CỐ NHÂN [Diên Hy Công Lược]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đời dài đằng đẵng, làm sao có ai nhớ được tất cả những người mà bản thân đã từng gặp qua? Ai cũng sẽ có lúc ấn tượng với một người lạ thoáng qua chỉ vì họ trông diễm lệ yêu kiều hay cũng có thể hùng hồn dữ tợn. Và rồi thì, họ cũng chỉ là những người qua đường, chỉ khiến ta nhớ được trong phút chốc và trừ những người thân ra thì còn ai khiến chúng ta nhớ được trong một thời gian dài nữa?

"-Là cố nhân!"

Cố nhân tức là người cũ, đã gọi là người cũ thì làm sao còn chuyện gì mới? Vì là cố nhân nên khi nhắc đến thứ chúng ta nhớ chỉ có kỉ niệm khắc sâu trong lòng, ngắn biết nhường nào, đẹp đẽ biết nhường nào, đau lòng biết nhường nào! Cố nhân không phải một người khiến chúng ta tùy ý muốn nhớ là nhớ, muốn quên là quên. Trong tâm trí chúng ta sẽ không có chỗ dành cho người đó mỗi ngày, nhưng kí ức về người đó lại chưa từng nhạt phai, vậy thử hỏi liệu có ai dành cả đời để chìm đắm trong kí ức có người mà chúng ta đã cố gắng chôn giấu trong tim?

Giống như trước khi chết, Thuận tần từng hỏi Ngụy Anh Lạc một câu:
"-Ngụy Anh Lạc, cô rất may mắn, có tới hai nam nhân yêu thương. Ta đã dùng mọi thủ đoạn mà cũng không được Hoàng thượng sủng ái, dùng ba tất lưỡi giỗ dành mà Phó Hằng vẫn luôn bảo vệ cô. Ta muốn hỏi cô, giữa hai nam nhân này, rốt cuộc là cô yêu ai?"

Rốt cuộc là ai, Thuận tần không biết và cũng không ai biết, nhưng người Anh Lạc chọn để đồng hành cả đời là Hoàng thượng, người mà Hoàng thượng sủng ái nhất cũng là nàng. Cho đến lúc nàng nghe tin Phó Hằng đã mất, Anh Lạc cuối cùng cũng đau lòng, cuối cùng cũng rơi nước mắt sau suốt ngần ấy năm lãnh đạm với người nàng từng yêu và đứng trước câu hỏi của Hoàng thượng:
"-Đối với nam nhân đã cho nàng vinh hoa như vậy, nàng không có gì để nói hay sao?"
Nàng chỉ đáp lại vẻn vẹn có ba từ:
"-Không có gì!"
Đến thời khắc đó, nàng chỉ nói sẽ dùng cả đời để trả lời nhưng chưa từng nói người duy nhất trong lòng nàng là Hoàng thượng, là phu quân đang đứng ngay trước mặt.

Người đời đều rõ Phó Hằng là cố nhân của Ngụy Anh Lạc, đôi uyên ương đó đã từng yêu nhau sâu đậm, từng muốn sống bên nhau đến cuối đời. Chỉ tiếc ý trời không thuận, có lẽ cả hai người đã dùng cả đời để nhớ về nhau, chỉ khác ở chỗ Phó Hằng yêu nàng đến khi trút hơi thở cuối cùng còn nàng đã từ yêu thành hận rồi cũng từ hận mà đem nam nhân đó chôn giấu trong lòng.

Trong Tử Cấm Thành hay cái lồng sắt hoa lệ đó, hắn dìu nàng một bước, đi cùng nàng một đoạn rồi lại vì nàng mà buông tay, chung quy là do quá yêu nàng. Nàng níu lấy tay hắn, an yên đi cùng hắn cho đến lúc con của nàng ngây ngô hỏi:
"-Phó Hằng đại nhân là gì của mẫu thân vậy?"
Nàng chỉ đáp:
"-Là cố nhân... Phải, chỉ là cố nhân mà thôi!"

Đã gọi là cố nhân, tức có duyên không phận, một lần đến một lần đi, định sẵn sẽ không quay đầu, không trách nàng vô tình, chỉ trách hắn hữu tình!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro