Q1 - Ấu Xà Dưỡng Thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn án nhất

Anh anh anh, người ta không cần làm một con rắn đâu! Người ta rất sợ rắn được không! Anh anh anh~

Tránh ra tránh ra! Mấy con rắn này thật đáng sợ, thật đáng sợ! Ngân Tiểu Tiểu lạnh run trốn ở góc phòng khóc thút thít

Nhiều rắn như vậy cũng thôi đi, vì cái gì nơi này cả ma cũng có! Ngân Tiểu Tiểu biễu môi cuộn thành một cục ở góc sáng chủ mộ thất rơi lệ

Con rắn này có phải quá phúc hắc rồi không! Ngân Tiểu Tiểu kinh ngạc đến quên cả rút lưỡi về, bị Mặc Lão Đại chiếm tiện nghi, vì thế Ngân Tiểu Tiểu tiếp tục trốn ở trong góc khóc

Mặc Lão Đại: Ngân Tiểu Tiểu ngươi lại ăn vụng mật!

Ăn vụng mật Ngân Tiểu Tiểu hiện giờ đang vui vẻ ở chủ mộ thất thám hiểm, đối với lời nói của Mặc Lão Đại tất nhiên là không nghe được rồi! Bất quá điểm này cũng không gây trở ngại cho chúng ta biết được Ngân Tiểu Tiểu kết cục nga~~!

Tóm lại, đây là câu truyện về một con tà ác vô lương đại mặc xà vô cùng sủng một con mơ hồ tiểu bạch tiểu ngân xà

Văn án nhị

Làm một nhân loại trọng sinh thành Độc xà, Ngân Tiểu Tiểu tỏ vẻ cuộc sống trừ ăn ra những phương diện khác đều rất hoàn hảo

Làm một con Ngân xà nhưng lại bị Mặc xà nhớ thương, Ngân Tiểu Tiểu tỏ vẻ làm tộc phu gì gì đó cũng có thể chấp nhận được

Làm một con không có ký ức truyền thừa Độc xà, Ngân Tiểu Tiểu tỏ vẻ Cổ Mộ cùng Dị xà cái gì khiến cho áp lực của rắn lớn như núi

Tổng kết lại, Ngân Tiểu Tiểu cuộc sống đơn giản chính là: Độc xà Dị xà nhất gia thân, Cổ Mộ vương tộc là hàng xóm. Người yêu Hắc Than bồi ta lão, nghịch ngợm xà bảo phiền lòng ta

Mặc Lão Đại: Ngân Tiểu Tiểu ngươi lại ăn vụng mật!

Ngân Tiểu Tiểu: ta xác định đó là con của ngươi ăn!

Xà bảo bảo nhóm: A Cha lừa xà!

Lời tác giả: chúc mọi người coi truyện vui vẻ. Còn nữa, cái này là thú thú văn, tiểu công cùng tiểu thụ cũng sẽ không biến thành người~ những ai chịu không được kích thích thì hãy nhấn nút back ở phía trên... tuy rằng ta cũng không hy vọng mọi người nhấn nó...

Đệ nhất quyển: Ấu Xà Dưỡng Thành

Chương 1

Lục Hạo mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện bốn phía một mảnh đen tối

Đen cũng kệ, nhưng loại cảm giác dính dính trơn trơn này là sao! Lục Hạo khó chịu muốn ói, vươn tay lên che miệng...

Ý? Tay đâu rồi?

Lục Hạo choáng váng

Đáng tiếc Lục Hạo mới tỉnh lại không có nhiều tinh thần, nhất thời mệt mỏi bốc lên, lại chìm vào giấc ngủ

Lục Hạo mơ thấy chính mình bị xe đạp đụng, vào bệnh viện kiểm tra thì phát hiện xương bị gãy nhẹ, nghe nhắc nhở của bác sĩ mà vào viện, đáng thương chính mình là một cái cô nhi, cấp 2 chưa học xong đã bỏ học đi làm, ở lại bệnh biện cũng không ai chăm sóc, chỉ có một người bạn cùng thuê phòng là coi như quen thuộc, quan hệ cũng không tồi, lại biết đem cháo ngon đến cho chính mình ăn, Lục Hạo hạnh phúc nhắm hai mắt há to miệng hướng phía trước lao tới...

Đau quá!

Lục Hạo cảm thấy chính mình đau đến nước mắt cũng sắp rơi rồi, mở to mắt muốn tính sổ với bạn cùng phòng, làm gì mà đút một chút cháo cũng không xong! Mở mắt xong lại ngẩn ra, sao đen sì vậy? Vì thế trí nhớ về lần trước tỉnh lại trở về, đúng rồi, chính mình bị nhốt trong bóng tối

Vậy, vừa nãy chính mình đụng tới cái gì vậy?

Lục Hạo nghi hoặc thật cẩn thận vươn tay... A, không có tay, vươn chân... Ớ, chân cũng không có. Lục Hạo theo bản năng xem nhẹ sự thật chính mình không tay không chân, tự an ủi tay chân của chính mình chỉ là tạm thời mất tri giác, như vậy ám chỉ một chút mới cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Vì thế Lục Hạo vươn đầu cẩn thận dò xét phía trước, ngô... đầu còn duỗi ra được xem ra tình huống hiện giờ của chính mình cũng không tệ lắm...

Cứng...

Lục Hạo ngây người một chút, cứng?

Lục Hạo bắt đầu lấy đầu đụng khắp nơi. Cứng, cứng, ở đâu cũng cứng, mình bị nhốt trong một không gian kín? Chẳng lẽ... ở trong quan tài?

Lục Hạo bị ý nghĩ của chính mình dọa... ngất

Lục Hạo nằm mơ thấy mình đang uống cháo, kết quả là tiếng động đánh vào vật cứng kinh động đến đang ở ấp trứng Hoa Tiểu Hoa. Hoa Tiểu Hoa kinh ngạc xem xét quả trứng màu bạc kia, đầu rắn lại ngẩn lên nhìn xem mặt trời

Lúc này trứng lại nhúc nhích, bên trong giống như có cái gì đó đang đụng nơi này, đụng nơi kia, Hoa Tiểu Hoa kích động, đầu rắn vươn tới ngần trứng nhìn chằm chằm quả trứng kia. Ngân Đại Bạch vừa vặn đi ra, nghi hoặc nhìn hành động kì lạ của người yêu nhà mình, vừa muốn nói cái gì đã bị cái đuôi của người yêu đánh lên đầu, Ngân Đại Bạch nhất thời cảm thấy đầu óc choáng váng, sau khi định thần cũng tiến lên nhìn chằm chằm vào Hoa Tiểu Hoa đang nhìn chằm chằm quả trứng

Qua hồi lâu, trứng... vẫn không nhúc nhích

Ngân Đại Bạch nhịn không được: "Tiểu Hoa, ngươi nhìn chằm chằm quả trứng này làm gì?"

Hoa Tiểu Hoa liếc mắt xem Ngân Đại Bạch: "Không liên quan đến ngươi!" (Nga nga~ ngạo kiều nha~~). Tiếp theo đem đầu rắn ghé vào quả trứng kia, ở phía trên tìm một cái thoải mái vị trí tiếp tục phơi nắng

Ngân Đại Bạch cảm thấy từ khi có Bảo Bảo (mấy quả trứng ấy), Tiểu Hoa đối xử với chính mình càng ngày càng kém, phun phun lưỡi rắn, ủy ủy khuất khuất mà vẽ hình chữ 'S' rời đi. Ai, quên đi, đi bắt chuột cho Tiểu Hoa ăn một bữa ngon đi

Hoa Tiểu Hoa rất buồn bực, vô cùng buồn bực, vừa rồi quả trứng kia rõ ràng nhúc nhích, vì cái gì sau đó lại không có động tĩnh! Chính mình còn tưởng quả trứng này nở đầu tiên đâu! Hại chính mình mừng hụt! Mà ghê tởm nhất, lại bị tên Ngân Đại Bạch kia cười nhạo!!! (uầy... tạc mao rồi kia Đại Bạch mau mau ra vuốt lông nhầm vuốt da vợ đi~)

Được rồi, thật ra câu cuối cùng mới là nguyên nhân chính đi

Hoa Tiểu Hoa một tấc cũng không rời canh giữ trứng hơn mười ngày. Ở một cái mặt trời còn chưa lên núi, gió nhẹ thổi qua buổi sáng, một quả trứng lay động

Ngân Đại Bạch cùng Hoa Tiểu Hoa gắt gao mà nhìn quả trứng màu bạc kia, trứng vừa mới bắt đầu chỉ là hơi hơi rung động phải lắc trái lắc, lúc sau ở trên đầu trứng nứt ra một cái khe nhỏ. Hoa Tiểu Hoa tiến đến gần hơn, đem Ngân Đại Bạch chen ra, Ngân Đại Bạch đành phải đến một bên khác tiếp tục chú ý tình huống của trứng

Cuối cùng, cái khe kia càng lúc càng lớn ở trên đỉnh nứt ra một cái lỗ, một con rắn nhỏ màu bạc lộ ra nửa người trên, Hoa Tiểu Hoa hưng phấn, vươn lưỡi liếm rắn con kia, vì thế vẩy màu bạc của Ngân Đại Bạch bắt đầu đen lên (ghen đấy há há), Hoa Tiểu Hoa căn bản không để ý đến Ngân Đại Bạch, chỉ nhìn rắn con màu bạc ăn vỏ trứng (TG: sự thật trong cuộc sống rắn chắc là không biết ăn vỏ)

Rắn con thứ nhất sau khi được ấp ra, những quả trứng khác cũng bắt đầu có động tĩnh, con thứ hai thứ ba đều là Hoa xà, thứ bốn là Ngân xà, thứ năm là Hoa xà

Hoa Tiểu Hoa bò đến giữa 5 con rắn: "Ân, từ lão đại bắt đầu, theo thứ tự là Ngân Tiểu Nhất, Hoa Tiểu Nhị, Hoa Tiểu Tam, Ngân Tiểu Tứ, Hoa Tiểu Ngũ. Ân? Hình như có nơi nào không đúng lắm"

Ngân Đại Bạch yên lặng quay đầu lại: "Còn một quả chưa có nở"

Hoa Tiểu Hoa xoay lại đầu rắn, phát hiện quả trứng bạc cô đơn kia. Hoa Tiểu Hoa đi qua, cái này không phải quả trứng nhúc nhích đầu tiên kia sao? Tại sao đến bây giờ cũng không có phản ứng?

Hoa Tiểu Hoa, Ngân Đại Bạch tính luôn cả vừa mới nở ra năm con rắn nhỏ đều vây quanh quả trứng bạc kia, kết quả mặt trời lên cao quả trứng kia vẫn không có phản ứng. Chờ a chờ, trời đã tối, trứng vẫn không có phản ứng

Ngân Đại Bạch hết khiên nhẫn, mạo hiểm bị người yêu nhà mình cắn mở miệng nói: "Quả trứng này... sợ là tử đản (giống với tử thai) đi". Nói xong còn lén từ từ lui về phía sau

"...Không phải"

Ngân Đại Bạch kinh ngạc sau khi Hoa Tiểu Hoa nói một câu "Không phải" liền im lặng. Không giống Tiểu Hoa tính cách a, không phải là thương tâm quá độ đi, không được như vậy sẽ thương đến thân thể, huống chi mặc dù bọn họ nơi này rất ít khi xuất hiện tử đản nhưng cũng không phải không có, nhớ rõ nắm ngoái hàng xóm bên cạnh còn phát hiện một quả tử đản đâu

Ngân Đại Bạch đi đến Hoa Tiểu Hoa bên người, cọ cọ Hoa Tiểu Hoa: "Tiểu Hoa, đừng thương tâm tối thiểu chúng ta còn có năm..."

"Ngươi có phiền hay không?" Hoa Tiểu Hoa nhìn cũng không nhìn Ngân Đại Bạch một cái, "Ngươi nếu không muốn chờ liền mang tụi nhỏ trở về đi"

Vì thế Ngân Đại Bạch đành phải bò đến vị trí cũ, mặc dù là hoài nghi đây là tử đản nhưng dù sao cũng là con của chính mình, làm sao có thể không đau lòng, chờ nữa cũng tốt

Đêm đến, năm con rắn mới sinh được gần một ngày ngủ đến ngả trái ngả phải, Ngân Đại Bạch nhìn như tỉnh kì thực là ngủ, chỉ có Hoa Tiểu Hoa như trước nhìn không chớp mắt quả trứng kia không rời

Lục Hạo bị đói tỉnh, mở to mắt như trước là một mảnh đen tối, đến giờ Lục Hạo mới triệt để hiểu được tình cảnh của chính mình kỳ lạ đến mức nào, theo trí nhớ trước khi hôn mê thứ cứng cứng kia đụng lên không giống hình vuông mà càng giống hình dạng của quả trứng, hơn nữa vẫn cảm thấy phần cổ của mình là lạ, giống như có thể duỗi ra rất dài? Lục Hạo lắc lắc đầu quyết định không thèm nghĩ nữa dù sao cũng vô dụng, hiện tại lấp đầy bụng mới là quan trọng nhất, có lẽ có thể dùng đầu đụng vỡ cái thứ cứng cứng kia? Ngạch, lý luận này kỳ thật là rất lạ, tóm lại đói bụng là không thể không để ý, nếu không người Cổ Đại khi chạy nạn cũng sẽ không ăn thịt người không bán con bán cái. Lục Hạo đói bụng như vậy, liền cảm thấy mọi thứ đều là phù vân, ăn no mới là quan trọng nhất, vì thế Lục Hạo dùng hết toàn lực hướng phía trên đánh đi

Sau đó... nhìn thấy ánh mặt trời, sau đó nữa, ân...sau đó nữa, Lục Hạo lại ngất

Chương 2

Khụ khụ, Lục Hào vì sao lại ngất? để chúng ta cùng quay ngược thời gian một chút

Chuyện kể rằng ở buổi tối trước khi Lục Hạo sinh ra, nhất gia thất khẩu làm thành một cái vòng tròn vây quanh bên Lục Hạo, đợi đến khi trời sáng, năm con rắt nhỏ cũng đã tỉnh, Ngân Đại Bạch tinh thần tràn đầy, Hoa Tiểu Hoa vẫn nhìn chằm chằm quả trứng, nhưng trứng vẫn là không có động tĩnh. Ngân Đại Bạch trong lòng càng khẳng định đây là tử đản nhưng miệng lại không dám nói

Rắn con vừa mới sinh ra cho nên rất đói bụng, Ngân Đại Bạch báo cho Hoa Tiểu Hoa một tiếng sau đó liền bò đi tìm thực vật, đợi cho rắn con ăn uống no đủ cũng đã gần đến buổi trưa, nhưng quả trứng kia vẫn yên lặng như núi. Lúc này Hoa Tiểu Hoa cũng có chút khổ sở

Cho nên khi tiếng vỡ ở bên tai vang lên, bảy con rắn đem ánh mắt toàn bộ đều tập trung ở trên quả trứng bạc kia

Đệ đệ thật dũng mãnh! Đây là ý nghĩ của năm con rắn nhỏ khi thấy Lục Hạo lao ra

Chỉ thấy con rắn màu bạc nhỏ sau khi lao ra khỏi vỏ, nhìn quanh một vòng, sau đó... ngất

Hình như là dùng sức quá mạnh rồi! năm con rắn nhỏ đồng thời ở trong lòng cảm thán

Lục Hạo ngất không bao lâu, phỏng chừng là đói đến ngất đều không ngất nổi nữa, Lục Hạo khi tỉnh lại đầu óc trống rỗng, hình như quên chuyện gì thì phải... ân, chuyện gì nhỉ? Đói, đói quá, trong mơ hồ Lục Hạo ngửi được hương vị rất thơm từ xung quanh truyền đến, theo mùi hương tìm được đến thực vật, chỉ cảm thấy trước mắt ngân sắc lóe sáng, Lục Hạo không nghĩ nhiều liền một hơi cắn đi xuống, ân... ăn ngon, ngon quá...

Lục Hạo cúi đầu điên cuồng cắn vỏ trứng trước mắt, tất nhiên, hiện tại hắn còn không có ý thực được thứ mình đang ăn vỏ trứng. Sau khi tiêu diệt toàn bộ vỏ trứng Lục Hạo đánh cái cách nhỏ, vươn tay muốn vỗ vỗ bụng của mình...

Tay đâu? Tay như thế nào... không thấy?

Lục Hạo trước mắt chợt lóe, cuối cùng nhớ ra chính mình vừa rồi xem nhẹ cái gì. Vừa rồi chính mình lao ra bóng tối, thấy được... một đống rắn?

Lục Hạo cổ cứng ngắc

Lục Hạo trộm dùng ánh mắt xem xét xung quanh, sau đó thân thể cũng cứng ngắc... là rắn thật! OMG! Đây là nơi quỷ quái nào vậy! Lục Hạo nội tâm rít gào, đại gia đây đời này sợ nhất rắn! Chớ nói chi là chính mình bên cạnh thậm chí có hai con nhìn qua so với chính mình không chỉ lớn gấp ba, năm lần rắn!

Lục Hạo muốn một lần nữa ngất đi, nhưng có thể là vì đã ăn no, cho nên Lục Hạo không có một chút dấu hiệu nào là muốn ngất

Bảy con rắn bên cạnh trải qua Lục Hạo một loạt động tác cuối cùng hoàn hồn

Nhìn con út nhà mình cả người cứng ngắc bộ dáng, Ngân Đại Bạch tiến đến ngửi ngửi Lục Hạo sau đó lắc lắc cái đuôi, có vẻ như cái gì cũng không ngửi được, tiểu gia hỏa này bị sao vậy?

"Ha ha, thật tốt quá, ta nói rồi, con của ta làm sao có thể là tử đản đâu!" Hoa Tiểu Hoa nâng đầu lên cao, rất có cảm giác hãnh diện, hoa hoa lệ lệ không nhìn đến Lục Hạo không bình thường hành động. "Ngô, lão lục liền gọi Ngân Tiểu Tiểu tốt lắm!" Hoa Tiểu Hoa cúi thấp đầu rắn cọ cọ lên người Lục Hạo, không... giờ là Ngân Tiểu Tiểu đầu rắn, uốn éo uốn éo thân thể rời đi: "Ngân Đại Bạch, trông chừng các con cho ta!"

Ngân Đại Bạch yên lặng thu hồi tầm mắt trên người Hoa Tiểu Hoa, Tiểu Hoa nhất định là đi cùng hàng xóm khoe khoang rồi, đây thực sự là một việc khiến đau đầu rắn đâu

Bị Hoa Tiểu Hoa cọ qua vài cái, Ngân Tiểu Tiểu rốt cục phát hiện một cái càng khiến mình không thể tiếp nhận sự thật, đó chính là... chính mình cũng biến thành một con rắn!!!

Ngân Tiểu Tiểu cả người thẳng tắp nằm trên mặt đất, hai mắt dại ra, chẳng qua là xương gãy nhẹ thôi, chính mình tại sao lại biền thành một con rắn rồi!!

"Tiểu Tiểu thật lợi hại! Cư nhiên có thể đem chính mình duỗi đến thẳng như vậy!" Hoa Tiểu Ngũ hưng phấn ở bên cạnh Ngân Tiểu Tiểu đi qua bên này đi qua bên kia

Ngân Tiểu Nhất nhìn chằm chằm Ngân Tiểu Tiểu, cái gì cũng không nói

Hoa Tiêu Nhị cùng Hoa Tiểu Tam ở một bên học Ngân Tiểu Tiểu duỗi thẳng thân nằm trên đất, rất cố gắng rất cố gắng, nhưng như thế nào vẫn là sơn đạo thập bát loan (đường núi ngoằn nghoèo, mười tám cua quẹo)

Ngân Tiểu Tứ khinh bỉ mà nhìn Hoa Tiểu Nhị cùng Hoa Tiểu Tam, còn thêm một cái ở bên cạnh không biết hưng phấn cái gì Hoa Tiểu Ngũ (sáu con rắn con, ba con Hoa xà hết ba con động kinh... rất đồng tình gia đình này)

Ngân Đại Bạch ở một bên chợp mắt, dù sao thì nơi này cũng rất an toàn, không cần quản mấy tiểu tử này (TG: này này, nói thế nào thì họ cũng vừa mới sinh ra không bao lâu đi!)

Nhìn xem Ngân Tiểu Tiểu thời gian lâu nhất Ngân Tiểu Nhất cuối cùng động, Ngân Tiểu Nhất chậm rì rì đến gần Ngân Tiểu Tiểu trên đường đi đè qua Hoa Tiểu Nhị cùng Hoa Tiểu Tam, đi ngang qua Ngân Tiểu Tứ, đẩy ra Hoa Tiểu Ngũ, thuận lợi đến bên người Ngân Tiểu Tiểu, tạm ngừng hai giây, sau đó dùng đuôi quét qua người Ngân Tiểu Tiểu, ngô... ta có thể hay không dùng từ khiêu khích?

Ngân Tiểu Tiểu bị Ngân Tiểu Nhất khiêu khích sau, thân rắn toàn bộ run lên, tiếp theo...

Ngân Tiểu Tiểu đẩy ra Ngân Tiểu Nhất, một bên kêu to một bên vèo vèo vèo bò đi. Thì ra không phải không sợ rắn, mà là bị dọa đến không động đậy nổi a (tội nghiệp bé)

Tốc độ không tồi a, Ngân Đại Bạch từ trong chợp mắt tỉnh lại nhìn Ngân Tiểu Tiểu màu bạc thân ảnh rất nhanh biết mất ở động khẩu nhà mình, từ đáy lòng cảm thán

Bên cạnh năm con rắn nhỏ ở trên mặt đất lăn qua lăn lại (làm gì vậy, bán manh?), Tiểu Tiểu giọng lớn quá! Chấn chết ta rồi!

Hoa Tiểu Hoa đang ở nhà hàng xóm khoe chính mình sinh được sáu đứa khỏe mạnh Bảo Bảo, trực tiếp mặc kệ tiếng la thê lương này

Ngân Tiểu Tiểu một bên hô to một bên chạy như điên, một phen chui vào trong một sơn động. Chạy vào nơi sâu nhất trong sơn động, cuối cùng đâm mạnh đầu lên vách đá, Ngân Tiểu Tiểu lúc này mới chấm dức kêu to

Ngân Tiểu Tiểu dùng sức đem chính mình nhét vào một cái lỗ nhỏ ở vách đá, chui a chui... thân hình nho nhỏ thật khiến nó chen vào được, chỉ để lại cái đầu màu bạc lộ ra bên ngoài, cảm thấy an toàn, Ngân Tiểu Tiểu mới yên tĩnh lại

Chính mình thế nhưng biến thành một con rắn? Vì sao lại là rắn! Cho dù là một con chó hoặc mèo cũng được a! Chính mình sợ nhất chính là rắn có được không! Như vậy có phải hay không đến chính mình cũng phải ghét mình a! Ngân Tiểu Tiểu vô cùng buồn bã, nói như vậy, cái thứ cứng cứng gì đó chính là vỏ trứng của mình? Chính mình dĩ nhiên được sinh ra từ trong trứng! Ngân Tiểu Tiểu càng buồn tủi

Mấy con rắn vừa rồi cùng chính mình có quan hệ gì a? Ngân Tiểu Tiểu lắc lắc cái đuôi nhọn, con rắn lớn lười kia cùng màu với mình nha, chẳng lẽ đó là Cha hoặc Mẫu thân? Kêu một con rắn là Cha hoặc Mẫu Thân có phải hay không rất kỳ lạ! rắn một lần sinh rất nhiều trứng nha, vậy mấy con rắn nhỏ kia là anh em của mình? Đời trước là một cô nhi, đời này chẳng những có phụ mẫu còn có ca ca hoặc tỷ tỷ, rõ ràng đây là chuyện tốt, nhưng mà tất cả đều là rắn như vật thật sự có thể khiến cho người ta vui vẻ sao?

Chính mình trở thành rắn, mặc kệ như thế nào đều phải chấp nhận thôi, cũng không thể chạy đi tự sát, ai mà biết mình chết sau có còn sống lại được hay không đâu, hơn nữa, lần này thì thành rắn, lần sau nếu biến thành ruồi bọ hay con rết linh tinh, đó chẳng phải càng không xong sao?!

Gần một buổi chiều, Ngân Tiểu Tiểu đã thuyết phục chính mình biến thành một con rắn sự thật, chính là... Ngân Tiểu Tiểu có thể thuyết phục chính mình không sợ chính mình, nhưng có thể thuyết phục chính mình không đi sợ những con rắn khác sao?

Chương 3

Ngân Tiểu Tiểu cảm thấy chính mình mệt rồi, rất buồn ngủ rất buồn ngủ cái loại này

Mệt mỏi tự nhiên sẽ buồn ngủ, Ngân Tiểu Tiểu cũng rất muốn ngủ

Chính là...

Ngân Tiểu Tiểu bi ai phát hiện rắn không có mí mắt, không có mí mắt ý nghĩa là như thế nào? Ý là không thể nhắm mắt

Nếu như Ngân Tiểu Tiểu từ nhỏ chính là một con rắn, vậy có hay không có mí mắt đối với nó mà nói cũng không có vấn đề gì, có mí mắt thì có cách ngủ của nó, mà không có mí mắt cũng đồng dạng có thể an tâm mà ngủ

Chỉ tiếp Ngân Tiểu Tiểu kiếp trước là người, mà người đâu, là có mí mắt, thử hỏi một cái nhắm mắt lại ngủ hơn hai mươi năm người, đột nhiên phải trợn tròn mắt mà ngủ...

Tóm lại Ngân Tiểu Tiểu cảm thấy chuyện này thực quá tàn khốc

Ngân Tiểu Tiểu trốn ở sơn động, theo lý thuyết thì cho dù đang là ban ngày, sơn động vẫn có thể rất tối, huống chi nơi Ngân Tiểu Tiểu đang trốn chính là nơi sâu nhất trong động, nhưng Ngân Tiểu Tiểu phát hiện, toàn bộ sơn động đều thực sáng, đến cách mình mười thước hơn mấy con muỗi vẫn có thể xem rõ ràng, tất nhiên là Ngân Tiểu Tiểu thị lực tốt duyên cớ, nhưng trong động thực sáng cũng là không điều kiện không thể thiếu

Cho nên muốn ngủ Ngân Tiểu Tiểu rất đau lòng, chói mắt như vậy, làm sao mà trợn tròn mắt ngủ a!

Ngân Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, liền nghĩ ra được một biện pháp

Ngân Tiểu Tiểu đi ra cái động nhỏ, sau đó cái đầu đi vào trước, được rồi, cho dù hiện tại chính mình trợn tròn mắt, cũng là một mảnh hắc ám, cái gì cũng không nhìn được. Ngân Tiểu Tiểu vui vẻ, vì thế bắt đầu trợn tròn mắt ngủ

Trời dần dần tối, Hoa Tiểu Hoa thỏa mãn từ nhà hàng xóm bò trở về, dùng cái đuôi cho Ngân Đại Bạch một cú, Ngân Đại Bạch đang ngủ say lập tức liền tỉnh. Hoa Tiểu Hoa đi vào sơn động trước, Ngân Đại Bạch dùng đuôi đem Hoa Tiểu Nhị, Hoa Tiểu Tam cùng Hoa Tiểu Ngũ đang cuốn lại với nhau không muốn vào động kéo vào trong, Ngân Tiểu Nhất cùng Ngân Tiểu Tứ lắc lắc thân mình theo sau

"Tiểu Tiểu đâu?" Hoa Tiểu Hoa trừng lớn mắt rắn, khụ... người bị trừng tất nhiên là Ngân Đại Bạch

"Ta biết, ta biết!" Hoa Tiểu Ngũ đi đến Hoa Tiểu Hoa đối diện, "Tiểu Tiểu rất lợi hại, chẳng những có thể duỗi thẳng thân thể, thanh âm kêu lên cũng rất lớn, rất lớn đó!"

"..."

Hoa Tiểu Hoa mặt không thay đổi nhìn Hoa Tiểu Ngũ trong chốc lát sau, ngẩn đầu tiếp tục trừng Ngân Đại Bạch (rắn có biểu cảm sao?)

"Tiểu Tiểu đã sớm đi vào trong động, ta đi tìm hắn" Ngân Tiểu Nhất tiếp lời, sau đó liền muốn hướng sâu bên trong sơn động bò đi

Ngân Đại Bạch dùng cái đuôi ngăn chặn đường đi của Ngân Tiểu Nhất, con rắn nhỏ này đến khứu giác cũng chưa phát dục xong, tìm cái gì tìm, vì vậy Ngân Đại Bạch khốc khốc vung đầu rắn: "Ngươi ngốc ở đây, ta đi tìm"

Hoa Tiểu Hoa nhìn Ngân Đại Bạch rời đi, lắc lắc đầu: "Đúng rồi, kỳ thật chính mình cũng có thể ngửi được Tiểu Tiểu hương vị, vì cái gì phải hỏi Ngân Đại Bạch đâu?"

Bởi vì ngươi lười bò đi vào! Ngân Tiểu Tứ ở nơi Hoa Tiểu Hoa không nhìn thấy được quăng cái xem thường, trong lòng nói thầm

"Hoa Tiểu Nhị, Hoa Tiểu Tam hai người các ngươi đang làm gì vậy?"

Trong lúc rãnh rỗi, Hoa Tiểu Hoa cúi đầu liền nhìn thấy Hoa Tiểu Nhị cùng Hoa Tiểu Tam cả người đều nằm trên mặt đất, xoay đến xoay đi không biết đang làm gì

"Ta biết, ta biết!" Hoa Tiểu Ngũ hai mắt tràn đầy chờ mong dùng sức ngửa đầu hướng Hoa Tiểu Hoa hô

Hoa Tiểu Hoa làm như không nghe đến, xoay đầu rắn: "Ngân Tiểu Tứ, ngươi nói"

"... Tiểu Tiểu có thể đem toàn bộ thân rắn đều duỗi đến thẳng tắp nằm trên mặt đất, Nhị ca cùng Tam ca ở học Tiểu Tiểu"

"A? Như vậy cũng được sao?" Hoa Tiểu Hoa thực hưng phấn, "Ta còn chưa có thử qua đâu!" vì thế Hoa Tiểu Hoa cũng nằm trên mặt đất bắt đầu xoay đến xoay đi

Hoa Tiểu Ngũ thực hưng phấn, rất vui vẻ ở chung quanh Hoa Tiểu Nhị, Hoa Tiểu Tam cùng Hoa Tiểu Hoa bò đến bò đi: "Nơi này thu lại một chút, đúng vậy đúng vậy, ai nha, nơi này xích ra một chút, đúng đúng chính là như vậy!" (còn con này nữa...)

Ngân Tiểu Nhất thực nghiêm túc dựng lên thân rắn, hướng phía Ngân Đại Bạch biến mất nhìn

Ngân Tiểu Tứ đầu rắn quay đi, ở trong lòng yên lăng chảy nước mắt, ta nhất định là đầu thai nhầm trứng, nhất định là vậy!

Ngân Đại Bạch là ở cái lỗ nhỏ phía bên phải ở tận cùng bên trong sơn động phát hiện Ngân Tiểu Tiểu, Ngân Đại Bạch đi vài vòng quanh nữa người lộ ra bên ngoài của Ngân Tiểu Tiểu

Tiểu Tiểu là cái gì vậy? Ngân Đại Bạch thấy lạ

Vì thế Ngân Đại Bạch đem thân rắn cúi xuống, nhìn vào bên trong lỗ nhỏ

Kỳ thật cái lỗ này rất nhỏ, tối thiếu Ngân Đại Bạch là không đi vào được, nhưng mà Ngân Tiểu Tiểu mới sinh ra, thân rắn còn rất nhỏ, rất dễ dàng đi vào lỗ nhỏ, thậm chí còn chừa lại khe hở rất lớn

Ngân Đại Bạch thấy được Ngân Tiểu Tiểu trong lỗ nhỏ

Ngân Tiểu Tiểu đang ngủ say. Mới đi vào lúc đó Ngân Tiểu Tiểu là đặt cằm ở trên mặt đất ngủ, ngủ ngủ liền bắt đầu không thành thật, đường kính của lỗ nhỏ vừa đủ Ngân Tiểu Tiểu lăn hai vòng, Ngân Tiểu Tiểu liền đem này lợi ích triệt để sử dụng. Cho nên khi Ngân Đại Bạch nhìn đến Ngân Tiểu Tiểu, đầu rắn lật ngửa, cái bụng (TG: rắn có bụng sao) lật lên phía trên ngủ say đâu, trong miệng ngẫu nhiên còn phun hai cái phao phao

Ngân Đại Bạch rốt cục cảm nhận được con trai nhỏ nhà mình có chút không bình thường. Ai gặp qua con rắn nào ngủ mà bụng hướng lên trời a, rắn ở trong này cùng rắn ở bên ngoài vốn liền không giống nhau, nhưng cũng chưa từng xuất hiện chuyện gì kỳ lạ giống như vậy a

Cuối cùng Ngân Đại Bạch vẫn là quyết định không suy nghĩ nữa, vô luận như thế nào, đều là con của chính mình, cũng là con của Tiểu Hoa, mặc kệ Ngân Tiểu Tiểu có bị gì đi nữa, Ngân Đại Bạch đều không muốn quản, chỉ cần Ngân Tiểu Tiểu có thể bình an mà lớn lên là được

Ngân Đại Bạch cẩn thận dùng răng kéo Ngân Tiểu Tiểu từ trong lỗ nhỏ ra, sau đó dùng đầu rắn củng củng bị mình làm tỉnh nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo Ngân Tiểu Tiểu

Ngân Tiểu Tiểu cảm thấy được có người ở quấy rầy chính mình giấc ngủ, thậm chí là nắm chân lôi chính mình ra xa (TG: kỳ thật cũng không có xa gì mấy...), giấc ngủ này của Ngân Tiểu Tiểu xác định là không ngủ nổi nữa, Ngân Tiểu Tiểu thực sinh khí, đến tột cùng là ai ở phá giấc ngủ của mình? Ngân Tiểu Tiểu mơ mơ màng màng lắc lắc đầu, nghĩ muốn lắc cho thanh tỉnh một chút để mắt người kia một trận, lúc này lại phát hiện có người đụng nửa người trên của chính mình

Thế là Ngân Tiểu Tiểu bị người kia đụng thanh tỉnh, Ngân Tiểu Tiểu tỉnh táo mở to hai mắt, trừng mắt nhìn vừa mới đụng chính mình người kia phương hướng

Tiếp theo Ngân Tiểu Tiểu thấy được Ngân Đại Bạch

Sau đó Ngân Tiểu Tiểu bừng tỉnh đại ngộ, đúng rồi... chính mình biến thành một con rắn

Mặc dù đã muốn tiếp nhận rồi chính mình trở thành một con rắn sự thật, nhưng bị một con rắn lớn bất thình lình xuất hiện hung hăng trừng mắt (Ngân Đại Bạch: ta nào có hung hăng trừng mắt!) Ngân Tiểu Tiểu nháy mắt cả người lạnh lẽo, mấy câu vốn muốn dùng để mắng người đều đông lại ở cổ họng

Ngân Đại Bạch lại đụng đụng thoạt nhìn đang ngẩn người Ngân Tiểu Tiểu, đứa nhỏ này, như thế nào lại bắt đầu ngây người đâu!

Sau đó... sau đó Ngân Đại Bạch thấy Ngân Tiểu Tiểu hét lên một tiếng, liều mạng hướng cái lỗ nhỏ vừa rồi chui vào, đáng tiếc, đường kính của lỗ nhỏ đủ, nhưng chiều dài lại không, cho nên Ngân Đại Bạch ngốc nhìn chằm chằm Ngân Tiểu Tiểu kia như thế nào xoay cũng không đi vào được nửa thân sau

Tiếng kêu thê lương vừa rồi của Ngân Tiểu Tiểu, bị đám người Hoa Tiểu Nhị nghe được, vốn Hoa Tiểu Ngũ đang vây quanh Hoa Tiểu Nhị, Hoa Tiểu Tam, Hoa Tiểu Ngũ cùng Hoa Tiểu Hoa, hưng phấn mà học bộ dáng của Ngân Tiểu Tiểu, mặt hướng về phía Ngân Đại Bạch bò đi: "Các ngươi nhìn các ngươi nhìn, ta nói rồi mà, thanh âm của Tiểu Tiểu kêu rất lớn rất lớn đó!"

"..."

Chương 4

Cuối cùng Ngân Đại Bạch dùng răn đem Ngân Tiểu Tiểu lại lôi ra lỗ nhỏ, mặc kệ Ngân Tiểu Tiểu còn đang không ngừng vặn vẹo thân mình, Ngân Đại Bạch theo đường cũ đi trở về

Hoa Tiểu Hoa ngửi được mùi của Ngân Đại Bạch càng ngày càng gần, lập tức dựng lên thân mình, làm bộ vừa rồi chuyện gì cũng không có xảy ra

"Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu, ngươi đang làm gì vậy?" Hoa Tiểu Ngũ đi đến dưới thân Ngân Đại Bạch, ngẩn đầu rắn nhìn Ngân Tiểu Tiểu đang xoay đến xoay đi trong miệng Ngân Đại Bạch

Ngân Tiểu Tiểu ngừng lại, nhìn nhìn bốn phía, trong lòng thở dài mình sao lại rơi vào miệng của mấy con rắn này, rõ ràng là chạy đủ xa đủ sâu rồi (đúng vậy sâu xa đến chui vào nhà mình cũng không biết)

Làm ơn đi, bằng thân mình nhỏ xíu kia của ngươi có đi nữa thì đi được đến đâu. Ngân Tiểu Tứ ở mọi người phía sau quăng qua một cái xem thường, gương mặt ngu ngốc kia của Tiểu Tiểu nghĩ gì đều viết lên hết rồi. Hơn nữa, sơn động mà ngươi chạy đi chính là nhà của mình, kiểu nào đều có thể hốt được ngươi được chưa, bằng không Cha làm sao có thể thả ngươi một con rắn chạy lung tung

Không biết nên nói là đáng tiếc hay đáng cười, một nhà tiểu bạch này lại cố tình chọt ra một con thông minh, rốt cuộc là tiểu bạch xà bất hạnh hay là con rắn thông minh kia bất hạnh đây

"Tiểu Tiểu, ngươi thật thông minh"

"Cư nhiên có thể chính mình tìm được nhà ở đâu!"

Câu trước là Hoa Tiểu Nhị nói, phía sau là của Hoa Tiểu Tam

Nghe được lời nói của Hoa Tiểu Nhị cùng Hoa Tiểu Tam, Ngân Tiểu Tiểu chỉ nghĩ muốn khóc, thì ra chính mình né qua trốn lại, thế nhưng lại trốn ở nơi không nên trốn nhất, trên đời này còn có gì càng bi thảm hơn chuyện này??

Khụ... Tin ta đi Tiểu Tiểu, ngươi nhất định sẽ phát hiện trên đời này chuyện bi thảm không chỉ có như vậy đâu

Ngân Đại Bạch ngậm Ngân Tiểu Tiểu cảm thấy mệt muốn chết đi, nếu như muốn một hơi cắn chết là chuyện rất đơn giản, nhưng đây không phải thực vật mà là nhà mình nhi tử a, ngậm kiểu này mệt lắm có được hay không, Ngân Đại Bạch đem Ngân Tiểu Tiểu đặt ở trên đất. Ngân Tiểu Tiểu được tự do, lập tức mưu đồ muốn trốn lần thứ hai, nhưng mới đi được vài mét, cảm thấy trước mắt chợt lóe, tiếp theo liền đụng vào vật gì đó, đụng đến đầu óc choáng váng quay quay mấy vòng. Thật vất vả định thần lại, phát hiện là Ngân Đại Bạch dùng thân rắn chắn trước mặt mình, vừa mới đụng phải chính là thân rắn của Ngân Đại Bạch

Hoa Tiểu Hoa đi đến bên người Ngân Tiểu Tiểu, chặn lại đường lui của Ngân Tiểu Tiểu

"Ngân Tiểu Tiểu, ngươi làm gì cứ nghĩ muốn chạy!" Hoa Tiểu Hoa thật mất hứng, tiểu nhi tử của chính mình thật là lạ, cư nhiên nhìn đến người nhà liền muốn chạy, chẳng lẽ là đối với mình cùng Ngân Đại Bạch bất mãn sao??

Ngân Tiểu Tiểu rùng mình một cái, hảo hung ác... Cha? Hay là Nương?

Ngân Tiểu Tiểu lén lút đưa mắt nhìn Ngân Đại Bạch, Ngân xà hẳn là Cha đi

Hoa Tiểu Hoa không khách khí dùng đuôi rắn ở trên đầu của Ngân Tiểu Tiểu đánh một cái: "Ngân Tiểu Tiểu, kêu Cha đến nghe một chút"

"...Cha" Ngân Tiểu Tiểu khuất phục dưới dâm uy

Ngân Đại Bạch lập tức đem đầu rắn vươn đến trước mặt Ngân Tiểu Tiểu, Ngân Tiểu Tiểu nhìn mắt rắn cực lớn trước mắt, nuốt nước miếng, lặng lẽ lui về phía sau "...Nương"

Vì thế...

Hoa Tiểu Hoa không khách khí cười to, cả thân rắn của Ngân Đại Bạch lại bắt đầu phiếm đen

Được rồi, lần trước là vì ghen, lần này là vì tức giận

"Tiểu Tiểu ngươi là cố ý đi!"

"Nhất định là cố ý!"

... Xem ra Hoa Tiểu Nhị cùng Hoa Tiểu Tam có thể xưng là song sinh đi, mặc dù được sinh ra tử hai quả trứng khác nhau

"Ta là Ba ba của ngươi!" những lời này là Ngân Đại Bạch rống mà ra!

Cho nên Ngân Tiểu Tiểu mê mẩn, một người là Cha một người là Ba, vậy chính mình... À, còn có bốn con kia đều là từ đâu ra? (nam nam ngươi biết không! Sinh tử... nhầm sinh đản ngươi có biết không!)

Ngân Tiểu Tứ dùng quỷ dị ánh mắt đánh giá Ngân Tiểu Tiểu, vẫn cảm thấy...

Ngân Tiểu Tứ đi đến trước mặt Ngân Tiểu Tiểu, thực bình tĩnh hỏi: "Tiểu Tiểu, ngươi có ký ức truyền thừa không?"

Ngân Tiểu Tiểu cũng thật bình tĩnh trả lời: "Đó là cái gì?"

Do đó ở đây trừ Ngân Tiểu Tứ cùng Ngân Tiểu Tiểu ra ai cũng không bình tĩnh

"Khó trách Tiểu Tiểu vừa thấy chúng ta liền chạy" đây là bừng tỉnh đại ngộ Ngân Tiểu Nhất

"Không thể nào, làm sao có thể!" Hoa Tiểu Hoa vô cùng kinh ngạc "Bao nhiêu năm qua cũng chưa từng xảy ra chuyện này a"

Ngân Đại Bạch cẩn thận nhìn Ngân Tiểu Tiểu, lại ở Ngân Tiểu Tiểu trên người ngửi vào cái, cuối cùng khẳng định đây là nhi tử của mình cùng Hoa Tiểu Hoa. Nếu như vậy, tại sao có thể không có ký ức truyền thừa đâu

Vì thế cả buổi tối, một nhà tám con rắn đều vây quanh người Ngân Tiểu Tiểu nói cho Ngân Tiểu Tiểu biết cái gọi là thường thức, Ngân Tiểu Tiểu cũng đối nơi này có bước đầu nhận thức

Nơi này nguyên lai không phải đơn giản như Ngân Tiểu Tiểu nghĩ, mà bọn họ kỳ thật cũng không phải là rắn bình thường!

Sự tồn tại của bọn họ, là vì bảo hộ tòa Sơn mạch này. Đây là mệnh lệnh được khắc sâu trong mỗi con rắn, có lẽ là vì mệnh lệnh này, bọn họ so với rắn ở thế giới bên ngoài nhiều ra một thứ gọi là ký ức truyền thừa. Mỗi một con rắn được sinh ra trên tòa Sơn mạch này đều có ký ức truyền kỳ, cũng không phải truyền thừa công pháp kỳ lạ gì, chỉ có sứ mệnh của họ mà thôi

Cả cuộc đời của rắn, là bảo hộ Sơn mạch nhất là ngọn núi này, trong trí nhớ, tất cả các con rắn đều biết trời xanh ban cho họ 200 năm thọ mệnh, ban cho mỗi con rắn đều có độc, ban cho hùng hùng sinh tử, đại giới chính là những con rắn có ký ức truyền thừa sẽ không được rời khỏi Sơn mạch này, cùng với một đời của hai con rắn có được một lần sinh dục cơ hội, bao gồm cả hùng thư cùng hùng hùng

"Chẳng lẽ không có con rắn nào có ký ức truyền thừa thử đi ra Sơn mạch qua sao?" Ngân Tiểu Tiểu hỏi

"Đã từng có, những con rắn có ý đồ đi ra Sơn mạch đều không ngoại lệ sẽ lạc đường, ở bảy ngày sau chết đi, không rõ nguyên nhân" Ngân Đại Bạch giải thích

Tòa Sơn mạch này giống như bị làm phép vậy, rắn có được ký ức truyền thừa là không thể đi ra Sơn mạch, nhưng những con rắn không có ký ức truyền thừa cùng những sinh vật khác lại có thể tự do ra vào Sơn mạch

"Cho nên Tiểu Tiểu, ngươi rõ ràng được sinh ra trên ngọn núi này, cũng là con của ta cùng Ngân Đại Bạch, cũng có nọc độc, nhưng vì sao lại không có ký ức truyền thừa?"

Ân... đúng rồi, trong tòa Sơn mạch này, chỉ có những con rắn có ký ức truyền thừa mới có độc, rắn bình thường đều không có, hơn nữa rắn có độc cũng sẽ đem những con không có độc xem là con mồi

Ngân Tiểu Tiểu trừng mắt vô tội nhìn Hoa Tiểu Hoa, trong lòng thật ra là có chút tính toán. Theo ý nghĩa nào đó nói lên, linh hồn của Ngân Tiểu Tiểu là người không phải rắn, cũng không phải thông qua con đường đầu thai bình thường mà tới, trong đầu không có ký ức truyền thừa là bình thường đi, đúng không đúng không

Độc xà trong Sơn mạch được tính bằng đơn vị hàng nghìn, đa số đều ở trên ngọn núi Ngân Tiểu Tiểu được sinh ra này, Độc xà tổng cộng được chia ra thành tám bộ tộc lớn, căn cứ vào độc tính mạnh yếu mà xếp hạng, theo thứ tự là: Mặc xà tộc, Hồng xà tộc, Lam xà tộc, Ngân xà tộc, Bạch xà tộc, Hoa xà tộc, Hoàng xà tộc cùng Lục xà tộc. Trong đó Mặc xà là mạnh nhất, Lục xà là yếu nhất, nhưng cho dù là độc tính yếu nhất Lục xà tộc, cũng so với rắn hổ mang được xưng là độc tính mạnh nhất đất liền mạnh hơn gấp mười lần. Mà giữa tám bộ tộc này là có thể thông hôn, giống như Ngân Đại Bạch cùng Hoa Tiểu Hoa như vậy bầu bạn khắp núi đều có

Độc xà bên trong lấy độc tính mạnh nhất Mặc xà vi tôn, mà trong đó Mặc xà có độc tính mạnh nhất chính là Vương. Ân, làm sao biết độc của ai mạnh nhất đâu? rất đơn giản thôi, thật ra Mặc xà cũng không phải toàn thân đều đen, đa số Mặc xà thân mình sẽ có hoa văn, cho nên ai trên người là đen tuyền không có hoa văn, thêm vào có thể hình lớn nhất, đó chính là người có độc tính mạnh nhất

Chương 5

Qua lần nói chuyện này, Ngân Tiểu Tiểu đầu óc đã hoàn toàn choáng váng, nhưng đối với tình huống ở nơi này cũng đã có đại khái hiểu biết

Ngân Đại Bạch thấy Ngân Tiểu Tiểu mệt mỏi, liền đánh gảy lời nói của Hoa Tiểu Hoa: "Có chuyện gì thì ngày mai nói tiếp, Tiểu Tiểu mệt mỏi"

Hoa Tiểu Hoa lúc này mới mở miệng

"Ngủ ngủ, chuyện lớn gì để ngày mai rời giường nói sau" Hoa Tiểu Hoa nói xong liền uốn éo uốn éo rời đi, Ngân Đại Bạch cũng đi theo sau, Ngân Tiểu Tiểu rất ngạc nhiên, chẳng lẽ rắn con ở đây không cùng phụ mẫu ngủ chung sao? Nhưng nhìn thấy biểu tình không sao cả của năm con rắn nhỏ kia, Ngân Tiểu Tiểu im lặng

"Tiểu Tiểu, buổi tối hai chúng ta cùng nhau ngủ đi" Hoa Tiểu Ngũ cọ lại đây vô cùng thân thiết muốn liếm liếm Ngân Tiểu Tiểu, Ngân Tiểu Tiểu né ra, ngữ khí cứng ngắc: "Ta... chính mình ngủ là được rồi"

Ni mã! Ai muốn sáng sớm thức dậy liền thấy bên người mình nằm một con rắn a! Ngân Tiểu Tiểu trong lòng rống giận

Hoa Tiểu Ngũ lập tức ủ rủ, miệng than thở: "Tiểu Tiểu không thích ta, Tiểu Tiểu không thích ta..."

Ngân Tiểu Tiểu làm như không nghe được, ở thời điểm này cho dù nghe được cũng phải giả vờ như không nghe đến

Hoa Tiểu Nhị cùng Hoa Tiểu Tam hai con mắt đồng thời xoay vòng, cũng đi đến bên người Ngân Tiểu Tiểu

"Ký ức truyền thừa nói"

"Rắn con phải chen cùng một chổ ngủ"

Ngân Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm một lát trước mặt Hoa Tiểu Nhị cùng Hoa Tiểu Tam, lặng lẽ đem đầu chuyển hướng về phía Ngân Tiểu Nhất

Ngân Tiểu Nhất gật đầu

Ngân Tiểu Tiểu hóa đá (!!!!!)

Ngân Tiểu Tứ khóe miệng thoáng giật giật

Sau đó, Hoa Tiểu Nhị, Hoa Tiểu Tam, Hoa Tiểu Ngũ nhào mạnh lên trên người Ngân Tiểu Tiểu, đem Ngân Tiểu Tiểu đặt ở dưới thân, Hoa Tiểu Ngũ mở miệng: "Đại ca, Tứ ca, mau tới mau tới! chúng ta cùng nhau ngủ!"

Ngân Tiểu Nhất mặt gỗ đi qua, cũng áp lên tới trên người Ngân Tiểu Tiểu

Ngân Tiểu Tứ do dự 3 giây, sau 3 giây, quyết đoán đi qua

Sau đó năm con rắn nhỏ giống như quấn bánh quai chèo mà quấn lại cùng nhau, trung tâm là Ngân Tiểu Tiểu (tội nghiệp bé =]]]])

Ngân Tiểu Tiểu mặt rắn khóc tang giống nhau. Ni mã, đời trước ta tạo bao nhiêu nghiệt a!

Sắc trời đã sớm sầm tối, trong động cũng là một mảnh tối đen, Ngân Tiểu Tiểu giãy nhưng không kết quả liền ủy khuất mà ngủ. Quên đi, chính mình xem như... đang đắp chăn là được rồi

Ở ánh mặt trời đầu tiên chiếu vào trong sơn động, Ngân Đại Bạch cùng Hoa Tiểu Hoa liền tỉnh, sau đó phu phu hai người cùng nhau từ sâu bên trong sơn động nữu đến cửa động. Sau đó...

Ngân Đại Bạch cùng Hoa Tiểu Hoa vây quanh trước một đoàn... Bánh quai chèo (? ) ngây ra, làm cái gì vậy?

Hoa Tiểu Hoa chọc chọc cái đầu của Hoa Tiểu Nhị cách mình gần nhất, Hoa Tiểu Nhị không tỉnh, lại chọc chọc Hoa Tiểu Tam bên cạnh, Hoa Tiểu Tam cũng không tỉnh. Lại chọc chọc Hoa Tiểu Ngũ, vẫn là không tỉnh.

...

Ngân Đại Bạch chọc chọc Ngân Tiểu Tứ, tròng mắt của Ngân Tiểu Tứ lập tức trừng về phía Ngân Đại Bạch.

"Khụ, Tiểu tứ, các ngươi đang làm gì vậy?" Ngân Đại Bạch tổng cảm thấy xung quanh nhi tử thứ tư này của mình có một dòng khí quỷ dị, khiến mình cảm thấy có chút sợ, như vậy so sánh với, tiểu nhi tử vẫn là thực bình thường!

". . . Ngủ." Ngân Tiểu Tứ ném ra một chữ, lao lực đem cái kết ở đầu cùng đuôi tháo ra từng cái, cái đuôi chỉ về Ngân Đại Bạch (ở đây chắc là bé Tứ tự thoát không được nên phải nhờ lão ba)

"?" Hoa Tiểu Hoa đầu óc có chút phạm ngốc, "Đây là cách ngủ mới sao? Có lợi ích gì vậy?" Nói xong lời cuối, Hoa Tiểu Hoa có chút hưng phấn

"Buổi tối Chúng ta có thể thử xem." Ngân Đại Bạch tới gần Hoa Tiểu Hoa, nhỏ giọng nói, Hoa Tiểu Hoa trừng mắt nhìn Ngân Đại Bạch một cái, sau đó tiếp tục quan sát "Bánh quai chèo", cái đuôi còn vung a vung, Ngân Đại Bạch trong lòng mỹ tư tư, Tiểu Hoa đây là thẹn thùng thật sự là thẹn thùng

". . . Ta nói. . . Có thể thả ta ra không?" Thanh âm suy yếu theo tầng dưới nhất truyền đến, Hoa Tiểu Hoa nhìn kỹ, thì ra là Ngân Tiểu Tiểu.

Cuối cùng Ngân Đại Bạch dùng răn đem Ngân Tiểu Tiểu kéo ra, Hoa Tiểu Hoa thì ở một bên xem náo nhiệt.

Sau đó "Bánh quai chèo" tự động tản ra, tất cả rắn con đều đã tỉnh

"Cha, ta đói bụng ." Hoa Tiểu Ngũ rời giường sau chuyện thứ nhất chính là kêu đói

Hoa Tiểu Nhị cùng Hoa Tiểu Tam ở bên người Hoa Tiểu Ngũ điên cuồng gật đầu

"Đại Bạch, đi tìm thực vật!" Hoa Tiểu Hoa không chút khách khí mệnh lệnh, Ngân Đại Bạch buồn bực chạy đi ra ngoài tìm thực vật. Ai, xem ra ở nhà, địa vị của ta là thấp nhất đâu

Sau đó Hoa Tiểu Ngũ lại chạy tới bên người Ngân Tiểu Tiểu: "Tiểu Tiểu, sau này mỗi buổi tối chúng ta đều phải ngủ như vậy nga ~ ngươi yên tâm, các ca ca sẽ bảo vệ ngươi thật tốt!"

Ngân Tiểu Tiểu ở trong lòng quăng cái xem thường, thì ra các ngươi đem ta đè đến dưới cùng là để bảo hộ ta a?!

Hoa Tiểu Hoa lần này rốt cục thông minh một chút, xem ra con nhà mình đều rất thích tiểu đệ đệ của chính mình. Ân ân, đây là chuyện tốt a chuyện tốt, ca ca là nhất định phải bảo vệ đệ đệ thật tốt!

"Kia. . .  cho ta hỏi một chút, vì cái gì chúng ta có cái họ Hoa có cái họ Ngân vậy?" Vấn đề này Ngân Tiểu Tiểu đã muốn suy nghĩ rất lâu rồi, còn có hai con rắn đực rốt cuộc là như thế nào sinh Bảo bảo a! Nhưng mà vấn đề này vẫn là để sau này nghiên cứu đi!

". . . Lúc sinh ra, màu sắc của thân thể là gì liền họ gì. Ngươi xem, Đại ca, ta và ngươi, là Ngân xà, cho nên chúng ta họ ngân, Nhị ca, Tam ca cùng Tiểu Ngũ là Hoa xà, cho nên bọn họ họ Hoa." Ngân Tiểu Tứ kiên nhẫn giải thích cho Ngân Tiểu Tiểu

"Nếu như vậy nói, những con rắn trên ngọn núi này, thân rắn là màu gì, vậy liền họ gì đúng không." Ngân Tiểu Tiểu mở rộng một chút

Ngân Tiểu Tứ gật gật đầu

"Còn đối với Bảo bảo của rắn đực cùng rắn đực sinh ra, độc tính mạnh bên kia thì gọi Ba ba, độc tính yếu bên kia liền gọi Cha" Ngân Tiểu Tứ tiếp tục phổ biến cho Ngân Tiểu Tiểu về thường thức

Hoa Tiểu Hoa ở một bên hừ một tiếng

Ngân Tiểu Tứ xem như không có nghe được, Ngân Tiểu Tiểu lén lút nhìn Hoa Tiểu Hoa

Có lẽ là bởi vì đầu thai thành rắn, mặc dù kiếp trước Ngân Tiểu Tiểu rất sợ rắn, nhưng mà trải qua đêm qua cùng buổi sáng hôm nay, Ngân Tiểu Tiểu cảm thấy thật ra rắn cũng khá đáng yêu đó chứ, này đối với Ngân Tiểu Tiểu mà nói là một chuyện tốt, nếu không thì sau này khi nhìn đến càng nhiều rắn nhất định sẽ bị hù chết. Huống chi. . .

Ngân Tiểu Tiểu cẩn thận quan sát một chút xung quanh, Hoa Tiểu Hoa như cũ bởi vì lời nói vừa rồi của Ngân Tiểu Tứ mà rầu rĩ không vui, Hoa Tiểu Nhị, Hoa Tiểu Tam cùng Hoa Tiểu Ngũ thì đang chơi đùa, Ngân Tiểu Nhất mặt không biểu tình đứng ở bên cạnh chúng nó ba cái nhìn, còn Ngân Tiểu Tứ, vẫn đứng ở trước mặt mình giảng giải cho mình thường thức

Ngân Tiểu Tiểu kéo ra miệng rắn nở nụ cười, cả đời này của mình nhất định sẽ hạnh phúc đi! Có cha mẹ (? ), có năm ca ca, còn như vậy thích chính mình, ước muốn của chính mình cũng là những thứ này đi!

Nếu như là con người đứng ở trước mặt Ngân Tiểu Tiểu, nhìn đến Ngân Tiểu Tiểu kéo khóe miệng, chắc hẳn sẽ bị dọa đến động cũng không dám động, nhưng mà ở trong mắt của một đám rắn này, lại là tình cảnh như vậy: Oa! Tiểu Tiểu cười thật sự rất đẹp! Rất đẹp a!!!

Bên này Hoa Tiểu Hoa cùng sáu con rắn nhỏ ở trong sơn động vênh váo vui đùa, Ngân Đại Bạch bên kia cũng kéo con mồi bò về sơn động

Chương 6

"Các con, tới ăn cơm thôi!" Ngân Đại Bạch đem thực vật vừa cắn vừa kéo mang về đến, kêu gọi sáu con rắn nhỏ

Hoa Tiểu Nhị, Hoa Tiểu Tam cùng Hoa Tiểu Ngũ ào một cái nhào lên, Ngân Tiểu Nhất cùng Ngân Tiểu Tứ đi theo sau, Ngân Tiểu Tiểu do dự một chút, mới đi qua, duỗi dài thân mình ra, lướt qua năm con rắn nhỏ hướng về cái mà Ngân Đại Bạch gọi là thực vật nhìn

Cái mặt màu bạc của Ngân Tiểu Tiểu trắng bệch, vội vàng lui về phía sau hai bước, theo bản năng nuốt nước miếng, quay người lại chạy mất

Ngân Tiểu Tiểu sắp biến mất ở sâu bên trong sơn động thì bị cái đuôi của Hoa Tiểu Hoa cuốn trở lại: "Ngân Tiểu Tiểu đi ăn cơm mau, lần trước khi năm người ca ca của ngươi ăn cơm ngươi còn chưa có sinh ra đâu, lần này ăn nhiều một chút."

Ni mã! Tiểu gia ta chỉ là thân thể trở thành một con rắn, linh hồn bên trong vẫn là con người đó! Nếu ngươi cho ta ăn thịt lợn sống thịt bò thịt dê tiểu gia ta cũng không có ý kiến! Nhưng mà ngươi cho ta ăn thịt chuột sống đây không phải là muốn mạng của ta sao?! Tiểu gia ta kiên quyết tẩy chay thịt chuột!

Đúng vậy, không sai, năm con rắn nhỏ chính là đang vây quanh một đống chuột chết, không phải loại chuột Hamster nuôi ở trong nhà thực đáng yêu thực trắng kia, mà là loại chuột khó coi chuyên ăn vụng lương thực ai gặp cũng đòi đánh kia

Cho nên ta nghĩ ai cũng có thể hiểu được tâm lý của Ngân Tiểu Tiểu đi! Ăn chuột sống, chậc chậc, thật là một chuyện tương đối, thập phần, rất ghê tởm!

"Ta không muốn ăn ta không muốn ăn!" Ngân Tiểu Tiểu lại chạy về phía sau trong sơn động, Hoa Tiểu Hoa một cái đuôi liền đem Ngân Tiểu Tiểu câu trở về, Hoa Tiểu Hoa có chút nổi giận: "Ngân Tiểu Tiểu không được nháo! Cho ngươi ăn no uống tốt ngươi tính tình còn lớn quá nhỉ! Đi ăn mau!"

"Ta không muốn ăn chuột! Ta không muốn ăn chuột!" Ngân Tiểu Tiểu lắc lắc người ý đồ thoát ra từ trong trói buộc của Hoa Tiểu Hoa

"Đại Bạch!" Hoa Tiểu Hoa quay đầu về phía Ngân Đại Bạch rống giận, Ngân Đại Bạch lập tức ngậm một con chuột chết đưa đến trước mặt Hoa Tiểu Hoa, Hoa Tiểu Hoa giương đầu rắn lên, Ngân Đại Bạch lập tức đem con chuột để sát vào Ngân Tiểu Tiểu đang bị Hoa Tiểu Hoa treo ở giữa không trung

Ngân Tiểu Tiểu nhìn con chuột vẫn còn đang tí tách rơi máu quơ a quơ ở trước mặt mình, Ngân Đại Bạch còn ý đồ đem con chuột nhét vào miệng của mình, Ngân Tiểu Tiểu hoảng sợ mà căng cổ họng hét một tiếng, sau đó...

Ngất luôn

Hoa Tiểu Hoa bị thân mình nhuyễn xuống của Ngân Tiểu Tiểu dọa, vội vàng buông Ngân Tiểu Tiểu xuống, cọ đến trước mặt nó, tốt quá tốt quá, chỉ là ngất mà thôi

Ngân Đại Bạch: "...Thân thể của Tiểu Tiểu, quả thực có chút yếu, làm gì động một chút liền ngất đi vậy"

Hoa Tiểu Hoa vòng vài vòng quanh Ngân Tiểu Tiểu. Ân, làm Cha của Ngân Tiểu Tiểu, như thế nào cảm thấy Tiểu Tiểu ngất đi là bởi vì...

Hoa Tiểu Hoa nhìn nhìn con chuột bị Ngân Đại Bạch ném ở dưới đất

Ân, Hoa Tiểu Hoa, ngươi đoán đúng rồi

"Hoa Tiểu Ngũ ngươi qua đây." Hoa Tiểu Hoa hướng về một đống rắn nhỏ bị cao âm của Ngân Tiểu Tiểu chấn ở đầu bên kia hô, Hoa Tiểu Ngũ một bên lắc lắc đầu một bên đi qua

"Làm gì vậy, Cha"

"Con chuột kia, ngươi ăn đi."

Vì thế Hoa Tiểu Ngũ thật cao hứng mà đem con chuột chết kia cạp đi

Ngân Đại Bạch không nói gì, nhưng ánh mắt nghi hoặc lại rõ ràng dừng ở trên người Hoa Tiểu Hoa

Hoa Tiểu Hoa không nhìn Ngân Đại Bạch, theo bản năng mà hướng bên ngoài nhìn lướt qua vài lần, sau đó bò đi

Ngân Đại Bạch thiếu chút nữa khí điên rồi, Hoa Tiểu Hoa ngươi được lắm, từ khi có trứng sau, càng ngày càng không xem mình ra gì! Chính mình phải chấn phu cương! Nhất định phải!

Ngân Tiểu Tiểu sau khi tỉnh lại chuyện đầu tiên chính là tìm con chuột kia, tìm một vòng phát hiện không thấy, Ngân Tiểu Tiểu mới hoàn toàn yên tâm, bất quá...

Cái mặt rắn của Ngân Tiểu Tiểu nhăn thành một đống, đói quá...

Ngân Tiểu Tiểu đem chính mình cuộn lại. Ngạch, nhìn rất giống cái thứ trên đầu chú cừu lười biếng kia...

Sức ăn của rắn kỳ thật khá tốt. Khi rắn con mới sinh ra sẽ ăn luôn vỏ trứng của mình, sau đó ở trong khoảng thời gian ngắn lại ăn một hai bữa, liền có thể cam đoan trong năm sáu ngày không cần ăn gì hết, chờ trưởng thành sức ăn lớn hơn con mồi cũng sẽ lớn hơn, ăn một lần cũng có thể cam đoan năm sáu ngày không cần ăn

Nhưng mà Ngân Tiểu Tiểu từ khi ra đời đến bây giờ chỉ ăn có vỏ trứng của chính mình, hôm nay mục đích chủ yếu đi tìm thực vật của Ngân Đại Bạch chính là vì Ngân Tiểu Tiểu, về phần thực vật của năm con rắn kia đều là nhân tiện thôi. Chỉ tiếc Ngân Tiểu Tiểu thà rằng ngất cũng không ăn thịt chuột, thế là tiện nghi cho năm tên kia

Ngân Tiểu Tiểu tỉnh lại không lâu, Hoa Tiểu Hoa liền trở về

Ngân Đại Bạch rất xa liền nhìn đến Hoa Tiểu Hoa phía sau cái đuôi kéo theo một thứ gì đó

Cái đó chẳng lẽ là... Tổ chim?

Ngân Đại Bạch mơ hồ

Tiểu Hoa muốn ăn trứng chim sao? Nhưng mà muốn ăn trứng chim cũng không cần phải... Đem cả tổ kéo về a, trực tiếp ăn luôn là được rồi

Hoa Tiểu Hoa kéo tổ chim về, liếc mắt một cái liền thấy được Ngân Tiểu Tiểu đứng lên nữa người quanh thân được bao phủ bởi một tầng khí đen, nhanh chóng bò đi qua, đem tổ chim ném đến trước mặt Ngân Tiểu Tiểu: "Ăn đi."

Ngân Tiểu Tiểu nhìn tổ chim đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, bên trong có bốn năm quả trứng tròn vo trắng bóng

Nước miếng của Ngân Tiểu Tiểu tí tách rơi xuống

Tuy rằng vẫn còn sống, nhưng mà không nghi ngờ gì, trứng chim đối với Ngân Tiểu Tiểu mà nói, tuyệt đối so với thịt chuột tốt hơn nhiều

Vì thế Ngân Tiểu Tiểu không hề khách khí đem trứng chim tiêu diệt sách, sau đó nhả ra vỏ trứng

Ngân Tiểu Tiểu lấy cái bụng cọ cọ mặt đất. Hô hô, tuy là hương vị rất tanh, dịch thể trứng sềnh sệch thực ghê tởm, mặt khác hết thảy đều rất tốt, nhưng mà...Cho dù là không đói bụng nhưng lại hoàn toàn không có dấu hiệu ăn no a!

Ngân Tiểu Tiểu tội nghiệp nhìn về phía Hoa Tiểu Hoa

Hoa Tiểu Hoa lấy cái đuôi đánh một cái Ngân Tiểu Tiểu: "Ngày mai lại tìm cho ngươi, hôm nay chịu đựng trước đi."

Ngân Tiểu Tiểu bĩu bĩu môi, bò đi rồi

"Tiểu Tiểu thích ăn trứng chim?" Ngân Đại Bạch thực nghi hoặc, "Cái thứ đó chỉ thích hợp tắc tắc kẻ răng, muốn ăn no là phải ăn rất nhiều đó, thứ này không thể làm như cơm mà ăn a."

"Ngươi nói nhảm nhiều quá đi!" Hoa Tiểu Hoa giơ đầu rắn lên, "Từ ngày mai bắt đầu, ta phụ trách bắt thực vật cho năm đứa nhỏ kia, ngươi liền phụ trách tìm trứng chim cho Tiểu Tiểu!"

Ngân Đại Bạch nhìn bóng lưng lắc lư lắc lư hỗn loạn của Hoa Tiểu Hoa

Nhà mình trong phạm vi năm dặm (5km) đều không có cây đó có được hay không!

Khụ khụ, Đại Bạch, Nương muốn nói cho ngươi nghe, bởi vì rất khó cho Tiểu Tiểu ăn no bằng trứng chim, cho nên mỗi ngày về sau ngươi đều phải cố gắng đi tìm trứng. Loại tình huống này sẽ duy trì đến lúc Tiểu Tiểu tìm được thức ăn mới mới thôi

Hoa Tiểu Ngũ nhờ vào phúc khí được Hoa Tiểu Hoa thưởng cho con chuột chết, Hoa Tiểu Ngũ đã muốn chống đỡ đến cả người đều nâng không đứng dậy. Nhưng mà ̣ nhìn đến Ngân Tiểu Tiểu vui vẻ mà bò qua, Hoa Tiểu Ngũ còn muốn đi qua thông đồng một chút Ngân Tiểu Tiểu, nhưng mà đi một chụt đều phải chịu đau, Hoa Tiểu Ngũ cuối cùng bỏ cuộc

"Tiểu Ngũ ngươi ăn nhiều quá rồi!"

"Lúc ngủ không có phần của ngươi đâu!"

Hoa Tiểu Nhị cùng Hoa Tiểu Tam quy luật lắc lắc giống nhau bò đi rồi

Vì thế lúc cuốn bánh quai chèo ở buổi tối thứ hai, Ngân Tiểu Tiểu như trước ở giữa nhất, Hoa Tiểu Nhị, Hoa Tiểu Tam, Ngân Tiểu Nhất cùng Ngân Tiểu Tứ vây quanh bên ngoài. Về phần Hoa Tiểu Ngũ...

Ở bên cạnh "Bánh quai chèo" một bên ngủ một bên chống đỡ đến hừ hừ rên

Chương 7

Ngày thứ hai thức dậy, Hoa Tiểu Ngũ như trước chống đỡ đến không muốn di chuyển, đương nhiên cũng không có ai đi quan tâm nó, vì thế Hoa Tiểu Ngũ ánh mắt ủy khuất nhìn chằm chằm Ngân Tiểu Tiểu, Ngân Tiểu Tiểu bị Hoa Tiểu Ngũ nhìn chăm chú đến cả người cứng ngắc, tìm được một chổ bí mật liền trốn đi, hoàn hảo hiện tại thân mình vừa nhỏ vừa mềm, trốn đi cũng không khó khăn gì, Ngân Tiểu Tiểu cảm thán

"Đại Bạch! Đi tìm trứng chim mau!"

Ngân Đại Bạch bị Hoa Tiểu Hoa đuổi ra ngoài, không hề oán hận câu nào đi tìm trứng

Thời gian một chút một chút qua đi, mặt trời càng lên càng cao, nhiệt độ cũng tăng lên, Ngân Tiểu Nhất, Hoa Tiểu Nhị, Hoa Tiểu Tam cùng Ngân Tiểu Tứ đều đi tới khu đất trống bên ngoài sơn động phơi nắng, Hoa Tiểu Hoa ngậm Hoa Tiểu Ngũ đi ra, đem Hoa Tiểu Ngũ ném ra ngoài, lại bò về tìm Ngân Tiểu Tiểu

"Ngân Tiểu Tiểu, đi ra ngoài phơi nắng." Hoa Tiểu Hoa tìm được nơi mà Ngân Tiểu Tiểu đang trốn

Ngân Tiểu Tiểu vươn đầu nhìn nhìn hướng bên ngoài sơn động. OMG, chỉ là xem ánh mặt trời dồi dào bên ngoài chính mình cũng đã thấy nóng rồi, càng miễn bàn đi ra ngoài phơi nắng, vì thế Ngân Tiểu Tiểu thực quyết đoán rụt lại: "Ta không đi."

Hoa Tiểu Hoa lập tức không khách khí đích đem Ngân Tiểu Tiểu câu lên, xem nhẹ Ngân Tiểu Tiểu giãy dụa, ngậm Ngân Tiểu Tiểu ra khỏi sơn động, đem nó ném tới Hoa Tiểu Ngũ bên cạnh

"Tiểu Tiểu Tiểu Tiểu, ngươi tới bồi ta a!" Ngân Tiểu Tiểu nằm ở bên cạnh mình Hoa Tiểu Ngũ thật cao hứng

Ngân Tiểu Tiểu bị quẳng chóng mặt hai giây, ngay cả Hoa Tiểu Ngũ nói cái gì cũng không có nghe rõ, phục hồi lại tinh thần liền cảm thấy nóng nực, gần như ngay lúc đó, trên thân thể màu bạc Ngân Tiểu Tiểu liền xuất hiện một tầng khói nhạt, Ngân Tiểu Tiểu lăn vài cái, loại nhiệt độ này hoàn toàn không thể chống lại được a

Vì thế Ngân Tiểu Tiểu chật vật bò về sơn động

Lúc này Hoa Tiểu Hoa không quan tâm nó, Hoa Tiểu Hoa chính là thấy lạ, rắn là loài sinh vật ưa thích phơi nắng, Tiểu Tiểu như thế nào lại không thể phơi nắng đâu

Bò về sơn động Ngân Tiểu Tiểu mới yên tâm. Thiên a, Ngân Tiểu Tiểu cảm thấy được nếu còn ở bên ngoài phơi nắng thêm vài phút nữa, có thể sẽ phơi chín luôn

Bất quá, Ngân Tiểu Tiểu nhìn sang bên ngoài sơn động, theo bản năng mà lui về sâu bên trong sơn động, nhiệt độ ở bên ngoài ít nhất có bốn mươi độ đi, nhiệt độ sao lại cao như vậy

Suy nghĩ nửa ngày cũng không rõ, Ngân Tiểu Tiểu bỏ cuộc, không biết có phải hay không vì biến thành rắn nguyên do, Ngân Tiểu Tiểu cảm thấy được dung lượng não của mình so với trước kia không biết nhỏ đi bao nhiêu lần, vì thế Ngân Tiểu Tiểu oán hận

Mãi cho đến khi nhiệt độ trở nên không mấy cao, Ngân Đại Bạch mới kéo một cái tổ chim trở về

Mặc dù nơi có trứng chim cách nhà của Ngân Tiểu Tiểu rất xa, nhưng mà với tốc độ của rắn ở đây mà nói, lúc Ngân Đại Bạch trở về cũng xem như khuya rồi, nguyên nhân rất đơn giản, Ngân Đại Bạch phát hiện thời tiết hôm nay rất tốt, cho nên giữa trưa nhịn không được phơi nắng một chút, thuận tiện ngủ luôn một giấc

Trứng chim Ngân Đại Bạch mang về lần này so với Hoa Tiểu Hoa mang về ngày hôm qua nhiều hơn không ít, Ngân Tiểu Tiểu nhìn lướt qua, cảm thấy có thể có mười mấy quả, sợ là Ngân Đại Bạch tìm mấy cái tổ chim đi

Ngân Tiểu Tiểu nhìn người nhà vây quanh ở bên cạnh mình, cảm thấy trong mắt ê ẩm

Hoa Tiểu Hoa ở trong gia đình này đảm nhiệm nhân vật "Mẹ", nó đanh đá thẳng thắn, thích áp bức Ngân Đại Bạch, tính tình không tốt, ngây thơ khờ dại, đối chúng nó sáu con rắn nhỏ cũng không tính là khách khí, chính là không thể nghi ngờ, nó là một người "Mẹ" tốt, ở trong lòng nó, là thật yêu sáu đứa nhỏ này

Ngân Đại Bạch ở trong gia đình này đảm nhiệm nhân vật "Ba ba", nó trầm mặc ít lời, yêu Hoa Tiểu Hoa, nơi nơi nhường nhịn, cùng sáu con rắn nhỏ trao đổi cũng có giới hạn, nhưng là đồng dạng, ai cũng sẽ không hoài nghi tình yêu của Ngân Đại Bạch đối sáu đứa con

Ngân Tiểu Nhất, trầm mặc chất phác, điểm này giống với Ngân Đại Bạch, là người thích hợp làm đại ca nhất, nó đối năm cái đệ đệ đều thực quan tâm, dùng phương thức của mình đi bảo hộ đệ đệ của mình

Hoa Tiểu Nhị cùng Hoa Tiểu Tam, Hoa Tiểu Ngũ, chúng nó giống Hoa Tiểu Hoa, ngây thơ khờ dại, lải nhải dong dài, dễ dàng thỏa mãn, dễ dàng hạnh phúc, loại tính cách này với những con rắn ở thế giới bên ngoài tất nhiên là không được tốt, nhưng mà ở cái thế giới Độc xà nắm quyền này, loại tính cách này cũng rất được người thích đó chứ

Ngân Tiểu Tứ, có thể nói là người duy nhất bị đột biến trong nhà này đi, nó cất dấu thuộc tính trí tuệ trọng yếu nhất, mà điểm này là mọi người trong này đều bị thiếu hụt, cái gọi là phụ phụ đắc chính chính là đạo lý này đi, nhưng mà nó đồng dạng là yêu người nhà của mình, cũng sẽ không bởi vì sự ngu ngốc ngây thơ của người nhà mà cảm thấy chán ghét hoặc phẫn nộ

Mà Ngân Tiểu Tiểu, con người mang theo trí nhớ kiếp trước sống lại thành rắn này, khoác lên da rắn, có được người nhà của chính mình, cảm nhận được đời trước chưa bao giờ cảm nhận qua thân tình, mặc dù là trở thành rắn mà mình sợ nhất, nhưng mà đến khi rắn trờ thành người nhà của ngươi, họ yêu ngươi, cưng chìu ngươi, thương ngươi, Ngân Tiểu Tiểu nghĩ không ra mình còn có lý do gì phải đi e ngại loại sinh vật gọi là rắn này

Được rồi, nói dễ nghe một chút là Ngân Tiểu Tiểu bởi vì thân tình nên không sợ rắn nữa, nói trắng ra thì là thần kinh của Ngân Tiểu Tiểu rất thô, thực thản nhiên mà tiếp nhận sự thật này, tuy nhiên khi mới biết được chính mình là rắn lúc đó thật sự là rất rối loạn thêm vào là các loại cẩu huyết sự kiện

Thế là vì các loại nguyên nhân khác nhau, mắt rắn đã sớm lên men của Ngân Tiểu Tiểu nhịn không được nữa rồi, kim đậu từng hạt từng hạt rơi xuống, khóc đến như ruột gan đứt từng khúc a

Thế là vừa thấy đến Ngân Tiểu Tiểu rơi nước mắt, vốn đang vây quanh Ngân Tiểu Tiểu Ngân Đại Bạch, Hoa Tiểu Hoa cùng năm con rắn nhỏ đều không tự chủ được lui ra phía sau vài bước, trên mặt rắn mang theo mờ mịt cùng sợ hãi

Vì thế Ngân Tiểu Tiểu ủy khuất rơi nước mắt, khóc đến càng thương tâm, nhìn thấy chính mình khóc, vì cái gì bọn họ đều là một bộ biểu tình kia! Ngân Tiểu Tiểu thật sâu cảm thấy được bọn họ không thương mình!

Cuối cùng Ngân Tiểu Tứ bị đẩy ra làm đại biểu, Ngân Tiểu Tứ im lặng một chút, đi đến gần Ngân Tiểu Tiểu, chần chờ nói: "Tiểu Tiểu, ngươi đây là đang... Làm gì?"

Ngân Tiểu Tiểu không để ý tới nó

Vì thế đổi thành Ngân Đại Bạch

"Tiểu Tiểu? Ngươi làm sao vậy?"

Ngân Tiểu Tiểu vẫn là không để ý tới nó

Thế làHoa Tiểu Hoa bạo phát: "Ngân Tiểu Tiểu!"

Chậc chậc, thực thật là dư âm còn văng vẳng bên tai a, Ngân Tiểu Tiểu sợ tới mức nước mắt đều nghẹn trở về, trừng lớn một đôi nước mắt lưng tròng mắt rắn mà nhìn Hoa Tiểu Hoa, Hoa Tiểu Hoa tuy rằng không biết trong mắt Ngân Tiểu Tiểu là cái gì, nhưng nhìn đến Ngân Tiểu Tiểu như vậy, lại đột nhiên cảm thấy được trong lòng một mảnh mềm mại, không tự giác mà phóng nhẹ thanh âm: "Tiểu Tiểu, ngươi vừa rồi làm gì đó?"

"... Ta đang khóc a." Ngân Tiểu Tiểu vừa nói vừa nức nở

"Khóc? Đó là gì?" Ngân Đại Bạch nói ra nghi vấn của tất cả con rắn ở đây

Ngân Tiểu Tiểu sửng sốt, trong lúc còn đang nức nở thì nhìn quanh một vòng, phát hiện mọt người đều là vẻ mặt mờ mịt, sau đó đổi lại là Ngân Tiểu Tiểu mờ mịt

Chẳng lẽ...rắn không biết khóc là cái gì sao?

Ngân Tiểu Tiểu đột nhiên nhớ tới thế giới động vật mà mình từng xem qua, nói cái gì mà. A, giống như nói qua rắn sống trên đất liền là không biết chảy nước mắt, mà rắn nước chảy nước mắt chỉ là để bài tiết nồng độ muối trong cơ thể thôi

Ngân Tiểu Tiểu ngượng ngùng , nguyên lai là mình hiểu lầm. Như vậy xem ra, chính mình thật sự là một con rắn đặc biệt đâu, còn có thể chảy nước mắt, Ngân Tiểu Tiểu cả người nhuộm lên màu hồng phấn, cái đuôi ở sau người vẩy vẩy

Chương 8

"Thật đáng yêu thật đáng yêu, thật sự rất đáng yêu." Đầu của Hoa Tiểu Ngũ một bên xoay vòng một bên nói, thân rắn của Tiểu Tiểu biến thành màu phấn hồng, đáng yêu đến bạo a, như thế nào có thể đáng yêu như vậy a

Những con rắn khác tuy rằng không nói gì, nhưng mà suy nghĩ trong lòng đều là giống nhau: Tiểu Tiểu đây là thẹn thùng là thẹn thùng thẹn thùng, thân mình nho nhỏ màu hồng phấn này, thật sự là rất đáng yêu có được hay không

Nước bọt của Hoa Tiểu Hoa đều rơi xuống, nhi từ nhà mình thật sự là rất đáng yêu, vì thế Hoa Tiểu Hoa quyết đoán mà làm theo ý tưởng chân thật từ trong nội tâm của chính mình, xông lên hung hăng mà cọ lên người Ngân Tiểu Tiểu

"Ân... Khóc chính là chảy nước mắt, là một loại chất lỏng được phân bố từ trong mắt ra, sau đó chảy xuống, hình dạng cùng giọt nước mưa giống nhau, nhưng nước mắt là mặn." Ngân Tiểu Tiểu cố gắng muốn giải thích rõ ràng

Hoa Tiểu Ngũ xông lên liếm một chút nước mắt còn chưa khô của Ngân Tiểu Tiểu: "Di? là mặn thật đó"

"Chảy nước mắt có lợi ích gì?" khuôn mặt rắn của Ngân Tiểu Tứ thực nghiêm túc, trái ngược với Hoa Tiểu Ngũ là để ý nước mắt có phải hay không mặn, Ngân Tiểu Tứ càng để ý vì cái gì phải chảy nước mắt

"Bởi vì..." Ngân Tiểu Tiểu nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "Chảy nước mắt có thể biểu hiện ra tâm tình của một... Một con rắn, nói ví dụ như thương tâm a, đau đớn a, cao hứng a vân vân."

Ngân Tiểu Tiểu vừa nói như thế mọi người càng nghi hoặc, vì cái gì thương tâm phải khóc mà cao hứng cũng muốn khóc a, thương tâm cùng cao hứng rõ ràng là hai chuyện khác nhau a

Vì thế Hoa Tiểu Hoa hỏi ra nghi hoặc trong lòng của mọi người

Ta có phải hay không nên nói... Văn hóa Trung Hoa bác đại tinh thâm bắt nguồn từ dòng chảy xa xôi, Ngân Tiểu Tiểu ngửa đầu nhìn chằm chằm phần đỉnh của sơn động mà ưu thương

"Ở trong lịch sử của Xà tộc chúng ta, không có phát hiện con rắn nào sẽ khóc như Tiểu Tiểu ngươi nói!" Ngân Đại Bạch nói, "Chuyện này ngươi không được nói cho những con rắn khác, cũng không ở trước mặt họ khóc, có biết hay không?"

Ngân Tiểu Tiểu nhìn gương mặt nghiêm túc của Ngân Đại Bạch, co lại một chút, ngoan ngoãn trả lời một tiếng

Hoa Tiểu Hoa lấy cái đuôi đánh Ngân Đại Bạch một cái, trợn mắt nhìn Ngân Đại Bạch, ngươi nghiêm khắc với Tiểu Tiểu như vậy làm gì? Ngân Đại Bạch bị Hoa Tiểu Hoa giáo huấn đi vào một góc ủy khuất

"Lịch sử của Xà tộc? Chẳng lẽ không có con rắn nước nào sao?" thấy Ngân Đại Bạch bị đuổi đi, Ngân Tiểu Tiểu quấn quít lấy Hoa Tiểu Hoa hỏi

Nghe được câu hỏi Ngân Tiểu Tiểu, Hoa Tiểu Hoa cùng Ngân Đại Bạch theo bản năng nhìn cùng một phương hướng, sau đó lại trấn định tự nhiên thu hồi tầm mắt, Hoa Tiểu Hoa nở ra một nụ cười, tuy rằng nụ cười này trong mắt của Ngân Tiểu Tiểu giống như là điềm báo sắp đến bữa ăn: "Không có, những con rắn ở nơi này đều sống trên mặt đất, lịch sử Xà tộc mà Ba ba ngươi nói, kỳ thật chính là lịch sử của những con rắn trên ngọn núi này"

Ngân Tiểu Tiểu gật đầu, bò đi. Lại nói, vừa rồi Cha cùng Ba ba đều theo bản năng nhìn cùng một phương hướng là chuyện gì vậy, chẳng lẽ nói nơi đó có bí mật gì sao? Ngân Tiểu Tiểu cũng len lén nhìn thoáng qua nơi đó. Ân, có cơ hội nhất định phải đến đó nhìn một chút!

Ngân Tiểu Tiểu đem trứng chim mà Ngân Đại Bạch vừa mới tìm về từng cái từng cái lấy ra từ trong tổ, xếp thành một đống. Ân ân, trắng bóng mập mạp đản đản nga, bộ dáng thoạt nhìn ăn thật ngon đâu

"Ba" một tiếng, cái đuôi của Ngân Tiểu Tiểu đánh lên mặt của Hoa Tiểu Ngũ: "Hoa Tiểu Ngũ, không cho lấy trứng của ta!" mặt rắn của Ngân Tiểu Tiểu chống lại mặt rắn của Hoa Tiểu Hoa, cái lưỡi nhỏ phun a phun

"Hì hì, Tiểu Tiểu, nhiều trứng như vậy, chia cho ta một cái được không." Hoa Tiểu Ngũ vây quanh Tiểu Tiểu lấy lòng nói

Ngân Tiểu Tiểu ngoắt đầu sang một bên: "Không muốn!"

Thật giống như hài tử đang bảo vệ thức ăn của mình a...

"Hoa Tiểu Ngũ, không được đoạt trứng của Tiểu Tiểu!" Hoa Tiểu Hoa hướng về vị trí của Hoa Tiểu Ngũ rống một tiếng

Hoa Tiểu Ngũ thất vọng, Ngân Tiểu Tiểu đắc ý hừ vài tiếng, bắt đầu ăn cơm!

Trong lúc Hoa Tiểu Hoa chảy nước bọt, Ngân Tiểu Tiểu ăn hết tất cả trứng

Hô hô~ ăn ngon quá, Ngân Tiểu Tiểu ăn no ở trên mặt đất đánh vài cái lăn, Hoa Tiểu Ngũ nhìn vỏ trứng mà Ngân Tiểu Tiểu nhả ra chảy nước miếng

Ai, Ngân Tiểu Tiểu ăn no xong thở dài, cho dù trứng chim có ăn ngon đến đâu, cũng sẽ có một ngày ăn ngán, huống chi chính mình còn phải ăn mỗi ngày. Ân, nhất định phải nghĩ biện pháp cải thiện một chút thức ăn của chính mình! Nhưng mà. . . Ngân Tiểu Tiểu nhìn nhìn thân thể nhỏ nhắn của mình. . . Vẫn là lớn lên chút nữa rồi nói sau

Ngân Tiểu Tiểu ngáp một cái, quả nhiên là thân thể của rắn con mà, mới vừa ăn xong liền mệt, vậy ngủ một giấc tốt lắm. Vì thế Ngân Tiểu Tiểu cuộn thành một đống mà ngủ. Hoa Tiểu Ngũ chạy nhanh qua kề sát bên Ngân Tiểu Tiểu cũng bắt đầu ngủ, đêm qua không có ngủ cùng Tiểu Tiểu, hôm nay nhất định phải hảo hảo bồi thường chính mình!

"Không biết ở sâu bên trong sơn động có cái gì."

"Chúng ta cùng đi thám hiểm đi!"

Vì thế Hoa Tiểu Nhị cùng Hoa Tiểu Tam cùng nhau đi vào sâu bên trong sơn động

Ngân Tiểu Nhất nghĩ nghĩ, đi tới bên người Ngân Tiểu Tứ: "Tiểu Tứ, hai ta làm gì."

Ai muốn với ngươi làm gì! Ngân Tiểu Tứ ở trong lòng gào thét, nhìn ánh mắt trong suốt vô tội của Ngân Tiểu Nhất mà bại trận. Được rồi được rồi, coi như ta phục ngươi, ta cùng ngươi làm một chút gì đó được chưa?! (cái gì là cái gì a~~)

"Chúng ta đi bên ngoài nhìn chút đi." Ngân Tiểu Tứ đề nghị, Ngân Tiểu Nhất đồng ý

Vì thế Ngân Tiểu Nhất cùng Ngân Tiểu Tứ hướng bên ngoài sơn động xuất phát

Hoa Tiểu Hoa vẫn chú ý  Ngân Tiểu Nhất cùng Ngân Tiểu Tứ lo lắng đứng lên, lại bị Ngân Đại Bạch quấn lấy: "Cứ để cho họ đi đi, trên ngọn núi này không có gì nguy hiểm, huống chi bọn họ có ký ức truyền thừa, nơi nào không nên đi họ chắc chắn sẽ không đi"

Hoa Tiểu Hoa ân một tiếng, lại nói: "Ta cũng không phải lo lắng Tiểu Nhất cùng Tiểu Tứ, Tiểu Nhất thành thật, Tiểu Tứ thông minh, Tiểu Nhị, Tiểu Tam cùng Tiểu Ngũ tuy rằng tính tình hồ đồ, nhưng cũng biết nơi nào có thể đi nơi nào không thể đi, ta là lo lắng Tiểu Tiểu."

Ngân Đại Bạch nghĩ nghĩ: "Tình huống của Tiểu Tiểu là có chút đặc thù, nói thật, Độc xà được sinh ra ở trên ngọn núi này, không có một cái là không có ký ức truyền thừa, ta nghĩ tình huống của Tiểu Tiểu. . . Cũng chỉ có nơi đó mới có thể giải thích đi."

"Nơi đó?" Gương mặt đầy màu sắc và hoa văn của Hoa Tiểu Hoa trắng bệt, "Quên đi quên đi, dù sao ta thấy Tiểu Tiểu hiện tại rất tốt, để về sau rồi nói tiếp."

Ngân Đại Bạch điểm điểm đầu rắn: "Ta cũng nghĩ như vậy, chúng ta không cần phải ... Cùng nơi đó có quan hệ gì" Tạm dừng một chút, "Đúng rồi, Tiểu Tiểu không có ký ức truyền thừa, chỉ ăn trứng chim còn có chuyện biết chảy nước mắt gì đó, ngươi cũng đừng nói ra ngoài."

Hoa Tiểu Hoa quay đầu trợn mắt liếc Ngân Đại Bạch một cái: "Còn cần ngươi nói? Ta biết cái gì có thể nói cái gì không thể nói. A, đúng rồi, chuyện của Tiểu Tiểu ngươi cùng bọn nhỏ nói một tiếng cũng không cho nói ra ngoài."

Ngân Đại Bạch gật đầu

Lúc Ngân Tiểu Tiểu tỉnh lại trời đã muốn hoàn toàn đen, về phần là lúc nào thì. . . Ân, theo mặt khác năm con rắn nhỏ lại quấn lấy Ngân Tiểu Tiểu trở thành một cái bánh quai chèo đến xem, ít nhất là tới giờ ngủ rồi. Ngân Tiểu Tiểu xoay xoay đầu rắn, lại không có nhìn đến Ngân Đại Bạch cùng Hoa Tiểu Hoa

Ngân Tiểu Tiểu đã muốn đủ ngủ rồi, vì thế muốn từ trong bánh quai chèo giãy ra, đáng tiếc cuối cùng vẫn là đầu hàng, vì cái gì càng giãy càng chặt a a a a!!

Vì thế Ngân Tiểu Tiểu ai oán tới hừng đông

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro