1.Tình Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em ghét những người thể hiện tình cảm theo lối xoắn vặn như thế "

Vy cho rằng vậy, trong khi đang mãi khảy mấy sợi tóc loà xoà trước trán tôi, em vội vươn tay lên tận trời cao. Em ngắm nhìn cho điều gì, ngắm nhìn cho tình yêu này hay em ngắm nhìn cho chút hi vọng ít ỏi như những ngọn sao băng kia.

Tôi thầm nghĩ khi những sao băng kia rơi xuống, như một tia lửa rồi vụt tắt để lại cho con người ta niềm mơ ước, hi vọng cho cái gì đó. Vy có mơ ước về điều gì không ? Tôi biết có những hôm em trĩu nặng tâm tư bỏ ngỏ của một trái tim phập phồng, khao khát được vỗ về. Nơi đồng cô ,tôi nghe tiếng loạt xoạt của cỏ, những cái rít của cơn gió lạnh như sựng gáy. Tôi với em ngồi đây, có nhiều điều muốn nói.

" Vy nghĩ Khánh thể hiện thế nào ?"

Tôi ngước xuống nhìn em, hình bóng người con gái quá đỗi kiêu kì và mỹ lệ, khiến một kẻ như tôi chẳng thể có dũng khí để chạm vào nơi gò má ửng đỏ ấy.

Tâm trí khi tôi bên em, tựa hồ gợn sóng.

Tôi muốn Vy biết, lời tôi muốn nói, có lẽ còn nặng hơn nhiều lần cơn sao băng tầm tã buổi xế ban nãy. Những âm thanh xào xạt nơi đây biến tan vào một chiều không gian khác, tôi chỉ nhìn vào mỗi Lan thôi.

"Khánh biết không, em chưa từng nghĩ Khánh sẽ thể hiện vì em. Vy còn chưa từng nghĩ Vy có tư cách để mơ ước điều đó..."

"Anh nói Vy nghe nhé, khi đời này chằng dịu dàng với Vy tí nào cả. Nếu đã không muốn cho cái phần ấm nồng ấy, thì anh sẽ tạo ra và dâng nó cho Vy. Anh luôn cho Vy cái tư cách đó,nhưng anh cũng biết, em tủi thế nào khi nghĩ về hai chữ ấy."

Vy sợ tôi bị cả thế giới này chỉ trích, nhưng Vy ơi, em có biết rằng chẳng thế nào ta yêu thương được cái thế giới này đâu.

Tôi không rõ vì sao em lại nghĩ vậy. Việc bào mòn những góc cạnh tủi của bản thân rồi học cách sợ hãi điều gì đó chỉ vì người khác mà quên đi con người của em. Có lẽ trong khoảng đời trôi nổi của mình, em đã quen với việc gồng gánh tất cả, việc dựng hết gai nhọn lên và xây cho mình một lớp phòng phủ là cách em nép mình vào suy nghĩ chưa từng dám nói.

Vy cứ lặng im và lặng im mãi.

Tiếng nức nở đứt quãng theo từng nhịp thở, tôi nghe rõ từng hơi em nấc lên. Vy không hiểu sao nỗi buồn bấy lâu nay trào dâng nhiều thế, trong khi cõi lòng chỉ có một màu xám vô hồn. Ôi nơi vầng trăng ấy có biết, vì sao có hay, những đêm gió hát, có chiếc tâm hồn vỡ vụn như trút hết tâm sự với cây lá, ánh trăng soi rọi nơi góc cạnh ẩn khuất này.

Tôi ôm Vy vào lòng, chưa từng thấy em khóc, tôi cảm thấy bản thân thật ích kỉ khi chưa từng hỏi em về chuyện này sớm hơn. Vy vẫn là hạt bụi, vẫn là nhện nước, vẫn là một cái kén dệt bằng vô vàn sợi tơ buồn khổ.

Ngày kia, ngày kia và ngày kia, tôi nghĩ thầm, liệu em có còn là em chăng ?

Cuống họng toàn lời buồn, đầu trái tim mỏng manh dễ nát.

Tôi thường không biết bằng cách nào con người ta có thể kiên cường và mỉm cười

Nhưng đến khi em ngập ngụa trong mớ hỗn độn của đời mình, tôi mới vỡ ra rằng,

Hoá ra, trước nay em cười để khinh đời chưa đủ bạc.

"Khánh ở đây."

"Vy...Vy chưa từng dám mơ ước...chưa từng" em nấc lên

"Em có thể ước rồi"

Giờ tôi mới hiểu, Vy ước cho tình yêu này, em hi vọng cho đôi ta. Em ngắm nhìn tình yêu này dần lớn, dần vỡ oà ra và rồi lại hoà làm một. Suy cho cùng, những ngôi sao kia hình thành theo một lối xoắn vặn nó rơi và rồi đem từng lời mơ ước kia vào nơi tâm hồn của em và tôi.

Tôi ước chỉ duy nhất tình ta là điều sống mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro