Chương 7: Lồng hoa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Lưu ý: H, tục, phi logic, hư cấu, OOC, không áp dụng vào thực tế, ảo, rape, ảo.

Nhân vật hư hỏng.

Đọc giải trí, đọc giải trí, đọc giải trí.
---

Lee Sang-hyeok dựa sát vào bức tường trắng, nhưng trong mắt anh nó lại chẳng phải là màu trắng thật sự, nó chỉ là màu bẩn mà thôi. Trên lí thuyết thì chẳng có màu nào được gọi là "bẩn" cả, nhưng Lee Sang-hyeok nhìn nó từ bức tường trắng không tì vết giờ đây lại bám bụi, những nét chữ nguệch ngoạc và dày đặc, đâu đó bắt đầu xuất hiện dấu hiệu ẩm mốc dù chẳng đáng kể nhưng cũng đã đủ để anh gắn từ "bẩn" lên bức tường này rồi.

Trong lòng Lee Sang-hyeok không khỏi xuất hiện cảm giác ghê tởm nơi này, nhưng rồi anh vẫn phải dựa dẫm vào nó, bám víu lấy nó như để thoát ra khỏi cảm giác trống trải và cô đơn, như tưởng rằng sau lưng mình có ai đó đang giang tay nâng anh dậy và chống đỡ cái cơ thể yếu ớt này, nhưng nó cũng là thứ ngăn anh chạy trốn khỏi đây...

Một cái lồng hoa vây khốn Lee Sang-hyeok, không cách nào rời khỏi.

Đâu đâu cũng là hoa hồng đỏ rực như máu, chẳng bao lâu nó sẽ vươn tới đây, giơ móng vuốt sắc nhọn rồi găm vào đôi chân anh, giam giữ anh ở trong cái lồng hoa nhỏ hẹp này. Lee Sang-hyeok nhìn biểu tượng của chính mình rồi lại tự sợ hãi nó, phía dưới vô thức nhói lên một cái.

Không biết anh bị nhốt ở đây bao lâu rồi...

Lee Sang-hyeok mông lung nhìn về nụ hoa e ấp đang trốn sau kẽ lá, anh ước mình cũng nhỏ bé như vậy, ước rằng có thể lẩn trốn sau cái lá ấy. Chưa bao giờ Lee Sang-hyeok nghĩ mình phải trốn tránh điều gì, nhưng bây giờ hoặc là chính sau này, anh muốn tàng hình, muốn biến mất, muốn bốc hơi và chẳng cần phải biến thành mưa mà rơi xuống lần nữa trước mặt một người. Cũng không biết nên coi hắn là người hay không, vì những điều hắn làm đối với anh, Lee Sang-hyeok chẳng cảm thấy giây phút nào hắn thật sự là một con người chân chính.

"Cạch!"

Tầm mắt anh chuyển sang phía cửa gỗ, thứ mà anh luôn muốn mở ra nhưng chưa bao giờ muốn thấy nó được mở vào, bởi vì điều thứ nhất tượng trưng cho sự giải thoát của anh, đáng tiếc là điều thứ hai lại tượng trưng cho cơn ác mộng ập đến.

Ác mộng không chỉ đến khi anh ngủ. Nó đến mỗi khi chàng trai đó xuất hiện trước mặt anh.

Ngay bây giờ!

Hắn chậm rãi bước tới chỗ anh, trên người vẫn đang mặc đồng phục phẳng phiu. Dù rằng hắn vẫn nở nụ cười quen thuộc hàng ngày, nhưng Lee Sang-hyeok liếc mắt qua liền biết hôm nay hắn ta đã gặp chuyện không vui.

Hắn dừng bước, sau đó quỳ bò xuống giường, bò một mạch tới trước mặt anh, lợi dụng chiều cao vượt trội để áp đảo mèo nhỏ đang co cụm lại trong góc.

Lee Sang-hyeok hoảng sợ nhìn hắn, cả người anh căng cứng vì ánh nhìn chòng chọc của đối phương rơi xuống người anh. Huyền thoại đường giữa nhìn thiên tài đường giữa tới đỏ cả mắt, anh sợ rằng hắn sẽ phát điên phát khùng làm ra chuyện điên rồ gì đó với anh. Nhưng sau tất cả, hắn chỉ nhẹ nhàng ôm anh một cái, giống như dùng tất cả sự dịu dàng của mình để nâng niu anh, trân trọng anh như một kì trân dị bảo. Hắn vuốt ve sống lưng Lee Sang-hyeok, nơi mà giờ đây đã túa mồ hôi lạnh vì sợ.

Người này như vậy anh còn sợ hơn. Bởi vì trước một cơn bão lớn thì trời thường nắng to và ấm áp quá mức cần thiết.

Ôm một hồi, hắn dần dần siết chặt, chóp mũi dí sát vào cần cổ trắng nõn của anh, tham lam hít lấy mùi hương của anh, tưởng như muốn khảm Lee Sang-hyeok vào trong trái tim còn đang đập mạnh của hắn.

"Sang-hyeokie... Sang-hyeokie..." Hắn nỉ non gọi tên anh, thân mật hôn lên từng tấc da tấc thịt của anh, mút mạnh và liếm láp, như vỗ về và an ủi, kích thích Lee Sang-hyeok thở mạnh một tiếng, nhịp tim bắt đầu đập loạn xạ chẳng theo quy luật.

"Hah..."

Lee Sang-hyeok thôi để bản thân trôi theo tiết tấu của hắn, anh kìm nén sự run rẩy tự tận trong xương tủy chỉ để hỏi một câu rằng:

"Chovy... Cậu muốn gì?"

Hắn lúc nào cũng mạnh bạo với anh, vì sao hôm nay lại nhẹ nhàng như thế, là muốn gì?

Hắn vẫn luôn giữ khoảng cách với anh, kính trọng anh, vì sao bỗng một ngày lại bắt anh tới đây, làm anh như một kẻ điên mất trí, là muốn gì?

Nhốt anh, là muốn gì?

Jeong Ji-hoon đặt một nụ hôn lên xương quai xanh của anh. Ngón tay thon dài vượt qua cạp quần mà lần mò giữa khe đào to tròn, sau đó vuốt ve nơi xuân hãy còn đang đóng mở.

"Mọi người đều nói mà, LPL không ai có thể trị anh, LCK cũng chỉ có em đè nổi anh thôi..."

"Ý em là... Em muốn chịch anh."

---

Phía dưới Lee Sang-hyeok bị Jeong Ji-hoon khuấy đảo chỉ với một ngón tay, hắn mang anh trải qua hết đợt khoái cảm này đến khoái cảm khác. Lee Sang-hyeok ngửa đầu rên rỉ, từ lâu anh đã chẳng kìm chế nổi âm thanh dâm tục trước mặt Jeong Ji-hoon, nhất là khi hắn cố ý kích thích anh rên cho hắn nghe.

"A a ah... đ-đừng..."

"Sang-hyeokie, rên to lên."

Lỗ dâm quen thói nhả nước rửa sạch đầu ngón tay hắn, quá trình kích thích anh càng diễn ra dễ dàng hơn, trơn tru và ướt át. Lee Sang-hyeok rưng rưng nhìn trần nhà trắng phau, cảm giác xấu hổ không bao giờ thôi buông tha cho anh, dù rằng đây chẳng phải lần đầu Jeong Ji-hoon phạm thượng tới vị thần của hắn.

Lee Sang-hyeok cũng từng hỏi như thế, hỏi vì sao hắn gọi anh là thần, phía dưới lại không ngừng đâm thúc vào bên trong, dường như không phải cuộc làm tình bình thường, dường như hắn muốn dùng dương vật của mình để làm chết anh.

Jeong Ji-hoon suy nghĩ một hồi lâu, rồi nói: "Em cố gắng che giấu dục vọng của mình khi đứng trước mặt anh, anh là thần của em, em đời nào lộ ra sự ham muốn tầm thường trước mặt anh chứ? Nhưng Sang-hyeokie à, Sang-hyeokie à... khi anh cũng muốn làm thần của người khác, vậy thì đừng làm thần nữa, để em vấy bẩn anh đi."

Anh add friend hắn ở trong game, hắn sẽ ngoan ngoãn đi ad để anh chơi sp, được cõng bé yummi của riêng hắn trên lưng và càn quét khắp bản đồ, hắn cũng có thể làm mồi nhử giúp cho Alistair của hắn được chơi đùa vui vẻ với team kia. Nhưng Jeong Ji-hoon không bao giờ chấp nhận chuyện anh add friend cả Bdd, Showmaker lẫn Zeka ngay sau buổi quay lanemate.

Jeong Ji-hoon khó khăn lắm mới có cớ để kết bạn với anh, bọn họ thì chỉ cần qua một cái buổi quay vớ vẩn là được chễm chệ ngồi trong danh sách bạn bè của Lee Sang-hyeok. Cái buổi quay đó, họ thậm chí còn không sắp cho anh ngồi gần hắn chứ đừng nói là ngồi cạnh. Jeong Ji-hoon chỉ có thể cắn răng, hai tay túm lấy ống quần mà phóng ánh mắt ghen tị về phía hội midlane được Faker nhiệt tình trò chuyện.

"Sao Sang-hyeokie lại nói nhiều với họ như thế? Sao anh lại vui vẻ như thế? Còn em thì sao? Chết tiệt Lee Sang-hyeok!" Jeong Ji-hoon là một tên điên khùng hay ghen tuông vô lí.

Lee Sang-hyeok lại không biết hắn như vậy, càng không thể ngờ hắn ghen tới nỗi bắt anh tới cái lồng hoa này, mỗi ngày đè anh ra mà chịch. Ngoài việc ăn, ngủ và bị Jeong Ji-hoon đâm rút thì Lee Sang-hyeok không còn biết gì khác. Xui thế nào mà bây giờ vẫn chưa đến mùa giải mới, lịch stream cũng đã hết, việc bị nhốt ở cái nơi tối tăm này càng khó bị phát hiện hơn. Anh cũng không biết vì sao các em của mình không nhận ra anh tụi nó đã biến mất rồi.

Mỗi ngày lặp đi lặp lại việc bị hắn xâm phạm. Lee Sang-hyeok chuyển dần từ việc phản kháng sang ngoan ngoãn nghe lời, bởi vì nếu như anh cự tuyệt hắn, Jeong Ji-hoon sẽ làm ra những trò điên rồ mà anh không chịu nổi. Nhưng hiển nhiên, trong thâm tâm Lee Sang-hyeok chưa bao giờ cam tâm chấp nhận chuyện này.

Ngày hôm nay anh lại nghĩ ra thêm một cách trốn thoát khỏi đây.

Lee Sang-hyeok mơ màng nhìn cánh cửa đang hé mở, ánh sáng từ bên ngoài truyền vào bên trong, nó thập thò nhìn anh, mời gọi anh mau chóng ra ngoài với nó. Lee Sang-hyeok cũng muốn lắm, anh ham muốn không khí ngoài kia, ham muốn cảm giác tự do tự tại.

Nhưng hiện tại chỉ có thể ư ư a a, không bao lâu sau anh bắt đầu cảm nhận được sức nóng nơi phân thân, còn Jeong Ji-hoon thì không ngừng đâm chọc điểm nứng trong hang động nhỏ phía sau, trong lòng anh không khỏi hoảng hốt.

"A ah... dừng... dừng lại... a ah... t-tôi ra... tôi ra aaa ưm..."

Nghe anh rên dâm, Jeong Ji-hoon càng được đà lấn tới, biết anh sắp không chịu nổi mà còn gia tăng lực đạo cùng tốc độ, khiến Lee Sang-hyeok trợn trắng mắt, gần như không thở nổi cũng không rên nổi, chỉ có thể ưỡn hông bắn ra tất cả uất nghẹn trong người.

Tên khốn Jeong Ji-hoon khiến anh bắn trong khi anh vẫn mặc quần, là chiếc kẻ caro thân quen của hắn, giờ đây lại bị anh làm ướt sũng một mảng lớn. Lee Sang-hyeok vừa xấu hổ vừa khó chịu, chỉ muốn đào một cái hố rồi chui xuống. Nhưng hắn nào có dễ dàng buông tha cho anh, đây mới chỉ là bước dạo đầu mà thôi.

Sau khi bắn xong, vừa thoải mái cũng lại vừa mệt, Lee Sang-hyeok gần như vô lực dựa vào người Jeong Ji-hoon, anh cố gắng điều chỉnh nhịp thở, hai tay sờ soạng vào đũng quần hắn, mò được con rắn khổng lồ đang cựa quậy động mình. Mèo nhỏ ngày trước đanh đá bao nhiêu giờ lại ngoan hiền bấy nhiêu, còn chủ động kéo cậu em của Jeong Ji-hoon ra, giúp hắn vuốt ve xoa nắn.

Tay Lee Sang-hyeok rất trắng, đối lập với màu tối của con quái vật trong tay khiến nó đặc biệt hút mắt. Jeong Ji-hoon đăm chiêu nhìn anh dù còn đang thở hổn hển vẫn cố gắng an ủi dương vật thô to của mình, trên môi vẽ lên một nụ cười khó tả.

"Hah~ Sang-hyeokie, anh lấy lòng em à?" Hắn hôn lên trán anh, như một phần thưởng cho sự cố gắng của Lee Sang-hyeok, anh ngồi im cho hắn hôn đủ vị trí trên mặt.

"Cậu không thích à?"

Đối phương nhướng mày nhìn lông mi anh run nhẹ.

"Sang-hyeokie sợ sao?" Hắn ra vẻ bình thản, như thể anh đang tuốt lọng cho ai chứ không phải hắn. Lee Sang-hyeok cả kinh, Jeong Ji-hoon trụ được lâu như vậy sao? Rồi anh lại nghĩ về những lần hắn đè mình ra chịch thâu đêm suốt sáng, lúc này mới cảm thấy đỡ kinh ngạc hơn một chút.

Sợ không ư? Câu hỏi này có vô nghĩa lắm không sau những gì hắn đối xử với anh?

Lee Sang-hyeok ngước đôi mắt long lanh nhìn Jeong Ji-hoon, mũi và đuôi mắt đều đỏ lên, giọng anh run rẩy mà nói: "Đừng làm được không? Đau lắm..."

"Chỉ có con cặc em đau vì không được địt anh thôi, chứ lần nào anh cũng sướng mê nhún trên người em mà?"

Mèo nhỏ bị hắn ta làm cho cứng họng, mỗi lần nhắc đến đều xấu hổ không thôi. Anh cảm thấy việc đòi hỏi thêm trong quan hệ tình dục là phản ứng sinh lí bình thường, nhưng việc phản ứng như vậy đối với người cưỡng ép mình như là một cái vảy ngược của anh vậy, mỗi lần bị Jeong Ji-hoon nhắc tới anh đều câm nín không nói được gì.

Người cấm dục khi phát dâm sẽ dâm không chịu nổi. Khi hỏi về ví dụ cho câu nói này thì chắc chắn Jeong Ji-hoon sẽ nêu tên Lee Sang-hyeok.

Đều là cùng một kiểu làm mặt đáng thương rồi cầu xin hắn đừng làm cái này cái kia, đến lúc làm thì chưa qua được nửa tiếng đã bắt đầu kêu loạn đòi thêm, Mèo họ Jeong còn lạ gì họ Lee.

Lee Sang-hyeok giận dỗi, không thèm vuốt ve mà thả tay ra, tựa như muốn ném luôn dương vật đỏ bừng vì bị đôi tay anh chà sát nãy giờ. Jeong Ji-hoon sướng không tới nơi mà đau cũng không rõ, cái cảm giác bị kích thích nửa vời khiến hắn khó chịu muốn điên.

Người cao lớn hơn đè anh lên vách tường, chỉ một bàn tay thôi cũng đủ nhấc cái mông đào của anh lên, tay kia kéo phăng cái quần caro còn dính một đống nhớp nháp dưới đũng quần ra. Lee Sang-hyeok bị doạ sợ phải bám vào vai hắn, từ một góc độ đẹp nhất, Jeong Ji-hoon nhắm thẳng dương vật đi vào động của anh, vốn đã được nới rộng từ trước, cộng thêm dịch ruột làm chất bôi trơn, quái vật to lớn cứ thế xông vào không kiêng dè, đem vô số cảm giác sung sướng nhồi vào đại não Lee Sang-hyeok.

"Aaahh!!"

Nước mắt được anh chuẩn bị để lấy lòng thương cảm của Jeong Ji-hoon giờ đây bị hắn ta chịch cho chảy hết ra ngoài, đôi má bánh bao bị giọt lệ nóng hổi làm cho ướt. Cái lỗ dâm của anh cũng bị hắn làm cho ướt đẫm, lầy lội vô cùng.

Đã lâu rồi Lee Sang-hyeok không còn cảm nhận được cơn đau khi bị xâm nhập, nó chỉ còn là nỗi vui sướng khi được lấp đầy. Nơi xuân sau khi được Jeong Ji-hoon rèn luyện giờ đây đã trở thành một cái lỗ cực kì nhạy cảm, co giãn tốt và biết lấy lòng chủ nhân của nó.

" Ưm ah... a... sướng-g... ưm ư... hah.."

Jeong Ji-hoon nghe anh rên mà phê hết cả lỗ tai, hắn hung bạo đâm vào rút ra rồi lại đâm vào, dương vật thô to nong lỗ dâm thành một đường tròn có bán kính 4cm, sự luân động nhiệt tình của Jeong Ji-hoon khiến đống nước dâm bị khuấy thành một đống bọt trắng, lép nhép chảy đầy xuống giường, mùi tanh nồng của dâm dịch lấp đầy khoang mũi hai người.

"Hức... a ah... chậm lại... làm... Hah ư... làm ơn... Chovy..."

"Chậm lại thì sao cái lỗ này sướng hửm?" Jeong Ji-hoon cười xấu xa, hắn lấn tới, mạnh bạo cưỡng hôn anh, đầu lưỡi như con rắn ranh ma trườn vào khoang miệng ẩm ướt, nó nhanh chóng bắt lấy cái lưỡi nhỏ bé rụt rè đang lẩn trốn ở sâu bên trong của Lee Sang-hyeok, môi lưỡi quấn quýt, đảo loạn khiến Lee Sang-hyeok không thở nổi.

"Ưm ư..."

Phía dưới không ngừng tiến sâu như một nhà thám hiểm đang đào hang tìm báu vật. Dạo gần đây Jeong Ji-hoon nhận ra không phải cứ đâm vào thật sâu mới khiến Lee Sang-hyeok sướng, mà có thể chỉ cần đâm vào chỗ tuyến tiền liệt cũng khiến anh lên tiên. Là một tên thích làm những trò khùng điên, Jeong Ji-hoon muốn vừa có chịch vào nơi sâu nhất vừa đâm vào điểm nứng của Lee Sang-hyeok. Ngày hôm nay chính là lúc để hắn ta thử điều đó.

Sau một hồi đôi "vợ chồng son" cùng nhau giã gạo, Lee Sang-hyeok mệt lả dựa vào lồng ngực Jeong Ji-hoon, lỗ dâm vẫn không ngừng co bóp thằng nhỏ Jeong Ji-hoon, hắn ta vì thế mà mồ hôi nhễ nhại, quả thật là so với đôi tay vụng về của anh thì cái lỗ này chiều người hơn nhiều.

Jeong Ji-hoon luyến tiếc rút ra. Phía Lee Sang-hyeok, anh khó khăn hô hấp, cả người đau nhức vì tư thế làm tình vô cùng mỏi, trong vô thức anh đã muốn thêm nữa, nhưng rồi đã bị sự thanh cao của anh dìm suy nghĩ ấy xuống.

Nhưng Jeong Ji-hoon tất nhiên biết anh không cảm thấy đủ. Mấy tuần qua bị hắn chịch choạc thâu đêm suốt sáng vẫn còn đòi thêm thì đây mới qua 15 phút đã là gì. Hắn cúi người lấy từ trong túi ra một cái bao cao su có gai bao quanh, cũng không biết có nên gọi là bao cao su hay không khi nó đã bị hắn cắt phần đầu. Thứ vốn dùng để ngăn việc bắn tinh vào đối phương giờ lại bị cắt mất phần đầu thì còn có tác dụng gì nữa? Tất nhiên Jeong Ji-hoon có câu trả lời rồi. Còn gì ngoài việc làm kích thích Lee Sang-hyeok chứ?.

Lúc này anh hãy còn đang nhắm tịt mắt để thở. Cảm nhận được đối phương bế anh đặt xuống giường, rồi lại đặt dương vật trước cửa mình, Lee Sang-hyeok mở bừng mắt, hoang mang nhìn Jeong Ji-hoon.

"C-chưa đủ sao...?"

"Anh chưa bắn, em chưa bắn, đủ thế nào được?"

"Chovy, hôm nay tha tôi được không? Không cần..."

Jeong Ji-hoon híp mắt nhìn anh lại rưng rưng, hắn bật cười: "Sang-hyeokie, một bài không thể dùng mãi đâu, anh còn chưa sướng đủ mà."

"Không, đã sướng lắm rồi... hức... Tôi sướng lắm, không chịu nổi thêm đâu..." Nghe anh vội vàng nói mà Jeong Ji-hoon cười mãi thôi, hắn đáp: "Đây có là gì, em sẽ còn khiến anh sướng hơn nữa kìa."

Nói rồi thiên tài đường giữa vội vã mặc "áo giáp" cho Jeong Ji-hoon nhỏ, để cậu nhóc này vững vàng ra trận, sau đó dập thẳng vào bên trong Lee Sang-hyeok, hai túi tinh đập bôm bốp vào mông anh, khiến nơi giao hợp đỏ bừng lên như đứa trẻ không học bài đi chơi về bị mẹ đánh đòn.

Vật thô cứng tiến vào, lỗ dâm theo thói quen đón tiếp khách quý. Thế nhưng vì lần đầu thấy khách mặc áo vào nhà, mỗi đốm tròn nhỏ lồi lên đính trên "áo giáp" chèn ép vách thịt không thương tiếc, khiến dâm dịch bị ép ra càng nhiều hơn, không thể kiểm soát mà chảy nhễ nhại xuống khe mông.

"Aaa... không được... không... a ư ưm... Chovy... không... aa hah... chết mất ư aa..."

"A... Sang-hyeokie mút cặc em sướng... mút chặt quá hah..."

Dâm ngôn lãng ngữ rơi vào tai Lee Sang-hyeok khiến anh càng thêm nứng. Jeong Ji-hoon không kiêng nể gì đâm thật sâu vào bên trong, quá trình có hơi vất vả một chút do cái bao cao su vướng víu, nhưng chỉ qua mấy lần đưa đẩy nó đã có thể làm thân với lỗ sau của anh.

Lee Sang-hyeok đồng thời bị đâm vào tận cùng của vách thịt lẫn bị gai ở bao cao su dập phành phạch vào tuyến tiền liệt khiến anh sướng như muốn bay lên trời, bình thường Jeong Ji-hoon chỉ đâm vào nơi sâu nhất đã khiến anh không chịu nổi, lần này lại chơi đâm cả hai chỗ, người bình thường có ai chịu nổi.

Tần suất mỗi lúc một nhanh như thể Jeong Ji-hoon muốn chịch Lee Sang-hyeok sướng bay hồn xuất vía, cả người huyền thoại đường giữa run lẩy bẩy không kiểm soát được, eo thon mông đào không ngừng co giật, dương vật bé xinh dựng đứng, nó không ngừng lắc lư theo mỗi nhịp Jeong Ji-hoon nhấp hông, không lâu sau đó nó bắt buộc phải tước súng đầu hàng vì nỗi sung sướng kinh hồn mà Jeong Ji-hoon đem lại cho Lee Sang-hyeok ở phía sau, dòng tinh trắng đục bắn thẳng lên bụng hắn rồi lăn dài xuống nơi hai người giao hợp, theo sự đưa đẩy ra vào của Jeong Ji-hoon mà đi vào bên trong Lee Sang-hyeok một lần nữa.

"Hah... hah... Mẹ nó sướng quá... Sang-hyeokie Sang-hyeokie... a ha... Thả lỏng nào... Em chưa muốn bắn đâu... agr... muốn địt anh mãi thôi... ôi đừng kẹp chặt như thế..."

Lee Sang-hyeok há miệng thở dốc, lưỡi mèo hơi lè ra như để đớp lấy càng nhiều không khí càng tốt, nhận thức của anh bị đảo lộn hết cả lên, mắt mèo đều đã trợn trắng, khi nghe thấy hắn gầm giọng, biết chính hắn cũng sắp không chịu nổi. Lee Sang-hyeok với tinh thần thép được tôi luyện qua năm tháng, cố gắng gạt bỏ niềm vui sướng cực đại đang lấn chiếm trong đại não, dùng chút tỉnh táo cuối cùng mà rên.

"Ư ư, Ji-hoonie!... Ah... Ji-hoonie địt anh sướnggg... ư a a... Chồng... chồng ơi... Aaa, cặc chồng to quá hức hức... địt nát anh rồi ư ư... hah... hỏng mất hức... bị Ji-hoonie địt lỏng rồi... Aaa..."

Lần đầu tiên trong mấy tuần làm tình mà Jeong Ji-hoon nghe thấy Lee Sang-hyeok rên rỉ gọi tên mình, còn một tiếng chồng ơi hai tiếng chồng ơi, vẻ cực kì dâm đãng, kết hợp với phía dưới co bóp không ngừng như muốn cắn đứt dương vật hắn. Jeong Ji-hoon đỏ ngầu mắt, hai tay bắt lấy eo Lee Sang-hyeok mà nắc, dương vật thô to chỉ để lại tàn ảnh.

"Hỏng rồi... a ưmm... Chồng ơi... aaa... Ji-hoonie... to quá... nứng chết mất... mạnh lênn aa hah... mau địt chết anh..."

Kích thích Jeong Ji-hoon không bao giờ là một chuyện tốt, Lee Sang-hyeok tất nhiên biết điều này, nhưng anh vẫn làm, thậm chí khi thấy hắn mất khống chế thì còn rên lớn hơn.

"Á áhh!! Bắn cho anh ư ư... Ji-hoonie, bắn hết cho anh... Sang-hyeokie banh chân ra cho chồng địt a ah... Chồng ơi!! Ư ưm..."

"Chết tiệt, sao lại dâm như vậy hả!? Có khác gì đĩ nứng lồn không?" Jeong Ji-hoon dồn toàn lực xuống thân dưới, gân tay gân chân đều nổi hết cả lên, chưa bao giờ hắn cảm thấy sướng như lúc này, trong đầu chỉ toàn tiếng dâm của Lee Sang-hyeok và cái lỗ mút chặt của anh.

"A aaa, đĩ của Ji-hoonie, chỉ cho Ji-hoonie chơi lồn thôi a ưmm..."

"Con mẹ nó Lee Sang-hyeok, anh cắn thuốc đấy à, sao đột nhiên lại đĩ như vậy??"

"Ji-hoonie không thích s-sao... A a... Ưm... Đĩ chỉ hẩy lồn cho chồng địt thôi ư aa... Á... Sâu... Sâu quá chồng ơi!!! Aha... Lồn anh nứng... Ngứa lắm Ji-hoonie... Ááá... đúng rồi... ư ư... Chồng địt anh sướng, cặc chồng gãi ngứa lồn anh ưm a hah..."

"Sướng không hả!? Sướng không hả!?" Vừa nói hắn vừa dập thật mạnh vào bên trong, nước dâm bắn tung toé tứ phương, khiến đùi bọn họ ướt dầm ướt dề.

"Hức a a aa... Sướng lắm... Ưm ư... Ji-hoonie địt sướng lồn anh a a..."

"Hử? Thật sự là lồn dâm ư? Vậy anh có mang thai được không? Có tử cung không?"

Lee Sang-hyeok đỏ bừng cả mặt, tự ép mình phải nói ra những điều xấu hổ.

"Aa a... Không thể... Ưm a... Nhưng có thể mút cặc cho chồng... Hah... A... Có thể uống tinh của chồng... Ư á... Mỗi ngày chổng mông cho chồng địt... a...  sẽ banh lồn dâm cho chồng địt... Aaa, ư huh... Ji-hoonie muốn thế nào cũng... a a... Cũng được."

Bị Lee Sang-hyeok kích thích không chịu nổi, Jeong Ji-hoon bắn vào trong anh, cả hai cùng nhau lên đỉnh trong một lúc lâu, dương vật nhỏ của anh cũng bắn ra tinh dịch trong suốt và lỏng, cả người co giật vì làm làm tình quá độ. Khi Jeong Ji-hoon luyến tiếc rút dương vật ra, "phốc" một cái, cái lỗ dâm đãng bị chịch cho không thể khép lại, nước nguồn như suối chảy ào ra ngoài, tỏng tỏng rơi xuống ga giường làm nó ướt đẫm một mảng, hai chân Lee Sang-hyeok cũng không khép lại, nó mở thênh thang như để cho Jeong Ji-hoon nhìn xem chiến tích của hắn. Tất nhiên là thiên tài đường giữa vô cùng hài lòng, nhớ lại tiếng rên của Lee Sang-hyeok, hắn bắt đầu ảo tưởng rằng anh đã bị mình chinh phục, sẽ khó mà sống nếu không đuợc làm tình với hắn nữa.

Jeong Ji-hoon ôm mộng tưởng ấy mà bế Lee Sang-hyeok ra khỏi lồng hoa đi tới phòng tắm, cẩn thận cọ rửa cho anh đàng hoàng, ngẫm nghĩ từ mai sẽ chuyển anh sang phòng của mình luôn thay vì nhốt trong cái lồng hoa đó. Nhưng hắn không biết rằng, trong giây phút hắn còn đang bay lơ lửng trong thế giới màu hồng do hắn nghĩ ra, Lee Sang-hyeok đã cầm vòi hoa sen vắt ở bồn tắm lên rồi đập vào sau gánh Jeong Ji-hoon. Không biết đã chạm phải huyệt vị nào mà Jeong Ji-hoon đột nhiên mở trừng mắt nhìn anh rồi ngất lịm đi. Lee Sang-hyeok khó khăn nặn ra một nụ cười thoả mãn, anh không giây phút nào chần chừ mà lục túi của Jeong Ji-hoon, sau khi tìm được điện thoại thì liền gọi cho Bengi.

Trong một khoảnh khắc nào đó, anh thật sự không dám gọi cho cảnh sát, cũng không dám gọi cho người thân, bản thân xảy ra chuyện như vậy, làm sao anh dám để họ biết chứ. Chỉ có thể nương nhờ đến huấn luyện viên cũng như người anh trai, mong Bengi mau đến giải cứu anh khỏi địa ngục này.

Nếu như không phải anh cố ý kêu rên kích thích Jeong Ji-hoon, làm sao hắn có thể nhanh bắn ra như vậy? Nếu vẫn tiếp tục như những lần trước, để Jeong Ji-hoon kéo dài cho tới sáng, lúc đó anh sẽ chỉ là một con cá thoi thóp nằm trên giường mà thôi, vậy nên hôm này Lee Sang-hyeok đánh cược rằng: anh nhất định phải làm mọi cách khiến Jeong Ji-hoon xuất sớm, sau đó hắn sẽ bế anh vào phòng tắm. Với thời gian làm tình ngắn hơn nhiều so với những lần trước, Lee Sang-hyeok sẽ có nhiều sức để cầm lấy vòi hoa sen mà anh đã nhắm đến từ lâu rồi đập vào gáy hắn, nhẹ nhất thì hắn cũng phải ngất đi. Nhân cơ hội này, chắc chắn sẽ có thể chờ được người đến cứu.

Anh đã vứt bỏ tất cả liêm sỉ để chờ đến khoảnh khắc này.

Thế nhưng chờ mãi chờ mãi cũng không có hồi âm. Lee Sang-hyeok sốt ruột gọi lại, thời gian gấp rút khiến anh càng sợ hãi, nếu không phải do chân anh đã bị hắn chịch cho mềm nhũn thì Lee Sang-hyeok đã tự thân vận động chạy trốn khỏi đây từ lâu rồi!

Cho đến khi tia hi vọng của anh sắp vụt tắt, phía bên kia đã vọng lại giọng nói của người anh quen thuộc.

"Xin chào, cho hỏi là..." Lời còn chưa dứt, Lee Sang-hyeok đã vội cướp lời: "Seong-woo..."

Giọng anh yếu ớt và gần như vỡ vụn sau trận rên la vừa rồi, ngay khi vừa nói được hai tiếng còn chưa tròn vành, một bàn tay lao tới bịt miệng mèo nhỏ lại, Lee Sang-hyeok kinh hãi, cả người căng cứng như bị dính R của Cassiopeia.

"Ơ? Là Sang-hyeokie phải không? Sang-hyeokie?"

Ngón tay thon dài trượt trên nút đỏ chót, cuộc điện thoại cứ thế kết thúc một cách chóng vánh.

Hi vọng của anh, thật sự chấm dứt rồi.

Chào đón anh không phải là một ánh sáng tự do, mà là một màn đêm đáng sợ của địa ngục.

"Giỏi lắm Sang-hyeokie, anh dám đánh ngất em?"

"Em coi anh là thần. Nhưng anh vốn đâu phải thần thánh gì? Lee Sang-hyeok, người ta gọi anh là quỷ vương bất tử đấy? Vậy thì quỷ vương à, anh sẽ không bị em địt chết trên giường đâu nhỉ?"

"Quỷ vương à, Sang-hyeokie à, anh làm gì xứng với ánh sáng ngoài kia đâu, ngoan ngoãn đắm chìm cùng em ở địa ngục này đi."

---

T-tôi đây, chương 7 của mọi người đây, đừng dí tôi nữaa, gì mà ig cũng có người dí, mở tiktok lên giải trí cũng có người dí, vào Facebook xem story của page Choker cũng thấy bị dí, vào Wattpad cũng thấy bị dí. Tha cho tôi đi nhaaa, tôi trả bài mọi người rồi đó nha, đừng có mà réo tên tôi suốt á.

Ahehe, thôi tôi đắp mộ cuộc tình ở đây nhé.

Fic viết vội vì mai tôi đi tham quan rồi, tính để mai đăng mà sợ không về kịp, có gì sai sót thì bỏ qua nhé.

Chúc mọi người ngủ ngon, ngủ sớm nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro