Cô nàng hợp đồng p2.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Cái gì?” Sở Trung Thiên trợn mắt vẻ kinh ngạc. Một lúc sau, anh lấy từ trong túi ra một tờ rơi, chỉ vào hàng loạt hình ảnh những cô gái xinh tươi in đầy trên tờ rơi hỏi: “Đây không phải đều là nhân viên của cô hay sao?”.

“Ha… ha … ha.” Hương Tranh không nhịn được cười. “Những hình ảnh này chỉ mang tính chất minh họa nhằm thu hút khách hàng mà thôi.”

Sở Trung Thiên nghe xong, tức giận muốn ói máu, trừng mắt nhìn Hương Tranh một lúc lâu, sau đó bực dọc ném tờ rơi lên bàn, đứng dậy quát lớn: “Cô, cô cố ý lừa khách hàng”.

“Này! Tôi lừa anh chỗ nào?” Hương Tranh nghe thế cũng tức giận, đứng bật dậy, hai tay chống nạnh, đỏ mặt cãi lại Trung Thiên: “Chỉ là công ty của tôi còn chưa chính thức khai trương, vì vậy nhân viên còn ít một chút”.

“Cái này gọi là ít một chút sao, còn có ai khác ngoài cô?” Sở Trung Thiên tức giận bác bỏ lý lẽ của cô.

“Anh đừng ăn nói hồ đồ! Chỉ mấy ngày nữa, sẽ có rất nhiều, rất nhiều… Hay là như thế này đi, mấy hôm nữa anh hãy quay lại đây, tôi đảm bảo sẽ có mười mỹ nhân cho anh thoải mái lựa chọn.”

“Mấy ngày nữa cô sẽ cho tôi chọn ư? Lúc ấy thì tôi còn cần thuê bạn gái làm quái gì nữa!” Sở Trung Thiên tức giận đứng lên.

“Haizzz! Hay là… Anh thấy tôi thì thế nào?” Hương Tranh quay một vòng, ưỡn người khoe hình thể của mình.

Sở Trung Thiên nhìn cô “biểu diễn”, không nói câu nào, lắc lắc đầu.

Đầu tóc rối tung như tổ quạ, dưới miệng có một vệt mờ mờ, chắc là nước dãi khi ngủ còn đọng lại. Trong bộ đồ ngủ rộng thùng thình, không có dấu hiệu nào cho thấy đó là thân hình nhỏ nhắn. Hơn nữa, bộ đồ ngủ hồng còn nhăn như mười năm nay chưa được giặt là, dưới chân cô ta là đôi dép nhựa hình con mèo màu cà phê, giá năm tệ một đôi.

Sở Trung Thiên quay đầu nhìn đi nơi khác như thể cô là một kẻ ăn xin nhếch nhác, nhìn thêm chỉ tổ bẩn mắt.

Hương Tranh không nghe thấy Trung Thiên nói gì, quay lại mới phát hiện khuôn mặt đẹp trai của anh ta đang hướng ra phía cửa sổ, rèm cửa sổ đã bị kéo sang hai bên… Hừ! Ngoài của sổ có gì đẹp vậy? Hương Tranh cũng tò mò nghiêng đầu nhìn ra ngoài.

“Bốp!”

Đầu Sở Trung Thiên vừa ngẩng lên liền bị va phải cằm Hương Tranh đau điếng. “Cô ta chắc mắc bệnh thiếu i-ốt hoặc là bị chập mạch thế không biết?” Anh nghĩ thầm,

“Này! Sao anh lại đánh tôi?” Hương Tranh tức giận phản kháng.

“Cô có phải đồ ngốc không?” Trung Thiên đang nghi ngờ không khéo cô ta mới từ Sao Hỏa lạc đến Trái Đất.

“Anh mới là đồ ngốc! Tôi thấy anh nhìn ra ngoài cửa sổ chăm chú như thế, cứ ngỡ là có mỹ nữ ngoài đó nên mới nhìn theo. Kết quả là chỉ có mấy khóm dây leo, hoa hoa cỏ cỏ, một bà già cũng chẳng có, nói gì đến mỹ nữ.”

Sở Trung Thiên lại trợn tròn mắt, vội vã quay người bỏ ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Tôi cho rằng chúng ta bất đồng ngôn ngữ, có muốn hợp tác cũng vô ích, ngày mai, thanh lý hợp đồng!”.

“Này! Anh đợi đã.” Hương Tranh nắm chặt lấy áo Sở Trung Thiên kéo lại. “Không phải nói ngoa, tôi cũng là một mỹ nhân đấy chứ, lẽ nào đi cùng tôi lại làm anh mất mặt?”

Sở Trung Thiên quay lại, lôi Hương Tranh đến trước cửa sổ, chỉ vào hình ảnh phản chiếu nơi kính cửa, lạnh lùng nói: “Cô tự nhìn đi”.

“ Xí!!! Nhìn thì nhìn”

Anh ta tưởng cô sợ anh ta dọa chắc, Hương Tranh bĩu môi làm bộ không sợ.

Chưa đầy một giây sau, đến lượt Hương Tranh trợn mắt.

Mẹ ơi! Làm sao mà cô còn mặc đồ ngủ? Cả tóc nữa… Lại còn vết sữa bột Tam Lộc cô uống… sao lại thế này… thật là xấu hổ đến chết mất…

Hương Tranh vội vã chạy vào trong phòng nhưng vẫn không quên quay lại năn nỉ Sở Trung Thiên: “Anh đừng đi! Cho tôi mười phút thôi! Cảm ơn nhé!” Nói xong, cô biến mất sau cánh cửa.

Mười phút sau, Hương Tranh mở cửa phòng bước ra. Sở Trung Thiên vẫn ngồi ở phòng khách xem ti vi, tay giữ chặt cái điều khiển từ xa. Một giọng nói kỳ quái vang lên: “Anh à! Mời nhìn bên này!”.

Sở Trung Thiên rùng mình, cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Sau khi quay người nhìn lại, anh không kìm nổi tức giận, quát lên: “Hương Tranh tiểu thư! Xin hỏi quý cô lại muốn chơi trò gì nữa?”.

Tiếng hét kéo dài.

“A… A… A…”

“Cạch”, tiếng chiếc điều khiển rơi xuống nền nhà khô khốc. Sau đó, căn phòng rơi vào im lặng,

Mười giây…

Ba mươi giây…

Một phút…

Căn phòng lại vang lên tiếng hét.

“Nha đầu! Cô đang làm cái gì thế?” Sở Trung Thiên nhìn chằm chằm vào cô gái đang đứng ở cửa, lúc lắc ngón trỏ.

Không biết trong mười phút ấy Hương Tranh đã làm những gì, chỉ biết giờ đây cô ta đang xuất hiện trước mặt anh với hình dạng của một người như vừa bước ra từ thảm họa. Mái tóc đáng lẽ phải xoăn thành lọn thì do vội vàng hoặc vụng về, cô ta làm cho nó rối tung lên, nhìn không khác gì đám lông của con chó xù người ta vẫn nuôi làm cảnh. Tiếp đó là đến đôi tai, kinh dị hết sức, cô ta đeo lủng lẳng một đôi hoa tai hình nhà vệ sinh to đùng. Tuy nhiên, kinh dị nhất phải kể đến khuôn mặt, lông mày kẻ đậm như hai con sâu róm, lớp mascara và nhũ bóng bôi quệt lem nhem làm cho mắt cô ta có đen và to hơn nhưng trông không khác gì mắt con chó con lúc nó đau mắt, má cô ta thì được bôi một vòng tròn đỏ như má của mấy chú hề trong rạp xiếc trước giờ biểu diễn. Cô ta mặc một chiếc váy cổ chữ “V” khoét sâu rất sexy, chiếc váy được thiết kế khá hoàn hảo, chỉ có điều, khi cô ta khoác nó lên người thì chỉ có thể miêu tả lại bằng cụm từ “thật kinh khủng!”, nhìn qua là biết ngay cô ta vừa đánh cắp chiếc váy này từ tủ quần áo của chị gái.

Chưa hết, cô ta còn học tư thế đứng của gái quán bar, dựa người vào khung cửa, tay trái cầm cuốn tạp chí giơ cao, tay phải lúng túng đặt trên bắp đùi đi tất đen, cố ưỡn ngực, cong chân khoe vẻ sexy, điệu bộ đầy tự tin. Có lẽ cô ta đang nghĩ mình sinh ra để trở thành “Thái Bình công chúa”. Nhưng điều làm anh kinh hoàng nhất là do thấy những hành động của mình chưa đủ gây ấn tượng với đối phương, cô ta đang tính thay đổi chiến thuật, bắt đầu quay sang nhìn anh, mắt chớp chớp lia lịa. Đúng là đồ thần kinh!

Sở Trung Thiên thấy cảnh ấy thì không còn tự chủ được nữa, anh nghĩ tốt nhất nên cho cô ta đóng phim kinh dị, chắc chắn sẽ tạo được ấn tượng để đời.

“Lừa đảo! Bồi thường.” Sở Trung Thiên không mấy hòa nhã đưa ra tối hậu thư, “Nếu không tôi sẽ kiện.”

Đang nỗ lực thể hiện mình là một phụ nữ đích thực, dù đây là lần đầu tiên Hương Tranh học cách quyến rũ đàn ông nhưng cô vô cùng tự mãn với tài diễn xuất của mình. Cô không ngờ khách hàng của cô, Sở Trung Thiên, không những không hề bị “vẻ quyến rũ chết người” của cô mê hoặc mà ngược lại, anh ta còn đang nổi trận lôi đình, tiếng hét giận dữ của anh ta khiến cô chỉ biết bịt tai lại, quên hết cả sexy với quyến rũ.

“Này! Tôi đã trang điểm thành thục như thế này rồi. Anh còn muốn gì nữa?” Hương Tranh cũng tức giận cãi lại. Làm dáng lâu như vậy, anh ta không động lòng đã là đáng ghét rồi, đằng này lại còn tỏ thái độ, nổi giận ư?

“Cô hãy tự nhìn vào gương mà xem! Trông bộ dạng cô lúc này có khác gì quỷ không? Một nữ quỷ mới thoát ra từ địa ngục. Nếu tỉnh dậy lúc nửa đêm mà bắt gặp cô như thế này, chắc sẽ bị cô dọa cho chết khiếp.”

Hương Tranh nghe xong thì tức giận đùng đùng, trợn mắt nghiến răng, lại không biết phải làm thế nào để anh ta hồi tâm chuyển ý, chỉ biết đánh liều chơi bài lì. “Tôi không cần biết anh thuê tôi hay hủy hợp đồng. Nhưng chắc chắn, anh đừng hòng lấy được ở tôi dù chỉ là một xu.”

“Cô… cô” Sở Trung Thiên cũng đã bị Hương Tranh làm cho tức tối đến nỗi không nói lên lời. Anh đã từng gặp qua không ít phụ nữ nhưng quả thật chưa thấy ai vừa vô lối vừa không biết xấu hổ như cô gái này. Anh cắn răng, tức giận chỉ chỉ tay vào cô ta, định đi ngay khỏi đây. Bỗng nhiên điện thoại lại réo vang, là Tiêu Nhiễm Ninh gọi.

Chuyện với Diệp Luyến Hoàn không thể kéo dài thêm, mối thù hỏng mất bộ quần áo hàng độc lúc này đành phải gác lại đã. Sở Trung Thiên nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, quay lại nhìn chằm chằm vào Hương Tranh đang trong bộ dạng quỷ quái nhờ tài trang điểm có một không hai, lạnh nhạt nói với cô, nghe như đang ra lệnh: “Sáu giờ tối mai tôi sẽ qua đón cô. Hãy ăn mặc, trang điểm tử tế cho tôi. Nếu còn làm bộ dạng ma quỷ như hôm nay, tôi đảm bảo sẽ đưa cô ra nghĩa địa”.

Anh ta đúng là không biết nói câu nào tử tế. Nhưng như thế nghĩa là cô sẽ không mất tiền bồi thường nữa hay sao? Thượng đế lòng lành!

Hương Tranh khấp khởi mừng thầm, quay sang phía Trung Thiên mềm mỏng hỏi lại: “Ngày mai chúng ta sẽ đi đâu? Anh phải nhớ kĩ: Trong hợp đồng có điều khoản quy định, bên thuê không được cưỡng ép bên được thuê làm những việc kỳ quái, hoặc tham gia những việc làm phạm pháp, và ngoài hành động nắm tay ra, bên thuê không được có bất kỳ động chạm nào khác với bên được thuê”.

Sở Trung Thiên nhướng mày, tình cờ nhìn Hương Tranh, đúng lúc nghe cô nói vậy thì không nhịn nổi, liền bật cười.

“Trông cô như thế này thì có ai mà thích nổi? Nếu không vì hoàn cảnh bắt buộc, tôi không bao giờ đi cùng cô. Còn ý tưởng quái đản thì cô yên tâm, mặt này tôi nghìn vạn lần không bằng cô. Tôi về đây. Ngày mai cô nhớ ăn mặc bình thường chút cho tôi, và nhớ nhờ chị cô trang điểm giúp. Chứ cô giữ bộ dạng này… tôi chỉ có thể nói bye… bye.”

Anh ta nói xong rồi bỏ đi ngay, tiếng còn vang đâu đây mà người đã khuất dạng sau hành lang. Hương Tranh nắm lấy chiếc dép ném theo anh ta.

“Đồ chết tiệt! Hắn ta có biết nói tiếng người không vậy?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#duc#loc