Chap 20: ĐÔNG ĐÔNG VÀ ĐÌNH VĂN, TÔI NÊN CHỌN AI?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Đông Đông nhìn thấy Đình Văn rồi nhếch mép cười, cậu ấy vùng vằng rồi đi vào trong phòng hát. Lấy bia và nốc cạn. Sự có mặt của Đình Văn đến với bữa tiệc sinh nhật của tôi khiến cho đám nữ sinh có mặt khá bất ngờ. Anh rất lịch lãm và dịu dàng với tôi, Đình Văn hát tặng cho tôi bài "Forever", giọng anh nhẹ nhàng và tha thiết.

I'm still there everywhere, I'm the dust in the wind

I'm the star in the northern sky

I never stayed anywhere, I'm the wind in the trees

Would you wait for me forever

Would you wait for me forever

Will you wait for me forever?

Tôi dường như quên đi mọi chuyện đang xảy ra trước mắt, lúc này với tôi chỉ có Đình Văn, anh đang đứng với tôi thật gần. Hát cho tôi nghe bài hát như thể chỉ dành riêng cho tôi. Không khí xung quanh dường như đặc sánh lại, Đình Văn nhìn tôi âu yếm. Người tôi như run bắn lên, dường như, tôi cũng chẳng còn là chính mình nữa.

Đông Đông mắt gườm gườm, cậu ấy vớ lấy đống bia trên bàn, mở nắp và nốc cạn. Hai cô bạn Huyền Thương và Phương Anh ra sức can ngăn, cậu ấy vẫn mặc kệ. Tôi nhìn cậu ấy, rồi nhìn Đình Văn, tâm trạng rối bời và không biết phải làm như thế nào.

Đúng lúc đó thì Ngọc Lan xuất hiện, cô ấy bước vào, với chiếc váy màu hồng rất đẹp và trong sáng. Ngọc Lan tiến đến và ngồi cạnh Đông Đông, cậu ấy gục vào vai Ngọc Lan, cô ấy rất dịu dàng, không ngăn cấm hay càu nhàu khi Đông Đông cầm những chai bia và nốc cạn chúng. Rồi sau đó hai người xin về trước. Tôi vẫn tươi cười ngồi bên Đình Văn nhưng đôi mắt thì không rời hai con người đó.

Khi Đông Đông và Ngọc Lan xin về trước, tôi có cảm giác khó chịu. Tôi cũng chẳng biết phải bắt chuyện như thế nào với Đình Văn, anh ngồi bên tôi một cách lịch thiệp. Thỉnh thoảng, tôi quay sang và đưa cho anh vài miếng hoa quả, anh chỉ cười khẽ cảm ơn rồi xua tay ra hiệu từ chối.

Bữa tiệc kết thúc lúc 22h, mọi người về hết. Chỉ còn tôi và Đình Văn, anh đứng đợi tôi. Tôi bối rối rồi cả hai đi bộ trên phố. Tôi ngập ngừng.

- Đình Văn, anh... đã đọc lá thư của em, phải không?

- Đúng thế !

- Và đây là lí do anh đến đây?

- Đúng !

- Vậy sao anh... sao anh...Tôi ngập ngừng.

- Sao anh gì cơ, chẳng phải là em thích anh ư?

- Em...

Tôi bối rối, hai tay đan vào nhau. Tôi không nhớ rằng động lực gì đã khiến cho tôi viết lá thư đó. Tôi đã nghĩ rằng mọi thứ sẽ khác, Đình Văn sẽ không bao giờ trả lời thư của tôi. Mãi mãi tôi sẽ chỉ là một con bé ngốc, tôi chẳng có gì để thu hút anh. Vậy, lí do, lí do gì cơ chứ?

- Chẳng phải, anh luôn tìm những cô gái "thích hợp" với anh sao? Tôi hỏi thẳng thừng, nhớ lại những gì mà tôi đã từng chứng kiến.

- Vậy em không tự tin vào bản thân mình như thế sao?

- Không hoàn toàn. Nhưng....

- Thôi nào, nhóc, anh biết em thích anh. Và anh cũng biết những trò mà em cố tình làm để thu hút anh.

- Em...

Tôi cúi gằm mặt xuống, vì những điều Đình Văn nói hoàn toàn đúng. Tôi đã làm thật nhiều điều điên rồ vì anh. Và bây giờ khi bị anh đọc ra mọi ý nghĩ của mình, tôi thấy mình như chẳng còn chút vỏ bọc nào để che chắn nữa.

- Vậy em định thế nào đây? Đình Văn nhìn tôi rồi cười tủm tỉm.

Tôi đơ người ra và thật sự không hiểu anh đang nói đến vấn đề gì.

- Em nói thích anh rồi bỏ mặc thế thôi sao. Em phải... chịu trách nhiệm đi.  

  Đình Văn vẫn tủm tỉm cười, còn tôi thì hoảng hồn, bởi cái cách anh nói đến lá thư đó. Tôi không nhớ chính xác lắm, nhưng thật sự đó là lá thư tha thiết và tràn trề tình cảm của một cô gái yêu đơn phương là tôi.

- Em...em...

- Em ngốc lắm! Đình Văn khẽ xoa đầu tôi.

Tôi chẳng hiểu hết ý nghĩa của cái xoa đầu rất nhẹ nhàng đó là gì. Nhưng từ khi đó, tôi có cảm giác, Đình Văn giống như một người anh thân thiết và gần gũi hơn với mình. Không còn cái cảm giác anh là người xa lạ, cũng chẳng còn cái cảm giác anh như một hình dáng xa vời, không còn cái cảm giác đưa tay với nhưng chỉ nhẹ như sương mai buổi sớm nữa. Có lẽ, trước kia, tôi đã quá xa cách anh, có lẽ tôi chỉ thích anh bởi những gì anh có bên ngoài chưa từng hiểu anh là con người như thế nào.

- Anh, hãy cho em cơ hội nhé, cho em hiểu anh. Tôi nói với anh bằng một giọng chân thành.

Tôi nhìn thẳng vào mắt Đình Văn, khẽ chớp chớp, ánh mắt tôi nhìn anh một cách chân thành. Đình Văn đã đến sinh nhật của tôi, anh đã hát tặng tôi. Vậy thì tại sao tôi không cố gắng để hiểu anh hơn, cố gắng để gần anh thêm chút nữa!

Đình Văn cúi xuống, vòng tay ôm lấy người tôi. Anh khẽ đặt lên trán tôi một nụ hôn. Nụ hôn rất nhẹ và ấm.

Nụ hôn ấy, tôi chếng choáng, không thể hiểu, không thể gọi tên đó là gì.

Nụ hôn ấy, tôi như quên đi cả thế giới, tôi chỉ biết có tôi và Đình Văn.

Nụ hôn ấy, nhẹ nhàng và ấp áp, nụ hôn ấy khiến cho trái tim tôi nghẹt thở.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro