Chap 15: KHÔNG THỂ PHÁT NGÔN CHÍNH XÁC NHỮNG Ý CẦN DIỄN ĐẠT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cuộc gặp mặt nói chuyện với Đình Văn trong phòng truyền thống của trường, tôi mang trong mình một quyết tâm cao ngất trời. Việc đầu tiên trong số những chuỗi việc tôi đặt ra cho mình, ngoài việc giảm cân để có được một vóc dáng đẹp đẽ ra thì tôi tìm tòi đọc sách cũng như nghiên cứu những kĩ năng để hoàn thiện phục vụ cho cuộc thi tìm kiếm “người lãnh đạo tài giỏi”. Cho dù đây chỉ là một cuộc thi có qui mô nhỏ của trường nhưng tôi thật sự muốn thử sức, có lẽ bởi Đình Văn, anh chính là nguyên nhân để tôi có niềm động lực để phấn đấu. Tuy nhiên tôi vẫn gặp phải những vấn đề bất cập, đó là việc ngại ngùng phát biểu trước đám đông, mặc dù khi làm lớp trưởng của A1 tôi cũng đã cố gắng cải thiện, nhưng dường như tôi vẫn cảm thấy chẳng tự tin chút nào. Có lẽ tôi lại mắc thêm một căn bệnh nữa đó là KHÔNG THỂ PHÁT NGÔN CHÍNH XÁC NHỮNG Ý CẦN DIỄN ĐẠT.

Tôi lại lôi hàng đống vấn đề của tôi đến tìm Đông Đông, mấy ngày hôm nay tôi chẳng đợi cậu ấy ở sân bóng nữa, Đông Đông đang cố gắng tập luyện cho giải đấu còn tôi cũng đang bận điên đầu với cuộc thi kia. Nhưng rốt cuộc tôi vẫn phải vác cái mặt buồn tẻ của mình đến gặp đồ điên này.

- Hơ… chào cậu… Tôi giơ tay lên ra hiệu chào Đông Đông, cố gắng cười một cái để tỏ vẻ tự nhiên nhưng chẳng hề được.

Đông Đông vứt quả bóng ra cho người khác rồi chạy đến bên cạnh tôi, trên trán cậu ấy mồ hôi lấm tấm, tôi thấy rõ những vệt bẩn vì lăn lộn trên ngực áo cậu ấy.

- Nhìn mặt thấy ghét rồi. Đông Đông đưa tay véo má tôi một cái.- Nói đi, có việc gì?

- À, à thì… tớ muốn đến xem cậu tập bóng ý mà. Tôi chống chế.

- Đồ dở, nhìn mặt cậu là tớ biết thừa rồi. Nói!

Cái kiểu hùng hùng hổ hổ của Đông Đông khiến cho tôi phát sợ, nhưng giờ lỡ bị cậu ấy “đọc vị” rồi nên tôi đành phải tiếp tục thở ngắn than dài. Đông Đông ngồi phệt xuống đất, cầm chai nước tu ừng ực, rồi lấy tay lau những giọt mồ hôi trên trán đang chảy xuống mặt cậu ấy nhìn tôi với cái thái độ kiểu như “tớ biết tỏng hết mọi chuyện rồi”

- Tớ muốn… tham gia cuộc thi “người lãnh đạo tài giỏi”. Tôi rụt rè nói với Đông Đông.

- Vì Đình Văn?

- Không… là vì tớ thôi.

Tôi nhanh nhảu trả lời vì biết kiểu gì Đông Đông cũng hỏi như thế, và nếu tôi trả lời là Đình Văn kiểu gì cậu ấy cũng la lối và chẳng đời nào giúp tôi.

- Vậy thì tốt, não cậu giờ to hơn rồi đấy ! Đông Đông châm chọc.- Nhưng thực sự tớ thấy cuộc thi ấy là cuộc thi ngu ngốc nhất mà tớ từng biết. Đông Đông cười ha hả, kiểu như giễu cợt thái độ rất chi là nghiêm túc của tôi lúc bấy giờ.

Tôi xị mặt xuống, chớp chớp mắt, cố quay mặt ra chỗ khác để Đông Đông không nhìn thấy thái độ như là sắp khóc của mình.

- Thôi được rồi, tớ sẽ giúp cậu.

Tôi nhoẻn miệng cười thật tươi ngược hoàn toàn với thái độ xị mặt trước đó

- Hừ, đồ béo phiền phức kia!

Đông Đông cuối cùng cũng phải chịu thua đồng ý giúp tôi, thật tình chuyện cũng chưa đến mức tôi phải khóc nhè nhưng tôi cố tình giả vờ sắp khóc như thế, bởi biết nếu Đông Đông thấy tôi khóc cậu ấy cũng rối rít cả lên. Tôi cố gắng giấu đi nụ cười rất chi là nham hiểm của mình.

« Hi hi, Đông Đông, cậu cứ chê tớ ngốc nhưng cậu mới là tên siêu ngốc ấy » Tôi cười sung sướng trong bụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro