngồi im lặng trong suốt hàng giờ, nhưng trong phòng ngủ của tôi, tôi chỉ có thể cầm cự không quá ba giây."Này, có chuyện gì không anh?" Tôi hỏi, cố tỏ vẻ bình thường, nhưng đó là một câu hỏi tu từ nếu có. Câu trả lời rõ ràng là có, bởi vì trong lịch sử thế giới, chưa từng có gì khiến người ta yên tâm theo câu hỏi này. Khi tôi nhìn thấy các cặp vợ chồng đang tham vấn, ngay cả khi câu trả lời ban đầu là không, đúng lúc câu trả lời thực sự được tiết lộ là một biến thể nào đó của việc tôi đang lừa dối, tôi đã sử dụng hết thẻ tín dụng, mẹ già của anh đang đến sống với chúng mình, hoặc Tôi không còn yêu anh nữa. Phản hồi của bạn trai cũng không phải là ngoại lệ. Anh ấy nói: " Anh đã quyết định rằng anh không thể sống với một đứa trẻ dưới mái nhà này trong mười năm tới.Tôi phá lên cười. Tôi biết không có gì hài hước về những gì Bạn trai đã nói, nhưng vì chúng tôi đang có kế hoạch sống trọn đời bên nhau và tôi có một đứa con tám tuổi, điều đó nghe có vẻ nực cười đến mức tôi quyết định đó chỉ là một trò đùa. Bạn trai không nói gì nên tôi cũng nhịn cười. Tôi nhìn anh ấy. Anh ấy nhìn đi chỗ khác."Anh đang nói cái quái gì thế? Điều gì có nghĩa là, anh không thể sống với một đứa trẻ trong mười năm tới? " "Anh rất lấy làm tiếc" anh ấy nói. "Xin lỗi vì điều gì?" Tôi hỏi, vẫn bám theo. "Ý anh có đang nghiêm túc? Anh không muốn chúng ta ở cùng nhau? " Anh ấy giải thích rằng anh ấy muốn ở bên nhau, nhưng bây giờ đứa con gái thiếu niên của anh ấy sẽ sớm lên đường vào đại học, anh ấy nhận ra rằng anh ấy không muốn đợi mười năm nữa cho một tổ ấm trống không lần nữa. Tôi há hốc mồm. Theo đúng nghĩa đen. Tôi cảm thấy nó mở ra và treo lơ lửng trong không khí một lúc. Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy điều này và phải mất một phút trước khi hàm của tôi có thể thu về vị trí để tôi có thể nói. Đầu tôi đang nói, Cái gì coooooo? nhưng miệng tôi nói, "Anh cảm thấy thế này bao lâu rồi? Nếu tôi không hỏi nếu có chuyện gì xảy ra, thì khi nào anh sẽ nói với tôi? " Tôi nghĩ về cách mà điều này không thể xảy ra vì chỉ năm phút trước, chúng tôi đã chọn bộ phim của mình cho cuối tuần. Chúng ta phải ở bên nhau vào cuối tuần này. Một bộ phim!"Anh không biết," anh bẽn lẽn nói. Anh ta nhún vai mà không di chuyển vai. Toàn bộ cơ thể của anh ấy là một cái nhún vai. "Chưa bao giờ có cảm giác là thời điểm thích hợp để đưa ra." (Khi những người bạn là nhà tham vấn của tôi nghe thấy phần này của câu chuyện, họ ngay lập tức chẩn đoán anh ta là "kẻ trốn tránh". Khi những người bạn không phải nhà tham vấn của tôi nghe thấy điều đó, họ ngay lập tức chẩn đoán anh ta là "một thằng khốn nạn".) Im lặng hơn.Tôi cảm thấy như thể mình đang xem cảnh này từ trên cao, chứng kiến ​​một phiên bản bối rối của bản thân di chuyển với tốc độ đáng kinh ngạc qua các giai đoạn đau buồn nổi tiếng: từ chối, giận dữ, mặc cả, trầm cảm và chấp nhận. Nếu tiếng cười của tôi là sự phủ nhận và khi-cái-quái-gì-bạn-sẽ-nói-với-tôi là sự tức giận, thì tôi sẽ chuyển sang thương lượng. Tôi muốn biết bằng cách nào, chúng ta có thể làm cho việc này ổn được không? Tôi có thể đảm nhận thêm công việc trông trẻ không? Thêm một đêm hẹn hò?Bạn trai lắc đầu. Anh ấy nói rằng con của anh ấy không thức dậy lúc bảy giờ sáng để chơi Legos. Anh ấy mong cuối cùng cũng có được tự do và anh ấy muốn thư giãn vào các buổi sáng cuối tuần. Đừng bận tâm rằng con trai tôi tự chơi với Legos của nó vào buổi sáng.Vấn đề, hình như là con trai tôi thỉnh thoảng nói điều này: "Hãy nhìn Lego của con! Hãy nhìn những gì con đã làm! " "Vấn đề là," Bạn trai giải thích, "Anh không muốn phải nhìn vào Legos. Anh chỉ muốn đọc tờ báo ". Tôi cho rằng có khả năng một người ngoài hành tinh đã xâm nhập vào cơ thể của Bạn trai hoặc anh ta có một khối u não đang phát triển mà sự thay đổi tính cách này là triệu chứng đầu tiên. Tôi tự hỏi Bạn trai sẽ nghĩ gì về tôi nếu tôi chia tay với anh ấy vì cô con gái tuổi teen của anh ấy muốn tôi nhìn chiếc quần legging mới của họ từ Forever 21 khi tôi đang cố gắng thư giãn và đọc sách. Tôi không muốn nhìn vào quần tất. Tôi chỉ muốn đọc cuốn sách của tôi. Loại người nào bỏ đi chỉ đơn giản là không muốn nhìn?"Em tưởng rằng anh muốn cưới em," tôi nói, thảm hại. "Anh muốn cưới em," anh nói. "Anh chỉ không muốn sống với một đứa trẻ." Tôi nghĩ về điều này trong một giây, giống như một câu đố mà tôi đang cố giải. Nghe có vẻ giống như câu đố của tượng Nhân sư. "Nhưng em đi cùng một đứa trẻ," tôi nói, giọng tôi to hơn. Tôi rất tức giận vì giờ anh ấy mới đưa ra chuyện này, và anh ấy đang đưa ra tất cả. "Anh không thể đòi hỏi ở em như một thực đơn a la carte, như một chiếc bánh mì kẹp thịt mà không có khoai tây chiên, như một cái gì đó.... - "Tôi nghĩ về những khách hàng đưa ra các kịch bản lý tưởng và nhấn mạnh rằng họ chỉ có thể hạnh phúc với tình huống chính xác đó.Nếu anh ấy không bỏ học kinh doanh để trở thành một nhà văn, anh ấy sẽ là chàng trai trong mơ của tôi (vì vậy tôi sẽ chia tay anh ấy và tiếp tục hẹn hò với mấy ông chủ đầu tư đang làm phiền tôi). Nếu công việc không ở bên kia cầu, đó sẽ là cơ hội hoàn hảo (vì vậy tôi sẽ ở lại công việc không bao giờ kết thúc của mình và tiếp tục nói với bạn rằng tôi ghen tị với sự nghiệp của bạn bè mình đến mức nào). Nếu cô ấy không có con, tôi sẽ cưới cô ấy. Chắc chắn tất cả chúng ta đều có những kẻ phá vỡ thỏa thuận . Nhưng khi bệnh nhân liên tục tham gia vào loại phân tích này, đôi khi tôi sẽ nói, "Nếu nữ hoàng có quả bi, cô ấy sẽ là vua." Nếu bạn sống như quá trình nhấc lên và lựa chọn, nếu bạn không nhận ra rằng "điều hoàn hảo là kẻ thù của điều tốt đẹp", bạn có thể tự tước đi niềm vui của mình. Lúc đầu, bệnh nhân ngạc nhiên vì sự thẳng thắn của tôi, nhưng cuối cùng điều đó đã giúp họ tiết kiệm được hàng tháng trời điều trị."Sự thật là, tôi không muốn hẹn hò với ai đó có con" Bạn trai đang nói. "Nhưng sau đó anh đã yêu em, và anh không biết phải làm gì." "Vậy là anh đã không yêu tôi trước buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta, khi tôi nói với anh rằng tôi đã có một đứa trẻ sáu tuổi," tôi nói. "Lúc đó anh biết phải làm gì mà, phải không?"Im lặng đến ngột ngạt hơn.Như bạn có thể đã đoán, cuộc trò chuyện này chẳng đi đến đâu. Tôi cố gắng hiểu xem đó có phải là về điều gì khác hay không - làm thế nào mà nó không phải là về điều gì đó khác? Rốt cuộc, mong muốn tự do của anh ấy là điều tối thượng "Không phải do em, mà là do anh" (luôn là kiểu nói vậy). Có phải Bạn trai có không hài lòng với điều gì đó trong mối quan hệ này mà anh ấy ngại nói với tôi không? Tôi hỏi anh ấy một cách bình tĩnh, giọng nói của tôi bây giờ nhẹ nhàng hơn, bởi vì tôi lưu tâm đến thực tế là Những người rất tức giận không dễ tiếp cận. Nhưng Bạn trai khẳng định rằng đó chỉ là việc anh ấy muốn sống không có con nít chứ không phải là không có tôi.Tôi đang ở trong tình trạng sốc xen lẫn hoang mang. Tôi không hiểu làm thế nào mà điều này không bao giờ xuất hiện. Làm thế nào để bạn ngủ ngon bên cạnh một người và lên kế hoạch cho một cuộc sống với cô ấy khi bạn đang bí mật vật lộn với việc có nên rời đi? (Câu trả lời rất đơn giản - một cơ chế bảo vệ phổ biến được gọi là ngăn cách. Nhưng hiện tại tôi đang quá bận rộn với việc sử dụng một cơ chế bảo vệ khác, từ chối, để hiểu câu chuyện.)Nhân tiện, bạn trai là một luật sư, và anh ấy đã trình bày tất cả như cách anh ấy làm trước bồi thẩm đoàn. Anh ấy thực sự muốn kết hôn với tôi. Anh ấy thực sự yêu tôi. Anh ấy chỉ muốn có nhiều thời gian hơn với tôi. Anh ấy muốn có thể tự do cùng nhau đi chơi cuối tuần hoặc đi làm về, đi ăn uống mà không cần lo lắng về người thứ ba. Anh ấy muốn sự riêng tư của một cặp vợ chồng, không phải cảm giác chung của một gia đình. Khi biết tôi có con nhỏ, anh ấy tự nhủ đó là điều không lý tưởng, nhưng anh ấy không nói gì với tôi vì anh ấy nghĩ mình có thể điều chỉnh được. Tuy nhiên, hai năm sau, khi chúng tôi chuẩn bị sáp nhập nhà của mình, cũng như sự tự do của anh ấy trong tầm mắt, anh ấy nhận ra rằng điều này quan trọng như thế nào .Anh ấy biết mọi thứ phải kết thúc, nhưng anh ấy cũng không muốn chúng - và ngay cả khi anh ấy nghĩ về việc nói với tôi, anh ấy không biết làm thế nào để kể lại nó bởi vì chúng tôi đã đi quá xa và tôi tức giận như thế nào. có thể là. Anh ấy do dự không nói với tôi, anh ấy nói, vì anh ấy không muốn trở thành một kẻ khốn nạn. Sự phòng thủ đến lúc nghỉ ngơi và cũng rất hối hận."Anh xin lỗi?" Tôi nhổ toẹt ra. "Uk thì , anh đoán xem. Bằng cách cố gắng KHÔNG trở thành một kẻ khốn nạn, anh đã biến mình trở thành kẻ khốn nạn LỚN NHẤT thế giới! " Anh ấy lại trở nên yên lặng, và điều đó khiến tôi cảm thấy hứng thú: Sự im lặng kỳ lạ của anh ấy trước đó là cách anh ấy làm nổi lên điều này. Và mặc dù chúng tôi đi vòng quanh vấn đề này cho đến khi mặt trời ló dạng qua cửa chớp, nhưng cả hai chúng tôi đều biết một cách sâu sắc rằng không có gì khác để nói. Tôi có một đứa con. Anh ấy muốn tự do. Trẻ em và tự do là loại trừ lẫn nhau. Nếu nữ hoàng có quả bi, cô ấy sẽ là vua. Ồ thế đấy (Voilà ) - Tôi đã trình bày xong câu chuyện của mình.Nói với ai đó rằng bạn là một nhà tham vấn tâm lý thường dẫn đến một cái đứng hình tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó là những câu hỏi khó xử như sau: "Ồ, một nhà tham vấn tâm lý! Tôi có nên kể cho bạn nghe về tuổi thơ của tôi không nhỉ? " Hoặc "Bạn có thể giúp đỡ tôi vượt qua vấn đề với mẹ chồng của tôi được không?" Hoặc "Bạn định phân tích tâm lý của tôi hả?" (Nhân tiện, các câu trả lời là "Làm ơn, đừng"; "Có thể"; và "Tại sao tôi lại làm điều đó ở đây? Nếu tôi là bác sĩ phụ khoa, bạn có hỏi tôi có định khám phụ khoa cho bạn không à? ")Nhưng tôi hiểu những phản ứng này đến từ đâu. Bởi vì đó là nỗi sợ hãi - bị lộ, bị phát hiện. Bạn có phải đã phát hiện ra những bất an mà tôi rất khéo léo che giấu không? Bạn sẽ thấy những lỗ hổng của tôi, những lời nói dối của tôi, sự xấu hổ của tôi chứ? Bạn sẽ thấy con người trong con người của tôi chứ? Điều khiến tôi chú ý là những người tôi đang nói chuyện trong một bữa tiệc nướng hoặc bữa tiệc tối dường như họ không tự hỏi liệu họ có thể nhìn thấy tôi hay không và những phẩm chất tôi cũng cố che giấu khi ở cùng một người lịch sự. Khi họ nghe nói rằng tôi là một nhà tham vấn tâm lý, dường như tôi sẽ biến thành một ai đó có thể nhìn vào tâm lý của họ nếu họ không cẩn thận làm chệch hướng cuộc trò chuyện bằng những câu chuyện cười của nhà tham vấn hoặc bỏ đi để uống thêm một cách càng sớm càng tốt.Tuy nhiên, đôi khi, mọi người sẽ hỏi nhiều câu hỏi hơn, chẳng hạn như "Bạn đã gặp những kiểu người nào trong quá trình tham vấn của mình?" Tôi nói với họ rằng tôi đã thấy mọi người giống như bất kỳ ai trong chúng ta, có nghĩa là, giống như bất kỳ ai đang hỏi. Có một lần tôi đã nói với một cặp đôi thích tò mò tại một buổi họp mặt ngày 4 tháng 7 , tôi thấy có rất nhiều cặp đôi và họ bắt đầu cãi nhau ngay trước mặt tôi. Anh ấy muốn biết tại sao cô ấy lại có vẻ quan tâm đến những gì một nhà tham vấn tâm lý cặp đôi hay làm - sau cùng thì, họ không gặp vấn đề gì cả (cười khúc khích khó chịu). Cô muốn biết tại sao anh không quan tâm đến đời sống tình cảm của các cặp đôi - sau cùng, có lẽ họ có thể sử dụng một số trợ giúp (trừng mắt). Nhưng tôi có nghĩ về chúng như một trường hợp trị liệu không? Hoàn toàn không . Lần này, tôi là người rời khỏi cuộc trò chuyện để " nạp năng lượng".Liệu pháp tâm lý có thể gây ra những phản ứng kỳ quặc bởi vì, theo một cách nào đó, nó giống nội dung khiêu dâm. Cả hai đều liên quan đến một loạt hình ảnh khoả thân. Cả hai đều có tiềm năng gây ra cảm giác hồi hộp. Và cả hai đều có hàng triệu người dùng, hầu hết trong số họ giữ kín việc sử dụng của họ. Mặc dù các nhà thống kê đã cố gắng định lượng số người sử dụng tham vấn tâm lý, nhưng kết quả của họ bị cho là sai lệch vì nhiều người đi tham vấn tâm lý nhưng không chịu thừa nhận .Nhưng những con số được báo cáo dưới đây vẫn còn cao lắm. Trong mấy năm gần đây, khoảng ba mươi triệu người Mỹ trưởng thành đang ngồi trên ghế sofa của bác sĩ tâm lý và Hoa Kỳ thậm chí không phải là quốc gia đứng đầu thế giới về tham vấn tâm lý (Thực tế thú vị: các quốc gia có nhiều nhà trị liệu nhất trên đầu người, theo thứ tự giảm dần là Argentina, Áo, Úc, Pháp, Canada, Thụy Sĩ, Iceland và Hoa Kỳ.) Cho rằng tôi là một nhà trị liệu, bạn sẽ nghĩ rằng vào buổi sáng sau sự cố bạn trai, tôi có thể phải tự mình đến gặp bác sĩ tâm lý. Tôi làm việc trong một nhóm hàng chục bác sĩ tâm lý, tòa nhà của tôi có rất nhiều bác sĩ tâm lý và tôi thuộc một số nhóm tư vấn, trong đó các bác sĩ trị liệu thảo luận về các trường hợp của họ cùng nhau, vì vậy tôi rất thành thạo trong thế giới tâm lýNhưng khi tôi đang nằm liệt trong tư thế bào thai, thì đó không phải điều tôi quyết định "Anh ta đúng là rác rưởi!" Người bạn lớn tuổi nhất của tôi, Allison, nói sau khi tôi kể cho cô ấy nghe câu chuyện trên giường của tôi trước khi con trai tôi thức dậy. "Câu hỏi hay! Loại người nào làm điều đó - không chỉ với bạn mà còn với con bạn? " "Đúng!" Tôi đồng ý. "Ai làm điều này?" Chúng tôi dành khoảng 20 phút để xỉ vả bạn trai. Khi sự đau khổ bùng phát , mọi người có xu hướng đả kích người khác hoặc chính bản thân mình, để hướng sự tức giận ra bên ngoài hoặc hướng vào bên trong. Allison và tôi đang chọn hướng ngoại ,Bạn à!Cô ấy ở khu Trung Tây, đang đi làm, trước tôi hai giờ ở Bờ Tây, và cô ấy đi đúng vào vấn đề. "Bạn biết bạn nên làm gì?" cô ấy nói. "Gì cơ?" Tôi cảm thấy như bị dao đâm vào tim và tôi sẽ làm bất cứ điều gì để ngăn cơn đau. "Bạn nên đi ngủ với ai đó! Đi ngủ với ai đó và quên Kid Hater đi. " Tôi ngay lập tức yêu thích tên mới của Bạn trai: Kid Hater. "Rõ ràng anh ấy không phải là người mà bạn nghĩ. Hãy rũ bỏ tâm trí của bạn thoát khỏi anh ta. "Kết hôn với người yêu thời đại học được hai mươi năm, Allison không biết làm thế nào để hướng dẫn cho những người độc thân. "Nó có thể giúp bạn hồi phục nhanh hơn, giống như ngã khỏi xe đạp và sau đó quay trở lại ngay," cô tiếp tục. "Và đừng đảo mắt." Allison biết rõ về tôi. Tôi đang trợn tròn đôi mắt đỏ hoe và cay xè. "Được rồi, tôi sẽ đi ngủ với ai đó," tôi thốt lên, biết rằng cô ấy đang cố chọc tôi cười. Nhưng rồi tôi lại thổn thức. Tôi cảm thấy như một đứa trẻ mười sáu tuổi đang trải qua cuộc chia tay đầu tiên và tôi không thể tin rằng mình đang có phản ứng này ở tuổi bốn mươi.Ôi, BẠN yêu, "Allison nói, giọng như một cái ôm. "Tôi ở đây, và bạn sẽ vượt qua được điều này." "Tôi biết," tôi nói, ngoại trừ một cách kỳ lạ, tôi không. Có một câu nói phổ biến, cách diễn giải một bài thơ của Robert Frost: "Lối thoát duy nhất là đi qua." Cách duy nhất để đến phía bên kia của đường hầm là đi qua nó, không phải đi vòng quanh nó. Nhưng tôi thậm chí không thể hình dung được lối vào ngay bây giờ. Sau khi Allison đỗ xe và hứa sẽ gọi điện vào giờ nghỉ đầu tiên của cô ấy, tôi nhìn đồng hồ: 6:30 sáng. Tôi gọi cho bạn của tôi là Jen, một bác sĩ trị liệu đang hành nghề khắp thị trấn. Cô ấy nhấc chiếc nhẫn đầu tiên và tôi nghe thấy tiếng chồng cô ấy ở phía sau hỏi đó là ai. Jen thì thầm, "Tôi nghĩ đó là Lori?"Cô ấy hẳn đã nhìn thấy ID người gọi, nhưng tôi đang khóc rất nhiều, thậm chí còn chưa kịp nói lời chào. Nếu đó không phải là ID người gọi, cô ấy sẽ nghĩ rằng là một người làm trò đùa điên rồ nào đó. Tôi lấy lại hơi thở và kể cho cô ấy nghe chuyện gì đã xảy ra. Cô ấy chăm chú lắng nghe. Cô ấy tiếp tục nói rằng cô ấy không thể tin được. Chúng tôi cũng dành hai mươi phút để ném Boyfriend vào thùng rác, và sau đó tôi nghe thấy con gái cô ấy bước vào phòng và nói rằng cô ấy cần phải đến trường sớm để tập bơi.Jen nói: "Tôi sẽ gọi cho bạn vào bữa trưa. "Nhưng trong khi chờ đợi, tôi không biết rằng đây là phần cuối của câu chuyện. Có gì đó rắc rối. Trừ khi anh ta là một kẻ tâm thần, thì điều đó không giống chút nào với những gì tôi đã thấy trong hai năm qua. " "Chính xác," tôi nói. "Điều đó có nghĩa là anh ta là một kẻ tâm thần." Tôi nghe thấy cô ấy nhấp một ngụm nước và đặt ly xuống. "Trong trường hợp đó," cô nuốt nước bọt nói, "Tôi có một chàng trai tuyệt vời dành cho bạn - một người không hề ghét trẻ con." Cô ấy cũng thích tên mới của Boyfriend. "Trong vài tuần nữa, khi bạn đã sẵn sàng, tôi muốn giới thiệu bạn".Tôi gần như mỉm cười trước sự phi lý của việc này. Điều tôi thực sự cần chỉ vài giờ sau cuộc chia tay này là có ai đó ngồi bên tôi trong nỗi đau của tôi, nhưng tôi cũng biết cảm giác bất lực như thế nào khi chứng kiến ​​một người bạn đau khổ và không làm gì để sửa chữa nó. Ngồi cùng với bạn trong nỗi đau là một trong những trải nghiệm hiếm hoi mà mọi người có được trong không gian được bảo vệ của phòng trị liệu, nhưng rất khó để từ bỏ nó - ngay cả đối với Jen, người nhà trị liệu.Khi chúng tôi tắt điện thoại, tôi nghĩ về nhận xét "trong vài tuần nữa" của cô ấy. Tôi thực sự có thể hẹn hò chỉ trong vài tuần nữa không? Tôi tưởng tượng đang đi chơi với một anh chàng tốt bụng, người đang cố gắng hết sức để trò chuyện trong buổi hẹn hò đầu tiên; mà không hề hay biết, anh ấy sẽ liên tưởng đến điều gì đó khiến tôi nhớ đến Boyfriend (hầu như mọi thứ sẽ khiến tôi nhớ đến Boyfriend, tôi tin chắc như vậy) và tôi sẽ không cầm được nước mắt. Khóc trong buổi hẹn hò đầu tiên chắc chắn là một bước ngoặt. Một nhà trị liệu khóc trong buổi hẹn hò đầu tiên vừa là một điều đáng lo ngại vừa đáng báo động. Bên cạnh đó, tôi có băng thông để chỉ tập trung vào hiện tại trước mắt.Hiện tại, tất cả là về một chân, sau đó là chân kia. Đó là một điều tôi nói với những bệnh nhân đang trong giai đoạn trầm cảm , kiểu khiến họ nghĩ rằng, Có phòng tắm. Nó cách đó khoảng năm feet. Tôi thấy nó, nhưng tôi không thể đến được. Một chân, rồi chân kia. Đừng nhìn cả năm feet cùng một lúc. Chỉ cần thực hiện một bước. Và khi bạn đã thực hiện bước đó, hãy thực hiện thêm một bước nữa. Cuối cùng thì bạn cũng sẽ đến phòng tắm. Và bạn cũng sẽ làm được điều đó vào ngày mai và năm sau. Một bước. Họ có thể không hình dung được chứng trầm cảm của mình sẽ sớm thuyên giảm bất cứ lúc nào, nhưng họ không cần thiết phải như vậy. Làm điều gì đó sẽ thúc đẩy bạn làm điều gì đó khác, thay thế một vòng luẩn quẩn bằng một chu kỳ đạo đức. Hầu hết các biến đổi lớn đến từ hàng trăm bước nhỏ, gần như không thể nhận thấy, chúng ta thực hiện trong suốt quá trìnhRất nhiều thứ có thể xảy ra trong khoảng cách của một bước. Bằng cách nào đó, tôi xoay sở để đánh thức con trai mình, chuẩn bị bữa sáng, gói bữa trưa cho nó, trò chuyện, đưa nó đến trường và lái xe đi làm, tất cả đều không rơi một giọt nước mắt nào cả. Tôi có thể làm được điều này, tôi nghĩ khi đi thang máy đến văn phòng của mình. Một chân, rồi chân kia. Mỗi lần một ca kéo dài năm mươi phút. Tôi bước vào phòng của mình, chào các đồng nghiệp ở hành lang, mở khóa cửa vào văn phòng và thực hiện công việc thường ngày của mình: tôi cất đồ đạc, tắt chuông điện thoại, mở khóa hồ sơ và trải chăn gối trên đi văng. Sau đó, không có gì đặc biệt, tôi tự mình ngồi trên đó. Tôi nhìn vào chiếc ghế trị liệu trống của mình và xem xét quang cảnh từ phía bên này của căn phòng. Thật là an ủi một cách kỳ lạ. Tôi ở đó cho đến khi ngọn đèn xanh nhỏ xíu bên cửa bật sáng, cho tôi biết rằng bệnh nhân đầu tiên của tôi đang ở đây.Tôi đã sẵn sàng, tôi nghĩ. Một chân, rồi chân kia. Tôi sẽ ổn thôi. Ngoại trừ việc tôi không thể ổn .Tôi luôn bị cuốn hút vào những câu chuyện - không chỉ những gì xảy ra mà còn là cách câu chuyện được kể. Khi mọi người đến tham vấn, không chỉ tôi đang lắng nghe cách kể chuyện của họ mà còn xem cả sự linh hoạt của họ với những vấn đề. Có phải họ coi những gì họ đang nói là phiên bản duy nhất của câu chuyện - phiên bản "chính xác" - hay họ biết rằng những gì họ đang nói chỉ là một trong nhiều cách để kể? Họ có nhận thấy những gì họ đang chọn để từ bỏ hay không, về động lực của họ khi chia sẻ câu chuyện chỉ để ảnh hưởng ra sao người nghe nghe câu chuyện đó ? Tôi đã nghĩ rất nhiều về những câu hỏi đó ở tuổi đôi mươi - không liên quan đến khách hàng tham vấn, mà là liên quan đến các nhân vật trong phim và truyền hình. Đó là lý do tại sao, ngay sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã nhận được một công việc trong lĩnh vực kinh doanh giải trí, hay cái mà mọi người gọi đơn giản là "Hollywood".Công việc này là ở một công ty lớn, và tôi đã làm trợ lý cho một đại lý điện ảnh cấp dưới, người này cũng giống như nhiều người ở Hollywood, không lớn hơn tôi bao nhiêu tuổi. Brad đại diện cho các nhà biên kịch và đạo diễn, và anh ấy trông rất nam tính, với đôi má mịn màng và với mái tóc mềm mượt , anh ấy thường xuyên vuốt tóc khỏi mắt, rằng những bộ vest sang trọng và đôi giày đắt tiền luôn có vẻ quá già dặn đối với anh ấy, giống như anh ấy đang mặc quần áo của cha anh ý vậy.Thực sự, ngày đầu tiên tôi đi làm là một buổi thử việc. Tôi đã được Gloria cho biết trong bộ phận nhân sự (tôi chưa bao giờ biết họ của cô ấy; mọi người đều gọi cô ấy là "Gloria ở bộ phận nhân sự") mà Brad đã thu hẹp các ứng cử viên trợ lý của anh ấy xuống còn hai ứng viên lọt vào vòng chung kết, và mỗi người chúng tôi sẽ làm việc trong một ngày để thử. Vào buổi chiều của tôi, trở về từ phòng máy in, tôi tình cờ nghe được sếp tương lai của tôi và một nhân viên khác, người cố vấn của anh ấy, đang nói chuyện trong văn phòng của anh ấy. "Gloria-ở bộ phận nhân sự muốn có câu trả lời vào tối nay," tôi nghe Brad nói. "Tôi nên chọn người thông minh hay nóng bỏng?" Tôi sững người, kinh hoàng. "Luôn chọn người thông minh," người nhân viên kia trả lời, và tôi tự hỏi Brad coi tôi là người nào. Một giờ sau, tôi nhận được công việc. Và mặc dù thấy câu hỏi không phù hợp một cách thái quá, tôi vẫn cảm thấy bị tổn thương nặng nề.Tuy nhiên, tôi không chắc tại sao Brad lại cho rằng tôi là người thông minh. Tất cả những gì tôi làm ngày hôm đó là quay một chuỗi số điện thoại (liên tục ngắt cuộc gọi do nhấn nhầm các nút trên hệ thống điện thoại khó hiểu), pha cà phê (được gửi lại hai lần), in kịch bản phim (tôi nhấn 10 thay vì 1 cho số lượng bản sao, sau đó giấu chín kịch bản phim bổ sung dưới một chiếc ghế dài trong phòng nghỉ), và đi qua dây đèn trong văn phòng của Brad và ngã dập mông tôi. Tôi kết luận rằng người nóng nhất phải là đặc biệt ngu ngốc.Thực tế thì, vị trí của tôi là "trợ lý văn học diễn họa", nhưng thực sự tôi là một thư ký, người lập danh sách cuộc gọi cả ngày, gọi số của các giám đốc điều hành hãng phim và nhà làm phim, nói với trợ lý của từng người rằng sếp đang gọi , sau đó nối máy. Trong ngành công nghiệp này ai cũng biết rằng các trợ lý phải im lặng lắng nghe các cuộc gọi này để chúng tôi biết phải gửi tập lệnh nào ở đâu mà không cần hướng dẫn sau đó. Tuy nhiên, đôi khi, các bên trong các cuộc gọi sẽ quên chúng tôi, và chúng tôi sẽ nghe đủ loại chuyện phiếm về những người bạn nổi tiếng của sếp - những người đã tranh cãi với vợ / chồng hoặc giám đốc hãng phim nào "rất bí mật "Sắp được gửi đến" đồng cỏ của các nhà sản xuất ", viết tắt của việc được giao một hợp đồng sản xuất phù phiếm trên lô studio.Nếu người mà sếp của tôi đang cố gắng tiếp cận không có mặt ở đó, tôi sẽ "để lại lời nói" và chuyển sang tên tiếp theo trong bảng gọi hàng trăm người, đôi khi được hướng dẫn quay lại các cuộc gọi một cách có kế hoạch vào những thời điểm không thích hợp (trước đây là chín giờ ba mươi sáng, bởi vì không ai ở Hollywood đến nơi làm việc trước mười giờ, hoặc kém tinh tế hơn, trong bữa trưa) để cố tình bỏ sót người đó. Mặc dù thế giới điện ảnh rất hào nhoáng - danh bạ của Brad tràn ngập số nhà và địa chỉ của những người tôi ngưỡng mộ trong nhiều năm - công việc của một trợ lý lại ngược lại. Với tư cách là một trợ lý, bạn lấy cà phê, hẹn cắt tóc và chăm sóc móng chân, giặt hấp, sàng lọc các cuộc gọi từ cha mẹ hoặc người yêu cũ, in và gửi các tài liệu, mang xe đến thợ máy, chạy việc vặt cá nhân và luôn luôn mang theo chai ướp lạnh , rót nước vào mọi cuộc họp (không bao giờ nói một lời với các nhà văn hoặc đạo diễn có mặt, những người mà bạn đang muốn gặp).Cuối cùng, vào đêm khuya, bạn sẽ gõ mười trang ghi chú cách nhau một khoảng về các kịch bản do khách hàng của cơ quan gửi đến để sếp của bạn có thể đưa ra những nhận xét sâu sắc trong các cuộc họp vào ngày hôm sau mà không cần phải đọc bất cứ thứ gì. Các trợ lý của chúng tôi đã nỗ lực rất nhiều vào những ghi chú kịch bản đó để chứng minh rằng chúng tôi rất thông minh và có năng lực và một ngày nào đó có thể (làm ơn, Chúa ơi!) Ngừng làm công việc trợ lý, với những nhiệm vụ đầu óc, thời gian dài, mức lương tối thiểu và không có thưởng làm thêm giờ.Một vài tháng làm việc, rõ ràng là trong khi những người nóng bỏng ở cơ quan của tôi được mọi người chú ý - và có rất nhiều người nổi tiếng trong nhóm trợ lý - thì những người thông minh lại được giao tất cả công việc bổ sung. Trong năm đầu tiên ở đó, tôi ngủ rất ít vì tôi đọc và viết bình luận cho hàng chục kịch bản mỗi tuần - tất cả sau giờ làm và vào cuối tuần. Nhưng tôi không bận tâm. Trên thực tế, đó là phần công việc yêu thích của tôi. Tôi học cách tạo dựng câu chuyện và yêu những nhân vật hấp dẫn với đời sống nội tâm phức tạp. Nhiều tháng trôi qua, tôi tự tin hơn một chút vào bản năng của mình, bớt lo lắng về việc chia sẻ một ý tưởng câu chuyện ngớ ngẩn.Chẳng bao lâu sau, tôi được thuê làm giám đốc điều hành phim cấp thấp tại một công ty sản xuất, với vai trò biên tập câu chuyện tiêu đề; ở đây tôi phải tham gia các cuộc họp trong khi một trợ lý khác mang nước đóng chai vào. Tôi đã làm việc chặt chẽ với các nhà biên kịch và đạo diễn, ngồi xuống trong phòng và xem qua từng chi tiết của cảnh phim , giúp tạo ra những thay đổi mà hãng phim muốn mà không cần đến biên kịch, nhiều người thường cảm thấy phải bảo vệ tài liệu của họ, đã bay vào cơn thịnh nộ hoặc đe dọa bỏ dự án. (Những cuộc thương lượng này hóa ra lại là một phương pháp tuyệt vời cho liệu pháp cặp đôi.) Đôi khi, để tránh bị phân tâm tại văn phòng, tôi làm việc với các nhà làm phim vào buổi sáng sớm trong căn hộ mới bắt đầu nhỏ của mình, chọn đồ ăn nhẹ vào đêm hôm trước trong khi suy nghĩ, John Lithgow sẽ ăn món bánh mì tròn này trong phòng khách tồi tàn của tôi với tấm thảm trải sàn ghê tởm và trần bỏng ngô vào ngày mai! Làm gì để có thể tốt hơn ?Và sau đó là hoàn thành - hoặc tôi nghĩ vậy. Tôi được thăng chức. Đó là một chương trình khuyến mãi mà tôi đã làm việc chăm chỉ và rất mong muốn. Cho đến khi tôi thực sự có được nó. Điều nực cười trong công việc của tôi là rất nhiều công việc sáng tạo xảy ra khi bạn không có nhiều kinh nghiệm. Khi bạn mới bắt đầu, bạn là người đứng sau hậu trường, người thực hiện tất cả các công việc kịch bản tại văn phòng trong khi những người cấp cao hơn đang chiêu mộ các tài năng, ăn trưa với các đại lý hoặc dừng lại ở phim trường để kiểm tra hoạt động sản xuất của công ty. Khi bạn trở thành giám đốc điều hành phát triển, bạn sẽ đi từ vị trí được gọi là giám đốc điều hành nội bộ thành giám đốc điều hành bên ngoài và nếu bạn là một đứa trẻ xã giao ở trường trung học, đây là công việc dành cho bạn. Nhưng nếu bạn là một đứa trẻ ham đọc sách đang hạnh phúc nhất khi làm việc chăm chú với một vài người bạn trong thư viện, hãy cẩn thận với những gì bạn mong muốn.Bây giờ tôi lúng túng khi cố gắng giao tiếp xã hội vào các bữa ăn trưa và các cuộc họp cả ngày. Trên hết, tốc độ của quá trình bắt đầu có cảm giác lạnh lẽo. Có thể mất nhiều thời gian - theo đúng nghĩa đen là nhiều năm - để làm một bộ phim, và tôi có cảm giác chìm đắm rằng mình đã làm sai công việc. Tôi đã chuyển đến sống chung với một người bạn và cô ấy chỉ ra rằng tôi đã xem rất nhiều TV mỗi đêm. Giống như, theo một cách bệnh lý. "Bạn có vẻ chán nản," cô nói với vẻ lo lắng. Tôi nói rằng tôi không chán nản; Tôi chỉ thấy buồn chán. Tôi đã không nghĩ rằng nếu điều duy nhất khiến bạn tiếp tục cả ngày là biết rằng bạn sẽ bật TV sau bữa tối, thì có lẽ bạn đang chán nản. Một ngày khoảng thời gian này , tôi đang ngồi ăn trưa trong một nhà hàng hoàn toàn đẹp với một người đại diện hoàn toàn dễ mến đang nói về một thỏa thuận hoàn toàn tốt mà cô ấy đã thực hiện khi tôi nhận thấy rằng bốn từ cứ chạy qua tâm trí tôi: tôi chẳng Quan tâm. Bất kể người đại diện nói gì, bốn từ này diễn ra theo vòng lặp và chúng không dừng lại khi nhân viên mang hóa đơn đến, cũng như không quan tâm khi họ tiếp tục nói khi đang dừng xe trên đường trở lại văn phòng. Chúng cũng lởn vởn trong đầu tôi vào ngày hôm sau, và trong nhiều tuần tiếp theo, cho đến khi cuối cùng tôi phải thừa nhận, vài tháng sau, rằng chúng sẽ không biến mất. Tôi không Quan tâm. Và vì điều duy nhất tôi có vẻ quan tâm là xem TV - kể từ lần duy nhất tôi cảm thấy bất cứ điều gì (hoặc, có lẽ chính xác hơn, khoảng thời gian duy nhất tôi cảm thấy vắng cảm giác khó chịu đến nỗi tôi không thể đưa ngón tay vào trên) là khi tôi đắm chìm trong những thế giới tưởng tượng này với những tập phim mới đến hàng tuần đều đặn như kim đồng hồ - tôi đã nộp đơn xin việc trong lĩnh vực truyền hình. Trong vòng vài tháng, tôi bắt đầu làm việc trong lĩnh vực phát triển loạt phim tại NBCNó giống như một giấc mơ trở thành sự thật. Tôi nghĩ, tôi sẽ giúp kể lại những câu chuyện. Tuyệt vời hơn nữa, thay vì phát triển những bộ phim khép kín với phần kết được trau chuốt gọn gàng, tôi sẽ bắt tay vào làm phim bộ. Qua nhiều tập và nhiều phần, tôi sẽ giúp khán giả làm quen với các nhân vật yêu thích của họ, từng lớp một - những nhân vật cũng thiếu sót và mâu thuẫn như phần còn lại của chúng ta, với những câu chuyện cũng lộn xộn. Nó dường như là giải pháp hoàn hảo cho sự buồn chán của tôi. Phải mất nhiều năm sau tôi mới nhận ra rằng mình đã giải quyết vấn đề một cách sai lầm .Ôi , tôi sẽ nằm trên giường ( Namast'ay in bed )Ghi chú về Julie: Một giáo sư đại học ba mươi ba tuổi hiện tại cần được giúp đỡ vớiviệc chẩn đoán ung thư sau khi trở về từ tuần trăng mật. "Đó có phải là một cái áo pyjama không?" Julie hỏi khi cô ấy bước vào văn phòng của tôi. Đó là buổi chiều sau Sự cố bạn trai, ngay trước cuộc hẹn của tôi với John (và những kẻ ngốc của anh ấy), và tôi gần như đã vượt qua ngày hôm nay. Tôi nhìn cô ấy một cách khó hiểu. "Áo của bạn ý" cô ấy nói, ngồi xuống chiếc ghế dài. Tôi hồi tưởng lại buổi sáng, với chiếc áo len màu xám tôi định mặc và sau đó, với cảm giác gì đó không ổn, hình ảnh chiếc áo len nằm trên giường của tôi bên cạnh chiếc áo pyjama màu xám mà tôi đã cởi ra trước khi bước vào phòng tắm. trong sự bàng hoàng sau chia tay của tôi. Ôi Chúa ơi.Trong một lần ghé Costco của anh ấy, Bạn trai đã mang cho tôi mấy bộ pyjama, mặt trước của họ được trang trí bằng những câu nói như không phải tôi chỉ là một tia nắng chết tiệt và nói chuyện ngớ ngẩn với tôi và zzzzzzzzzz ngáy (không phải thông điệp mà một nhà tham vấn tâm lý muốn gửi cho khách hàng). Tôi đang cố nhớ xem tôi đã mặc bộ nào tối qua. Tôi gồng mình lên và nhìn xuống. Áo của tôi viết rằng Ôi , tôi sẽ nằm trên giường ( Namast'ay in bed ). Julie đang nhìn tôi, chờ câu trả lời.Bất cứ khi nào tôi không chắc mình phải nói gì trong phòng tham vấn - điều này xảy ra với các nhà tham vấn thường xuyên hơn bệnh nhân nhận ra - tôi có một lựa chọn: Tôi không thể nói gì cho đến khi tôi hiểu rõ hơn về thời điểm này, hoặc tôi có thể cố gắng trả lời. , nhưng dù làm gì, tôi cũng phải nói sự thật. Vì vậy, trong khi tôi muốn nói rằng tôi tập yoga và áo trên của tôi chỉ đơn giản là một chiếc áo phông bình thường, thì cả hai đều là dối trá. Julie tập yoga như một phần của chương trình Quan tâm Ung thư và nếu cô ấy bắt đầu nói về các tư thế khác nhau, tôi sẽ phải nói dối thêm và giả vờ rằng tôi quen thuộc với chúng - hoặc thừa nhận rằng tôi đã nói dối. Tôi nhớ khi đó, trong quá trình đào tạo của tôi, một thực tập sinh nói với một bệnh nhân rằng anh ta sẽ rời phòng khám trong ba tuần, và cô ấy hỏi anh ta sẽ đi đâu."Tôi sẽ đi Hawaii," thực tập sinh nói thành thật. "Cho các kì nghỉ?" bệnh nhân hỏi. "Đúng," anh ta trả lời, mặc dù về mặt kỹ thuật, anh ta sẽ đi dự đám cưới của mình, sau đó là một tuần trăng mật trên đảo kéo dài hai tuần. "Đó là một kỳ nghỉ dài," bệnh nhân nhận xét, và người thực tập, tin rằng việc chia sẻ tin tức về đám cưới của mình sẽ là quá cá nhân, thay vào đó quyết định tập trung vào nhận xét của bệnh nhân. Cô ấy sẽ như thế nào nếu bỏ lỡ ba tuần tham vấn? Cảm giác của cô về sự vắng mặt của anh khiến cô nhớ đến điều gì? Cả hai đều có thể là những con đường hiệu quả để khám phá, nhưng câu hỏi gián tiếp của bệnh nhân cũng vậy: Vì đây không phải là mùa hè cũng không phải là mùa lễ, tại sao bạn thực sự nghỉ ba tuần?Và chắc chắn, khi thực tập sinh trở lại làm việc, bệnh nhân nhận thấy chiếc nhẫn cưới của mình và cảm thấy bị phản bội: "Tại sao anh không nói sự thật cho tôi?" Hồi tưởng lại, anh thực tập sinh ước gì đã nói thật. Vậy điều gì sẽ xảy ra nếu một khách hàng biết rằng anh ta sắp kết hôn? Các nhà tham vấn kết hôn và khách hàng có phản ứng với điều đó. Họ có thể vượt qua. Nhưng khi mất lòng tin thì khó sửa chữa hơn.Freud lập luận rằng "người tham vấn nên là một hình ảnh không thể hiểu thấu với khách hàng, và giống như một tấm gương, không phản chiếu gì ngoài những gì bạn muốn cho anh ta thấy." Tuy nhiên, ngày nay, hầu hết các nhà trị liệu đều sử dụng một số hình thức được gọi là tự bộc lộ bản thân trong công việc của họ, cho dù đó là chia sẻ một số phản ứng của chính họ xảy ra trong phiên hoặc thừa nhận rằng họ đã xem chương trình truyền hình mà bệnh nhân liên tục đề cập đến. (Tốt hơn nên thừa nhận rằng bạn xem The Bachelor hơn là giả vờ thiếu hiểu biết và bỏ qua bằng cách nêu tên một diễn viên mà bệnh nhân chưa đề cập đến.) Tuy nhiên, không thể tránh khỏi, câu hỏi chia sẻ những gì trở nên khó khăn. Một nhà tham vấn mà tôi biết đã nói với một bệnh nhân có con được chẩn đoán mắc hội chứng Tourette rằng cô ấy cũng có một cậu con trai mắc bệnh Tourette - và điều đó càng làm sâu sắc thêm mối quan hệ của họ. Một đồng nghiệp khác đã điều trị cho một người đàn ông có cha đã tự tử nhưng không bao giờ tiết lộ cho khách hàng biết rằng chính cha của anh ta cũng đã tự tử. Trong mỗi tình huống, có một phép tính phải thực hiện, một thử nghiệm chủ quan mà chúng tôi sử dụng để đánh giá giá trị của sự tiết lộ: Thông tin này có hữu ích cho khách hàng không?Khi được thực hiện tốt, việc bộc lộ bản thân có thể thu hẹp khoảng cách với những bệnh nhân cảm thấy bị cô lập trong trải nghiệm của họ và nó có thể khuyến khích sự cởi mở hơn. Nhưng nếu bị coi là không phù hợp hoặc không thích hợp với bản thân, khách hàng sẽ cảm thấy khó chịu và bắt đầu ngừng hoạt động - hoặc đơn giản là bỏ trốn. "Vâng," tôi nói với Julie. "Đó là một chiếc áo pyjama. Tôi đoán là tôi đã mặc nó một cách nhầm lẫn. " Tôi chờ đợi, tự hỏi cô ấy sẽ nói gì. Nếu cô ấy hỏi tại sao, tôi sẽ nói sự thật (mặc dù không phải là chi tiết cụ thể): Tôi không chú ý sáng nay. "Ồ," cô ấy nói. Sau đó, miệng cô ấy co giật giống như khi cô ấy sắp khóc, nhưng thay vào đó, cô ấy bắt đầu cười. "Tôi xin lỗi, tôi không cười nhạo bạn. Tôi sẽ ở trên giường. . . đó chính xác là cảm giác của tôi! Cô ấy kể cho tôi nghe về một phụ nữ trong chương trình Quan tâm Ung thư của cô ấy, người đã thuyết phục rằng nếu Julie không tập yoga một cách nghiêm túc - cùng với những dải ruy băng màu hồng nổi tiếng và sự lạc quan - thì căn bệnh ung thư sẽ giết chết cô ấy. Đừng bận tâm rằng bác sĩ chuyên khoa ung thư của Julie đã thông báo với cô ấy rằng bệnh ung thư sẽ giết chết cô ấy. Người phụ nữ này vẫn khẳng định có thể chữa khỏi bằng yoga. Julie coi thường cô ấy. "Tưởng tượng nếu tôi bước vào buổi tập yoga với chiếc áo đó và -" Bây giờ cô ấy cười không kiểm soát, nhắc lại và sau đó bùng nổ lần nữa. Tôi chưa thấy Julie cười một lần nào kể từ khi biết tin cô ấy sắp chết. Đây hẳn là những gì cô ấy giống như trong cái mà cô ấy gọi là "B.C."hoặc "Trước khi bị ung thư", khi cô ấy hạnh phúc, khỏe mạnh và yêu người chồng sắp cưới của mình. Tiếng cười của cô ấy giống như một bài hát, và nó dễ lây lan đến mức tôi cũng bắt đầu bật cười.Cả hai chúng tôi ngồi đó cười, cô ấy cười với người phụ nữ thánh thiện, và tôi vì sai lầm của mình - trước những cách mà tâm trí chúng ta phản bội chúng ta nhiều như thể xác của chúng ta. Julie phát hiện mình mắc bệnh ung thư khi quan hệ tình dục với chồng trên một bãi biển ở Tahiti. Tuy nhiên, cô không nghi ngờ đó là ung thư. Ngực của cô ấy cảm thấy đau, và sau đó, khi tắm, chỗ đau này có cảm giác nổi cục, nhưng cô ấy thường có những vùng cảm thấy nổi hạch và bác sĩ phụ khoa của cô ấy luôn phát hiện ra đó là những tuyến thay đổi kích thước vào những thời điểm nhất định trong tháng.Dù sao, cô nghĩ, có lẽ cô đã mang thai. Cô và chồng mới của mình, Matt, đã bên nhau được ba năm và cả hai đã nói về việc muốn lập gia đình ngay sau khi kết hôn. Trong những tuần trước đám cưới, họ đã không kiểm soát việc sinh sản. Đó cũng là một thời điểm tốt để có một em bé. Julie vừa nhận được nhiệm kỳ tiếp tại trường đại học của cô ấy, và sau nhiều năm làm việc chăm chỉ, cuối cùng cô ấy cũng có thể thở phảo nhẹ nhõm. Giờ đây, cô sẽ có nhiều thời gian hơn cho những đam mê: chạy marathon, leo núi và nướng những chiếc bánh ngớ ngẩn cho cháu trai. Cũng sẽ có thời gian cho hôn nhân và làm cha mẹ.Khi Julie trở về sau tuần trăng mật, cô đã nhìn vào que thử thai và đưa nó cho Matt,chồng ôm cô và khiêu vũ quanh phòng với cô. Họ quyết định rằng bài hát tình cờ có trên đài phát thanh - "Walking on Sunshine" - sẽ là bài hát chủ đề cho em bé của họ. Quá phấn khích, họ đến gặp bác sĩ sản khoa cho cuộc hẹn trước khi sinh đầu tiên, và khi bác sĩ của cô cảm nhận được "tuyến" mà Julie đã nhận thấy trong tuần trăng mật của cô, nụ cười của anh ấy hơi nhạt đi. "Nó có thể không là gì," anh nói, "nhưng hãy kiểm tra nó đi." Nó không phải là không có gì. Còn trẻ, mới kết hôn và đang mang thai, gia đình không có tiền sử mắc bệnh ung thư vú, Julie đã bị tấn công bởi sự ngẫu nhiên của vũ trụ. Sau đó, trong lúc vật lộn với cách điều trị ung thư và mang thai, cô đã bị sảy thai.Đây là khi Julie đến văn phòng của tôi. Đó là một lời giới thiệu kỳ quặc, vì tôi không phải là một nhà tâm lý chuyên điều trị những người mắc bệnh ung thư. Nhưng sự thiếu chuyên môn của tôi chính là lý do khiến Julie muốn gặp tôi. Cô ấy đã nói với bác sĩ của mình rằng cô ấy không muốn ...người tham vấn từ "đội ung thư." Cô muốn cảm thấy bình thường, trở thành một phần của cuộc sống. Và vì các bác sĩ của cô ấy có vẻ tin tưởng rằng cô ấy sẽ ổn sau khi phẫu thuật và hóa trị, nên cô ấy muốn tập trung vào cả việc điều trị ung thư và cuộc sống hôn nhân mới. (Cô ấy nên nói gì trong lời cảm ơn món quà cưới của mình? Cảm ơn rất nhiều vì chiếc bát xinh xắn ... Tôi giữ nó cạnh giường để nôn vào?) Cách chữa trị rất tàn bạo nhưng Julie đã khá hơn. Một ngày sau khi các bác sĩ tuyên bố cô ấy "không có khối u", cô ấy và Matt đã đi du ngoạn bằng khinh khí cầu với những người bạn và gia đình thân thiết nhất của họ. Đó là tuần đầu tiên của mùa hè, và khi họ khoác tay nhau và ngắm hoàng hôn từ độ cao hơn một nghìn mét trên trái đất, Julie không còn cảm thấy bị lừa dối như khi điều trị nữa, mà là may mắn. Vâng, cô ấy đã đi qua địa ngục. Nhưng nó đã ở phía sau cô ấy, và tương lai của cô ấy còn ở phía trước. Trong sáu tháng nữa, cô ấy sẽ được quét lần cuối, một dấu hiệu , để chuẩn bị mang thai. Đêm đó, cô ấy mơ thấy mình đã ngoài sáu mươi tuổi và đang bế đứa cháu đầu lòng. Julie có tinh thần tốt. Công việc của chúng tôi đã được thực hiện. Tôi đã không gặp Julie khoảng giữa chuyến đi khinh khí cầu và buổi kiểm tra ung thư. Nhưng tôi đã bắt đầu nhận được cuộc gọi từ những bệnh nhân ung thư khác đã được bác sĩ ung thư của Julie giới thiệu. Không có gì giống như bệnh tật làm mất đi cảm giác kiểm soát, ngay cả khi chúng ta thường có ít hơn những gì chúng ta tưởng tượng. Điều mà mọi người không thích nghĩ đến là bạn có thể làm mọi thứ đúng đắn - trong cuộc sống hoặc trong một liệu trình điều trị - mà vẫn nhận được kết quả ít hơn mong đợi ( get short end of the stick). Và khi điều đó xảy ra,quyền kiểm soát duy nhất bạn có là cách bạn đối phó với kết quả đó - theo cách của bạn, không phải theo cách người khác nói bạn nên làm. Tôi sẽ để Julie làm theo cách của cô ấy - tôi thiếu kinh nghiệm đến mức không có ý thức rõ ràng về "cách" phải như thế nào - và nó có vẻ hữu ích. "Bất cứ điều gì bạn đã làm với cô ấy," bác sĩ ung thư của Julie nói, "cô ấy có vẻ hài lòng với kết quả." Tôi biết rằng tôi đã không làm được điều gì xuất sắc với Julie. Hầu hết, tôi đã làm việc chăm chỉ để không nao núng trước sự thô mộc của cô ấy. Nhưng sự thô đó chỉ đi xa được vì lúc đó chúng tôi thậm chí còn chưa nghĩ đến cái chết. Thay vào đó, chúng tôi thảo luận về tóc giả so với khăn quàng cổ, tình dục và hình ảnh tư thế làm tình. Và tôi đã giúp cô ấy suy nghĩ về cách quản lý hôn nhân, làm cha mẹ và công việc , giống như cách mà tôi có thể làm với bất kỳ khách hàng nào.Rồi một ngày, tôi kiểm tra tin nhắn của mình và nghe thấy giọng nói của Julie. Cô ấy muốn gặp tôi ngay lập tức. Cô ấy đến vào sáng hôm sau, sau đó. Kết quả quét được cho là không hiển thị gì thay vào đó lại phát hiện ra một dạng ung thư hiếm gặp, khác với ban đầu. Trong tất cả khả năng, căn bệnh ung thư này sẽ giết chết cô ấy. Có thể mất một hoặc năm năm hoặc, nếu mọi thứ diễn ra rất tốt, là mười. Tất nhiên, họ sẽ khám phá các phương pháp điều trị thử nghiệm, nhưng chúng cũng chỉ là thử nghiệm. "Bạn sẽ ở cạnh tôi khi tôi chết chứ?" Julie hỏi, và mặc dù bản năng của tôi là làm những gì mọi người có xu hướng làm bất cứ khi nào ai đó nhắc đến cái chết, đó là phủ nhận hoàn toàn cái chết (Ồ, này, chúng ta chưa thể kết luận được. Cuộc thử nghiệm có thể có kết quả tốt ) Tôi phải ghi nhớ là tôi ở đây để giúp Julie chứ không phải để tự an ủi bản thân.Tuy nhiên, lúc này cô ấy hỏi, tôi vẫn sửng sốt, vẫn đang thẩm thấu tin này. Tôi không chắc mình là người tốt nhất cho việc này. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi nói hoặc làm điều sai? Tôi có xúc phạm cô ấy không nếu cảm giác của tôi - khó chịu, sợ hãi, buồn bã - xuất hiện trong nét mặt hoặc ngôn ngữ cơ thể của tôi? Cô ấy sẽ chỉ có một cơ hội để làm điều này theo cách cô ấy muốn. Nếu tôi làm cô ấy thất vọng thì sao? Cô ấy hẳn đã nhìn thấy sự do dự của tôi. "Làm ơn," cô ấy nói. "Tôi biết đây không phải là một chuyến dã ngoại, nhưng tôi không thể đến những người bị ung thư đó. Nó giống như một giáo phái. Họ nói mọi người là 'dũng cảm lên', nhưng chúng ta có sự lựa chọn nào, ngoài ra, tôi vô cùng sợ hãi và vẫn co rúm người khi nhìn thấy những mũi kim tiêm từ khi còn nhỏ . Tôi không dũng cảm và tôi không phải là một chiến binh chiến đấu trong một trận chiến. Tôi chỉ là một giáo sư đại học bình thường. " Cô ngả người về phía trước trên chiếc ghế dài. "Họ có những khẩu hiệu trên tường của họ. Vậy làm ơn?"Nhìn Julie, tôi không thể nói không. Quan trọng hơn, bây giờ tôi không muốn. Và ngay lúc đó, bản chất công việc của chúng tôi cùng nhau thay đổi: Tôi sẽ giúp cô ấy giải quyết cái chết của cô ấy. Lần này, sự thiếu kinh nghiệm của tôi có thể thành vấn đề.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro