Ngọc Bích - Huyền - Việt Tô cp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Cổ kiếm - Việt Tô] Ngọc Bích (Thượng)

Tên gốc:玉璧

Cp: Lăng Việt x Bách Lý Đồ Tô

Tác giả: Huyền (弦)

Editor: Thanh Du

Nguồn: http://www.jjwxc.net/onebook.php?novelid=2184727

Lời editor: Có thể đặt cho truyện này một cái tên khác là "Su Su ngây thơ chong xáng đã bị dạy hư như thế nào" :3

-----------------

"Sư huynh, đệ không muốn về. Người ở đây đối đãi với đệ rất tốt."

Lăng Việt ngồi trong viện, ngắm trăng sao trên trời, đầu óc vẫn quanh quẩn với hai câu nói của Đồ Tô vào ban ngày.

Đúng thế. Người ở đây đều đối đãi với nó rất rốt. Nó có bạn mới, có thể còn có người thân cận hơn. Ở đây nó thoải mái hơn rất nhiều, cũng không còn là Đồ Tô trong lòng chỉ có mình và sư tôn nữa.

Bên tai đột nhiên vang lên một âm thanh lạ, Lăng Việt lập tức quay đầu. Vừa rồi có ai đó nấp trong bóng tối, dù chỉ trong nháy mắt nhưng anh vẫn cảm nhận được hết sức rõ ràng, bởi vì ánh mắt người kia chăm chú hướng vào mình.

Là Đồ Tô? Lăng Việt nghĩ thế, rồi lại cảm thấy mình hơi hồ đồ. Nếu là Đồ Tô, tiểu sư đệ xưa nay chưa từng che giấu mình thì sao lại đi rình mò mình chứ. Nếu có chuyện nó sẽ nói ra, ngay cả chuyện không muốn về cùng mình nó cũng nói rất thẳng thắn cơ mà.

Liếc qua phòng ngủ mà Phương nhị tiểu thư chuẩn bị cho mình, Lăng Việt thở dài. Phi thân nhảy ra khỏi tường, có lẽ đến bờ sông mình sẽ tĩnh tâm được một chút.

Bóng Lăng Việt biến mất sau bức tường, Đồ Tô mới ra khỏi chỗ tối. Vừa rồi suýt nữa bị sư huynh phát hiện, đến giờ tim vẫn còn loạn nhịp.

Hắn không biết vì sao mình lại muốn nhìn lén sư huynh. Ban ngày sau khi từ chối trở về cùng sư huynh, trong lòng hắn vẫn rất bất an. Đó là một cảm giác chưa bao giờ có, giống như móc từ tim ra một khối thịt, sau đó vị trí kia trở nên trống rỗng, khiến hắn bỗng dưng ớn lạnh.

Sư huynh nhất định đang giận mình. Đồ Tô bước đến nơi sư huynh vừa ngồi mà ngồi xuống. Ngẩng đầu lên ngắm bầu trời đêm, trong đôi mắt chỉ còn mê mang.

Sư huynh đi rồi sao? Bỏ mình lại mà đi?

Nghĩ đến đây, Đồ Tô cảm thấy có sợi dây vô hình siết chặt lấy tim, không giống nỗi khổ sở khi sát khí phát tác, nhưng đều khiến mình khó chịu.

A Tường bay tới từ xa, đậu xuống bàn đá, cọ cọ mỏ vào tay Đồ Tô.

"A Tường, chẳng lẽ sư huynh không để ý đến ta nữa?" Đưa tay vuốt ve cái đầu A Tường, lớp lông vũ lành lạnh của con hải đông thanh sờ rất thích, nhưng lòng hắn không vì thế mà dễ chịu hơn chút nào.

"Ngươi nói đi, sư huynh liệu có nổi giận quay về Thiên Dung thành không? Chắc là không đâu, sư huynh chưa bao giờ bỏ rơi ta." Thu tay về, lại ngẩng đầu lên nhìn theo hướng sư huynh vừa rời đi, hắn siết chặt quyền. "Thật ra ta cũng muốn trở về cùng sư huynh, vì Thiên Dung thành mới là nhà của ta. Nhưng ta không thể trở về như thế, sư huynh sẽ khó xử. Ta nhất định phải bắt được hung thủ mới về."

----

Gió đêm lành lạnh thổi qua bờ sông, Lăng Việt ngồi xuống đó, xung quanh là mùi nước lạnh, cây cỏ và bùn đất. Tâm tình quả có hơi bình phục, nhưng suy nghĩ vẫn còn chút hỗn loạn.

Đồ Tô không quay về cùng mình, nhưng mình lại không thể ngoảnh mặt làm ngơ. Lỡ sát khí phát tác thì biết làm sao? Không khống chế được chính mình thì biết làm sao? Đồ Tô xưa nay chưa từng xuống núi, chưa từng tiếp xúc với người và việc trên thế gian, lỡ bị người ta lừa thì biết làm sao?

Thầm nghĩ từ nhỏ đến lớn, mọi việc của Đồ Tô đều do mình đích thân lo liệu. Từ chuyện nhỏ như ăn uống tắm rửa ngủ nghỉ chải đầu cho đến lớn như học kiếm tu đạo đọc sách viết chữ, chỉ cần mình còn ở Thiên Dung thành, mỗi ngày mở mắt ra là thấy Đồ Tô, trước khi nhắm mắt cũng phải xem Đồ Tô đã đắp chăn ngay ngắn hay chưa. Trước kia khi xuống núi còn chưa cảm nhận được, nhưng hôm nay chính tai nghe thấy Đồ Tô từ chối trở về cùng mình, lần đầu tiên anh cảm thấy bất an, không biết làm sao nếu chuỗi ngày kia chấm dứt.

Có lẽ mình không phải một sư huynh tốt. Lăng Việt xoa xoa trán, hít một hơi thật dài.

Bỗng xuất hiện một luồng yêu khí nhàn nhạt khiến tâm trí anh lập tức căng thẳng. Ngay sau đó, từ nông gia lân cận truyền đến một tiếng thét chói tai. Lăng Việt nhanh chóng đứng dậy, đi theo hướng âm thanh.

Yêu khí bên ngoài nông gia không quá đậm, nhưng không có dấu hiệu rời đi. Lăng Việt tiến vài bước vào sân của nông gia, thấy một người toàn thân đầy yêu khí đang đứng ở cửa phòng xé quần áo của một thiếu niên, ý đồ vô lễ. Lăng Việt thấy vậy lập tức phóng một đạo linh quang. "Yêu quái to gan, dám làm hại người phàm! Còn không mau thoát khỏi xác người ta!"

Nam tử bị yêu nhập xác bị linh quang của Lăng Việt tóm được, cố gắng giãy dụa muốn thoát. Nhưng hắn đâu phải đối thủ của Lăng Việt, chẳng mấy chốc đã bị kéo khỏi chỗ cũ. "Thả ta ra! Nếu ngươi giết ta, kẻ này cũng phải chết!"

Lúc này, thiếu niên vừa bị đặt xuống đất ngồi dậy. Nhìn người bị pháp thuật bao phủ gương mặt đã bắt đầu méo mó, đầu hắn ong ong, gần như dốc hết khí lực toàn thân nhào vào Lăng Việt.

Bị người phàm đột ngột tấn công, Lăng Việt sợ pháp thuật đả thương thiếu niên này, tâm niệm vừa động con yêu đã nhanh chóng thoát ra. Nó vung tay sử một đạo phong đao, chém thẳng vào vai trái Lăng Việt rồi nhanh chóng chạy thoát khỏi nông gia, tan biến vào màn đêm.

---

Đồ Tô suốt đêm không ngủ. Hắn muốn đuổi theo sư huynh, rồi lại lo sư huynh bắt hắn phải lựa chọn. Giờ đây hắn không thể chọn, dù chọn thế nào lòng hắn cũng rất khổ sở.

Cho nên hắn đành sai A Tường đi tìm sư huynh, nếu sư huynh thật sự trở về Thiên Dung thành thì hắn nhất định phải nhanh chóng tìm ra hung thủ, sau đó quay về gặp sư huynh, nói với sư huynh từ sau sẽ không bao giờ rời đi nữa. Nơi này rất tốt, có người tốt, có bạn bè tốt. Nhưng không có sư tôn, không có sư huynh, nên nơi này không phải là nhà.

Chợt nghe một loạt những tiếng đập cửa dồn dập, Đồ Tô liền tỉnh lại từ giữa những suy nghĩ hỗn loạn. Mở cửa, Phương Lan Sinh nhảy vào từ bên ngoài. "Lăng Việt đại sư huynh bị thương, còn mang theo một thiếu niên thanh tú trở về! Ngươi mau đi xem thử!"

Đại sư huynh bị thương?! Đồ Tô kéo theo Lan Sinh chạy ra khỏi phòng, hướng đến chính sảnh của tiền viện.

Lan Sinh bị kéo đến đau cả tay, luống cuống đuổi theo: "Này, ngươi đợi ta với!"

Lúc này Lăng Việt đang giải thích mọi chuyện với Phương Như Thấm. Thiếu niên anh mang đến, đương nhiên chính là người đêm qua suýt bị yêu cường bạo.

Thiếu niên tên Tô Ngọc, là con nhà nông ở ngoại thành Tần Xuyên. Cha mẹ đều mất sớm, không người thân thích, được anh hàng xóm Ngô Mông chăm sóc đến lớn, mà Ngô Mông chính là người hôm qua bị yêu nhập xác.

Do từ nhỏ thân thể đã yếu ớt, Tô Ngọc vẫn được Ngô Mông chăm nom. Ngô Mông làm hết việc đồng áng của hai gia đình cộng thêm việc trong nhà, còn Tô Ngọc vẫn an tâm đọc sách. Trong lòng cậu ta, Ngô Mông chính là người thân duy nhất, là người trọn đời không thể xa.

Nhưng mấy ngày gần đây Ngô Mông đã thay đổi. Từ ngày có bà mối đến làm mai cho mình, hắn bắt đầu đi sớm về khuya. Trước kia mở mắt ra là thấy gương mặt tươi cười của Ngô Mông, nhưng gần đây chỉ thấy cơm sáng hắn chuẩn bị cho mình trước khi đi.

Nghe thím nhà bên nói, Ngô Mông mới quen một cô nương. Tô Ngọc sợ, hắn sợ đến nỗi nửa đêm vẫn thao thức chờ Ngô Mông về. Không hiểu vì sao, rõ ràng muốn nói đừng rời xa ta, cuối cùng hai người lại cãi nhau ầm ĩ.

Ngô Mông rời nhà hai ngày, Tô Ngọc sốt ruột không chịu nổi. Tối hôm nay bỗng dưng thấy Ngô Mông về, hắn mừng rỡ như điên, kết quả Ngô Mông không nói lời nào đã giở trò hiếp bức hắn. Cánh tay giữ đầu vai hắn xuất lực mạnh bạo khác thường, vì thế hắn mới nhịn không nổi mà hô ầm lên.

Trong lòng Tô Ngọc, Ngô Mông là người không thể thay thế. Tuy hắn sợ hãi sự cuồng bạo bất ngờ của Ngô Mông, nhưng khi hiểu ra Ngô Mông sẽ chết vì pháp thuật của vị tiên nhân này, hắn vô cùng sợ hãi, cho nên mới liều lĩnh nhào vào.

Đối với thương tích của Lăng Việt, Tô Ngọc rất áy náy. Nhưng hắn vẫn cầu xin như cũ: "Tiên nhân, xin ngài cứu Mông ca, đừng làm tổn thương huynh ấy!"

----

Khi Đồ Tô đến nơi, Lăng Việt đang hất cánh tay Tô Ngọc vươn ra theo bản năng. Ngoại trừ Đồ Tô, anh không quen cho bất kỳ ai khác đến quá gần, cũng không ngờ cảnh này lọt vào mắt Đồ Tô lại rất giống sư huynh nắm tay thiếu niên.

Hình như sát khí trong cơ thể hắn biến động khác thường, Lăng Việt cảm thấy không ổn, lập tức đứng lên giữ Đồ Tô lại: "Đồ Tô!"

Đồ Tô nhìn sư huynh, nhìn đến miệng vết thương trên bả vai, mắt hắn liền chuyển đỏ. "Là kẻ nào đả thương sư huynh!" Nói rồi hung hãn nhìn Tô Ngọc đã bị hắn dọa cho phát run. Kẻ này là ai? Nhất định sư huynh bị thương vì hắn!

Lăng Việt giải thích: "Hôm qua ta ra bờ sông, vừa hay thấy hắn bị một con yêu tấn công. Cuối cùng con yêu chạy thoát, ta đành đưa hắn về đây để tránh cho hắn lại bị tấn công lần nữa."

Đồ Tô nhíu mày, ngó ngó Tô Ngọc, lại nhìn nhìn Đại sư huynh, sau đó nắm cổ tay Lăng Việt. "Để đệ bôi thuốc cho sư huynh."

-------

Thật ra vết thương nhỏ này chẳng đáng là gì đối với Lăng Việt, có chân khí hộ thể anh chỉ bị thương ngoài da, nhưng quần áo thật sự bị xé toạc, thoạt nhìn có hơi thảm. Nhưng thấy Đồ Tô khẽ cau mày, chăm chú bôi thuốc cho mình, lòng anh cũng rối tung lên. "Đồ Tô, ta không sao đâu."

Đồ Tô gật đầu: "Trước kia đệ bị thương, đều nhờ sư huynh đắp thuốc." Nhớ trước kia mỗi lần sư huynh thấy mình bị thương đều đau lòng, lo lắng đến khổ sở, lại nhìn đến vết thương trên người sư huynh, hắn bỗng cảm thấy khó chịu. "Sư huynh, đệ không trái lời huynh, đệ chỉ muốn tìm ra hung thủ."

Lăng Việt không nỡ nhìn Đồ Tô khó xử, cuối cùng thở dài: "Sư huynh biết, nhưng ở lại đây sẽ rất nguy hiểm cho đệ."

Đồ Tô ngẩng đầu nhìn Lăng Việt: "Sư huynh, chúng ta không thể ở cùng nhau sao? Sư huynh từng nói sẽ mang đệ theo cùng hành hiệp trượng nghĩa, dạo chơi khắp ngàn dặm núi sông."

Lăng Việt nhìn vào mắt Đồ Tô, dù biết Thiên Dung thành còn rất nhiều việc cần mình lo liệu, anh vẫn không kiềm chế nổi mà gật đầu. "Được."

Những ấm ức trong lòng bỗng chốc tiêu tan, Đồ Tô buông lọ thuốc trong tay, gương mặt lộ ra nét cười nhàn nhạt. "Đến lúc đó, sẽ về nhà với sư huynh."

"Ái dà, hai người nhìn nhau cười cái gì vậy? Lăng Việt đại ca đã bị thương, còn chuyện gì đáng cười nữa sao?" Lan Sinh đẩy cửa phòng, nhìn tư thế và vẻ mặt của hai người trong phòng, hắn buột miệng hỏi.

Đồ Tô không hề cảm thấy có gì bất ổn. Hắn và sư huynh vẫn thường ở chung, trước kia hắn cũng chỉ cười với mình sư huynh. Nhưng Lăng Việt lại có cảm giác xấu hổ như bị người phát hiện ra chuyện gì. "Đồ Tô đang bôi thuốc cho ta."

Lan Sinh "À" một tiếng, sau đó đặt một bộ quần áo vào giữa hai người. "Nhị tỷ ta sai người chuẩn bị đó, Lăng Việt đại ca mau thay đi!" Nói rồi chớp mắt nhìn Lăng Việt.

Đồ Tô lại nhíu mày. Đứng lên đỡ vai Lan Sinh, sau đó đẩy hắn ra ngoài.

Lan Sinh la hét ầm ĩ: "Này này, đồ mặt gỗ nhà ngươi làm cái gì thế! Ta có ý tốt tặng quần áo cho sư huynh ngươi, sao ngươi dám vô lễ đẩy ta như thế!"

Đồ Tô mặc xác hắn, đẩy hắn ra rồi liền buộc chặt cửa lại. Hồi trước ở trên núi không ai vô duyên vô cớ vào phòng của hắn và sư huynh cả, xem ra về sau phải có thói quen thuận tay chốt cửa rồi.

Lăng Việt bị hành động của Đồ Tô chọc cười, cảm giác bực bội mấy ngày nay dường như tan biến đi hết. "Lát nữa hãy theo ta đến thăm nhà Tô Ngọc, phải bắt con yêu kia mới cứu được mạng Ngô Mông."

Đồ Tô gật đầu, quay lại vừa hay nhìn thấy nửa thân trần của sư huynh. Vết thương trên bả vai có hơi gai mắt, nhưng những nơi khác. . . . . . Hắn cảm thấy mình có gì đó kì lạ.

Thấy Đồ Tô đột ngột cúi đầu, siết chặt nắm tay cứ như muốn khống chế thứ gì, Lăng Việt liền cuống lên, không kịp mặc quần áo, lao thẳng đến bên Đồ Tô, cầm tay Đồ Tô hỏi: "Sát khí lại phát tác?"

Đồ Tô căn bản không dám ngước lên nhìn sư huynh, chỉ có nước lắc đầu: "Đệ, đệ không sao. Có điều. . . . . . hơi khát." Nói rồi gạt tay sư huynh ra, nhanh chóng bước đến bên bàn rót cho mình một chén nước đầy, một hơi nốc cạn. Thật ra hắn không hề khát.

Lăng Việt đã phát hiện ra vành tai Đồ Tô ửng đỏ, đến lúc này mới ý thức được tình hình hiện tại của mình. Tâm tình cực kỳ phấn chấn.

----

Nhà Tô Ngọc và Ngô Mông nằm kề nhau, nhưng trên bức tường ngăn giữa hai nhà lại mở một cánh cửa. Nhìn từ bên ngoài là hai nhà, nhưng bên trong phải nói là một nhà mới đúng.

Hai người quanh quẩn trong mấy gian phòng khá lâu mà không thấy có gì lạ thường, cũng không cảm nhận được yêu khí.

Đồ Tô hỏi: "Sư huynh, đêm qua con yêu kia chạy về hướng nào?"

Lăng Việt nhìn về hướng đông bắc: "Chúng ta qua bên kia tìm xem."

Hướng đông bắc là một ngọn núi. So với thành Cầm Xuyên, trên núi đúng là thích hợp hơn cho yêu ẩn náu. Hai người nhanh chóng phát hiện ra một cái sơn động, bên trong rải rác rất nhiều đồ vật thoạt nhìn giống vật dụng của người, nhưng lại không thể là vật dụng của người.

"Có âm khí, đều là vật bồi táng." Lăng Việt nhíu mày.

Đồ Tô sờ lung tung lên vách động. "Sư huynh xem này."

Lăng Việt chạy đến bên Đồ Tô, liếc mắt một cái liền thấy trên vách động trước mắt có những vệt sổ thẳng, xem ra là do ai đó khắc lên chứ không phải tự nhiên hình thành. "Xem ra nơi này quả thực có người, hơn nữa còn dùng thứ này để ghi chép gì đó." Bỗng tai anh nghe được tiếng động, vội vàng kéo Đồ Tô trốn vào trong hang, sau đó thi triển pháp thuật tạm thời cắt đứt hơi thở của hai người.

Lúc này có một người lảo đảo bước vào từ bên ngoài, người này vừa vào động đã đột nhiên run rẩy rồi ngã xuống đất. Kế đó một luồng ánh sáng xanh trắng lóe lên, cuối cùng biến thành một thiếu niên anh tuấn.

Nhưng trong mắt Lăng Việt và Đồ Tô, thiếu niên này có đẹp đến mấy cũng không thay đổi được sự thật hắn là yêu.

Linh quang đột ngột bao phủ trên người khiến Ngọc Bích khổ sở không chịu nổi, khi thấy rõ ràng là người hôm qua, hắn nóng nảy gào ầm lên: "Rốt cuộc ngươi muốn gì! Ta với ngươi không thù không oán, sao ngươi cứ muốn hại ta!"

Lăng Việt nghiêm nghị nói: "Ngươi làm hại người phàm, ta là đệ tử Thiên Dung thành, dĩ nhiên phải thay trời hành đạo!"

Nghe người này nói là đệ tử Thiên Dung thành, Ngọc Bích tỏ ra hết sức sợ hãi . "Ta. . . . . . ta không hại người! Ta đang giúp người!"

Lăng Việt đương nhiên không tin lời một con yêu: "Nói láo! Loài yêu tu hành theo đường thiện tuyệt đối không biết dùng thuật thải dương! Chính mắt ta trông thấy ngươi ra tay tàn nhẫn với con người, còn dám giảo biện nữa sao!"

Ngọc Bích thấy mình oan uổng muốn chết: "Ngươi có còn biết lý lẽ là gì nữa không! Ta đang nhập vào xác người này đó! Muốn thượng cũng là hắn thượng, ta thải cái khỉ khô gì. . . . . . A a a, khó chịu quá, đau quá, ngươi mau thả ta ra! Ta thật sự không hại người! A a a, loài người các ngươi toàn hạng dối trá! Thích người ta thì cứ nói ra xem nào! Dù sao thiếu niên kia cũng thích hắn, bị hắn thượng một lần coi như vạn sự may mắn! Đã thích còn giả vờ giả vịt, ta đây chỉ tác hợp nhân duyên của bọn họ thôi! Đạo sĩ thúi như ngươi thì biết cái quái gì! A a a a!"

Đồ Tô vẫn không hề nhúc nhích, hắn tin sư huynh thừa sức đối phó với một tiểu yêu. Nhưng hắn cũng rất để ý lời tiểu yêu này nói, liền nhìn sang Lăng Việt: "Sư huynh, giờ ta cứ trói nó lại là được rồi."

Lăng Việt không hiểu vì sao Đồ Tô muốn vậy, nhưng anh vẫn thu pháp thuật về, trói tiểu yêu bằng thừng. "Đồ Tô, đệ muốn làm gì?"

Đồ Tô nhìn tiểu yêu đã ngồi bệt ra đất, hỏi: "Ngươi nói 'bị thượng một lần' nghĩa là sao?"

Lăng Việt cảm thấy ngực mình nghẹn một búng máu, hung hãn trừng mắt nhìn tiểu yêu kia một cái rồi thi triển pháp thuật đánh xỉu luôn.

Đồ Tô quay lại nhìn sư huynh với vẻ mặt hoang mang: "Sao sư huynh lại đánh xỉu nó?"

Lăng Việt hít sâu một hơi. Trước kia ở trên núi anh căn bản chưa từng dạy Đồ Tô những chuyện liên quan đến tình ái, mà Thiên Dung thành là nơi tu tiên, đương nhiên cũng không có sách vở của thế tục mà học tập. Trước khi xuống núi chính anh cũng không hiểu việc này, sau hiểu rồi thì không nghĩ mình nên nói cho Đồ Tô biết, không ngờ đến hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy."Mấy cái thứ ô ngôn uế ngữ này không cần hỏi nhiều. Ta sẽ biến nó trở lại nguyên hình như trước rồi mang Ngô Mông về chữa trị."

Một đạo linh quang lóe lên, thiếu niên kia biến lại nguyên hình. Thật không ngờ tiểu yêu tác nghiệt lại là một khối ngọc bích bồi táng thành tinh, thấy khối ngọc bích này thật sự không có âm khí tà đạo ô uế, Lăng Việt bắt đầu hơi hơi tin lời tiểu yêu kia.

Mà Đồ Tô vẫn còn thắc mắc lời tiểu yêu kia nói có nghĩa là gì. Hồi mới xuống núi có rất nhiều việc hắn không rõ, nhưng bây giờ hắn đã biết tiền là gì và kiếm tiền ra sao. Nhưng hắn còn chưa biết người phàm làm sao để bày tỏ lòng yêu mến của mình, tuy sư huynh đã đồng ý sẽ đi tìm hung thủ với mình, nhưng hắn vẫn muốn lựa dịp biểu đạt chút tâm ý với sư huynh, xin lỗi sư huynh. Vì sao sư huynh lại bảo đó là ô ngôn uế ngữ cơ chứ? Chả hiểu gì sất.

Thấy Ngô Mông hôn mê bất tỉnh, Tô Ngọc lập tức nhào tới, nước mắt đầm đìa. "Đại hiệp, xin các ngài cứu Mông ca, huynh ấy không thể chết, không thể chết được!"

Như Thấm thấy thiếu niên này quả là đáng thương, ngẩng đầu nhìn sang người bên cạnh: "Thiếu Cung, huynh xem bệnh cho anh ta đi."

Âu Dương Thiếu Cung gật đầu, bước qua chạm vào mạch môn của Ngô Mông. "Tà khí xâm chiếm, nhưng chỉ hơi suy yếu, không nguy đến tính mạng."

Lăng Việt cũng nói: "Ngọc tinh kia thực sự không muốn chiếm đoạt dương khí của hắn, ngươi có thể yên tâm."

Tô Ngọc nghe họ nói vậy, liền lau nước mắt rồi đứng lên cúi đầu trước mọi người: "Tô Ngọc xin bái tạ đại ân của các vị!"

---

Thân thể Ngô Mông suy yếu, phải điều trị một thời gian, cho nên Phương gia chuẩn bị cho hai người một gian phòng khách, tiện cho việc uống thuốc mỗi ngày.

Đêm ấy Lăng Việt liên lạc với Hồng Ngọc, nói mình phải giúp Đồ Tô tìm người mặt quỷ nên tạm thời chưa về Thiên Dung thành, đến khi quay về phòng đã không thấy Đồ Tô đâu cả.

Nhíu mày, trong lòng mơ hồ bất an.

Vừa rồi khi mình trở ra Đồ Tô rõ ràng sắp ngủ, sao nhoáng cái đã biến mất tiêu rồi?

Quanh quẩn hai vòng trong phòng, cuối cùng Lăng Việt quay lại giường mình ngồi thiền. Anh muốn tĩnh tâm lại, bằng không anh nhất định sẽ ra ngoài tìm người. Nhưng tìm được nó rồi thì biết hỏi gì? "Khuya rồi sao đệ chưa ngủ, còn đi gặp ai?" sao?

Nghĩ đến đây, Lăng Việt cười khổ. Trước kia Đồ Tô chỉ có mình, mỗi lần sư tôn bế quan là nó không biết tìm ai nữa. Nhưng giờ thì khác, nó có bạn bè, rất nhiều bạn bè. Mà nơi đây, cũng không phải Thiên Dung thành.

----

Đồ Tô lúc này đang nhìn Tô Ngọc đăm đăm, vẻ mặt nghiêm túc mà lạnh lùng.

Tô Ngọc rất sợ Đồ Tô, từ khi thấy ánh mắt hung ác của Đồ Tô trong lần đầu gặp mặt, hắn vẫn luôn cảm thấy người này hình như muốn giết mình. Chính vì sợ hãi, hắn mới ngoan ngoãn nghe lời theo Đồ Tô ra ngoài. Nhưng vào đến rừng, bốn bề tối đen, hắn lại bắt đầu run rẩy toàn thân. "Đại. . . . . . đại hiệp. . . . . . vì, vì sao. . . . . . ngài bảo tôi ra đây?"

Đồ Tô không cố ý trừng mắt nhìn hắn, mà đang suy nghĩ xem rốt cuộc phải hỏi như thế nào mới được. Lời nói của tiểu yêu kia đã khiến hắn bận tâm suốt nửa ngày.

Hắn muốn tìm người hỏi han, nhưng sư huynh nói đó là ô ngôn uế ngữ, chắc chắn sẽ không cho mình viết. Tình Tuyết và Như Thấm tỷ đều là nữ nhân, mình không tiện hỏi. Lan Sinh như thằng con nít, đoán chừng cũng không hiểu. Còn Thiếu Cung nhất định phải biết, nhưng hắn cảm thấy không nên hỏi y, vì thế mục tiêu cuối cùng chỉ còn có Tô Ngọc. Ít ra hắn chắc chắn phải biết người phàm biểu lộ tâm ý của mình như thế nào.

"Ngươi thích Ngô Mông à?"

Tô Ngọc giật mình hoảng sợ, nhưng vẫn thành thật trả lời theo bản năng: "Phải. Ngài, ngài làm sao biết được?"

Mặt Đồ Tô vẫn lạnh như tiền: "Do con yêu kia nói. Nó còn nói hai người thích nhau nên nếu để Ngô Mông thượng ngươi một lần thì các ngươi sẽ hoàn toàn hạnh phúc."

Tô Ngọc liền ngượng đỏ mặt. "Đại. . . . . . đại đại đại hiệp! Sao ngài dám nói ra miệng những lời lẽ ô uế này chứ! Đúng là. . . . . . đúng là không lịch sự chút nào hết!"

Đồ Tô làm gì còn để ý đến phép lịch sự. "Lời hắn nói là thật à?"

Lúc này Tô Ngọc bắt đầu tò mò Đồ Tô gọi mình ra đây làm gì. Vì thế lá gan hắn cũng lớn hơn, nương theo ánh trăng ngó lên mặt thiếu hiệp lạnh lùng, hình như. . . . . . hắn cũng hơi ngượng ngùng? Nhớ lần gặp nhau hồi sáng hắn đã tỏ ra lo lắng cho vị đại hiệp kia, trong lòng bỗng dưng nảy sinh suy đoán. Hình như. . . . . . hắn không muốn lấy mạng mình. "Là. . . . . . là thật đó."

Đồ Tô cảm thấy mình đã chọn đúng người. "Cụ thể phải làm sao để nói cho huynh ấy biết huynh ấy là người quan trọng nhất trong trong lòng ta?"

Bây giờ Tô Ngọc bắt đầu cảm thấy hơi buồn cười, nhưng hắn không dám cười. "Thật ra. . . . . . thiếu hiệp thích vị đại hiệp kia à?"

Đồ Tô ngây người. Thích. . . . . . đại sư huynh ư? Phải, mình rất thích, từ nhỏ đến lớn vẫn thích. Mọi chuyện của mình đều do đại sư huynh quan tâm chăm sóc, mình cũng chỉ thích được ở bên đại sư huynh, thi thoảng bị sư tôn trách phạt, đại sư huynh còn chịu phạt cùng mình nữa. Nhớ lại thì hình như mọi ký ức của mình đều in bóng sư huynh. Trước kia vẫn chấp nhất muốn nhớ lại những chuyện đã quên, giờ lại phát hiện ra mình còn những hồi ức cũng vô cùng quý giá, khắc sâu trong tâm trí. Cảm giác này. . . . . . rất kỳ diệu, giống như khoảng trống trong lòng đã được thứ đó gì lấp đầy.

"Ừ, ta rất thích. Sư huynh là người nuôi lớn ta."

Tô Ngọc nói: "Ta cũng là do Mông ca nuôi lớn. Ta rất thích huynh ấy. Tuy người đọc sách không nên nói thế này, nhưng ta rất sợ huynh ấy sẽ thành thân với người khác rồi không để ý đến ta nữa. Ta không dám nghĩ sau này những ngày không có huynh ấy sẽ trôi qua như thế nào, cho nên nếu ngươi hỏi ta phải làm sao để Mông ca biết ta thích huynh ấy, ta sẽ nói ta muốn thành thân với huynh ấy."

Đồ Tô ngây người. Hắn biết thành thân nghĩa là sao, lại không biết thành thân cụ thể là như thế nào. Nhưng hắn vẫn hiểu rất rõ, vợ chồng là những người thân cận nhất. Hắn vẫn nghĩ vợ chồng hẳn là giống mình và đại sư huynh, tức là cùng ăn cùng ở, làm gì cũng cùng nhau, lại không nghĩ nếu đại sư huynh thành thân với người khác, trở thành người thân cận nhất với người khác thì mình sẽ ra sao. Mà bây giờ vừa nghĩ đại sư huynh sẽ thành thân với Phù Cừ, người ở cùng đại sư huynh vĩnh viễn không còn là mình nữa, hắn bỗng dưng cảm thấy trong người bừng bừng lửa giận, sát khí cũng bắt đầu nổi lên.

----

Khi Đồ Tô mở mắt ra lần nữa, hắn thấy Lăng Việt đang nhíu mày nhìn mình. Hơn nữa hai mắt anh còn đỏ ửng, y như vẻ mặt độc nhất vô nhị anh nhìn mình mỗi lần sát khí phát tác rồi bị thương. "Sư huynh. . . . . ."

Lăng Việt đã tự trách cả một đêm. Ngày hôm qua khi Tô Ngọc chạy về Phương gia nói Đồ Tô bỗng dưng phát cuồng trong rừng, anh hận chính mình vì sao lại quá sĩ diện như thế. Khi phát hiện Đồ Tô biến mất, đáng ra anh nên đi tìm hắn về ngay! Tuy lần này Đồ Tô chỉ hôn mê bất tỉnh mà không bị thương, nhưng mỗi lần nghĩ lại anh vẫn lo sợ và đau lòng. "Đây là thuốc đã sắc, đệ uống đi rồi nói."

Được sư huynh đỡ ngồi xuống, Đồ Tô bưng bát thuốc lên một hơi uống cạn. "Sư huynh, đệ không sao. Chuyện hôm qua. . . . . . là ngoài ý muốn."

Lăng Việt đỡ chén đặt sang một bên rồi kéo chăn giùm Đồ Tô, lại không nỡ buông ra. "Sao bỗng dưng sát khí lại phát tác? Đệ nhìn thấy gì? Hay là nhớ đến chuyện gì?"

Đồ Tô thành thật trả lời: "Tô Ngọc nói hắn sợ Ngô Mông sẽ thành thân với người khác, sau đó không còn quan tâm đến hắn nữa. Đệ nghĩ nếu đại sư huynh cũng thành thân với Phù Cừ. . . . . . thế rồi đệ đuổi Tô Ngọc đi."

Lăng Việt nghe vậy phát hoảng, lại không kiềm nén được mà nhếch miệng. "Ta sẽ không thành thân với Phù Cừ. Đệ quên rồi sao, ta đã nói mình muốn tu luyện cùng đệ, tương lai sẽ trở thành kiếm tiên như sư tôn."

Đồ Tô gật đầu: "Dạ. Sư huynh, vợ chồng là những người thân cận nhất phải không?"

Lăng Việt gật đầu: "Đúng thế."

Đồ Tô tiếp: "Nhất định cũng là người quan trọng nhất với nhau. Giống như Thiếu Cung, hắn rất yêu Tốn Phương, cho nên nguyện ý làm bất cứ việc gì vì nàng, thậm chí là kháng mệnh trời. Đệ biết từ nhỏ đến lớn sư huynh làm gì cũng đều suy nghĩ vì đệ cả."

Lần này Lăng Việt không đáp lời, chỉ nhẹ nhàng vỗ về cánh tay Đồ Tô. Cứ như trước kia Đồ Tô bé bỏng ngủ thao thức không ngủ, bắt anh phải kể những chuyện mới mẻ dưới núi vậy.

Đồ Tô ngẩng đầu, nhìn Lăng Việt bằng ánh mắt tràn đầy ý cười: "Sư huynh, chúng ta hãy thành thân đi!"

Lăng Việt hoảng sợ, nhưng nỗi vui sướng hân hoan trong lòng vẫn lộ rõ trên mặt. "Đồ Tô, đệ có biết mình đang nói gì không?"

Đồ Tô gật đầu: "Đệ biết. Thành thân với sư huynh, về sau chúng ta sẽ vĩnh viễn là người thân cận nhất quan trọng nhất với nhau! Hơn nữa cũng sẽ không chia lìa!"

---

Lăng Việt chưa từng nghĩ có một ngày sư đệ cưng mình một tay nuôi lớn sẽ đòi thành thân với mình.

Anh dở khóc dở cười, nhưng cũng cảm nhận được cái gọi là vui như hoa nở trong lòng. Anh biết định nghĩa thành thân của Đồ Tô vẫn không giống người thường, nhưng nó nhất định hiểu rõ thành thân rồi hai người sẽ thành vợ chồng. Dù từ này không thích hợp với hai người cho lắm, nhưng cũng đủ để anh cảm thấy hết sức ngọt ngào.

"Sư huynh, chờ bắt được người mặt quỷ rồi, chúng ta hãy thành thân đi. Sư tôn nhất định sẽ rất vui đó." Hôm nay Ngô Mông và Tô Ngọc đích thân đưa đến một hộp bánh hỉ, Như Thấm tỷ nói họ không thể thành thân nhưng như vậy cũng tốt lắm rồi, ít nhất còn được chúng ta chúc phúc. Nhưng Đồ Tô cũng không cảm thấy có vấn đề gì, sư tôn nhất định sẽ không phản đối.

Lăng Việt thoáng buồn, anh có thể lường trước sư tôn mà nghe nói mình và Đồ Tô muốn thành thân thì nhất định sẽ không hề vui vẻ như Đồ Tô nghĩ. Còn người sẽ xử phạt như thế nào, anh lại không tưởng tượng ra được. Nhưng nếu Đồ Tô đã nói vậy thì cứ để mặc cho nó vui, dù sao giờ đây đã biết tâm ý của Đồ Tô cũng coi như là hạnh phúc lắm rồi."Việc này về sau phải để ta nói với sư tôn, đệ đừng nói cho người khác."

Đồ Tô gật đầu: "Đệ biết rồi, bởi vì chúng ta đều là nam nhân. Nhưng bọn họ đều là người tốt."

Lăng Việt cười. Phải rồi, sao mình lại nghĩ Đồ Tô chẳng hiểu gì cơ chứ. Thật ra kẻ từ đầu đến cuối vẫn không hiểu lại là chính mình.

---

Thấy Tình Tuyết nhất quyết muốn tác thành cho Lan Sinh và Tôn tiểu thư, Đồ Tô không hiểu cho lắm.

Chẳng phải yêu nhau mới có thể thành thân sao? Giống như Thiếu Cung và Tốn Phương, Tô Ngọc và Ngô Mông, cả mình và đại sư huynh đều có thể, nhưng Lan Sinh vốn đâu có quen Tôn tiểu thư.

Nhưng điều khiến hắn lưu tâm hơn cả lại là lời nói dối của sư huynh hôm nay. "Sư huynh, vì sao lại bảo Lan Sinh song tu là lừa đảo?"

Lăng Việt muốn á khẩu. Anh rất hiếm khi nói dối, trước mặt Đồ Tô thì càng thành thực, không ngờ một câu nói lấy lệ lại bị nghe lén. "Nó không có căn cốt tu luyện, lại hết sức lưu tâm với tiểu hồ ly kia. Cho nó hy vọng, chẳng thà cắt đứt ý niệm này của nó còn hơn. Huống chi Thiên Dung thành thu đệ tử rất nghiêm ngặt, nó căn bản không có cơ hội lên núi học nghệ."

Đồ Tô không chút nghi ngờ: "Cũng được, nhưng đệ còn chưa xem công pháp song tu, sư huynh có biết song tu là thế nào không?"

Đối diện với một đôi mắt đang chăm chú nhìn mình, Lăng Việt bỗng dưng cảm thấy miệng khô lưỡi đắng. Nhớ lại ban ngày nghe tiểu hồ ly nói thích Đồ Tô, anh hơi nhíu mày, sau đó âm thầm hạ một quyết định trước kia vẫn không dám hạ. "Dĩ nhiên là biết, đệ có muốn thử không?"

Đồ Tô lập tức gật đầu: "Dạ!"

Tim Lăng Việt bắt đầu đập loạn. "Ở Phương gia không thích hợp cho lắm, sơn động của ngọc tinh kia cũng không tồi."

Đồ Tô lập tức mang theo Phần Tịch. "Vậy chúng ta đi thôi!"

---

Đồ Tô chưa từng nghĩ song tu còn phải cởi đồ. Thấy đại sư huynh tươi cười nhìn mình, hắn lập tức cúi đầu, nhưng khoảng cách giữa hai bên quá gần, cúi đầu cũng vẫn trông thấy bóng người mà hắn vừa nhìn đã cảm thấy toàn thân gượng gạo.

Lăng Việt ôm hờ Đồ Tô, ghé tai hắn nói nhỏ: "Đừng nghĩ gì cả, chỉ cần nghe lời ta là được rồi."

Đồ Tô gật đầu: "Vâng, đệ nghe sư huynh."

---

Sáng sớm hôm sau, Ngọc Bích được Lăng Việt thả ra, lấy lại hình người. Nhìn hai người trước kia còn hung hãn với mình, giờ lại vui vẻ hạnh phúc đi xa, nét mặt hắn tràn đầy khinh bỉ.

"Hừ! Đúng là giả dối! Chẳng phải cứ thượng là xong rồi sao! Còn không biết thẹn đòi giáo huấn ta!"

Khinh bỉ xong, Ngọc Bích rút một con dao nhỏ, bắt đầu khắc một nét sổ thẳng lên vách động.

Đôi này cũng nhờ công mình mà thành đó!

[Hoàn]

-------------

Kịch bản ngắn:

1.

Sư tôn: Ai! Ai nói cho ta biết vì sao hai đồ đệ của ta lại muốn thành thân!!

Hồng Ngọc: chủ nhân, gạo đã nấu thành cơm rồi.

Sư tôn: Vô lý! Giam tụi nó ra sau núi tự kiểm điểm đi!

Hồng Ngọc: Tôi cảm thấy chủ nhân quyết định như thế, hai đứa nó nhất định sẽ rất vui vẻ.

Sư tôn: . . . . . . (Bó tay bó chân. . . . . . )

2

Lan Sinh: ... Đồ lừa đảo! Rõ ràng còn có song tu!

Tương Linh: Có thì ngươi cũng chẳng dùng được!

Lan Sinh: Vì sao chứ? Nếu thế ta có thể vừa tu tiên, vừa ở bên nàng mà!

Tương Linh: Nhưng ta không phải nam.

Lan Sinh: . . . . . . (Bó tay bó chân. . . . . . )

.

.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro