Chap 10+ 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 10: Rắc rối

.

..::6 giờ sáng::...

" Ò...ó..o...Quả Chanh mau dậy đi!"

Lại là tiếng của cái đồng hồ đây mà. 

Nó khẽ cựa mình, dụi mắt, đứng dậy vươn vai, ngáp một hơi thật dài. 

Dường như nó đã dần quen với cái đồng hồ ấy. 

Bước chầm chậm đến ban công, nó mở toang cửa sổ, dang hai tay, hít một hơi thật sâu. 

Ánh nắng dìu dịu chiếu vào làm căn phòng thật ấm áp. 

Đêm qua, nó đã có giấc ngủ thật ngon. Chắc là được vì được đi chơi vui đây. 

Có lẽ ngày nào nó cũng sẽ cố gắng dậy sớm để tận hưởng không khí yên bình này.

-  Ê! XUỐNG ĂN SÁNG!

Hắn gọi ới nó rõ to. Tên này thật là vô duyên, người ta đang thả hồn cùng gió mây mà lại phá vỡ bầu không khí đầy cảm xúc. Tụt hứng quá!

Nó bực mình đi làm VSCN, thay đồng phục rồi xuống ăn sáng.

Trên bàn toàn đồ ăn ngon, chất quanh bàn. 

Lúc đầu nó mới ăn thì cùng thèm nhưng mà càng về sau, no rồi mà hắn cứ bắt nó ăn thật nhiều.

Nó bực mình buông đũa xách ba lô ra khỏi cổng. Hắn giữ tay nó lại.

-Này! Đi học thì lên xe tôi. Tôi sẽ đưa cô đi học.

Đúng lúc đó, Minh đi xe đạp điện tới.

- Bà đi học với tôi nhé!

Chưa kịp đáp lại lời Minh, hắn đã kéo nó đi bỏ lại Minh đằng sau. 

Cậu cảm thấy như mình là người thua cuộc vậy. Không, không được. Cậu chạy theo nó. 

Chạy đến nơi, nó đang chuẩn bị lên xe hắn. 

Níu lấy tay nó, Minh vừa thở hổn hển vừa nói:

- Bà đi với tôi đi!

Chưa kịp phản ứng gì, hắn đã níu lấy tay nó, nhìn Minh  bằng ánh mắt hình viên đạn.

- Đi với tôi!

Hai bên cứ cầm tay nó mà giằng qua, giằng lại. Nó thấy mình như món đồ chơi bị hai đứa trẻ tranh nhau. Bỗng Ngân và Long đi tới. Thấy cái cảnh giằng co đó, hai đứa chạy tới.

Long hiểu rõ nguyên nhân vì sao lại vậy nên đã nói:

- Vy đi với Ngân! Mình sẽ đi xe Khang. Minh thì cậu tự lo nhé!

Chớp thời cơ, nó nhảy khỏi xe hắn rồi trèo lên xe Ngân phóng vù đi. Cầm lài mà tay nó thấy tê tê, ngắm lại thì thấy hai cổ tay lằn đỏ lên. Ngày nào cũng "một cổ hai tròng" thế này chắc nó chết mất thôi.

Minh và hắn ngỡ ngàng khi thấy nó lên xe khác, vội phóng xe đi. Cũng may có tên Long đi cùng bảo hắn đi chậm nếu không thì chắc có một cuộc đọ sức giữa một chiếc ô tô với một chiếc xe đạp điện.

Đến cổng trường, nó nhường lại xe cho Ngân rồi chạy ù lên lớp.

Vừa bước vào lớp, cái dòng chữ to đùng, trướng mắt đã đập vào mắt nó. 

"Hot boy và Warm Boy đã bị Nguyễn Tiểu Vy - Hồ Ly Tinh yểm bùa! "

Nó trợn tròn mắt, tức giận đứng lên bục, cầm giẻ xóa đi. Mấy con nhỏ đứng dưới chỉ trỏ nó. Nó càng điên tiết, nó quát lên:

-LÀ ĐỨA NÀO? ĐỨA NÀO VIẾT?

Bọn con gái im thin thít. " Đồ vu khống chết tiệt! Ta mà biết ai ta sẽ băm vằm ngươi ra!" - nó lẩm bẩm

Nó hừng hực lửa chạy xuống chỗ ngồi đạp bàn cái "rầm" rồi úp mặt xuống. Nó không muốn gặp gai tên kia, nó muốn biến mất, nó không muốn nghe mấy lời xì xầm của bọn vu khống đáng ghét kia nữa.

Trong người đã bực tức vậy rồi mà hai tên đáng ghét kia còn chạy đến, đứa mua sữa, đứa mua nước hoa quả, đủ thứ... Những hành động ấy lại càng làm bọn chúng xì xầm bàn tán về nó. Nó điên lên mất, muốn chạy ra ngoài quá. Nó vừa định chạy ra thì trống vào lớp. Đáng ghét! Bực mình thật!

Cuối cùng cũng thoát. Giờ tan học đã đến. Nó vội thu sách vở và ra khỏi lớp nhanh nhất có thể để khỏi chạm mặt hai tên kia. 

Chạy ra cổng trường thật nhanh chợt nó bị một đám nữ sinh mặt mày bặm trợn chặn đường. Con "đầu đàn" bảo đàn em kéo nó ra sau trường. Nó mặc sức vùng vẫy nhưng bọn này quá khỏe, mấy con giữ nó chằm chặp. Có lẽ chúng là dân chuyên đi đánh nhau rồi. Từng đứa du đẩy nó. Con đại ca bước ra, đẩy nó xuống, chợt chân nó bị chuột rút. Nó đứng dậy không nổi. Tay nó bị trói. 

Nó rờ trong túi áo. Cái gì đây? Điện thoại à? Tốt quá rồi. Bấm số của hắn, nó không hiểu sao lúc này chỉ nghĩ đến hắn nữa. A, có tín hiệu rồi, nó để âm thanh bé nhất có thể. Nó hỏi:

- Các người là ai?

- Nhóc con, không cần biết! Mà có bị đánh chết thì đừng tìm bọn tao. Tìm cái con thuê bọn tạo đánh mày ấy? Thôi, nhỏ đó dù gì cũng bảo bọn tao đánh chết mày. Tao nói luôn để khi xuống âm phủ thì đừng tìm bọn tao. Hỏi tội con nhỏ Trang gì đó ở lớp mày ấy. Mà nhiều lời với mày quá rồi. Bắt đầu trò chơi đi.

Ngay lập tức, mấy con "đàn bà đực" nhảy nó. Con thì đấm, con thì tát, rồi còn đá vào người nó. 

Vậy là kết thúc rồi sao? Không thể nào! Sao anh đến lâu vậy hả Khang?

Bỗng nó nghe thấy những tiếng "bốp", "bịch". Nó khẽ mở mắt, mắt nó không thể nào mở to được, nó mệt, nó hết sức rồi. 

Nó chợt thấy một bàn tay to khỏe bế nó lên. Là hắn sao? Vậy là hắn đã tới. Nó nở một nụ cười hạnh phúc, nó nói bằng giọng yếu ớt :

- Khang! Anh đến rồi sao?

Người đó vẫn im lặng bế nó. Nó mệt, mệt quá rồi, nó ngất.

Nó từ từ mở mắt. 

- Đây là đâu vậy?  - nó hỏi, nhưng giọng vẫn yếu.

- Là phòng y tế trường. - một giọng nói cất lên.

Nó bất giác quay sang. 

Nó vẫn đinh ninh là hắn nhưng...đó là Minh. 

Một lúc sau, Ngân, Long và hắn chạy đến. Minh xin phép ra ngoài. Minh đã nghe thấy nó nói gì trong lúc bế nó. Phải chăng cậu đã thua? Đứng tựa lưng vào tường, cậu thấy mình không còn tự tin về khả năng có được nó như trước nữa. Nhưng nó còn chưa chọn mà, thậm chí cậu còn chưa thổ lộ. Nở một nụ cười chứa nỗi buồn, cậu bước vào phòng.

- Cô y tá nói bà chỉ bị hơi choáng váng và trầy xước thôi. Nhưng tôi nghĩ bà nên về nghỉ ngơi cho khỏe đi!

Nó khẽ gật đầu. Minh, hắn, Ngân và Long đưa nó về biệt thự Sapphire. Nó nói nó muốn nằm một mình và đương nhiên mọi người đều đồng ý ra khỏi phòng để nó an tâm tĩnh dưỡng.

Khẽ bật điện thoại lên , mở nhật kí cuộc gọi, nó thấy người nó gọi là...Minh chứ không phải hắn. Có lẽ hai tên trong danh bạ gần nhau nên nó ấn lầm. 

Nhưng không sao, là hắn hay Minh thì cũng chẳng sao, dù gì cũng có người cứu nó và biết được bộ mặt thật của nhỏ Trang. 

Áp mặt vào gối, nó mệt mỏi thiếp đi. 

Chap 11: Trò đùa

..:: 6 giờ chiều::...

Nó khẽ cựa mình, mở mắt ngồi dậy, vươn vai, ngáp dài. Ngủ một giấc thật là đã!

Bỗng " ọt..ọt.." chắc cái bụng của nó đang "biểu tình" đây mà. Từ trưa đến giờ nó đã cho cái gì vào bụng đâu. 

Nó lê từng bước mệt mỏi xuống bếp với suy nghĩ mong kiếm trác được chút gì đó để ăn. Mùi thơm phức bốc lên làm bụng nó càng "biểu tình" mạnh mẽ hơn.

Ôi! Cái bàn toàn đồ ăn ngon. Ở nhà hắn sướng thật hôm nào cũng được ăn đã miệng. Nó mãn nguyện ngồi vào bàn.

Bỗng hắn và Long từ trong bếp mang ra thêm mấy đĩa thức ăn nữa.

-Cô sướng nhé! Hôm nay tôi với Long trổ tài nấu nướng để cô mau khỏe lại đấy! - Hắn nói với giọng đầy tự hào.

Long chỉ biết lắc đầu cười rồi lại đi vào bếp mang vài món nữa ra.

- Anh mà cũng biết nấu á? Thế thì phải thử xem mùi vị thế nào mới được. - Nó chu mỏ lên.

- Ừ. Vy mau ăn đi cho bõ công tôi nấu và công Khang đứng ngắm. - Long nói chen vào làm hắn tức đỏ mặt. 

Người ta đang ra oai được có tẹo mà đã khiến người ta tắt ngúm niềm tự hào rồi. Nó nhìn hắn cười đểu "à" một tiếng rồi ôm bụng cười nắc nẻ. 

Hắn càng tức hơn đuổi theo tên Long quanh phòng bếp, miệng quát tháo ầm ĩ.

Nó phải nói mãi hai tên mới chịu ngồi vào bàn ăn. Chắc hắn còn tức nên vẫn lườm tên Long, mặt hằm hằm sát khi. Long thì làm vẻ mặt vô (số) tội, mắt long lanh nhìn hắn chớp chớp. Nhìn hai tên lúc này nó chỉ biết khúc khích cười.

Hắn đột nhiên liếc nó một cái bằng con mắt sắc như dao cạo khiến nó im bặt. 

Nó "è hèm" lấy giọng:

- Minh đã nói gì về Trang chưa?

- Con nhỏ đó hả? Cậu ta cho bọn tôi nghe đoạn ghi âm đó rồi. Ngày mai con nhỏ đó sẽ bị đuổi học ngay lập tức! Cô được đấy! Rất khá! - Hắn tấm tắc ngợi khen nó.

Nó đang định nói " dĩ nhiên" thì hắn chợt quay ngoặt 180 độ hỏi:

- Mà này, sao người cô gọi là tên Minh mà không phải tôi?

Nó cũng chẳng buồn thanh minh là người nó muốn gọi là hắn nhưng gọi nhầm cho Minh.

Nó buông một câu cụt lủn " Thích!" rồi thong thả đi ra phòng khách nhảy lên ghế sofa ngồi xem TV.

Hắn lại càng tức, vừa tức vừa khó chịu. Hắn vênh mặt lên nói rõ to: "Tùy cô! ".

Long vỗ vai thằng bạn rồi bỏ mặc hắn ngồi ở bàn ăn ra phòng khách ngồi xuống nền cùng nó xem TV luôn. Trước khi ra phòng khách, Long nói với hắn: " Bình tĩnh lại và rửa bát đi!"

Câu nói này lại càng làm hắn tức xì khói, hậm hực bưng cái mâm vào rửa. 

Còn nó và Long ngồi xem TV thỏa thích.

- Ê! Sao anh chưa về nhà? - Nó hỏi Long.

- À! Khang kêu tôi qua đây ở luôn. Nhà rộng mà! - Long đáp, mắt vẫn dán vào cái TV.

Nó gật gật đầu rồi xem phim tiếp. Chợt nghĩ đến Ngân, nó quay sang hỏi Long về tình hình hai đứa. 

Long lườm nó:

- Vô duyên! Chuyện riêng tư của người ta hỏi làm gì.

Nó bĩu môi, vênh mặt lên rồi tiếp tục xem phim.

Rửa bát xong, hắn bước từng bước tức tối ra phòng khách. 

Hắn nhảy lên ghế chỗ nó ngồi, kéo nó ra rồi nằm dài trên ghế. 

Gì thế này? Hắn dám ngang nhiên chiếm chỗ của nó ư? Đang định đẩy hắn xuống sàn để dành lại chỗ thì hắn chợt nói:

- Ê Long! Mày muốn uống gì không?

- Tự nhiên tốt thế! Lấy cho tao lon coca đi!

Liếc sang nó, hắn vênh mặt lên :

- Lấy cho tôi một lon coca, một ly cafe.

Nó đang định phản kháng, thì hắn lại tiếp:

- Bức ảnh, bố cô!

Vẻn vẹn bốn từ ngắn gọn nhưng xúc tích khiến nó phải hậm hực làm theo.

- Ủa? Cậu giữ ảnh bố cô ta làm gì? - Long khó hiểu hỏi.

Hắn không nói một lời, đưa tay ra hiệu cho thằng bạn quay lên xem phim tiếp.

Trong bếp lúc này, nó đang hí hoáy chế đồ uống cho hai tên đáng ghét đang ngồi thảnh thơi xem TV ngoài kia. Cafe thì nó bỏ muối vào. Coca thì nó xóc thật mạnh.Nó nở một nụ cười nham hiểm rồi mang cafe và coca ra, đặt "phịch" xuống bàn rồi ngồi xuống sàn xem TV.

Tên Long đứng dậy, ngồi cạnh hắn, lấy lon coca. Hắn cũng ngồi dậy, nâng ly cafe lên kề đến miệng. 

Nó vẫn tỉnh bơ, mặt không cảm xúc, giả nai. Chắc trong bếp nó đã cười đủ rồi. 

Long vừa mở lon coca ra thì nước ngọt bắn ra tung tóe hết vào người Long và hắn. Còn hắn vừa uống được một ngụm thì phun hết vào mặt tên Long. 

Hai tên tức tối, hét to:

-NGUYỄN TIỂU VY!

Nó nhún vai, giả nai nói:

-Sao? Tôi làm sao? Tôi không biết pha cafe với lại lọ đường với muối khó phân biệt quá nên chắc tôi lấy nhầm đó mà. Còn coca thì tôi sơ ý làm rơi mất thôi. Xin lỗi nhá!

Nói rồi nó thong thả bước lên phòng, cười mãn nguyện để hắn và Long đứng chôn chân tại trận trong trạng thái ngỡ ngàng, ngẩn ngơ cùng bộ dạng không thể thảm hơn.

Lúc này đây, Minh đang ngồi trong phòng. Trên tay cậu cầm tấm ảnh nó và cậu chụp hồi lớp 9. Cậu nhìn nó, một ánh mắt thật buồn. Đã bao lần cậu muốn nói với nó hết những tâm tư trong lòng nhưng không thể. Cậu cảm thấy mình không đủ can đảm, cậu không muốn khi nói ra rồi, nó sẽ không đồng ý, có khi cậu còn mất luôn cả một người bạn thân. Cậu suy nghĩ, suy nghĩ rất nhiều. Lúc đưa nó về biệt thự và nói cho hắn, Long và Ngân về chuyện nhỏ Trang, cậu cũng định nói rằng người nó muốn gọi là hắn chứ không phải cậu. Cậu đã nghĩ mình quá ích kỉ, nhưng biết làm sao được cậu lỡ yêu nó mất rồi....

..:: 6 giờ sáng ::...

"Ò ó o..."

Chưa để cái đồng hồ được nói hết câu, nó đã tắt luôn. 

Ngáp ngắn ngáp dài lê ra ban công, nó lại mở cửa sổ, tập vài động tác thể dục rồi vào làm VSCN. 

Nó đã dần quen với cuộc sống ở đây rồi, nó cũng là con người dễ thích nghi mà.

Bước xuống phòng bếp trong bộ đồng phục tươm tất như thường ngày, nó nở một nụ cười vừa tươi vừa đểu:

- Hai người ngủ ngon chứ?

Long và hắn lườm nó bằng ánh mắt đao phủ nhìn phạm nhân rồi tiếp tục cắm mặt vào ăn sáng.

Nó hớn hở ăn lại còn khen trời đẹp, đồ ăn ngon,...làm hắn và Long càng tức vì trong người đã ủ một khối bực bội mà nó cứ nham nhảm thế này thế kia.

Ăn xong, nó khoác ba lô ra cổng.

Dù đang rất bực nhưng hắn vẫn không thể để Minh đưa nó đi học được, như thế lại càng bực hơn.

-Này ăn xong thì lên xe, tôi đưa đi học! - Hắn bảo nó.

-Ơ kìa! Thế còn tớ thì sao? Tớ không có xe. - Tên Long đưa con mắt long lanh chằm chặp nhìn hắn.

Hắn đành cho luôn Long lên xe. 

Dĩ nhiên, Long thì ngồi hàng ghế đầu cùng bác tài xế còn nó với hắn thì ngồi hàng ghế sau.

Không hiểu sao hôm nay bác tài xế đi kiểu gì mà xóc kinh khủng làm nó bị va vào người hắn mấy lần. Nó bắt đầu cảm thấy khá bực.

Tất cả những điều đó đều nằm trong kế hoạch của hắn. Hắn dặn bác tài xế phải đi thật nhanh, cua thật nhiều đoạn để nó bị va vào người hắn. Tên này thật là cáo!

Đến cổng trường, nó bước xuống xe trong trạng thái trời đất quay cuồng, nhìn đâu cũng thấy sao.

Vào trong lớp, nó thấy điều gì đó hơi là lạ. Trong lớp không một lời bàn tán, không một chứ, một câu nào trên bảng về nó. Lớp hình như thiếu một chỗ ngồi, là chỗ của nhỏ Trang thì phải. Vậy là hắn đã khiến Trang bị đuổi học rồi.

Hắn rất có quyền lực trong trường, vì khi hắn chuyển đến trường này, tập đoàn nhà hán đã chi tiền để xây dựng trường, đóng góp một khoản khá lớn cho trường.

Nó cũng cảm thấy phần gì đó hơi tội cho Trang. Nhưng rồi nó cũng tặc lưỡi cho qua, thấy cũng tội mà thôi cũng kệ. Nhà nhỏ Trang giàu thế kia mà, thiếu gì trường.

Nó liền ngồi vào chỗ ôn bài chuẩn bị cho những tiết học sắp bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro