CHƯƠNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mẹ tôi là gái điếm ở nhà hàng mát xa." Hannah nói với giọng khẽ, " bà ta bắt đầu làm việc cho một nhà to ở Băng Cốc khi 13 tuổi. Những gã đàn ông Mỹ thích gái trẻ, đó là lý do tại sao tôi không thích đàn ông Mỹ. Tôi sẽ lấy tiền của họ, nhưng đó là tất cả. Mẹ tôi sinh tôi khi bà 16. Không giống như những đứa trẻ được sinh ngoài ý muốn, tôi rất được mẹ yêu quý. Bà lấy tiền để sử dụng vào việc tốt là cho tôi học hành đàng hoàng. Bà ấy thậm chí theo tôi suốt 3 năm tại đại học ở Băng Cốc. Tôi dành hết thời gian để đặt kế hoạch cho tương lai và học nói tiếng Anh sõi là một phần trong đó. Tôi quyết tâm đến Mỹ nên đã chuẩn bị. Khi học truờng đại học Băng Cốc, tôi làm thêm ở quầy bar nơi mẹ tôi làm việc."

Hannah nhìn cái nhìn không hiểu của Connie và cười. "Công việc của tôi là đứng trong quầy và hành động như gái điếm nhưng không làm gì hết. Đàn ông mua đồ uống cho tôi và tôi nhận được tiền hoa hồng từ những chai rượu đắt đỏ họ mua. Chúng tôi không bao giờ uống một hớp rượu. Chúng tôi thường uống trà hoặc nước nho, nhưng đàn ông nghĩ họ đang trả tiền một chai whiskey hay sâm panh. Điều này gây cho tôi rắc một đôi lần, tay tôi từng bị gãy từ đó, cả một vết dao nữa" Hannah mở áo choáng và chỉ vào bụng dưới của nàng nơi có một vết sẹo nhỏ chỉ cách chiếc quần lót đen có đăng ten của nàng 2, 3 cm.

"Tôi học cách đánh nhau và đánh giá con người chỉ qua cái liếc nhìn. Cuộc đời tôi phụ thuộc vào đó rất nhiều, và sự nghiệp của tôi bây giờ cũng vậy. Tôi hầu như ngủ 3 - 4 giờ một đêm, đó là lý do tôi làm muộn như thế này. Tôi tự tiết kiệm tiền để đưa tôi đến đây. Khi tôi bắt đầu học ở đây, tôi nhận thấy hầu hết những khoá học không được công nhận, vì vậy tôi gần như bắt đầu lại việc học hành. Tôi học luật và làm vũ công ngực trần. Tôi múa đến tận 2 giờ sáng và đến trường suốt ngày. Nó gần như là thiên đàng nếu được nghỉ hai ngày và ngủ thoả thích. Giờ tôi ở đây. Tôi chưa bao giờ phải hạ phẩm giá của mình, tôi chỉ cởi quần áo khi tôi thấy thích." Hannah nói với một nụ cười. Nàng khẽ đá chân sang và nhìn chằm chằm vào Connie với vẻ hài hước.

"Ồ, tệ thật, tôi rất tiếc..." Connie nói với ánh mắt mở to lo lắng.

"Để làm gì, tôi ở trên đỉnh thế giới. Tôi nghĩ mình thực sự may mắn."

"Nhưng tôi ý muốn nói sau tất cả những công việc nặng nhọc của chị, mẹ chị ra sao?" Connie nói giật cục.

"Mẹ tôi đã có nhà nhờ chút giúp đỡ của tôi. Đó là giấc mơ của bà. Bà cũng có 16 cơ sở nhỏ ở quận này. Bà định sở hữu nửa quận này trong 10 năm nữa. Tôi cũng mua nhà ở đó, nhưng nó gần như thuộc về mẹ tôi. Bà có hàng tá tình nhân phục vụ và rất nhiều bạn bè từng làm với bà. Bà ngồi và kể về những việc tôi đã làm ở đây và tôi giàu có như thế nào."

"Ôi, Hannah, tôi rất tiếc..." Connie nói đầy ý nghĩa "Nếu chị có một con dao sắc, tôi chỉ muốn cắt họng mình và chết cùng nó."

"Đó là một sự lãng phí vô cùng," Hannah nói, rồi đứng lên. "Ngoài ra tôi sẽ không để bất cứ ai chạm đến cái cổ nhỏ đáng yêu của cô, tôi cần cô." Hannah nói, chạm vào cổ Connie khi đi qua. Connie rùng mình khi Hannah vào bếp và gây ra những tiếng nước chảy.

Connie cảm thấy thật tệ và ngốc nghếch. Hannah đã làm cả cuộc đời để có được như hôm nay, công việc của Connie chẳng có gì hơn một cái ý bột phát nảy ra. Nàng đã chăm chỉ vì bất cứ thứ gì kể từ khi tốt nghiệp. Nàng cảm thấy xấu hổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro