Cố Sự 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quân post ngày 07 - 04 - 2017:

--------

Chúng ta ngồi trên giường lớn cao cao bên cạnh, nghe Quân Nhĩ Nữu kể lại cái quá khứ quỷ dị cố sự kia -- 5.0

Ta đã rất lâu rồi không có nói về cố sự quỷ dị.

Mấy ngày trước là Tiết Thanh Minh, ta mới nhớ tới đã từng có một năm Tiết Thanh Minh, ta gặp phải một chuyện. Cái này chính là giảng giải về cố sự quỷ dị thứ năm của ta.

Năm đó ta học cao trung (THPT), việc học phi thường bận rộn. Nhắc tới cũng có chút than thở, trong quá khứ ta đã từng trải qua những cố sự không thể tưởng tượng nổi kia, đại thể là phát sinh ở thời kỳ học sinh của ta. Có lẽ khi đó tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ, mỗi ngày đều sẽ gặp phải rất nhiều chuyện thú vị, ta cũng đối với cuộc sống ôm mười phần nhiệt tình, trong mắt là trời đất rộng lớn, thế giới màu sắc sặc sỡ, liền ngay cả những thứ quỷ dị kia, cũng hòa thành một trong những sắc thái mà 1 lần xóa bỏ khó có thể quên được. Mà bây giờ ốm đau quấn quanh người, không khỏi có chút ủ rũ, nhạt nhẽo vô vị, đụng phải tình huống quỷ dị cũng ít đi rất nhiều. Chính ta trở thành con ma đen đủi, có thể tưởng tượng rằng quỷ cũng không muốn trở lại tìm ta.

Nếu như có thể, thật muốn trở lại thời học sinh, trở lại cái thời ta đã từng gặp kia.

Năm đó, các cuộc thi to to nhỏ nhỏ ở trường học nhiều vô cùng, ba ngày một cuộc thi nhỏ, năm ngày một cuộc thi lớn. Ta mỗi ngày làm bài thi, so với trong vòng một tháng ta ở cửa tiểu khu ăn bánh nướng trứng gà chồng lên cũng cao hơn ta rất nhiều. Ta ăn là bánh nướng trứng gà hai tầng, lão bản chủ quán quen biết luôn nói ta là Siêu Cấp Vô Địch Chí Tôn Bánh Nướng. Từ đấy không khó có thể đoán ra ta mỗi ngày làm được bao nhiêu đề thi rồi.

Đặc biệt là khi gặp phải kì nghỉ bắt buộc phải thi.

Nói cách khác nếu như sắp có kì nghỉ, thế thì trước hoặc là sau khi nghỉ tất nhiên có một cuộc thi phi thường trọng yếu, cái này không thể không nói chính là hủy hoại những tâm hồn ngây thơ của chúng ta, những đóa hoa của tổ quốc - - nếu như thi trước khi nghỉ, thế thì toàn bộ kỳ nghỉ đều phập phòng lo sợ, thấp thỏm chờ đợi công bố thành tích, căn bản không có tâm tư hảo hảo mà nghỉ. Nếu như là thi sau khi nghỉ, cái này lại liền càng thêm cực kỳ tàn ác, bởi vì toàn bộ kỳ nghỉ chắc chắn phải đều là ôn tập đề để vượt qua. Quốc mà như không phải quốc, nghỉ mà như ko được nghỉ, biết bao đau đớn thay! Mỗi lần ta đều ở trước bàn đọc sách thương cảm than thở, có điểm rất giống những binh sĩ tri thức Yến, Triệu thời xưa hát lên những bài ca bi tráng, sau đó đem những tri thức đó nhấn chìm vào biển cả, tiếp tục ôn tập.

Nắm ấy, trước Tiết Thanh Minh liền sắp xếp một lần thi lớn. Ta thi khoa học tự nhiên, tổng cộng phải thi hai ngày, phân biệt ra ngữ văn, toán học, anh ngữ, tổng Hợp Lý - Hóa - Sinh, vừa đẹp chia làm 2 ngày sáng chiều thi xong.

Thời điểm ngày cuộc thi đến mưa dầm liên miên, các bạn học che dù đi vào trường thi, trên người dính mưa bụi, mà trên đất tích tụ vệt nước nhỏ từ cây dù, ẩm ướt cực kỳ.

Bạn học ngồi ở phía sau dùng sách giáo khoa gõ một cái lên vai ta, khe khẽ nói với ta: "Ngươi có cảm giác hay không cái trường thi này rất âm u a?"

"Có sao?" Ta chính là cảm thấy có chút lạnh, nguyên nhân có lẽ là trời mưa.

Người bạn học kia sắc mặt liền lập tức vô cùng thần bí, phỏng chừng có cái đại sự gì khủng khiếp, nhìn trái nhìn phải đến mức dường như cùng với bên dưới đang bàn luận. Nhưng lại không chủ động nói cho ta, đại khái là muốn chờ ta đi hỏi.

Ta không đành lòng phá mất cái trò phối hợp này, không thể làm gì khác hơn là biểu hiện phi thường hiếu kỳ, âm thanh ép tới rất thấp: "Có phải là trường thi này có chuyện gì đi?"

"Đương nhiên a!" Ánh mắt đồng học bỗng chốc liền như bị thắp sáng lên, ánh mắt này lại có một chút nhấp nháy, sát lại gần một ít nói: "Ta nghe nói a, cái trường thi này đã từng có người chết."

Ta thoáng chốc liền phi thường câm nín.

Đồng học còn nói: "Trước đây, nơi này từng có một bạn học nữ chết, còn là một học bá đấy, thành tích cực kỳ tốt, đang giải đề trả lời bài thi được một nửa, đột nhiên liền ngã nhào trên bàn, cũng không còn ngồi dậy."

"Cái kia... Nguyên nhân cái chết là gì?"

"Bên ngoài đồn là trái tim bị suy kiệt, đột tử, nguyên nhân cụ thể là gì, chúng ta cũng không biết a. Chuyện này xảy ra qua nhiều năm rồi, hiện tại rất ít người rõ ràng việc này. Trường học không cho nói, sợ làm cho bọn học sinh khủng hoảng. Hơn nữa a....."

"Hơn nữa cái gì?" Ta nhận ra được khác thường trong ánh mắt của đồng học, không khỏi run lên.

"Nàng lúc trước chính là ngồi ở vị trí của ngươi."

Trong lòng ta kỳ thực có chút hoảng sợ, trên mặt vẫn là dáng dấp giả bộ không để ý chút nào: "Thật sao? Ta không sợ."

Rất nhanh cuộc thi liền bắt đầu, môn thi này chính là Anh ngữ, cần thi khả năng nghe. Phần kiểm tra nghe của đợt kiểm tra này bắt buộc thông qua máy thu âm phát thống nhất của trường, trường học chỉ định kênh nghe đài, vì lẽ đó khi vừa bắt đầu mọi người đều cẩn thận đem máy thu thanh tiến hành kiểm tra điều chỉnh tần số, chỉ lo đến thời điểm nghe đài thì xảy ra vấn đề gì.

Thời điểm ta xoay tròn tay có chút run cầm cập, sơ ý một chút, suýt chút nữa đem dây anten của máy thu thanh làm hỏng.

Ta âm thầm nói với chính mình, ta. . . Không sợ.

Phòng phát thanh của trường thi truyền đến âm thanh của lão sư phụ trách phần nghe: "Các bạn học xin chú ý, phía dưới bắt đầu kiểm tra khả năng nghe."

Trong trường thi xuất hiện những âm thanh ma sát vừa nhỏ vừa nhẹ, các bạn học dồn dập mang tai nghe. Trải qua một đoạn ngắn thời gian chuẩn bị, kiểm tra khả năng nghe chính thức bắt đầu, mọi người đều vội vàng giải đề.

Nội dung khả năng nghe bên trong tai nghe rất rõ ràng, phía trước ta vẫn giải đến mức rất thuận lợi, thời điểm giải được một nửa, ta cảm giác cả người hơi bị lạnh, ngẩng đầu nhìn lên, mới nhìn thấy cửa sổ trường thi bị gió thổi mở ra, bên ngoài mưa bụi mông lung.

Cũng không biết có phải là mưa bị gió thổi bay vào, vệt nước trên đất so với trước tựa hồ lại nhiều hơn một chút.

Sau một đoạn đối thoại hoàn cảnh, giọng nữ bên trong tai nghe kia dựa vào hoàn cảnh hỏi vài câu hỏi, ta nhắm vào từng câu hỏi đưa ra trả lời, sau đó đợi đến câu cuối cùng, cái giọng nữ kia hỏi: "Are you there?"

Phản ứng đầu tiên của ta là: vấn đề này cùng đề mục không hợp, căn bản là không giống, một giây sau ta liền nhận ra được giọng nữ lần này cùng giọng nữ kiểm tra khả năng nghe lúc trước là không giống nhau.

Giọng nữ lần này không có thành thục như lúc trước, nghe vào tai như là một nữ hài vô cùng trẻ tuổi.

Da đầu ta nhất thời tê dại.

Tiếp đến giọng nữ bên trong tai nghe lại lặp lại đề của câu hỏi. Sau đó lại là âm thanh điện lưu của máy phát thanh, rè rè rè.

Ta cả người sợ hãi, vội vàng đem tai nghe tháo xuống, quét một vòng quanh trường thi, những bạn học khác vẻ mặt đều vô thường, lần lượt gỡ xuống tai nghe. Vừa nãy là một câu cuối cùng, phần kiểm tra nghe kết thúc.

Trong lòng ta hoảng sợ, thế nhưng cuộc thi vẫn phải tiếp tục, chỉ có thể cứng rắn chống đỡ, cũng không dám cùng người khác nói.

Rốt cục chịu đựng đến cuối buổi chiều, nộp bài thi xong, một ít đồng học vây quanh, cùng ta so sánh đáp án: "Câu năm cùng câu thứ tám đề của ngươi có phải là chọn C không?"

Ta gật gù: "Đúng vậy."

Có mấy cái đồng học đại hỉ: "Quá tốt rồi! Ngươi cũng chọn C! Liền đáp án là C!"

Có mấy cái đồng học đầu óc suy sụp tinh thần, ta khẩn trương an ủi nói: "Đáp án của ta cũng không phải đáp án tiêu chuẩn a, đến thời điểm ra kết quả mới biết đáp án chính xác là cái gì."

Mấy đồng học kia vẫn là rất mất mát, tiếp tục cùng ta đối chiếu đáp án, hỏi ta câu này chọn cái gì, câu kia chọn cái gì. Nếu như cùng ta lựa chọn giống nhau, liền rất cao hứng, nếu là lựa chọn không giống nhau, liền than thở.

Đợi đến câu cuối cùng, đáp án của ta là 2. 5L, phần lớn đều là 2L. Câu này rất nhiều điểm, ta thoáng cũng hoảng rồi.

Thế nhưng hoảng cũng hết cách rồi, ta lại một lần nữa tính lại mấy lần trên giấy nháp, vẫn là 2. 5L. Ta tuy rằng cho là mình giải đáp không có vấn đề, thế nhưng mọi người trên căn bản đều ra một đáp án khác, khó tránh khỏi cảm thấy trong lòng không chắc chắn.

Có điều tốt xấu gì cuộc thi cũng coi như có một kết thúc, có thể nghỉ.

Ngày thứ hai chính là Tiết Thanh Minh, ta bởi vì lúc nào cũng ghi nhớ đáp án của câu cuối cuối cùng, có chút thấp thỏm, lại nghĩ tới trong trường thi gặp phải sự tình kia, cũng không làm sao ngủ ngon được. Sáng sớm thức dậy trễ, chạy như bay đến cửa tiểu khu mua hai cái bánh nướng trứng gà hai tầng, một làm bữa sáng, một để ở bên trong balo sau lưng. Buổi sáng được về quê tảo mộ, nơi tảo mộ khá là hoang vắng, đến lúc đói còn có thể lót dạ, ta có một tấm lòng nhiệt huyết, hai cái bánh trứng gà, chuẩn bị thật đầy đủ.

Cha ta mua thật nhiều hương nến tiền giấy, hoa tươi, mang theo ta cùng tỷ ta, lái xe trở về quê nhà. Những trưởng bối đã mất kia quyến luyến cố hương, cuối cùng đều lựa chọn trở về, táng trên một ngọn núi ở quê nhà. Cha ta luôn luôn tôn trọng ý nguyện của bọn họ, tuy rằng hàng năm tảo mộ đều phải từ trong thành thị trở về, đường xá xa xôi, hơn nữa còn phải leo núi, nhưng cha ta hàng năm vẫn đều kiên trì tảo mộ, thường xuyên cũng sẽ mang ta cùng tỷ ta theo.

Trên núi có một mảnh rừng trúc, những trưởng bối đã mất kia đều táng ở trong mảnh rừng trúc này. Để cho tiện cúng mộ, cha ta tiêu tốn rất nhiều sức lực thỉnh cầu mọi người đem con đường tu sửa một phen, đã tạo 1 con đường khúc khuỷu bằng những bậc đá để đi lên. Chỉ là trong thời gian dài nơi này không có người quản lý, tre trúc sinh trưởng, rất nhiều cây đều đã nhô lên đến trên mặt bậc đá rồi.

Hiện tại thời tiết này vẫn có một ít măng, ta thích ăn măng, cắt thành mảnh cùng thịt nướng cho vào chảo dầu sôi xào lên, tư vị vô cùng.

Tế bái các vị trưởng bối xong, cha ta ở bên cạnh mộ tổ thanh lý những cây trúc nhỏ mọc lộn xộn kia, hắn thấy ta cùng tỷ ta không có chuyện làm, để hai người bọn ta đi đào chút măng.

Ta đeo túi đeo lưng, tìm một chỗ, dùng xẻng nhỏ bắt đầu đào măng.

Chỉ là đào đào, ta cảm giác có giọt nước mưa rơi đến trên cổ của ta, lành lạnh.

Lúc trước từng có một trận mưa rơi xuống, ta ngẩng đầu nhìn lên, có chút giọt nước trên lá trúc nhọn. Ta giơ tay lau một cái sau gáy, đem giọt nước nhỏ từ trên lá trúc xuống lau đi.

Đào một hồi, lại có giọt nước mưa rơi xuống, ta lần thứ hai giơ tay đi mò, kết quả lúc đưa tay lên sau gáy, ta cảm giác trên mu bàn tay chạm được vài sợi gì đó nhỏ nhỏ.

Gió thổi qua, vật kia nhẹ nhàng phất qua tay của ta, cảm giác như là... sợi tóc thật dài.

Vị trí này, khẳng định thứ ta chạm được không phải tóc của chính mình, tóc này hẳn là lơ lửng lay động thổi tới. Ta hiện tại ngồi xổm đào măng, nói cách khác có người ở phía sau ta, cúi người xuống đến gần ta.

Cha ta cùng tỷ ta đều ở một nơi khác, bên này chỉ có một mình ta.

Ta không dám động, lại không dám phát ra âm thanh.

Trên núi này có rất nhiều mồ, ta không dám nghĩ tiếp.

Phía sau người kia tựa hồ nhúc nhích một chút, dựa vào ta càng gần hơn một chút, ta cảm giác được tóc dài của nàng đã rủ xuống lên bả vai của ta, rất ướt át, giống như đã trải qua một cơn mưa lớn. Nàng thở ra khí tức dán vào cổ của ta, lạnh thấu xương, ta có loại ảo giác chính mình gặp mưa.

Sau đó nàng mở miệng: "A,C,B,B,C,A,C,C,B,D, B..."

Ta chỉ cảm thấy da đầu đều nổ rồi, đầu tiên là âm thanh của nàng. Cùng cái âm thanh quỷ dị của nữ hài nghe được trong lúc kiểm tra khả năng nghe kia giống nhau như đúc.

Sau đó nàng nói ra một chuỗi các chữ cái, với đáp án của ta lựa chọn ở phần thi cuối cùng rất là giống, chỉ có thỉnh thoảng có mấy chỗ không giống.

Nàng là. . . đối chiếu đáp án với ta?.

Ta nghĩ tới đồng học trước kia nói với ta trường thi có một bạn nữ bị đột tử, còn có ta lúc đó đang ngồi ở vị trí của nàng khi chết, mơ hồ đoán được gì đó, cương cái cổ ngồi chồm hỗm trên mặt đất, càng thêm không dám nhìn nàng.

"Một câu hỏi trắc nghiệm cuối cùng, ngươi lựa chọn là A?" Âm thanh của nàng âm u: "Hay là lựa chọn D?"

Ta lựa chọn bỏ mạng.

"Ta. . . Ta chọn D." Nàng đều hỏi ta, ta đương nhiên không dám ngỗ nghịch nàng, thuận theo ý của nàng cùng nàng so đáp án. Nói không chừng nàng thấy ta phối hợp như vậy, đồng dạng đều là hảo thiếu nữ chủ nghĩa xã hội, tạm tha cho ta một cái mạng nhỏ.

"Ngươi chọn D?" Giọng nói của nàng có một chút như hỏi ngược lại.

Ta không biết nàng có ý gì, cũng phỏng đoán không ra, không thể làm gì khác hơn là run lập cập nói: "Là ta. . . Là ta chọn sai."

Nàng thật giống như ngồi chồm hỗm xuống, nhặt lên một cành trúc trên đất viết viết vẽ vời, hẳn là giải lại đề trên đất, ánh mắt ta liếc qua, nhìn thấy mu bàn tay của nàng da thịt cực kỳ trắng xám.

Một lúc lâu, nàng mới nói: "Là ta chọn sai. Xem ra lần này ta thi không được khá."

Ta sợ đến mức không thở được, nếu như nàng cảm thấy mình thi không được khá sau đó không cao hứng liền đem ta giết chết, ta chẳng phải là rất oan uổng. Ta còn muốn sống sót, đem những bẹ măng nhỏ này mang về để xào măng xào thịt nướng ăn, liền nói: "Làm sao biết được chứ, ngươi khẳng định thi rất tốt."

"Không có, ta lúc này khẳng định thi không được khá."

"Ta nghĩ ngươi khẳng định chính là cái người mà thời điểm mỗi lần đối chiếu đáp án đều nói thi không được khá, thế nhưng mỗi lần thành tích vừa đưa ra, ngươi đều là đệ nhất." Đây đều là trò của nàng ta, ta quá hiểu rõ rồi.

Nàng đột nhiên không nói lời nào, bốn phía hoàn toàn tĩnh mịch.

Trong lòng ta lộp bộp, hối hận tự mình nói sai.

Nàng lạnh rên một tiếng: "Lắm. . . Lắm chuyện."

Sau đó nàng còn nói: "Một câu cuối cùng ta là 2L. Ngươi nói đáp án của ngươi là 2. 5L?"

Ta lập tức nói: "Khẳng định là ta tính sai rồi!"

Một lúc lâu nàng đều không có hé răng, qua một quãng thời gian, ta cảm giác phía sau lưng ta chìm xuống, cảm giác là nàng từ phía sau ép trên lưng ta, ta ngồi chồm hỗm trên mặt đất, suýt chút nữa quỳ xuống.

Vai bên kia đưa đến một nhánh trúc, nàng nói: "Ngươi cho ta xem cái quá trình giải."

Ta cảm giác một điểm phòng tuyến cuối cùng của ta đang bị ép vỡ, âm thanh mang theo một điểm nghẹn ngào, nói: ""Được.. . Hảo."

Ta cố nén, cầm cành trúc ở trên mặt đất lầy lội liên, lập phương trình, nói: "Kỳ thực. . . Kỳ thực bên trong đề câu cuối cùng ta cảm thấy có ẩn giấu một điều kiện, phải đưa cái điều kiện ẩn giấu này cùng phương trình đồng thời liệt kê ra. . ."

Ta càng viết phương trình, càng thương tâm, e rằng là ta nghẹn ngào đến càng ngày càng lợi hại, nàng có lẽ không cao hứng, lạnh lùng trách cứ ta nói: "Ta bắt nạt ngươi sao?"

"Không. . . Không có." Ta mặc dù nói không có, nhưng nước mắt không thể khống chế, rơi xuống.

"Vậy ngươi đột nhiên khóc cái gì?"

Ta lần này hoàn toàn không nhịn được, đau lòng không thôi, khóc lớn tiếng: "Ngươi ép đến bánh nướng trứng gà trong túi đeo lưng của ta! ĐỀU ÉP HỎNG RỒI! TA CÒN MUỐN ĂN!"

---------

____________________

Tui cũng không biết là Quân đang kể chuyện hài hay chuyện kinh dị nữa =))) hai trong một =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sola