Cô nàng hợp đồngp2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sợ Trung Thiên lại gần sofa, nhìn cô gái đầy kẻ cả rồi với vẻ đắc ý anh ta nhả từng chữ: “Tôi không cần nói dối. Tôi đúng là người ký hợp đồng”.

Hương Tranh cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung, cảnh giác nhìn chằm chằm vào anh ta.

“Lẽ nào anh ký hợp đồng với tôi là vì… A… A… Tôi không ký. Tôi sẽ hủy hợp đồng.”

“Được thôi! Hủy hợp đồng! Cô bồi thường cho tôi tiền vi phạm hợp đồng rồi chúng ta thanh lý hợp đồng.”

“Tiền vi phạm hợp đồng? Trong bản hợp đồng này có một điều khoản: nếu vi phạm hợp đồng phải bồi thường gấp mười lần tiền đặt cọc. Tiền đặt cọc là ba mươi ngàn, gấp mười lần chẳng phải là ba trăm ngàn hay sao?”

Hương Tranh hít một hơi thật sâu, gượng cười.

“Chu tiên sinh! Vừa rồi là tôi đùa thôi! Bất cứ một người chuyên nghiệp nào cũng biết mình không được phép tùy tiện hủy hợp đồng. Xin lỗi tiên sinh!”

“Xin lỗi mà xong thì còn cần cảnh sát làm gì.” Sở Trung Thiên giễu cợt.

Hừ! Anh ta còn dám nhại lại lời cô.

 

“Cô có biết chiếc áo sơ mi hàng hiệu của tôi là chiếc cuối cùng, phải tốn bao nhiêu tiền bạc, công sức mới mua được. Nhưng vì cô mà con chó điên cắn cái áo tơi tả, giờ chỉ còn là một đống giẻ rách. Cô làm thế nào để đền cho tôi đây hả?” Sở Trung Thiên điên cuồng nói.

Hương Tranh đau khổ nhăn mặt, cố tránh tiếng thét đến nổ màng nhĩ của anh ta, làm bộ biết lỗi, nặn ra nụ cười cầu hòa, nói với vị “Thượng đế” đang ngồi trước mặt: “Tôi sẽ đền tiền. Được chưa?”.

 

Sở Trung Thiên liếc nhìn nụ cười trên mặt cô gái, nói không chút thiện chí: “Áo sơ mi của tôi giá năm vạn tám ngàn đồng, nhưng dù cô có đền đủ tiền cũng không có cách nào mua lại được một cái giống như cũ”.

“Cái gì? Năm vạn tám ngàn đồng một cái áo sơ mi? Trừ phi chiếc áo ấy làm bằng vàng hay là áo Mao Chủ tịch đã từng mặc. Anh định tống tiền tôi chắc?”

 

“Rất tốt! Vậy thì phiền cô chuẩn bị tiền bồi thường cho tôi. Ngày mai, trước khi mặt trời xuống núi, cô mang tiền đến quán cà phê Dạ Lan, tôi sẽ cho người đến nhận tiền. Còn không, chúng ta gặp nhau tại tòa án.”

Sở Trung Thiên quay người làm bộ như bỏ đi.

 

“Không ổn rồi!” Hương Tranh sợ hãi kêu thầm, vội vã tìm cách hoãn binh. Viện cớ mời Sở Trung Thiên ăn hoa quả, Hương Tranh kéo anh ta lại, đẩy anh ta ngồi xuống sofa vì sợ anh ta lại bỏ đi một lần nữa. Không kịp suy nghĩ, cô dốc toàn bộ sức lực để thực hiện phi vụ này.

“Ối! Cô làm cái trò gì thế? Nếu cô dám động vào tôi, tôi sẽ tố cáo cô tội xâm hại tôi.”

Sở Trung Thiên không hề nghĩ sẽ bị Hương Tranh kéo lại nên bị bất ngờ. Cả hai ngã nhào xuống sofa. Sở Trung Thiên muốn chống lại liền đưa tay ra phía trước, định bụng đẩy Hương Tranh ra xa, nhưng động tác ấy lại khiến tay anh chạm phải bộ ngực con gái mềm mại của Hương Tranh. Cảm giác khác lạ nơi bàn tay khiến anh bất giác ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện cô đang mặc bộ đồ ngủ mỏng tang, hình như còn không mặc đồ lót, những đường cong hấp dẫn hiện ra trước mắt anh.

Sở Trung Thiên sợ quá, vội vã rút tay về, nhưng trái tim anh đã loạn nhịp, ánh mắt vô tình dừng lại trên đôi môi hồng của Hương Tranh.

 

Hương Tranh đang lúc bấn loạn nên hoàn toàn không để ý đến những hành động ấy của Sở Trung Thiên, chỉ nghĩ đến việc phải tự cứu mình.

“Sở Trung Thiên, tôi không hủy hợp đồng nữa. Chúng ta cùng hợp tác vui vẻ nhé!”

Khi nhìn chằm chằm vào đôi môi cô gái, người Sở Trung Thiên đột nhiên nóng rực lên.

“Nha đầu! Cô đứng lên đi, chúng ta có chuyện cần nói.”

Anh nuốt nước bọt, mắt nhìn đi chỗ khác. Thậm chí, anh còn phải lắc lắc đầu để giũ sạch những ý nghĩ điên rồ ra khỏi đầu, sau đó cẩn thận đặt tay lên vai cô gái, đẩy cô ra xa.

“Tôi không buông!”

 

Hương Tranh níu lấy bàn tay anh, cẩn thận giữ chặt nó trong tay mình. Cô không phải con ngốc, cô mà buông tay ra, chẳng phải là anh ta sẽ chạy mất sao, lúc đó bản hợp đồng của cô phải làm thế nào?

Sở Trung Thiên cố sức trấn áp con tim đang loạn nhịp, hết lời thương lượng với cô.

“Cô đứng lên trước đi. Tôi hứa với cô tôi sẽ không bỏ đi. Ok?” Nói rồi, anh đẩy cô ra, cố gắng đứng lên.

“Không được. Tôi không tin! Anh không giống người biết giữ lời hứa.” Hương Tranh hét lên, càng giữ chặt lấy anh ta. Khoảng cách giữa hai người càng gần hơn.

Cô không ý thức được rằng việc giằng co càng khiến người Sở Trung Thiên nóng lên. Anh thở hổn hển, cảm giác như trong người đang có những đợt sóng xô tới, bàn tay anh tự ý tìm đến eo của cô.

Không được! Lí trí quay trở lại sau một giây. Bàn tay anh dừng lại giữa không trung. Phải rời xa, lý trí ra lệnh nhưng cơ thể vẫn chưa hoàn toàn nghe lời. Anh đẩy Hương Tranh ra, vùng đứng lên, bỏ chạy.

Nhưng thật không may cho Sở Trung Thiên, người tính không bằng trời tính. Sở Trung Thiên vừa chạy đi được chừng năm phút lại phải quay lại vì vừa ra khỏi khu nhà Hương Tranh anh ta đã nhận được một cuộc điện thoại.

 

“Trung Thiên, cô Diệp Luyến Hoàn lại đến nhà tìm.” Giọng Tiêu Nhiễm Ninh đầy vẻ lo lắng.

“Cái gì?” Sở Trung Thiên vội vàng dừng bước. “Cô ta vẫn chưa chịu từ bỏ sao? Bảo cô ta mau đi đi. Tôi không muốn thấy mặt cô ta nữa.”

“Cô ấy cứ đứng ở cửa nhất định không đi. Cô ta còn nói trừ phi cậu thích cô gái khác, nếu không cô ta tuyệt đối không từ bỏ.”

Cái con người này sao lại ngoan cố đến vậy? Sở Trung Thiên xoa xoa hai bên thái dương cho đỡ đau đầu, chán nản nói với người ở đầu dây bên kia: “Tôi biết rồi, Nhiễm Ninh. Cậu nói với Diệp Luyến Hoàn giúp tôi: Tối mai, bảy giờ gặp tôi ở nhà hàng của Resort Viên ngọc Phương Đông, tôi sẽ đưa bạn gái mới tới ra mắt”.

Lúc Sở Trung Thiên quay lại nhà của Hương Tranh, Hương Tranh vẫn còn nằm trên sofa trong, giữ nguyên tư thế cũ, ngây thơ không hiểu được có chuyện gì xảy ra với người con trai ấy. Nghe thấy tiếng chuông, cô sững sờ mất mấy giây rồi mới đứng dậy ra mở cổng.

Lại là anh chàng có bộ mặt đẹp trai đó.

Hương Tranh ngẩn ra một lát, đỏ mặt hỏi người khách: “Ừm… Anh… anh… sao lại quay lại?”.

“Tôi đến bàn chuyện hợp đồng với cô.” Sở Trung Thiên bỏ mặc Hương Tranh đang ngơ ngác đứng đấy, tự nhiên bước vào phòng khách.

 

Sau một phút ngạc nhiên, hai mắt Hương Tranh sáng lên vẻ đắc thắng. Dường như anh ta có ý tốt, không bắt cô bồi thường nữa.

“Mời anh ngồi. Anh uống trà nhé! Đây là một loại trà trong bộ sưu tập của chị gái tôi, nghe nói nó là loại trà hảo hạng đó.”

Vì muốn lấy lòng Sở Trung Thiên, Hương Tranh không ngại nguy hiểm, lấy trộm trà quý của chị gái ra mời anh. Chẳng bao lâu sau, chén trà màu vàng nhạt, tỏa hương thơm mát dịu đã được đặt trước mặt Sở Trung Thiên.

Ngược lại, Sở Trung Thiên không hào hứng với trà. Anh ta còn chẳng buồn liếc qua chén trà, quay sang nói với Hương Tranh: “Cô ngồi đi. Chúng ta nói chuyện”.

“Được.” Hương Tranh lập tức ngồi xuống sofa, cố làm ra điệu bộ ngoan ngoãn như con cún con biết vâng lời.

““Dịch vụ cho thuê bạn gái” đúng là do cô làm chủ?”

 

“Là Tổng giám đốc, bà chủ nghe không thích hợp.” Hương Tranh vội vã chỉnh lại.

“Được rồi, được rồi.” Sở Trung Thiên sốt sắng, lên tiếng cắt ngang lời cô, rồi nói ngắn gọn: “Tổng giám đốc Hương Tranh! Phiền cô mời các cô gái cho thuê ra để tôi lựa chọn”.

“À… cái đó… cái đó.” Hương Tranh cười khúc khích, gãi đầu, có chút ngượng ngùng khi chỉ vào mũi mình và nói: “Hiện tại chỉ có một mình tôi”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#duc#loc