Chap 19+ 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 19: Sự thật

Sáng, ánh nắng nhảy qua khe cửa chui vào phòng nó đánh thức nó dậy. Nó dụi dụi mắt rồi từ từ ngồi dậy. Nó đứng lên vươn vai. Lâu rồi nó mới được ngủ ngon như vậy. Nó làm VSCN rồi chạy xuống phòng bếp. Lướt qua phòng khách, nó thấy Minh đang ngủ trên ghế, nó khẽ tiến lại.

Rón rén...rón rén...

Nó đưa mặt lại gần mặt Minh...

- TRỘM!!!

Nó hét lên thật to khiến Minh giật mình bật dậy:

- Đâu? Trộm đâu?

Cậu luống cuống đảo mắt nhìn quanh. Cậu chẳng thấy thằng trộm nào mà chỉ thấy nó đứng trước mặt ôm bụng cười nắc nẻ. Ra là trò quậy phá của nó. Cậu mỉm cười, cuối cùng cũng được nhìn thấy nụ cười hiện diện trên khuôn mặt nó. Minh giả vờ dỗi rồi đến gần nó cốc mọt cái vào đầu nó làm nó ôm đầu, bĩu môi. 

Chợt nó hỏi:

- Cả tối qua ông ngủ đây hả?

- À ừm...Tôi sợ bà lại ngất thì không có ai đỡ. - Minh gãi đầu đáp.

- Ngốc thế! Ngủ rồi thì sao mà ngất. - Nó kiễng chân búng cái "póc" vào trán cậu.

Minh cười nhăn nhó, ấp úng. 

- À mà tôi đi nấu đồ ăn sáng đây! - Minh đánh trống lảng.

Minh nói nó mới nhớ. Cái bụng nó đang biểu tình kịch liệt mà nó còn đứng chí chóe với tên Minh.

Xèo xèo...loạch xoạch...

Nó ngồi vào bàn. Chà! Âm thanh hòa quyện cùng mùi thơm trong bếp làm bụng nó càng biểu tình dữ dội hơn.

- Mùi thơm thế! Ăn ké được không? 

Tên Long lại đùng đùng xuất hiện. Chắc định ăn chực đây. Thoắt cái, cậu nhóc đã ngồi vào bàn chờ "mama" Minh mang đồ ăn ra.

Một lúc sau, "mama" Minh mang ra ba đĩa mì xào to ơi là to, mỗi người một đĩa. Thế mà...trong suốt bữa sáng nó và tên Long cứ tranh nhau gắp từng tí mì một. Minh thì không tranh nhưng ngồi cười hô hố. Chắc là đang tự khen mình nấu ăn ngon đây,

Ăn xong, ba người bọn nó bước ra khỏi cổng. Long lại tách ra để đi rủ Ngân. Nó và Minh đi cùng xe.

Tâm trạng của nó cũng đã khá hơn trước nhiều, nhưng...vẫn chưa ổn định hẳn. Ngồi vào bàn học, nó vẫn thấy thật trống trải dù ngoài mặt nó vẫn vui vẻ để mọi người yên tâm. Nó rất mong nhanh được đến thăm Hải Yến. Nó sẽ chăm sóc Yến cùng hắn. Bởi nếu Yến mau khỏe, hắn sẽ...vui. 

Tan học, nó lon ton theo sau Minh về biệt thự. Vừa vào nhà nó đã nhảy tót lên phòng thay đồ. Minh lắc đầu, đến chịu vì cái tính lóc chóc của nó. "Bộp". 

Cậu quăng cái cặp sách lên ghế sofa rồi thong thả vào bếp làm bữa trưa.

- Xong rồi đây!!! Đi thôi!!! - Nó hớn hở chạy xuống.

Nó ngó ngang ngó dọc chẳng thấy Minh đâu. Mãi mới thấy cậu đang trình diễn trong nhà bếp.

- Thế...không đi nữa à?- Nó ngồi vào bàn, tay chống cằm, mặt xụ xuống.

Minh lững thững bưng thức ăn ra rồi đặt xuống bàn. Cái đĩa thức ăn vừa yên vị trên bàn thì cũng là lúc..."cốc"

- Ngốc! Dĩ nhiên là đi. Nhưng phải lấp đầy cái bụng đã.

- Ừ thì lấp. - Nó bĩu môi.

- Không muốn ăn nữa hả? Tôi cắt xuất của bà bây giờ! - Minh dơ cái muôi lên dọa nó.

- Cắt xuất xong chuyển cho tôi nhá! - Tiếng của kẻ thứ ba chen vào.

Không ai khác, dĩ nhiên là tên Long đáng ghét, ham ăn rồi.

Tên này thật là, bảo bao nhiêu lần cũng không chừa. Lần nào cũng đùng đùng xuất hiện chẳng thông báo làm giật hết cả mình. 

- Không! Xuất của ai người đấy ăn. Vớ vẩn vừa thôi! Trừ tôi ra, không ai được ăn quá xuất hết! 

Câu nói của nó làm Minh và Long há hốc mồm kinh ngạc.

- Ngậm miệng vào, ruồi bay vào mồm bây giờ. Dĩ nhiên tôi có đặc cách ấy. Đơn giản vì: tôi là con gái, tôi có quyền. 

Đúng là đến chịu với độ tự sướng "lever max" nó. Long cũng đành xin hoãn chiến để thưởng thức bữa trưa trong bình yên.

Bọn nó vừa ăn, vừa nói chuyện rôm rả. Không khí cũng bớt ảm đạm hơn những ngày qua.

- Mà chiều tối nay Yến xuất viện nhỉ? - Minh chợt hỏi.

- Ừm. Bác sĩ nói vậy, nhưng cũng có thể dịch chuyển thời gian một chút. - Long đáp.

- Nếu thế thì phải ăn xong phải đi luôn thôi. Chúng ta sẽ cùng đưa Yến về. - Nó nhanh nhảu nói.

- Tôi có hẹn với Ngân, nên chắc không cùng mọi người đưa Yến xuất viện được. 

Cả đám quyết định xong kế hoạch cho buổi chiều. Vậy là chỉ có nó và Minh cùng hắn đưa Yến xuất viện. Long thì đi chơi phớ lớ với Ngân.

Cánh cổng biệt thự khép lại. Nó và Minh đi bộ ra bến xe buýt gần đấy để bắt xe buýt đến viện.

Nó lon ton chạy vào bệnh viện. Đến sảnh, nó dừng lại. Tại nó thấy Minh chần chừ không vào.

- Thôi bà lên phòng thăm Yến đi. Tôi ngồi đợi ở sảnh cũng được. - Minh nói.

Nó xịu mặt, kéo Minh vào. Nhưng mà con bé người như que củi như nó thì lôi thế nào được Minh. Cuối cùng, nó mặc kệ tên bạn thân, đi vào một mình cho khỏe.

Vẫn như lần trước, tuy đã vui vẻ trở lại nhưng đó chỉ là vỏ bọc mà thôi. Nó vẫn chần chừ không biết có nên vào hay không. Có khi nào, tim nó lại nhói lần nữa?

Trước đó gần nửa tiếng...

" A lô. Tôi Minh đây!"

" Ừm...Có việc gì không?"

" Tôi và Vy sắp đến bệnh viện thăm Yến. Nhưng tôi muốn xác minh với cậu chuyện này. Cậu yêu Vy hay Yến vậy? "

"Tôi yêu Vy! Mà sao cậu hỏi chuyện đó."

" Vậy là tôi không còn cơ hội nữa rồi..."

" Là sao?"

" Rồi cậu sẽ hiểu."

***************

Cạch...

- A! Cô đến rồi à Vy? - hắn vui vẻ nói.

Nhìn thấy hắn vui khi thấy nó, nó cũng thấy vui hơn rồi.

Còn về phía Hải Yến, cô cười gượng gạo:

- Chào cậu! Đến thăm mình à?

Câu hỏi của Yến có vẻ ngoài như một câu chào xã giao nhưng như có ý đồ khác. Hay Yến nghĩ nó đến đây chỉ vì muốn thấy hắn còn thăm cô chỉ là vỏ bọc?

Lần này, nó không trốn tránh Yến nữa. Nó đáp lại lời Yến cùng nụ cười thân thiện:

- Mình đến thăm cậu xem có giúp cậu việc gì được không. Với lại hôm nay cậu xuất viện nên mình đến đưa cậu về luôn.

Nó nhìn sang, một bát cháo đang ăn dở. Có lẽ lúc nó đến là lúc hắn đang cho Yến ăn.

- Mình giúp cậu ăn cháo nhé! - Nó nói với Yến.

- Không cần đâu. Khang cho mình ăn được rồi. Cậu là người ngoài nên mình ngại. - Yến liền đáp lại.

"Người ngoài sao? Vậy Khang là người nhà chắc? " Nó trộm nghĩ rồi đáp lại lời Yến:

- Vậy...cần gì cứ bảo mình.

Nó ngồi một góc nhìn hắn cho Yến ăn mà tim nó lại đau. Dù đã đoán được sẽ phải thấy cảnh này nhưng sao nó vẫn thấy đau, đau lắm!

- Mình muốn ăn trái cây. Cậu đi mua giùm mình nhé!

Nó đứng phắt dậy:

-Ừ. Mình đi mua đây.

Nó đang định ra khỏi phòng thì Khang liền nói:

- Thôi để tôi đi cho. Tôi cho Yến ăn xong rồi. Với lại cô đang mệt mà chắc gì cô chọn trái cây ngon. Tôi nghi lắm, haha.

Dứt lời, hắn bước ra khỏi phòng. 

Nó thấy vui trong lòng vì hắn nghĩ đến sức khỏe của nó. Nhưng...nhỡ do hắn lo Yến ăn trái cây không ngon thì sao? Thật là...Chuyện này là thường tình mà sao nó nghĩ đến nhiều thế.

- Khang tốt nhỉ? - Yến chợt cất tiếng hỏi nó.

Nó gật đầu.

- Cậu yêu Khang à? - Câu hỏi thẳng thừng của Yến khiến nó sững người. 

- Đúng rồi còn gì nữa. Nhưng...giờ Khang chỉ yêu mình thôi. Chắc cậu cũng nghe đến chuyện mình và Khang sắp đính hôn nhỉ? - Yến nhấn mạnh từng từ một. Mọi lời nói của Yến như xoáy sâu vào tâm can nó. 

Nó đứng chôn chân một chỗ, sững sờ. Nó định nói hai từ "chúc mừng" nhưng họng nó như nghẹn lại, không thốt ra được từ nào. Nó vội chạy ra ngoài trước vẻ mặt hả hê của Hải Yến.

Từ trước tới giờ, Hải Yến không phải là người ích kỉ, thích chèn ép người khác và...trơ trẽn như vậy.

Nhưng tất cả chỉ vì...

Minh đợi mãi mà không thấy nó. Cậu sốt ruột vô cùng nên liền hỏi y tá phòng của Yến rồi nhanh chân tìm đến phòng. Cuối cùng cũng tới. Cậu định đẩy cửa bước vào thì...

"Vâng. Ba không phải lo. Cậu ta vẫn còn yêu con nhiều lắm! Mẹ cậu ta còn quý con nhiều hơn con tưởng tượng nữa."

"..."

"Đúng là có một con kì đà nhưng con đã loại bỏ nó rồi. Con và cậu ta sắp đính hôn rồi. Đến lúc đó tập đoàn của ba không còn lo phá sản nữa, có khi lại còn phát triển hơn ấy chứ."

Minh bàng hoàng. Cậu không ngờ một cô gái như Hải Yến lại có thể làm như vậy. Làm tổn t hương tên Khang đó thì không sao. Nhưng điều đó làm tổn thương cả Tiểu Vy- người con gái cậu yêu. Không thể chịu nổi nữa...

Cạch...

Minh mở cửa bước vào cùng sự căm tức cực độ.

Hải Yến sững người, đánh rơi chiếc điện thoại.

Chap 20: Bắt cóc

Hải Yến sững người, đánh rơi chiếc điện thoại.

Cô không thể ngờ rằng những thứ mình nói chuyện qua điện thoại đều đã bị nghe thấy.

Mặt cô tái nhợt, môi lắp bắp: 

- Anh...anh đến khi nào? Nghe được gì... gì rồi?

Minh nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ, môi nhếch lên:

- Vừa đủ để biết lòng dạ một con người.

Hải Yến lấy lại bộ mặt thật. Mất thì mất, chẳng sợ! Cười như hóa dại, cô nói bằng giọng "đểu" :

- Vậy anh định làm gì? Đi mách lẻo với tên Vương Khang ngu ngốc kia và bà mẹ già của hắn ta ư?

Càng lúc cậu càng thấy Yến thật quá đáng. Cậu thật không ngờ sau khuôn mặt kia lại là một con quỷ!

Cậu không muốn dùng vũ lực hay mách lẻo gì hết. Đơn giản, cậu biết đó không phải là những cách đúng đắn, phù hợp nhất. Như thế chỉ càng khiến cho Hải Yến "điên" hơn mà thôi. 

- Không...

Hải Yến ngạc nhiên. Đôi mắt tròn nâu của cô mở to hết cỡ. Cô không hiểu ý đồ của Hiểu Minh là gì. Một người thông minh như cậu chẳng lẽ có cách nào hơn thế nữa sao? Có thể lắm chứ! Cậu yêu Vy mà. Cô bắt đầu hơi...sợ. Một chút thôi!

- Vậy...anh, anh muốn gì?

Minh ngồi lên ghế, thở dài:

- Tôi chỉ muốn nói với cô vài điều thôi...Mong cô hiểu!

Hải Yến ngồi thụp xuống giường, cố né tránh ánh mắt của cậu. Một ánh mắt sắc lạnh, khác hoàn toàn với người lớp trưởng thân thiện ở lớp. Về phía Minh, cậu chỉ cố gắng dùng lời để cảm hóa tâm hồn cô. Cậu biết cô không phải người như vậy. Bởi con người đều có phần thiện và phần ác. Chỉ là lúc này, phần ác đó đang chiếm trong con người Yến nhiều hơn thiện mà thôi. 

- Cô biết nếu cô lấy Khang thì sẽ thế nào chứ? Có thể tập đoàn nhà cô sẽ vực dậy được nhưng liệu có đứng vững mãi được hay không? 

Im lặng...

- Cô cứ việc im lặng nếu cô muốn hoặc cô có phản bác lại thì đó cũng là quyền của cô. Chỉ là...mong cô nghe hết những điều tôi nói và suy ngẫm về nó. Cô có bao giờ nghĩ việc cô làm sẽ làm tất cả chúng ta phải chịu đau khổ không? Khang và Vy sẽ rất đau khổ nếu bị chia cắt...Tôi rất đâu khổ nếu người con gái tôi yêu không được hạnh phúc. Cả chính cô nữa! Cô đâu yêu Khang thật lòng. Có lẽ cô lấy cậu ta chỉ vì cậu ta nhà giàu, đẹp trai và...giúp được tập đoàn nhà cô, phải không?

- Hết lời chưa? - Yến cười khẩy - Xong rồi thì im miệng đi! Cậu muốn nói với ai thì nói luôn đi! Đừng có dùng mấy lời đó để dạy đời tôi! Tôi đủ lớn để biết tôi phải làm gì.

- Tùy cô. - Minh đáp lại gọn lỏn trong tiếng thở dài thườn thượt.

Cạch...

Tiểu Vy bước vào, thoáng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy lại sự vui vẻ thường ngày.

- Ông lên phòng lâu chưa Minh?

- Tôi mới lên thôi! Tại thấy bà lâu quá nên tôi lên xem sao. 

Minh cười khì nhìn nó. Thật khác với lúc nói chuyện với Yến. Từ một đôi mắt sắc lạnh đã chuyển thành đôi mắt ấm áp tựa nắng mùa xuân.

Vừa lúc đó, Khang mua hoa quả về. Vừa trông thấy Minh, sắc mặt cậu thay đổi, thoáng chút ngạc nhiên.

Đặt túi hoa quả lên bàn, cậu cầm dao lên gọt. 

- Để tôi gọt cho. - Nó đưa tay ra cầm lấy con dao từ tay hắn.

Nó nâng trái táo lên gọt. Bỗng... "Á"

Tay nó chảy máu, có lẽ nó gọt táo nhưng đầu óc nó cứ để đi đâu. Minh và hắn vội cầm lấy tay nó. Hắn vội lấy bông băng cho nó. 

- Đau chân quá! Cậu bóp chân cho tôi đi!

- Cậu tự bóp chân đi! - Khang đáp lại cô bằng giọng hơi gắt một chút.

Nói rồi, hắn tiếp tục băng vết đứt tay cho nó. Hải Yến nhìn theo bằng ánh mắt thất vọng. Cô cứ nghĩ rằng Khang vẫn yêu cô, còn tình cảm với nó chỉ là nhất thời. Nhưng giờ hết thật rồi...

Minh, nó và hắn đưa Hải Yến xuất viện. Không gian nhuốm màu đỏ rực của ánh chiều tà. Từng đợt gió thổi qua hàng cây gầy guộc. Những chiếc lá theo gió rụng xuống nơi vỉa hè xám xịt, gồ ghề. Bốn người lặng lẽ bước lên ô tô. Mệt mỏi. Chiếc xe nổ máy, phóng vụt đi trong khoảnh khắc những tia nắng cuối ngày vụt tắt...

Một ngày mới lại bắt đầu. Tối qua nó ngủ phòng hắn, ngủ một mình thôi. Lúc đầu, nó nhường phòng cho Yến. Nhưng hắn sợ nó ngủ không ngon nên đã bảo à không ép nó ngủ phòng hắn. Con hắn thì qua ngủ phòng với Long. Tên ngốc phiền phức! Nó đâu có quan trọng gì chuyện ngủ lắm. Mà thôi kệ, dù gì nó cũng thấy vui vui vì hắn quan tâm nó.Minh thì đã về nhà nhưng có vẻ cậu nhóc vẫn muốn ở lại để chăm sóc nó.

Hôm nay nó chẳng đi học bằng xe buýt cũng chẳng đi nhờ Minh bởi nó đi cùng xe với hắn và Yến.

Một buổi sáng se lạnh, nét đặc trưng của mùa thu. Nhưng nó thích thế! Trời xanh, cao, mây trắng thong dong dạo chơi. Cây cối bên đường đa phần đều thay màu áo từ màu xanh mởn sang vàng. Đấy là điều duy nhất của mùa thu mà nó không thích.Đúng là con bé ngốc! Cây có thay lá mới ra chồi non chứ! Nó chẳng thích sự héo úa tẹo nào. Vậy mà...mấy ngày qua nó đã thế đấy! 

Vừa bước xuống xe, nó đã nhảy chân sáo vào trường bỏ lại phíasau hắn và Yến. Kệ thôi! Nó cứ phải vui vẻ, nhí nhảnh cái đã, có như thế mới cho mọi người nhìn nhận nó là cô-bé-mạnh-mẽ...

Năm tiết học hôm nay sao trôi nhanh thế! Thật khác những ngày hắn không đi học...Vừa nghĩ đến thế, nó vội vàng cố gạt phăng đi cái suy nghĩ ấy. Trở về thực tại thôi. Nó phải thật "mạnh mẽ"! Hai từ ấy sao cứ như đè nặng lên người nó. Nó sợ...mình không làm được...

Bước nhanh chân ra khỏi lớp, nó định ra cổng đợi mọi người luôn. Vì mấy hôm tâm trạng nó không được tốt , nó chẳng buồn làm gì cả. Hôm nay thử ngắm trường chút xem sao. Gần ra cổng trường tự nhiên nó muốn ra khu đất sau trường chơi. Con bé ham chơi này thật là!

Nó lon ton chạy trên thảm cỏ xanh mượt. Chợt nó đứng khựng lại, nó nhớ trong phim người ta thường đứng ở nơi nào đó rồi hét lên thật to, như thế sẽ giải tỏa được căng thẳng. Nó hít một hơi dài, rồi hét lên to hết cỡ:

- Vương Khang, anh là đồ đáng ghét!

Bộp...

Bỗng ai đó đánh vào đầu nó từ đằng sau làm nó ngất lịm đi....

Táp....

Mặt nó bị tạt đầy nước...

Đầu nó cứ ong ong, choáng váng. Tay nó bị trói vào cột. Điện thoại, máy ghi âm,...của nó trong balo đều bị mang đi nơi khác. Nó cố mở mắt để nhìn cho rõ nhưng làm sao đây? Mắt nó bị bịt kín. Trước mắt nó chỉ toàn màu đen đáng sợ.

- Vui không? - Một giọng nói quen nhưng lâu ngày không nghe nên nó chỉ nhớ mang máng.

- Kiều Trang! Cô đang làm gì vậy?

- Mày hỏi ngu vừa thôi! Tao nghĩ cái con như mày cua được Khang rồi thì phải biết tao muốn gì chứ!

- Chính mày đã khiến gia đình bọn tao sụp đổ. Đến cả trường học cũng tao chẳng có trường mà vào, con ch* ạ . - Một giọng thứ ba tiếp lời.

Thì ra là nhỏ Kiều Trang và Phượng. Nó thực sự không hiểu, nó cứ nghĩ Khang chỉ không cho Trang học ở trường Shine này nhưng nó cũng không nghĩ là Trang lại không thể đi học được nữa, gia đình lại còn khuynh gia bại sản. Nhưng Phượng sao lại sụp đổ? Phải chăng đó chính là lí do mà sau mấy ngày từ vụ nó bị tạt nước Khang đã... 

Bốp...

Một cái tát giáng xuống mặt nó. Năm đầu ngón tay còn lằn rõ. Trang giật tóc nó lên, trợn tròn con mắt:

- Trước tao đã nhịn mày quá nhiều. Giờ tao chẳng còn gì phải mất nữa, việc đ*o gì phải sợ.

Phượng cầm một cây sắt đập vào người nó. Nó hét lên, nó hét thật to mong có người đến cứu.

- Này thì kêu!- Mẩu băng dính dán chặt vào miệng nó làm nó chỉ kịm ú ớ không thành lời.

- Giờ không còn ai biết mày ở đây đâu! Nhà hoang đấy! Có đánh chết mày cũng chẳng ai biết hết. Cả Khang của mày nữa. Nhưng...tao chưa muốn mày chết. Phải để mày sống không được, chết cũng không xong.

Nói rồi, hai con nhỏ cười man dại. 

Cạch... Cánh cửa khẽ mở.

- Góp vui cùng được không?

- Cô...cô là ai? - Trang ngỡ ngàng.

- Chẳng phải là Yến sao? - Phượng cũng ngạc nhiên không kém.

Yến khẽ gật đầu, nở nụ cười ma mãnh. Thì ra khi thấy nó một mình đi cô liền đi theo và theo tới tận đây. 

- Vậy cô muốn gì? - Trang cười khẩy.

- Chẳng gì cả, chỉ là...tôi muốn làm khán giả thôi. 

Nó sững người. Càng lúc nó càng không thể ngờ Hải Yến là con người như vậy. Thẫn thờ... Từng phát đánh cứ giáng xuống cái dáng người bé nhỏ của nó. Đau đớn...

- Con ch*! Mày đ*o biết đau là gì à? Được thôi tao sẽ cho mày nếm mùi. - Trang quát lên giận dữ.

Con nhỏ như con hổ đói không vờn được mồi, điên dại. Từ trong túi, nhỏ rút ra con dao sáng nhoáng. Giơ mũi dao lên cao rồi đâm thẳng xuống...

Phập...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro