Chap1: Thanh Vương phủ làm phản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì sự suất chúng của Thanh Dương, hoàng thượng tuổi trẻ ngạo mạn, hung hăng hốg hách, sợ Thanh Dương sẽ cấu kết quần thần tạo phản. Vì sợ sẽ có ngày đó hoàng thượng liền ra tay trước vu cáo cho Thanh Dương tạo phản, phái quân đến Vương phủ chết bằg đk Thanh Dương xong phóng hỏa giết cả phủ để hủy thi diệt tích. Nhưng người tính ko bằng trời tính, Mễ Mễ đã đoán trước mọi việc từ vụ hoàng thượng gợi ý sẽ cướp lại binh quyền trong tay Vương gia...

Từ phía xa xa, Mễ Mễ ko cầm đk nc mắt khi thấy Vương phủ mà nàng đã sống suốt 16 năm trời bị thiêu rụi trong tích tắc. Thanh Dương cố an ủi nàng:

- Khi nào rời khỏi đây ta sẽ xây lại cho nàng 1 dinh phủ khác gjốg hệt nơi này

Mắt Mễ Mễ ngấn lệ nhìn về phía Thanh Dương

-...

Từ phía sau vọng đến tiếng ngựa hối hả cùng những tiếng như:

- Bắt lấy chúng hoàng thượng sẽ trọng thưởng

- Chúng đang ở phía trước nhanh lên bắt lấy nghịch đảng

-...

Thanh Dương biết tình hình hiện tại rất bất lợi cho mh. Địch đông hơn nghìn khi ta chỉ hơn trăm người, tuy binh ta toàn tinh binh nhưng như vậy ko có nghĩa là họ sẽ thắng vì sự an toàn của Mễ hắn đã quyết định:

- Nguyệt Dạ mau đưa Mễ Mễ đến rừng trúc ngoại thành khi ửng phò xong ta sẽ lập tức tới đó

- Nhưng Vương gia hạ thần muốn vào sinh ra tử cùng ngài xin ngài hãy cho phép

-Ngươi là người ta tin tưởng nhất có ngươi bảo vệ Mễ Mễ ta mới yên tâm

-Nhưng Vương gia...

- Nếu là bằng hữu thì hảy giúp ta

Thanh Dương vừa ns vừa nhìn về phía Mễ Mễ rồi lại nhìn về phía Nguyệt Dạ như mong đợi điều gì

- Hạ thần hiểu rồi

Vừa ns xong Nguyệt Dạ cưỡi ngựa đi về hướng Mễ Mễ ns rõ sự tình. Lúc đầu cô ko đồng ý nhưng cô ở lại chỉ vướng tay vướng chân mọi người. Thời gian gấp bách cô chỉ kịp quay lại nhìn Thanh Dương rồi cùng Nguyệt Dạ rời đi

Vừa đi khỏi hỗn chiến cg xảy ra cả 2 người đều lo lắng cho Vương gia Mễ Mễ liền nghĩ ra cách

- Nguyệt Dạ huynh muội rất lo cho Vương gia hay là huynh quay lại với ngài ấy để muội tự đến ấy 1 mh cg đk

Thấy Mễ Mễ ns zạy Nguyệt Dạ còn mong gì hơn liền đồng ý. 2 người liền lên đường

Mễ Mễ đã đển rừng trúc đk hơn 1 canh giờ nhưng vẫn chẵng thấy ai

2 canh giờ...

5 canh giờ...

6 canh giờ...

Trời đã sẫm tối mà cô vẵn chưa thấy ai. Nỡi lo lắng cũng ngày 1 tăng. Bỗng lưng cô đau nhói, hình ảmh trước mắt mờ dần rồi tối hẳn.

Mơ màng mở mắt ra. Đập vào mắt cô là 1 gã béo đg nhìn cô rồi ns

-Ngươi có phải là thiên kim tiểu thư của phủ nào đó ko??

Nhìn hắn cô đã biết đây là 1 kẻ buôn người bình thừơg. Nhưng sao hắn lại gọi mh là tiểu thư???

.

.

.

.

.

.

.

.........................................................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro