Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngủ dậy, đầu như búa bổ... tôi quay sang ôm con bản ngủ thiếp nhưng sao thấy lạ, cảm giác lạnh lạnh mát mát... mở mắt ra mắt nhắm mắt mở tôi hét lên...
- Tuấnnn....

Tôi nhìn Tuấn trong bộ dạng cả hai đứa không mảnh vải che thân, tôi sửng sốt cố nhớ đã có chuyện gì xảy ra...
Tuấn cũng giật mình ngồi dậy vớ lấy tạm cái chăn...

- Trời... đã có chuyện gì vậy???
- Tại sao mày lại ở đây? con N đâu? (con bạn tôi)
- ........ (Tuấn im lặng mặt đổ mồ hôi lấm tấm bối rối)
- Có chuyện gì đó xảy ra giữa tao với mày rồi đúng không? Tao chỉ nhớ là tao lên đây cùng N..... ngủ tý rồi tỉnh mày chở tao về..... đúng không?

Tuấn mặc vội cái quần lấy đồ trên giường lại đưa tôi.....
- Mày mặc vào đi Linh.....

Vừa nói xong tôi tát Tuấn thật mạnh, tôi đau đớn nói....
- Tất cả là do mày phải không? Mày cố tình gài tao đúng không Tuấn???
- Mày điên à Linh? Chính tao cũng không nhớ nổi, đây là phòng tao và tao cũng say mà.
- Đồ mất dạy.... mày là thằng tồi.... mày vẽ ra kế hoạch hay lắm. Mày thừa biết tao và mày chơi từ nhỏ đến lớn, thừa biết tao và mày như thế nào mà bây giờ xảy ra chuyện này.

Tôi nói xong, mặc quần áo chạy thẳng ra khỏi nhà Tuấn, mặc Tuấn đứng bất động ngơ ngác, tôi chạy đi trong nước mắt. Trời đổ mưa lớn.... lẽ nào mưa đang nói hộ lòng tôi....

Tôi đau đớn với chuyện vừa xảy ra, cứ càng chạy đi hình bóng D lại càng hiện ra rõ trước mắt.... vì tôi nghĩ cả đời này chỉ ở bên D....

Cuối cùng lặn lội về tới nhà ướt đẫm... lúc 10h tối.
- Trời ơi... sao vậy con? sao mày không kêu ba qua chở về mà đội mưa về à?
- Con không sao....

Nói xong tôi chạy lên phòng, tắm rửa tôi thấy nhục nhã và ê chề, kinh tởm bản thân mình với việc vừa xảy ra.
Tôi có tin nhắn....

- Tao không cố ý làm việc đó.... tao xin lỗi mày nhé Linh! Tao không phải loại người như mày nghĩ....
- Tao không nghĩ, bản thân mày.... mày tự biết.
- .........
- Từ nay đừng xuất hiện trước mặt tao một lần nào nữa.... Thằng Chó!!!!

Tôi quăng đt xuống giường, khóc tức tưởi.... chửi nó là chó thì có quá đáng không? Trong khi bản thân tôi cũng say và không biết gì huống hồ nó cũng là 1 thằng con trai mà....

Nhưng đau lòng nhất.... là tôi không yêu Tuấn, không yêu nhưng chúng tôi đã làm chuyện đó với nhau.... và càng nghĩ đến D tôi càng đau lòng thêm, tôi yêu D và nhớ D rất nhiều cảm giác tội lỗi quây quanh như tôi đã làm chuyện gì có lỗi với D. Khóc cho đến mệt mỏi tôi ngủ thiếp đến sáng....

Những ngày sau, tôi nhốt mình trong nhà, luôn ăn cơm sau cùng những bữa ăn, ít nói chuyện với người nhà, không la cà với bạn bè như trước kia... suốt ngày nằm trên giường nghe nhạc không lời vu vơ, và nước mắt cứ rơi... tôi đau quá, đau vì mối tình 3 năm của chúng tôi phút chốc tan thành bột biển....

Tôi chợt nhận ra đã 3 ngày kể từ khi tôi và Tuấn quan hệ, không biện pháp, và tôi cũng chưa uống thuốc tránh thai..... lật đật thay đồ tôi chạy ra khỏi nhà....

- Con Linh đi đâu đấy? 8h tối rồi đó nha con gái.
- Con đi mua Băng Vệ Sinh mẹ ạ.
- Linh.... mẹ có mua sẵn....

Mẹ tôi chưa kịp dứt lời tôi đã mất hút.... đọc kĩ hướng dẫn dường như muộn nhưng vẫn hy vọng còn kịp thôi thì cứ uống cho chắc, hơn nữa kinh nguyệt tôi không đều nên chắc không sao... hy vọng là thế. Lạy Chúa!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro