Chương 16-17-18-19-20-21-22-23-24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16

Bách Lý Giang gãi gãi đầu: "Nga, cái kia là lạc đề a, ân, đây chính là tật xấu của ta, ôi, cũng không biết bao nhiêu lần bị người ta nói, chính là vẫn không sửa được. . . . . ." Còn chưa nói xong liền nhìn thấy ánh mắt thành khẩn xót xa của Viên Dã, hắn vội vàng giơ hai tay lên: "Ok Ok, nói trọng điểm nói trọng điểm. Cái kia, đơn giản mà nói, chính là lão ba lão mẹ của ta, nga, mà theo lời các ngươi là cha và nương, bọn họ là hai người ham thích thám hiểm, Viên Dã, đây cũng không phải là ta khoe khoang a, ba mẹ ta, tương đối nổi danh trong giới thám hiểm, ta chính là kế thừa gien tốt đẹp của bọn họ, mới có thể trở thành một khảo cổ viên vĩ đại, ta từng theo ba mẹ ta đi qua rừng rậm nguyên thủy, tuyết ở khu vực cao nguyên, đáy biển. . . . . ."
"Trọng điểm, nói trọng điểm." thanh âm Viên Dã thâm trầm, u ám lại vang lên, thành công đem kỹ năng lạc đề rộng lớn của Bách Lý Giang bóp chết trong khi mới phát sinh.
"Nga, đúng rồi, đúng rồi, nói trọng điểm." Tiếng nói Bách Lý Giang trong veo rõ ràng: " Nói đúng ra, cuộc đời ba mẹ ta đã trải qua vài thập niên thám hiểm, kết quả lần này, bọn họ chú ý tới một truyền thuyết ẩn tàng chết chóc ở trong hang với hàng loạt những cổ mộ rộng lớn thần bí khó lường, đương nhiên, ta hết lần này tới lần khác cản trở a, đối với việc bọn họ đang thực hiện phê bình chỉ bảo, kết quả bọn họ căn bản nhắm mắt bịt tai, cuối cùng nhân lúc ta không cẩn thận, bọn họ đã thành công chuồn ra khỏi tầm nhìn của ta. . . . . ."
"Trọng điểm. . . . . ." thanh âm Viên Dã kéo dài, tựa như quỷ treo cổ, trên thực tế hắn thật sự rất muốn bạo phát, thật sự nghĩ không ra trên đời sao lại có tên gia khỏa lạc đề, lạc theo hẳn một hướng như vậy.
"Nga, trọng điểm trọng điểm." Bách Lý Giang không ngừng gật đầu: "Trọng điểm chính là, sau khi bọn họ chạy đi lúc đấy, cũng không thấy trở về. Ta là ai a? Ta là con trai của bọn họ a, ngươi nói ta có thể mặc kệ bọn họ sao? Thế là ba tháng sau, ta mua đủ những gì cần thiết, liền hướng cổ mộ kia xuất phát, nhưng khiến ta chán nản chính là, ta vừa mới tiến đến cái hang chết chóc kia, không chờ tìm được cửa vào cổ mộ, thời tiết lại đột nhiên thay đổi, cuồng phong gào thét, sấm sét đan xen, chỉ thấy sau tia chớp một đạo sáng như tuyết, bỗng nhiên thùng thùng, thanh âm tiếng sấm bắt đầu vang lên, ba lô ta đựng đầy công cụ đồ ăn nước uống bị mất sạch, rồi lại thùng thùng một tiếng. . . . . ."
"Nói vô nghĩa nữa sẽ thu hết đồ ăn nước uống sau này của ngươi." Viên Dã đã hoàn toàn ăn xong, lười biếng dựa trên tường nằm, nghĩ thầm tùy hắn ra sao, đây là lần cảnh cáo cuối cùng, thật không rõ hắn đều đã chán ngấy, sao Bách Lý Giang còn có thể nói nhiệt tình như vậy.
"Ách, rồi mới. . . . . . Rồi trước mắt ta bạch quang chợt lóe, liền hết sức bình thường xuyên qua , chuyện sau đấy thì ngươi đã biết." Bách Lý Giang nói một đống vô nghĩa, cuối cùng một câu trọng điểm này lại dị thường ngắn gọn, cứ thế Viên Dã trong lúc nhất thời thần trí còn chưa quay về.
"Xong. . . . . . Xong rồi?" Viên Dã thẳng đứng người.
"Xong rồi a." Bách Lý Giang lại nằm xuống: "Đương nhiên, nếu ngươi muốn nghe cụ thể hơn trong quá trình xuyên qua của ta cảm thụ như thế nào, ta cũng đặc biệt tình nguyện miêu tả cho ngươi một chút, đầu tiên, cơ thể của ta chỉ đột nhiên nhẹ bỗng, giống như biến thành một cái lông chim, ân, cái đó và cái loại trong sách viết rằng toàn thân bị sự đau đớn giày xéo căn bản không giống nhau. . . . . ."
"Được rồi được rồi, ta đã biết." Viên Dã sợ lại lần nữa dẫn Bách Lý Giang nói những lời vô nghĩa liên miên không dứt như sông chảy, vội vàng xua tay ngăn lại. Bách Lý Giang cong môi, nghĩ một chút vẫn là không nói gì, nằm xuống ngay ngắn trên mặt đất cứng rắn lạnh lẽo.
Bên trong mộ thất nhất thời yên lặng, trong bầu không khí trầm thấp cô tịnh, dần dần một cỗ cảm giác u ám tối tăm xuất hiện, hai người đều xem như đã từng trải qua những việc không tầm thường, nhưng lúc này cũng nhịn không được mà sợ hãi trong lòng, Bách Lý Giang chỉ cảm thấy bản thân tóc tai dựng đứng, hắn huých Viên Dã: "Ta nói, ta có thể hay không. . . . . . Có thể hay không nói chuyện sau đấy, bằng không. . . . . . Bằng không trong lòng ta không thoải mái."
Viên Dã đang mong sao hắn nói những lời này, cũng không lo hắn nói những lời vô nghĩa khủng bố kia, vội vàng gật gật đầu. Hai người dựa vào nhau, Bách Lý Giang bắt đầu miệng lưỡi lưu loát nói không ngừng, kể cũng kỳ lạ, bọn họ vừa nói, cảm giác âm trầm trong mộ liền tiêu thất, nhưng chỉ dừng lại câu chuyện, cỗ cảm giác kia liền lập tức nổi lên.
Cũng không biết nói mất bao nhiêu thời gian, Bách Lý Giang hướng Viên Dã nói về khoa học kỹ thuật cùng tri thức tiến tiến thời hiện đại, nói những việc đã trải qua trong khảo cổ của hắn, nói về những quốc bảo di vật văn hóa kia, thậm chí ngay cả mình thích ăn cái gì nhất, đánh răng chải như thế nào đều nói ra , trong thời gian đó, hắn đều quay ra uống vài ngụm nước, cuối cùng hắn ý thức được bản thân không thể nói tiếp được nữa, nếu không cho dù có đem lời vô nghĩa trong bụng toàn bộ nói ra, nhưng nước Viên Dã mang theo cũng tuyệt không đủ cho hắn dùng. Thế là hắn dừng nói, trong nháy mắt, nến trong phòng dao động mấy cái, cuối cùng thình lình tắt.
Hai người giật nảy mình, không hẹn mà liền nắm lấy tay đối phương, một bên ngưng thần đề phòng . Đợi nửa ngày, một chút động tĩnh đều không có, thế là Viên Dã nhấc ra từ trong túi đeo của mình cây đuốc đã được chuẩn bị, tức khắc bên trong ánh sáng lại lan tỏa, tiếng của hắn rõ ràng, trầm thanh nói: "Ngươi nói xong rồi phải không? Vậy đến phiên ta nói."

CHƯƠNG 17

Viên Dã hướng Bách Lý Giang nói về xuất thân của chính mình, nói về cuộc sống trong cung, nói những mặt khác nhau của sáu huynh đệ hắn, còn có cha mẹ ruột thân là Hoàng thượng và Hoàng hậu. Nói những điều này xong, hắn lại nói về việc mình đã trải qua ở trên chiến trường, đã tắm máu, đã chiến đấu anh dũng. Nói rằng hắn đã cùng địch nhân đấu trí so dũng khí, nói về việc khi hắn lạc đường trong sa mạc tìm thấy mấy con lạc đà hoang dã đưa bọn họ tới nguồn nước như thế nào, cho dù Bách Lý Giang bình thường thích đọc sách, nhưng hắn vẫn đang cảm thấy được những việc Viên Dã đã trải qua thật sự rất tuyệt vời, so với nói về những cố sự được hư cấu phải tuyệt vời gấp một trăm lần. Trong lòng âm thầm tính toán kỹ, một khi bản thân có thể trở lại thời hiện đại, hắn cũng muốn viết tiểu thuyết trên mạng, sẽ dùng những cố sự đáng khâm phục Viên Dã đã nói này, khẳng định là bán chạy, hơn nữa không có người nào tố cáo mình xâm phạm bản quyền mà sao chép, khi đó bản thân mình chỉ một phát đã nổi danh khắp thiên hạ, hắc hắc hắc. . . . . . Nghĩ đến chỗ đắc ý, hắn không nhịn được mà cười ra tiếng.
"Ngươi làm sao vậy? Vẻ mặt cười đến gian trá?" Viên Dã nghiêm túc đánh giá hắn vài lần: "Phải chăng ngươi đang nghĩ đến làm cách nào để đem ta bán đứng cho Đông Đế, rồi khiến cho hắn đưa ngươi quay về thời đại của ngươi? Hừ, ta nói cho ngươi hay, ngươi tốt nhất không nên tùy tiện tìm đến nguy hiểm, ta lấy danh nghĩa tướng quân bách chiến phát thề, nếu ngươi bán đứng ta trước, ta có thể đâm xuyên ngươi một lỗ ."
"Ai nha, ngươi nghĩ đến cái gì đâu, ta sao có thể là cái loại người đáng xấu hổ thế chứ, huống chi tình thế bắt buộc, chúng ta cả hai phải đồng tâm hiệp lực mới có thể ra ngoài được, ta cho dù có ngu dốt, điểm này vẫn rất rõ ràng. Hơn nữa nghe những việc đã trải qua của các hoàng tử mà ngươi nói, vị Đông Đế đại nhân này của các ngươi tựa hồ hỉ nộ vô thường, hắn nhận thức ta là ai a, hơn nữa luận về quan hệ, ngươi cùng hắn cũng là thân cận hơn đúng không?"
Viên Dã gật đầu: "Ân, ngươi biết là tốt rồi." Con mắt hắn bỗng nhiên chăm chú nhìn về phía Bách Lý Giang: "Bách Lý, ta đáp ứng ngươi, nếu hai người chúng ta có thể từ nơi này thoát ra ngoài, ta sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi, tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào khi dễ ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ được hưởng thụ những vinh hoa phú quý mà người khác cả đời đều muốn mà không với đến, thật sự, đối với tình cảm chúng ta đã cùng chung hoạn nạn, ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi ở một thời đại không hề quen biết trôi giạt khắp nơi."
Trong lòng Bách Lý Giang đột nhiên nhảy dựng, đương nhiên Viên Dã đã nghiêm túc nói như vậy chỉ có thể coi đây là một lời hứa, trên gương mặt đẹp trai khí chất vững vàng của hắn, tất cả đều hiện lên biểu cảm kiên định nhất nặc thiên kim*, bất giác khiến cho người ta muốn dựa dẫm vào hắn. Không biết vì sao, khuôn mặt Bách Lý Giang liền đỏ lên, hắn đang muốn nói tiếp, liền nghe thấy một tiếng vang rất nhỏ.
Tiếng vang kia tuy rằng thực nhỏ bé, nhưng tại đây trong cái không gian im lặng như này, thời khắc thanh âm đấy xuất hiện, lại vô cùng rõ ràng, trong nháy mắt, Bách Lý Giang cùng Viên Dã cơ hồ nhảy dựng lên, hai người trước tiên bắt đầu nhìn mọi nơi xung quanh bên trong, muốn xem liệu phải chăng lại có cương thi hay nữ quỷ linh tinh gì đó lặng lẽ tiếp cận.
Bất quá bọn họ cũng không phát hiện ra điều gì, mà trong mộ thất lại khôi phục yên tĩnh như trước. Viên Dã cùng Bách Lý Giang đưa mắt nhìn nhau, đều cảm nhận được cảm giác lạnh trong lòng bàn tay của đối phương. Vốn để đối mặt với thứ âm linh gì đó, bọn họ bản năng đã có một loại bất an, nếu như phía trước có thể nhìn thấy đối phương, cùng đối phương chiến đấu, cảm giác kia còn có thể bớt đi một ít, duy nhất loại không thể nhìn thấy, không thể sờ được, giống như cảm giác có một âm hồn ở bốn phía rình mò, mới khiến trong lòng người mơ hồ .
Bách Lý Giang bỗng nhiên ngồi xuống, thuận tiện cũng kéo theo Viên Dã ngồi xuống, hắn khụ hai tiếng: "Khụ khụ. . . . . . Cái kia ngươi vừa rồi nói đến cố sự dẫn đầu một tră m quân tiên phong cùng bầy sói chiến đấu, làm ta cũng muốn được trải qua một việc như vậy." Hắn hướng Viên Dã nháy mắt ra hiệu, thế là Viên Dã cũng ngồi xuống, làm bộ nghe hắn nói đạo lý, trên thực tế toàn thân đều đặt trong trạng thái tiến tại huyền thượng**.
"Chúng ta có lần đi tới một vùng quê để khảo sát một cổ mộ đã từng biến mất, ai ngờ mọi người bởi vì quá mức hưng phấn, thế là liền bỏ lỡ mất thời điểm có tuyến xe, tại nơi trồng trọt này có thể từ trường đặc biệt có tác động mạnh, tín hiệu di động cũng bị nhiễu, cho nên chúng ta không có cách nào khác, đành phải ở lại vùng quê đó qua đêm."
Thời điểm Bách Lý Giang nói chuyện này, Viên Dã không biết có phải chính mình quá mức mẫn cảm hay không, vì hắn thế nhưng lại phát giác mặt đối phương đỏ đỏ, trong lòng không rõ lý do tại sao có chút chua xót, thầm nghĩ, chẳng lẽ Bách Lý chính là tại vùng quê đấy quen biết một cô gái miền núi nào đó, nảy sinh cảm tình, cho nên hắn mới nhịn không được mà đỏ mặt chăng? (anh ăn phải dấm chua rồi...*cười gian xảo*)
Bách Lý Giang nào biết trong tâm Viên Dã lúc này lại có suy nghĩ mạc danh kỳ diệu đấy, hắn thấp đầu, thanh âm hơi nhỏ đi một ít nói: "Cái kia, bởi vì là ở vùng quê, mọi người để thêm can đảm, liền đề nghị đốt lửa trại liên hoan. Thế là chúng ta dấy lên một đống lửa trại, bất luận là ai đều phải hát một bài, bằng không kể chuyện cười cũng được, rồi rất nhanh liền đến phiên ta ."
"Ngươi sẽ không hát một bài đi?" Viên Dã có chút buồn cười hỏi, nếu Bách Lý Giang thật sự chọn hát, có thể tưởng tượng nhóm bạn bè xui xẻo của hắn đã gặp phải loại tra tấn gì.
Bách Lý Giang trừng mắt nhìn hắn, hừ một tiếng nói: "Đúng vậy, ta chính là đã chọn ca hát, sao lại vậy ư? Ta vốn chỉ là thích ca hát thôi." Vừa dứt lời, Viên Dã liền nhún vai nói: "Chính xác, đây chính là chuyện của ngươi, bất quá đám bằng hữu của ngươi, chặc chặc, ta thật sự là đồng tình với bọn họ, vậy mà cũng bị buộc phải nghe hết một thứ ma âm như xuyên não này."

CHƯƠNG 18

Không ngờ rằng, lần này Bách Lý Giang thế nhưng không hề cãi lại mình, hắn chỉ dùng thanh âm càng ngày càng nhỏ nói: "Không. . . . . . Không có, ta chưa kịp hát xong một bài, bởi vì vào thời điểm ta hát đến câu thứ năm, không biết vì cái gì, cũng không biết từ lúc nào, xung quanh chúng ta bỗng nhiên xuất hiện một bầy sói." Hắn nhìn thấy ánh mắt Viên Dã: "Ta không có nói bừa, thật sự là một bầy sói, con mắt đều tỏa ra quang mang xanh biếc, đáng sợ cực kỳ."
Viên Dã không tin được mà trừng mắt nhìn Bách Lý Giang: "Cái gì? Gặp bầy sói? Vậy thì ngươi hiện tại sao còn có thể ngồi ở đây? Ta không tin chỉ bằng ngươi cùng đám bằng hữu theo như lời ngươi nói, lại có thể tiến lên chiến đấu cùng bầy sói, còn có thể toàn thây trở về."
Bách Lý Giang ủ rũ nói: "Nói chính là, chúng ta lúc đấy đều sợ hãi, chỉ có thể gắt gao ở gần xung quanh đống lửa, thế nhưng lửa lại càng ngày càng nhỏ, chúng ta đem quần áo đủ loại ra đốt, vẫn không ngăn được lửa dần dần tắt, cuối cùng đội trưởng của ta dùng một loại ngữ khí 'thấy chết không sờn' yêu cầu ta hát nốt hơn phân nửa bài còn lại, hắn nói thà rằng các đội viên đều chết dưới ma âm của ta, như vậy một khi bị sói cắn xé thi thể, cũng sẽ không cảm thấy đau ."
Viên Dã trở mình xem thường, nghĩ thầm, rằng vị đội trưởng này của Bách Lý Giang cũng là kẻ dở hơi, vào thời điểm như vậy mà còn có tâm tình nói đùa.
"Ai biết. . . . . . Ai biết ta lớn gan vừa hát không đến hai câu, đám sói kia bắt đầu thối lui, cuối cùng không đến vài giờ, chúng liền chạy cái sạch." Nói tới đây, ngay cả Viên Dã cũng nhịn không được thất thanh nói: "Không phải chứ? Chẳng lẽ ngay cả bầy sói đều không ngăn cản được ma âm của ngươi, trời ạ, này cũng quá lợi hại đi. A, không đúng, nếu bọn chúng không chống lại được giọng ca của ngươi, lúc trước vì sao còn có thể xuất hiện vào thời điểm ngươi đang hát?"
Mặt Bách Lý Giang càng đỏ hơn, tại Viên Dã hết lần này tới lần khác truy hỏi, hắn mới dậm chân, oán hận nói: "Cái tên đội trưởng không sợ chết kia, hắn chẳng những không cảm kích ơn cứu mạng của ta, còn phi thường đứng đắn nghiêm túc nói với ta, có thể giọng ca của ta cùng ngôn ngữ loài sói tương thông nhau, mấy câu hát ban đầu kia, đại khái là tiếng sói tru gọi đồng bạn về, rồi hát đoạn sau đó, thì là tiếng sói tru làm cho đồng bạn rời đi, hắn nói trừ bỏ cách giải thích này, hắn thật sự nghĩ không ra nguyên nhân khác."
Viên Dã cuối cùng biết Bách Lý Giang vì sao lại đỏ mặt, câu chuyện cũ đâm bị thương lòng tự tôn của hắn nghiêm trọng như vậy, có thể nói ra quả thật đòi hỏi phải có dũng khí, hắn nhịn không được khom thắt lưng cất tiếng cười to, khiến Bách Lý Giang tức giận, hận không thể dùng bột tẩy trắng ở trên đầu hắn mở ra một lỗ thủng. Ngay lúc này, bỗng nhiên trong đó, trong tiếng cười bừa bãi của Viên Dã, truyền ra một thanh âm cười khẽ khác.
Một tiếng cười khẽ này thập phần ngắn ngủi, đương lúc Viên Dã cùng Bách Lý Giang đình chỉ tất cả thanh âm cùng động tác, tiếng cười này cũng biến mất, nhưng bởi vì nó vừa rồi thật sự quá mức rõ ràng quá mức êm tai, cứ thế thanh âm kia lại vẫn như lởn vởn xung quanh bên tai Viên Dã cùng Bách Lý Giang, bởi vậy cả hai bọn họ thập phần khẳng định, tại đây trong mộ thất, trừ bỏ hai người bọn họ, khẳng định còn có một bên thứ ba tồn tại.

Trong nháy mắt, mồ hôi lạnh phủ toàn thân Bách Lý Giang cùng Viên Dã, bởi vì đối thủ lần này của bọn họ không giống như loại nữ quỷ hay cương thi kia, có thể so sánh được, nó vẫn ẩn núp trong mộ thất, cũng không lộ diện, hành tung mơ hồ hành động quỷ dị, ai cũng không biết, quỷ hồn này vào thời điểm nào đó sẽ ra tay, mà một khi nó ra tay, chính hai người mình ở thế bất ngờ không kịp đề phòng, liệu còn có thể toàn thân trở ra hay không.
"Rốt cuộc là ai? Không cần úp úp mở mở lén lút, quang minh chính đại đi ra cùng chúng ta đại chiến một hồi, cho ngươi nếm thử, sự lợi hại của ông đây." Bách Lý Giang tiến lên từng bước, hai tay chống nạnh, tiếng gào ngoài mạnh trong yếu, nhưng trong mộ thất trừ bỏ tiếng vọng lại trống rỗng, cũng đều không xuất hiện thứ gì.
Viên Dã nhíu mày, trong tay của hắn gắt gao nắm lấy tấm bùa chú cuối cùng, suy nghĩ một chút, lại chậm rãi buông ra. Tuy rằng nữ quỷ này có thể rất lợi hại, nhưng phải biết rằng, bọn họ hiện giờở trong mộ, ngây người còn chưa đến mười hai canh giờ, yên vân khấu trừ cùng chủ mộ thất còn ở nơi rất xa, về sau bọn họ còn không biết sẽ gặp phải những dạng thách thức cùng nguy hiểm nào, nếu cứ như vậy dễ dàng đem tờ bùa chú thứ ba dùng hết, sau này làm sao để xử lý? Huống chi đem tờ bùa chú này lưu lại, chung quy vẫn cảm thấy an tâm hơn một ít, nếu không bản thân mình cùng Bách Lý Giang, quả thật không có gì để dựa vào, nghĩ đến đây, hắn đưa tay chậm rãi từ trong lòng rút ra. Thu Hoằng kiếm ra khỏi vỏ, hắn để ngang kiếm tư thế hướng trước ngực, ở trong mộ chậm rãi dạo qua một vòng, lại vẫn không phát hiện bất cứ cái gì.
"Khụ khụ. . . . . ." Bách Lý Giang bỗng nhiên mở miệng: "Viên Dã, xem ra chúng ta gặp phải một quỷ hồn mê chơi trốn tìm, ân, căn cứ vào tâm lý học trong thời đại của ta để phân tích, quỷ mê chơi trốn tìm, thông thường đều là tiểu hài tử, cho dù là người lớn, cũng là thuộc loại thập phần khờ khạo hơn nữa tính khí trẻ con vẫn chưa tiêu hết, cho nên, ta nghĩ vị quỷ đại tỷ này có lẽ có ý định đuổi chúng ta đi, không bằng chúng ta hiện tại liền rời khỏi địa bàn của nàng, đừng quấy nhiễu cuộc sống yên ổn của đại tỷ nhà người ta." Hắn nói xong, chắp hai tay trước ngực, cung kính lạy ba cái, rồi mới lôi kéo Viên Dã bước đi.

CHƯƠNG 19

Viên Dã cũng hiểu được Bách Lý Giang nói thế là có lý do, hai người nhanh chóng hướng phía cửa thối lui, ngay thời điểm bọn họ vừa tới cửa, một đạo hồng quang bỗng nhiên sáng lên, ngăn cản đường đi của bọn họ, tiếp theo một thanh âm mang theo lo sợ vang lên: "Tường, ngươi làm gì vậy, mau dừng tay."
Bách Lý Giang cùng Viên Dã đều ngây ngẩn cả người, nghĩ thầm, rằng quỷ hồn này đang nói chuyện cùng ai, chẳng lẽ trong mộ thất này trừ bỏ chúng ta hai người một quỷ, còn có một con quỷ nữa sao? Mà trong lòng Bách Lý Giang nhanh chóng phân tích, nhận định vị quỷ đại tỷ này đã lên tiếng, đối với bản thân cùng Viên Dã có lẽ không có ác ý, cho nên tình hình hiện tại tạm thời không sao, hắn quả thật vừa hiếu kỳ vừa muốn chiếm thế thượng phong.
Cửa bị một mảnh hồng quang lờ mờ bao phủ, mặc dù ai cũng đều có thể nhìn ra được, đó là kết giới theo lời những người tu hành nói, bởi vậy Viên Dã bất đắc dĩ, buộc lòng cùng Bách Lý Giang lui trở về, sau đấy Bách Lý Giang vặn vặn cổ hai cái, bất đắc dĩ nói: "Quỷ hồn đại tỷ, ngươi xem ngươi vừa không muốn cho chúng ta đi, thoạt nhìn tình hình cũng không giống như muốn làm hại chúng ta, vậy ngươi rốt cuộc muốn làm gì chứ? Sẽ không muốn đem chúng ta vây khốn ở nơi này cùng ngươi làm bạn đi?"
Một hồi lâu vẫn không có tiếng động, đương lúc Bách Lý Giang cùng Viên Dã nghĩ sẽ không nhận được câu trả lời, đã thấy cây đuốc đặt ở kia bỗng nhiên tắt, sau đấy một mảnh bóng tối, lân quang lấp lánh như sao, Ngay sau đó một cái bóng màu đỏ chậm rãi hiện lên giữa không trung, người vẫn chưa hoàn toàn hiện ra hết, thanh âm êm tai trước đấy vang lên: "Thực xin lỗi, ta có thể đã hù dọa đến các ngươi, nhưng ta không phải cố ý, chỉ là vừa rồi nghe đứa nhỏ kia kể chuyện cũ rất buồn cười, cho nên nhịn không được liền bật cười."
Theo tiếng nói thấp dần, bóng người giữa không trung cuối cùng cũng hoàn toàn hiện ra mà lại vô cùng rõ ràng đập vào tầm mắt Bách Lý Giang cùng Viên Dã. Trong mộ thất lại rơi vào trầm mặc, hoàn toàn trầm mặc, Bách Lý Giang cùng Viên Dã thật lâu đều không nghe được tiếng hô hấp của đối phương, bởi vì bọn họ đã bị con quỷ mới xuất hiện này làm cho sợ đến ngây người. Đương nhiên, không phải vì con quỷ quá mức kinh khủng, nếu thật sự là một con quỷ có tướng mạo kinh khủng, thì bọn họ không đến nỗi ngay cả thở cũng đều quên như vậy, mà vì con quỷ này thật sự rất đẹp, dùng phong hoa tuyệt đại để hình dung "nàng" cũng tuyệt đối không phải là quá.
"Quỷ. . . . . . Quỷ đại tỷ. . . . . ." Cuối cùng bị nghẹn lại, Viên Dã xắp xếp mấy chữ, nếu không nói là tướng quân thân kinh bách chiến chính là so với Bách Lý Giang mạnh hơn chút ít thôi. Hắn nói thanh âm cứng rắn, Bách Lý Giang đang thở hổn hển, cũng lẩm bẩm nói: "Quỷ. . . . . . Quỷ hồn đại tỷ, không, không đúng, là quỷ hồn nãi nãi, bà nội, ngươi. . . . . . Này ngươi cũng quá đẹp đi?"

Quần áo của quỷ hồn kia hoa phục đỏ thẫm, mái tóc đen bóng như thác nước trút xuống đến tận thắt lưng, sắc mặt hắn bởi vì có liên quan tới ma quỷ, thoáng chút tái nhợt, nhưng màu của đôi môi cũng không giống như màu đỏ tươi của những nữ quỷ trong truyền thuyết hồi nhỏ của Bách Lý Giang, mà là màu hồng rất nhu hòa, ngũ quan thanh tú mà vẫn ẩn giấu khí khái hào hùng, dáng người rắn rỏi cân xứng, nữ quỷ này cho dù đã trở thành một linh hồn, vẫn có mị lực kỳ lạ khiến kẻ khác động tâm.
Bách Lý Giang yên lòng, thầm nghĩ cũng không tồi, màu sắc môi của nữ quỷ đại tỷ này thoạt nhìn không giống như từng ăn thịt người. Hắn bất giác buông lỏng cơ thể, đã thấy quỷ hồn mỉm cười, ôn nhu nói: "Gọi ta là ca ca đi, tuy rằng niên kỷ quả thật có thể làm tổ tông của các ngươi, nhưng ta quen với việc các ngươi gọi ta là ca ca hơn."
"Phốc, ca ca. . . . . ." Bách Lý Giang trong miệng may mắn không có thứ gì, bằng không khẳng định sẽ rất rực rỡ, mỹ lệ mà văng hết ra. Hắn kinh ngạc nhìn quỷ hồn quá mức xinh đẹp đến không thể nghi ngờ kia, khóe miệng đột nhiên bắt đầu co giật, mà Viên Dã cũng không tốt hơn so với hắn, trừng lớn mắt mở lớn miệng, thấy quỷ hồn kia đang lơ lửng giữa không trung lộ ra nụ cười tao nhã nhìn bọn họ.
"Các ngươi muốn đi ra, vậy đi thôi, kết giới ở cửa đã rút lại rồi." Nam quỷ kia lại lộ ra một nụ cười ôn nhu, áy náy nói: "Thật sự xin lỗi, dọa các ngươi nhảy dựng, bởi vì ta ở trong này đã đến một ngàn năm, không được nghe người khác nói chuyện, cho nên vừa rồi nghe các ngươi ở nơi này nói chuyện rất thú vị, liền nhịn không được mà nghe một lát, kỳ thật ta rất cố gắng chịu đựng để không cười, nhưng nghe đến đoạn sói tru kia, thật sự là nhịn không được." Hắn sâu kín quay đầu về phía Bách Lý Giang: "Tiểu huynh đệ, chẳng lẽ ngươi ca hát thật sự như vậy. . . . . . Nga, kỳ lạ như vậy sao? Có thể hát một câu cho ta nghe không?"
Khuôn mặt Viên Dã lập tức suy sụp xuống, lẩm bẩm nói: "Đại ca, ngươi nói xem ngươi khuyến khích cái gì không tốt thì thôi, thế nhưng ngươi lại khuyến khích hắn ca hát, xong rồi xong rồi, cũng không biết trong mộ này có cương thi hoặc là lang trùng hổ báo hay không, chốc lát đều cùng tới thì làm sao mà xử lý đây? Ai nha. . . . . ." Hắn bỗng nhiên ôm chân kêu lên, do không chú ý dưới chân, mà bị Bách Lý Giang hung hăng giẫm một cước.
Tinh thần Bách Lý Giang bắt đầu dâng lên, khó có được một người để thưởng thức giọng hát của mình, cho dù người đó là quỷ, tốt xấu gì cũng là lần đầu yêu cầu mình hát cho hắn nghe a, huống chi lại là một vị tiền bối xinh đẹp như thế, hắn thanh thanh giọng, lập tức vào luôn một câu: " Một đóa hoa lài đẹp. . . . . ."
Viên Dã thiếu chút nữa hai mắt trợn trắng, nghĩ thầm, rằng nếu muốn một biện pháp nào đó có thể đem ma âm của Bách Lý Giang khuếch trương vô số lần, ở trên chiến trường qua lại truyền phát tin, chỉ sợ các huynh đệ của mình sẽ không cần tắm máu chém giết, quân địch khẳng định sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt. Bất quá nghĩ lại, nếu thực sự làm như vậy, đại khái toàn quân bị diệt có thể không chỉ là quân địch, bên mình chỉ sợ cũng rất vất vả đi.

CHƯƠNG 20

Nam quỷ kia dường như rất có tố chất, cho dù Bách Lý Giang hát câu đầu tiên, trái tim đã phải hứng chịu vết thương nghiêm trọng, vẫn đang kiên trì mỉm cười nghe đến câu thứ năm, mới ôm ngực miễn cưỡng cười nói: "Nga, tốt lắm, ta đã nghe được rồi, thật sự là giọng hát cực kỳ không giống người bình thường, cám ơn ngươi tiểu huynh đệ."
Bách Lý Giang ngừng hát, thân thiết nhìn nam quỷ kia, dò hỏi: "Đại ca, ngươi. . . . . . Ngươi không bị bệnh tim chứ? Cách vách nhà của chúng ta ở là một thầy thuốc, hắn từng nghiêm cấm ta ở giữa đám đông cất cao giọng hát, hắn nói một khi trong đám đông có người bị bệnh liên quan đến tim, phổi các loại, không cần đến ba câu, có thể làm cho người bệnh trực tiếp tử vong."
Nam quỷ mỉm cười lắc lắc đầu: "Không sao, ta đã chết qua một đời người, chắc không có cách nào khác để chết lại lần thứ hai. . . . . ." Lời còn chưa dứt, hắn bỗng nhiên khẽ kinh hô một tiếng, rồi sắc mặt lại khôi phục như thường, trên mặt càng lộ ra tươi cười ôn nhu, Viên Dã nhạy bén, phát hiện hắn chỉ lộ ra mười ngón tay nhỏ và dài tựa hồ siết chặt, giống như đang cầm đồ vật gì đó.
"Các ngươi, là muốn đi tới mộ Đông Đế sao? Muốn đi kết hợp lại yên vân đã khấu trừ kia sao? Vậy nhanh lên qua đi, trên đường nếu gặp phải cương thi hay quỷ hồn, cũng không nên cùng bọn họ dây dưa đánh nhau, chỉ cần vị tiểu huynh đệ này hát vài câu , bảo đảm bọn họ chạy trối chết."
Nam tử che miệng cười nhẹ, động tác vô cùng tao nhã, nhưng Viên Dã lại nhíu mày, trong mắt cũng hiện lên suy nghĩ sâu xa.
Cửa ra lần này, kết giới quả nhiên đã bị triệt bỏ. Bách Lý Giang vừa đi một bên quay đầu lại nhìn, còn thì thào lẩm bẩm: "A, kỳ thật nam quỷ đại ca này quả thực rất đáng thương, bị nhốt trong này một ngàn năm, thế nhưng đều không được nghe người khác nói chuyện, ai, cô đơn a, đó là sự tàn nhẫn đáng sợ nhất trên đời."
Viên Dã nhìn biểu tình khoa trương của hắn, bỗng nhiên ha hả cười nói: "Một khi đã như vậy, chúng ta vì sao không đem hắn mang ra khỏi mộ thất này, dọc đường cùng hắn trò chuyện chứ?" Vừa dứt lời, Bách Lý Giang liền sợ tới mức nhảy dựng lên, thất thanh nói: "Có lầm hay không? có lầm hay không? Viên Dã, kia chính là quỷ hồn đấy, ngươi vậy mà lại muốn dẫn hắn đi ra, chẳng lẽ chúng ta phải tìm về xương cốt của hắn, lại khiêng trên vai qua lại liên tục trong mộ thất sao?"
"Có gì không thể, tin tưởng ta, nam quỷ này nói không chừng sẽ là phúc tinh của chúng ta trong mộ Đông Đế đấy." Không ngờ đến, Viên Dã nói là làm luôn, lôi kéo Bách Lý Giang trở lại trong mộ thất kia, trong mắt hắn, thủy chung lóe lên một mạt tinh quang, nhưng vẫn có một tia nghi hoặc chưa được tháo gỡ.
Trở lại trong mộ thất, Bách Lý Giang nhìn một vòng khắp nơi, rồi mới nhún vai nói: "Thực đáng tiếc, nam quỷ đại ca đã đi rồi." Hắn nhìn về phía Viên Dã: "Muốn lần nữa triệu hồi hắn ra hay không?" Lời còn chưa dứt, hắn liền nhìn thấy ánh mắt giống như đang xem thường của Viên Dã.
"Bách Lý, ngươi từng nói qua, ngươi là nhà khảo cổ học xuất sắc trong thời đại kia của các ngươi, là như thế này sao?" Viên Dã nghiêm túc hỏi, lập tức khiến Bách Lý Giang bất mãn:"Ngươi nói cái gì, chẳng lẽ còn có gì đáng để nghi ngờ sao? Danh hiệu này, là cách gọi để ca ngợi duy nhất của một người khác tặng cho ta, cho nên ngươi tuyệt đối không thể vũ nhục nó."

Viên Dã vỗ vỗ đầu: "Vậy ngươi nên biết, ta nói mang nam quỷ vừa rồi đi ra ngoài, tuyệt không chỉ là mang theo linh hồn của hắn, ngươi ngẫm lại xem, hắn đã một ngàn năm không tiếp xúc, nói chuyện với người khác, chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ là hắn bị nhốt trong mộ thất, căn bản không có biện pháp để ra ngoài, ngươi sẽ không khờ dại mà nghĩ rằng, chúng ta có thể đem hắn khiêng ra ngoài chứ?"
Biểu tình của Bách Lý Giang nói cho Viên Dã biết, hắn thực sự là đã nghĩ như thế, bất quá lúc này hắn đương nhiên sẽ không nói ra, mà còn rất nghiêm túc thuận theo Viên Dã gật gật đầu: "Ân, ngươi nói đúng, chúng ta làm sao cứ như vậy đưa hắn ra ngoài chứ?"
"Linh hồn của hắn ở trong này, như vậy trong mộ thất này, hẳn là còn có đồ vật gì đó giống như vậy, Bách Lý, nếu ngươi ngay cả đồ vật gì đó cũng nói không biết, như vậy ta có thể khẳng định, danh xưng ca ngợi duy nhất từ người khác tặng cho ngươi này, ngươi cũng không chắc chắn giữ được nó." Viên Dã vừa nói, một bên ở trong mộ thất trống trải tìm kiếm, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên chiếc giường đá lớn kia.
Bách Lý Giang đương nhiên không cam lòng để danh hiệu ca ngợi duy nhất của mình bị vứt bỏ như thế, thời điểm hắn nhìn thấy Viên Dã đang đảo quanh bên chiếc giường bằng đá lớn, hắn cũng không phải loại ngu ngốc trong đầu bỗng nhiên linh quang chợt lóe, hắn lớn tiếng cười nói: "A, ta hiểu rồi, nếu linh hồn nam quỷ đại ca ở trong này, nói lên rằng thi thể hắn nhất định cũng ở trong này, thứ ngươi muốn mang ra ngoài, chính là khối thi thể này đúng không?" Hắn cũng hưng phấn đi tới trước giường lớn: "Đúng vậy, tuy rằng xương cốt quả thật rất đáng sợ, nhưng ta đã tiếp xúc với nó qua lại rất nhiều lần, cho nên ta sẽ không sợ hãi, huống hồ khiêng một bộ xương, trọng lượng thực ra cũng rất nhẹ, ân ân ân, nhiệm vụ này ta có thể đảm nhiệm được."

CHƯƠNG 21

Viên Dã không để ý đến Bách Lý Giang đang tự nói, hắn nhìn kỹ chiếc giường lớn này, rồi đột nhiên quỳ xuống, thành kính nói: "Quỷ đại ca, tuy rằng không biết ngươi là người như thế nào, nhưng chỉ nhìn thấy trong mộ này chứa nhiều nguy hiểm cùng hiềm nghi, liền biết ngươi nhất định gặp phải vận mệnh rất ngang trái, hôm nay vãn bối cả gan, thỉnh lấy thi thể đại ca, mang ngươi ra ngoài mở mang tri thức một phen, cũng hy vọng linh hồn đại ca có thể hỗ trợ, để cho vãn bối thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, đánh tan tai bay vạ gió của Đông Đại lục trong suốt một ngàn năm qua, chuyện sau đấy tất nhiên là đem quỷ hồn đại ca một lần nữa hậu táng, để tạ ơn ân huệ."
Hắn nói xong, ở bên giường cung kính dập đầu lạy ba cái, nếu để cho phó tướng quan binh dưới quyền của hắn trông thấy vị tướng soái luôn luôn kiêu ngạo, bất kham như con ngựa hoang vậy mà lại có thể khiêm tốn như thế, chỉ sợ sẽ rớt quai hàm đến mức có thể nhồi gọn cả một con sông.
Trên chiếc giường đá lớn ở góc khuất phía tây, có hai tờ giấy niêm phong, Viên Dã đem giấy niêm phong nhẹ nhàng yết khởi (gỡ ra), chiếc giường đá liền tự mình mở ra, trong phút chốc, một cỗ mùi thơm lạ lùng ập đến, nháy mắt liền tràn ngập cả mộ thất, Viên Dã cùng Bách Lý Giang sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, chỉ lo hai người mình trúng phải độc khí.
Qua một hồi lâu, mùi thơm lạ lùng vẫn còn, cũng không có triệu chứng trúng độc gì, hai người lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, một lần nữa đi tới bên cạnh chiếc giường đá, kì thực chiếc giường là một cái quan tài. Không biết bắt đầu từ lúc nào, bên trong mộ thất đã sáng như ban ngày, ánh sáng của cây đuốc kia so với thứ ánh sáng rực rỡ này, quả thực chỉ là sự tồn tại dư thừa.
Viên Dã cùng Bách Lý Giang thăm dò bên trong quan tài vừa thấy, mới phát hiện ngay chính giữa quan tài này, lại có một viên minh châu to bằng quả trứng treo lơ lửng trong không truung, phát ra thứ ánh sáng mặt trời rực rỡ chói lòa.
"Là huyền châu." Sắc mặt Viên Dã bỗng nhiên thay đổi, lớn tiếng kêu lên:"Đúng vậy, là huyền châu, chỉ có huyền châu mới có thể tự treo lơ lửng trong không trung, chỉ có huyền châu mới có thể phát ra quang mang sáng ngời như vậy, trời ạ, người trong quan tài này rốt cuộc là ai? Vì sao Đông Đế vậy mà lại đem huyền châu mà mình yêu quý hơn cả mạng sống để chôn cùng hắn, chẳng lẽ hắn chính là Đông Đế? Không đúng, không có khả năng, Đông Đế sao có thể bị an táng trong phó mộ thất, lại là loại phó mộ thất có vị trí xấu như vậy chứ?"
Bách Lý Giang chọc chọc Viên Dã, ý bảo hắn khống chế một chút đừng quá khích, sau đó ánh mắt hắn mới chuyển qua huyền châu, nhìn về phía khối thi thể nam nhân duy nhất trong quan tài nay. Ngay sau đó, hắn một bên đứng dậy, kêu lên "Ngao ngao ngao" .
Viên Dã vừa mới khống chế được tư tưởng của bản thân, chợt nghe thấy hắn bắt đầu kiểu sói tru, không khỏi trở mình xem thường, vỗ vỗ bờ vai hắn:"Ta nói ngươi cũng khống chế một chút đi, thanh âm kêu lên so với ta còn lớn hơn." Vừa dứt lời, liền thấy Bách Lý Giang kích động xoay người lại, trong mắt hắn phát ra tia lục quang sâu kín giống như loài sói, lưỡi như bị buộc lại, nhưng vẫn hưng phấn nói không dứt: "Xác. . . . . . Xác ướp. . . . . . Không. . . . . . Không phải, là so với. . . . . . So với xác ướp được bảo tồn xác ướp này còn hoàn hảo hơn. . . . . . Không, cũng không đúng, hắn. . . . . . Hắn không nên gọi là xác ướp. . . . . ."

"Cái gì mộc? Cái gì mà nãi nãi di di?"* Viên Dã nghe hắn nói năng một chuỗi lộn xộn mà hoàn toàn sửng sốt, đã thấy Bách Lý Giang hít sâu mấy hơi, rồi cuối cùng đem khóe miệng đã ngoác đến tận sau tai thu về, ngay sau đó, hắn"Soạt" một cái xoay người sang chỗ khác, cố gắng đứng thẳng thân thể, nhìn vào cỗ thi thể bên trong quan tài kia, dùng thanh âm run rẩy, tận lực khống chế cảm xúc để bình tĩnh nói: "Thi thể nam nhân, ước chừng 175 li thước, hình thể cân xứng thon dài, gương mặt trông rất sống động, thần thái an bình, da thịt như nước và có tính đàn hồi, móng tay hoàn hảo, biến thành màu đen như mực, thân thể mặc y phục sợi kim tuyến màu đỏ thẫm, mũ tím buộc chặt tóc, cổ đeo một chuỗi ngọc minh châu, cổ tay đeo vòng xuyến ngọc bích vàng, cả thi thể bảo tồn hoàn hảo, giống như một người sống."
Ngữ khí bình tĩnh đột nhiên lại kích động: "Đây là quốc bảo, là xác ướp cổ được bảo tồn như người sống được tìm thấy trong lịch sử, là một đột phá trọng đại trên hết thảy lịch sử ngành khảo cổ, đây chắc chắn sẽ trở thành chìa khóa để chúng ta nghiên cứu về những kiến thức mênh mông của cổ nhân về việc bảo tồn thi thể. . . . . ." Hắn càng nói càng kích động, mà vẻ mặt Viên Dã lại càng ngày càng mạc danh kỳ diệu.
"Hắn đang làm gì vậy?" Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một thanh âm nghi hoặc rất êm tai, Viên Dã vừa quay đầu lại, chỉ thấy nam quỷ hồng y mỹ mạo phía sau đang cúi người ghé vào lỗ tai hắn, mặt mang theo nghi hoặc hỏi. Hắn hoảng sợ, vội vàng lùi lại một bước, bắt Bách Lý Giang đối mặt với nam quỷ kia nói: "Ngươi. . . . . . Ngươi đang làm cái gì? Mau, cùng quỷ đại ca giải thích nguyên do."
Bách Lý Giang nhìn khắp tứ phía, thấy bên cạnh không phải là những bạn bè trong đội, cũng không có camera, hắn lúc này mới tỉnh ngộ, bản thân đã xuyên qua. Thế là cong cong đầu, ngượng ngùng nói: "Nga, ta. . . . . . Ta hơi quá mức kích động, cho rằng. . . . . . Tưởng đang tiến hành truyền hình trực tiếp chứ."
Hắn lại thở dài, thầm nghĩ tiếc nuối a tiếc nuối, xác chết được bảo tồn hoàn hảo như thế cũng không thể đem triển lãm trước mặt mọi người, để cho các chuyên gia thưởng thức trí tuệ bao la như biển của cổ nhân.
"Các ngươi. . . . . . Thật sự muốn mang ta ra ngoài sao?" Hồng y nam quỷ tựa hồ có chút do dự: "Ta nói trước cho các ngươi, mang theo ta, các ngươi sẽ gặp phải rất nhiều chuyện nguy hiểm cùng phiền phức, tuy rằng ta rất muốn đi ra ngoài, bất quá ta cũng phải báo trước, báo cho các ngươi về hậu quả của việc mang ta ra ngoài, như vậy các ngươi còn quyết định dẫn ta ra ngoài không? Nếu các ngươi không mang theo ta ra ngoài như đã nói, hãy đem hai tờ giấy niêm phong trên quan tài kia dán lại, liền có thể ly khai."
Viên Dã cúi đầu, ở trong lòng nhanh chóng xoay chuyển qua mấy ý niệm, rồi mới ngẩng đầu lên,
Lớn tiếng nói:"Đại trượng phu một lời nói giá nghìn vàng, ngươi yên tâm, chúng ta nói mang ngươi ra ngoài liền mang ngươi ra ngoài, tuyệt đối sẽ không nuốt lời." Hắn nói xong, nam quỷ kia tựa hồ sửng sốt một chút,
Sau đó hắn mỉm cười gật gật đầu: "Một khi đã như vậy, liền làm phiền hai vị tiểu huynh đệ". Vừa dứt lời, thân hình hắn đã biến mất trong mộ thất.
*Xác ướp- 木乃伊 : hay còn gọi là mộc nãi y, thế nên khi nghe Bách Lý Giang nói xác ướp, do hắn nói rời rạc nên Viên Dã mới hỏi thành : "Cái gì mộc? Cái gì mà nãi nãi di di (bà, dì)?"

CHƯƠNG 22

"A chờ đã, Viên Dã, vị nam quỷ đại ca này...dường như không phải một nhân vật đơn giản a." Bách Lý Giang bỗng nhiên dùng ngữ khí thập phần khẳng định nói. Viên Dã kinh ngạc nhìn hắn một cái, rồi mới ha hả cười:"Nga? Ngươi vì sao lại nói như thế, có căn cứ nào không? Không ngại thì nói nghe xem."
"Ân, cụ thể. . . . . . Ta cũng không nói lên được." Bách Lý Giang đỏ mặt gãi gãi đầu: "Bất quá. . . . . . Bất quá ta cảm thấy thời điểm hắn vừa nói câu nói kia, còn có. . . . . . Còn có lúc cười như vậy, tựa hồ. . . . . . Tựa hồ thoáng có một loại cao quý uy nghiêm toát ra, ân, so với dạng uy nghiêm ma vương giết người của ngươi thì bất đồng, sự uy nghiêm của hắn . . . . . Là mang theo một loại. . . . . . Nga, để ta nghĩ xem nên dùng từ gì để hình dung cho tốt. . . . . . Đúng rồi, tao nhã vô song, chính là một loại uy nghiêm cao quý tao nhã vô song."
Viên Dã không thể không thừa nhận, có đôi khi, khả năng quan sát của Bách Lý Giang vẫn còn, chẳng qua. . . . . . Ma vương giết người? Hắn nhu nhu giữa đôi lông mày, không biết vì sao, trước kia chắc chắn sẽ lấy loại danh hiệu này làm vinh dự, nhưng hôm nay, hắn không muốn lưu lại ấn tượng này trong lòng Bách Lý Giang.
"Nếu ta nhớ không lầm, ngươi đã nói với ta sẽ cõng vị quỷ đại ca này đi?" Viên Dã khụ hai tiếng, hắn nghĩ rằng Bách Lý Giang sẽ không có gan làm mấy việc này, cho nên dự định cố ý gây khó dễ cho hắn một chút, rồi mới khiến hắn hảo hảo van cầu mình. Ai ngờ Bách Lý Giang lại rất nghiêm túc gật gật đầu:"Đúng vậy, nhìn cơ thể quỷ đại ca, cũng sẽ không đến nỗi nặng lắm." Hắn nói xong, không chút do dự khiêng thi thể ra, rồi mới cõng trên lưng.
Viên Dã thoáng sửng sốt, sau đó trong lòng chỉ cảm thấy trăm thứ mùi vị lẫn lộn, cũng không biết rốt cuộc là mùi vị gì. Ngược lại, không phải vì động tác Bách Lý Giang khi di chuyển khối thi rất cẩn thận và thuần thục, mà bởi vì sao hắn cũng không hình dung ra, vì cái gì đối phương có thể không có nửa điểm do dự mà đưa khối thi thể này lên lưng. Cho dù hắn không sợ hãi, thế nhưng dù sao cũng chỉ vừa mới tiếp xúc qua thi thể của quỷ hồn này, chẳng lẽ hắn không sợ con quỷ kia căn bản là bụng dạ khó lường, chỉ chờ hắn vừa ra khỏi mộ thất này, sẽ lập tức giết chết hắn, sau đó đoạt lấy cơ thể hắn. Mượn cơ thể để hoàn hồn sao?
Vào thời điểm đi theo quốc sư học tập, bị cảnh cáo nhiều nhất chính là chuyện này, bởi vậy Viên Dã kỳ thật cũng rất do dự, nếu không phải đại khái đoán được thân phận của nam nhân này, hắn tuyệt đối sẽ không mạo hiểm như vậy, thời khắc hắn đáp ứng khiêng nam nhân kia ra khỏi mộ thất, hắn đã chuẩn bị chu toàn mọi thứ, dự định một khi tình cảnh bất thường, liền lập tức dùng tờ bùa chú thứ ba đem nam quỷ này nhốt vào địa ngục muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Chính là hiện giờ, nhìn thấy Bách Lý Giang dễ dàng cõng hồng y nam tử kia ra khỏi mộ thất, hắn thậm chí còn vừa đi vừa hỏi tên nam quỷ, nói là để tiện cho sau này mọi người nói chuyện. Trong lòng Viên Dã thật sự không hiểu dấy lên cảm giác gì, nhưng có phần khẳng định, cái người gọi là Bách Lý Giang từ trên trời giáng xuống này quả thật là một nam nhân kỳ lạ, đã để lại cho hắn ấn tượng không cách nào phai mờ, mặc dù tương lai hai người sẽ chia tay, cả đời này, chỉ sợ cũng sẽ không quên được hắn. Mà tưởng tượng đến khi chia tay, trong lòng Viên Dã lại nhảy mạnh lên, một cỗ đau nhức tựa như bị bỏng từ ngực dần dần tràn ra.

Ra khỏi mộ thất, lại nhìn một cái thật dài vẫn không tới cuối mộ đạo. Bách Lý Giang lẩm bẩm nói:"Chặc chặc, thật không hiểu thời điểm trước khi vị Đông Đế này mất quyền lực còn cường đại cỡ nào, không cần phải nói điều gì khác, chỉ cần mộ đạo này, cũng đủ thấy uy danh của hắn.'' Hắn nhìn khắp nơi, phát hiện trong mộ đạo này thế nhưng lại không có bích hoạ, chỉ là cách vài bước, ở trên cao có cây nến màu đỏ đang cháy sáng.
"Viên Dã, vì sao nến ở nơi này lại không tắt? Chẳng lẽ thời đại Đông Đế các ngươi, ngay cả nến cũng đều là vật liệu đặc biệt sao?" Bách Lý Giang có chút thở gấp hỏi, dù sao người chết trên lưng hắn, trọng lượng một chút đều không giảm bớt, hơn nữa trên người còn mặc vài thứ y phục kia, tăng thêm đến mấy chục cân.
"Không phải, bởi vì cứ cách một năm, đều sẽ có thánh sử tiến vào nơi này thắp nến dự phòng." Viên Dã thản nhiên trả lời, rồi mới đi đến bên cạnh Bách Lý Giang, hướng phía sau hắn ngoắc tay:"Đưa hắn cho ta cõng đi, ngươi dù sao cũng không có thể lực." Hắn thấy Bách Lý Giang trừng hai mắt, lập tức biết y muốn nói gì, liền mỉm cười nói: "Ta nói sai rồi, ta là nói, ngươi mặc dù có thể lực, nhưng dù sao cũng không bằng ta."
Trên trán Bách Lý Giang mồ hôi đã muốn chảy xuống, nghe thấy Viên Dã nói như vậy, bản thân cũng sẽ không cần thiết phải khoe sức nữa. Thế là cười hắc hắc:"Ân, vậy được rồi, trước đấy ta tính sai, nghĩ rằng chỉ có một bộ xương, cùng lắm thì là một xác ướp, ai ngờ không phải, đúng là một người chết rõ ràng, trên đầu trên người còn có nhiều thứ rườm rà như thế, ai nha má ơi, khả mệt chết ta."
Viên Dã cẩn thận đưa hồng y nam tử trên lưng, rồi hắn hỏi Bách Lý Giang:"Ta vừa rồi vẫn luôn nghe ngươi nói xác ướp xác ướp, rốt cuộc xác ướp là cái gì? Sao vậy cái tên này lại kỳ quái như thế." Bách Lý Giang vừa xoa xoa mồ hôi trên đầu, vừa hắc hắc cười gian nói:"Uy, không thể như vậy được, cái gọi là truyền thụ để giải thích nghi vấn, đương nhiên phải là giáo viên chứ, nỗ lực thì hẳn phải có hồi đáp. Ta nói cho ngươi xác ướp là thứ gì, đến lúc đó ngươi lấy cái gì để cảm tạ ta chứ?"
Viên Dã hừ một tiếng, rất muốn hỏi Bách Lý Giang, trước đấy thịt bò, nước ngọt của mình có phải hay không đều chui vào trong bụng chó, bất quá nghĩ qua nghĩ lại, hắn cũng không nói ra, đôi mắt đảo quanh, hắn tràn ngập tự tin cười:"Như vậy đi Bách Lý, nếu như ngươi nói cho ta biết chuyện về xác ướp, ta liền nói cho ngươi thân phận của hồng y nam tử này."

CHƯƠNG 23

Bách Lý Giang đột nhiên trừng lớn mắt, kêu lên: "Ngươi gạt ta đi, mới vừa rồi hai chúng ta cùng nhau phát hiện khối thi thể này, ta còn chưa tìm ra mối liên quan gì đó đến thân phận của hắn, ngươi đã có thể biết thân phận hắn?" Hắn chợt nhìn về phía sau Viên Dã :"Nam quỷ đại ca, ngươi không công bằng, ngươi còn chưa nói cho ta biết thân phận của ngươi, thế nhưng liền nói cho hắn, chính là ta đã đem ngươi cõng ra a."
Hồng y nam quỷ lại từ nơi sâu kín hiện lên giữa không trung, thập phần bất đắc dĩ cùng ôn nhu nói:"Không có a Bách Lý, ta không nói cho Viên Dã thân phận của ta, là tự bản thân hắn đoán ra thôi, nói thật, ta cũng không cho rằng hắn sẽ đoán trúng thân phận của ta." Hắn lại nhún vai: "Cho nên Bách Lý, ngươi tốt nhất nên nhịn xuống tính tò mò, nếu không, đáp án mà ngươi đổi lấy rất có thể là một đáp án sai nga."
Bách Lý Giang liếc đông một cái, lại liếc tây một cái, cuối cùng vỗ tay nói :"Được rồi, thành giao Viên Dã, mặc kệ đáp án này là đúng hay sai, ta đều nói cho ngươi chuyện về xác ướp." Hắn nghĩ dù sao xác ướp cũng không phải là bí mật gì đó, ở thời hiện đại, cơ hồ ngay cả mấy đứa trẻ con mới vài tuổi cũng đều biết đó là cái gì, mặc kệ đáp án của Viên Dã là đúng hay sai, dù sao với bản thân cũng không có hại gì.
Thế là hắn nói cho Viên Dã về Kim Tự Tháp, nói về những xác ướp thần cùng những mộ thất bị phong kín. Hắn vốn là chuyên gia trên phương diện này, từ đầu đã nói rất khí thế, nhất là đang ở trong mộ thất, liền càng tô thêm bầu không khí thần bí khó lường của loại Kim Tự Tháp này, chẳng những là Viên Dã, ngay cả hồng y nam tử luôn âm thầm đi theo bên cạnh bọn họ cũng lắng nghe rất chăm chú.
Nói được một tràng lịch sử học, đã qua mất nửa canh giờ. Mộ đạo này cuối cùng cũng đi tới cuối. Không biết vì duyên cớ gì, trên mộ đạo thế nhưng đều không phát sinh bất cứ chuyện gì
Bất quá Viên Dã cũng không có cảm giác thoải mái, hắn biết, khảo nghiệm càng đáng sợ càng gian nan còn ở phía sau, mà người đang ở trên lưng mình này, có thể sẽ phải giúp bọn họ một tay,
Nhưng cũng có khả năng theo như lời hắn từng nói, sẽ mang đến cho mình cùng Bách Lý Giang ngập đầu trong tai ương.
"Tốt lắm tốt lắm, đã đi một quãng thời gian dài, ta cũng có chút mệt rồi, Viên Dã ngươi nhanh nói cho ta biết thân phận của vị hồng y quỷ đại ca đi, nếu không trong lòng ta gan, lá lách, phổi, thận đều bị con sâu bé nhỏ tò mò gặm thủng mấy lỗ rồi." Bách Lý Giang nói xong, đặt mông ngồi lên chiếc ghế đá ở cuối mộ đạo, hồng hộc thở hổn hển.
Viên Dã phát giác bản thân phi thường thích nghe Bách Lý Giang nói chuyện, hắn chung quy đều nói ra mấy câu rất kỳ quái thú vị, gọi là lời nói dí dỏm cũng không quá. Thế là cẩn thận đem thi thể nam tử kia đặt trên bàn đá, hắn ở bên kia ngồi xuống, rồi mới từ trong người lấy ra một chiếc khăn vuông màu trắng, xinh đẹp đưa cho Bách Lý Giang: "Ngươi thật sự đoán không ra thân phận nam tử này sao? Ta nhắc ngươi một câu, tên gọi của Đông Đế là Long Tường."
"Uy, ngươi không thể không phúc hậu như vậy sao? Cho ta đáp án thôi, thế nhưng còn vòng vèo, Đông Đế gọi là Long Tường cùng này đáp án có quan hệ gì a." Bách Lý Giang bất mãn nhìn chằm chằm Viên Dã: "Nói, ngươi không phải căn bản là chống chế, không muốn nói cho ta biết đáp án?"
Viên Dã trở mình xem thường, hừ lạnh một tiếng nói: "Vốn muốn cho ngươi có thể lĩnh hội được một chút sự hưng phấn khi tự mình đoán ra đáp án, kết quả ngươi không phân biệt tốt xấu, không nhìn thấy ý tốt của người ta, được rồi, ta đây liền thành thật, dứt khoát nói cho ngươi, nếu ta đoán không nhầm, hồng y nam tử này, chính là người khiến cho tất cả ghi chép trong lịch sử đều không còn, và là vị hoàng hậu thật sự tồn tại duy nhất của Đông Đế, hẳn cũng là người mà y yêu nhất."

Đáp án này quả thực quá táo bạo, bởi vậy Bách Lý Giang lập tức nhảy dựng lên, hắn lớn tiếng nói :"Viên Dã, lời này cũng không thể nói lung tung, nam hoàng hậu? OK, cho dù đây là phần lịch sử đã mất, nhưng cũng có chút không thể tưởng tượng được, ta biết qua các triều đại, hoàng đế thích nam sủng là không ít, bất quá chân chính lập thành hoàng hậu thì, dù sao vậy cũng. . . . . . Cũng làm cho người ta khó có thể tin, liền ngay cả Hán Ai Đế lúc trước sủng hạnh Đổng Hiền, tựa như muốn nhượng lại cả giang sơn, đều sủng ái đến mức độ này, hắn cũng không nghĩ tới lập Đổng Hiền làm nam hậu a, huống chi ngươi cũng nói qua, thời kỳ Đông Đế, nghiêm khắc cấm nam nam mến nhau, đừng nói lập nam hoàng hậu một cách trắng trợn, cho dù là nam tử trong dân chúng tương thân tương ái, chỉ sợ cũng không cho phép đi?"
Bách Lý Giang một bên quang quác quang quác nói xong, đột nhiên ngẩng đầu lên, ở trong không khí loạn hô: "Nam quỷ đại ca, nam quỷ đại ca, đi ra làm sáng tỏ một chút a, ngươi rốt cuộc có phải là hoàng hậu của lão nhân gia nhà hắn Đông Đế hay không, ngươi có giải thích hay không a." Hắn hô mấy lần, nhưng nam quỷ kia lại như mất tích, tựa hồ, ngay cả một chút tiếng động đều không có.
"Ngươi không cần gọi Bách Lý, nếu hắn không chịu ra, đã nói lên rằng đáp án của ta là chính xác." Viên Dã kéo Bách Lý Giang ngồi xuống: "Kỳ thật ta cũng chỉ tổng hợp lại, đến bây giờ mới phát hiện các điểm mấu chốt, mới có thể đủ để đưa ra kết luận này. Ngươi có nhớ khi chúng ta định rời khỏi mộ thất, kết quả cánh cửa bỗng nhiên lập kết giới, rồi hắn vừa hô một tiếng 'Tường, ngươi làm gì vậy, mau dừng tay' không?"
Hắn nói xong, Bách Lý Giang cẩn thận hồi tưởng từng chút một, phát hiện quả thật có chuyện như vậy, thế là gật gật đầu nói: "Đúng vậy, lúc ấy ta còn thấy kỳ quái, chẳng lẽ trong mộ thất còn có một quỷ hồn lợi hại sao? Bất quá sau đó hồng y đại ca xuất hiện, cho nên ta cũng không suy nghĩ xâu xa nữa."

CHƯƠNG 24

Viên Dã vỗ tay một cái nói: "Đúng vậy, chính là những lời này làm cho ta bỗng nhiên có được đáp án trong lúc đó. Long Tường là tên của Đông Đế, mà sau khi trở thành linh hồn còn có thể thiết trí kết giới cường đại âm hồn như vậy, tựa hồ cũng chỉ có Đông Đế anh hùng suốt đời binh mã mới có thể làm được. Như vậy không thể nghi ngờ, rằng Tường chính là linh hồn Đông Đế, chính là Bách Lý, ngươi ngẫm lại xem, có thể xưng hô với Đông Đế là 'Tường', trừ bỏ thân nhân, ân, phải nói trừ bỏ người rất được yêu quý ra, còn có thể là ai? Tối thiểu ta biết tổ mẫu ta, mẫu hậu phụ hoàng là những người gọi ta là Tiểu Dã, người khác đều phải gọi ta là Vương gia, hay phải gọi ta là chủ tử, gia, cho tới giờ, còn chưa xuất hiện người gọi ta là 'Dã', loại xưng hô này, bình thường đều là cách gọi thân mật giữa người yêu với nhau, có phải thế không?"
Bách Lý Giang lại gật đầu: "Đúng vậy, trong các tiểu thuyết cũng đều viết như vậy." Hắn bỗng nhiên khom lưng cười, cười đến mức Viên Dã chả hiểu gì, mãi khi hỏi đến cùng, hắn mới cố gắng nhịn cười đáp lại: "Không có gì, ta chỉ là đột nhiên nhớ ra, nếu không ai gọi ngươi là Dã, không bằng tiếp theo quay về, từ giờ ta gọi đi, nhưng ta còn muốn thêm một chữ, lang, ha ha ha. . . . . . Tiếp theo ta gọi ngươi Dã lang, tốt lắm, biệt hiệu này quả thật rất hợp với ngươi." (tên thân mật vợ gọi chồng...sao ta lại nghe ra thành đức lang quân Viên Dã thế này ^^)
Hắn nói xong lại cười ha hả. Viên Dã vừa tức giận vừa buồn cười nhìn Bách Lý Giang, thật không rõ đều đang ở trong loại tình cảnh này, nam nhân kia sao còn có tâm tư nói giỡn. Hắn bất đắc dĩ nhẹ nhàng đá Bách Lý Giang một cước: "Ngươi không cần khua môi múa mép, có định nghe phân tích của ta hay không, nếu không nghe ta có thể không phải phí lời nữa."
"Nghe nghe chứ, ngươi tiếp tục đi, đùa thôi, chứ những suy luận xuất sắc như vậy, ta sao có thể bỏ sót chứ." Bách Lý Giang ra sức đè nén những biểu cảm trên khuôn mặt cùng cơ thể, cuối cùng dùng tốc độ nhanh nhất ngừng lại tiếng cười, rồi hắn nghe Viên Dã tiếp tục nói: "Ta nghĩ ra rồi hồng y nam tử này có thể là tình nhân phía sau của Đông Đế, đem toàn bộ các đầu mối tập trung vào phương diện này. Viên huyền châu kia có thể nói là báu vật duy nhất không có trên thế gian, mà trong sách sử ghi lại rằng Đông Đế rất yêu thích nó, hắn lý ra nên cho chôn cùng mình mới đúng, nhưng lại xuất hiện trong này, trừ bỏ là hoàng hậu khiến cho hắn yêu thương hơn cả tính mạng, còn có ai có thể làm cho hắn cam tâm tình nguyện vứt bỏ viên huyền châu này chứ."
Viên Dã dừng một chút, tựa hồ là đang chờ đợi Bách Lý Giang tiêu hóa hết những lời hắn nói, một lát sau tiếp tục nói: "Rồi ta lại nghĩ tới bốn bức bích hoạ kỳ quái kia, lúc trước ngươi nói, ngươi bằng trực giác cho rằng hai người kề vai chiến đấu, cùng bái đường thành thân kia đều là nam tử, ta liền mơ hồ cảm nhận được, đây có lẽ chính là điểm then chốt để xắp xếp lại sự việc, hiện giờ xem ra, quả nhiên là như thế , Đông Đế cả đời chiến công hiển hách, chiến tích văn hoa, những tư liệu lịch sử về hắn lại phần lớn đều bị người đời sau đốt hủy, đương nhiên chính vì nam hoàng hậu của hắn, tình yêu nam nam bị người đời coi là điềm xấu kèm theo đó sẽ chọc giận thần linh, chỉ có như vậy, mới có thể giải thích về một chặng lịch sử kỳ quái kia một cách hợp lí."

"Ân, không tồi không tồi, phi thường có đạo lý." Bách Lý Giang nghiêm túc gật đầu, nghĩ thầm, rằng khó trách Viên Dã tuổi còn trẻ mà đã nắm binh quyền, ở nơi độc đáo này hắn quả thật là siêu nhân.
"Nhưng ta vẫn không thể hiểu được, Đông Đế vì sao sau khi chết còn không chịu yên nghỉ, còn nảy sinh ra mệnh lệnh cứ trăm năm phải cho người vào trong mộ của hắn mộ để kết hợp khối yên vân gì đó kia, hơn nữa nếu chỉ là một nguyện vọng đấy, hảo hảo để cho ai đó tiến vào đem yên vân đã khấu trừ hợp lại không phải được rồi sao? Ta không tin một đám hoàng tử lại ngốc nghếch như vậy, vậy mà ngay cả một khối nhỏ cũng không kết hợp được. Cho dù khối yên vân kia quả thật rất khó khép lại, nhưng một ngàn năm qua, phái ra không dưới mười vị hoàng tử ưu tú, sẽ không phải ngay cả một người tuyệt đỉnh thông minh cũng đều không có chứ, hơn nữa mặc dù nói như vậy, mọi người cũng là đến để kết hợp khối yên vân, cho dù quá khó khăn mà không thể kết hợp được, Đông Đế lão nhân gia hắn cũng không nên giận chó đánh mèo người ta, làm cho những người đó đều bị thương tàn tật a." Viên Dã tiếp tục nói xong, trên mặt tràn ngập khó hiểu
Bách Lý Giang gật đầu nói: "Đúng vậy, những lời ngươi vừa nói, quả thật ngược đạo lý." Hắn bỗng nhiên vỗ tay một cái: "Ai nha ngu ngốc, trước kia chúng ta chỉ có thể đoán mò, nhưng hiện tại nơi này có sẵn đương sự, vì sao không hỏi nam quỷ đại ca, nga, không đúng, là hoàng hậu đại ca. . . . . . Nga, không, là đại tẩu, di, đại tẩu đâu?"
Một lời còn chưa xong, Viên Dã đột nhiên bị tự mình sặc nước bọt, khụ mấy cái không ngừng. Thật vất vả hạ xuống khẩu khí, hắn hoảng hốt trừng mắt với Bách Lý Giang, khóe miệng co rút vài cái: "Hoàng. . . . . . Hoàng hậu. . . . . . Đại. . . . . . Đại tẩu?" Hắn vỗ vỗ trán: "Bách Lý, ta biết ngươi là thiên tài, nhưng ta thật không nghĩ tới, ngươi thế nhưng lại là thiên tài đến mức độ này. Ngươi thế nhưng. . . . . . Thế nhưng đem cách xưng hô thế tục như vậy để gán trên người hoàng hậu của Đông Đế, ngươi. . . . . . Ngươi muốn cùng Đông Đế xưng huynh gọi đệ, ta nghĩ, cho dù Đông Đế không để bụng mà cùng ngươi trở thành bạn vong niên, nhưng với loại như ngươi cái tuổi chỉ làm con trai mười đời của hắn, hắn cũng không thể đem ngươi trở thành huynh đệ a."
Hồng y hoàng hậu Đông Đế bỗng nhiên lại từ nơi ẩn nấp hiện ra, thoạt nhìn, hắn với danh xưng hoàng hậu đại tẩu này thập phần quan tâm, khóe miệng cứng ngắc lộ ra vẻ tươi cười: "Cái kia. . . . . . Ta gọi là Ngũ Nguyệt, các ngươi gọi ta là Ngũ Nguyệt đại ca được rồi, Viên Dã, thật không phải vấn đề tuổi tác gì đó, nhưng này. . . . . .này đại tẩu. . . . . . Ta thật sự không tiếp nhận được." Hắn nói như vậy, không phải giống như đã thừa nhận thân phận của bản thân chính là hoàng hậu của Đông Đế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro