chương 1: đập phá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh xin lỗi. Anh không thể bỏ mặc cô ấy được. Khác với em, em rất mạnh mẽ còn cô ấy thì yếu đuối. Không có anh bên cạnh cô ấy không thể sống được.
- Câm. Tóm lại là anh chọn cô ta chứ gì? Được thôi. Ly dị. Tôi sẽ mang hai đứa con của tôi đi.
- Không được. Chúng cũng là con anh.
- Con anh? Đứa con của anh và cô ta chưa đủ sao? còn muốn cướp con của tôi.
- Anh sẽ bù đắp cho chúng.
- Nực cười.

Ngày đó, tòa án đã chia đứa con trai cho người chồng, đứa con gái cho người vợ.
Sau ngày ly dị, người vợ cùng con gái sang Mỹ nhập cư.
***
7 năm sau,
Buổi sáng, 1 ngày trước khi diễn ra kì thi đại học, tại sân bay Tân Sơn Nhất.
Một chàng trai cao tầm 1m7, từ trong sân bay bước ra sảnh, khiến không ít cô nàng phải ngoái nhìn.
Đó là 1 anh chàng khá điển trai, ăn mặc theo kiểu bụi bặm, có những phụ kiện lạ nhưng đẹp.
Cậu ta đội một chiếc mũ lưỡi trai màu tím, đeo một chiếc kính đen, mặc chiếc áo phao màu xanh, bên trong là chiếc áo phông trắng. Quần bò rộng với những vết vá, giầy Ken đen trắng. Tất cả tạo cho cậu một phong cách khác biệt nhưng thu hút.
Tóc cậu ta màu đen óng, nước da trắng mịn, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt đẹp, thân hình hơi gầy.
Đó chính là Vũ Thanh Nhật, con gái, 18 tuổi.
Nó bước nhanh qua mấy cô nàng đang trầm trồ, mê mẩn mà không quên dành cho họ một cái hôn gió khiến mấy cô nàng ngây ngất. Nó thấy thế chỉ cười mỉm, vui vẻ bước tiếp.
Anh nó đang đợi nó ở bên ngoài. Nghĩ tới đó nó lại thấy vui. Anh là người thân duy nhất còn lại của nó, nó quý anh lắm. Nó và anh nó xa cách nhau cũng đã 7 năm rồi, hiếm hoi lắm anh nó mới sang bên kia thăm nó và mẹ. Hi, cuối cùng nó và anh nó cũng được đoàn tụ rồi.
Việt Nam, nó không hề muốn về đây nên mới chần chừ đến sát ngày thi mới về. Đây là nơi nó sinh ra nhưng nó ghét nơi này, không phải vì yêu cầu của mẹ nó, nó đã không về đây.
Nhìn thấy anh, nó hớn hở định chạy ra nhưng chợt dừng lại, bên cạnh anh là bà ta. Sắc mặt nó xấu đi ngay lập tức, nó kéo mũ xuống, lặng lẽ đi ra cửa khác.
Ra khỏi sân bay, nó lên một chiếc taxi đến quán KFC gần nhất. Trên xe, nó gọi cho Yoo tới đón và nhắn tin cho Jun báo nó đã đến nơi an toàn.
***
Một cậu trai trẻ, có khuôn mặt baby, hiền lành hốt hoảng chạy vào quán KFC, đảo mắt qua một lượt như đang tìm ai đó.
Gần cậu, một cậu trai trẻ đội mũ vẫn tiếp tục xử nốt chiếc hamburger, trên bàn đầy vỏ nước ngọt và gà rán.
Ăn xong, nó không vội vã gọi cậu mà an nhàn nhìn cậu chạy đôn chạy đáo đi tìm mình, khoé môi khẽ nở nụ cười.
Tại trông cậu đáng yêu quá nó không kìm được liền trêu ghẹo.
Gương mặt non choẹt, baby đó ai mà tin được lại chính là phó bang Evil danh tiếng lẫy lừng. Không nhìn ảnh trước chắc nó cũng dám tin đâu.
Để cậu ta chạy tới chạy lui một lúc mệt phờ người, nó mới bỏ chiếc mũ ra, mái tóc dài đen óng thả xuống, dài tới thắt lưng. Từ từ tháo chiếc kính đen to xù ra, khuôn mặt xinh đẹp của nó xuất hiện làm cậu cùng các chàng trai khác trong quán ngất ngây. Nó đưa mắt về phía 1 anh chàng đang nhìn nó chảy nước dãi và mỉm cười một cái.
Nếu không biết bảng thành tích của nó, dám cậu tán luôn ấy nhưng biết rồi chỉ còn biết tránh xa thui.
Sau hồi ngất ngây Yoo vội chạy về phía nó, đứng nghiêm trang chuẩn bị cúi chào.
- Em chào chị.
- Về thôi. Yoo
Nó lẳng lặng đứng dậy, bỏ lại tờ 500 k rồi dời khỏi quán. Yoo thấy thế liền chạy ra theo.
Hôm nay Yoo đi chiếc xe phân khối lớn màu đỏ, trông rất tuyệt khiến cậu thêm phần men lỳ khi đứng cạnh nó.
Nhật đứng bên cạnh, ngắm chiếc xe 1 lúc rồi mới nói được câu khen.

- xe đẹp đấy.

- đại tỷ quá khen.

Cậu lễ phép trả lời.

- đừng gọi tôi là đại tỷ, tôi dời khỏi bang rồi giờ chỉ là cô gái bình thường thôi. Cứ cư xử như bình thường là được.

- dạ, em không dám. Anh Jun đã căn dặn phải chăm sóc chị cẩn thận.

- thiệt tình, anh ấy lại làm thừa rồi. chuyện tôi nhờ cậu làm tới đâu ?

- dạ. Em đã lo xong. Theo ý chị, đó là 1 căn phòng trong chung cư, tầng 6, cách đây 10 km.

- ok. Đưa chìa khóa đây.

Nó chìa tay ra trước mặt cậu.

- dạ?
- chìa khóa xe.
Cậu hơi ngạc nhiên, bối rối đưa chìa khóa cho nó.

- lên đi.

Nó đôị mũ bảo hiểm lên rồi cầm tay lái, cậu đành ngoan ngoãn làm theo dù rằng rất không muốn.

- chỉ đường nhé.

Nó cười hiền rồi vặn tay ga.

Trên đường người ta thấy một chiếc xe đỏ lao đi vun vút.

***

Yoo dời khỏi xe trong trạng thái choáng váng. Đi ngoài đường lớn tốc độ nhanh đã đành, cậu chưa từng thấy ai có thể len lỏi vào các góc ngách với vận tốc hơn 100 km/h. Nó vẫn không tha, còn chọc cậu một lúc nữa mới chịu cho cậu về.

Sau khi nhận chìa khóa từ tay Yoo, nó lên thẳng phòng mình. Căn phòng này thuộc chung cư bình dân, cũng không to lắm khoảng 30 m², đồ đạc không có nhiều, chủ yếu là đồ dùng cần thiết. Nó cũng không yêu cầu nhiều, Yoo chuẩn bị cho nó như này là ổn rồi.

Nó có nhà, nhà nó ở ngay khu trung tâm, to và rộng hơn đây nhiều nhưng nó không muốn ở mà chạy ra đây.
Nó giấu đi vẻ mặt tinh ngịch, vui vẻ lúc nãy thay bằng một vẻ lạnh lùng, u ám.
Mở điện thoại lên nó thấy nhiều tin nhắn của anh mình và của người đó nhưng nó không trả lời mà chuyển sang sim 2.

****

Buổi tối nó kêu Yoo đưa nó lên Bar.

Lần này cậu đi con SH màu trắng tới và cương quyết không cho nó cầm lái.

Trong quán Bar Rose lớn nhất, hiện đại thành phố,

Mặc cho mọi người điên cuồng nhảy nhót, hắn chọn cho mình một chỗ riêng ở tầng 2, dành cho khách Vip. Mỗi lần hắn không vui, hắn thường tới đây, một mình quay lưng lại với tất cả và thưởng thức rượu vang đỏ.

Hắn chính là Hoàng Nhật Long, 23 tuổi, vị giám đốc đẹp trai, tài giỏi, lạnh lùng của công ty Neghi, công ty kinh doanh điện ốc.

Vũ trường đang sôi động chợt im bặt, tất cả tập trung ánh nhìn về phía cửa.

Từ cửa một cô nàng cực kỳ xinh đẹp, nóng bỏng bước vào.

Đêm nay, nó hóa thân thành tiểu ác quỷ xinh đẹp, quyến rũ. Khuôn mặt được trang điểm càng thêm phần xinh đẹp, mái tóc đen thả dài cùng nụ cười trên môi, nó bước vào.

từ đầu xuống chân nó nguyên 1 cây đen. Áo thun đen buộc lệch một bên hở phần eo thon gọn với hình xăm hoa hồng lạc trong đám gai ở bên trái. Chiếc quần Jean ngắn, màu đen tôn lên đôi chân dài. Chiếc bốt đen được thiết kế riêng, cùng với phụ kiện độc đáo, cao cấp, tất cả tạo cho nó một vẻ ngoài tuyệt mĩ.
Mọi người trong đó không khỏi trầm trồ vì mỹ nữ mới vào.

Nó bình thản lướt qua mọi người đi tới quầy và gọi một ly cốc tai và chờ đợi.

Bên ngoài, Yoo đang điều hành thuộc hạ thì nhận được điện thoại từ Jun.

- em chào anh.

- ừ. Nhật sao rồi?

- dạ em đã sắp xếp theo sự chỉ đạo của anh. Hiện chị ấy đang ở quán Bar của em.

- quán Bar? Nó đeo hoa tai như nào?

- dạ chị ấy đeo hoa tai hình đầu lâu màu đen ạ.

- haizz, điều người của cậu ra khỏi đấy, không cẩn thận lại bị vạ lây. Tiền thiệt hại cứ tính cho anh.

- dạ?

- nó đang tính sinh sự, đừng can thiệt vào không ăn đòn oan.

- vâng.

Yoo ngoan ngoãn làm theo dù trong lòng hơi thắc mắc.

Đúng như Jun đoán, nó đến đây để đập phá.

Không lâu sau khi nó ngồi ở quầy, một đám thanh niên đi tới mời rượu nó, giọng điệu pha chút cợt nhả.

- cô em đi một mình sao? Vậy thì chán lắm, để tụi anh giải khuây giúp cô em nha.

Nó đưa mắt nhìn tên cầm đầu cười nhẹ một cái rồi hất thẳng ly nước vào người hắn.

- rác rưởi.

nó lạnh lùng lên tiếng, kiêu ngạo nhìn bọn chúng bằng nửa con mắt.

- con bi***.

Hắn gào lên,

- đập chết nó đi.

Đám người đi cùng liền xông lên đánh nó nhưng chưa kịp tới gần đã bị nó tung cước thẳng vào mặt. Một mình nó đánh với 9, 10 người mà nhàn không, thậm chí còn tỏ ra thích thú.

Đám người trong bar thấy có đánh nhau vội vã chạy ra, chả mấy chốc quán bar đã vắng vẻ, dưới tầng 1 chỉ còn nó và bọn kia.

Yoo đứng ở cửa, cười khổ nhìn nó. Haizz, đại tỷ có khác, đánh không biết thương tiếc cho đồ đạc gì cả, vụ này phải sắm nhiều đây. Nhưng Yoo cũng không thể phủ nhận, khi đánh nhau nó rất đẹp, đẹp tới mê hoặc tâm chí cậu.

Hắn thấy ồn áo mới từ tầng 2 nhìn xuống, không khó để hắn nhận ra nó. Hắn nhìn nó bằng ánh mắt chán ghét, hừ lạnh 1 tiếng rồi lấy điện thoại ra báo cho anh nó.

Bao lâu không gặp mà nó vẫn hung dữ như trước, hắn không thích loại con gái này chút nào. Sau khi báo cho anh nó, hắn ngồi yên tại đó, đưa mắt nhìn nó, không hề có ý định giúp.

Sau 10 phút, nó đã đập cho đám kia bầm dập. Quậy xong nó thấy rất thoải mái liền vui vẻ đi về cùng Yoo.

Trên xe lúc nó ôm Yoo, cậu hơi đỏ mặt, tim thì đập nhanh hơn bình thường

Khi anh nó tới thì nó đã về từ đời nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro