CHƯƠNG 1: TIỂU PHÚ BÀ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau kỳ nghỉ dài, ký túc xá im lặng một cách quỷ dị có không ít người đều ngồi trước màn hình máy tính vò đầu bứt tai.

Thứ tư tuần sau là ngày nộp luận văn tốt nghiệp mọi người ai nấy đều vội vội vàng vàng chuẩn bị.

Suốt kỳ nghỉ cũng không hề ra ngoài chơi, toàn bộ phòng ký túc bao trùm trong bầu không khí căng thẳng hiếm thấy.

Đường Y Y nhìn chằm chằm màn hình vi tính đến xuất thần, nghe mọi người bên cạnh thảo luận có nên tặng cho thầy cô chút hoa quả hay đồ ăn vặt gì đó không.

Luận văn cũng viết xong rồi, dù sao cũng không thể nở ra hoa được chi bằng đột phá từ những phương diện khác dỗ cho thầy cô vui.

"Nghe nói các chuyên ngành khác đều tặng cho thầy cô trái cây tươi, còn có cả bánh ga tô nữa"

Kỷ Thư mở một túi hạt dẻ đưa qua cho từng người, kêu lên:

"Trời ạ!"

Lâm Thiến bóc lấy mấy hạt ngửa mặt lên trời nói:" Chúng ta đi nộp luận văn hay là đi nộp cống phẩm vậy?"

"Bây giờ cửa hàng trái cây trước cổng trường đang bạo đơn đó. Hiện tại chúng ta tới còn kịp không?"

Mễ Nguyệt lười nhát dựa vào ghế bóc một hạt nhét vào trong miệng Quý Thư, cười hì hì tỏ ý cảm ơn.

Quý Thư quay sang hỏi Đường Y Y: " Y Y ăn không ?".

Đường Y Y cũng lấy hai hạt " Được, cảm ơn."

"Tớ nghĩ chúng ta không cần phải tặng gì đâu, phiền phức". Lâm Thiến kết luận.

Kỷ Thư nhún nhún vai cùng Đường Y Y liếc mắt nhìn nhau.

"Hay là thế này đi chúng ta cứ mua trước, sau đó xem xét tình huống. Nếu như có nhiều người tặng thì chúng ta cũng đưa qua một phần. Phần còn lại thì chúng ta tự mình ăn, các cậu thấy sao?"

Đường Y Y gật đầu như gà mổ thóc" Tớ thấy chủ ý này rất hay!".

Con người ấy mà không nên làm chim đầu đàn cũng không nên ngồi ở cuối xe cứ ở giữa là tốt nhất rồi.

Bốn người ở chung ký túc xá, Đường Y Y chính là người nhỏ tuổi nhất.

Vóc dáng cũng không hề phụ sự kì vọng của mọi người vô cùng nhỏ nhắn đáng yêu.

Hơn nữa gương mặt bầu bĩnh còn mang theo nét trẻ con. Nhìn thôi cũng có thể khiến người ta nảy sinh tình mẫu tử.

Bởi vậy trong ký túc xá mọi người đều vô cùng chăm sóc cô.

Đường Y Y là một trạch nữ chính hiệu.

Bình thường ngoài trừ đi học hoặc có việc cần ra ngoài thì căn bản không hề bước chân ra khỏi cửa.

Cũng không có giao thiệp xã giao.

Làn da trắng đến mức khiến người khác ghen tỵ

Sự thật đã chứng minh không ra khỏi cửa so với chống nắng càng có hiệu quả hơn.

Lâm Thiến bỗng nhiên nhớ tới " Đúng rồi Y Y chú Ba nhờ tớ nói với cậu căn nhà bên kia đã dọn dẹp xong rồi. Hỏi cậu khi nào có thời gian thì đến xem một chút."

"À, vậy chờ sau khi nộp luận văn xong tớ sẽ đi. Mọi người có ai muốn đi xem thử không?"

"Tớ thì không có việc gì, đến tháng 6 mới phải về nhà" Mễ Nguyệt giơ tay

"Tớ nộp luận văn xong phải hẹn hò với bạn trai, thật ngại quá không đi được"

Đường Y Y nhớ ra hai người Lâm Thiến và Mễ Nguyệt đều không phải người Giang Thành.

Sau khi tốt nghiệp cũng không có ý định ở lại tiếp tục học nghiên cứu sinh mà dự định tháng 6 tới sẽ về nhà.

Từ khi còn bé Đường Y Y đã rất yêu thích thực vật. Sau khi tốt nghiệp trung học cô đã kiên quyết lựa chọn chuyên ngành Nông Nghiệp.

Đồng thời còn lập một tài khoản trên mạng để ghi lại quá trình sinh trưởng của thực vật do bản thân nuôi dưỡng.

Ban đầu vốn chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để lưu giữ kỷ niệm nhưng sau đó fans càng ngày càng nhiều.

Mà chính cô cũng không hiểu tại sao.

Lúc này liền cuống cuồng chạy đi mua thiết bị, máy ảnh, cây giống, chậu cây, đất trồng mang về tất bật học làm video.

Do ký túc xá trong trường quá nhỏ Đường Y Y chỉ có thể ra ngoài thuê một căn phòng có sân thượng, dùng nơi đó để nuôi dưỡng thực vật.

Cách ngày đều đến đó chăm sóc.

Cứ như vậy kiên trì qua bốn năm số lượng fans đã hơn 50 vạn. Đối với một blogger làm vườn mà nói thì con số 50 vạn người theo dõi quả thực hiếm thấy.

Đường Y Y vốn chính là một con cá mặn bây giờ cả ngày đều phải lăn lộn.

Đối với video của mình yêu cầu càng ngày càng cao. Hiện tại cơ bản mỗi tháng cô đều cập nhật tận 4 lần.

Đây chính là lúc cô không cần phải viện lý do nữa

Chà, đúng vậy hiện tại cô cần phải bảo vệ luận văn tốt nghiệp có lý do chính đáng để trì hoãn cập nhật rồi.

Tốt nghiệp đối với những người khác là chia tay, sau đó chính là có một khởi đầu hoàn toàn mới.

Nhưng với Đường Y Y tốt nghiệp xong chỉ có thể dùng hai từ để khái quát đó là "Rắc rối!"

Đối với một Blogger làm vườn có trong tay một cái sân thượng với hơn 100 chậu cây mà nói thì....

Tốt nghiệp chính là mang ý nghĩa dọn nhà mà dọn nhà thì chính là một cuộc đại di chuyển.

Đây không chỉ là chuyện của một mình cô mà còn là vấn đề của tất cả đám cây cối mà cô đang chăm sóc.

Cho nên vì để tốt nghiệp thuận lợi ngay từ năm ba Đường Y Y đã bắt đầu chuẩn bị đường lui cho mình.

Khi đó trong tay cô cũng có được chút tiền, bản thân cô cũng không có tiêu phí gì

Phần lớn chỉ dùng tiền để ăn cơm và chăm sóc cây cối, cộng thêm sinh hoạt phí do ba mẹ chu cấp.

Mấy năm nay làm blogger cùng làm thêm bên ngoài cũng kiếm được không ít.

Liền dự định sẽ ở nội thành thuê một căn nhà, nhưng tìm suốt một tháng trời vẫn không tìm được căn nào ưng ý.

Nếu không phải là vị trí quá xấu thì chính là không có sân thượng còn giá cả thì lại đắt một cách thái quá.

Cho nên nếu thuê nhà thì nguy cơ sẽ phải chuyển nhà lần nữa, vì thế Đường Y Y nghiến răng quyết định mua một căn nhà ở nông thôn.

Nhà ở nội thành khẳng định là không mua nổi. Nhưng nếu là nhà ở nông thôn thì Đường Y Y đã hỏi qua được giá cả đại khái.

Nhà cũ thì có giá khoảng mười mấy vạn, sửa sang trang trí lại tốn thêm mười mấy vạn nữa.

Mục tiêu của cô là có được căn nhà với giá khoảng ba mươi vạn. Đường Y Y biết bản thân quá trạch trên người cũng không có chút mạch quan hệ nào.

Vừa vặn quê nhà của Lâm Thiến cũng ở nông thôn. Thôn làng cũng không xa, đường đi đến thôn là đường quốc lộ.

Ngồi xe điện 15 phút là có thể đến thị trấn, trên trấn cũng có điểm chuyển phát nhanh và chợ bán thức ăn.

Đáp ứng mọi nhu cầu sinh hoạt cần thiết. Đối với Đường Y Y thì mua nhà ở đây phải nói là vô cùng hoàn mỹ.

Đường Y Y đã hỏi qua Chú Ba của Lâm Thiến biết được trong thôn bọn họ có không ít căn nhà bỏ trống.

Chỉ mất một ngày đã có thể tìm được căn nhà khiến Đường Y Y vừa ý.

Ngôi nhà hai tầng được xây dựng từ hơn 10 năm trước, nhìn bên ngoài có vẻ củ kĩ lỗi thời.

Tầng một cũng không có cầu thang đã gần mười năm không có ai ở.

Nghe nói chủ của ngôi nhà này đã mua nhà mới trong nội thành nên ngôi nhà này liền bị bỏ trống.

Đáng nói nhất là ở phía sau căn nhà này chính là một khoảng sân rộng gần 200 mét vuông!!!

Không giống như ở nội thành bị những tòa nhà chọc trời che khuất. Nơi đây hoàn toàn tràn ngập ánh nắng!!!

Đường Y Y bị cảm động ngay tại chỗ liền nhờ Chú Ba liên hệ.

Sau khi liên lạc với chủ nhà cũng không phát sinh vấn đề gì , nhanh chóng thanh toán tiền, làm thủ tục sang tên

Căn nhà này sẽ là của cô, sân cũng là của cô nốt. Thậm chí đồ đạc trong nhà cô cũng không cần.

Đường Y Y gửi cho Chú Ba một cái hồng bao, cảm ơn chú Ba vì đã cực khổ tìm nhà giúp mình.

Nhưng Chú Ba là người thành thật nói sao cũng không chịu nhận.

Đường Y Y đành phải nhờ Lâm Thiến khuyên bảo một hồi Chú Ba mới đồng ý nhận lấy.

Năm nay đã là năm cuối rồi, Đường Y Y ngoài trừ học tập và chuẩn bị luận văn, thì chính là đến thăm căn nhà mới của mình.

Mỗi lần Đường Y Y tới đều mang theo máy ảnh để ghi lại, máy tính cũng sắp bị cô dùng đầy bộ nhớ.

Chờ đến khi ngôi nhà được sửa chữa xong thì có thể phát video báo tin vui này cho fans được rồi.

Nhìn ngôi nhà dần dần được hoàn thiện giống như đang quan sát sự lớn lên của một cái cây, từ lúc còn là chồi non đến khi trở nên xanh tốt.

Có cảm giác vô cùng thành tựu.

Đến ngày bảo vệ luận án các thầy cô đã vô cùng ngán ngẩm với hoa quả và đồ ăn vặt do sinh viên đưa tới.

Liền nghiêm cấm sinh viên không được tiếp tục đưa đến nữa.

Đường Y Y và những người khác đang bảo vệ luận án nên không thể đem ra ngoài.

Mọi người liền cùng nhau ăn.

" Đúng rồi Y Y ngôi nhà kia của cậu chỉ sửa lại phần bên ngoài thôi đúng không?" Mễ Nguyệt hỏi.

" Đúng vậy. Qua mấy ngày nữa tớ sẽ đến đó vừa vặn quét dọn lại một chút"

" Này, cậu sẽ không gọi bọn tớ đến làm giúp việc đó chứ?" Lâm Thiến nhạy bén phát hiện ra.

" Đúng vậy đó ~" Đường Y Y cười híp mắt nói. " Cơm ngày ba bữa nhé! Cơm trưa sẽ ăn trước khi xuất phát , lúc trở về sẽ ăn cơm tối. Còn bữa khuya thì ăn trên đường luôn!"

Hai người đều rất hài lòng.

*** Thôn Lâm Loan

Tiết tấu sinh hoạt ở nông thôn vô cùng chậm rãi hoàn toàn khác xa so với nội thành.

Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống mà không hề có gì ngăn trở, chẳng mấy chốc cả người đều muốn bốc hơi.

Chỉ khi nấp vào dưới bóng râm mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút

Mấy năm gần đây cán bộ trong thôn đều cấp cây ăn quả miễn phí cho từng hộ gia đình trồng ngay trước cổng, để tạo nên một vùng quê tươi đẹp.

Đường đi cũng được lát xi măng chỉnh tề, đoạn đường nối với quốc lộ còn được trải nhựa láng bong.

Những cây Long não trồng hai bên đường cũng đã được vài năm tuổi thân cây vừa đủ một vòng người ôm, cành lá xum xuê có thể che chắn ánh mặt trời.

Dưới gốc cây là bồn hoa được xây bằng xi măng, mép bồn đặc biệt sạch sẽ do được những ông cụ, bà cụ thường xuyên ngồi lên đánh bóng.

Buổi trưa, trên bồn hoa có một người đàn ông đang nằm.

Để trần nửa thân trên, phía dưới mặc một chiếc quần ống rộng. Làn da màu lúa mạch khỏe khoắn, trên mặt che một chiếc mũ rơm tơi tả.

Đôi chân thon dài không đủ chỗ đặt chân, chỉ có thể thả một chân xuống giẫm lên người con chó đang nằm trên mặt đất.

Vượng Tài bị giẫm cũng không oán hận, đã sớm tự đào cho mình một cái hố nhỏ úp bụng xuống nền đất lạnh, lè lưỡi ra giải nhiệt.

Cái thời tiết chết tiệt này đến chó cũng không chịu nổi!

Huống hồ nó còn là giống chó chăn cừu Đức lông dài, sống sót được trong cái nhiệt độ hơn 30 độ C này quả thực cũng không dễ dàng.

" Lâm Ngạn! Lâm Ngạn!". Người bên trong lớn tiếng hét lên, giọng nói như tiếng gõ chiêng, âm thanh gần như nổ vang bên tai.

" Lại đây giúp một chút !! Cái bồn tắm chết tiệc này cmn khó lắp quá! ! !".

"Lâm Ngạn! Mau tới đây chúng ta thật sự không lừa cậu đâu!!"

Căn nhà đối diện kia đã sửa chữa từ năm ngoái đến năm nay. Bởi vì thanh niên trai tráng có sức khỏe đều đã đến nội thành làm việc.

Người còn lại trong thôn nếu không phải lưu manh thì chính là những người lớn tuổi.

Chú Ba vì căn nhà này quả thực đã đi nhờ vả không ít người.

Rốt cục cũng tập hợp đủ nhân lực lục tục đi lát gạch sàn, quét tường, xây rào chắn.

Ngay cả ngạch cửa cũng được xây bằng xi măng, còn xây thêm mấy cái bồn để trồng cây.

Làm hết tất cả những việc này đều là những cụ già năm mươi, sáu mươi tuổi.

Bình thường ở trong thôn nhàn rỗi không có việc gì làm, khó khăn lắm mới có việc kiếm được chút tiền.

Ở tuổi này của họ vào nội thành cũng không ai muốn thuê, đều sợ sẽ xảy ra chuyện.

Rốt cục cũng hoàn thành giai đoạn sửa chữa, tiếp theo sẽ là di chuyển đồ đạc vào trong.

Lâm Ngạn thỉnh thoảng ngứa da cũng sẽ đi theo hỗ trợ kiếm chút tiền, cũng coi như là tận mắt chứng kiến căn nhà kia thành hình.

Nhưng hắn thật sự không có chút tình cảm nào với căn nhà đó, cũng không phải nhà của hắn quan tâm như vậy làm cái gì?

Giấc mơ đáng sợ lúc trưa đã đủ khiến da đầu hắn tê dại.

"Con mẹ nó không biết xem sách hướng dẫn sao!" Hắn nhấc mũ xuống, hét lên

Ngữ khí của hai người kia ở lầu hai cũng thay đổi " Hắc, Hắc còn không phải là chúng ta đều xem không hiểu sao?"

Tóc gần như cạo sát vào da đầu phỏng chừng đưa tay lên cũng sẽ không nắm được sợi nào.

Làn da toàn thân rám nắng đều màu, là một màu lúa mạch hoàn hảo.

Một thân cơ bắp săn chắc không hề khoa trương. Chính là thể loại gầy nhưng cường tráng, mỗi khối cơ đều rất vừa phải.

Khác biệt hoàn toàn với loại cơ bắp đến từ phòng gym và protein.

Nếu đi cạo đầu là người có một cái đầu khó nhìn thì đúng thật là thảm họa, nhưng Lâm Ngạn này tuyệt đối là ngoại lệ.

Với quả đầu này của hắn nói hắn là đệ tử Thiếu Lâm Tự cũng không thấy có gì kỳ quái.

Vóc dáng của hắn khá đẹp.

Còn gương mặt này nếu thật sự đem đặt ở Thiếu Lâm Tự thì cũng chính là một vị tiểu tăng xinh đẹp.

Lúc đó KPI trong chùa tất cả đều sẽ dựa vào hắn.

Lâm Ngạn xỏ dép lê giẫm từng bước đi về phía bên kia. Vượng Tài nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài, con ngươi đen láy xoay chuyển một hồi, mới buồn bực quẩy đuôi đi theo.

Giống chó chăn cừu Đức này rất nhận chủ, Vượng Tài ở trong thôn không phục bất kì ai chỉ thích đi theo phía sau Lâm Ngạn làm vệ sĩ.

Hai người này một người một chó, mặt người so với mặt chó còn đen hơn. Lúc ra cửa thì dù là người hay chó cũng không ai dám trêu chọc.

Nhưng mà Lâm Ngạn tương đối dễ nói chuyện hơn Vượng Tài. Ít ra thì lúc những người lớn tuổi như bọn họ nói chuyện hắn đều sẽ đáp lời, nếu không chỉ cần hô lên hai tiếng hắn đều sẽ đến giúp đỡ.

"Bao nhiêu?" Lâm Ngạn đi tới cửa phòng tắm trên lầu hai mới mở miệng

"Ai nha, đây thật là một cái bồn tắm lớn a. Được rồi, một giá thôi. Năm mươi đồng!"

Lâm Ngạn làm động tác "OK" tiếp nhận điếu thuốc được đưa tới, châm lửa rồi đưa lên miệng.

Hắn nhìn qua cái bồn tắm lớn đủ cho một người nằm trước mặt.

Sau đó ngồi xổm xuống. Lôi từ trong đống vật dụng lộn xộn ra quyển sách hướng dẫn.

Lâm Ngạn bị ép buộc tham gia gần như toàn bộ quá trình trang trí cải tạo căn nhà này.

Thời điểm khi lót gạch sàn cho căn nhà, nhìn thấy hoa văn đá cẩm thạch màu trắng trên sàn.

Hắn đã cảm thấy có điểm không đúng.

Bình thường khi cải tạo nhà ở nông thôn, sàn nhà đều là loại gạch lát giống nhau không có gì đặc biệt, có thể thấy rõ sự lỗi thời.

Sau đó là đến sàn nhà bằng gỗ trong phòng ngủ, ghế sô pha bọc vải ở lầu hai, giá máy sấy tóc trong phòng tắm. Ai lại đi lắp giá máy sấy tóc chứ.

Đến hôm nay lại đến cái bồn tắm lớn này

Lâm Ngạn nghĩ thầm đây tuyệt đối chính là nhà của một cô gái.

Chẳng những thế còn là một tiểu phú bà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro