Có nhau... Hạnh phúc!!!(Full)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trôi qua,... rồi cũng đến ngày tôi gặp em...

Cái nhìn đâu tiên, như kéo tôi, thúc giục tôi lao vào ôm chặt lấy em.

Nhưng thân tôi bỗng dưng bất động, chỉ mỗi tim đập loạn xạ và trong đầu cứ suy nghĩ đâu đâu...

Cái thời gian ấy cũng không hẳn quá ngắn, mà cũng chẳng dài...

Nó cứ lê lếch từng ngày một... àh không, nó chỉ quá chậm chạp như muốn nhắc tôi, giúp tôi nhớ thêm về em... Cái suy nghĩ đâu đâu ấy bất chợt lướt qua.

...Tôi cũng kịp nở một nụ cười với em. Em vẫn vậy, với nụ cười bậm môi làm duyên với những đồng tiền lúng.

Cả hai đi trong lặng im, thỉnh thoảng tôi vờ nhìn vu vơ để nhìn trộm, xem em có gì khác trong khoảng thời gian ấy...

Chẳng có gì thay đổi, hầu như chẳng có gì thay đổi. Vẫn những dáng vóc mà lâu nay xa em, không gặp em,... tôi hằn tưởng tượng.

Đi dọc trên con phố, bỗng dưng mưa luồn từng đợt... Tôi nắm tay em chạy vào 1 nơi gần đó để trú mưa...

Lay hoay qua lại, mới biết nãy giờ, chúng tôi đang đứng trước một siêu thị nhỏ. Tôi nhìn em, em cũng thế, như có ý rủ nhau vào siêu thị dạo vòng...

Cái nắm tay không được lâu, vội rời... do sự ngượng ngùng... bởi những ánh mắt dõi theo...

Tôi cố bước nhanh, vượt qua em... Còn em rẽ sang hướng khác...

Lấy đồ xong, tôi vội tìm em. Biết ngay em đang ở quầy hàng đó...

Em nhìn qua, nhìn lại để tìm, lựa chọn... thì chợt thấy tôi trên tay cầm những thanh sôcôla, và kẹo mút.

Những thứ mà em hẳn đang tìm! Em nhìn tôi, cười hơi đỏ mặt với ánh mắt ngượng ngùng...

Mua đồ đã xong, chúng tôi ra về. Như mọi khi, tôi chỡ em bằng chiếc xe đạp cũ ngày nào.

Chỉ có 1 cái rất lạ, rất khác biệt so với những lần trước đó là thiếu đi tiếng nói, tiếng cười đùa của tôi và em, của 2 chúng tôi...Hẳn cái thời gian ấy là nguyên nhân?

Tôi do dự sau 1 hồi lâu... Tính ngoáy đầu lại hỏi :"Em..." Câu hỏi của tôi còn chưa dứt, thì bất ngờ em ôm chặt lấy tôi và dựa đầu vào lưng tôi...

Nói đúng hơn đó là siết chặt... Siết chặt như gởi theo lời hờn trách...

Trách tôi sao quá lặng im, không nói một lời nào...

Và trách cái khoảng thời gian đáng ghét ấy, đã làm chúng tôi xa cách nhau...

Tôi và em để mặc cho thời gian trôi qua, cho nó thật cô đơn như những gì mà nó đã áp đặt cho chúng tôi...

Nhưng giờ không còn quan trọng nữa...Bởi chúng tôi đã có nhau... Hạnh phúc!!!

Dụi mắt... Giật mình nhìn đồng hồ... Tôi chạy vội vã đến trường... Nhưng thôi lại trễ nữa rồi...

Mỗi ngày là một niềm vui... Cám ơn cuộc đời đã cho ta những niềm vui ấy... Dẫu đó chỉ là ước mơ...

(het')

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thanh