Cô nàng ngổ ngáo-ThienToancpt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Gửi tặng Maxó già NgọcAnh VHDL-B-K10"

Tôi là Kyun Woo, không được đẹp trai lắm, ( gọi là "xấu trai" cũng được ). Mặt tôi phị ra và bụng thì toàn mỡ - hậu quả của 12 tiếng ngồi máy tính mỗi ngày.

Trước giờ tôi hoàn toàn không biết tình yêu là gì, cho tới một ngày. Nhưng thật buồn, cái ngày tôi biết là tôi không thể sống thiếu người con gái ấy thì nàng đã vĩnh viễn biến mất.

Qua các bạn, tôi xin gửi tới nàng một câu duy nhát từ đáy lòng: I love you.

1 - Gặp gỡ.

Tôi đến trường bằng tàu điện ngầm, nghĩ rằng đó là phương tiện an toàn nhất, cho đến ngày tôi gặp tai nạn. Tai nạn đó chính là nàng.

Hôm đó, tôi và nàng cùng đi trên một toa tàu. Nàng đứng cách tôi một khoảng 1m và bám chặt vào thanh vịn. Ấn tượng đầu tiên, nàng đẹp, da trằng hồng, các số đo thật là chuẩn. Xét về phương diện vật lý thì nàng đáp ứng đầy đủ mọi phẩm chất của người vợ mà tôi muốn có. Nhưng có lẽ nàng không thể trở thành vợ tôi được, bởi vì nàng đang say rượu.

Có lẽ cuộc đời tôi đã rẽ sang hướng khác nếu hôm ấy nàng không tỏ ra như một phần tử quá khích. Do có lợi thế về chiều cao, nàng đã nôn thẳng vào đầu một hành khách đang ngồi bên dưới. Ông khách nhìn tôi với ánh mắt đầy căm hờn, tất cả chỉ vì cái kẻ sau khi nôn lên đầu ông ta xong đã ngã xuống sàn toa và bất tỉnh nhân sự. Thế cũng không có gì đáng nói nếu như trước khi ngã lăn ra, y thị không chìa tay về hướng tôi mà thều thào "Anh yêu ơi".

Sau đó, dưới áp lực của những hành khách cùng toa, nhất là của vị khách tội nghiệp mà tôi đã giới thiệu ở trên, tôi đã phải cõng (nói đúng hơn là vác) nàng đi tìm một nhà trọ cho nàng nghỉ. Và tại đây, lần đầu tiên trong đời, tôi đã bị cảnh sát tóm cổ (nếu bạn không tin, cứ thử khiêng một cô gái bất tỉnh vào khách sạn lúc nửa đêm, sau đó lại ngoan ngoãn trả lời điện thoại của bố cô ấy gọi đển và khai báo thành khẩn địa chỉ mà xem).

Đó mới chỉ là sự bắt đầu cho một chuỗi những tai họa mà tôi sẽ gặp phải sau này.

2 - Buổi hẹn hò đầu tiên.

Hôm sau nàng gọi điện cho tôi ở ngay chính bến tàu điện ngầm. Thật không may, tuy tôi rất thích kem nhưng nàng lại bắt tôi uống cà phê (hix). Chính xác thì ra mà nói thì tôi được uống cà phê, còn nàng thì uống rượu cao lương. Một thứ thì cay, còn một thứ thì đắng, dường như hương vị của chúng là điềm cảnh báo cho tình cảnh của tôi sau này.

Hôm đó nàng lại say bí tỉ, thổn thức thú nhận rằng hôm qua chính là ngày mà một năm trước đó nàng đã chia tay bạn trai, nàng đã không tài nào quên nổi anh ta. Và tôi đã ngơ ngẩn nghĩ rằng sứ mệnh của mình là làm lành vết thương sâu hoắm ấy.

3 - Cuộc đi chơi đầu tiên.

Hôm đó tôi đang học giờ tâm lý thì nàng mở cửa xin vào lớp. Trời đất quỷ thần ơi, tại làm sao mà nàng tìm được cả trường lẫn lớp tôi học kia chứ?

Nói thực lòng, tôi chẳng phải là người ham học, nhưng khi nàng rủ tôi bỏ học để đi chơi thì tôi đã phải giả vờ rằng, tôi rất ham học, rằng thì nếu tôi nghỉ (dù chỉ một phút thôi) thì tôi sẽ chẳng hiểu bài nổi... Nàng chẳng nói chẳng rằng, chờ tới giờ giải lao, nhẹ nhàng biến ra ngoài cửa lớp để lại tôi ngồi đó với một tiếng thở phào. Các bạn thử nghĩ xem, hai lần trước đã phải lặn lội khiêng vác như vậy thì dại gì mà tôi đi chơi với nàng lần thứ ba?

Nhưng...cây muốn lặng, gió chẳng muốn dừng. Sau giờ giải lao, thầy gọi đích danh tôi và...cho phép tôi nghỉ để đi cùng bạn gái. Trước khi tôi ra khỏi lớp, ông ta còn nháy mắt nói với tôi một câu làm tôi nghĩ mãi:

- Nếu không được thì cứ sinh nó ra.

Và sau đây là cái lý do mà nàng trình bày với thầy giáo tôi:

- Tớ bảo với ông ý cậu là bạn trai của tớ, chúng mình đã "trót dại", và hôm nay cậu phải dẫn tớ đi "giải quyết".

Trời ơi !!!!! Hixxxxxxxxxxxxxxxxx.

4 - Nhà biên kịch tài ba.

Một lần, nàng đưa tôi đọc kịch bản do chính mình tự viết. Chữ nàng như gà bới. Tôi đọc mà không dám phàn nàn gì, tôi biết khuôn mặt dễ thương đó chỉ quen nghe những lời khen ngợi.

Phim hành động: một nữ anh hùng dùng cỗ máy thời gian quay ngược lại quá khứ, tiêu diệt bọn khủng bố để cứu người yêu đang bị chúng giam giữ và tra tấn. Trong kịch bản của nàng có đủ tên tuổi các loại vũ khí của trò Half - life: H&KMP5, AK47, Bereta Berely...

Kịch bản thứ hai mà tôi được đọc (phải đọc) là một phim võ hiệp. Một nữ sát thủ của tương lai (lại tương lai) dùng cỗ máy thời gian quay ngược lại quá khứ để săn lùng một tên cướp gian ác. Nàng đã tìm thấy hắn, và chỉ một đường kiếm nàng đã cho y đo ván.

Nhưng mà trời đất ơi, trong kịch bản này nàng miêu tả tên cướp tỉ mỉ ...y như tôi vậy!

Kịch bản thứ ba là do tôi gợi ý. Tôi kể với nàng về một người con gái, khi bị ốm chết đã đòi chôn theo chiếc áo của người yêu nhưng nàng không chịu. Nàng muốn trong kịch bản của nàng khi người con gái ra đi, người ta phải chôn theo người yêu của cô ấy. Tôi rùng mình tưởng tượng đến lúc nàng ra đi, người ta sẽ bắt tôi đem chôn sống.

5-Những kỉ niệm khác

Chúng tôi thường chơi tennis, chơi kiếm đạo ( kendo ). Tôi là một kẻ chơi vụng về và luôn thua cuộc: không đỡ nổi một quả bóng tennis và bị nó lao thẳng vào mặt, bị nàng đánh cho ngã gục ngay từ nhát kiếm đầu tiên hay bị nàng ép cho lao xe đạp ra ngoài đường pit.

Khi ở bên nàng, tôi như một tên tù khổ sai bị hành tội. Muốn biết độ sâu của hồ, nàng xô tôi ngã xuống nước. Muốn đi lại một cách thoải mái, nàng bắt tôi phải đi trên đôi giày cao gót của nàng, trong khi nàng thoải mái trong đôi giày thể thao của tôi. Nàng say xỉn thì tôi phải khiêng nàng về, còn khi tôi thất cơ lỡ vận thì người đến đón tôi không phải là nàng mà lại là những ngài cảnh sát. Tuy vậy, nhưng trong lòng tôi không một chút oán hận nào. Tôi mơ hồ cảm thấy rằng tôi càng bị hành hạ bao nhiêu, thì nỗi đau khổ trong nàng càng ít đi bấy nhiêu. Tôi thấy nàng cười nhiều hơn, nói chuyện vui hơn và ít uống say hơn ( chứ không phải không uống ).

6 - Sinh nhật đầu tiên..............

Đó là sinh nhật đầu tiên kể từ lần chúng tôi ( chẳng may ) quen nhau.

Errrrrr...để tôi nhớ lại xem...dường như đó là cái lần hãi hùng nhất của tôi trong những cái lần mà tôi đi chơi cùng nàng. Tôi định tặng nàng một phút tĩnh lặng trong công viên, một bầu trời đầy pháo hoa, một con đường dài hun hút sẽ bừng sáng và tiếng nhạc "Happy Birthday" vang lên trên hệ thống loa công cộng (tôi có 200 nghìn won tiết kiệm, 100 nghìn mua pháo hoa và 100 nghìn nhờ lũ bạn ở công viên hoàn thành nốt những phần việc còn lại).

Thế mà buổi tối lãng mạn của của chúng tôi bị một yếu tố hết sức thực tế ngăn trở. Đó là một anh lính đào ngũ. Tôi chỉ nhớ nòng súng trường M4A1 của anh ta chĩa vào mặt tôi và mặt nàng. Nếu như có một người lính với đầy đủ quân trang quân dụng trốn trong công viên lúc nửa đêm, chắc chắn sẽ có rất rất nhiều người lính khác như thế nữa. Đúng vậy, họ đi tìm anh ta.

Và chúng tôi trở thành con tin cho anh lính đó. Đến lúc ấy, tôi mới nhận ra nàng của tôi cực kì bản lĩnh. Nàng đã nói những gì với anh lính, tôi cũng không nhớ nổi nữa, nàng nói rất nhiều, lúc thì rủ rỉ như chị khuyên em, có lúc lại quát tướng lên như bà mẹ hiền đang mắng thằng con dại. Rốt cuộc anh lính nghe lời khuyên, bỏ súng ra hàng và tha cho chúng tôi nốt nửa đêm còn lại.

Tôi đã không nén nổi tò mò hỏi nàng rằng: "cậu đã nói gì vậy?". Nàng cười rất hồn nhiên: "Nghĩ ra cá gì thì nói cái ấy thôi mà, điều cơ bản là không để hắn kịp nghĩ "con nhok ấy đang nói gì vậy nhỉ?".

7 - Chúng tôi đã chia tay như thế nào?!!!?

Cho tới tận lúc đó, tôi vẫn chưa dám nghĩ rằng tôi yêu nàng. Tôi có làm theo tất cả những ý thích quái gở của nàng chỉ vì tôi không muốn làm nàng buồn. Nhưng cũng không thể nói rằng đó chỉ là tình bạn. Hiển nhiên, theo định luật Cảm ứng từ trường trong vật lý, nàng cũng không cắt nghĩa nổi mối quan hệ này, và chúng tôi đã quyết định sẽ tạm xa nhau để mỗi bên tự xác định được những tình cảm của mình.

Đó là lần cuối cùng chùng tôi gặp nhau, và cũng là lần cuối cùng tôi phải nghe theo lời sai bảo của nàng. Nàng bắt tôi viết cho nàng một lá thư, phải viết trên giấy thật đẹp, có hoa văn, có nước hoa, chữ không được phép xấu và điều quan trọng nhất, trong thư phải nói lên được tất cả những suy nghĩ của tôi với nàng.

Ngày gặp nhau, nàng mang theo một quả trứng và dĩ nhiên nhét cả 2 lá thư vào trong ấy. Dĩ nhiên bạn có thể nhét cả một cái bánh mỳ vào trong quả trứng vì nó làm bằng nhựa, và to như một quả trứng đà điểu ( ặc ặc). Tôi thấy nó giống một cái bình đựng nước... Chúng tôi chôn thư xuống, ước hẹn 2 năm và nhìn nhau, thật lâu...thật lâu...cho tới lúc chuyến tàu tiếp theo dừng lại ở ga xép dưới chân đồi.

Tất cả những gì tôi nhìn thấy ở nàng lần cuối cùng là một cái bóng màu vàng đang giơ tay lên vẫy tôi, phía sau ô kính cửa sổ tàu điện.

Post by ThienToancpt.

Email: [email protected]

Add: HaiPhong.

Slogan: ThienAnh IT No1 ^-^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro