Có phải tôi đang yêu Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                      Có phải là tôi đang yêu

- Chào em cô gái với đôi mắt biết nói . Em có thể cho tôi biết mục đích em xuất hiện được không ? Em đến để cứu rỗi cuộc đời ảm đạm của anh phải không ?? Tại sao em lại đến muộn như vậy ... Anh đã chờ em lâu lắm rồi đấy !!!

Câu chuyện của tôi bắt đầu vào một ngày rất bình thường, vào cái thời điểm thời tiết cuối xuân với những cơn mưa và cái se lạnh như muốn giết chết những kẻ cô đơn như tôi vậy. Vào buổi sáng chủ nhật hôm đó tôi có lui tới 1 quán café ven hồ tây chỉ để thưởng thức một tách capuchino nóng và tận hưởng cái khung cảnh tuyệt đẹp vào sáng sớm tinh mơ nơi đây. Thật yên bình làm sao, rồi bỗng chợt từ đâu em bước vào quán 1 cách thật nhẹ nhàng nhưng lại để lại trong tôi 1 thứ cảm giác thật lạ. em ngồi xuống 1 chiếc bàn cách tôi tầm chừng 2 bước chân hướng ra phía bờ hồ đầy sương sớm. Em gọi 1 ly sinh tố bơ rồi cùng với 1 nụ cười mà tôi chắc rằng với nụ cười đó của em thì mọi gã đàn ông đều phải ngã gục trước em mà thôi . Tôi lấy hết can đảm bước lại gần em và ngỏ ý muốn ngồi cùng với em để nói chuyện. May mắn quá em đã đồng ý rồi ! Chúng tôi ngồi xuống và bắt đầu nói về những chủ đề vô định, những câu chuyện mà thực ra ít người quan tâm đến thì em và tôi lại rất hào hứng và thú vị khi nói về nó. Những câu truyện tràn ngập tiếng cười thì bỗng dưng điện thoại em kêu. À thì ra là bố mẹ em gọi về r à. Tôi và em chào nhau rồi sau đó tôi cũng đứng dậy để ra về luôn . Hình như tôi quên gì đó phải không ?! Chết tiệt rồi tôi quên không xin số đt hay 1 địa chỉ để liên lạc cả nàng ... Có như vậy thôi mà cũng quên được saoo ?? Tôi ra về với 1 sự bứt dứt k hề nhẹ. Tiếc nuối khi nghĩ rằng nếu mình k gặp lại em nữa thì saoo ?? Sau 1 tuần thi cử mệt mỏi tôi lại lui tới quán café đó vào 1 buổi sáng chủ nhật khác với hi vọng sẽ gặp được em. Nhưng tôi không gặp lại em vào ngày hôm đó, thất vọng tôi ra về nhưng trước lúc về tôi có hỏi chị chủ xem cô gái đó có quay lại đây nữa không. Thật bất ngờ chị chủ đưa cho tôi 1 mẩu giấy cùng với lời nhắn rằng nàng để lại để chị gửi tôi nếu tôi có hỏi gì đó về nàng . Àhh ! mẩu giấy đó có ghi số điện thoại và face của nàng . Yeah !! tuyệt vời tôi như muốn nhảy cẫng lên . Về đến nhà lập tức tôi gửi lời mời kết bạn đến face của nàng và bắt đầu ngồi tìm hiểu nàng qua nick face . Nàng xinh đẹp quá chết tiệt thật, nàng cũng rất có khiếu nói chuyện với mọi người nữa và có vẻ nàng là 1 cô gái khá nổi ở trường nhỉ ảnh nàng tận vài trăm like cơ mà ...

Một hồi sau đó thì nàng đồng ý kết bạn, lập tức tôi nhắn tin cho nàng với 1 câu mở đầu k thể đần độn hơn : " Chào " . Tại sao đọc bao nhiêu tiểu thuyết rồi mà tôi vẫn bắt chuyện với nàng bằng 1 cái cách k thể nhàm chán hơn như vậy ? nhỡ nàng k trả lời thì sao ? nhỡ nàng cảm thấy tôi nhàm chán thì sao ??? Nhưng những ý nghĩ đấy liền được dập tắt khi ngay sau đó nàng liền trả lời tin nhắn tôi vô cùng thân thiện '' Vâng, em chào anh ạ '' . Chúng tôi trò chuyện cả tối hôm đó rất ăn ý nhau trong từng câu nói như thể cả 2 là 1 vậy. Giờ thì tôi đã biết chính xác em đến đây để tô màu hồng lên câu chuyên cuộc đời ảm đảm này của tôi rồi ! Có phải là tôi đã yêu em rồi không ?

��������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������� 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro