Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Ta đã tìm cho cô đối tượng xem mặt, hẹn vào trưa hôm nay, ngươi nhớ đến đúng giờ "

Giang Uyển Uyển mới vừa đem hành lý về nhà, ngay ngắn ngồi trên sô pha, mẹ kế đã không chút để ý mà nói với cô : " Ta nói với cô, con gái Vương a di cách vách so với cô còn nhỏ hơn một tuổi, năm ngoái người ta đã kết hôn sinh con, một nhà ba người rất hạnh phúc, cô xem mình học 4 năm đại học cũng chưa từng có bạn trai, ba cô với ta cũng là vì tốt cho cô".

Cha cô ngồi bên cạnh cũng đệm vào :" Đúng đúng đúng, ta và mã a di cũng vì tốt cho con. Mã a di tuy là mẹ kế của con nhưng rất để tâm vào hôn sự cho con. Đối tượng lần này là nàng chọn , con đừng đem lòng tốt của người ta trở thành lòng lang dạ thú. Chúng ta đã cùng người đó đã hẹn thời gian, con không muốn đi cũng phải đi cho ta ".

Cuối cùng, "phanh " một tiếng, chấm dứt cuộc trò chuyện bằng một tiếng đóng cửa.

Giang Uyển Uyển nhìn cánh cửa đóng chặt vẻ mặt không thốt lên lời , bà ta đồng ý, cha đồng ý , đã ai hỏi qua tôi có đồng ý chưa ?

Bên tai dường như vẫn còn phảng phất vang lên tiếng nói âm dương quái khí của bà ta, Giang Uyển Uyển xoa xoa lỗ tai, cầm lấy cái túi để dưới chân, chậm chạp đi xuống dưới lầu.

Bên tai đột nhiên thanh tịnh, trong nháy mắt mọi hình ảnh tràn vào trong mắt : Hàng xóm nấu cơm, bác gái lải nhải không thôi, tiểu hài tử chơi đùa...

Bọn họ đều có nhà, duy chỉ mình nàng là không có.

Giang Uyển Uyển lặng lẽ hướng hàng hiên trống đi tới, những ồn ào náo nhiệt xung quanh như bị ngăn cách bởi một bức tường, tuy nhìn thấy nhưng không thể chạm đến làm con người ta hít thở không thông. Cô cúi đầu giống như trốn chạy, bước nhanh hướng xuống dưới lầu.

Đi đến cửa thang lầu kia, vừa vặn gặp được con gái Vương a di đã kết hôn sinh con trong lời nói.

Giang Uyển Uyển ngoái đầu nhìn lại, người đã từng là bông hoa của tiểu khu hiện giờ để mặt mộc, tay trái một con gà, tay phải một con vịt, sau lưng còn có một tiểu tử bụ bẫm.

Tiểu tử không biết vì cái gì tự nhiên gào khóc, người mẹ luống cuống tay chân lấy cho nó khăn giấy lau nước mũi, người cha vẻ mặt không kiên nhẫn mà đứng ở một bên.

A, như vậy mới là một nhà ba người hạnh phúc.

Tháng Bảy, mặt trời chói chang đến mức làm người có chút say xe, Giang Uyển Uyển chợt nghĩ, nếu mình cũng giống cô ấy, theo tập tục tảo hôn sinh con sớm, không biết bây giờ sẽ thành bộ dạng gì ?

Giang Uyển Uyển sờ cánh tay mình đã nổi lên một tầng da gà, đột nhiên cảm thấy có chút lạnh.

Bất quá, cho dù là không muốn, cuối cùng cô vẫn phải kết hôn.

12 giờ trưa, nhà hàng ở góc đường này cũng không quá đông khách.

Mặt trời giữa trưa chói chang trên cao , tỏa ra nhiệt độ đủ để đem rừng rậm bốc cháy, trên đường người đi bộ qua lại từng tốp. Mồ hôi cùng hơi nóng bốc lên mờ mịt trước mắt bọn họ, làm cho cảnh tượng trước mắt trở nên vặn vẹo.

Cách một lớp cửa kính, quán cà phê có điều hòa mát mẻ đã trở thành thiên đường.

 Mà Giang Uyển Uyển lúc này lại cảm thấy mình đang ở địa ngục.

Cô nhìn người đối diện tự xưng là đối tượng xem mặt, tự cảm thấy mình đợi ở đây suốt một giờ, nhịn đói suốt một giờ, cuối cùng trở thành một con ngốc.

Khóe miệng chậm rãi gợi lên một nụ cười châm chọc, Giang Uyển Uyển vẫn ung dung mà nhìn người đối diện.

Nam nhân rõ ràng không hợp tây trang, đầu trọc, cái trán lớn, mắt híp, mũi tẹt, răng hô, trên mặt còn chi chít mụn...

Giang Uyển Uyển :"..."

Quả nhiên là theo lời người phụ nữ kia " ngàn chọn vạn tuyển ". Để chọn được người như này, đúng là rất tốn công sức.

Sau đó nghe đối phương mở miệng : " Giang Uyển Uyển đúng không, tôi nghe mẹ nói qua cô,  năm nay cô 22 tuổi vừa mới tốt nghiệp đại học, ở nơi này là gái lỡ thì rồi."

Giang " gái lỡ thì" trầm mặc trong chớp mắt, sau đó lễ phép mỉm cười :" Đúng đúng đúng, ngài nói đều đúng". nhưng trong lòng thầm mắng một câu MMD cho tên đại xấu xí này.

Đại xấu xí còn mang vẻ mặt ngươi nói là thật, trên mặt có chút đắc ý :" Tự cô biết là tốt, tầm tuổi này như cô, ở nơi này của chúng ta đều không còn thị trường. Hoan nữa, đàn bà con gái đọc sách làm gì, có thể ăn hay là có thể sử dụng ? Ở nhà ngoan ngoãn chăm con, nấu cơm , giặt quần áo là được rồi".

Lắc lắc chính mình đầu, đại xấu xí rất là tự tin cùng Giang Uyển Uyển khoe ra :" Giống như tôi, đọc sách dùng vào việc gì ? Tôi còn chưa học cao trung, giờ không phải mỗi ngày không cần làm việc vẫn sống thoải mái sao ?"

Giang Uyển Uyển tò mò hỏi :" Vậy tiền ai kiếm ?"

Đại xấu xí dùng ánh mắt xem tên ngốc nhìn cô :" Đương nhiên là ba mẹ ta".

Giang Uyển Uyển giơ ngón tay cái lên :" Tôi thật đúng là lần đầu nhìn thấy sự lợi hại của ngài". Lấy lý do hợp tình hợp lý ăn bám cha mẹ, thất kính thất kính.

Đại xấu xí vung đầu :" Đó là do cô không hiểu biết ".

Giang Uyển Uyển :"..."

Đại xấu xí lại nói :" Tôi vốn dĩ muốn chơi vài năm rồi mới kết hôn, nhưng mà nhìn ngươi xinh đẹp như vậy, tuy đã là gái lỡ thì thì tôi vẫn rất là vui lòng. nhưng mẹ ta có điểm không đồng ý, nói mẹ cô đòi hai mươi vạn tiền sính lễ là quá lớn, mẹ tôi nói chỉ cần tám vạn là đủ".

Nghe thấy con số tám vạn, Giang Uyển Uyển hạ mi, ánh mắt nhìn đối phương tràn ngập tìm tòi nghiên cứu. Rốt cuộc, đầu năm nay kẻ ngốc đúng thật là nhiều, nhưng mà tên ngốc lớn như vậy đúng là trăm năm khó gặp.

Thiếu niên, là ai đã cho ngươi dũng khí nói những lời này ? thật vĩ đại nha !

Cuối cùng cô cũng biết vì sao mình vừa mới tốt nghiệp đại học mà mẹ kế đã vội vàng bắt đi xem mặt, phỏng chừng cũng là do tham tiền, thuận lợi đem cô đuổi ra khỏi nhà. Cô sống được càng không tốt, thì bà ta càng vui vẻ . Còn cha cô, không biết vẫn thật là không hiểu hay là giả vờ hồ đồ.

Bất quá, hai người kia chỉ vì hai mươi vạn lễ hỏi liền muốn bán cô sao ?

Thế nhưng chỉ có hai mươi vạn ?

Giang Uyển Uyển tỏ vẻ không phục, giá thị trường của cô nào có thấp như vậy ?

Không đợi Giang Uyển Uyển lên tiếng phản bác, đối diện thao  thao bất tuyệt vẫn tiếp tục :" Đúng rồi, tôi nghe nói mẹ cô khi cô còn nhỏ vì tai nạn xe cộ mà chết, được tài xế xe kia bồi thường một trăm vạn , hiện tại còn thừa không ít đi ? Ai nha, mẹ cô thật quá xui xẻo đi, đứng ở vỉa hè cũng bị xe tông phải, sau đó liền chết rồi. Phòng ở cùng lão công đều bị người đàn bà kia chiếm, thật đúng là vận khí không tốt đi a ha ha ha ..."

Tự giác bản thân nói một lời buồn cười đáng chê cười, xấu nam cúi xuống uống một ngụm đồ uống, ngẩng đầu, lại phát hiện Giang Uyển Uyển đang nhìn hắn chằm chằm, trong mắt lạnh lẽo như muốn đem hắn xuyên thủng, mặc dù là mùa hè, xấu nam vẫn cảm thấy da gà đều phải nổi lên.

"Cô... cô đang nhìn cái gì ?"

Giang Uyển Uyển chính mình bẻ khớp tay, chậm rãi nói :" Ta đang xem một tên ngốc ".

Tươi cười trên mặt đại xấu nam lập tức cứng lại, nhưng mà lúc hắn vẫn không kịp phản ứng, Giang Uyển Uyển liền như súng máy đối hắn bắn phá :" Anh nghe rõ cho tôi, thứ nhất, bổn tiểu thư ngày ngày đều là mười tám, gái lỡ thì ? Mắt anh mù à ? Thứ hai, ai nói cho anh con gái đọc sách không có chỗ dùng, biết hai chữ đại học viết thế nào sao, đồ đần độn ! THứ ba, tám vạn liền muốn cưới tôi , đầu óc anh có phải có vấn đề ? Cuối cùng ..."

Giang Uyển Uyển mỉm cười, thưởng thức đồ uống trong tay, môi đỏ khẽ nhếch :" Tôi là con gái của cha mẹ tôi, cha mẹ tôi thế nào cũng không cần người ngoài nói hươu nói vượn, nhưng thật ra anh biết anh cùng mẹ anh là cái gì sao ?"

Mỹ nhân da trắng môi đỏ, tươi cười minh diễm, sóng mắt lưu chuyển , lúc nói chuyện âm cuối còn mang theo sự mềm mại của con gái phía nam, xấu nam nhìn Giang Uyển Uyển đến mức choáng váng, theo phản xạ hỏi lại : "Cái ... cái gì ?"

Giang Uyển Uyển duy trì vẻ mặt dịu dàng tươi cười, từng chút từng chút một hướng về phía xấu nam, sau đó nhân lúc đối phương chưa hoàn hồn, cầm lấy đồ uống trên bàn,hướng về phía trên đầu đối phương hắt đi.

" Mẹ nó.... thiểu năng trí tuệ !". Một chữ một chữ nói xong, một ly nước chanh đã đổ xuống.

Giang Uyển Uyển xuống tay cực kì lưu loát, đối phương lãnh đủ nước chanh, một giọt cũng không lãng phí. Chất lỏng màu vàng chảy xuống theo cái đầu trọc chảy xuống... cảnh tượng thật mỹ lệ.

Giang Uyển Uyển nhìn kiệt tác trước mặt, hàng mi đẹp khẽ nhíu, cầm lấy túi xách đứng dậy chạy lấy người.

Còn không mau đi, hóa đơn này ai thanh toán!

Thẳng đến khi thân ảnh cô biến mất, cách đó không xa người đàn ông mới rốt cục không nhịn được cười lên tiếng .

" Mẹ nó, thiểu năng trí tuệ , phốc ha ha ha ... ". Tiêu Phong Cuồng chụp cái bàn, cười nghiêng ngả :" Kỷ ca, anh vừa rồi có thấy không, tên kia bị mắng đến nỗi không phản bác lại được, cô gái này thật dũng mãnh đi, cũng không biết cô gái này làm sao lại chọn tên kia làm đối tượng xem mặt ".

Ánh nắng xuyên qua cửa chớp, chiếu lên người đàn ông trong góc. Một nửa gương mặt hắn chìm trong bóng tối, nửa còn lại hiện lên với vẻ hoàn mỹ không tỳ vết như một vị thần.\

Không có trả lời bạn tốt, đôi con ngươi đen như hắc diệu thạch hơi nheo lại , nhìn theo phương hướng cô gái rời đi, ánh mắt ý vị thâm trường.

Sau đó một lúc lâu mới thấp giọng mà cười :" cũng không phải là mắt mù sao ? ".






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro